Thích Eo Nhỏ

Chương 44



Cùng với câu nói này, Hạ Vân Nghi còn xoa mặt cô dường như không biết đủ.

Đầu ngón tay anh khẽ chạm vào, tỏa ra nhiệt độ mát lạnh như ngọc.

Anh cảm thấy thỏa mãn rồi mới nhéo má cô, tay anh hơi dùng sức, dùng lực không mạnh không nhẹ nhéo, lúc này mới chậm rãi buông tay.

Tân Quỳ đột nhiên bị nhéo không kịp phòng ngừa, kêu nhỏ một tiếng, vội vàng giơ tay che gò má mình lại.

Cô ngước mắt, nhìn Hạ Vân Nghi ngồi ở đối diện, ánh mắt long lanh.

“Tiền bối…”

“Tôi đây.” Hạ Vân Nghi tâm tình không tệ, mắt đen lộ rõ ý cười, cả người dựa vào lưng ghế.

Sườn mặt Tân Quỳ dường như còn lưu lại hơi ấm của Hạ Vân Nghi.

Cô đưa tay chạm vào má, cảm thấy hơi tê dại và hơi đau, so với lúc trước chỉ có hơn chứ không kém.

Không chỉ hoàn toàn không hỏi ý kiến mà ra tay, lời nói ban nãy của Hạ Vân Nghi…

Cái gì mà người thật ở ngay trước mắt rồi!

Cái gì mà nhìn tôi là đủ rồi!

“…”

Chuyện này thình lình xảy ra thiếu chút nữa làm mù mắt cô.

Tuy rằng cô biết dáng vẻ của Hạ Vân Nghi khi ở cạnh cô và khi ở trong màn hình lớn cách nhau khá xa nhưng thấy anh ngồi ở đối diện nói như vậy, làm hành động như vậy, sợi dây yếu ớt trong lòng Tân Quỳ đột nhiên bị đứt.

Ô ô ô ô ô.

Vậy phải làm sao bây giờ mới tốt, cô hơi khó thở rồi.

Nhưng mặc dù là như vậy, cô vẫn cảm thấy sẵn lòng.

Nhận thức của Tân Quỳ về mọi thứ xung quanh vô cùng mờ mịt, cô chỉ biết rằng chỉ có hai người họ ở đây, gió hè thổi dọc theo con hẻm vào trong cửa hàng, không quá nóng, mang theo tín hiệu chuyển giao mùa.

Mùa mới đang đến giống như hai người hiện tại.

“Tôi… muốn nói…” Tân Quỳ mở miệng nói, như là không cam lòng yếu thế vậy, đáp lại Hạ Vân Nghi, “Hôm nay đương nhiên tôi chỉ nhìn anh được rồi.”

Giọng điệu cực kỳ mạnh mẽ.

Những gì cô giải thích cũng là thật.

Thực tế, trên đường đi từ bãi biển đến đây, cô chỉ có thể nhìn thấy một mình Hạ Vân Nghi.

Anh cũng không tìm ra sơ hở đi…

“Hôm nay, cũng chỉ là một ngày thôi.” Hạ Vân Nghi nói xong, lại bổ sung tiếp, “Có thể ngay cả một ngày còn không có.”

Tạm thời coi như cô gái này tự đánh tráo khái niệm.

Lời anh nói với cô tạm thời có hai ý nghĩa.

“Một ngày cũng được, nửa ngày cũng chẳng sao.” Tân Quỳ nhỏ giọng phản bác, khi anh đến đây, thời gian vốn cũng chẳng còn sớm nữa.

Hạ Vân Nghi không bỏ sót lời nào của cô, “Nghe giọng điệu của cô, có vẻ còn rất kiêu ngạo?”

Giống như là nói, có thế thấy cô không tệ, mới nhìn có nửa ngày mà đã vui rồi.

“Một tí xíu, một tí xíu.” Tân Quỳ không thấy chột dạ chút nào, đó đều là lời nói thật của cô, hai xiên thịt trong tay cô đã nguội, cô cũng không ăn nữa, chỉ quơ quơ, cười như vầng trăng khuyết, “Anh xem, tôi chỉ hơi kiêu ngạo thôi, không thể kiêu ngạo thêm được.”

Hạ Vân Nghi không nhịn được bị dáng vẻ của cô chọc cười.

Anh rất ít khi bộc lộ bản thân và cảm xúc hoàn toàn như thế này.

Nụ cười gợn sóng như nước suối tan trong băng tuyết, vạn vật bừng sức sống.

