Thích Em Từng Giây

Chương 43: Chương 43:



 
Buổi tối hôm đó bọn họ không nói nhiều, lại ở bên nhau rất lâu.
 

Chỉ có một chủ đề như ban đầu, bọn họ nói đến việc tăng dần mà fans Cô Đao đã làm, lại đi dọc theo đến đoạn đường náo nhiệt, liền bắt đầu nói chuyện phiếm.
 
Nói chuyện gì thì Kiều Diệc Khê đã không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ lúc bản thân quay về ký túc xá, trong tay còn thừa ra một cái đùi gà nướng than.
 
……
 
Rõ ràng là bản thân dự định đi an ủi cậu, cuối cùng ngược lại cậu mua cho cô cái đùi gà lớn.
 
Sao hơi có cảm giác không đúng lắm.
 
Sau khi quay về cô mở di động, phát hiện tin nhắn của Mã Kỳ Thành chiếm đầy di động.
 
【 Hi, liên lạc được với Chu Minh Tự chưa? 】
 
【 Hello trả lời tớ. 】

 
 
【 Phắc, có đó không, Kiều Diệc Khê có ở đây không? 】
 
【 Sao ngay cả cậu cũng mất liên lạc vậy!!! Cứu mạng!!! 】
 
【 ? 】
 
【 Nếu nói cô độc có từ đại diện, vậy nó nhất định là Mã Kỳ Thành. 】
 
Sau đó Mã Kỳ Thành đã từ bỏ cô, không gửi tin nhắn cho cô nữa.
 
Kiều Diệc Khê nhắn lại: 【 Đã liên lạc, vẫn luôn nói chuyện với cậu ấy, cho nên không thấy di động. 】
 
Mã Kỳ Thành: 【 Phắc, trò chuyện ba bốn tiếng??? 】
 
Kiều Diệc Khê: 【 Đúng vậy. 】
 
Mã Kỳ Thành hỏi: 【 Chủ yếu là trò chuyện gì? 】Tâm trạng của cậu ấy sao?
 
【 Chủ yếu nói về chân gà nướng than / phi lê gà / khoai tây chiên của nhà nào ăn ngon hơn. 】 Kiều Diệc Khê trả lời.
 
Mã Kỳ Thành: 【……????? 】
 
Kiều Diệc Khê suy nghĩ rồi nói: 【 Cũng nói về việc Cô Đao, cậu đừng lo, tuy cậu ấy có hơi khó chịu, nhưng giải quyết một chút thì tốt rồi. Lại qua hai ngày nữa cậu ấy có thể biến phẫn nộ thành động lực, cậu cứ chờ đến lúc cậu ấy lấy giải nhất để vả vào mặt Cô Đao đi, quán quân chắc chắn không thành vấn đề. 】
 
Mã Kỳ Thành: 【 Cậu mẹ nó giống như làm bán hàng đa cấp vậy. 】
 
Kiều Diệc Khê: ??
 
Nhưng qua một lúc lâu, Mã Kỳ Thành lại nói: 【 Cuối tuần tớ đến nhà thăm cậu ấy. 】
 
Cuối tuần, Mã Kỳ Thành và Phó Thu đúng giờ tới cửa thăm hỏi.
 
Tuần này Kiều Diệc Khê không quay về, là mẹ Chu mở cửa cho bọn họ.
 
Mã Kỳ Thành dùng mắt dạo một vòng trong phòng: “Chào dì, Chu Minh Tự đâu?”
 
“Chơi game trong phòng đó.”
 
Mã Kỳ Thành đẩy cửa phòng của Chu Minh Tự đang khép hờ, nhìn thấy cậu đang chơi đơn người.
 
Dùng cái tài khoản phụ bị đào lên kia.
 
Ngắn ngủn mấy ngày, tài khoản này đã lên vương bài.
 
Mã Kỳ Thành khó hiểu: “Lên vương bài mà cậu còn đánh? Sao, muốn lên chiến thần?”
 
Năm trăm người cấp vương bài có điểm cao nhất trong Toàn bộ trò chơi mới có tư cách gọi là chiến thần, tương đương với top năm trăm của toàn hệ thống, luôn được cập nhật, cạnh tranh rất lớn.
 
“Ừm,” Chu Minh Tự nhàn nhạt đáp một tiếng, hỏi, “Sao các cậu tới rồi?”
 
