Thích Eo Nhỏ

Chương 14



Có phải Hạ Vân Nghi đang chọc cô không?

Đúng là chọc cô rồi!

Hơn nữa nghe giọng điệu kia, giống như vô cùng chắc chắn người mặc bộ đồ thú này là ai.

Mà chỗ má của thú bông vừa bị lõm xuống do bị chọc rất nhanh đã trở lại như cũ

Sân bóng chày bên ngoài và lan can trắng cạnh cửa sổ kính bị nắng chiếu vào trở nên lấp lánh.

Đến đầu giờ chiều, xung quanh đều im ắng.

Một người một thú bông đứng đối diện nhau ngay chỗ khuất hành lang.

Cô ngồi, anh ngồi xổm.

Như lời Hạ Vân Nghi nói, quả thực Tân Quỳ rất nóng.

Nhưng có lẽ là do lần gặp gỡ này cô lại mặc đồ như vậy, Tân Quỳ chỉ cảm thấy sự oi bức trong bộ đồ thú lúc trước đã biến thành lửa đốt.

Trên thực tế, sự nóng bức đã tăng vọt kể từ khi anh đi qua đây.

Không khí giống như bị hút khô từng chút một, cảm giác nóng rát bắt đã bắt đầu lan tỏa trong chiếc mũ trùm đầu.

Tân Quỳ như cái bánh bao bị hấp, trong lòng như đang có gì đó phồng lên.

Thật ra thì cũng không phải là nóng.

Mà là…. Rất! Nóng!

“Sao anh phát hiện ra tôi…” Giọng Tân Quỳ rất buồn rầu.

Cô đã như thế này rồi mà Hạ Vân Nghi vẫn có thể tìm ra cô được.

Trên bộ đồ thú bông này có dán tên cô à?

“Làm sao tìm được ư?” Hạ Vân Nghi vẫn duy trì tư thế ngồi xổm, cánh tay dài tùy ý đặt trên đùi, ngón tay buông tự do.

Anh không trả lời câu hỏi này của Tân Quỳ, chỉ nói thẳng: “Gỡ mũ xuống đi.”

Tân Quỳ thất thần không nhúc nhích.

Hai bên giằng co một lát, Tân Quỳ thấy dáng vẻ không lấy xuống thì sẽ không bỏ qua của Hạ Vân Nghi thì thử thăm dò nói, “… Đợi tí nữa, tôi phải nghỉ ngơi một lát, chắc anh bận nhiều việc lắm? Nếu anh vội thì cứ đi trước đi, không cần để ý đến tôi đâu!”

“Tôi xong việc rồi.” Hạ Vân Nghi nhìn cô chằm chằm, “Cô không lấy xuống, muốn bị cảm nắng?”

Tân Quỳ không nói lại anh, bản thân thật sự cảm thấy khó chịu, chậm chạp nói “Ò…”

Giọng cô rất nhỏ rất nhẹ, cách một cái mũ trở nên ồm ồm.

Cô giơ tay, dùng sức vặn mũ ra nhưng cô vặn mấy lần mà mũ vẫn ngoan cố không rời ra, dính chặt như keo dán.

“…”

Cái mũ đội đầu này hôm nay có thù với cô đúng không!

Không đợi Tân Quỳ tiếp tục đấu với cái mũ đội đầu khổng lỗ này, thì có một lực nhẹ áp lên đầu cô.

“Đừng cử động.” Hạ Vân Nghi vừa nói, vỗ vỗ vào mũ thú bông, “Nếu không sẽ bị trẹo đấy.”

Rõ ràng lời của anh nói không phải mệnh lệnh, nhưng dường như có ma lực vậy, còn hơn cả mệnh lệnh.

Tân Quỳ cũng không nói gì từ chối, chỉ lẳng lặng ngồi im tại chỗ.

Hạ Vân Nghi đặt tay lên hai bên mũ, sau khi cố định thì hơi dùng sức, mũ và đồ thú bông trên người Tân Quỳ lập tức xa rời nhau.

