Thích Eo Nhỏ

Chương 95



Sau khi hôn lễ kết thúc, dựa vào phong tục thì sẽ có tiệc tối.

Tân Quỳ thay đổi trang phục, vốn muốn đi kính rượu cùng Hạ Vân Nghi nhưng mấy hôm trước cô phải đi quay phim, ngày đêm đảo lộn, cộng thêm hôm nay phải dậy sớm nên khi đi cùng anh, miệng nhỏ khẽ nhếch, ngáp mấy cái.

Mọi người xung quanh ồn ào, Hạ Vân Nghi cùng Tân Quỳ  đi kính mấy chén, đều là anh đỡ rượu cho cô.

Dù sao hôm nay cũng là đại hỉ, Hạ Vân Nghi không giấu nổi sự vui vẻ trên mặt, anh cười, “Con gái không nên uống rượu, để tôi.”

Rồi sau đó, lòng bàn tay anh di chuyển, ôm chặt eo cô.

Hạ Vân Nghi ở bên tai cô nhỏ giọng thầm thì, “Ở đây không cần em nữa, em lên lầu nghỉ trước đi.”

Tân Quỳ lập tức lắc đầu, nói không phù hợp với phong tục, từ chối.

Nhưng Hạ Vân Nghi lại nói, “Hôn lễ là của hai chúng ta, anh là ông xã của em, anh quyết định.”

Một câu ông xã của anh đã thành công khiến gò má cô ửng hồng.

Cô không màng những ánh mắt của mọi người, thơm lên má của Hạ Vân Nghi, lúc này mới chậm rãi đi lên lầu.

Bởi vì tiệc tối nên hai người họ đã vào ở phòng tổng thống ở Hoa An Đình Thành. Lúc trước Hạ Vân Nghi đã mua hai căn hộ mới, một căn ở Minh Di vì sợ Tân Quỳ nhớ nhà, căn còn lại ở Hoa An Đình Thành, sau này hai người sẽ ở đó.

Tuy Tân Quỳ không phải kính rượu nhưng khi Hạ Vân Nghi không để ý, cô vẫn trộm uống thử vài hớp Cocktail.

Có lẽ cuộc sống này quá mê người, hoặc có lẽ gió đêm mùa hạ, dọc đường đi đến phòng tổng thống, Tân Quỳ có hơi say.

Phòng đã được trang trí, ngay chỗ huyền quan đã được bày rất nhiều cánh hoa hướng dương, bên cạnh còn có hai con gấu được xếp gọn.

Một đôi ấy lẳng lặng đắm chìm dưới ánh đèn, như là đang nghênh đón chủ nhân về nhà.

Tân Quỳ thấy đáng yêu, nhéo nhéo hai cái rồi cười ngây ngốc.

Cô lại đi vào trong, bên trong được rải rất nhiều hoa hồng.

Dù sao cũng là đêm tân hôn, vẫn nên theo truyền thống. Trên tấm thảm có rất nhiều hoa hồng mềm mại, nệm được thêu một đôi uyên ương, còn có chiếc giường quen thuộc được vận chuyển trực tiếp từ Vienna.

Tân Quỳ nhìn chằm chằm một lát, chỉ cảm thấy nôn nao.

Lúc trước cô đã hỏi Hạ Vân Nghi nhiều lần rằng rốt cuộc anh đã để giường ở đâu rồi, anh vẫn luôn kín miệng không nói.

Hóa ra… nó đã ở phòng tân hôn chờ cô rất lâu!

Không bao lâu sau, má cô đỏ ửng lên.

Tối nay mà không xảy ra chuyện gì thì đúng là bất thường.

Cô  ngồi lên trên giường, điên cuồng xoa mặt mình.

Ga thêu uyên ương này là của Cố Nghênh Mạn tự thêu, Tân Quỳ ngồi lên trên, dường như có cảm giác đang ở nhà, cơ thể cũng thả lỏng hơn.

