Thích Eo Nhỏ

Chương 36



“Nhất định phải có người đó.”

Tân Quỳ xóa bỏ lời nói của Hạ Vân Nghi ra khỏi đầu, tầm mắt nhìn lên sân khấu.

Từ khi bị Hà Nguyễn Dương đẩy đến bây giờ, cô đã đứng ở bên đội Hạ Vân Nghi một lát, những đội còn lại cũng đã được chia xong.

Việc ghi hình mở màn chia đội đến đây cũng kết thúc.

Lần chia đội này nói lâu cũng không lâu lắm, mà nói nhanh cũng không nhanh lắm, nhưng cũng hao tốn một khoảng thời gian nhất định.

Sau khi chia đội xong, chương trình sẽ ra ngoài ghi hình như thường lệ.

Quá trình ghi hình tạm thời dừng lại một lát, mọi người có một cảnh đứng cùng nhau, đại khái là đạo diễn sẽ phổ biến những thử thách tiếp theo.

Ải thứ nhất chính là CS người thật, thời gian ghi hình phụ thuộc vào cách giải quyết tình hình của từng đội, ải thứ hai là cuộc phiêu lưu trong căn nhà ma, nơi các thành viên còn lại sau vòng một tham gia PK, ải thứ ba chính là đại chiến đại dương bóng để phù hợp với chủ đề mùa hè lần này.

trong thời gian nghỉ ngơi, mọi người phải vào phòng thay đồ thay quần áo đồng phục.

Tân Quỳ tạm biệt đồng đội, khi ở sau hậu trường đợi Lý Nghiêm, chợt có tiếng ồn ào vang lên xung quanh.

Lúc này trong lòng cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.

Giống như cô đã quên gì đó.

Còn không chờ Tân Quỳ nghĩ ra điều gì đã làm hạn chế đi niềm vui sướng của cô, bỗng nhiên Thành Oanh xuất hiện trực tiếp kẹp cổ cô.

“Được lắm, rõ ràng câu đã nói sẽ kéo tớ mà!” Thành Oanh mới quen Tân Quỳ không lâu, nhưng lại có ấn tượng tốt với cô gái mềm mại đáng yêu này.

Chỉ là không ngờ Tân Quỳ lại có thể dễ quên như vậy.

Hừ.

Đây là đánh giá của Thành Oanh đối với cô.

Quả nhiên đúng như những gì cô ấy dự đoán, sau khi cô ấy xuất hiện hai mắt Tân Quỳ lập tức mở lớn.

“Thảo nào tớ cứ thấy tớ quên điều gì… hóa ra là chuyện này…” Tân Quỳ dùng sức thoát khỏi cánh tay đang khống chế cổ cô, quay đầu hỏi Thành Oanh: “Thế cậu bị phân tới đội nào rồi?”

“Vào đội cuối cùng, nhưng vẫn may trong cái rủi cũng có cái may, chính là không cùng đội với cô nàng họ Từ kia, cô ta từng nhìn về hướng tớ.”

Tân Quỳ gật gật đầu, khi đang định nói sang đề tài khác, Thành Oanh đã ngăn cô lại, tiện đà vẫn chất vấn cô.

Cô không thể trốn tránh, đành giải thích, “Tớ cũng muốn kéo cậu vào cùng đội, nhưng tớ còn chưa kịp phản ứng đã bị người khác chọn rồi, quyền chọn lựa không nằm trong tay tớ.”

Nói xong, Tân Quỳ dùng khuỷu tay quay vòng vòng trong không trung, khoa tay múa chân, “Hơn nữa lúc ấy tớ cách tiền bối rất xa, anh ấy còn đang ở trên sân thi đấu.”

Những lời Tân Quỳ nói đều là thật.

Lúc ấy tình huống khẩn cấp, cộng thêm quả thực cô đã quên mất chuyện này.

Còn nữa, cô cũng không thể chạy như điên qua rồi lớn tiếng nói với đạo diễn muốn kéo thêm một người vào.

Cô cách Hạ Vân Nghi xa như vậy, cô lại không phải vượn, không thể vươn tay ra kéo cô ấy vào đội được.

“Cậu yên tâm, chút nữa tớ nhất định sẽ kéo cậu.” Tân Quỳ vỗ vỗ ngực, “Vòng tiếp theo cậu cứ đi theo tớ.”

