Thích Em Từng Giây

Chương 4: Chương 4:



 
 
Tuy Kiều Diệc Khê không hề tin lời cậu nói, nhưng dưới mái nhà người ta, không thể không cúi đầu.
 

Tạm thời cho là cậu ấy cười cách chết của người kia.
 
Sau khi giải quyết xong kẻ địch, Chu Minh Tự chạy đến cạnh cô cứu viện.
 
Trò này được tiến hành khá tuần tự, đầu tiên bị người khác hạ gục, sau đó mới tử vong. Sau khi bị hạ còn có vài giây chờ đồng đội tới cứu viện, nếu đồng đội không tới hoặc kẻ địch lại cho thêm mấy phát, thì hoàn toàn game over.
 
Lúc hai người cứu viện không thể nhúc nhích, Chu Minh Tự nhân tiện nói: “Kích sát vương của loại trận này không dễ lấy, đẳng cấp của chúng ta không thấp, đa số người ghép cặp đều khá biết luật chơi.”
 
Cô lẩm bẩm: “Cho nên vừa nãy đúng là đang cười tớ.”
 
Một chút âm thanh nho nhỏ hơi bật ra từ xoang mũi chàng trai, không biết có phải đang cười không: “Không, chỉ nhắc cậu cẩn thận.”
 
Kiều Diệc Khê: “Vậy tớ phải cẩn thận thế nào, bò đi sao?”
 
“Không cần, cố gắng ở gần tôi là được.” Cậu nhàn nhạt nói.

 
Cô ngoan ngoãn gật đầu, dựa theo nhắc nhở của cậu dùng thuốc đến khi máu được bơm đầy, sau đó bắt đầu lục soát phòng.
 
Cô đúng là người mới, tìm rất nhiều góc độ mới leo qua được cửa sổ, ra ra vào vào mới có thể đi từ cửa phòng vào nhà.
 
Bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng súng vang lên, không lâu sau lại hiện lên thông báo Chu Minh Tự hạ thêm vài người.
 
Số 3 ngáp vào microphone: “Sao ở đây không có ai để giết vậy.”
 
Số 4 đáp lại cậu: “Không phải có em gái sao, chỗ Tự thần nhảy là chỗ ít người.”
 
Kiều Diệc Khê nhịn không được hỏi: “Ngày thường các cậu đều nhảy ở chỗ nhiều người sao?”
 
“Đúng vậy, chính là loại biệt thự có mười mấy người trong đó, vừa xuống đã đánh nhau, đánh xong thì đi chỗ tiếp theo đánh tiếp.”
 
“Lần nào mọi người cũng có thể sống sót đi ra lại?”
 
“Không nhất định, có khi chỉ có một mình Chu Minh Tự sống sót, sau đó ba bọn tôi quan sát, cuối cùng nằm ăn gà.”
 
“Vậy lần sau cũng dẫn tớ nhảy chỗ đó.”
 
Chu Minh Tự luôn không nói chuyện lúc này mới lên tiếng: “Người mới đi biệt thự dễ chết, không được trải nghiệm trò chơi.”
 
“Bây giờ tớ cũng không có.” Cô đáng thương hít cái mũi, “Tớ xem bạn tớ bắn, có rất nhiều người chơi ảo chạy đến trước mặt cậu ấy, một bàn có thể giết vài người, tớ một người cũng không thấy.”
 
Cái gọi là người chơi ảo chính là người máy do hệ thống sắp xếp, bắn người không mất nhiều máu, rất dễ giết.
 

Số 4: “Bởi vì trước khi cậu nhìn thấy người, Chu Minh Tự đã xử bọn họ rồi.”
 
Chu Minh Tự ở bên cạnh trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới giống như suy tư gì đó nói: “Đã biết.”
 
Kiều Diệc Khê chưa kịp hỏi cậu biết cái gì, bên của cậu lại truyền đến vài tiếng súng.
 
Sau đó cậu nói: “Qua chỗ tôi.”
 
Kiều Diệc Khê phản ứng một lúc: “Tớ sao?”
 
“Ừm.”
 
Cô không hiểu gì, nhưng vẫn chạy tới chỗ của Chu Minh Tự.
 
Có một người đang ngã ở dốc núi trước mặt cậu.
 
Cậu nhẹ nhàng nói: “Giết.”
 
“…… A?”
 
Chu Minh Tự nghiêng nghiêng đầu: “Không phải muốn giết người?”
 
Cậu còn nhớ rõ lời dặn của mẹ Chu, nếu không đối đãi khách tử tế, mẹ Chu còn không nói đến mức lỗ tai cậu đóng kén sao.
 
