Thích Eo Nhỏ

Chương 25



Dị ứng hải sản.

Khi Tân Quỳ mở to hai mắt khi nghe thấy hai chữ này.

Thật ra cô rất ít khi để chuyện mình bị dị ứng hải sản ở trong lòng.

Cô là kiểu người điển hình dù biết rõ như vậy nhưng vẫn phạm phải. Dĩ nhiên cô ỷ vào vận may, cấp độ dị ứng mỗi lần đều khác, cấp độ thương tổn cũng chia thành nhiều bậc.

Nhưng sau đó cô vẫn không có chút kiêng kị, vẫn sẽ tiếp tục thử.

Ngay cả khi ba mẹ và người thân quan tâm không để cô đụng vào, Tân Quỳ vẫn nếm thử.

Biết rằng như vậy không tốt, nhưng Tân Quỳ - người luôn có ý nghĩ “sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu”, ngửi thấy mùi thơm của hải sản là lại không kiềm chế được bản thân.

Nhưng vào thời khắc này khi cô nghe giọng điệu của Hạ Vân Nghi, Tân Quỳ từ trước đến nay luôn bướng bỉnh, còn có chút phản nghịch tự nhiên sinh ra một loại cảm giác phải nghe lời.

Chỉ là cô không ngờ anh lại nhớ lâu như vậy.

Sau khi Hạ Vân Nghi vừa dứt lời, ngoại trừ Tân Quỳ sửng sốt còn có Hà Nguyễn Dương.

Cậu nín thở, ngẩn người.

“… Sao cậu biết Tân Quỳ bị dị ứng hải sản?” Cậu không chỉ sửng sốt mà còn có chút tò mò.

Tân Quỳ tìm được cơ hội trả lời.

Cô chậm rãi giơ tay lên giống như đầu hàng, chỉ vào mình, “Điều này cũng không khó để biết, lúc trước bọn tôi đã từng ăn cơm với nhau.”

Cùng nhau ăn cơm cũng không phải chuyện hiếm lạ gì nhưng ăn cơm cùng Hạ Vân Nghi thì là chuyện hiếm lạ.

Hà Nguyễn Dương hơi híp mắt, ánh mắt dừng trên người Hạ Vân Nghi rồi từ từ chuyển sang Tân Quỳ.

Không biết có phải ảo giác hay không, cậu có cảm giác mình đã bỏ lỡ cái gì, hoặc là bỏ sót cái gì.

Nhưng nghiêm túc mà nói, ba người họ từng hợp tác qua mà trước đó Hà Nguyễn Dương lại xuất ngoại mấy tuần để đi công tác,trong khoảng thời gian đó, trong nước sẽ có nhiều chuyện xảy ra, cậu cũng không thể đoán trước được.

Có lẽ là trong khoảng thời gian đó, bởi vì các nhãn hiệu và thương lượng việc quảng cáo nên ăn cùng một bữa cơm cũng là điều dễ hiểu.

“Xin lỗi nha Tân Quỳ, tôi thật sự không biết, có lỗi với Tiểu Tân Quỳ quá.” Hà Nguyễn Dương nghĩ tới đây vội vàng nở một nụ cười ngượng ngùng, “Được rồi, cô không ăn được hải sản, tôi nhớ rồi.”

Nói xong, cậu vội vàng nhìn về phía Hạ Vân Nghi, nhướng mày, “Hay là gọi một phần cho tôi nhé?”

Hạ Vân Nghi vừa nói xong cũng không để ý đến phản ứng của hai người kia, cầm bút vòng một vòng, nghe thấy yêu cầu của Hà Nguyễn Dương liền trực tiếp bỏ thực đơn vào giỏ nhỏ ở cạnh cửa sổ, dùng dây rạ để thả xuống.

Các tòa nhà trong con hẻm này đều có cấu trúc cổ, cách chọn món cũng là kiểu thời xưa, cách gọi món cũng rất tùy ý, không có người phục vụ, toàn là để khách tự phục vụ.

Hạ Vân Nghi đã dùng hành động chứng minh anh không cho Hà Nguyễn Dương cơ hội để gọi thêm món.