“Cậu ngốc à?” Khuôn mặt thành oánh lộ rõ vẻ không thể tin được, “Đã chia đội xong rồi, lần sau sẽ không đổi đội nữa.”

“…”

Tân Quỳ dừng lại.

“Cậu chắc chắn không?” Tân Quỳ hỏi.

“Đúng mà, nếu cứ sau mỗi vòng lại chia đội rồi thi đấu tiếp, còn chưa ghi hình xong thì vớ vẩn có người phải lên xe cấp cứu mất.” Thành Oanh rốt cuộc cũng không quan tâm lắm, chỉ là một chương trình tạp kỹ mà thôi, điều mà cô cảm thấy để ý, không thấy thích hợp là chuyện khác.

“Nhưng tớ có một vấn đề muốn hỏi cậu đã lâu.” Ngữ điệu của Thành Oanh thần bí.

Tân Quỳ còn đang đợi Lý Nghiêm, cô nhàn rỗi đến phát chán, bắt đầu đếm gạch trên sàn, thuận tiện đáp lại Thành Oanh: “Hử? Cậu hỏi đi.”

Hai mắt Thành Oanh sáng lên, cô ấy nhìn trái nhìn phải lối đi, sau khi xác định không có ai khả nghi đi qua liền hạ giọng, ghé sát bên tai Tân Quỳ, nhẹ nhàng mở miệng, “Có phải cậu đang yêu đương với Hạ thần không?”

Ừm.

Yêu đương.

Từ từ…

Cùng ai yêu đương cơ?!

Nếu bây giờ Tân Quỳ đang ăn cơm, cô chắc chắn sẽ ở ngay tại đây, ngay lập tức ho đến nỗi chảy máu và nghẹn chết.

Khuôn mặt cô hơi nóng lên rồi nhanh chóng quay trở lại trạng thái bình thường.

Tân Quỳ cũng học Thành Oanh, hạ thấp giọng, tiến sát lại hỏi, “Không có… tại sao cậu lại nghĩ vậy?”

Thành Oanh nghe thấy đáp án khác xa so với tưởng tượng của mình, rất kinh ngạc, “Không thể nào, như vậy không phải đang yêu sao?”

“…”

Thành Oanh dừng một chút, như sáng tỏ, làm mặt quỷ nói, “À, tớ hiểu rồi, có phải hai người vẫn đang trong thời kỳ ái muội không?”

Tân Quỳ ngày thường rất tùy tiện, không tim không phổi, giờ này phút này lại thẹn thùng muốn chết, vội vàng bịt miệng Thành Oanh, “… Cậu đừng có nói bậy…”

“Tớ không nói bậy, bằng trực giác.” Thành Oanh nhìn không giống như đang nói dối Tân Quỳ, chậm rãi nói điều mà mình nghi hoặc, “Nếu không thì tại sao anh ấy chỉ chọn cậu?”

“…”

Cái gì mà chỉ chọn cô.

Hạ Vân Nghi vẫn chọn những người khác mà, không thấy còn có ba nghệ sĩ nam khác à!

“Chủ yếu là do lúc trước tớ đã nhìn thấy hot search của hai người, còn tưởng rằng là công khai, sau đó lập tức ấn vào mới phát hiện ra có nhiều điểm khá phù hợp, nên chú ý hơn.” Thành Oanh sờ cằm mình, “Thật ra là người nhiều chuyện, nhưng tớ lại không quá tin tưởng những tin tức trên mạng, cho nên hôm nay muốn hỏi cậu, nhưng sau đó lại thấy…”

Thành Oanh nói đến đây thì ngừng lại, ám chỉ ngụ ý rõ ràng. Cô ấy đã thấy toàn bộ tình huống ngày hôm nay nên cảm thấy có điều khả nghi.

Hơn nữa Thành Oanh đã đóng rất nhiều bộ phim có kinh phí thấp, ở trong đó vai nam chính không phải đều trêu chọn nữ chính sao, có câu nói này rất đúng, đối xử khác biệt thì chắc chắn là yêu, hàng loạt hành động gần đây của Hạ Vân Nghi, nếu không phải mọi người có ấn tượng tốt với Tân Quỳ thì cô rất có khả năng đã bị mắng chửi rồi.

