Thích Eo Nhỏ

Chương 82



Hà Nguyễn Dương vừa dứt lời, Hạ Vân Nghi còn chưa có phản ứng gì, Ninh Nhiên đã đi tới, ấn bả vai Hà Nguyễn Dương, ý bảo cậu ngồi xuống.

“Cậu có thể ít nói lại một chút hay không?” Ninh Nhiên tự nhiên cũng nhìn ra điểm nghi hoặc đó, nhưng không nói ra trước mặt người ta, Hạ Vân Nghi ngược lại vẫn không sao, mấu chốt là Tân Quỳ, cô không thẹn thùng chết mới lạ.

Đúng như dự đoán, đối phương sau khi nghe được câu này liền cúi đầu, rái tai đỏ lên như ớt ma Ấn Độ.

Hà Nguyễn Dương nào có để tâm, cậu thậm chí còn không thèm nhìn Hạ Vân Nghi, nhiệt tình vẫy tay với Tân Quỳ, “Tiểu Tân Quỳ, mau mau mau, đừng đứng cùng tên cầm thú nữa, ngồi ở chỗ tôi này.”

Dứt lời, Hà Nguyễn Dương nhìn về phía Tân Quỳ, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hạ Vân Nghi.

Đôi mắt sâu thẳm, tuy không có một gợn sóng nhưng lại giống như có rất nhiều dao găm muốn phi tới đây.

“…”

Hà Nguyễn Dương đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Hạ Vân Nghi kéo Tân Quỳ đi tới, ngăn cô ngồi cạnh Hà Nguyễn Dương.

Tân Quỳ đều khá thân với Hà Nguyễn Dương và Ninh Nhiên, khi ngồi xuống lại chào hỏi hai người.

Nhưng có lẽ do thân phận bất đồng, lần đầu tiên gặp gỡ với thân phận mới, Tân Quỳ không quen được.

Cô lại bắt đầu vô tình hay cố ý gần sát lại Hạ Vân Nghi, bắt đầu dính lấy anh.

Hạ Vân Nghi cảm nhận được cô vẫn chưa thích ứng được, lấy thực đơn để tới trước  mặt cô, “Muốn ăn cái gì, em chọn đi.”

Tân Quỳ thấy anh cuối cùng cũng mở miệng, đến liếc mắt cũng không thèm nhìn Hà Nguyễn Dương, ngược lại còn hỏi mình muốn ăn gì khiến cô có chút ngượng ngùng, vội vàng nhéo anh, “Anh cứ để em tự nhiên, anh nói chuyện với hai người họ đi, để họ chọn món…”

Hạ Vân Nghi hơi gật đầu, còn coi như cho chút mặt mũi, khi Tân Quỳ gọi thức ăn còn trò chuyện, dẫu sao đây cũng coi là buổi tụ họp với bạn bè.

Dĩ nhiên anh tự động phớt lờ Hà Nguyễn Dương, chỉ tán gẫu với Ninh Nhiên.

Hạ Vân Nghi trò chuyện với Ninh Nhiên được mấy câu, tầm mắt vẫn không hề liếc tới Hà Nguyễn Dương. Rồi sau đó cho dù có nhàn nhạt liếc qua một cái nhưng vẫn không nói chuyện với cậu.

Hà Nguyễn Dương vốn đã ấm ức trong lòng, giờ phút này lại bị Hạ Vân Nghi khơi mào, ngay vào lúc cậu đang chuẩn bị tăng thêm mã lực đánh trả thì đột nhiên nghe thấy giọng Hạ Vân Nghi.

“Hà Nguyễn Dương.”

“Làm sao? Rốt cuộc đã nhớ tới là có tôi ở cùng ba người sao!” Hà Nguyễn Dương nâng cao giọng.

Hạ Vân Nghi mặt không chút cảm xúc, “Tránh ra chút.”

Vào lúc Hà Nguyễn Dương trố mắt nhìn đồng thời Hạ Vân Nghi duỗi tay di chuyển bàn tròn để lấy bình trà rồi rót một cốc cho Tân Quỳ.