Hạ Vân Nghi khẽ gõ ngón tay lên bàn, giọng điệu không nhanh không chậm, “Cô có muốn kiêu ngạo hơn không?”

Tân Quỳ đắm chìm trong vẻ đẹp trai không chê vào đâu được, bị dụ đến đầu óc choáng váng, “…Được sao?”

“Ừ, đương nhiên rồi.” Hạ Vân Nghi gật gật đầu.

Tuy rằng không biết là điều gì, nhưng Tân Quỳ vẫn mơ mơ hồ hồ đồng ý.

Nhưng điều gì càng có thể khiến cô kiêu ngạo hơn?

Câu hỏi này liên tục lởn vởn trong đầu cô cho đến khi Hạ Vân Nghi đưa cô về khách sạn.

Về khía cạnh cụ thể, Tân Quỳ không thể nói chính xác lí do.

Nhưng trong mông lung, Tân Quỳ cuối cùng cũng bắt được gì đó trong mây mù, rồi lại giống như một chú sóc nhỏ khi tìm thấy quả sồi, khi lấy được rồi chỉ muốn tích góp, từ từ giấu vào nơi bí mật chỉ có mình biết, tiếp tục thu thập từng quả, từng quả một.

- -- 

Hạ Vân Nghi không thể ở cùng Tân Quỳ quá lâu vào hôm đó, lịch trình tiếp theo của anh rất kín, trước buổi concert một ngày còn phải tập duyệt, không thể qua loa, anh cần phải tập trung hết mình.

Tân Quỳ cũng biết anh bận nên không dám quấy rầy.

Quanh đi quẩn lại, đã vài ngày trôi qua.

“Bánh xe thời gian” kết thúc ghi hình ở thành phố S, chính thức đóng máy. Cùng lúc đó, đoàn phim đã tiến hành công khai và thông báo các diễn viên trên Weibo chính thức.

Tân Quỳ kết thúc lịch trình ở thành phố S, quay về thành phố Z.

Ở chung mấy tháng, cô rất có cảm tình với đoàn làm phim, Cho dù là nhân viên công tác thân thiết hay nhóm nghệ sĩ cùng tập thoại, đóng phim, Tân Quỳ đều khắc ghi trong lòng.

Ngày chia tay, cô rõ ràng không quá xúc động, đạo diễn đã nói sau này mọi người sẽ có cơ hội tái hợp, điều này mới khiến Tân Quỳ cảm thấy tốt hơn chút.

Bộ phim này quay trong thời gian ngắn hơn dự kiến một chút.

Chủ yếu là bầu không khí trong đoàn phim quá tốt, đạo diễn phụ trách, nhân viên công tác cũng tận tâm, diễn viên đều ở trong trạng thái như vậy nên quả thật sẽ phát huy tốt hơn.

Lịch trình kế tiếp của Tân Quỳ cũng không có gì quá đặc biệt, vẫn chạy tới chạy lui tham gia chương trình giải trí, không ngừng vào đoàn.

Mà bởi vì thời gian quay phim quá nhanh, từ giờ cho tới giai đoạn tuyên truyền, Tân Quỳ có đủ thời gian để nghỉ ngơi.

Lý Nghiêm cũng để cho cô thoải mái nghỉ, sau khi dặn dò cô ít việc cần chú ý liền quay về công ty.

Tân Quỳ cũng không quay lại nhà họ Tân ở Minh Dinh, cả ngày làm ổ trong nhà, nhàn rỗi không làm gì cả, chỉ chơi game, xem phim.

Vừa tiêu sái vừa chán chường.

Thỏa mãn như vậy, cô cũng sẽ mở xem một số tin tức giải trí.

Lướt mạng là việc không thể thiếu.

Trong khoảng thời gian thư giãn dài đằng đẵng này, một trăm gói hạt hướng dương mà Tân Quỳ nói trước đó cuối cùng cũng có tin tức.

Sau lễ rửa tội mấy tháng, bản thân cô cũng đã quên lần trước cô đã đặt mấy vị mới từ nhà sản xuất.

Nhà sản xuất liên hệ với cô thông qua trung gian.

Lúc trước tại giải thưởng Hoa Đỉnh, việc quảng bá thương hiệu quốc dân lâu đời đã được giao cho cô nên lần này họ không nhận tiền của Tân Quỳ, nói mong rằng sau này sẽ có cơ hội hợp tác.

Tân Quỳ có chút ngượng ngùng, sau khi nhận được hàng, cô đã đếm kỹ, một trăm gói rất nặng, hơn nữa nếu như cô đem qua cho anh cũng không chắc gặp được anh, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chuyển phát nhanh hợp lý hơn.