Tác phong của Hạ Vân Nghi từ trước đến nay đều độc nhất vô nhị, chưa bao giờ nịnh fan, lạnh lùng kiêu ngạo, thái độ cũng rất rõ ràng nhưng đương nhiên vẫn không thể tránh khỏi mấy lời đàm tiếu của cư dân mạng.

Dĩ nhiên đại đa số fan vẫn luôn ủng hộ anh, sẽ không âm thầm tính toán. Dẫu sao nếu như Hạ Vân Nghi không lộ mặt, chỉ cần debut bằng ca khúc thì vẫn có thể ngồi vững vị trí hiện giờ. Nói chuyện bằng thực lực vẫn sẽ đi xa hơn.

Tân Quỳ ấp úng, không lên tiếng, lại bị Thành Oanh nói tiếp.

“Hơn nữa! Cậu gọi anh ấy là tiền bối, đến nay chưa từng có ai gọi anh ấy như vậy, quan trọng nhất là… anh ấy thật sự để cho cậu gọi như vậy ư?”

“Mọi người không gọi như vậy sao?”

“Đương nhiên không.”

“À… là thói quen của tớ.”

Tân Quỳ nghĩ lại, thật ra cô không để ý mọi người xung quanh gọi Hạ Vân Nghi là gì, nhiều nhất cũng chỉ biết Hà Nguyễn Dương gọi anh là “Họ Hạ” hoặc “Chó Hạ”.

Bỏ những điều này sang một bên không nói đến nữa.

Đối với cô mà nói, hình như cô chỉ gọi như vậy đối với anh, đối với những người khác, cô căn bản không ngừng kêu tên, hoặc là thêm một chữ “Anh” hoặc “Chị” trước tên mà thôi.

“Tớ chỉ thuận miệng nói, cậu cứ coi như tới đang đánh rắm đi.” Nói đến đây, Thành Oanh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tân Quỳ, vỗ vỗ bả vai cô, “Nếu như tớ đang làm phiền cậu thì ha ha vậy sau này cậu nhất định sẽ tiếp tục bị làm phiền rồi.”

Tân Quỳ “a” một tiếng, đưa mắt nhìn bóng lưng của Thành Oanh biến mất khỏi lối đi.

Xung quanh cô có không ít nhân viên công tác lui tới làm việc, Tân Quỳ thu hồi tầm mắt, cũng không tiện tiếp tục kêu to.

- -- 

Đến khi cô bị Lý Nghiêm kéo về phòng hóa trang thay đồ, ánh mắt cô vẫn đờ đẫn.

Lý Nghiêm thấy dáng vẻ này của cô lại dặn cô phải thể hiện rõ tinh thần phấn chấn.

Nếu không trong đội chỉ có một mình cô là con gái, biểu hiện không tốt sẽ kéo chân những người còn lại.

Tân Quỳ ỉu xìu đáp ứng, nhẩm lại kịch bản “Bánh xe thời gian” trong đầu hai ba lần, thu hồi tâm tư, lúc này mới khôi phục trạng thái phấn chấn.

Trong vòng đấu CS đầu tiên, đội nào có nhiều người bị loại nhất sẽ không được tham gia vòng tiếp theo. Rồi sau đó, mỗi một vòng sẽ có một đội bị loại cho đến  cuối cùng, đội còn lại sẽ là đội chiến thắng.

Bối cảnh CS lần này nằm cách địa điểm quay lúc đầu không xa. Khu ngoại ô mô một cách chân thật nhất, nằm ở đồi núi hoang vu gần khu dân cư.

Mảnh đất này không có ai quan tâm nên ban tổ chức chương trình đã tới dùng fly cam để quay.

Trên núi sẽ không có bất cứ nhân viên nào theo dõi, bốn đội được chia ở bốn góc núi, sau đó bắt đầu chia nhau hành động.

Không chỉ tiêu diệt kẻ địch, bọn họ còn cần đi đến đỉnh núi nơi có rương chứa thẻ vạn năng, đây là một trong những nhiệm vụ, cũng là giấy bảo đảm để tiếp bước vào vòng tiếp theo.

Hà Nguyễn Dương luôn luôn để Tân Quỳ đi đằng sau, để bốn chàng trai có thể bảo vệ cô.

Cậu đặt súng ở trong ngực, dùng thân thể đè lên, tận dụng lợi thế của mình để đi đầu dò xét bốn phía để tránh né những con dốc cao, xuyên qua rừng cây rậm rạp.