Ở phương diện đồ ăn, mặc dù cô thích ăn cay nhưng về phương diện đồ uống, cô có khẩu vị rất giống với mọi cô gái khác, đều thích đồ ngọt.

Tân Quỳ thường thấy Hạ Vân Nghi chặn họng Hà Nguyễn Dương, hiện tại cô cầm lấy ly trà, sau khi nhìn Hạ Vân Nghi thì cười cong mắt.

Hà Nguyễn Dương nhất thời cảm thấy mình bị phản bội, “Tiểu Tân Quỳ, người thua thiệt là tôi cơ mà, cô còn cười tôi?”

Tân Quỳ không giải thích, vẫn cười nhưng sau đó cô không thể cười được nữa.

Hạ Vân Nghi lấy lại thực đơn từ tay cô, nhìn quét qua rồi sau đó giơ tay lên, dứt khoát quyết định.

“Chọn nhiều đồ ăn cay như vậy thì không được ăn kem nữa.”

“…”

Cô trố mắt nhìn, trong tiếng cười đùa trên sự đau khổ của người khác của Hà Nguyễn Dương, lúc này mới hiểu ra mình lại có số phận giống Hà Nguyễn Dương.

- -- 

Trước khi thức ăn được đem lên, Hà Nguyễn Dương lại lật thực đơn ra, rất bất mãn, “Nhiều đồ cay như vậy, Ninh Nhiên căn bản không chịu nổi.”

Ninh Nhiên không muốn Hà Nguyễn Dương kéo mình chịu tội thay, tự trả lời, “Đã chọn mấy món thanh đạm rồi.”

“Như vậy thì sao, có thể vừa miệng? Muốn ăn thì cậu ăn chứ tôi không muốn.” Hà Nguyễn Dương rốt cuộc không dám đối đầu chính diện với Hạ Vân Nghi, chỉ nhỏ giọng chèn ép Ninh Nhiên.

Ninh Nhiên tiếp tục không lo lắng uống trà, “Không ai ép anh ăn dù muốn hay không.”

Hà Nguyễn Dương hoàn toàn rời mục tiêu, bắt đầu cãi cọ với Ninh Nhiên.

Trong lúc đợi thức ăn tới, Tân Quỳ nhớ tới chuyện xảy ra trong đoàn phim gần đây, cảm thấy tò mò, nhìn về phía Ninh Nhiên, “Bây giờ anh và chị Long Miểu đang ở cùng nhau à?”

Ninh Nhiên bật cười, hỏi lại cô, “Cô cảm thấy thế nào?”

Cậu vốn có khuôn mặt vô cùng đẹp, đôi mắt cực kỳ giống ba – nam ca sĩ trong ACE Ninh Tiết Sơ, đôi mắt đào hoa rạng rỡ, giờ phút này cậu hơi nhướng mày càng có chút ý vị trêu đùa.

“Cậu ấy kín miệng, ngay cả tôi còn không moi được tin.” Hà Nguyễn Dương cười nhạo, “Cũng đừng giống người nào đó đang ngồi kia, lừa gạt rồi đột nhiên công khai, trái tim bé nhỏ của tôi không chịu nổi.”

Người nào đó bị chỉ điểm lại hoàn toàn không lên tiếng.

Còn Hạ Vân Nghi sau khi nghe xong liền xoay người, nhìn cô một lát.

“Anh nhìn em giống kẻ ngốc như vậy làm gì?” Tân Quỳ chớp chớp mắt, “Em không có ăn kem!”

Hạ Vân Nghi đột nhiên cười, hơi cúi người nhẹ nhàng cắn lên chóp mũi cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt, “Quỳ Quỳ ngốc.”

Hà Nguyễn Dương vốn muốn vui vẻ ăn cơm, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cảnh thân mật của hai người này, lập tức nổi da ga.

“Đừng như vậy… sợ quá…”

Ninh Nhiên cười cười, “Khi cậu nói những lời này, nếu như không có đột chua còn có thể tăng thêm độ tin cậy đấy.”

Tân Quỳ phồng má, hưởng thụ được Hạ Vân Nghi gắp thức ăn cho, đồng thời trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ đến hài hòa.

