Thích Eo Nhỏ

Chương 61



Tân Quỳ phát hiện gần đây Hạ Vân Nghi lên sân khấu biểu diễn quá nhiều, không biết cảm giác trời cao đất rộng – anh có biết hai chữ “Mặt dày” viết thế nào không!

….Ước lượng?

Anh nói như vậy thì cùng lắm chỉ có thể tính được đại khái, hơn nữa mông cô vẫn được đảm bảo an toàn, chưa bao giờ để tay Hạ Vân Nghi chạm vào.

Tân Quỳ không lên tiếng, gửi cho anh meme gấu trúc “Kệ mặc anh, tôi đi mua đồ đây.”

Sau đó cô lại bật chế độ không làm phiền.

- -- 

Sau khi cô bình tĩnh lại, tổ trưởng tổ hóa trang đi lấy quần áo đã quay lại. 

Tân Quỳ nhận quần áo, cũng không dám ngẩn người, vội vàng đi thay để chuẩn bị chút nữa thử vai.

Bộ phim điện ảnh “Họa mi” này dựa trên một truyền thuyết ở dân gian đã được ải biên, bối cảnh vào thời Đại Đường. Nữ chính Thoại Mai phạm phải quy định của thần giới, bị cách chức làm hồ tiên ở phàm trần. Mấy năm gần đây thiên lao canh phòng không nghiêm, khiến cho rất nhiều quỷ quái làm loạn cho nên thiên đế cho Thoại Mai một cơ hội lấy công chuộc tội. Nếu như nàng muốn trở lại tiên giới cần phải ở phàm trần lập công, giúp bá tánh thế gian rửa sạch oan khuất, bắt thật nhiều yêu ma, còn kết duyên với thượng thần lạnh lùng.

Biên kịch bộ phim này đã nổi tiếng trong giới cách đây năm năm, lúc trước từng đăng lên mạng làm không ít người chú ý. Chỉ là nội dung quá dài dòng, xen đủ các thể loại yêu hận tình thù khó hiểu, cho nên dưới sự hướng dẫn của đoàn phim, biên kịch đã dừng viết nội dung tiếp theo, xem như là để trì hoãn, giữ bí mật nội dung.

Động thái này đã khiến những người hâm mộ truyện kêu rên, cho nên năm nay, khi bộ phim được thông báo chính thức khởi quay, độ hot vẫn luôn tăng lên, lại có Hạ Vân Nghi hát OST, có thể nói là bộ phim điện ảnh đại IP có lưu lượng nhất.

Ngoại trừ tiền đầu tư hàng trăm triệu, nữ chính còn là tiền bối Hứa Mạt đã lâu không xuất hiện trước màn ảnh lớn, người từng đoạt được giải ảnh hậu.

Tân Quỳ được đạo diễn thông báo diễn thử một phân cảnh nhỏ, vừa lúc là điểm quan trọng trong quá trình chuyển tiếp của bộ phim. Vai diễn mà cô đóng chính là sư muội của Thoại Mai, tên là Thoại Chi.

Chuyện năm đó thật ra có nguyên nhân, Thoại Mai bị cách chức thành người phàm, Thoại Chi ăn nhầm ma đan thiên giới, mê muội thành yêu. Lần thiên lao hỗn loạn đó cũng không có hại người, chỉ là vận dụng chút thủ đoạn nhỏ, vào tửu lâu thuê phòng, cả ngày ăn uống vui đùa, cuộc sống cực lỳ vui sướng, nhân tiện còn coi trọng thế tử gia tuấn mỹ ở Hầu phủ, theo đuổi không buông.

Sau khi nàng ấy chung sống cùng thế tử gia, tiểu hồ yêu lanh lợi hoạt bát trợ giúp thế tử gia vạch trần bí mật bị chôn giấu mười mấy năm của Hầu phủ và bí ẩn về cái chết của Hầu phu nhân Chi Mê. Vào lúc vụ án sắp kết thúc, tiểu hồ yêu không may làm lộ đuôi hồ ly, từ đó bị di nương Hầu phủ - Chi Lưu để mắt tới, vì để cứu thế từ gia, Thoại Chi cuối cùng mất hết tiên khí, chết đi.