Trên người bên dốc núi đang hấp hối giãy giụa, yếu ớt bò về trước.
 
Cô hiểu rồi, sau khi Chu Minh Tự hạ gục người không giết chết liền, mà để cô tới cho thêm vài phát. Người ngã xuống đất không có năng lực phản kích, cô sẽ không bị thương, hơn nữa cũng được trải nghiệm trò chơi.
 
Cô mãn nguyện nói được, thao tác súng nhắm chuẩn người kia, người kia vòng qua cây trốn cô, cô bắn khoảng một phút mới bắn chết.
“Ngầu quá đi!” số 3 nói.
 
Cô còn đắm chìm trong hạnh phúc được bắn người, khiêm tốn nói: “Còn tốt còn tốt.”
 
Số 3: “Ngầu quá đi! Ba mươi phát đạn mới trúng một phát!!”
 
“……”
 
Kiều Diệc Khê cảm thấy người này miệng cũng quá độc rồi, nhìn ID của cậu ta ở góc bên trái ——【 cậu nói cậu ngựa đâu 】.
 
Có thể, khá xứng với cậu ấy.
 
Số 4 đặt tên cũng rất trâu bò, gọi là 【thần gà núi Thu Danh】.
 
Tên của Kiều Diệc Khê đặt ngay lúc đó, một chữ ciao vô cùng đơn giản.
 
Số 3 có lẽ cũng nhìn thấy, nói: “Giờ còn người chỉnh tên tiếng Anh sao.”
 

Kiều Diệc Khê: “Không phải tên tiếng Anh, đọc lên giống Kiều, tớ mang họ này.”
 
Số 3 sửng sốt vài giây: “Kiều không phải qiao sao? Cậu đánh nhầm rồi, lần đầu tiên gặp người có trình độ Anh Văn còn nát hơn tôi ha ha ha……”
 
Chu Minh Tự nghe không nổi nữa: “Nghe gần giống Kiều, tiếng Ý nghĩa là chào bạn.”
 
Kiều Diệc Khê có chút ngạc nhiên và vui vẻ nhìn cậu, không nghĩ rằng cậu cũng biết cái này, vừa muốn nói chuyện, bị số 4 lên tiếng cắt ngang.
 
“Có xe dừng gần đây, bốn người.”
 
Chàng trai không để tâm đáp lại một tiếng, nhanh nhẹn nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
 
Kiều Diệc Khê nhìn hai người còn lại không nhúc nhích: “Các cậu không đi sao?”
 
“Không cần, cậu ta một chấp bốn còn dư.”
 
Không chỉ là dư, quả thực dễ như trở bàn tay.
 
Cậu bắn gục hai người còn có hơi sức gọi Kiều Diệc Khê đi tới cho thêm vài phát, một mình cô ở ngoài bắn đùng đùng, cậu ở trong phòng bắn đến khói lửa mịt mù, như hai thế giới.
 
Bắn đến cuối cùng, kẻ địch còn lại năm người, Kiều Diệc Khê ngồi xổm trong phòng nghe, tiếng súng đùng đùng vang lên hết đợt này đến đợt khác ở bên ngoài, náo nhiệt như bắn pháo hoa.
 
Náo nhiệt là của bọn họ, cô chỉ muốn hát một khúc hát vận may.
 
Sau đó được ăn gà, giao diện của hệ thống thống kê xong còn phát cho cô một cái huy hiệu, cô nhìn vào, cũng khá tao nhã.
 
“Tớ có thể bắt đầu luyện tập mỹ thuật rồi,” cô quơ quơ di động, “Cậu xem, nó nói tớ là nghệ thuật gia.”
 
Chu Minh Tự sững lại vài giây, chợt rũ mắt cười: “Sau này dạy cậu giết người.”
 
///
 
Từ khi Kiều gia dọn đến đây, đời sống giải trí của mẹ Chu phong phú lên hẳn.
 
Bà ấy và mẹ Kiều nếu không phải cả ngày cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm, thì cũng là gọi người đến nhà họ Chu chơi mạt chược.
 
Thường xuyên qua lại, tần suất Kiều Diệc Khê đến nhà họ Chu cũng tăng cao.
 
Ngày hôm đó có ván mạt chược như thường lệ, sau khi ăn cơm tối xong thì mẹ Chu hỏi: “Sao Diệc Khê không đến?”
 
Mẹ Kiều: “Con bé đi học kéo đàn rồi, 8 giờ mới xong.”
 
“Đi đón nó chứ?”
 