Có lẽ đây là duyên phận từ nhỏ đến lớn.

Trước khi vào giới giải trí, cô thường xuyên nghe được tin tức của ba người nhưng tóm lại vẫn cảm thấy khoảng cách giữa mình và họ quá xa, cô cũng không quen biết, đương nhiên cũng không chú ý quá nhiều.

Bởi vậy cô không bao giờ ngờ rằng, một ngày kia, cô có thể ngồi bên cạnh Hạ Vân Nghi, rảo bước tiến vào vòng tròn của anh.

Loại cảm giác này khiến cô cảm thấy mình được coi trọng.

Niềm vui của cô chính là gặp được bọn họ.

Mặc dù Hà Nguyễn Dương không nói thẳng nhưng rất rõ ràng, hôm nay cậu rất sung sướng.

Sau khi uống chút rượu, mặt mũi cậu cũng trầm tĩnh hơn, rất có phong độ của ba mẹ cậu năm đó.

“Trước kia mẹ tôi từng nói với rôi, không biết người có tính tình giống ba như Hạ Vân Nghi thì đến bao giờ mới có người yêu.” Hà Nguyễn Dương nâng chén rượu, tự uống, “Nhưng bây giờ suy nghĩ lại một chút, chuyện mà mẹ tôi nghĩ đã đi ngược lại với suy đoán của bà. Lão Hạ, tôi cũng rất thích Tiểu Tân Quỳ, cậu phải đối xử tốt với cô ấy, đừng làm tổn thương cô gái này.”

“Tôi biết.” Hạ Vân Nghi trả lời, nhíu mày. “Bỏ từ thích đi.”

“Hả? Làm sao? Tôi càng muốn nói! Thích thích rất thích!” Hà Nguyễn Dương chính là muốn đối nghịch với Hạ Vân Nghi.

Sau khi nói xong cậu vẫn không sợ bị đánh, “Mẹ tôi cảm thấy tôi cuốn hút, không hề giống ba tôi, nhưng tôi oan uổng quá, tôi đâu có giả bộ giống mấy người, người tôi vẫn sạch sẽ lắm!”

Ninh Nhiên thầm liếc nhìn ánh mắt của Hạ Vân Nghi, yên lặng đỡ trán, “Cậu uống mấy chén mà đã say thành như vậy rồi?”

Ai không biết còn tưởng Hà Nguyễn Dương bị thất tình đấy.

Vì muốn điều hòa không khí, Ninh Nhiên bắt đầu kể chuyện xưa cho Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ nghe, “Lúc trước cậu ấy học cấp hai nhưng vẫn muốn ôm gấu bông, nói muốn ngủ cùng mẹ, sau đó bị ba đá ra ngoài, tôi còn phải bôi thuốc cho cậu ấy, chuyện này là thật đấy.”

Hà Nguyễn Dương chỉ hơi say, không say mèm, nghe đến đây, nghiến rằng nghiến lợi, “Ninh Nhiên, tôi liều mạng với cậu!”

Nói rồi, cậu vội vã nhìn về phía Tân Quỳ đang trợn mắt há mồm lắng nghe, “Tiểu Tân Quỳ, chuyện này lão Hạ cũng biết, còn Ninh Nhiên này, hôm nay tôi phải tính sổ với cậu ấy…”

Trong không khí náo nhiệt, bữa tiệc trở thành võ đài để cho Hà Nguyễn Dương và Ninh Nhiên đấu đá nhau.

Tân Quỳ sau khi nghe được chuyện này cười không khép được miệng, khiến cho Hạ Vân Nghi vẫn luôn trầm tĩnh nhìn cô, “Buồn cười lắm à?”

“Đúng vậy.” Cô trả lời, giọng nói nhẹ nhàng, “Anh thì sao, có chuyện gì muốn nói với em không?”

Hạ Vân Nghi nghe xong nhíu mày nhìn cô.

Có lẽ do bầu không khí quá vui vẻ, đôi mắt cô bắt đầu ngấn nước lấp ;ánh, má ửng hồng, bởi vì ăn đồ ăn cay, đôi môi anh đào hơi mở, thấp thoáng có thể thấy đầu lưỡi đỏ chói.