Trước khi nàng ấy biết đến tình ái, luôn ngây thơ hồn nhiên, cái đuôi hồ ly nhỏ mềm mại luôn đong đưa. Sau khi biết tình là gì thì lại yểu mệnh, hương tiêu ngọc vẫn, hai người trởi nam đất bắc.

Lúc này, thế tử gia huyết tẩy Hầu phủ, tự tay đâm chết kẻ thù cho mẫu thân rồi lui về ở ẩn. Câu chuyện giữa hai người tới đây là kết thúc.

Trong khi chờ đến lượt mình vào thử vai, Tân Quỳ đã nghiêm cứu kỹ cốt truyện hết lần này tới lần khác rồi khóc nức nở.

Mọi người bảo cô đồng cảm với nhân vật cũng được, bảo cô tuyến lệ phát triển cũng thế. Tân Quỳ không thể xem một câu chuyện tình với kết thúc cay đắng như vậy.

Bởi vì quốc gia có lịch sử lâu đời mấy ngàn năm, văn hóa cực kỳ phong phú, triều đại nào cũng có một tình yêu đẹp cảm động lòng người. Người đời thường nói tình cảm thuần khiết rất khó kiếm, nhưng từ xưa đến nay những câu chuyện tình xưa luôn nối tiếp nhau, chưa bao giờ hết.

Tân Quỳ dán mắt vào dòng chữ nói về hình ảnh của Thoại Chi trong ký ức của thế tử gia. Cô quyết định sẽ dùng đoạn này cho lần thử vai.

- -- 

Nơi thử vai cho “Họa mi” là ở trong một cái studio lớn.

Sau khi vào địa điểm, chỉ có sân khấu là sáng, còn lại khắp nơi đều tối tăm.

Tất cả giám khảo đều ở sau mặt kính thủy tinh, tạo thành một không gian khuất.

Tân Quỳ mặc đồ hồ ly tiến vào, một nữ đạo diễn lập tức bật cười.

Đạo diễn Lý nhìn qua, “Sao vậy?”

“Lúc trước tôi còn thấy Tân Quỳ có chút thuần khiết, có lẽ sẽ không hợp, thấy cô ấy mặc đồ thế này, tôi cảm thấy đây chính là tiểu hồ yêu trong lòng tôi.” Nữ đạo diễn cảm thán, “Nếu không có gì ngoài ý muốn, tôi cảm thấy có thể trực tiếp chọn cô ấy.”

Đạo diễn Lý gật đầu, “Đúng thật là hình tượng rất phù hợp, nhưng kỹ thuật diễn không thể quá kém, tôi không muốn dùng lồng tiếng mà thu giọng nói gốc.”

Nhà làm phim lúc trước đã nhìn thấy Tân Quỳ trên bàn tiệc cũng gật đầu, “Ừm, tôi cũng cảm thấy vậy, cứ xem sao đã.”

Nhưng hoàn toàn ngoài dự kiến của mọi người, Tân Quỳ tự nhiên chọn một đoạn ngắn hàng ngày của Thoại Chi, đã vậy còn phải diễn cùng nam diễn viên tạm thời.

Trước đó hai người chưa từng diễn tập chung.

Một tiểu hồ yêu tinh nghịch, ngày ngày chạy quanh công tử dịu dàng tuấn mỹ, muốn mời hắn ăn kẹo hồ lô.

Thoại chi cười nói: “Thế tử gia, ngươi hãy cưới ta đi, nơi này có bài hát dễ nghe, còn có mấy cô nương ở tửu lâu, lúc trước mẫu thân không cho ta uống rượu gạo, bà ấy nói nếu ta uống rượu gạo thì ta sẽ bị lộ đuôi cáo! Ngươi xem, kẹo hồ lô này ngọt thật!”

