Thích Eo Nhỏ

Chương 87



Hôm nay Tân Quỳ gạt người khác sang một bên, tự đi xuống hầm gara, dưới ánh mắt chế nhạo của lý nghiêm và trợ lý, cô đành giả vờ không nhìn thấy gì.

Dù sao khó khăn lắm cô mới có cơ hội được ở cùng Hạ Vân Nghi, cô chỉ có thể “bỏ đại nghĩa” mà “làm việc nhỏ”.

Tối nay Hạ Vân Nghi và Tân Quỳ có thể coi là bị mất mặt, người bị đánh lén chuyển thành anh.

Hạ Vân Nghi đón gió hạ, bước chậm rãi trong bóng tối. Anh không nghĩ tới vừa bước lên xe, một bóng đen lập tức nhào tới, ôm chặt anh.

Cơ thể mềm mại thơm mát này ngoại trừ Tân Quỳ còn có thể là ai.

Tiếng khóa cửa xe vang lên, đồng thời Tân Quỳ cũng ôm mặt Hạ Vân Nghi, hôn anh nhiệt tình.

Cô thậm chí còn cắn một cái vào má Hạ Vân Nghi.

Hạ Vân Nghi sửng sốt, ngay sau đó trong không gian tối tăm, anh giữ chặt cằm cô, hung hăng hôn lại.

Anh còn mạnh mẽ hơn so với trước kia, thậm chí còn xấu xa hút mạnh, không cho cô có cơ hội để thở.

Cô chỉ giữ được thần trí một lát, rất nhanh đã bắt đầu ô ô đầu hàng.

“Ô ô ô em không thở được…” Cô nói lời này ra đồng thời lưỡi cũng bị anh chặn lại.

Tân Quỳ bị trừng phạt cả người mềm nhũn, quần áo mùa hè vốn mỏng, vạt áo bị vén lên, bàn tay thon dài của Hạ Vân Nghi luồn vào trong, nhẹ nhàng xoa bóp.

Một chiêu này có thể nói là tuyệt sát, mắt cô trở nên mờ mịt, khóe mắt bị buộc chảy chút nước.

Không biết qua bao lâu sau, Hạ Vân Nghi nhướng mày, ghé sát vào tai cô thì thầm, “Đánh lén anh?”

“…”

Anh như vậy… về sau còn ai dám đánh lén anh nữa!

“Thật đáng ghét, không phải chỉ cắn vài cái thôi à, sao anh lại làm vậy…” Tân Quỳ rốt cuộc cũng được buông tha, cố gắng lên án.

Tính cách cô đã vốn dễ nổi cáu. Cô càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng tức giận.

“Anh không giống bạn trai nhà người ta gì cả!” Tân Quỳ nhíu mày, đấm Hạ Vân Nghi hai cái, “Anh không thể chịu thiệt một chút cũng không cho phép người khác chiếm lợi một chút gì cả!”

Hạ Vân Nghi giống như nghe được điều gì đó sai trái, nhướng mày nói, “Em nói xem, bạn trai nhà người ta là nhà ai?”

Từ từ…

Đây là trọng điểm sao?

Cô thấy trong giọng điệu của anh có chút không thích hợp, còn chưa kịp mở miệng đã bị anh ôm trong ngực.

“Nhưng anh không như người nào đó, trong miệng hay trong lòng đều nhớ thương nhà người khác.”

Tân Quỳ bị mạch não của Hạ Vân Nghi dọa ngây người, trợn tròn mắt, “Ai trong miệng trong lòng nhớ thương nhà người khác cơ?”

“Mà nói đến chiếm lợi, ngoại trừ người vô tâm nào đó, còn có ai có thể chiếm lợi từ anh?” Hạ Vân Nghi nhàn nhạt nói, chọt má Tân Quỳ.

Cô không nghĩ tới giọng điệu của anh khi nói về quan hệ với cô, cô chỉ phản ứng lại, Hạ Vân Nghi nói cô vô tâm.

Tân Quỳ nhỏ giọng nói, “Sao trên đời này lại có người tính toán chi li nhỏ mọn hẹp hòi như vậy…”

Hạ Vân Nghi làm như không nghe rõ, nhướng mày hỏi cô, “Em nói cái gì?”

Tân Quỳ âm dương quái khí hừ lạnh, “Còn có thể nói cái gì nữa.”

- -- 

Sự thật chứng minh, sự quả quyết của nhà tư bản không chỉ được thể hiện ở một khía cạnh.

Những việc liên quan đến tố cáo và chinh phục, Hạ Vân Nghi rất am hiểu, luôn luôn chờ con mồi ở phía trước rồi sau đó bắt lại.

Anh sẽ nói cho Tân Quỳ biết thế nào mới gọi là tính toán chi li bụng dạ hẹp hòi.

Từ hầm gara đến nhà anh, sắc mặt Hạ Vân Nghi rất bình thường, không nới bất cứ điều gì, khác hẳn với lúc ở trên xe.