Mã Kỳ Thành chột dạ nuốt nước bọt: “Đến thăm cậu mà, xem cậu còn ổn không.”
 
Chu Minh Tự lười phản ứng: “Rất ổn.”
 
Mã Kỳ Thành nhìn qua đó, ngón tay của chàng trai đang nhảy múa trên bàn phím, thậm chí mấy nút bấm bàn phím bị ấn phím mà sáng đèn, hình ảnh cực kỳ đẹp mắt.
 
Từ từ…… Sáng?
 
“Bàn phím ban đầu của cậu không sáng mà?” Mã Kỳ Thành hoảng hốt, “Không thể nào ―― cậu mẹ nó đổi bàn phím em Kiều đưa?”
 
Chàng trai lãnh đạm nâng tầm mắt: “Không được?”
 
Cô tặng quà, vì sao không dùng.
 
“Có thể có thể, hoàn toàn có thể.” Mã Kỳ Thành chân chó không ngừng gật đầu, sợ bản thân lại nói sai cái gì đó chọc cho vị diêm vương mặt lạnh này tức giận.
 
Mã Kỳ Thành ấn hai cái vào bàn phím, cảm nhận một chút: “Cái bàn phím này đẹp thì khá đẹp, nhưng không dùng tốt như cái của cậu, rốt cuộc thì cái của cậu đắt muốn chết.”
 
“Nhưng cái này cũng do em Kiều chọn rất lâu, cũng còn được.”
 

Chu Minh Tự tìm được trọng điểm trong lời nói của Mã Kỳ Thành, dừng một chút: “…… Sao cậu biết cô ấy chọn rất lâu?”
 
“Lúc nói chuyện phiếm có nhắc đến,” Mã Kỳ Thành nhớ lại, “Khi nào cậu ấy nói với tôi thì, quên rồi.”
 
Chu Minh Tự liếc cậu một cái: “Các cậu thường xuyên nói chuyện phiếm?”
 
“Còn tạm…… Sao mới xem là thường xuyên?”
 
Chàng trai chưa hề tạm dừng, rất nhanh trả lời: “Một năm một lần.”
 
Mã Kỳ Thành: “……”
 
“Cậu đang nói là tiếng người sao? Một năm một lần? Tôi nói chuyện với con chó nhỏ màu đen ở dưới lầu cũng là nói hơn ba lần một năm!!”
 
Chu Minh Tự nhìn màn hình, ngón tay còn đặt trên bàn phím, kiên định nói: “Tóm lại bớt nói một chút.”
 
Mã Kỳ Thành không rõ: “Vì sao?”
 
Chu Minh Tự: “Không có vì sao.”
 
Cả người Mã Kỳ Thành sửng sốt một lúc lâu, nhìn người xưa nay thích bắt bẻ giờ phút này lại rất chi là thỏa mãn dùng bàn phím mới, lại nghĩ đến yêu cầu khắc nghiệt “một năm một lần”, khó tin mà buột miệng thốt ra ――
 
“Cậu chắc không phải là…… Thích em Kiều chứ?”
 
Động tác của Chu Minh Tự không bởi vậy mà ngưng lại nửa phần, không chút để ý trả lời: “Bằng không?”
 
Mã Kỳ Thành vốn nghĩ rằng sẽ nghe được câu trả lời phủ nhận: ???
 
“Đậu phộng! Tôi nghe được gì? Thật hay giả??”
 
“Không thích cậu ấy ――” Chu Minh Tự nghiêng người, khuỷu tay đặt trên lưng ghế, nâng mí mắt, “Chẳng lẽ thích cậu?”
 
Mã Kỳ Thành và Phó Thu đã hoàn toàn, bất ngờ đến không nói nên lời.
 
“…………………………”
 
Cái gì gọi là sống lâu mới gặp nhiều?
 
Chính là khoảnh khắc này.
 
Mã Kỳ Thành đỡ ngăn tủ để đứng vững, hai mắt hơi trống rỗng: “Tôi cho rằng cậu vì thấy em gái xinh đẹp nên mới quan tâm chăm sóc, không nghĩ rằng…… Cậu mẹ nó…… Đúng là thích người ta????”
 
Phó Thu trực tiếp đặt mông ngồi lên ghế, cảm khái thổn thức, còn chưa phục hồi tinh thần: “Kích động như vậy sao.”
 