Thế tử gia lạnh mặt, “Thoại chi, sao ngươi không biết e thẹn một chút nào vậy, nếu như thành thân, người yêu khác biệt, đứa trẻ sinh ra sẽ như thế nào chứ?”

“Nhưng trước kia ta là thần tiên, không có gì đáng ngại.” Tiểu hồ yêu nói xong liền đưa xiên hồ lô cho hắn, “Nhưng mà ngươi đã nghĩ tới con chúng ta rồi ư?”

Thế tử gia quay đầu sang chỗ khác, gò má đỏ ứng, “Nhất thời nói sai…” 

“Thế tử gia, ta thật sự không muốn quay về thiên giới nữa, ta cảm thấy thế gian này bởi vì có ngươi mà trở nên ấm áp hơn.” Tiểu hồ ly nói, chỉ khi ở trước mặt hắn, nàng mới để lộ cái đuôi nhỏ, nhẹ nhàng lắc lắc, xem như lấy lòng.

Thế tử gia khẽ rung động, xoay người lại, nhìn vào hai mắt nàng.

Rồi sau đó, cánh hoa đào bay đầy trời, trong mắt tiểu hồ yêu dường như dâng trào nước mắt.

Hồi ức chung quy cũng chỉ là hồi ức mà thôi, hai người chưa kịp êm ấm thì ngày vụ án được đưa ra ngoài ánh sáng cũng là ngày mà tiểu hồ ly biến mất.

Sau khi cô kết thúc, toàn bộ mọi người trong phòng đều yên tĩnh.

Tân Quỳ khịt mũi, bắt đầu bình ổn lại tâm trạng.

Bên kia lớp kính, giám khảo yên lặng nhìn xuống.

Cũng không biết qua bao lấu sau, có một nhân viên đi qua, đỡ Tân Quỳ, “Tối nay đến đây thôi, đạo diễn bảo cô trở về nghỉ ngơi đi.”

Tân Quỳ dùng mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt vừa nãy bất giác rơi xuống, nghẹn ngào gật đầu.

Nhưng ngay sau đó, dường như cô nghĩ ra điều gì, vội vàng hỏi, “Chị ơi, có phải là em không đạt không?”

Nhân viên trả lời Tân Quỳ, “Không phải, ý của đoàn làm phim là em cứ chờ đi, kết quả sẽ có trong tối nay.”

Tân Quỳ đồng ý, sau khi ra khỏi studio, có một số người chưa đến lượt thử vai ríu rít hỏi cô, ví dụ như bên trong dùng hình thức gì, giám khảo hỏi những gì.

Tân Quỳ nghe đến đây mờ mịt lắc đầu, “Còn có câu hỏi à? Nhưng họ không hỏi tôi câu nào…”

Nói đến đây, trong lòng Tân Quỳ hiện ra một suy đoán không tốt, cho đến khi cô thay quần áo, lên xe bảo mẫu, cô vẫn ủ rũ cúi đầu, “Sao đây, có phải em trượt rồi không?”

“BIểu hiện không tốt lắm à?” Lý Nghiêm hiếm khi thấy Tân Quỳ buồn bã như vậy, “Nhưng vẫn chưa có kết quả mà?”

“Haiz, nhưng giám khảo không hỏi em câu gì cả, có phải có nghĩa là đánh rớt luôn rồi không?” Tân Quỳ có chút buồn bã, tuy nói trước kia cô đã tự động viên mình, nhưng cuối cùng vẫn thất vọng.

Nhưng hiện tại đã sờ sờ ngay trước mặt, muốn nói không đau lòng thì chắc chắn là giả.

Một vai diễn như vậy, còn được đạo diễn ưu ái, đúng là một cơ hội ngàn năm có một.