“Cậu ăn nhiều lần rồi, muốn ăn thì để khi khác.” Hạ Vân Nghi hơi nghiêng người về phía sau, trực tiếp tựa vào ghế ngồi, không biết là nói với ai, giọng nói lan tỏa trong không khí, ngữ điệu rất chậm, “Hôm nay cậu mời khách, lúc này dù sao cũng phải quan tâm vị khách bị dị ứng này một chút.”

Mặc dù tiệm này không dùng nồi lớn nhưng dùng nồi nhỏ để nấu và xào, nấu xong món này thì sẽ dùng luôn chảo đó để nấu món tiếp, vừa nhanh vừa thuận tiện.

Nói chung sau khi làm hết món cho bàn này thì sẽ làm cho bàn tiếp theo.

Cho nên bất kể là bạn có gọi món đó hay không thì vẫn sẽ dính mùi vị. Hà Nguyễn Dương cũng nghĩ đến phương diện này, vì để chăm sóc cho cô gái duy nhất này, cậu cũng nguyện ý hi sinh cái tôi.

“Ừ, tôi rất linh hoạt mà.”

Hà Nguyễn Dương còn đang ở một bên tự cảm động, Tân Quỳ không nhịn được liếc nhìn Hạ Vân Nghi đang ngồi cạnh cô.

Nếu cô không nghe nhầm…

Hạ Vân Nghi vừa mới nói, cô là vị khách nhỏ dễ bị dị ứng.

Vị khách nhỏ.

Vị! Khách! Nhỏ!

Cô đúng là khách được mời, nhưng tại sao lại còn thêm chữ “nhỏ” vào.

Cô lập tức cảm thấy mọi thứ xung quanh mình như bay lên. Sao Hạ Vân Nghi không dùng giọng bình thường mà dùng giọng khiến cho lỗ tai mang thai này chứ, Tân Quỳ cảm thấy mình quá nhạy cảm.

Trong mắt Hạ Vân Nghi, cô thật sự nhỏ như vậy sao?

- -- 

Hà Nguyễn Dương quả thực có chút xu hướng lảm nhảm, nhưng sau thời gian đùa giỡn, nội dung nói chuyện của cậu và Hạ Vân Nghi càng lúc càng nghiêm túc.

Chính là những chủ đề mà bình thường đàn ông hay thảo luận, ví dụ như cuộc thi đấu bóng chày gần đây, chiếc xe phiên bản giới hạn mới hay lịch trình tiếp theo.

Tuy rằng vẫn là hình thức Hà Nguyễn Dương mười câu, Hạ Vân Nghi một câu, nhưng giữa đêm hè, dựa vào cửa sổ lầu hai tòa nhà cổ kính, ngửi mùi thơm của bữa khuya, Tân Quỳ đột nhiên cảm thấy cả người thư thái.

Cô rung chân, chống khuỷu tay lên bàn gỗ và hai tay ôm mặt, nghe bọn họ nói chuyện câu được câu không.

Nhưng một lát sau, tiếng của bà chủ gọi vọng từ dưới lầu vang lên, bảo rằng món ăn đã được chuẩn bị xong rồi, kêu mọi người đi xuống lấy.

Hà Nguyễn Dương đáp lời, trực tiếp chạy xuống cầu thang, bóng cậu nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ gác xép.

Cầu thang gỗ đã hơi cũ, tiếng “kẽo kẹt” khi dẫm lên khiến người ta cảm thấy não nề.

Quả thực khi nói đi ăn khuya, Tân Quỳ không ngờ rằng Hạ Vân Nghi và Hà Nguyễn Dương sẽ đưa cô đến nơi cổ xưa như thế này.

Trước khi tiếp xúc với anh, trên người Hạ Vân Nghi kỳ thật vẫn luôn mang theo sự xa cách không thể với tới, biệt lập hoàn toàn trong giới giải trí.

Nhưng mà lúc không có ai, Tân Quỳ cũng sẽ nghĩ tới, hóa ra anh cũng là một thanh niên chính trực rất tốt.

Anh sẽ cùng anh em của mình nói những chuyện nghiêm túc.

Hạ Vân Nghi nhìn Tân Quỳ vẫn luôn không nói chuyện, rất an tĩnh, chậm rãi mở miệng nói: “Có thấy chán không?”

“Không.” Tân Quỳ đáp lời, quay mặt lại.

“Thấy cô không nói nhiều.”

“Ha ha, hai anh nói những chuyện mà tôi không thấy hứng thú nên tôi không nói.”