Bỗng dưng, không biết cậu nhìn thấy gì mà đột nhiên hét lên.

“ĐM!”

Tân Quỳ vốn đang ở tư thế nằm nửa sấp, nghe thất động tĩnh này liền sợ hết hồn.

Cô tận lực để cho hơi thở ổn định hơn, vừa lo lắng vừa hưng phấn, “Sao thế, sao thế, có người tới à?”

“Không phải, tôi thấy xe cứu thương bên ngoài hàng rào xanh lá.” Hà Nguyễn Dương nói, ngữ điệu có vẻ khá sốc, “Đây là của ban tổ chức đưa tới ư?”

“…”

Tân Quỳ chống trán, cô còn tưởng rằng có chuyện gì.

Sau khi lần nữa nín thở bình tĩnh lại, Hà Nguyễn Dương lại tiếp tục hét “ĐM!”

Lần này cậu còn chưa đợi người khác hỏi đã cúi đầu nhìn cây súng trong ngực mình, “Cái đồ chơi này sẽ không phải là thật chứ?”

Hai nghệ sĩ nam còn lại thật ra thì gan cũng lớn, nhưng không nhịn được bị cậu hù dọa như vậy, rối rít oán trách Hà Nguyễn Dương mấy câu.

Hà Nguyễn Dương lại muốn nói lại, vào lúc này Hạ Vân Nghi nãy giờ vẫn luôn im lặng bên cạnh cậu bắt đầu hành động.

Anh nâng tay lên, đặt súng vào lưng Hà Nguyễn Dương, nhỏ giọng nói, “Cậu mà lớn tiếng như vậy, thì đây là thật.”

Hà Nguyễn Dương: “…”

“Cậu là đội trưởng, cậu lớn nhất, nghe cậu nghe cậu, nhanh nhanh thu súng lại đi!” Hà Nguyễn Dương xua tay, “Nếu không cẩn thận bóp cò thì sao.”

Lần này Tân Quỳ đáp lại, vội vàng an ủi Hà Nguyễn Dương, “Trong súng đều là sơn, không gây tổn thương quá nhiều đâu, anh đừng sợ.”

“Tôi không sợ.” Hà Nguyễn Dương nghe vậy, tự giác sờ mũi áy náy, ngập ngừng: “ĐM, tôi bị tên khốn Ninh Nhiên kia lừa rồi, cậu ta nói có sẽ có khói nên tôi tưởng rằng sẽ bắn súng thật.”

Khi hai người đang nói chuyện, trên đỉnh núi đột nhiên vang lên tiếng “Đoàng”.

Tân Quỳ gần như có thể cảm nhận được sự rung chuyển từ mặt đất.

Cô lặng lẽ di chuyển lại gần Hạ Vân Nghi ở phía bên trái.

Tình hình thế này có lẽ là có hai đội nào đó đụng nhau.

Trong thời gian đi lên đỉnh núi kiếm rương bảo vật, mọi người có thể tìm kiếm bất cứ vật phẩm gì có lợi cho mình.

Ví dụ như áo chống đạn, áo chống rung và nhiều loại vũ khí với chỉ số hỗ trợ max.

Âm thanh vừa nãy quá lớn, chắc chắn không phải động tĩnh từ khẩu súng CS trên tay tạo ra.

“Xem tình hình thì có thể có đội đã đụng nhau ở trên kia.” Một nghệ sĩ nam suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói, “Hay là chúng ta chia nhau hành động, một nhóm lên đỉnh núi, một nhóm ở lại đây, nếu mọi người cùng tập trung một chỗ rất dễ bị hốt cả bọn.”

Đề nghị này không tệ, những người khác đều không có ý kiến.

Tân Quỳ không biết chia nhóm kiểu gì, theo bản năng xoay người nhìn Hạ Vân Nghi.

Hạ Vân Nghi quả thật phát huy tác dụng của đội trưởng, tỉnh táo vững vàng, rất nhanh đã chia đội xong, “Hà Nguyễn Dương ba người các cậu đi lên trên kia xem thử đi, Tân Quỳ đi cùng tôi.”

“Tại sao không để tôi đi cùng Tiểu Tân Quỳ?” Hà Nguyễn Dương quay đầu, khuôn mặt trắng nõn dính đầy bùn đất trông thật buồn cười.