“Hoa hướng dương mà còn có lúc héo à?” Lý Nghiêm cũng không rõ kết quả thế nào, mỉm cười an ủi cô, “Nói không chừng là do em quá tốt nên người ta không hỏi thêm.”

“Cách nói này của anh quá gượng ép rồi.” Tân Quỳ rũ mắt thở dài.

“Kể cả em thật sự bị trượt thì cũng không sao, chúng ta còn có nhiều cơ hội để tiến bộ, sau này còn có nhiều lần thử vai khác, em không phải vội.”

Lý Nghiêm nói như vậy có nghĩa là anh ấy rất có lòng tin với Tân Quỳ.

Ai cũng hiểu đạo lỹ này, Tân Quỳ đồng ý, gật đầu một cái, “Ừ ừ, nhưng em vẫn hơi buồn một chút.”

- -- 

Tân Quỳ trở về nhà, không có tâm tư ngâm bồn nữa, vội vã tắm rửa rồi nằm lên giường.

Bây giờ ngay cả lướt mạng cô cũng thấy chán nên đã gửi tin nhắn giọng nói cho Hạ Vân Nghi.

Đối phương có lẽ đang bận, không trả lời tin nhắn ngay. Một lát sau, anh mới gọi video cho cô.

“Anh đang ở phòng làm việc, vừa nãy không nghe được, em thử vai thế nào?”

Tân Quỳ nhìn gương mặt quen thuộc lâu rồi chưa gặp, khịt mũi, bỗng nhiên có chút chua xót.

Hạ Vân Nghi thấy cô mãi không nói gì, im lặng suy nghĩ một lát, phát hiện có gì đó không đúng, “Em bị sao vậy Tân Bảo?”

“Chưa có kết quả buổi thử vai, nhưng em thấy có lẽ không tốt lắm.” Tân Quỳ đè lại cảm giác không vui xuống, ngược lại còn cười lớn, “Anh nói, em vĩnh viễn là bảo bối của anh sao?”

Đột nhiên bị hỏi như vậy, Hạ Vân Nghi cười rộ lên, rồi sau đó nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.

Ngay sau đó, anh mở miệng, “Tâm tình không tốt?”

“Một chút, nhưng anh và em nói chuyện với nhau, em lại cảm thấy tốt hơn rồi.” Tân Quỳ cười hì hì, có lẽ Hạ Vân Nghi quá đẹp, vừa nhìn thấy anh, tâm tình cô lập tức tốt lên.

“Em đang ở nhà một mình sao?” Hạ Vân Nghi thấy bài trí phòng sau lưng cô, “Hay là anh qua đó?”

Tân Quỳ khoát tay, “Không cần, anh không cần lo, không phải anh rất bận sao.”

Hạ Vân Nghi thấp giọng nói, “Bởi vì là em, anh cũng có thể bận việc của em.”

Tân Quỳ cảm thấy mình hiểu sai, híp mắt, để điện thoại ra xa, “Chẳng lẽ anh không thấy meme hôm nay em gửi anh sao? Mấy chữ đó chắc anh đã nhận được rồi chứ!”

Hạ Vân Nghi từ chối cho ý kiến, “Em nói sao?”

Hai người anh một câu, em một câu, Tân Quỳ rất thích làm thế này. Cuối cùng cô ôm di động, nói mình muốn giữ máy gọi video cho anh cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

Hạ Vân Nghi không có ý kiến, hai người lại tiếp tục hàn huyên sang chủ đề “Thử vai”.

Lúc này nỗi buồn trong lòng cô lại dâng lên.

Đến khi cô và Hạ Vân Nghi trò chuyện câu được câu không, WeChat của cô bị Lý Nghiêm oanh tạc.

Tân Quỳ để video về chế độ màn hình nhỏ, ấn vào nhóm trò chuyện có trợ lý và Lý Nghiêm.

Lý Nghiêm: “Tin tức tốt!”

