Thích Eo Nhỏ

Chương 70



Livestream của Fair được phát vào ban đêm, hot search trong nước giống như ăn tết, đỏ hết bảng hot search.

Đoạn video Tân Quỳ và Hạ Vân Nghi cùng đánh đàn được lan truyền điên cuồng, khi cư dân mạng ấn vào xem, video đấy đã tiếp cận hàng chục triệu lượt xem.

Độ chú ý như vậy cùng với sân khấu bài hát mới trước đây của Hạ Vân Nghi đã trở thành cảnh tình cảm nhất giới giải trí, có thể nói là cảnh tỏ tình đặc sắc nhất cho tới thời điểm hiện tại.

Điều đáng nói là fan CP của Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ ban đầu không có nhiều, bây giờ giống như khua chiêng gõ trống, chỉ thiếu chút nữa là đốt pháo ăn mừng. Tốc độ gia tăng fan đại bạo sau một đêm, toàn bộ quảng trường đều là hoan hô chúc mừng.

Fan Tinh Vân giống như được tiêm máu gà, cắt ghép các khung hình hai người từng đứng chung với nhau, phân tích cả những chi tiết của hai người trong buổi phỏng vấn riêng.

Tất cả fans như đã hẹn trước, cùng tiến vào Weibo của Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ, bình luận thôi thúc họ chính thức đưa ra thông báo.

Tuy rằng cảnh tượng có một không hai kia đã khiến cho mối quan hệ của hai người giống như ban ngày, nhưng có nhiều chuyện có thể biến hóa không lường, trước mắt cứ ăn chút đồ ngọt, cho những sự việc liên tiếp xảy ra mấy ngày nay vào lịch sử theo đuổi thần tượng.

Fans cũng kích động như vậy, bạn bè, người thân của Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ càng kinh ngạc hơn.

Mà hai người trong cuộc lại không để ý đến mọi chuyện bên ngoài.

Tân Quỳ dựa vào cơ hội đến Vienna lần này, tỏ vẻ mình rất bận, không tiện giải thích với mọi người.

Ở nước ngoài, độ thảo luận về tin này đã giảm nhiệt chút ít là một chuyện, hai người vẫn luôn bận rộn hợp tác với Fair, đương nhiên không còn sức lực để chú ý tới việc khác là một chuyện.

Dù sao Fair cũng là đại sư nổi tiếng quốc tế, tuy nói cảm thấy có duyên với hai người nhưng ông rất khắt khe với trình độ âm nhạc.

Ngoài ra ông đã không xuất hiện trước công chúng rất nhiều năm, hai người rất biết ơn nên dùng thái độ nghiêm túc và dốc toàn lực để hoàn thành sân khấu với Fair.

Sự ưu ái và hỗ trợ nhận được khi còn trẻ, mọi người cần phải giữ trong lòng và thể hiện được những gì mình học được.

Mà sự thật chứng minh, trong buổi biểu diễn công khai trên toàn thế giới, Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ đã làm được điều đó.

Sau khi buổi diễn kết thúc, Fair vẫn luôn cười tủm tỉm.

Trước kia ông đã biết Hạ Vân Nghi, kỳ thật không phải thông qua học viên cũ hay người tiến cử. Fair vốn là người thích văn hóa truyền thống Trung Quốc, trang viên của ông cũng được thiết kế theo các yếu tố có liên quan. Ngoài ra, thi thoảng ông cũng mời một số người Trung tới là khách.

Có một vị khách là fan của Hạ Vân Nghi, Fair nói chuyện với người đó nên có biết một chút về anh.

Tối hôm đó, Fair tìm xem thử sân khấu của Hạ Vân Nghi.

Cứ như vậy, người được ông dạy chỉ có một mình Hạ Vân Nghi. 

Không nói tới việc Fair rất thích Hạ Vân Nghi, hiện tại xem ra, cô gái bảo bối kia của Hạ Vân Nghi biểu hiện cũng không tệ, có thể thấy được có chút bản lĩnh, không hẳn là một tờ giấy trắng tinh.

Mấu chốt chính là tinh thần, điểm này rất khó có được.

Nếu không phải ông đã từng hỏi và xác nhận Tân Quỳ là diễn viên, Fair thực sự đã từng có ý tưởng nhận hai người này bên mình.

Nghĩ đến đây, Fair giơ ngón cái lên, “Hạ, Quỳ, tôi cảm thấy hôm nay hai người làm rất tốt!”

Tân Quỳ cười nhẹ, nắm tay Hạ Vân Nghi, tỏ ý cùng cúi người trước Fair.

Trên mạng có rất nhiều tin đồn về Fair, chỉ có ảnh chụp và mấy sân khấu của ông.

Lúc trước Tân Quỳ còn dành thời gian tìm hiểu về ông, kết quả đương nhiên là không tìm thấy gì, tin tức cá nhân của Fair kỳ thật rất ít.

Cho nên trước khi gặp và tiếp xúc với ông, ấn tượng của ông trong đầu cô là một người nghiêm khắc.