Cô nghỉ ngơi một lát, cảm thấy đầu óc tỉnh táo nhưng người không thoải máu, chuẩn bị đi vào phòng tắm ngâm bồn.

Cô lăn lộn một lát, nhìn chằm chằm vali quần áo nhân viên khách sạn vừa đem tới.

Cô chậm rãi mở ra, vuốt ve quần áo mỏng manh bên trong, cô còn chưa mặc mà mặt đã nóng như lửa đốt.

Cô im lặng một lát, cuối cùng ném bộ quần áo trở về.

Quên đi!

Hôm nay anh uống nhiều rượu như vậy nhưng anh chắc chắn sẽ không để mình say. Không say có thể lăn lộn, mà hơi say thì mới có hứng thú, cô vốn không chịu nổi thủ đoạn của anh, hiện tại ôm cô thân thiết nhưng chẳng biết dáng vẻ ngày mai của cô sẽ ra sao.

Tân Quỳ nghĩ như vậy, lại cảm thấy mình tính toán thật tốt, cuối cùng lấy một bộ váy mùa hè ra mặc.

Cô từ từ đi vào nhà tắm rồi ngâm bồn. Mặc dù đã lâu như vậy rồi mà Hạ Vân Nghi còn chưa lên phòng.

Cửa sổ phòng rất lớn, nhìn ra ngoài có thể thấy được cảnh đêm mênh mông cùng với suối nước nóng ngoài trời.

Thời gian dần trôi, Tân Quỳ đột nhiên cảm thấy có chút cô đơn, nằm ngửa mặt trên giường, lặng lẽ chờ anh.

Cô chờ đợi mãi, cuối cùng có chút buồn ngủ, dần dần chìm vào giấc mộng.

- -- 

Tân Quỳ bị hôn tỉnh.

Vạt váy ngủ cùng bị vén lên.

Cô cảm nhận được ai đó đang xoa đôi gò đào của cô, hơi rê.n rỉ, mở mắt hoang mang.

Hạ Vân Nghi liếc nhìn cô, cởi áo khoác ra, áo sơ mi phẳng phiu, cà vạt đen hoàn toàn không có chút hao tổn gì.

Anh thấy cô tỉnh liền nắm lấy tay cô đưa lên cổ mình, “Cởi giúp anh.”

Tân Quỳ mới vừa tỉnh ngủ còn ngơ ngác, anh nói gì cô cũng nghe theo.

Hiện tại, cô thật sự đã tháo cà vạt ra giúp anh.

Nhưng cô chưa bao giờ tháo nên loay hoay một hồi vẫn chưa được còn khiến Hạ Vân Nghi nổi lửa.

Anh ấn cô xuống, ghì chặt cô trên đệm, hôn cô tạo ra tiếng động khá lớn, có thể khiến người ta xấu hổ.

Khi đứng lên một lần nữa, Hạ Vân Nghi nhìn thẳng vào cô, “Ngốc.”

Tân Quỳ nhìn anh, “Anh mới ngốc ấy!”

Hạ Vân Nghi bật cười, “Anh tự làm.”

Bàn tay thon dài của anh nhẹ nhàng di chuyển, cà vạt đã lập tức lỏng ra.

Tân Quỳ nhìn động tác thành thạo của anh, rất không có tiền đồ lại bị sắc đẹp quyến rũ.

“Em tắm rồi à?” Hạ Vân Nghi nhìn váy ngủ thanh thuần trên người cô, đột nhiên lên tiếng.

Tân Quỳ phòng ngừa anh hóa sói lần nữa, vội vàng nằm im trên giường. “Đúng rồi, anh còn chưa tắm, đi tắm đi.”

“Em gấp như vậy sao?” Hạ Vân Nghi cong môi, vuốt nhẹ mắt cá chân cô, “Vậy bây giờ ông xã sẽ đi tắm.”

“…”

Anh có thể đừng xưng ông xã, ông xã được không!