Tân Quỳ như là quả trứng gà mới lột vỏ, nóng hôi hổi vừa mới ra lò.

Tóc mai trên trán dán chặt vào da, đôi mắt đen láy, môi anh đào ướt át.

Lông mi khẽ run, hai tai hiện lên sắc đỏ nhàn nhạt.

Cảm giác được nhìn mây mù và ánh mặt trời thật tốt làm sao, không khí trong lành đã cuốn bay những lo âu trong lòng cô đi.

Nhưng cảm giác này chỉ duy trì trong giây lát.

Cô một mực cúi đầu, cũng không nhìn Hạ Vân Nghi.

Dùng chân nghĩ cũng biết, lúc này ánh mắt của anh đang như thế nào.

Không hiểu sao Tân Quỳ lại cảm thấy có chút xấu hổ.

Không chỉ xấu hổ, đoán chừng dáng vẻ hiện giờ của cô cũng rất khó coi.

Nghĩ đến đây, cô mím môi, vẫn không hề hé răng.

Đúng lúc này, Hạ Vân Nghi hơi cúi người qua chỗ cô, mí mắt Tân Quỳ nhảy lên, động tác còn nhanh hơn suy nghĩ.

Cô ngả người về sau, dán chặt lưng vào khung sắt của ghế.

Nhưng cho dù cô có trốn chạy theo bản năng thì cũng không thể kéo dài được khoảng cách của hai người.

Vào lúc này, hai người đã gần hơn một chút so với lúc trước, đột nhiên ở phía đối diện, Hạ Vân Nghi lại chậm rãi nghiêng về phía trước thêm tí nữa.

“…?”

Chuông cảnh báo trong lòng Tân Quỳ vang lên, ánh mắt càng thêm nghi hoặc, Hạ Vân Nghi từ từ mở miệng.

“Cô trốn cái gì, để tôi bỏ mũ ra cho.”

Dứt lời, cánh tay anh khẽ nâng lên, nhẹ nhàng đặt mũ lên trên ghế dựa bên cạnh.

“Vậy dù sao anh cũng nên nói với tôi một tiếng chứ.”

Chuyện bất thình lình xảy ra khiến cô không kịp phòng bị.

Tân Quỳ nhìn anh một cái, lại bắt đầu nghịch ngón tay mình.

Nhìn biểu hiện của Hạ Vân Nghi, anh rất thoải mái, cũng không có ý định rời đi.

“Cô mặc đồ thú bông, ngồi ở đây một mình mà cũng không thèm nói với tôi một tiếng?” Hạ Vân Nghi đứng dậy, muốn ngồi xuống ghế.

Bởi vì anh mới vừa đặt cái đầu thú xuống ghế bên trái Tân Quỳ, mà ở bên cạnh nó là lan can trước cửa kính, không còn chỗ.

Hạ Vân Nghi đương nhiên ngồi phía bên phải Tân Quỳ.

Vị trí ngồi thế này hình như khá quen.

Nhưng mà Tân Quỳ không quá chú ý đến vấn đề này, mà cô đang quan tâm đến câu mà Hạ Vân Nghi vừa mới nói.

Đây là logic gì vậy?

Lời này của anh giống như chuyện cô ngồi ở đằng kia là một chuyện đáng sợ vậy.

“Cho nên anh biết người ngồi đây là tôi ư?”

“Ừ, không phải vừa nãy cô đứng nhảy nhót ở trong sân à?”

“…”

Hóa ra dáng vẻ cô tận tình nhảy nhót, có chút điên cuồng lúc trước đều đã bị Hạ Vân Nghi nhìn thấy sao!

Tân Quỳ, cuộc sống của mày đã được định là phải trải qua chuyện này rồi.

Ngừng một lát, cô quyết định nói ra tính toán trong lòng mình.

“Đừng nói đến chuyện này, đối với chuyện như hôm nay hay những chuyện như thế này trong tương lai, tiền bối hãy coi như chưa có việc gì xảy ra, cũng không nhìn thấy gì được chứ?”