“Bốn năm, Chu Minh Tự, tôi và cậu quen biết bốn năm,” Mã Kỳ Thành bóp cổ tay thở dài, đã bắt đầu nói mê sảng, “Cậu và em Kiều mới quen bao lâu, cậu không thích tôi lại đi thích người ta?”
 
“Tám năm.”
 
“Cái gì?”
 
“Nếu tính từ lúc vừa mới ra đời, tôi và cô ấy quen biết nhau tám năm.” Chu Minh Tự nhàn nhạt hỏi, “Còn vấn đề gì chứ?”
 
“…… Hết rồi,” Mã Kỳ Thành không ngừng gật đầu, “Được, tôi cân bằng.”
 
Bên trong phòng lại yên tĩnh, Chu Minh Tự tiếp tục vội vàng giết người, sau khi trận này chấm dứt, Mã Kỳ Thành hỏi cậu: “Cậu thích Kiều Diệc Khê ở điểm nào?”
 
Chu Minh Tự tháo hoàn toàn tai nghe ở một bên, không mấy kiên nhẫn đứng dậy rót nước: “Nhọc lòng nhiều như vậy, cậu thuộc nhóm Avengers?”
 
Phó Thu không nhịn được, cậu phụt cười.
 
“Nói thật, Mã Kỳ Thành cậu như vậy giống như liếm cẩu (*).”
 
 (*) Liếm cẩu chỉ những người thích mặt nóng dán mông lạnh với người khác.
 
Mã Kỳ Thành thở dài: “Haiz, nếu không phải vì yêu, ai sẵn lòng làm liếm cẩu chứ.”
 
“Đừng nói nữa,” Phó Thu vén tay áo, “Đến đi, chơi game.”
 
Một ván chơi nửa tiếng ba phút, Mã Kỳ Thành chợt nảy ra một ý tưởng, lại bắt đầu tìm Chu Minh Tự nói chuyện phiếm.
 
“Tự thần, nói thật, có muốn người Mã nào đó truyền thụ cho cậu một ít kỹ xảo theo đuổi con gái không?”
 
Phó Thu trả lời trước cậu: “Cậu chơi game đàng hoàng được không? Tự thần còn cần cậu dạy cậu ấy làm sao để theo đuổi con gái? Tôi thấy cậu quá tự tin rồi.”
 
Phó Thu từ chối trước, ai ngờ Chu Minh Tự lại nhích người lại gần, hiếm khi trả lời một câu.
 
“Cậu nói.”
 
“Cậu muốn nghe sao?” Mã Kỳ Thành liếm môi, làm bộ làm tịch ho nhẹ hai tiếng, “Vậy thì để tổng giám đốc Mã truyền thụ lại tuyệt chiêu cả đời cho cậu.”
 
“Con trai theo đuổi con gái, phải tuần tự từng bước, mưa dầm thấm lâu mà đối đãi cậu ấy.”
 
“Cho đến khi cậu ấy quen với sự tồn tại của cậu, quen sự quan tâm của cậu dành cho cậu ấy, quen với việc cậu đã thâm nhập vào cuộc sống của cậu ấy.”
 
“Lúc này lại ra tay, xác suất thành công cực kỳ cao, bởi vì khi đó cậu ấy đã quen với loại cảm giác này, đến lúc tiếp thu tình cảm của cậu, sẽ dễ hơn nhiều.”
 
“Nhớ lấy, ngàn vạn lần không thể đột nhiên nhào vào! Bởi vì tình cảm quá đột nhiên, là ai cũng sẽ bài xích.”
 
Mã Kỳ Thành nhướng mày: “Hiểu chưa?”
 
Phó Thu ở một bên run chân: “Cậu nhìn xem dáng vẻ con chim kiêu ngạo của cậu.”
 

Mã Kỳ Thành vừa nghe lời này chắc chắn không phục, đổi cây súng trong tay, bắt đầu cầm cái chảo gõ đầu Phó Thu, tiếng vang bùm bùm, giọng nói còn rất thanh thúy.
 
Hai con quỷ ấu trĩ bắt đầu vừa nhảy vừa gõ nhau, giống như hai con khỉ còn chưa đi đến bước tiến hóa thành công.
 
Chu Minh Tự tựa như người thành thạo mang hai con vật nuôi đi dạo, vật nuôi ở phía sau nhe răng trợn mắt đánh nhau, cậu đi trước mở đường.
 
Chẳng qua…… Có người nhìn thoáng qua thì đang nổ súng bắn người, trong đầu thì nghĩ một chuyện hoàn toàn khác.
 