Hạ Vân Nghi như vậy, Tân Quỳ có chút không quen, cảm thấy lời nói vừa rồi của mình đã chọc giận anh, vội vàng nhào vào ngực anh, cọ tới cọ lui như con giun nhỏ.

Lúc này Hạ Vân Nghi lại như một đạo sĩ thanh tâm quả dục, thờ ờ, duỗi tay kéo cô giồng như đang xách gà, giọng điệu nhàn nhạt, “Không phải em nói đến bạn trai nhà bên à, tại sao còn dựa vào anh.”

Tân Quỳ nghe đến đây, cảm thấy mình đã đoán đúng rồi.

Hạ Vân Nghi đang ghen!

Cô cười hì hì, nói, “Giận gì mà giận, đấy chỉ là em trêu thôi, Nghi Bảo của chúng ta đẹp trai như vậy, người khác đến một ngón tay cũng không bằng được.”

Hạ Vân Nghi ừ một tiếng, xem ra hình như đã cố tiếp nhận rồi.

Tân Quỳ hiếm khi thấy Hạ Vân Nghi ngoan như vậy, trong lòng dâng trào cảm xúc, dán sát lại người anh.

Cô cười cong mắt, “Được rồi, không phải anh muốn xem em mặc bộ đồng phục học sinh kia sao, em đã đồng ý mặc cho anh xem, đợi chút nữa sẽ thay.”

Hạ Vân Nghi vẫn làm dáng vẻ ông cụ non, hơi gật đầu một cái, nhéo tay cô.

Khi đến trước cửa nhà, Hạ Vân Nghi mới buông cô ra, mắt nhìn thẳng cửa khóa điện tử.

Tân Quỳ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, người này…

Đại khái anh thật sự bị câu nói “Bạn trai nhà người ta” đả thương rồi à?

Hừm…

Lòng Tân Quỳ nôn nao, cô cảm thấy Hạ Vân Nghi như vậy quả thật là hiếm thấy.

Anh rất ít khi thể hiện ra ngoài như thế này, trước đây anh đều rất có ý tứ, không dễ dàng nhìn ra.

Sau khi vào cửa, ánh mắt Hạ Vân Nghi trở nên mờ mịt.

Sau khi anh thay giày, anh giơ tay lên, vỗ mông cô, “Có quần áo không?”

Tuy rằng Tân Quỳ đã bị chụp lại, nhưng nhìn sắc mặt thâm trầm của anh, cũng không dám làm hành động gì khác, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, “Ừ ừ… em đã cầm một bộ mới về.”

Cô dừng một chút, tiến sát lai gần, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt ngào, “Nhưng chỉ để một mình anh nhìn.”

Hạ Vân Nghi từ chối cho ý kiến, gật đầu mộ cái.

Tân Quỳ nhận được câu trả lời của anh, lúc này hớn hở vui mừng đi rửa mặt, nhân tiện thay quần áo.

Hạ Vân Nghi bị bỏ lại ngoài phòng khách đứng tại chỗ một hồi rồi đi vào phòng ngủ.

Nước từ vòi hoa sen lập tức chảy xuống, Hạ Vân Nghi lạnh mặt, nhưng chỗ nào đó thì ngược lại.

Anh đã nhịn quá lâu, không thể không nói, khi bị đánh lén, anh cũng rất có cảm giác.

- --

Sau khi Tân Quỳ thay đồ, cô thấy cảm giác cũng không khác khi đứng trên sân khấu là bao.

Tuy nói khi cô đứng ở trên sân khấu lễ trao giải đã có thần thái nhưng tự đứng nhìn mình trước gương dưới ánh đèn thế này, cô thật sự cảm thấy mình quyến rũ.

Cô tự ngắm nhìn bản thân một lát, tự động mỉm cười.

Chỉ là cô đột nhiên nhớ lại câu nói kia của Hạ Vân Nghi tối nay.

Nhất định phải giống cô nha.

Cô suy nghĩ một lát rồi lại vòng về.

Cô xem như có chút tự tin về bản thân, dĩ nhiên cô đã đổi đồ lót từ đáng yêu sang mẫu ren, Hạ Vân Nghi cũng không chắc không động vào cô, nhưng cô mặc bộ đồ náy, phỏng đoán anh cũng rất vui vẻ.

Hôm nay là ngày đặc biệt, cô phải trêu chọc anh mới được.

Cô chính là muốn anh nhìn được mà ăn không được!

Nhưng hôm nay anh bị cô chọc giận, chắc sẽ không giả bộ gì cả.

Tân Quỳ ôm trong mình ý nghĩ này, thậm chí còn ngâm nga hát, tóc cũng chưa sấy khô, loẹt xoẹt dép đi vào phòng ngủ.

Trong phòng, Hạ Vân Nghi đã tắm xong trước cô, đang nửa ngồi ở đầu giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay.

Khuôn mặt đẹp trai như ngọc được ánh đèn vàng chiếu vào càng trở nên tinh tế hơn.

Tân Quỳ đứng ở cửa bày một tư thế coi như là quyến rũ, tận lực hắng giọng.