Cô nghe câu của anh xong đột nhiên sợ hãi mình đã chủ động dụ sói như thế nào!

Cô trở mình, sườn mặt vùi vào trong chăm, nhỏ giọng kêu khẽ.

Đúng lúc này, Hạ Vân Nghi đáng ra phải vào nhà tắm lại đi tới phòng ngủ chính, nhéo cẳng chân cô.

Tân qùy không muốn nhìn anh, “Có chuyện gì?”

“Mặc cái này rồi chờ anh được không?” Hạ Vân Nghi nói.

Mặc cái gì?

Tân Quỳ nghi hoặc quay người, ánh mắt nhìn thấy đồ trên tay Hạ Vân Nghi, lập tức sửng sốt trong nháy mắt.

Kiểu dáng này thật quen!

…Chính là bộ đồ hồ ly!

Nhưng đây không phải bộ mà cô muốn giữ làm kỳ niệm mà là bộ mới, cũng đã cải tiến, cực kỳ mỏng, dáng vẻ cực kỳ thướt tha.

Cô đương nhiên biết, mình mặc vào sẽ có dáng vẻ gì.

Nhưng…

Tân Quỳ nhớ lại lúc trước, cảm thấy mình có mặc hay không đều bị rơi vào bẫy của Hạ Vân Nghi.

Cô do dự muốn từ chối, cuối cùng thấy Hạ Vân Nghi cúi người.

“Ngoan.” Anh nhét quần áo vào trong tay Tân Quỳ, mỉm cười, “Tân hôn vui vẻ.”

Khi bóng anh biến mất ở khung cửa, Tân Quỳ vẫn còn đắm chìm trong câu nói cuối cùng của anh.

Cô được dỗ, người lâng lâng nhưng cũng có thể nhận thức được mình mệt.

Thà rằng cô mặc bộ đồ mình mang đến còn hơn!

- -- 

Sau khi tắm rửa xong, toàn thân Hạ Vân Nghi đều căng cứng.

Vào một ngày như vậy, anh thật sự xúc động.

Anh để cô lên nghỉ ngơi trước, một là thấy cô mệt, hai là để tránh những ánh mắt ngo ngoe của người khác.

Anh tùy ý mặc áo choàng tắm dài, tóc đen hơi ướt, đi vào phòng ngủ chính.

Đúng như dự đoán có một cái ổ nhỏ phồng lên ở giữa giường. Thứ duy nhất còn sáng trong phòng là ngọn nến đang cháy lặng lẽ.

Ánh sáng yếu ớt đung đưa, bao trùm khắp căn phòng, mang một ý nghĩa đặc biệt.

Người đàn ông xốc chăn lên, làm lộ ra khuôn mặt nho nhỏ đang ửng hồng bên trong.

“Em chôn mình bên trong giống như chim cút, không thấy nóng à?”

“Em, em không thấy nóng!” Tân Quỳ nhắm chặt hai mắt vẫn có thể cảm nhận được Hạ Vân Nghi đang đánh giá mình.

Nhưng đối phương không đau lòng cho cô, tiếp tục không kiêng nể gì mà phán xét, “Em như vậy làm anh nhớ tới lúc trước em tròng bộ đồ thú lên người, rất giống một con gà con.”

Tân Quỳ trợn trừng mắt, đôi mắt hạnh chớp chớp, “Nói ai là gà con, rõ ràng em là tiểu tiên nữ.”

“Ừ, em nói vậy thì chính là vậy.” Hạ Vân Nghi cúi người, trán chạm trán cô, giọng nói vô cùng dụ hoặc, “Nhưng anh muốn hỏi, Tân Bảo của anh không sợ nóng à?”

Sao lại không sợ!

Đương nhiên sợ!

Giống như Hạ Vân Nghi đang giữ cô, Tân Quỳ cảm thấy nóng ran khắp người.

“Được rồi, chắc là sợ.” Hạ Vân Nghi tiếp tục tự nói, sau đó “nghĩa hiệp” xốc hết chăn ra.