Tân Quỳ vốn không định nói nhiều như vậy, nhưng những chuyện vừa mới xảy ra giống như bị trúng tà, liên tiếp dâng lên trong đầu.

Loại ký ức này cô không cần cũng được. Nhưng hiện tại cô muốn quên còn không quên được.

“Hử?” Hạ Vân Nghi nghe xong quay đầu lại nhìn cô, âm cuối hơi nâng lên, “Ý cô là xóa bỏ?”

“Đúng đúng đúng, chính là chữ đó, xóa bỏ.” Tân Quỳ gật gật đầu như gà con mổ thóc vậy.

Ngay vào lúc cô cho rằng Hạ Vân Nghi có cùng quan điểm với mình..

Anh cười một cái, từ chối một cách quyết đoán, “Không thể.”

“…”

“Cô còn chưa mua hạt hướng dương.” Hạ Vân Nghi nói, ngón tay gõ lên thành ghế, “Còn thiếu, cô cứ từ từ trả đi.”

“Lúc nãy muốn uống nước ngọt à?”

Tân Quỳ còn đang đắm chìm trong tin dữ từ Hạ Vân Nghi mà khả năng cô có thể xấu hổ cả đời, bên tai chợt vang lên giọng anh, cô dừng lại.

“Đúng…”

“Vẫn vị chanh?”

“Lần này thì không… tôi muốn uống vị cam.”

Chỉ là khi cơn giận dâng lên, cô đột nhiên có chút ghét vị chanh.

Tân Quỳ cầm đầu thú bông bên cạnh lên, đang định đứng dậy đi đổi nước có ga thì Hạ Vân Nghi bên cạnh đứng lên.

“Tôi đi mua.” Lời này của Hạ Vân Nghi thành công ngăn được động tác kế tiếp của Tân Quỳ.

Như đang giải thích, anh nâng cằm, “Chiều cao của cô không với được chỗ trên cùng, nếu muốn uống thì phải nhảy trong bao lâu mới được.”

Dứt lời, người đàn ông trẻ tuổi đi đến máy bán hàng tự động không người hỏi thăm kia.

“…”

Tân Quỳ đột nhiên cảm thấy bản thân nhảy lâu thì vẫn tốt mà.

Lúc cô quay trở lại phòng nghỉ lần nữa, Lý Nghiêm đã quay về từ phòng phát sóng rồi.

“Không phải em đã kết thúc phần biểu diễn từ lâu rồi sao, mới trở về? Anh vừa định ra ngoài tìm em.”

Không có được câu trả lời như trong tưởng tượng, lúc này Lý Nghiêm mới ngẩng đầu, nghiêm túc quan sát Tân Quỳ.

Cô gái vẫn mặc đồ thú bông, khuôn mặt trắng trắng hồng hồng, một tay ôm mũ, thoạt nhìn có chút chật vật. Mặc dù có chút ôm không được, một tay khác của cô vẫn còn nắm chặt không buông chai nước có ga.

Cô uống từng ngụm từng ngụm.

Thảo nào cô đi lâu như vậy mà vẫn không về, hóa ra là do quá đắm chìm vào cái máy bán nước đó.

Không dịch chân được, đoán chừng đã chơi ở đó một thời gian rất lâu.

Lại không biết được cho dù cô lẩn tránh thế nào thì vẫn có khả năng bị phóng viên chụp.

Dù sao cô vẫn chỉ là một cô gái trẻ tuổi, ham vui chơi lại luôn được bảo vệ rất cẩn thận, không quan tâm cũng có thể hiểu được.

Dù sao sau đó vẫn có bộ phận quan hệ công chúng, hơn nữa…

Đi đến máy bán hàng tự động cũng là vì để lấy bù cho anh ấy một chai nước khác.

“Cuối cùng em cũng nhớ tới người đại diện này sao? Đưa nước có ga cho anh đi.” Lý Nghiêm vui mừng nói.