Đương nhiên nghĩ vậy thôi, cụ thể cô còn phải hỏi Hạ Vân Nghi.

Sau mỗi một concert, Hạ Vân Nghi sẽ có một khoảng thời gian để nghỉ ngơi điều chỉnh, để quay về trạng thái tràn đầy năng lượng, tiếp tục những buổi diễn tiếp theo.

Nghĩ vậy, Tân Quỳ ấn mở khung chat của hai người.

Tân tân hướng quỳ: “Tiền bối, anh sẽ ở thành phố Z trong mấy ngày tới phải không?”

Bán hạt hướng dương: “Ừm, có chuyện gì vậy?”

Tân tân hướng quỳ: “Vậy thì tốt rồi! Lúc trước tôi đã hứa sẽ mua một trăm gói hạt hướng dương cho anh, anh nhớ không? Tuy muộn nhưng đã đến rồi ~ /thỏ con.jpg/”

Tân tân hướng quỳ: “Tôi chuẩn bị gửi chuyển phát nhanh cho anh, nghĩ anh nếu có thời gian thì nhận được, chuyển phát trong cùng thành phố vừa tiện lại vừa nhanh!”

Qua một hồi lâu sau Hạ Vân Nghi mới trả lời lại.

Bán hạt hướng dương: “Không cần.”

Tân tân hướng quỳ: “A… Anh không cần sao… nhưng một trăm gói đã tới rồi QAQ”

Tân Quỳ xoay người nhìn tầng tầng lớp lớp hạt hướng dương xếp chồng trong góc phòng, cảm thấy lo lắng.

Nếu như anh không muốn thì cô phải ăn, phải ăn không biết đến năm tháng nào.

Bán hạt hướng dương: “Ý tôi là không cần dùng chuyển phát nhanh.”

Bán hạt hướng dương: “Tôi tự tới lấy.”

Tân tân hướng quỳ: “Vậy cũng được!”

Mà khi đó Tân Quỳ đồng ý rất nhanh, sau đó mới kịp phản ứng, lại cảm thấy có gì không đúng.

Ý của Hạ Vân Nghi là anh sẽ đích thân đến nhà cô ư?

Nhưng cô còn chưa kịp cuống quít bao lâu…

Ngay tối trước ngày Hạ Vân Nghi muốn tới, anh đột nhiên chủ động nhắn tin WeChat cho cô, nói tạm thời anh không thể tới được, hạt hướng dương cứ để ở chỗ cô vậy.

Tân Quỳ chỉ cho rằng anh bận, không suy nghĩ nhiều.

Nhưng không biết có phải do cô nghi ngờ không, lúc trước cô từng xem lịch trình của Hạ Vân Nghi trên mạng, mấy ngày nay anh đã sớm trở lại thành phố Z, không hề có lịch trình nào cả.

Vậy rốt cuộc anh bận việc gì mà không thể dành chút thời gian đến?

Tân Quỳ mở khung chat của hai người.

Im ắng giống như anh vậy.

Vào lúc cô đang im lặng rơi vào trầm tư, di động đột nhiên nhận được tin nhắn.

Tân Quỳ mở ra, là Hà Nguyễn Dương.

Hà Nguyễn Dương: “Tiểu Tân Quỳ, cấp cứu, cầu cứu trợ!”

Tân tân hướng quỳ: “Hả hả, sao vậy?”

Hà Nguyễn Dương: “Tôi thấy trên vòng bạn bè, có vẻ gần đây cô rất hưởng thụ, không có lịch trình gì, hôm nay cũng rảnh đúng không?”

Tân tân hướng quỳ: “Đúng vậy, tôi không có lịch trình gì.”

Hà Nguyễn Dương: “Vậy thì tốt, anh đây có chuyện muốn nhờ cô, một việc nhất!định!phải!đồng!ý!”

Tân tân hướng quỳ: “Anh như vậy… tôi đột nhiên không dám đồng ý QAQ”

Hà Nguyễn Dương có lẽ là thấy cô đang rút lui, dứt khoát gọi điện cho cô, xem ra là thật sự lo lắng.

“Phía bên tôi rất bận, hoàn toàn không đi được, cô có thời gian đến nhà Hạ Vân Nghi một chuyến không?” Bên phía Hà Nguyễn Dương có chút ồn ào, “Tôi sắp phải ghi hình rồi.”

“Đến nhà Hạ Vân Nghi?” Tân Quỳ ngẩn người.

Hóa ra anh đang ở nhà.