Căn bản anh không cho cô bất cứ cơ hội phản kháng nào.

Tuy rằng anh đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng khi cảnh đẹp xuất hiện trước mặt, Hạ Vân Nghi vẫn ngơ người.

Tân Quỳ run rẩy, cảm nhận được hô hấp của người phía trên.

Cô hơi híp mắt lại, hai tay ôm chặt vai mình.

Nhưng cô không nghĩ tới cô nửa che nửa lộ như vậy càng khiêu gợi hơn.

Quần áo hồ ly vốn có hai tầng, mà đây là loại đã được thiết kế lại, hai mặt chồng lên nhau, thoáng ẩn hiện cực kỳ dụ hoặc.

Mái tóc cô như thác nước rơi trên đệm giường đỏ thẫm, da thịt trắng như tuyết, môi anh đào khẽ mở.

Hạ Vân Nghi dùng hành động thể hiện sự hài lòng của anh,

Anh xé rách bộ đồ hồ ly, còn chưa khởi động đã nhào tới.

Gấp, gấp như vậy.

Tân Quỳ rên vài tiếng, lúc này còn nhớ nhắc anh, “Uyên ương…”

Lúc trước cố nghênh mạn không chỉ thêu chăn mà còn thêu ga trải giường và vỏ gối.

Sau này hai vợ chồng đều có thể dùng đến.

“Anh biết, anh là người có chuyên môn giặt rồi.” Hạ Vân Nghi cúi người, nhẹ hôn cô, “Chú ý một chút.”

Cho dù thế nào, phần thêu cũng không được hư hại gì nhưng chắc chắn sẽ dính thứ gì đó.

Theo động tác cuồng dã của anh, Tân Quỳ dùng sức bám chặt bả vai anh, bị tra tấn không nói lên lời.

Cô run rẩy một lát, chỉ cảm thấy đầu mình có âm thanh gì đó xoẹt qua khiến cô choáng váng.

Cô cong chân quặp chặt lấy eo anh, dùng đôi mắt ngập nước nhìn anh chằm chằm.

Anh không chịu nổi ánh nhìn này của cô, lấy chiếc gối lót xuống dưới cho cô.

Chiếc giường lúc đầu chuyển động nhẹ nhàng, sau đó âm thanh ken két vang lên càng lúc càng lớn, vang khắp phòng tổng thống.

- -- 

Hạ Vân Nghi làm xong việc, ôm cô vào trong ngực.

cô khóc không biết trời đất gì, cuối cùng thều thào nói, “Anh đặt giường này ở đây?”

“Đương nhiên là không, đêm nay đặc biệt.” Giọng nói của Hạ Vân Nghi sau khi xong việc thật lười biếng.

Sau này anh sẽ cho người đặt giường ở phòng ngủ chính trong căn nhà mới còn chiếc giường nước sẽ được đặt trong phòng ngủ khác.

Hạ Vân Nghi không nói điều này cho Tân Quỳ.

Sau này hai người sẽ sống chung trong căn nhà mới và cô sẽ tự thấy được, cô sẽ không phải cố hỏi anh giường đặt ở đâu nữa.

Nhưng ngay cả khi anh không nói ra, Tân Quỳ vẫn có thể lờ mờ đoán được.

Biểu hiện của Hạ Vân Nghi trong phương diện tình cảm không được thể hiện quá nhiều, phần lớn anh toàn trêu chọc, bắt nạt cô.

Nhưng anh xấu xa như vậy, cô vẫn cố chấp ôm hy vọng đối với anh.

Như vậy là sao?

Cô nghĩ tới hôn lễ ngày hôm nay, toàn bộ đều được anh chuẩn bị hết, còn lãng mạn nữa, cho dù có xấu xa thì có tính là gì.