“Tôi có thể bảo vệ cô ấy an toàn.” Hạ Vân Nghi nhìn cậu, giọng thong thả, “Cậu có thể không?”

“…”

“Hôm nay cậu thật phách lối.” Hà Nguyễn Dương hừ lạnh, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Hạ Vân Nghi, cậu chỉ muốn dỗi. 

Hai nghệ sĩ nam còn lại nghĩ đến những hành động vừa nãy của Hà Nguyễn Dương, nhìn qua, “Thôi cậu vừa mới bị súng làm cho sợ tè ra quần, phải để con gái nhà người ta an ủi cậu.”

“Đừng có nói bậy, tôi tè ra quần hồi nào…”

Hà Nguyễn Dương còn chưa dứt lời, ngay lúc này cách đó không xa lại vang lên một tiếng vang lớn.

Hà Nguyễn Dương không đôi co chuyện vừa nãy nữa.

“Tiểu Tân Quỳ, giúp anh đây trút giận, khi nào cần thiết thì cứ hy sinh Hạ Vân Nghi nhé.”

Sau khi vỗ vai Tân Quỳ, Hà Nguyễn Dương đi ra ngoài dưới sự đốc thúc của hai nghệ sĩ nam còn lại.

Tân Quỳ lè lưỡi.

Khi đến thời điểm cần thiết, loại chuyện như vậy… đương nhiên cô không làm được rồi.

Hà Nguyễn Dương đi về phía bên trái chưa được bao xa, lại rên rỉ: “Thôi xong tôi rồi!”

Hai nghệ sĩ nam lập tức quay đầu, “Sao thế, sao thế?”

Mặt Hà Nguyễn Dương hoang mang, “Cứu với, hình như tôi đạp phải bom rồi.”

Tân Quỳ cách cậu rất gần, nhìn xuống dưới chân cậu.

Trông đen xì, quả thật rất giống.

“Hình như cái kia không phải bom.” Tân Quỳ chớp chớp mắt, “Là camera của ban tổ chức thì phải.”

“…”

Hà Nguyễn Dương im lặng không nói lời nào, nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất đi cùng hai nghệ sĩ nam, biến mất ở bên trái đỉnh núi.

Tân Quỳ nhìn bóng dáng vội vàng của đối phương, cô phục hồi lại tinh thần, cười cong mắt.

Cô không dám phát ra âm thanh quá lớn, cho nên nín cười, đến khi quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt của Hạ Vân Nghi.

Hạ Vân Nghi ngồi dậy, sau khi liếc nhìn cô một cái, tiếp tục dò xét rừng cây.

Tân Quỳ cũng ngồi xổm xuống, hai người cách nhau thật sự rất gần.

“Tiền bối, tôi hiểu anh.”

“Hiểu cái gì?”

“Tâm rất mệt đúng không?”

“…”

“Đôi khi cảm thấy hết cách với Hà Nguyễn Dương đúng không?”

“Cũng gần đúng.”

Hạ Vân Nghi dặn cô, “Chúng ta sẽ đi vòng qua phía bên trái, cô cứ đi theo tôi là được, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng có cách xa tôi.”

Dừng một chút, có vẻ như anh không yên tâm, cường điệu nói, “Nhớ kỹ chưa?”

Làm như cô là trẻ con vậy, lại còn nhớ kỹ chưa, đương nhiên là cô nhớ rồi.

“Tôi biết, chính là làm người hầu đi sau anh giống như lần trước!” Tân Quỳ nói, gật đầu như giã tỏi.

Hạ Vân Nghi yên lặng nhìn cô một giây, gương mặt của cô gái vẫn còn ẩn trong lớp quân phục, non mềm dường như có thể bóp ra nước.

Anh giơ tay lên, gạt một cọng cỏ trên mái tóc cô.

“Ừ, chú ý một chút, đừng cách tôi quá xa.”

Hạ Vân Nghi nhìn địa hình một hồi, có lẽ trong đầu đã có con đường mà mình muốn đi.

Trong thời gian đưa Tân Quỳ đi, hai người họ hoàn toàn không gặp ai trên đường cả.

Họ tìm được một nơi có thể ẩn nấp trong rừng cây, im lặng đợi mọi người.