Tân Quỳ ngơ ngác ngẩng đầu, “Anh đang nói gì vậy, đây là nước có ga của em.”

“Em lại không mua cho anh?”

Lý Nghiêm nhìn về phía Tân Quỳ, dáng vẻ của cô không giống như đang nói đùa, trong tay quả thực không có thừa một chai nào khác.

“Anh rất muốn uống?” sau khi Tân Quỳ không rõ nguyên do, rất nhanh đã phản ứng lại, giọng rất nghiêm túc, “Máy bên kia có rất nhiều, cũng chưa có ai uống, hiện tại anh đi qua đó thì vẫn còn đấy.”

“…”

“Anh Nghiêm, anh sao thế, sắc mặt đột nhiên rất khó coi.”

“… Đừng có nói chuyện với anh.”

- --

Sau khi biểu diễn buổi chiều kết thúc, còn chưa tới tối, Lý Nghiêm không biết lấy đâu ra một tấm thẻ mở phòng, đưa cho Tân Quỳ.

“Trong mấy đêm tới, người của Thanh Trưng đứng ra sắp xếp phòng giúp chúng ta, ngay tại Hoa An Đình Thành phía sau câu lạc bộ, cách đây không xa.”

“Ừm, phòng của anh cùng tầng với em sao?”

“Không, anh ở tầng dưới, vẫn còn một số nghệ sĩ mà ban tổ chức mời chưa tới, đều được xếp cùng một tầng với em.”

Lý Nghiêm nói, nhớ tới chuyện máy bán nước hôm nay, “Nếu có việc gì thì cứ gọi cho anh, đừng đi lại lung tung.”

“Tại sao?”

“Lần này không phải có cả Hạ Vân Nghi tới sao, rất nhiều phóng viên đều theo dõi cậu ấy, anh sợ người ta tiện thể theo dõi em luôn.”

Trong lòng Tân Quỳ có chút chột dạ, rất nhiều phóng viên… sao?

Thế chiều nay  cô và Hạ Vân Nghi “đầu gối tay ấp” lâu như vậy, sẽ không bị…

“Theo dõi anh ấy thì theo dõi anh ấy đi, liên quan gì đến em đâu!” Giọng Tân Quỳ bất giác cao lên.

“Đột nhiên em kích động như vậy làm gì?” Lý Nghiêm vỗ vỗ tay, “Phần lớn phóng viên đều tập trung ở phía cậu ấy, nhưng thi thoảng cũng sẽ để ý đến người khác nữa.”

Mặc dù chưa bao giờ đào bới được thông tin liên quan đến Hạ Vân Nghi lần nào, nhưng phóng viên giải trí vẫn phải làm nhiệm vụ, vì để có thành tích nên số lần theo dõi mỗi tháng cực kỳ nhiều.

Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.

Trước khi tính cách của Tân Quỳ chưa bị lộ hoàn toàn ra công chúng, trong thời kỳ đang bắt đầu đi lên này, mỗi một câu nói, mỗi một hành động đều cần phải cẩn thận.

Dù cho bản thân không làm gì sai, có lúc chỉ là chuyện đụng đồ thì có thể đưa ra rất nhiều tin rồi. Cho dù bộ phận quan hệ công chúng có tốt đến đâu thì cũng không thể kiểm soát được xu hướng bình luận của cư dân mạng.

Nói chung là cứ chú ý là tốt.

“Anh không phải đến phòng phát sóng nữa, đại khái đã biết tiết mục biểu diễn hôm sau của em rồi.”

Sự chú ý của Tân Quỳ nhanh chóng bị hấp dẫn, “Ngày mai em có phải mặc đồ thú bông không?”

“Sao em lại để ý đến chuyện này, chắc chắn là không, em chơi đến nghiện rồi à?”

“À không, em chỉ hỏi một chút thôi.”

Kỳ thật cũng không chỉ hỏi một chút.