“Đón một chút vẫn tốt, dù sao thì con bé không sợ cái gì cả, chỉ có chút sợ tối,” mẹ Kiều xào bài trong tay, “Nhưng tôi không rời được.”

 
Mẹ Chu quay sang Chu Minh Tự đang đẩy cái ghế: “Diệc Khê sợ tối, con đi đón con bé đi, vừa vặn xem như tản bộ, mỗi ngày ở trong phòng cũng không tốt.”
 
Cậu biết rõ bản thân không có quyền lựa chọn gì, chỉ có thể gật đầu.
 
Chỗ Kiều Diệc Khê đi học hơi xa, đi dọc theo phố ra ngoài mới có thể bắt xe, nhưng đèn đường không sáng lắm, có nơi thì tối tăm mịt mù.
 
Cho nên đa số phụ huynh sẽ tới đón.
 
Lớp học kết thúc lúc 8 giờ 15 phút, có học sinh được phụ huynh đưa đi, có người còn đang chờ.
 
Giáo viên nhìn cô, “Hôm nay mẹ em không tới sao? Có người đón em không?”
 
Cô nhìn thấy tin nhắn đánh bài mà mẹ cô nhắn vào buổi chiều, đang muốn nói hẳn là không ai tới, lại nhìn thấy có một bóng người đứng ở cửa ra vào.
 
Chu Minh Tự rất cao, tỉ lệ cân đối, dáng người rất dễ phân biệt, quan trọng là đôi giày trắng kia gần như đang phát sáng.
 
Cậu đứng ở cửa, hình như đang tìm cô, thò người vào trong nhìn nhìn.
 
Kiểu người này bất kể đi đến đâu thì vận đào hoa cũng không bao giờ kém, chỉ bước vào trong hai bước, đã tạo nên một chuỗi tiếng hô bất ngờ lại dè dặt.
 
Kiều Diệc Khê mím môi, bỗng nhiên cảm thấy có cậu trúc mã cũng không tệ lắm.
 
“Hình như có người đón em,” cô xoay người phất tay với giáo viên và bạn bè, “Em đi trước, ngày mai gặp.”
 
Chu Minh Tự đút tay vào túi quần chờ cô ra, sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài.
 
“Mẹ tôi hỏi cậu đã ăn cơm tối chưa, chưa ăn thì nói tôi đưa cậu đi ăn chút gì đó, bọn họ đã ăn rồi.”
 
“Còn chưa ăn,” cô xoa xoa bụng, “Buổi tối chỉ ăn một cái bánh mì lót bụng.”
 
Cậu xoay người lại, “Vậy muốn ăn gì? Gần đây có quán ốc bươu cũng không tồi.”
 
“Ốc bươu quá khó gỡ,” cô nói, “Ăn gì đơn giản thôi.”
 
“Cơm chiên trái thơm ở đầu ngõ, thêm một ly sữa dừa.”
 
Bà chủ Kiều: “Tớ cảm thấy cũng được.”
 
Chu Minh Tự hình như rất quen thuộc với chỗ này, sau khi ngồi trong tiệm thì cô hỏi: “Cậu thường xuyên đến đây?”
 
Cậu gật đầu: “Gần nơi này mạng mạnh, bọn họ thỉnh thoảng sẽ kêu tôi ra đây bắn.”
 
Sau khi ông chủ đem sữa dừa lên, cậu lấy ống hút cho cô, có thể nhìn thấy được dạy bảo cẩn thận, cậu xem cô là khách, nên mới cố gắng chăm sóc chu đáo.
 
Kiều Diệc Khê đẩy một đống bánh sữa dừa chiên qua: “Cậu cũng ăn một chút, nếu ngồi chờ tớ như vậy rất nhàm chán.”
 
Thật ra cũng không nhàm chán, lúc cô ăn cái gì đó cậu vừa lúc có thể làm một trận trong game.
 
Cậu chơi đơn người, một người đơn đả độc đấu, Kiều Diệc Khê thò đầu lại gần quan sát, rõ ràng chỉ nhìn vào một cái màn hình, nhưng cậu lại biết kẻ địch ở đâu, trước mắt cô toàn là phong cảnh, cậu bấm máy đã có thể nổ đầu.
 
“Người với người chênh lệch quá lớn, cậu bắn bao lâu rồi?”
 
“Được một thời gian.”
 

Lúc này cô mới cảm thấy hơi an ủi: “Một năm……”
 
“Cộng lại hơn ba tháng.” 
 
“……” OK, Fine.
 
Bên người cậu có rất nhiều súng, nhanh lẹ giải thích sơ cho cô hiểu: “AKM, M416, M762 cận chiến đều không tồi, sau này cậu có thể thử.”
 