Lý Nghiêm: “Bên đoàn phim “Họa mi” thông báo, bảo chúng ta trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi cho tốt, sau này chuẩn bị vào đoàn làm phim!”

Trợ lý: “Em gái, em đạt đạt đạt rồi!”

Tân Quỳ nhìn đến đây, lập tức kêu to.

“A!”

Hạ Vân Nghi nghe được, còn chưa kịp mở miệng hỏi đã nghe thấy Tân Quỳ kích động nói: “Hạ lưu manh, em nhận được vai rồi!”

Tân Quỳ đắm chìm trong sung sướng, không quan tâm đến xưng hô vừa rồi mình bật thốt ra.

Sau khi cô trả lời Lý Nghiêm, lại phóng to màn hình video với Hạ Vân Nghi lên.

Rồi sau đó, cô nghe thấy một giọng nói nhàn nhạt hỏi ngược lại cô.

“Hạ lưu manh?”

“…”

Sau tiếng nói này, không gian trở nên tịch mịch vô cùng, rồi sau đó Tân Quỳ trực tiếp tắt cuộc gọi luôn.

- -- 

Tân Quỳ buông xuống niềm vui về bộ phim “Họa mi”, quay trở lại Cố thị.

Bộ phim mới của cô không phải dự án do Cố thị đầu tư, cần phải trao đổi và ký hợp đồng cụ thể nên Tân Quỳ vẫn phải đến công ty một chuyến.

Chỉ là khi cô vừa mới đi đến cửa văn phòng của Cố Duyên Chi thì đã bị thư ký của anh cản lại.

Có lẽ thư ký không ngờ Cố Duyên Chi lại có mặt ở đây, nhanh chóng nói: “A, giám đốc Cố đang bận, cô Tân chờ một chút.”

“Anh ấy bận à.” Tân Quỳ cũng không khách khí, đi đến ghế sofa ngồi, nhân tiện ăn cà chua bi mà thư ký đem ra.

Trong phòng nghỉ ngơi của văn phòng, bức rèm che kín mít, ánh sáng không thể lọt vào đồng thời còn ngăn cảm tư vị ái muội và tiếng rê.n rỉ bên trong.

Giường nước để chế độ ấm, cô gái bị trừng phạt bên trong đỏ mặt. Sau mỗi một cái đẩy vào, cô ấy dường như không chịu nổi, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Duyên Chi.

Cố Duyên Chi ngoảnh mặt làm ngơ, cổ áo sơ mi rối loạn, anh ấy cúi thấp người, nắm chặt chân cô ấy, mở rộng ra. Đến khi hai người kết thúc, anh tăng tốc, nhắm mắt mím chặt môi. Sau khi dọn dẹp xong, người đàn ông xuống giường, từ từ đi về phía phòng tắm.

Khi ra ngoài, cô gái quay lưng về phía anh, đứng ở đầu giường khom lưng đeo tất chân.

Cố Duyên Chi đi tới chỗ cô ấy, nắm cằm để cho cô ấy quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng.

Cô gái cảm nhận được cái nhìn của anh, chậm rãi cười rộ lên, “Giám đốc Cố làm gì vậy?”

Cố Duyên Chi lạnh mặt, “Gần đây em có rất nhiều tai tiếng.”

“Hử? Khó trách mọi người nói giám đốc Cố trăm công nghìn việc.” Cô gái cười cực kỳ quyến rũ, “Cái gọi là gần đây cũng đúng là đủ gần. Để em nghĩ xem nào, là cảnh hôn từ rất lâu về trước hay là ảnh hôn ở dưới chung cư?”

Trên thực tế, hai người khi gặp nhau đều không có nhiều thời gian. Cách mấy ngày cô ấy sẽ gặp Cố Duyên Chi, gặp ở trên giường.

“Anh bề bộn nhiều việc, không rảnh xem những thứ này.” Cố Duyên Chi buông cằm cô ấy ra, hơi nghiêng đầu, tránh đi đôi môi đỏ mọng mà cô ấy đang đưa tới, “Nhưng anh không muốn nghe thấy những tin tức như thế lần nữa.”