Cô còn đang không biết cảm xúc đang dâng lên trong lòng cô hiện giờ là gì, cô lại nghe thấy Hà Nguyễn Dương nói một tràng dài, “Cô giúp tôi đưa thuốc cho cậu ấy, có lẽ vừa quay về thành phố liền phát sốt, cũng không biết bây giờ có ổn không nữa.”

“Phát sốt?” Tân Quỳ nghe đến đây thì sững sờ, vội vàng truy hỏi, “Anh ấy không đến bệnh viện sao?”

“Nói là lười đi, tự nghỉ ở nhà là khỏe, bảo tôi đem thuốc qua đó.” Hà Nguyễn Dương cười nhạt hai tiếng, “Đây không phải là giả bộ sao, tôi thấy cậu ấy bị sốt đến hồ đồ rồi, cậu ấy uống thuốc trước liền ngủ luôn, có lẽ còn chưa đủ.”

Tân Quỳ vội đồng ý, “Ừ ừ, anh giao cho tôi, tôi cúp máy đây.”

“Tiểu Tân Quỳ, yêu cô! Đến khi tên khốn Hạ thần khỏe lại, tôi sẽ áp giải cậu ấy đến gặp cô!”

Tân Quỳ cúp điện thoại, cũng không kiêng nể quá nhiều.

Loại thuốc mà Hà Nguyễn Dương nói phải được lấy từ trung tâm đặc biệt trong thành phố.

Nhưng đang đi được nửa đường, không hiểu sao cô lại quay về nhà họ Tân.

Tân tân hướng quỳ: “Ba, ba kê một đơn thuốc để trị cảm mạo giúp con với!”

Daddy: “Con bị sao vậy? Thân thể không thoải mái?”

Tân tân hướng quỳ: “Không phải! Là… là một người bạn của con… bị ốm!”

Daddy: “Bạn con bị ốm? Ba hiểu rồi.”

Daddy: “Nhưng thuốc bắc có tác dụng rất chậm, không có công dụng chữa trị nhanh. Tuy nhiên ba có thể chuẩn bị thuốc bồi bổ cơ thể, uống vào sẽ có thêm năng lượng.”

Tân tân hướng quỳ: “Vâng vâng, con hy vọng khi đến nhà có thể lấy được luôn ~ ”

Daddy: “Gấp như vậy làm gì, cứ từ từ.”

Sự thật chứng minh “từ từ” trong miệng Tân Nghiệp chỉ là bong bóng.

Tân Quỳ về nhà như một cơn gió, hai ba con không nói chuyện gì, Tân Quỳ cầm được thuốc liền chạy.

Trong lúc ông còn đang cảm thán con gái cứ chạy như bay vậy là sao, Tân Quỳ mở cửa sổ, thò đầu vào làm ông giật mình.

“Ba, thuốc tây và thuốc bắc có xung khắc không?”

Tân Nghiệp vỗ vỗ ngực, ra vẻ bình tĩnh, “Không, nếu cơ thể yếu dễ bị cảm, uống vào sẽ khỏe hơn.”

Ông còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, Tân Quỳ lại chạy mất dạng.

Bạn bè gì mà khiến cô vội vàng như vậy?

- -- 

Tân Quỳ đã có địa chỉ nhà Hạ Vân Nghi nhưng khi đứng trước cửa nhà anh, cô mới phát hiện ra mình không biết mật mã nhà.

Cô nhắn cho Hà Nguyễn Dương, một lúc lâu sau đối phương mới gửi lại một dãy số.

Hà Nguyễn Dương: “Cô đến nhanh vậy?”

Tân tân hướng quỳ: “Ừm.”

Hà Nguyễn Dương: “Cô cứ đi thẳng vào thôi, vất vả cho cô rồi, bây giờ tôi đang dùng trộm điện thoại trong lúc ghi hình nên không thể nói nhiều.”

Tân tân hướng quỳ: “Ừ ừ.”

Cô điền mật mã, ấn chốt mở khóa.

Theo tiếng “Cạch”, cửa mở ra trong nháy mắt, đồng thời Hà Nguyễn Dương cũng nhắn cho cô một tin.

Hà Nguyễn Dương: “Chờ một chút… tôi nhớ tôi chưa nói cho cô địa chỉ nhà Hạ Vân Nghi mà, vậy mà cô đã đến đó rồi… sao cô biết được?!”

Tình huống khẩn cấp, cô không muốn nói tiếp.

Hiếm khi Tân Quỳ không để ý tới người khác, giả vờ không thấy.