Đi qua đây quẹo trái thì không có đường. Nếu muốn lên đỉnh núi thì phải đi qua một con đường lớn, nói không chừng sẽ có đội nào đó mai phục ở đấy, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.

Trong lúc hai người đang ngồi xổm chờ, ánh sáng rực rỡ xuyên qua rừng cây, dừng lại trên mặt Hạ Vân Nghi.

Lông mi anh giống như được phủ một lớp bột vàng.

Khi mới tìm được địa điểm này vừa nãy, Hạ Vân Nghi cố ý để cô ngồi ở chỗ đặc biệt an toàn, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh cô.

Bên cạnh Tân Quỳ chính là cây, cứ như vậy có cảm giác bị mắc kẹt.

Hạ Vân Nghi đang tập trung, Tân Quỳ cũng không muốn quấy rầy anh, dứt khoát nghịch cỏ chờ đợi, thuận tiện nhìn những khu vực Hạ Vân Nghi không thể nhìn tới được, làm như vậy để giúp đỡ thăm dò tình hình kẻ địch.

Sau khi chờ một hồi, Hạ Vân Nghi sít lại gần cô, “Cô ngồi như vậy có thoải mái không, chân bị tê chưa?”

“A?” Tân Quỳ nghiêng đầu, “Không sao, chân cũng không tê, vẫn ổn lắm.”

“Ừ, vậy thì tốt.” Sau khi Hạ Vân Nghi dành thời gian nói chuyện với cô liền dạy cô, “Nếu như lát nữa xảy ra tình huống ngoài ý muốn, bất kể là thấy ai, cô cứ trực tiếp bắn giống như khi bắn tên là được.”

“Được…”

Tân Quỳ đáp ứng, rồi sau đó không nhịn được liếc nhìn anh.

Thật ra cô không có không thoải mái, chỉ là cảm thấy có chút nóng.

Mùa hè oi bức.

Bọn họ đều mặc đồ quân phục CS màu xanh đen kín mít, rất là bức bối, không có bất cứ chỗ nào thoáng cả. Bên trong còn phải mặc áo ngắn tay cùng màu, dưới chân đi giày đen.

Cô nhìn Hạ Vân Nghi, anh mặc quân phục này trông thật chính trực, không nhìn ra chút cảm giác nóng nào, nhìn rất đẹp.

Tân Quỳ đi tới gần anh, cố gắng hưởng chút hơi lạnh từ “tủ lạnh hình người” này.

Nhưng khi Tân Quỳ tới gần, cô lập tức cảm nhận được ánh nắng đang trực tiếp chiếu thẳng vào chỗ anh.

Cô bị chiếu vào liền híp mắt lại. Cô còn chưa di chuyển được bao xa, Hạ Vân Nghi liền nhướng mày  nhìn qua.

“Anh không nóng sao?” Tân Quỳ nghĩ như vậy, bắt đầu dùng tay cố gắng quạt cho anh, nhân tiện còn giải thích, “Anh để ý phía trước, tôi ở sau phải làm hậu phương vững chắc cho anh.”

Tay cô cố gắng chuyển động, quạt tới quạt lui không ngừng nghỉ, giống như một con sư tử biển.ụi cây, 

Trong bụi cây, có một cơn gió nhẹ thổi qua.

Cô gái trợn tròn đôi mắt hạnh nâu, “Thế nào, có mát hơn không?”

Hạ Vân Nghi “ừ” một tiếng, “Tạm được, tay cô không mỏi sao?”

“Không mỏi.” Tân Quỳ cười híp mắt, sau đó lại quạt mạnh hơn.

Trong thời gian há miệng chờ sung, âm thanh của chương trình càng lúc càng gần.

Những đội khác có lẽ đều đã bắt đầu đấu đá, trên núi đã bắt đầu vang lên tiếng thông báo loại không ngừng, trong đó còn có người mà Tân Quỳ biết.

[Người chơi “Thành Oanh” đội 4 bị loại, người chơi “Thành Oanh” đội 4 bị loại.]

“Nhiều người bị loại quá…” Tân Quỳ ngạc nhiên.

Nhưng may mắn là từ nãy đến giờ cô chưa nghe thấy tên của đội mình bị nhắc tới.

Không biết mấy người Hà Nguyễn Dương bây giờ đang thế nào.