Suốt cả buổi chiều, Tân Quỳ chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống thôi.

“Ngày mai em phải đọc một bài diễn văn, có lẽ còn hát ca khúc tranh giải, đến lúc đó thì nói sau.” Dẫu sao, bất kỳ một lịch trình gì trước khi lên sân khấu đều không chắc chắn, huống chi đây là trận bóng chày chuyên nghiệp.

Nhắc tới đây, Lý Nghiêm nhớ lại màn biểu diễn của Tân Quỳ, “Em khoan hãy nói, hôm nay khi em biểu diễn mở màn, phản ứng của mọi người trong khán đài rất tốt, chương trình còn cố ý cắt mấy cảnh cho em.”

“Có thể coi như là lợi ích lớn nhất đoạt được dù không lộ mặt.” Giọng Lý Nghiêm vui sướng, “Lần biểu diễn này không bị thiệt rồi, anh vốn định bỏ lịch trình này đi, xem ra quyết định của anh vẫn đúng.”

Tân Quỳ ấp úng, “Hiện tại nghĩ lại, hay là bỏ…”

“Em nói gì cơ?”

“Em nói em đã biết!”

Lý Nghiêm nhìn Tân Quỳ đang phồng má chơi điện thoại bên cạnh, đột nhiên cảm thấy cô không giống như lần trước nữa.

Tự dưng to tiếng thì không nói, tại sao cô lại đột nhiên yêu điện thoại vậy?

- --

Tân Quỳ đúng là dang nhìn điện thoại, lúc trước cô vẫn luôn bận nên không để ý đến tin tức.

Hiện tại xem kỹ, ba Tân nhắn vào tài khoản chính thức của cô như thường lệ.

Còn có một sơ đồ phân tích cấu trúc của kim tự tháp có liên quan đến quy luật sinh tồn trong giới giải trí.

Bên trong phân tích chi tiết những khó khăn của nghệ sĩ ở tầng dưới, còn nói thẳng ra chỉ những người ở tầng cao nhất mới có thể nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt.

Nhưng ở nơi cao nhất của tháp có một vài người cả đời cũng không thể sờ được đáy tháp.

Đây không phải là trọng điểm mà là trang bìa của bài báo này chính là hình ảnh của Hạ Vân Nghi.

“…”

Tân Tân Hướng Quỳ: “Ba, ba xem điện thoại ít thôi.”

Daddy: “Ba đây chỉ muốn con cẩn thận mà đi, không muốn con leo ngược gió.”

Tân Tân Hướng Quỳ: “Dừng lại, dừng lại, con không muốn nghe ba văn vở đâu!”

Daddy: “Người ta có câu, lời thật thì khó nghe nhưng có lợi, ba nói cho con biết…”

Tân Tân Hướng Quỳ: “Nói đi ba, có phải ba chọc mẹ giận rồi không.”

Daddy: “Con nói ba mới nhớ, hình như là có chuyện này.”

Daddy: “Có rảnh thì về nhà đi.”

Tân Tân Hướng Quỳ: “…”

Hóa ra cô chỉ là một cục gạch, chỗ nào cần sử dụng thì mới được chuyển đến.

Trước đây còn có dáng vẻ cô mà về nhà thì nhất định sẽ chết nữa chứ!

Sau khi nói chuyện với ba Tân, Tân Quỳ rời khỏi khung trò chuyện, đến trang chủ.

Danh sách nói chuyện của cô không nhiều lắm, chủ yếu là con gái. Còn con trai thì ngoại trừ Cố Duyên Chi mới được thêm WeChat thì chỉ có Hà Nguyễn Dương và Hạ Vân Nghi.

Tầm mắt Tân Quỳ lơ đãng liếc qua ảnh đại diện của Hạ Vân Nghi.

Không có chút động tĩnh gì.

Thật đúng với những gì mà Hà Nguyễn Dương nói với cô trước đây, anh dường như không bao giờ online nói chuyện.