Cô gái không để ý chút nào, chuyên tâm mặc quần áo của mình.

Từ trong phòng nghỉ đi ra, Cố Duyên Chi nghe thư ký nói hôm nay Tân Quỳ tới tìm anh ấy, nhưng bởi vì chờ quá lâu nên đã xuống lầu đi dạo. Hơn nữa, trước khi cô đi còn nhờ thư ký nhất định phải truyền lại lời của cô cho Cố Duyên Chi: “Bận cái gì mà bận lâu như vậy, cẩn thận sau này bị hói đầu.”

Cố Duyên Chi: “…”

- -- 

Ở phía dưới tòa nhà Cố thị có rất nhiều cửa hàng, Tân Quỳ rảnh rỗi không có việc gì làm, mua một cây lạp xưởng, vừa ăn vừa đi lên lầu.

Cô cảm thấy buồn chán, đi đến phòng quản lý Lý Nghiêm, nhìn hợp đồng một lượt, xác nhận và duyệt hợp đồng, hai người cùng sắp xếp lịch trình bộ phim mới “Họa mi”.

Tân Quỳ vốn định tối nay chủ động mời Cố Duyên Chi ăn cơm, chẳng biết anh ấy đang xử lý việc gì quan trọng nữa, nhưng nếu anh ấy không nói thì cô cũng không hỏi.

Khi thang máy đi đến tầng văn phòng của Cố Duyên Chi, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Tân Quỳ đã nhìn thấy một người đã lâu không gặp kể sau khi tuyên truyền cho bộ phim “Bánh xe thời gian”.

Đó là Long Miểu.

Hai người vẫn liên lạc với nhau qua WeChat, nhưng bởi vì lịch trình của hai người bất đồng nên không thể gặp nhau riêng được.

“Chị Long Miểu!”

Long Miểu cũng rất kinh ngạc, sau khi thấy Tân Quỳ, cười cười, “Tiểu Tân Quỳ.”

“Chị tới công ty một mình sao?” Tân Quỳ bước ra khỏi thang máy, thấy bên cạnh Long Miểu không có trợ lý, chỉ có một mình cô ấy đứng đợi thang máy.

Long Miểu trả lời, “Ừ, chị có chút việc nên tới đây.”

Hai người nói chuyện một lát rồi tạm biệt.

Dù sao phim tiếp theo vẫn gặp lại nhau, hơn nữa còn ở chung đoàn làm phim mấy tháng, cũng không cần phải vội.

Tân Quỳ chậm rãi đi đến phòng Cố Duyên Chi, biết anh ấy bây giờ không bận, kiêu ngạo đẩy cửa ra.

Cố Duyên Chi đang ngồi sau bàn làm việc như thường lệ, chỉ là áo sơ mi trước nay luôn phẳng phiu xuất hiện vài nếp nhăn.

Tân Quỳ lập tức đánh hơi được có mùi mờ ám, “Hừ, còn nói là bận, không phải là anh vừa mới đánh một giấc đó chứ?”

Cố Duyên Chi nhíu mày, “Con gái con đứa mà suốt ngày cứ treo bên miệng chuyện ngủ.”

Tân Quỳ sợ ngây người, “Sao anh còn thẹn quá hóa giận vậy, người bình thường không phải vẫn hay nói ngủ đi, chúc ngủ ngon hay sao, anh bị làm sao vậy!”

Cố Duyên Chi đại khái cũng biết mình phản ứng hơi quá, cảm thấy ngượng ngùng.

Tân Quỳ khịt mũi, lại ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng trong phòng.

Nhưng lúc này Cố Duyên Chi bắt đầu chịu thua, nói lời hay cho cô nghe, cô cũng không quản quá nhiều, “Cố đầu trọc, anh cho rằng chỉ cần nói mấy câu là có thể chữa lành tâm hồn bị tổn thương của em ư? Đợi chút để em gọi điện thoại cho mợ.”