Hạ Vân Nghi nghe vậy, giống như là hứng thú với câu trả lời của Tân Quỳ, “Vậy thì cô hứng thú với chuyện gì?”

Tân Quỳ cong cong mắt nhìn về phía anh, hai lưỡi liềm nhỏ cong lên một độ cong nhàn nhạt.

“Tôi quan tâm đến rất nhiều thứ, tôi muốn đóng phim, tôi muốn làm nữ chính, muốn đến thủy cung, muốn đi ngắm sao, muốn khám phá thật nhiều thật nhiều lĩnh vực, còn muốn tự mình trải nghiệm thế giới.”

Nói đến đây, Tân Quỳ hơi ngừng lại, “Tiền bối, anh thì sao?”

Hạ Vân Nghi ngước mắt, “Tôi?”

“Ừm…”

Giọng điệu của anh lười biếng, âm cuối kéo dài ra, “Tôi cảm thấy hứng thú với thứ  ở cạnh tôi.”

Tân Quỳ nhìn Hạ Vân Nghi, không hiểu câu trả lời của anh.

Nhưng cô cũng biết anh tài năng vô hạn, vô số người hâm mộ, đứng trên đỉnh cao, cùng với vô ngần mũ miện.

Những thứ này có lẽ không cần Hạ Vân Nghi hứng thú thì nó đã tự vây quanh anh rồi.

“Tiền bối!” Tân Quỳ im lặng một lúc lâu, đột nhiên cao giọng.

“Sao thế?”

Tân Quỳ tựa như bật thốt lên, “Thật ra thì tôi rất hâm mộ anh.”

Khi cô vừa dứt lời liền đón nhận ánh mắt đen tuyền như ban đêm, cô chậm rãi nói thêm, “Cho nên… tôi cũng muốn trở thành một người như anh.”

Hai người nói chuyện đến đây, Hà Nguyễn Dương cầm khay lên, đúng lúc nghe được câu cuối.

“Người không ra người, quỷ không ra quỷ, hai người đang nói về chuyện gì vậy, thảo luận chuyện tình giữa người và quỷ à?”

“…”

Khi Hà Nguyễn Dương nói, cô nghiêng người tiến lên giúp cậu.

Tân Quỳ hiếm thấy không đáp lời, dường như rất ăn ý cùng Hạ Vân Nghi lựa chọn không nói.

Hà Nguyễn Dương rất thân thiện, còn đưa cho Tân Quỳ rượu gạo mà con gái có thể uống.

Dù sao cửa hàng này cũng là nơi bán đồ ăn khuya, sản phẩm chính theo thường lệ là rượu, bởi vì Hạ Vân Nghi muốn lái xe nên không thể đụng vào.

Khi ăn bữa khuya được một nửa, Hà Nguyễn Dương liên tiếp nhận được rất nhiều cuộc điện thoại.

Tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục, kiên nhẫn không bỏ.

Hà Nguyễn Dương buông đũa xuống, sau khi nghe điện thoại, giống như là không thể chịu đựng đề - xi – ben truyền tới từ ống nghe, nhíu mày.

Ngay khi cúp máy, cậu đứng lên thúc giục hai người, “Hôm nay Nguyễn nữ sĩ vê nước, hỏi tôi đã kết thúc lịch trình chưa, muốn tôi về nhà ngay lập tức.”

Tân Quỳ vừa kinh ngạc với sự ngoan ngoãn của Hà Nguyễn Dương, vừa thắc mắc Nguyễn Nữ sĩ là ai, “Nguyễn nữ sĩ là ai…?”

“Là mẹ tôi.”

Hà Nguyễn Dương nói đến đây, nhìn về phía Hạ Vân Nghi, “Bây giờ có thể đưa tôi đi không, hay hai người ở lại đây ăn tiếp, hay là chúng ta đều đi luôn?”

Hạ Vân Nghi còn chưa tỏ thái độ gì, điện thoại Hà Nguyễn Dương lại reo lên.

Không còn cách nào khác, cậu đành phải tiếp tục nghe máy.

“Thôi xong, mẹ tôi nói muốn đến đón tôi.” Ai có thể nghĩ đến sau khi nói dối sẽ phải trả giá đắt, Hà Nguyễn Dương lộ ra vẻ mặt khó xử, “Tôi vừa mới nói với bà ấy tôi đang nỗ lực phấn đấu ở phim trường, nếu như biết tôi đang ở đây thì tôi sẽ chết thảm.”