Mặc dù không chặn cô nhưng cũng chưa từng thấy Hạ Vân Nghi đăng tin gì.

Giao diện trò chuyện vẫn dừng lại ở phần hai người trao đổi địa chỉ trước đó.

Cứ như cuộc nói chuyện giữa hai người trước đây chỉ là ảo giác.

Nhìn đến đây, WeChat vang lên tiếng thông báo.

Là Nguyễn Dương.

Hà Nguyễn Dương: “Tiểu Tân Quỳ, tôi mới vừa lên mạng xem tin tức, cô cũng tới cuộc thi Thanh Trưng à?”

Tân Tân Hướng Quỳ: “Đúng vậy, sao thế?”

Hà Nguyễn Dương: “Tôi mới về nước, đang đi đến đó.”

Tân Tân Hướng Quỳ: “Anh cũng có lịch trình ở đây sao?”

Hà Nguyễn Dương: “Không, tôi đã mua vé vào xem.”

Trận đấu bóng chày Thanh Trưng được rất nhiều người yêu thích trong những năm gần đây, nhiều nghệ sĩ cũng là một trong những người mê bóng chày, tự mình mua vé đến xem cũng là một trào lưu phổ biến.

Không liên quan tới có lịch trình hay không.

Tân Tân Hướng Quỳ: “Ra là vậy…”

Hà Nguyễn Dương: “Tôi cũng tiện hỏi luôn rồi, chờ đến khi buổi chiều xem xong thì tôi sẽ vào hậu trường nghỉ ngơi.”

Hà Nguyễn Dương: “Không phải tên họ Hạ không để ý đến tôi đâu. /mỉm cười,jpg”

Tân Tân Hướng Quỳ: “Tôi dùng chung phòng nghỉ với người khác, anh muốn tới cũng được thôi nhưng có rất nhiều người.”

Hà Nguyễn Dương: “Vẫn là cô tốt nhất, thật sự còn hơn tên cún phớt lờ người khác kia.”

Tân Quỳ nhìn câu này của Hà Nguyễn Dương, cố gắng lắm mới khắc chế được vẻ mặt của mình.

Kỳ thực cô chỉ thuận nước đẩy thuyền, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.

Trong phòng nghỉ ngơi người lui tới rất nhiều, ngồi trong phòng cả buổi trưa cũng không có ai để tâm.

Mới vừa nói chuyện xong, Lý Nghiêm đi qua gọi cô.

“Đừng nghịch di động nữa.”

“Sao thế?”

“Anh đưa em tới phòng nghỉ của các cầu thủ trong câu lạc bộ một chuyến.”

“Đi đến đó sao?”

“Đúng vậy, em đến đây tham dự lễ khai mạc, dù sao cũng nên qua chào hỏi nhóm cầu thủ một câu, phải biết chừng mực, không thể không lễ phép được.”

Đến lúc đó Weibo chính thức của câu lạc bộ còn tương tác với nghệ sĩ, mọi thứ đều được đăng lên mạng.

Tối thiểu việc lễ phép vẫn cần chú ý.

- --

Sau khi chụp ảnh cùng các cầu thủ chuyên nghiệp, Tân Quỳ và Lý Nghiêm quay lại phòng nghỉ.

Lúc đi đến chỗ ngoặt, có một người đàn ông to lớn cản đường đang nghe điện thoại.

Tân Quỳ chỉ nhìn liếc qua.

Trong đầu đột nhiên nghĩ tới khuôn mặt của Lý Nghiêm.

Sườn mặt của người đàn ông này cực kỳ giống với người đại diện của cô.

Khi cô và Lý Nghiêm sóng vai đi qua, người đàn ông kia dường như phát giác ra điều gì, quay đầu lại.

Nhìn chính diện càng thấy giống hơn so với sườn mặt.

Quả thực chính là được đúc từ một khuôn ra, có thể nói là phiên bản béo của Lý Nghiêm.

Tân Quỳ lập tức ngước mắt lên nhìn Lý Nghiêm ở bên cạnh nhưng mặt đối phương lại không có chút biểu cảm nào.