Một giây tiếp theo, Hạ Vân Nghi quả nhiên ngẩng đầu lên.

Tân Quỳ hỏi, “Như thế nào, có đẹp không?”

Hạ Vân Nghi vén nửa mí mắt, “Ừ.”

“…”

Đây là phản ứng gì vậy, tại sao không giống như trong dự đoán của cô.

Nhưng Tân Quỳ không rảnh để tâm, cô chỉ muốn dỗ người, nhanh chóng nằm lên giường, lên mạng.

“Nhìn xong rồi, nhìn xong rồi thì em đi đổi áo ngủ.” Tân Quỳ bước đi vội vàng, làm bộ rất gấp, cô chuẩn bị đến tủ quần áo lấy đồ ngủ cho mình.

Hạ Vân Nghi không nhanh không chậm đặt điện thoại lên đầu giường, vẫy vẫy tay với cô, “Gấp cái gì? Mau qua đây để anh xem.”

Tân Quỳ không hiểu, có chút nghi hoặc.

Nhưng có thể nhìn khuôn mặt đẹp trai như ngọc của anh, cô cũng không dè dặt, lập tức đi qua.

Rồi sau đó, chuyến đi này của cô cũng là một đi không trở lại.

- -- 

Bây giờ Hạ Vân Nghi đã tiến bộ rất nhiều, anh thành thạo một số kỹ thuật khiến cô liều mạng hít thở.

Vào lúc sâu nhất anh còn không dám lực, thậm chí còn tàn nhẫn dùng sức hơn.

Tuy quần áo vẫn còn ở trên người không hao tổn gì, nhưng đều chỉ là treo lỏng lẻo trên người, không thể nói là mặc.

Đồng phục học sinh màu lam làm tôn lên làn da trắng nõn của cô, bởi vì eo bị ôm chặt mà hai chiếc bánh bao cũng căng lên.

Hạ Vân Nghi rất vừa lòng.

Hôm nay anh rất lạ, tách hai chân cô ra, mỗi khi đâm sau vài đều giữ chặt người cô, rất bá đạo.

Tân Quỳ thật sự rất hối hận, hiện tại cô đã sắp phát điên rồi.

Cô không nên tin anh! Cái đồ lưu manh này!

Nhưng đã muộn rồi, cô cũng đã có phản ứng.

Hôm nay Hạ Vân Nghi cố ý đặt bẫy để cô tự tìm tới cửa.

Người đàn ông thối tha này…

Lên kế hoạch quá hoàn hảo!

“Rõ ràng em đã nói chỉ được nhìn, anh nói lời mà không giữ lời!” Tân Quỳ ngước mắt nhìn anh, cảm thấy mình sắp bị đẩy bay khỏi giường.

“Sao lại không tính?” Mồ hôi trên trán Hạ Vân Nghi chảy xuống, rơi lên người cô, có mấy giọt rớt xuống gần mắt khiến cô híp mắt lại, “Em quả thật đã cho anh nhìn.”

Đúng vậy! Việc xảy ra bây giờ là bất hợp lý!

Xem ra Hạ Vân Nghi cũng biết sự thật này!

Anh hơi dừng lại một chút, đè thấp giọng nói, “Nhưng sau khi xem xong, việc còn lại cũng không do em quyết định.”

Tân Quỳ còn chưa kịp đáp lại, bị Hạ Vân Nghi mạnh mẽ đâm sâu vào, “Chuyên tâm chút.”

- -- 

Đêm khuya, cũng không biết đã qua bao lâu.

Tân Quỳ không chỉ không thể nằm nghỉ ngơi một cách yên ổn, thậm chí việc lướt mạng xem hot search, nhân tiện trả lời bình luận của fans đều đã tan thành mây khói.

Thành thật mà nói, tối nay bởi vì lễ trao giải Hoa Đỉnh, cô muốn xem thử mình có được chung khung hình với Hạ Vân Nghi hay không.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là do câu nói hôm nay đã khiến cho Hạ Vân Nghi nắm được cơ hội.

Cô mệt mỏi vô cùng, bị Hạ Vân Nghi ôm từ phía sau, nhỏ giọng nói, “Anh là tên đàn ông tâm cơ.”

Hạ Vân Nghi tiếp nhận từ hình dung này, ngược lại không có phản ứng gì.

Trái lại Tân Quỳ cảm thấy mình bị đào rỗng.

Bộ đồ học sinh này có hiệu quả thật lớn.

Cô cũng lười nghĩ đến chuyện lên mạng, trong lúc mơ màng ngủ, nhận ra Hạ Vân Nghi đang kiên nhẫn nghịch lông mi của cô.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Đừng ngủ vội.” Hạ Vân Nghi chậm rãi nói.

“Hừ, bây giờ anh còn quản cả chuyện ngủ của em? Em thật khốn…” Tân Quỳ nhắm mắt lại, đoán phương hướng rồi đá vào bắp chân Hạ Vân Nghi một cái.

Hai người ở trong chăn vật lộn một hồi, Tân Quỳ cảm thấy nguy hiểm đang đến gần.

“Không phải…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.