Bởi vì đã quá quen thuộc nhau, cô mới nghiêm túc nghe Hà Nguyễn Dương và Ninh Nhiên cãi vã, đột nhiên anh lại vươn tay ra.

Tay Hạ Vân Nghi vòng qua đặt lên eo cô, đầu ngón tay chậm rãi xoay vòng, từ từ đi xuống, dần dần tới chân.

Đầu hè, cô ăn mặc mỏng hơn so với trước, cả người mềm mãi trắng nõn mời gọi người tới nếm.

“Này…!” Tân Quỳ nhận ra, vội vàng ngăn cản động tác tay của anh.

Cô có chút xấu hổ, tuy nói ngày thường có hơi phóng túng nhưng hiện tại đang có người bên cạnh ăn cơm chung.

Mặc dù là ở dưới gầm bàn không để người khác thấy nhưng cũng đủ để đốt lửa phía trên.

“Em thấy Hà Nguyễn Dương nói anh là cầm thú… thật đúng là nói không sai…” Cô lắp bắp nói, “Anh vẫn chưa trả lời em, anh mau nói về mấy câu chuyện ngày trước đi!”

Hạ Vân Nghi hơi ngả người ra sau, động tác tay vẫn không hề dừng lại nhưng cũng không tiến thêm một bước, chỉ là cọ xát theo tâm ý, “Muốn nghe anh?”

Tân Quỳ vội vàng trả lời, “Ừm.”

“Vậy chắc chắn là không có.” Hạ Vân Nghi nhàn nhạt nói, “”Đều là cầm thú, sao có thể có chuyện xưa?

Dừng một lát, anh lại bổ sung thêm, “Cầm thú chỉ biết làm việc thôi.”

Dùng đầu ngón chân cũng có thể biết việc trong miệng Hạ Vân Nghi là gì.

“…”

Dù sao tóm lại cũng chẳng phải chuyện chính sự gì.

Tân Quỳ nặng nề hừ một tiếng, nhìn anh nhất quyết không mở miệng, giơ tay đánh rời tay Hạ Vân Nghi ra.

- -- 

Sau khi ăn xong, Hà Nguyễn Dương đã uống say.

Ninh Nhiên đỡ cậu nhìn về phía Tân Quỳ và Hạ Vân Nghi, “Hai người về đi, chú ý paparazzi một chút, tôi đưa cậu ấy về.”

Tân Quỳ nhìn Hà Nguyễn Dương, “Chỉ là tôi thấy anh ấy rất say, hai người các anh có thể tự về được chứ?”

Cô vừa định mở miệng hỏi một chút, muốn để mình và Hạ Vân Nghi đưa về không, Ninh Nhiên đã vội vàng xua tay, “Không sao, có tôi rồi, tôi không uống rượu. Cùng lắm thì tôi để cậu ấy ngủ lại chỗ tôi một tối.”

Ninh Nhiên quả thật tự giác hơn Hà Nguyễn Dương nhiều.

Cậu không muốn làm ngọn đèn hay kỳ đà cản mũi quấy rầy đôi tình nhân gì cả.

Vốn hai người họ không có quá nhiều thời gian bên nhau, Ninh Nhiên cảm thấy mình có thể giải quyết được nên không muốn làm phiền Hạ Vân Nghi.

Sau khi hai bên dặn dò nhau phải chú ý an toàn, lúc này Tân Quỳ mới gật đầu, rời đi cùng Hạ Vân Nghi.

Xe chậm rãi rời khỏi bãi, cô rõ ràng còn chưa thấy thỏa mãn.

“Nếu thích thật thì sau này chúng ta lại gặp nhau nữa.”

“Tất nhiên!” Tân Quỳ trả lời rất nhanh, thật ra thì cô muốn nghe chuyện hồi nhỏ cua anh.

Hạ Vân Nghi đang lái xe thấy cô như vậy liền lên tiếng, “Chỗ anh hay chỗ em?”

Câu hỏi này vừa được hỏi khiến cô cảm thấy khó nói.

Tại sao anh còn cần phải hỏi trước vậy?