Bởi vì cô còn có chuyện quan trọng hơn.

Khi bước vào, Tân Quỳ nhìn qua bốn phía.

Hạ Vân Nghi cũng sống ở trong căn hộ ven sông, bởi vì các bất động sản khác nhau nên cách bài trí cũng khác phòng cô.

Bố cục của căn phòng vô cùng đơn giản, tông màu chủ đạo là màu xám trông rất sạch sẽ giống như ấn tượng ban đầu của anh trong mắt mọi người vậy, lạnh lùng, đơn giản.

Lúc này rèm cửa sổ đã bị anh kéo ra, ánh sáng yếu ớt chiếu vào trong căn hộ.

Nhưng trong tình cảnh sáng sủa này, không hiểu sao Tân Quỳ lại khó thở.

Mặc dù hoàn toàn là không gian xa lạ, nhưng không khí lại ngập tràn mùi chanh thơm mát như mùi bạc hà, cực kỳ dễ ngửi.

Đây chính là mùi thơm trên người Hạ Vân Nghi mà cô đã quen thuộc.

Tân Quỳ xách túi lớn túi nhỏ, nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi sau đó chậm rãi đi về hướng phòng ngủ.

Cửa phòng khép hờ, trên chiếc giường xám, chăn bông phồng lên, rõ ràng là có người.

Có lẽ Hạ Vân Nghi đang ngủ say, một tay thò ra khỏi giường.

Đầu ngón tay thon dài như ngọc tự nhiên buông xuống.

Phòng ngủ còn tối hơn phòng khách nhiều.

Tân Quỳ đẩy cửa ra, chậm chạp bước từng bước nhẹ đến giường, chần chờ gọi anh một tiếng, “Tiền bối?”

Không hề có dấu hiệu trả lời.

Tân Quỳ lại tiến lên hai bước nữa, tới trước giường, ngồi xổm xuống nhìn về phía anh.

Hạ Vân Nghi đang vùi sườn mặt vào gối, lông mày đen dài nhíu lại.

Làn da trắng như men sứ được mài giũa cẩn thận, trong hoàn cảnh thiếu ánh sáng như vậy, khuôn mặt mờ mịt, mang theo một chút ham muốn không biết tên.

Tân Quỳ đắm chìm trong vẻ đẹp của anh giây lát, cô quỳ một chân lên đệm, hơi cúi người gần hơn, chống hai tay lên giường.

Cô nghiêng người tới gần, nhẹ giọng kêu anh: “Tiền bối, có dậy uống thuốc được không?”

Thật ra trong khoảng cách gần như vậy, tất cả các giác quan đều tập trung ở hơi thở.

Hô hấp hai người quyện vào nhau, có cô, cũng có anh.

Tân Quỳ cảm thán, tại sao Hạ Vân Nghi chỉ tùy tiện nằm thôi cũng giống như một bức tranh, khi thượng đế tạo ra con người quả thật đã không công bằng.

Sau khi nhìn ngắm một hồi, cô mới đột nhiên nhớ tới sứ mệnh của cô ngày hôm nay.

Ngay vào lúc Tân Quỳ lấy hết dũng khí, giơ tay lên, muốn đẩy bả vai anh, gọi anh dậy thì Hạ Vân Nghi đột nhiên mở mắt.

Tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô.

Vào lúc bốn mắt nhìn nhau, tiếng nói nho nhỏ của cô bị nghẹn lại ở cổ họng, không thể phát ra.

Anh vươn tay nắm lấy vai cô, hơi dùng sức kéo cô về phía mình.

Tân Quỳ không phát hiện ra, chân nửa quỳ nên không có sức, cả người ngã nhào xuống, ngã vào lòng anh.

Hạ Vân Nghi thuận thế ôm cô vào lòng, một tay vòng qua eo, một tay để sau ót cô.

Hai người chỉ cách nhau một lớp chăn mỏng.

Nhưng hoàn toàn không cưỡng lại được không khí nóng bỏng đột nhiên dâng lên.

Đầu óc Tân Quỳ ngưng hoạt động mấy giây.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới mọi chuyện lại diễn ra theo hướng này.

“Tôi tôi tôi… anh…” Giọng Tân Quỳ run rẩy, khi cô muốn trốn chạy khỏi vòng tay anh, Hạ Vân Nghi lại giữ cô lại.

Anh có vẻ buồn ngủ và vô cùng mệt mỏi.

Giọng nói trầm thấp, chậm rãi vang lên bên tai.

“Đừng động đậy, yên lặng để cho tôi ngủ, buồn ngủ quá.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.