Kỳ thật anh nói sợ cô bận, không muốn cô lo lắng hay chuẩn bị gì cả nhưng trên thực tế anh còn bận hơn cô. Tuy vậy anh dành từng chút thời gian để lo liệu mọi thứ.

Hạ Vân Nghi muốn cô như vậy, tham lam như vậy còn không phải bởi vì thực sự thích cô sao.

Nếu không một người bình thường ưa sạch sẽ như anh tại sao xong việc còn ôm cô chứ.

Tân Quỳ không ngốc nhưng cô chỉ đoán đúng được một nửa.

“Em rất thích hôn lễ hôm nay.” Tân Quỳ dịu dàng nhìn Hạ Vân Nghi, không nhịn được cười hì hì, “Thật sự hợp ý em, rất nhẹ nhàng… còn rất khó quên.”

Hạ Vân Nghi thấy cô cười ngốc, không nhịn được cũng cười theo.

Tân Quỳ nhìn khuôn mặt được ánh nến rọi vào, tâm trí trở nên lơ đãng một lát.

“Nghi Bảo, sau này anh cười nhiều một chút.”

Cô nói, “Anh cười như vậy cực kỳ đẹp.”

“Em còn gọi anh thế sao?” Hạ Vân Nghi chỉ chú ý đến điểm khác.

Tân Quỳ “à” một tiếng rồi sau đó lẳng lặng nhìn anh, hô to, “Ông xã.”

Hạ Vân Nghi nghe vậy, ừ một tiếng.

Thật lạnh nhạt.

Phản ứng như vậy khiến Tân Quỳ có chút khó chịu, cô đánh bạo cào lên cằm anh, “Anh phản ứng chỉ cho có lệ!”

Hạ Vân Nghi đẩy tay cô ra, kéo cô ra khỏi giường rồi đi về phía suối nước nóng.

Trong khoảng thời gian ngắn Tân Quỳ không kịp phản ứng, ánh mắt nhìn về phía ga giường.

Không chỉ có chăn bị nhăn nhúm, ga giường, gối cũng không thoát khỏi số kiếp.

Cô nhớ tới lúc trước anh lấy gối để lót…

Tân Quỳ nghĩ đến đây, quay đầu nhìn phương hướng Hạ Vân Nghi đang đến, lập tức kháng nghị.

Anh nhận ra cô đang giãy giụa, ngoảnh mặt làm ngơ, “Không phải nói anh qua loa có lệ, hiện tại không qua loa nữa, em lại làm loạn?”

Quần áo hồ ly một khi rơi xuống nước sẽ nổi lên trên ngay lập tức.

Tân Quỳ muốn đè chặt vặt váy xuống nhưng không được. Hạ Vân Nghi chỉ cảm thấy như thế càng tiện hơn mà thôi.

Đến nơi, anh cởi từng lớp, từng lớp quần áo của cô ra.

“Em thu lại lời em nói lúc trước!”

Hạ Vân Nghi nhướng mày nhìn cô, “Hử?”

Tân Quỳ tức tối, “Hôm nay không hề hợp ý em!”

Cô dừng lại một chút, khóc không ra nước mắt, “Đồ Hạ lưu manh!”

Cô muốn anh nhẹ nhàng, ấn tượng, cả đời khó quên nhưng hiện tại cô lại bị anh bắt nạt!

“Đây không phải là yêu cầu của em sao?” Hạ Vân Nghi mỉm cười, vén chút tóc mái bị ướt cho cô rồi hôn lên gò má cô một cái, “Trước tiên cứ thả lỏng rồi sẽ vui vẻ.”

Anh dừng một chút, cố ý kéo dài âm cuối, “Lần này, liệu rằng sẽ cả đời khó quên chứ?”

Đúng rồi, quả thật là cả đời khó quên.

Cho dù là lúc nào, Tân Quỳ vẫn luôn có thể nhớ về tối nay.

Tối nay trăng tròn, bầu trời đầy sao, tình yêu nhẹ nhàng lan tràn theo dòng chảy của suối nước nóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.