Đúng là cậu có lắng nghe Mã Kỳ Thành nói chuyện, cũng có suy nghĩ.
 
Thật ra thì gần đây cậu cũng nghĩ như vậy, loại sự việc bạn bè biến thành người yêu này, đúng là cần yêu cầu kỹ lưỡng, dù sao thì mối quan hệ này đã có ràng buộc và trọng lượng nhất định.
 
Trước đây cậu và Kiều Diệc Khê đều dùng thân phận bạn bè để sống chung, nếu bỗng nhiên đâm thủng ái mộ, rất có thể cuối cùng hai người ngay cả bạn bè cũng không làm được.
 
Chi bằng tuần tự từng bước, chậm rãi gia tăng tình cảm, cứ như vậy, việc cô tiếp thu cũng sẽ càng thuận lý thành chương, miễn cho hai người đi thêm đường vòng.
 
Việc tình cảm này gấp cái gì, cũng nên chờ đến thời cơ thích hợp ――
 
Mà yên lặng chờ thời cơ nhảy ra, vừa lúc là việc cậu am hiểu nhất.
 
Chu Minh Tự đứng đằng trước suy nghĩ miên man, Phó Thu đi theo sau được một lúc, lại nói: “Đúng rồi Mã Kỳ Thành.”
 
Mã Kỳ Thành: “Sao?”
 
Phó Thu đặt ra vấn đề mấu chốt: “Cậu biết cách theo đuổi con gái như vậy, vậy cậu thành công sao??”
 
Mã Kỳ Thành ngượng ngùng cười cười: “Vậy thì không.”
 
“………………”
 
“Haiz nhưng mà,” Mã Kỳ Thành gãi đầu, “Tôi luyến tiếc em Kiều, cậu ấy tốt như vậy.”
 
Chu Minh Tự: ???
 
Phó Thu: “Cậu mẹ nó nói cái gì thế?”
 
Mã Kỳ Thành: “Không phải, ý tôi là, tôi không muốn Tự thần bởi vì chơi game mà để em Kiều phòng không gối chiếc. Cậu đã quên sao Phó Thu, ngồi bên cạnh chúng ta, chính là ‘trò chơi như anh em, phụ nữ thì có thể có hoặc có thể không’ Chu Minh Tự đấy!”
 
Chu Minh Tự xoay cổ tay: “Tôi sẽ không vì trò chơi mà bỏ mặc cậu ấy.”
 
“Hừ! Cậu sẽ không cái rắm! Đàn ông đều là cái loại giò heo lớn này! Ngay từ đầu ba hoa chích choè nói thì dễ nghe hơn bất cứ thứ gì, ha, sau khi kết hôn liền hiện nguyên hình.” Mã Kỳ Thành dùng sức chuyển màn hình.
 
“Cậu rất có chuyện xưa,” Phó Thu nói, “Sao, bị đàn ông lừa gạt?”
 
Mã Kỳ Thành: “Bớt đi! Dù sao thì tôi không tin chuyện ma quỷ như đàn ông quan trọng trò chơi hơn phụ nữ.”
 
Cậu là đàn ông nên cậu biết, nếu trò chơi không còn thì có thể chơi lại từ đầu, nhưng nếu bạn gái không còn ―― trò chơi có thể chơi vĩnh viễn!
 
Phó Thu: “Chi bằng cậu thử tin Tự thần? Lỡ như cậu ấy không giống với mấy cái giò heo lớn kia thì sao?”
 
“Không có lỡ như, tôi không tin, nếu không chúng ta cược đi?!” Mã Kỳ Thành nắm chắc thắng lợi, “Cậu nếu làm không được, chạy mười vòng quanh tiểu khu, rồi đến cổng trường học phát một trăm cái giò heo!”
 
Chu Minh Tự nói bằng giọng mũi, nhàn nhạt cười: “Được đấy.”
 
“Vậy còn cậu?” Phó Thu hỏi Mã Kỳ Thành, “Nếu Chu Minh Tự làm được, cậu có trừng phạt gì, Mã Kỳ Thành.”
 
Mã Kỳ Thành hơi nghẹn lại: “Cái này……”
 
“Tôi giúp cậu nghĩ cho, nếu Tự thần làm được, Mã Kỳ Thành cậu vào phòng phát sóng trực tiếp nào đó tỏ tình với nữ streamer, sau đó thâm tình đọc diễn cảm ba đoạn lời âu yếm mùi mẫn.”
 