Tân Quỳ nắm chặt đai an toàn, suy nghĩ cẩn thận, hơi cắn môi đưa ra quyết định, “Em không muốn đi đến chỗ anh, hôm nay anh đưa em về nhà đi.”

Hạ Vân Nghi ngược lại không nói gì, chỉ hừ một tiếng.

Lại đồng ý.

Tân Quỳ kinh ngạc với bản tính sói của anh giảm đi, nhất thời suy nghĩ có phải do hai người cách xa quá lâu nên đã hơi lạnh nhạt rồi không?

Cô còn chưa kịp nghĩ tiếp, cảnh tượng xung quanh đã đập vào mắt cô.

Tân Quỳ nhìn thấy hầm để xe vô cùng quen thuộc lập tức xoay người, “Anh đúng là tên lừa gạt!”

Rõ ràng cô đã bảo muốn về nhà, kết quả anh lại lái xe về nhà anh.

Hạ Vân Nghi tắt động cơ, không lên tiếng, cởi đai an toàn, chỉ hơi nhướn người ôm cô từ ghế phụ qua chỗ mìn.

Tân Quỳ giãy dụa, nhỏ giọng hét lên, trong nháy mắt hoảng sợ bám vào cổ anh.

“Ô ô ô anh dọa chết em rồi!” Giọng điệu Tân Quỳ rất đáng thương, cô thiếu chút nữa là khóc lớn.

Hạ Vân Nghi ôm cô, cũng không có động tác gì nhiều, chỉ lẳng lặng ôm/

“Bảo bối tân, để anh ngắm em kỹ hơn.” Anh chạm trán mình lên trán cô, giọng điệu nhẹ nhàng, “Đã lâu không gặp em.”

Tân Quỳ nghe thấy anh nói vậy liền cảm động, cả người mềm nhũn nằm trong lòng anh, “Anh vừa mới… rõ ràng vẫn luôn nhìn em mà…”

Hơn nữa!

Lúc trước rõ ràng cô bị anh ép vào thành xe để hôn cơ mà.

“Vậy mà cũng tính?” Anh ôm chặt cô trong ngực, “Hiện tại xung quanh không có ai.”

Tân Quỳ dùng đầu đẩy anh ra, “Không có ai thì sao? Đây là hầm gara đó!”

Hạ Vân Nghi dùng đầu ngón tay nâng cằm cô lên, “Bên ngoài không thể nhìn được bên trong.”

Gần như trong chớp mắt, Tân Quỳ đã lập tức hiểu được ý tứ của anh.

Trước kia hai người chưa từng thử ở hầm gara hay ở trong xe.

Cô bắt đầu giãy dụa, “Em cảnh cáo anh, anh, anh đừng có…”

Không biết Hạ Vân Nghi ấn nút gì, mành cửa sổ chậm rãi kéo xuống, che kín mít. Toàn bộ ánh sáng trong hầm đều bị cản lại.

Trong khoảng thời gian ngắn, nơi này đã bị ngăn chặn.

Xe Hạ Vân Nghi lái vẫn là Rolls – Royce lần trước bị chụp.

Bầu trời sao từ từ hiện ra, ánh sáng bao phủ toàn bộ xe.

“Như vậy em có thích không?” Hạ Vân Nghi dò hỏi, giọng nói trầm như nước.

Tân Quỳ quả thật rất thích, nhưng cô không nhịn được mở miệng, “Anh căn bản, anh căn bản đã mưu tính từ lâu rồi!”

“Ừm.” Hạ Vân Nghi không chút do dự, nên rất nhanh trước khi lột vỏ hạt hướng dương, anh đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, “Nhưng nếu em nhất quyết muốn anh nói chuyện trước kia, anh cũng nhớ ra một chuyện.”

Tân Quỳ không thể trốn thoát được khỏi xe, “Cái gì… chuyện gì?”

“Tối nay anh mới bị nói là cầm thú mà.” Hạ Vân Nghi cười yêu nghiệt, giọng điệu không nhanh không chậm, “Vì để thỏa mãn em, vậy anh sẽ trở thành cầm thú cho em xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.