Cậu vừa nói, vừa đổi mấy cây súng bắn người, thuận tiện để cô cảm nhận trực tiếp.
 
Cô nói: “Tớ cảm thấy cậu như vậy không có tính thuyết phục.”
 
Chu Minh Tự sững lại: “Ừm?”
 
“Loại súng nào trong tay cậu không bắn tốt?” cô chống tay lên mặt, “Tớ vốn không nhìn ra điểm khác nhau.”
 
Không ai không thích nghe khen ngợi cả, đặc biệt là lời khen từ em gái xinh đẹp, vì thế một đường đi về, tâm trạng của Chu Minh Tự cũng không tệ.
 
Đến nhà họ Chu, Kiều Diệc Khê xem mẹ đánh bài trước, sau đó mới ăn gà hai lần với Chu Minh Tự, nhìn thời gian đã hơn mười một giờ, cơn buồn ngủ lại ập tới.
 
Cô làm tổ trên sô pha ngáp một cái, mái tóc dài bị đè phía dưới mặt, từng lọn từng lọn đan vào nhau.
 
Không lâu sau, lông mi hơi mấp máy, kéo theo mí mắt sụp xuống, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
 
Lúc mẹ Chu đứng dậy rót nước mới phát hiện cô gái nhỏ đã ngủ, cầm quần áo của Chu Minh Tự đắp lên người cô, nhỏ giọng dặn dò cậu: “Tắt đèn trên đầu đi, vặn nhỏ TV một chút.”
 
Chu Minh Tự đứng dậy tắt đèn, bóng đêm lập tức phủ xuống, cũng đem bóng dáng của cô gái chìm vào bóng tối, cậu nghĩ nghĩ, tắt luôn TV.
 
Ván mạt chược đến khuya hơn 12 giờ mới kết thúc, Kiều Diệc Khê bị tiếng thu dọn mạt chược đánh thức, xoa xoa đôi mắt, mơ mơ màng màng nhìn sang.
 
Mẹ Chu: “Dì còn nói con chưa thức, chi bằng ngủ lại ở nhà dì đi. Nếu bây giờ đã thức, vừa vặn đi về với ba mẹ con.”
 
Ý thức của cô còn hơi mơ màng, cuộn quần áo của mình lại đi vào thang máy.
 
Sau khi về đến nhà, ba Kiều mẹ Kiều ngồi trong phòng khách lớn tiếng nói gì đó, tinh thần của cô mới dần thanh tỉnh, nắm tóc đi vào phòng tắm tắm rửa.
 
Lúc cô cởi quần áo mới phát hiện trên người có thêm một cái áo khoác màu xám nâu, nghĩ lại một chút mới nhớ ra hình như của Chu Minh Tự.
 
Hèn chi lúc cô đang nửa mở nửa tỉnh thì cảm giác có người đắp lên người cô cái gì đó.
 
Sau khi tắm xong, cô cầm áo khoác ra khỏi phòng, chuẩn bị để lên ban công phơi khô, lúc đi ngang qua phòng khách thì mẹ Kiều còn đang nói: “Bởi vậy tìm đàn ông đúng là không thể tìm người chỉ biết lo cho bản thân, bằng không thì bản thân đúng là mệt chết……”
 
Cô thầm nghĩ không biết đang bàn chuyện của nhà nào, mới vừa cầm móc áo, mẹ Kiều phát hiện cô: “Làm gì vậy Diệc Khê?”
 
“Áo khoác của Chu Minh Tự đắp trên người con, con đi phơi rồi trả cho cậu ấy.”
 
“Nhìn thấy chưa,” mẹ Kiều giơ tay xúc động, “Một đứa trẻ tốt biết bao, nhìn thấy Diệc Khê ngủ còn cho nó quần áo, muốn tôi nói thì ở chung với kiểu người này mới có thể nhẹ nhàng vui vẻ, chẳng lẽ đứa nhóc kia không phải bảo bối trong nhà sao?”
 
Mẹ Kiều nhiều chuyện sáp lại gần trước người Kiều Diệc Khê: “Diệc Khê, con cảm thấy con người Chu Minh Tự này…… Thế nào?”
 
Tác giả có lời muốn nói: tôi nhìn kỹ một cái, có phải cũng giúp đỡ rất nhiều đúng không.
 
Chu Minh Tự của hôm nay bởi vì ốc bươu khó ăn mà dẫn cô rời đi, Chu Minh Tự của sau này: Không gì là khó gỡ, anh đã gỡ hết bỏ vào chén em rồi có được không có thích không nước có ấm không vợ.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.