“Anh Nghiêm… anh biết người này sao?”

“Không biết.”

“Dĩ nhiên biết!”

Hai người đồng thời lên tiếng.

Đối phương cười, nói với Tân Quỳ: “Chào em, anh là anh trai sinh đôi của cậu ta, Lý Tùng.”

“…”

Anh sinh đôi?

Tân Quỳ khó khăn lắm mới nhìn rõ được thân hình người đàn ông trước mắt, quả thực là rất giống.

Dường như cô đã hiểu những gì mà Lý Nghiêm nói trước đây.

“Chỉ là đánh cược mà thôi, em có cần phải làm đến mức này không.” Lý Tùng oán trách nói, “Bình thường gọi điện em cũng không nhận, chạy đến Cố thị dẫn dắt người, đợi đã, người mà em dẫn dắt là Tân Quỳ?”

Dứt lời, hắn nhìn qua Tân Quỳ.

“Chỉ cần chú ý chút thì cũng không đến mức tới hiện tại mới biết được người tôi dẫn dắt là ai.” Lý Nghiêm lạnh lùng đẩy kính lên.

Lý Tùng như không nghe thấy lời châm chọc của Lý Nghiêm, tỏ vẻ quen biết, “Tiểu Tân Quỳ sao, cũng không phải là anh không quen, mau, anh mời hai người đến phòng cho khách quý ngồi điều hòa.”

Tân Quỳ không rõ địa vị của người trước mắt như thế nào, nhưng có thể xuất hiện trong hậu trường của nghệ sĩ ở giải đấu bóng chày này đoán chừng cũng là người trong giới nghệ sĩ.

Cô mơ mơ màng màng, chỉ biết rằng có thể là người trong công ty giải trí Nhất Thiên mà Lý Nghiêm nhắc tới trước đó.

“Việc này, hình như không được tốt lắm?” Tân Quỳ muốn từ chối, liếc mắt nhìn Lý Nghiêm, ý bảo anh ấy nói một câu.

Nhưng mà động tác của Lý Tùng còn nhanh hơn hai người.

“Có gì mà không tốt, anh chính là đặc quyền!” Lý Tùng vừa nói liền tiến lên kéo Lý Nghiêm, Lý Nghiêm gầy nên căn bản không chống lại được, bị kéo đến một cánh cửa.

Lý Tùng tự ý đẩy cánh cửa kia ra, hướng vào bên trong ý bảo, “Có lẽ đại minh tinh của chúng ta đã vào giấc, không cần quan tâm, đã lâu không gặp, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em!”

Lý Tùng không có cách nào với ông anh của mình, vừa tức vừa buồn cười, “Anh không hỏi ý kiến của Hạ Vân Nghi đã để cho bọn tôi đi vào, anh cũng nên biết điều chút chứ.”

Ai không biết còn tưởng hắn đang ngồi lên đầu lên cổ người ta đấy.

Từ từ.

Hạ Vân Nghi.

Tân Quỳ bắt được ba chữ này.

Người Lý Tùng dẫn dắt là…?

Như vậy nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người đằng sau cánh cửa là Hạ Vân Nghi.

Nhưng Lý Nghiêm là người đại diện của mình, Lý Nghiêm và Lý Tùng lại là anh em sinh đôi…

Vòng tới vòng lui, trong đầu Tân Quỳ rối tinh rối mù.

“Em là người quen của anh, có gì không ổn?” Lý Tùng nói xong nhìn về phía Tân Quỳ, “Còn Tân Quỳ cũng coi như là biết đi, hôm nay anh và đại minh tinh ngồi cùng nhau nhìn…”

Nói được một nửa, Lý Tùng bị cắt lời.

Có lẽ giọng hắn quá to, quá vang nên người nào đó đang ngủ trong phòng bị tiếng ồn ào đánh thức, trực tiếp cắt lời hắn.

“Vào đi.”