“…………” Thật tàn nhẫn.
 
“Sao, không dám tiếp chiêu phải không?”
 
“Dám,” Mã Kỳ Thành lập tức nói một câu, “Một lời đã định!”
 
Chu Minh Tự ở một bên nghe bọn họ đào hố nhau, chờ hai người bình tĩnh lại, cậu lại nói.
 
“Nếu muốn mấy việc này thành lập, đầu tiên…… Cậu ấy phải ở bên tôi.”
 
Mã Kỳ Thành: “Cho nên?”
 
Cậu lời ít ý nhiều đưa ra chiến lược chỉ dẫn: “Các cậu phải giúp tôi hiến kế.”
 
Mã Kỳ Thành vừa nghe, vui vẻ: “Không thành vấn đề, gói trên người tôi!”
 
///
 
Tuần đó Kiều Diệc Khê không quay về nhà họ Chu, tất nhiên hoàn toàn không biết gì đối với “tiền đặt cược của mấy người đàn ông”, hết sức chăm chú vào bài chuyên ngành của bản thân và cuộc thi đấu của Chu Minh Tự.
 
Thi đấu bán kết được diễn ra vào hai tuần tới, trong mùa giải đấu bán kết, Chu Minh Tự và Cô Đao cùng tham dự một trận đấu, thậm chí có lẽ sẽ có giao đấu chính diện.
 
Hai tuần rất nhanh đã trôi qua, cuộc thi bán kết mà Kiều Diệc Khê chờ đợi đã đến.
 
Cùng ngày, cô và đám Mã Kỳ Thành tới bên ngoài khu thi đấu, bọn họ đang ngồi chờ ở thính phòng, Mã Kỳ Thành cố ý mang theo cái iPad để xem phát sóng trực tiếp.
 

Bởi vì độ hấp dẫn không tệ, cho nên trận thi đấu này có phát sóng trực tiếp, chỉ không có bình luận viên mà thôi.
 
Ba người ngồi chung với nhau, nhìn chằm chằm vào cái iPad nho nhỏ.
 
Phát sóng trực tiếp có góc quay từ trên xuống và cắt rất nhiều hình ảnh, trong hình ảnh hiện ID của tuyển thủ, bọn họ có thể dựa vào ID để phân biệt tuyển thủ là ai với ai.
 
Nhưng ở trong trò chơi, các tuyển thủ lại không nhìn thấy tên của nhau, nói cách khác là cậu hạ gục ai, chỉ vào lúc sau khi bắn người kia thành hộp, mới có thể nhìn thấy trên hệ thống nhắc nhở.
 
Đương nhiên, việc này cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến thi đấu.
 
Phát sóng trực tiếp bắt đầu, từ lúc bắt đầu nhảy dù, mọi người đánh dấu địa điểm đáp xuống, rồi sau đó nhảy khỏi máy bay.
 
Chỗ Chu Minh Tự và Cô Đao nhảy hoàn toàn là hai chỗ không giống nhau.
 
Chỗ Chu Minh Tự lựa chọn là chiến trường Tu La có rất nhiều người, hoàn toàn là cách đấu chính diện giương súng; Cô Đao thì chọn chỗ nhỏ ít người, áp dụng cách đấu bảo thủ.
 
Số tuyển thủ trong toàn bộ trận đấu bán kết nhận được sự chú ý từ người khác không nhiều, Chu Minh Tự và Cô Đao là những người xuất sắc trong số đó, còn số người khác cũng không tệ, chỉ là không lợi hại như hai người họ.
 
Chu Minh Tự dẫn đầu nhóm người rơi xuống đất lục soát súng, ngay sau đó, đại khái cũng có sáu người nhảy gần nơi này.
 
Trong một phút đồng hồ, bắt đầu chiến đấu, tiếng súng nổ vang mọi nơi, chiến đấu nhanh như chớp.
 
Ba phút sau, chỉ có một mình Chu Minh Tự còn tồn tại đi từ trong ra ngoài.
 
Phần bình luận có người bình luận “666 (*)”.
 
 (*) 666 có thể hiểu là giỏi, bá đạo.
 
Chu Minh Tự vừa đi vừa đánh, ven đường còn nhặt một thùng thính, đổi sang AWM.
 