“Bây giờ chúng ta lên đỉnh núi rồi tìm chỗ ẩn nấp, đến lúc đó xem có thể tập trung lại hay không.” Hạ Vân Nghi vẫn rất bình tĩnh, nhưng chính nhờ anh như vậy mới khiến Tân Quỳ cảm thấy an toàn.

“Được, tôi nghe lời anh vô điều kiện.” Tân Quỳ đáp lại rất nhanh, Thành Oanh nhanh nhẹn như vậy mà còn bị loại, cô như vậy, chỉ cần không chú ý liền “đi đời nhà ma”.

Nghe thấy câu trả lời của Tân Quỳ, Hạ Vân Nghi dừng động tác lại, nhìn về phía cô, “Vô điều kiện?”

“Đúng vậy.”

Không cần biết như thế nào, Tân Quỳ chính là tin anh không cần biết lý do.

Hạ Vân Nghi im lặng một lát rồi sau đó đứng dậy, “Theo tôi.”

“Được được, tới đây.”

Hai người đi ra khỏi rừng cây, còn chưa đi đến đường lớn thì có người trong bóng tối muốn nhắm vào họ.

Âm thanh “pằng pằng” vang lên, có lẽ người kia cách quá xa, cũng không bắn thạo nên đạn sơn chưa bắn trúng người mà rơi xuống đất.

Hạ Vân Nghi bảo vệ cô, tăng nhanh tốc độ bước chân, dùng đạo cụ trên đường làm lá chắn.

Hai người tìm đến một tảng đá lớn trên đỉnh núi, Hạ Vân Nghi cầm súng lên, dặn dò cô, “Tôi đi lấy rương, cô ở đây đợi tôi quay lại.”

“Không muốn tôi đi cùng anh sao!”

“Bây giờ có đi cùng không không phải vấn đề.” Hạ Vân Nghi vốn đang đứng nhưng để phối hợp với cô mà lại ngồi xổm xuống, ngón tay khẽ lướt qua gò má cô, “Đỉnh núi không có rừng che, rất dễ bị bắn trúng, cô ở đây đợi tương đối an toàn.”

Tân Quỳ gật đầu một cái, yên lặng ở lại không đi đâu hết.

Bóng lưng Hạ Vân Nghi còn chưa biến mất quá lâu, sau lưng Tân Quỳ rất nhanh truyền tới tiếng động.

Tâm trí cô đột nhiên căng thẳng.

Cô bị dọa sợ đồng thời nhớ những lời dặn dò trước đó của Hạ Vân Nghi, lập tức xoay người lại bắn giống như bắn tên.

Nhưng đến khi cô thấy rõ ràng là cái gì liền ngượng ngùng buông súng CS xuống.

Hóa ra là flycam dùng để quay hình, không biết đã ở đây từ bao giờ.

Miễn không phải người của đội khác là được.

Nhưng lúc này trên flycam dính đầy sơn màu.

Tân Quỳ có chút áy náy, vẫy vẫy tay với màn hình, “Thật xin lỗi… cứ coi như Tiểu Yến Tử có bộ đồ mới đi, tạm thời xem như tôi tặng bạn một bộ quần áo mới.”

Flycam được điều khiển bởi nhân viên của chương trình. Sau đó cô thấy flycam tiến lại gần cô, lắc lư lên xuống giống như đang gật đầu trông rất đáng yêu.

Tân Quỳ cũng không dám tương tác với flycam quá lâu, lập tức di chuyển về, muốn ngồi ở vị trí cũ.

Ở tảng đá cách đó không xa, có một người đang nhìn chằm chằm về phía cô, rồi sau đó cầm súng CS, bước nhanh tới.

Tân Quỳ cũng cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, khom lưng nhanh chóng đứng dậy đồng thời cũng nhìn thấy người đang đi tới.

Chính là Từ Ứng Điềm.

Không chỉ có một mình cô ta, Từ Ứng Điềm xoay người vẫy tay, hẳn là đang gọi đồng đội, rất nhanh có một người đàn ông rất cao đi tới.

Hai người họ cùng đi về hướng cô.

Tân Quỳ vốn muốn đối đầu trực diện, nhưng bên kia có tận hai người, tình thế bỗng chốc nghiêng về phía Từ Ứng Điềm, không thể nào đảo ngược được.

Cô đi về phía trước chính là trực tiếp chịu chết.