Mẹ Cố từ trước đến nay rất thương Tân Quỳ, bởi vì bà ấy chỉ có duy nhất một đứa con trai, cho nên bà ấy đối đãi với Tân Quỳ như con gái ruột.

Hôm nay Cố Duyên Chi bị người khác làm mắc nghẹn hết lần này đến lần khác, tâm tình vốn không tốt lắm. Nếu như để mẹ Cố biết, bà ấy sẽ gọi điện thoại lải nhải một lúc lâu với anh ấy.

Cố Duyên Chi nâng tay, xoa xoa thái dương, “Tổ tông ơi, rốt cuộc em muốn thế nào?”

“Không thế nào cả, anh chỉ cần đăng bài lên vòng bạn bè nói mình trọc đầu là được.” Cô nhếch miệng, cười rộ lên.

Giám đốc Cố người đẹp trai, ít nói, luôn có gánh nặng giữ vẻ ngoài thần tượng này.

Anh ấy vô tình từ chối, “Không có khả năng.”

- -- 

Sau đó, Tân Quỳ từ miệng cố nghênh mạn biết được, ngày đó Cố Duyên Chi bị gọi về Cố trạch, được trau dồi thêm rất nhiều về kiến thức cuộc sống.

Nghe nói sau đó Cố Nghênh Tùng còn đích thân đưa đi làm quen. Một thời gian sau đó, Cố Duyên Chi bị lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng liên tục đi xem mắt.

Sau đó mẹ Cố đến nhà Tân Quỳ chơi, lúc này bắt đầu kể khổ. Bà nói Cố Duyên Chi cho dù thế nào cũng không thích, bà thậm chí còn sắp xếp cả mấy tên con trai, nhưng vẫn không được.

“Không nói những thứ khác, Duyên Chi quả thật quá chăm chỉ làm việc.” Tân Nghiệp vui vẻ an tâm, “Ngược lại con gái nhà chúng này, tuổi còn nhỏ nên bớt lo hơn.”

Tân Nghiệp vĩnh viễn không biết được, có những chuyện không nên kết luận quá sớm. Nếu không khi phải đối mặt còn khó giải quyết hơn so với những gì mẹ Cố nói.

- -- 

Sau khi hai bên đã sắp xếp được lịch trình, Tân Quỳ nghe theo lời khuyên của Lý Nghiêm, đặt phòng khách sạn ở cạnh đoàn làm phim “Họa mi.”

Thời gian quay “Họa mi” khá ngắn, chờ đến khi kết thúc, lại chuyển sang bên đoàn làm phim mới.

Hơn nữa hai đoàn làm phim đều được quay tại thành phố Z, cách nhau không quá xa, cho nên không có gì đáng lo. Sau này cũng không cần dọn đi, rất tiện.

Sau khi Tân Quỳ lấy phòng, lại nghe lời Hạ Vân Nghi, phát định vị khách sạn cho anh.

Gần đây anh rất bận, có chút thời gian cũng phải về phòng làm việc sáng tác, không có quá nhiều thời gian dành cho cô.

Có một điều may là hai người đều sống ở Giang Cảnh Đại Bình Tầng, gần đây cũng ở cùng thành phố Z. Lúc không có ai lén lén lút lút gặp mặt một chút.

Sau này mặc dù Tân Quỳ vào đoàn phim, chỉ cần muốn gặp đều có thể nhìn thấy.

Nhưng sắp tới, bởi vì số lần cô ngăn cản anh sờ mó linh tinh ngày càng nhiều, khi đối mặt với Hạ Vân Nghi, cô vô thức muốn trốn tránh. Địa điểm cũng tăng lên nhiều hơn, có đôi khi là ghế sofa ở chỗ anh, có đôi khi lại là giường nhà cô.