Cô chưa từng nghĩ tới hai ngày nay tập chung trong phòng nhạc, Tân Quỳ cảm thấy Fair chẳng khác nào những người lớn tuổi bình thường. Tính cách trẻ con, tốt bụng và thân thiện, thích pha trò.

Tuy nhiên tất cả những ấn tượng tốt đẹp này đều tan biến thành mây khói khi cô thấy ông chuẩn bị cho hai người một phòng giường lớn trong trang viên.

Hai ngày trước, bởi vì phải diễn tập nên rất bận, Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ sẽ phân phòng ngủ dành cho khách ở tầng trên của phòng nhạc.

“Ban đêm là dành cho người trẻ tuổi ~ ” Fair vung tay lên, ý bảo quản gia lại đây, “Charlie, dẫn họ tới căn phòng kia đi.”

Lúc ấy Tân Quỳ nghe xong, chỉ cảm thấy cái gì ban đêm, cái gì dành cho cơ.

Quản gia Charlie còn chưa kịp để cô nghĩ xong đã đưa hai người tới phòng ngủ, đến khi mở cửa phòng ra, mặt cô đỏ hết lên giống như đèn lồng.

Căn phòng này không theo phong cách Châu Âu mà hoàn toàn theo phong cách Trung Quốc truyền thống.

Cửa sổ khắc hoa, giếng long đài, hòn non bộ với dòng nước chảy chậm rãi.

Chiếc giường dựa vào cửa sổ lớn theo kiểu kết hợp giữa Châu Âu và Trung Quốc, có rèm bao trùm. Đệm giường rất mềm, ngồi nhẹ lên sẽ từ từ lõm xuống, sau đó phát ra tiếng động.

Ga giường được làm bằng tơ lụa, khi ánh đèn chiếu xuống sẽ giống như là một con suối.

Mấy ngày tiếp theo hai người phải ở lại đây trong thời gian Hạ Vân Nghi thu xếp công việc, khi mở sắp xếp hành lý, Tân Quỳ đứng trước giường, hơi khom lưng, vỗ vỗ xuống đệm.

“Sao giường lại làm theo kiểu này?”

“Fair vốn có hứng thú với văn hóa Trung Quốc, phòng này được thiết kế theo phong cách cổ, trước kia có người tới chơi đều sẽ ở đây.” Hạ Vân Nghi thấy cô do dự đứng trước giường, nhân tiện giải thích thêm, “Giường mới được đổi do nghe nói hai chúng ta sẽ tới.”

“…”

Cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy khi Hạ Vân Nghi nói câu cuối cùng, anh còn cố ý kéo dài giọng ra.

Anh đâu cần phải nói cường điệu như thế.

Cô nghĩ vậy, hừ một tiếng.

Tân Quỳ ngồi lên mép giường, nhìn Hạ Vân Nghi xếp đồ, “Anh đã biết chuyện này trước rồi đúng không? Thật đúng là người hiểu biết.”

Hạ Vân Nghi nghe ra Tân Quỳ đang giận dỗi qua lời nói của cô.

Anh vốn đang ngồi xổm trước vali hành lý, lúc này hơi nghiêng người, “Em nói vậy thì đúng là vậy.”

Dưới ánh mắt khó hiểu của cô, Hạ Vân Nghi hơi nhướng mày, “Anh biết nhiều chuyện lắm.”

Anh dứt lời, Tân Quỳ nhìn theo động tác tay của anh, anh đang khẩy đồ lót trong vali đồ của cô.

Đó là loại tơ tằm mỏng manh, do lần này tới Vienna, muốn mặc loại mềm nên cô…

Nhưng mà quả thực cô cũng có tâm tư riêng.

Trong bầu không khí yên lặng, Hạ Vân Nghi cười khẽ, “Em cố ý thay đổi kiểu dáng à?”

“Em đâu có cố ý!” Không biết từ ngữ nào chọc trúng tim đen của Tân Quỳ, cô cao giọng hẳn lên, bắt đầu cố gắng giải thích cho mình, “Bình thường em hay mặc loại đáng yêu, dù sao cũng nên thay đổi một chút, chứ anh nhìn tới nhìn lui một kiểu cũng chán mà phải không?”

“Không.” Hạ Vân Nghi trả lời rất dứt khoát, “Đằng nào cũng cởi ra, tại sao lại chán chứ.”

“…”

Hạ Vân Nghi có thể câm miệng lại hay không!

Tân Quỳ đi tới chỗ anh, giật lại đồ nội y của mình trong tay anh, dùng sức ném lại vào trong vali.

Sau hành động này, Tân Quỳ còn lẩm bẩm, “Nếu anh không chán thì cứ để thứ này ở dưới đáy vali đi.”

“Vậy cũng không được.” Hạ Vân Nghi ngăn cô, cúi người tiến sát lại, “Nếu em đã cố ý chuẩn bị thì không cần hợp lý hay không.”

- -- 

Sự thật chứng minh, đừng cố lý luận đối với người không thể nói. Họ sẽ chỉ cố tìm ra sơ hở trong đó và bác bỏ chúng. Quay đi quẩn lại, nói có sách mách có chứng, thực sự không có con đường xoay người.