Khi đối phó với kẻ địch, nếu xung quanh không có ai trợ giúp, nói không căng thẳng thì chắc chắn là nói dối.

Chạy sang bên cạnh tránh cũng không có khả năng, bụi cỏ trên đỉnh núi rất thưa thớt, cho dù có phiến đá thì cũng đầy cây có gai.

Họ càng ngày càng nhích tới gần…

Khóe miệng Từ Ứng Điềm cong lên.

Cùng lên hot search, cùng vào một đội thì sao chứ.

Hôm nay cô ta càng muốn lấy “đầu” Tân Quỳ trong tư thế xinh đẹp ngay vòng thứ nhất.

Tân Quỳ còn đang tưởng tượng thời cơ xuất kích… chiến thắng…

Đang lúc cưỡi lên lưng hổ khó leo xuống…

Tân Quỳ còn chưa kịp cầm súng lên, chuẩn bị cô chết tôi sống, cùng nhau bị loại thì đột nhiên có tiếng “Đoàng” vang lên.

Từ Ứng Điềm bị bắn một phát vào lưng.

Một giây tiếp theo, cảm biến của cô ta bị dính đầy sơn màu.

Âm thanh loại người lập tức vang lên.

[Người chơi “Từ Ứng Điềm” đội 2 bị loại, người chơi “Từ Ứng Điềm” đội 2 bị loại.]

Người bị loại phải dừng mọi động tác ngay lập tức.

Nụ cười nơi khóe miệng của Từ Ứng Điềm lập tức cứng lại.

Từ Ứng Điềm tức giận muốn xem rốt cuộc là ai, nhưng đến khi xoay người nhìn rõ, cô ta lập tức giống như bị sét đánh, cơ thể đứng im.

Sắc mặt cô ta rất khó coi, trực tiếp đông cứng tại chỗ.

Hạ Vân Nghi giơ súng, vẻ mặt lạnh lùng.

Anh không cho đối phương bất cứ ánh mắt dư thừa nào, thậm chí còn không thèm đối mặt với cô ta.

Sau đó Hạ Vân Nghi chậm rãi di chuyển tay, hướng súng vào người chơi nam.

Người đàn ông này mới vừa rồi còn cảm thấy khó hiểu khi Từ Ứng Điềm bị loại, lạp tức nghiêng người theo bản năng.

Giờ phút này bị tấn công bất ngờ, hắn rất khó chịu nhưng không thể nói gì.

Đội 2 áp dụng chiến lược chủ động xuất kích, hiện tại trong đội chỉ còn mình hắn, nếu bị loại chính là cả đội bị loại, trừ khi có đội khác cũng bị loại hết thì đội 2 mới có cơ hội lật kèo, nếu không sẽ không được tiến vào vòng tiếp theo.

Hạ Vân Nghi chĩa súng vào người hắn, Tân Quỳ cung nhìn thấy ba người Hà Nguyễn Dương ở phía sau anh.

Chưa có ai bị loại.

“Lại đây.” Hạ Vân Nghi ngước mắt, ra hiệu cho Tân Quỳ.

Lúc này cô mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy tới núp sau lưng anh, chỉ để lộ ra đôi mắt.

Người đàn ông ở đội 2 kia để súng xuống, làm tư thế đầu hàng, xin tha thứ, “”Hạ thần, tôi thấy các anh cũng đã tìm được rương, tha cho tôi một mạng đi.”

Thật ra hắn làm như vậy rất thông minh, để lộ một mặt đối lập với đội khác.

Dù sao đội của Hạ Vân Nghi chắc chắn sẽ đứng đầu, hắn có thể có cơ hội tranh thủ.

Hơn nữa, dù sao đây chỉ là một chương trình giải trí.

Tân Quỳ ghé sát tai anh, nhỏ giọng nói: “Anh ta vừa mới chĩa súng vào tôi, thật đáng sợ.”

“Thật ư?” Hạ Vân Nghi như đang hỏi lại, lại tự trả lời mình, dáng vẻ “Dám đụng vào người của tôi”.

Rồi sau đó, anh nói với người đàn ông của đội 2, “Xoay người qua chỗ khác.”

Người chơi nam kia tưởng rằng hắn đã được cho qua nên đã làm theo.

Ngay vào lúc hắn xoay người…

Hạ Vân Nghi nhắm chính xác, trực tiếp bắn thẳng một phát đạn vào lưng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.