Hà Nguyễn Dương không kịp dặn dò gì, cầm điện thoại đi xuống dưới lầu, “Không nói nhiều nữa, tôi đi trước đây, hai người cứ từ từ ăn.”

Tân Quỳ nhìn bóng dáng người kia đi xuống lầu, đến khi biến mất không thấy tăm hơi đâu, phản ứng đầu tiên của cô là quay đầu nhìn Hạ Vân Nghi.

Đối phương chỉ chỉ vào bàn đồ ăn còn thừa, “Cô còn muốn ăn nữa không?”

“Tôi không ăn nữa.” Tân Quỳ lắc đầu.

“Được, cô đi cùng tôi, tôi đi trả tiền.” Hạ Vân Nghi nói rồi đứng lên, nhân tiện xách túi giúp Tân Quỳ.

Tân Quỳ trong tay trống rỗng sững sờ đứng tại chỗ, sau khi an tĩnh mấy giây, cô vội vàng đuổi theo bước chân Hạ Vân Nghi.

- -- 

Những người đến gần đây ăn tối đều là những người dân bản địa cao tuổi.

Bà chủ không biết hai người, nhưng đoán chừng là thấy cậu thiếu niên đẹp trai, dứt khoát giảm giá 20%.

Khi Tân Quỳ đi dọc theo hẻm nhỏ đi đến xe Hạ Vân Nghi, cô vẫn còn nhớ tới biểu cảm bị sắc đẹp làm mờ mắt của bà chủ.

“Hóa ra đây chính là cà mặt trong truyền thuyết, xem như tôi đã được mở mang tầm mắt.”

Con hẻm vừa dài vừa tối, tuy là mùa hè, nhưng trên vách tường vẫn có rêu xanh làn rộng, không khí ẩm ướt bay tới từ bốn phương tám hướng, không thấy đâu là điểm cuối của con hẻm.

Dưới chân cũng có cảm giác gập ghềnh.

Không thể không nói, sau khi thiếu Hà Nguyễn Dương, lúc hai người đi cùng nhau, không khí yên lặng đến đáng sợ.

Tân Quỳ có chút sợ hãi, đi sát vào người Hạ Vân Nghi, tiếng chân giẫm lên phiến đá xanh rất rõ ràng, bỗng nhiên bóng người cao lớn trước mặt dừng lại khiến Tân Quỳ cũng dừng lại.

Cô theo quán tính vẫn bước lên phía trước, không kịp dừng lại nên giẫm phải gót giày của anh. Nhưng mà cũng may là từ phía sau, giày của anh cũng không bị giẫm bẩn.

Tân Quỳ cảm thấy vô cùng may mắn, kêu nhỏ, “Tiền bối…”

Hạ Vân Nghi vốn là muốn xoay người lại, cũng không để ý, chỉ nói, “Cô đi lên trước đi.”

“Ò…”

Tân Quỳ thấy người trong cuộc không để ý, thở phào nhẹ nhõm.

Đi qua con hẻm nhỏ dài, hai người ra khỏi khu tối đến nơi có ánh đèn đường mờ nhạt.

Khu này có ít người, nhưng so với lúc trước thì rộng rãi hơn trong hẻm.

Vừa đi đến chỗ đỗ xe, Hạ Vân Nghi đột nhiên lên tiếng, “Cô vội về nhà à?”

“Không vội, bình thường tôi chỉ ở một mình.” Nói đến đây, Tân Quỳ có chút buồn, “Không ai để ý đến tôi.”

“Để tôi đưa cô đến một nơi.” Hạ Vân Nghi đứng cạnh xe nói, cúi đầu nhìn Tân Quỳ đang ở trước mặt anh.

Ánh sáng ấm áp bao phủ hai người, hàng mi của cô gái hơi rũ xuống, trên gò má trắng hồng hiện lên những sợi lông tơ nho nhỏ mềm mại.

Tân Quỳ nghi ngờ “hả” một tiếng, trong nháy mắt Hạ Vân Nghi đã đi sang bên kia xe.

“Không phải nói muốn ngắm sao à?” Anh nhìn sang, “Lên xe, tôi đưa cô đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.