Người trẻ tuổi sau khi khám phá được, tóm lại là cảm thấy mới mẻ vô cùng. Càng miễn bàn Hạ Vân Nghi mới vừa được nếm thử cảm giác mới lạ, thường xuyên thay đổi cách thức dày vò, thậm chí có lúc còn nghĩ ra kiểu mới.

Không nói tới những thứ khác, Tân Quỳ còn lo Hạ Vân Nghi muốn tìm cô tính sổ. Dù sao cô cũng đã lỡ miệng nói ra xưng hô bình thường chỉ dám để trong lòng không dám nói.

Nhưng sau đó có thấy anh mấy lần, trông sắc mặt anh không có gì lạ, cô liền thoải mái đùa giỡn với anh.

Thậm chí lần này, Hạ Vân Nghi nói vì lý do an toàn, muốn cô phát định vị khách sạn và số phòng, Tân Quỳ cũng gửi hết, không hoài nghi chút nào.

A, cái người Hạ Vân Nghi này vẫn là quan tâm đến cảm nhận của cô!

Hôm nay, Tân Quỳ quay tại đoàn làm phim “Họa mi” rồi quay về khách sạn. Cô vừa mới rửa mặt xong, thay áo ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Ở đây rõ ràng có chuông cửa, tại sao lại gõ cửa chứ?

Tân Quỳ nghi ngờ, vội vàng đi đến cửa, nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo.

Không xem thì không biết, vừa thấy liền bị dọa nhảy dựng.

Cô cũng không do dự, vội vàng mở cửa nhưng cũng không có ý muốn cho Hạ Vân Nghi vào, chỉ hé một khe hở nhỏ, thò đầu ra, “Tại sao anh đến đây, đã muộn thế này rồi còn tới, cũng không nói với em một tiếng?”

Hạ Vân Nghi nhướng mày, “Sao giọng điệu của em giống như là không muốn nhìn thấy anh vậy.”

Tân Quỳ trố mắt nhìn, chỉ thấy anh duỗi tay, đẩy cửa đi vào trong.

Cô không thắng nổi sức lực anh, lùi về sau mấy bước.

Hạ Vân Nghi nghiêng người đi vào, hình như trong tay còn xách thêm túi đồ gì đó.

Nhưng ngay vào lúc cánh cửa đóng lại, dưới cái nhìn chăm chú của Tân Quỳ, anh đã tùy ý ném túi đồ xuống đất.

Cánh cửa đóng “sầm” một tiếng, trong phòng nháy mắt chỉ có hai người. Thân hình Hạ Vân Nghi rất cao, ánh mắt nhìn cô chăm chú không hề che giấu. Tân Quỳ đã quá quen với ánh mắt này, nó giống hệt như mấy lần trước.

Mới có nửa tháng không gặp, mặt Hạ Vân Nghi lại đẹp hơn rồi. 

Anh tiến về phía cô một bước, Tân Quỳ cũng lùi về sau một bước.

Bầu không khí gần như đình trệ.

Cô nuốt nước miếng, bắt đầu nói lắp, “Làm, làm sao vậy?”

“Không làm sao cả.” Hạ Vân Nghi nhướng mày, đầu ngón tay thon dài cởi bỏ cúc áo, “Chỉ là thấy nếu anh không nói gì thì em quên mất.”

“Có chuyện gì…” Tân Quỳ nhỏ giọng tranh cãi, lời còn chưa nói hết đã bị anh kéo qua.

Tân Quỳ giãy dụa rất nhiều, nói anh là đồ bi.ến thái, đồ lưu manh rất nhiều lần. Đây là do lúc trước khi Tân Quỳ phát hiện ra Hạ Vân Nghi không tìm cô tính sổ, càng thêm vô pháp vô thiên.

“Nếu em đã nói như vậy thì anh nên chứng thực cái xưng hô này.” Hạ Vân Nghi đè cô lên ván cửa, “Hạ lưu manh, tối nay anh muốn lưu manh một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.