Giống như hiện tại, Hạ Vân Nghi lại nói câu chúc phúc của Fair dành cho hai người – “Ban đêm dành cho hai người”, nói Tân Quỳ phải chuyên tâm.

Sau khi cô ra khỏi phòng tắm đã lập tức bị anh đưa lên giường, thâm nhập vào cực sâu. Anh mới chỉ vào một hai cái, cô đã hít thở mạnh.

Cô ngửa mặt nằm trên đệm, mái tóc xoăn đen đẹp mắt xõa ra, làn da trắng nõn tương phản rõ với màu đỏ của ga giường.

Không một chỗ nào không khiến Hạ Vân Nghi mê mệt.

Thi thoảng anh hơi dùng lực, Tân Quỳ sẽ hơi rên nhẹ giống như tiếng mèo.

Fair cố tình chuẩn bị chăn đệm bằng lụa, chắc chắn mấy đồ này sẽ bị bẩn. Tân Quỳ nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy có lỗi với ông.

Không bao lâu sau, hơi thở hai người đan xen, động tác liên tục không ngừng, giường gỗ cũng vang lên tiếng kẽo kẹt.

Cô không thể chịu nổi, âm thanh như vậy thật là, thật là quá phiền.

Tân Quỳ vội che tai mình lại, nhắm chặt hai mắt.

“Mở mắt ra.” Hạ Vân Nghi trầm giọng, chậm rãi mở miệng, “Nhìn anh.”

Tân Quỳ nào đâu có nghe lời anh, cố tình không làm theo, sống chết không mở mắt.

“Cũng đừng che tai lại.” Anh nói, khẽ hôn nhẹ lên mí mắt anh.

Vào lúc cô không thể nén giận được nữa, Hạ Vân Nghi lại lên tiếng, “Tiếng ở hòn non bộ hoàn toàn không thể so được với em.”

Không biết anh đang nói tiếng nhạc phát ra từ hòn non bộ hay là tiếng nước chảy róc rách.

“…”

Tân Quỳ thật sự muốn đá Hạ Vân Nghi xuống giường.

Mặc dù nằm trên chiếc giường êm ái thế này nhưng cô cảm thấy khó chịu trong người.

Sau khi cô được anh bế đi tắm rửa, tuy Tân Quỳ buồn ngủ nhưng không hiểu sao cô vẫn không ngủ được.

Đầu óc cô còn tỉnh táo hơn so với mí mắt.

Có lẽ đêm nay quá mộng mị, mơ màng khiến ý thức lơ lửng trên không trung, thật lâu không muốn tỉnh lại.

Nhưng trên thực tế, bây giờ mỗi lần cô mở mắt ra, mỗi lần ôm nhau, cô đều có thể nhìn thấy anh.

Hạ Vân Nghi trước nay vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Cô nằm trằn trọc, Hạ Vân Nghi cũng không thể ngủ yên.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

“Không nghĩ gì cả, chỉ là không ngủ được.” Tân Quỳ động đậy, cảm thấy dường như mình chưa dựa vào người Hạ Vân Nghi đủ gần.

Cô bên trái cào cào vai anh, bên phải xoa bóp tay anh, chơi đùa rất vui. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, Tân Quỳ nghĩ ra mánh khóe, bày trò vô liêm sỉ, mình không ngủ được thì người khác cũng đừng hòng.

Cô để Hạ Vân Nghi kể chuyện cho mình, để Hạ Vân Nghi kể những chuyện thú vị từ nhỏ đến lớn của anh, cuối cùng để anh hát cho cô nghe, như vậy Tân Quỳ mới hài lòng.

“Ngày mai chúng ta làm gì, quay MV sao?” Tân Quỳ lúc thì nằm sấp, lúc lại nằm ngửa khiến Hạ Vân Nghi hết cách với cô.

Người đàn ông trẻ tuổi hơi híp mắt, “Vốn định đưa em tới Vienna chơi mấy ngày cho nên hai ngày tiếp theo chúng ta sẽ đi chơi, MV để quay cuối cùng.”

Những việc liên quan đến quay MV, Hạ Vân Nghi không định dùng đến đoàn đội chuyên nghiệp.

Sau khi Tân Quỳ nghe xong, hai mắt cô sáng lên, càng không ngủ được.

Cô tiến lên lay cổ anh, dùng sức lắc một chút, bày tỏ mình rất sung sướng.

Sau đó, Tân Quỳ lại thoát nhanh giống như một con sóc, vội vàng chui vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt ướt át.

Cô không biết tương lai sau này của mình sẽ như thế nào.

Cô chỉ biết rằng, chỉ cần hai người họ chắc chắn đi chung một con đường tiến về phía trước là được.

Có một bí mật nhỏ không thể nói ra nhưng cam tâm tình nguyện giấu kín trong lòng khiến cô trằn trọc, Tân Quỳ không định nói với Hạ Vân Nghi.

Cô kéo chăn, giấu khóe miệng vào trong, không tiếng động cười rộ lên.

Cô thật sự, thật sự, thật sự rất thích Hạ Vân Nghi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.