“Nghe thấy không, cậu ấy nói vào được.”

Trong lúc xô đẩy, Tân Quỳ và Lý Nghiêm bị kéo vào căn phòng dành cho khách quý trong truyền thuyết.

Lý Nghiêm cùng Lý Tùng anh tới tôi lui, anh một câu tôi một câu mở ra một cảnh giới dỗi khác, ngược lại Tân Quỳ trở thành người đứng giữa.

Để không phá hỏng sự “thân thiết” của hai anh em, cô cách xa một chút, ánh mắt cũng tùy ý nhìn lung tung.

Hạ Vân Nghi nửa nằm trên ghế sofa, trên mặt có một cuốn tạp chí.

Bởi vì ghế sofa thấp mà người anh lại dài nên sau khi ngồi xuống không đủ chỗ để đặt hai chân, đành ngẫu nhiên vắt chéo.

Tư thế cực kỳ nhàn nhã, cả người lười biếng.

Có lẽ đã chìm vào giấc ngủ lần nữa, một chút phản ứng hay động tĩnh cũng không có.

Lý Tùng cãi cọ một hồi lâu, lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có người.

“Tiểu Tân Quỳ, em cũng ngồi xuống ghế nghỉ ngơi đi, anh và anh Nghiêm của em cần tâm sự.”

“Nói chuyện thì nói chuyện, anh lớn tiếng như vậy làm gì?” Lý Nghiêm hỏi vặn.

“Anh thích thế đấy!”

Bên kia nói chuyện dầu sôi lửa bỏng, Tân Quỳ hiển nhiên không thể nói chen vào, không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng đi đến đầu kia ghế sofa ngồi xuống.

Cô cố gắng không gây ra tiếng động, sợ quấy rầy đến Hạ Vân Nghi ở đầu kia.

Ở nơi này ngồi im lặng một hồi, cô cảm thấy có chút mệt.

Tân Quỳ rất chán, bắt đầu nhìn bốn phía đánh giá căn phòng dành cho khách quý.

Vốn dĩ phòng cho khách quý đều dành riêng cho các cầu thủ chuyên nghiệp, Hạ Vân Nghi được mời đến xem bóng chày, chỉ có mình anh mới được hưởng ưu đãi đặc biệt như thế này.

Tầm mắt còn chưa nhìn hết, di động Tân Quỳ lại vang lên tiếng thông báo lần nữa.

Cô mở WeChat ra, là Hà Nguyễn Dương.

Có lẽ là như những gì cậu nói, bây giờ cậu đã đến gần sân vận động.

Cậu còn gửi tin nhắn bằng giọng nói.

Tân Quỳ không chút suy nghĩ ấn mở, giọng của đối phương lập tức vang lên.

“Tiểu Tân Quỳ, phòng nghỉ của cô ở đâu, tôi tới rồi.”

Giọng của Hà Nguyễn Dương khá lớn, Lý Tùng và Lý Nghiêm đứng không quá gần lại còn đang tranh luận xem thế nào mới là người đại diện tốt nên không ai để ý tới.

Tân Quỳ cầm lấy di động, vừa định nhắn tin trả lời thì hình như người bên cạnh bị đánh thức, trong tiếng huyên náo có chút động tĩnh.

Cô quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Hạ Vân Nghi.

Không biết anh đã tỉnh lại từ bao giờ, tạp chí vốn để che mặt cũng không thấy đâu.

Hạ Vân Nghi ngồi thẳng dậy, vươn tay ra hiệu.

“Đưa máy cho tôi.”

Muốn điện thoại của cô.

Có lẽ… muốn nói chuyện với Hà Nguyễn Dương?

Tân Quỳ chớp chớp mắt, đưa điện thoại tới trước mặt anh.

“Cậu hỏi ở đâu ư?” Giọng Hạ Vân Nghi rất lạnh lùng, anh không gõ chữ mà tự ý dùng giọng nói trả lời, “Cô ấy đang ở chỗ tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.