Có lẽ cảm thấy màn hình chiếu cậu quá lâu, giây tiếp theo, hình ảnh chuyển sang phía Cô Đao.
 
Cô Đao vừa giết người xong, bây giờ đang dùng thuốc ở trong phòng, sau khi dùng thuốc xong thì nhảy từ trên lầu xuống, vòng một vòng, lại hạ gục một người.
 
Mười bảy phút trôi qua, toàn bộ chiến trường chỉ còn lại mười người.
 
Hình ảnh Chu Minh Tự lái xe hiện ra, trong khoảnh khắc cậu và Cô Đao cách nhau rất gần, xe ngừng ngay dưới căn nhà của Cô Đao.
 
Nhưng giây tiếp theo, cậu lái xe rời khỏi.
 
Kiều Diệc Khê biết vì sao, bởi vì cậu không thích căn phòng này, rất nghèo.
 
Trận đấu này có tiết tấu rất nhanh, không bao lâu, cũng chỉ sót lại ba người.
 
Chu Minh Tự phát hiện một người ở xa xa trước, ba phát súng AWM, người đã không còn.
 
Cậu nổ súng trước, bại lộ vị trí trước, Cô Đao cách đó không xa nghe tiếng mà động, thay đổi súng sang đánh lén từ phía sau cậu.
 
Đương nhiên không bắn thành công, Chu Minh Tự phát hiện anh ta, xoay người, bắt đầu quét anh ta.
 
Cô Đao nhanh chóng trốn phía sau hòn đá, bắt đầu dùng thuốc, suy nghĩ lại thì cảm thấy sợ hãi, ném quả bom khói, dù sao thì Chu Minh Tự cách anh ta còn rất xa.
 
Một đám sương khói lớn bốc lên làm mơ hồ tầm mắt, Cô Đao cảm thấy ổn rồi, đi vào sương mù dùng thuốc.
 
Ai ngờ vừa đi vào, Chu Minh Tự liền đoán được vị trí đi lại của anh ta, ở trong đám khói càn quét chết người kia.
 
Màn hình chiếu đến hình ảnh của Chu Minh Tự ――【 Đại cát đại lợi, buổi tối ăn gà. 】
 
Thắng.
 
Cả người Mã Kỳ Thành bắn khỏi ghế: “Đậu phộng! Dựa vào bom khói để đoán vị trí đi lại!!”
 
Dưới tình huống không nhìn thấy người, dựa vào kinh nghiệm và năng lực thấy rõ để càn quét người khác, đây là chuyện không phải ai cũng có thể làm được.
 
Ngay cả Kiều Diệc Khê cũng cảm thấy kích động, bởi vì lần này Chu Minh Tự chơi rất xuất sắc lại ổn định.
 
Bọn họ ở cửa chờ Chu Minh Tự đi ra.
 
Bên trong Chu Minh Tự tháo tai nghe, nhìn thoáng qua danh sách hạ gục, mới ý thức được vậy mà bản thân vừa đánh chết Cô Đao.
 
Cậu còn nghĩ rằng người đã sớm ngủm.
 
Dù sao thì trình độ như vậy …… Thật không thể nói là bá đạo.
 
Cậu thậm chí chỉ rớt 25% máu.
 
Tiếng thảo luận vang lên hết đợt này đến đợt khác, có người đẩy ghế dựa, hai bước đi đến trước mặt cậu.
 
Là một khuôn mặt còn xem là khá quen thuộc, trận đấu vòng loại và ở quán món cay Tứ Xuyên cậu có liếc mắt nhìn sơ, là người thật Cô Đao mà Mã Kỳ Thành từng nói.
 
So với ảnh chụp còn khó coi hơn một chút.
 
Cô Đao chống tay vào trước máy tính cậu, nghi ngờ hỏi một câu: “Chu Minh Tự?”
 
Cậu rũ mắt, không trả lời, đuôi mi hơi nâng lên, xem như thừa nhận.
 
Cô Đao có đôi mắt yêu mị có góc nhọn hẹp dài, toát ra vẻ hung dữ, không phục nghiến răng, nhả ra một chữ “được”.
 
Sau đó cắn răng rời đi.
 
Khó hiểu, lại có thể nhìn thấy là đang nhẫn nhịn, rất không chịu thua, đôi mắt cũng nhanh chóng đỏ lên.
 
Sau khi hậu trường cuộc thi giải tán, đám Mã Kỳ Thành cũng đi vào tìm cậu.
 
Vừa nhìn thấy Chu Minh Tự, Mã Kỳ Thành lập tức nói: “Haiz, tôi vừa nhìn thấy Cô Đao? Ha ha ha ha ha anh ta đúng là không thua mới không cam lòng, xem vẻ mặt hung dữ của anh ta kìa.”
 
“Có lẽ là vậy, không biết anh ta đang nhẫn nhịn cái gì,” Chu Minh Tự thả lỏng bả vai, “Cảm thấy không cam lòng thì tới tìm tôi solo cũng được, tôi cũng sẽ không từ chối.”
 
Mã Kỳ Thành cười to: “Cậu không dám!”
 
“Được,” Kiều Diệc Khê vỗ tay, không muốn nhắc lại người này, “So cũng so xong rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.”
 
Chu Minh Tự nhìn cô, “Được.”
 
///
 

Ăn cơm xong, vào buổi tối sau khi quay về ký túc xá, Kiều Diệc Khê bất chợt nhớ tới biểu cảm của Cô Đao khi đó.
 
Nói thật, có chút dọa người.
 
Suy nghĩ trôi qua, cô vào phần mềm tìm video phát sóng trực tiếp của anh ta, không nghĩ tới vừa lúc gặp phải anh ta phát trực tiếp, còn đang nói về chuyện thi đấu.
 
Người trong video đã không còn ngạo mạn và hung ác như buổi chiều, biểu cảm đã điều chỉnh thành cực kỳ hối hận.
 
“Tôi hận! Tôi chỉ phát sốt nên chóng mặt, sao có thể chui vào đám khói chứ, tôi nghĩ ổn rồi nên mới dám dùng thuốc trong đám khói!”
 
Anh ta lại vỗ đầu bản thân, “Thật ra thì lần này vốn ăn gà, là tôi ngu tôi ngu, lần sau nhất định ăn gà cho mọi người xem! Mọi người đừng thất vọng với tôi nhé, ball ball (*) các ông chủ.”
 
(*) Ball ball là tạm biệt.
 
Sao có thể sẽ có người thất vọng anh ta chứ.
 
Anh ta bán thảm tốt như vậy, fans còn không kịp đau lòng.
 
【 Hu hu hu anh trai đừng khóc! Phát sốt 38° cũng có thể ăn gà thì rất lợi hại rồi! Không nên trách bản thân! 】
 
【 Không muốn cười cái không quan tâm, không cần cứng quá, đều do em không nhắc nhở anh ngày hôm qua trời mưa, hại anh mắc mưa T.T 】
 
【 Em xem phát sóng trực tiếp, Chu Minh Tự kia không phải rất lợi hại sao, lần sau chắc chắn sẽ hạ cậu ta trong nháy mắt! Chờ anh! 】
 
【 Đúng vậy, phát sốt dễ dàng chóng mặt, là em nói, tinh thần không tốt như người bình thường, anh còn có thể giết sáu người, em rất tự hào ~】
 
“Mọi người đối với tôi thật tốt.” Cô Đao cúi đầu, đôi môi mỏng sắc bén cong lên mỉm cười, nhưng chỉ thoảng qua.
 
“Đến lúc đó tôi nhất định sẽ lấy quán quân về cho các em!”
 
Cứ như vậy, Chu Minh Tự rõ ràng chỉ thi đấu bình thường nhưng lại bị gọi hồn, thậm chí còn bị fans biến tướng xuyên tạc mỉa mai.
 
Mọi người sôi nổi ủng hộ Cô Đao, tỏ vẻ “anh trai phát sốt cũng có thể đứng thứ hai, nếu không sốt còn không làm cho cả cái PUBG nổ tung sao, chờ mong anh trai đoạt giải quán quân, hạ gục Chu Minh Tự trong nháy mắt”.
 
Kiều Diệc Khê trực tiếp đóng lại video phát sóng trực tiếp, vẻ mặt đen xì đi tắm rửa.
 
Anh đẹp trai có kỹ thuật hay thì bị chê, còn ở trước mặt tiểu nhân …… Có lẽ bá đạo chính là cái tội.
 
Nhưng Kiều Diệc Khê không nói chuyện này với Chu Minh Tự, dù sao thì cũng không trực tiếp ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu, nói với cậu cũng vô dụng, còn lãng phí hạ thấp tâm tình và giá trị của cậu.
 
Nếu nói điều duy nhất có thể làm, chắc chính thường xuyên nhắc nhở Chu Minh Tự đừng thả lỏng cảnh giác, bởi vì Cô Đao vẫn chưa vì thua một lần mà buông tha cho cậu, bây giờ fans Cô Đao còn đang cắn chặt cậu.
 
Cậu sẽ lấy được quán quân.
 
Cũng cần phải lấy được quán quân.
 
Nhưng mà cũng may, Chu Minh Tự không phải loại có một chút thành tích thì đắc ý huênh hoang, trận thi đấu kia không khác gì với trận bình thường, ngoại trừ việc lúc nói chuyện phiếm với Kiều Diệc Khê thì nói nhiều hơn.
 
Cuối tuần cậu chủ động gửi tin nhắn cho Kiều Diệc Khê: 【 Tôi chuẩn bị về, cậu về không? 】
 
Kiều Diệc Khê nghĩ rồi nghĩ: 【 Được, tớ đi giặt ga giường. Đi chung đi. 】
 
Chu Minh Tự: 【 Ừm, tôi gọi xe, ở cửa ký túc xá chờ cậu. 】
 
Kiều Diệc Khê: 【 Đã tới rồi sao?? 】
 
Chu Minh Tự: 【 Đúng. 】
 
Cô hơi nôn nóng: 【 Nhưng tớ mới học xong vừa về ký túc xá, còn chưa thu dọn đâu! 】
 
Chu Minh Tự chậm rãi trả lời cô: 【 Bây giờ thu dọn, không sao, không gấp. 】
 
Qua một lúc lại nhắn một câu: 【 Tôi chờ cậu. 】
 
Hai mươi phút sau, Kiều Diệc Khê thu dọn xong xuôi đi đến cửa ký túc xá, nhìn thoáng qua thì có một chiếc xe màu xám bạc đang chờ người.
 
Bởi vì thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, cô mang một đôi giày hơi mỏng, ngồi nghe giảng xong lớp học buổi trưa, lúc đi xuống thì đầu gối đã lạnh cứng. Càng đừng nói đến chân đã sớm mất cảm giác.
 
Theo sự khảo sát của cô, 80% con gái vào mùa đông, chân đều bị lạnh.
 
Sau khi lên xe cô có hơi buồn ngủ, lại không chịu được lạnh, giãy giụa một lúc, dựa người vào ghế rồi nửa tỉnh nửa mê mà ngủ thiếp đi được nửa tiếng.
 
Càng ngủ càng lạnh.
 
Chu Minh Tự ngồi ở chính giữa, đúng là con trai, toàn thân đều ấm áp, dù chỉ mặc một cái áo khoác nhung cũng cảm thấy hơi nóng.
 
Cậu cởi bỏ nút thắt, cởi áo khoác ra.
 
Kiều Diệc Khê tuy ngủ nhưng bị lạnh, mơ mơ màng màng thọc tay vào trong tay áo, dựng cổ áo lên.
 
Chóp mũi bởi vì bị lạnh mà hơi đỏ lên.
 
Bởi vì con người lúc ngủ, lúc lạnh sẽ cầm lòng không đậu mà dựa sát vào chỗ ấm áp.
 
Cô rút vào bên cạnh cậu, bởi vì cảm thấy ấm, coi cậu như bếp lò, vươn một bàn tay nhét vào túi cậu.
 
Chu Minh Tự: “……”
 
Cậu nhìn cô, sau một lúc lâu suy nghĩ, đắp quần áo của mình lên người cô.
 
Chu Minh Tự dùng hai tay kéo mép áo khoác, lúc đang chuẩn bị đắp trên vai cô, có lẽ cô cảm thấy càng tới gần cậu thì càng ấm áp, nên lại rút vào người cậu.
 
Trong khoảnh khắc hoảng hốt, cậu còn cảm thấy cô hơi rúc vào lòng ngực mình.
 
Tim hơi thắt lại, giống bị người khác nắm lấy, lỡ mất nửa nhịp.
 
Tài xế ngồi đằng trước thấy bọn họ như vậy, nhỏ giọng hỏi một câu: “Muốn mở điều hòa không?”
 
Chu Minh Tự duy trì tư thế như vậy, cúi đầu nhìn cô gái sắp dựa vào vai của mình, nhàn nhạt từ chối.
 
“Không cần.”
 
Vẫn là lạnh chút thì tốt hơn.
 
Dựa gần hơn.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.