Thích Eo Nhỏ

Chương 96



Sau này, chỉ cần có cơ hội là Hạ Vân Nghi lại hỏi Tân Quỳ rốt cuộc đêm tân hôn khó quên như thế nào.

Cô bị anh gài bẫy, bất đắc dĩ phải đóng vai hồ ly một lần nữa, cô đáp lại bằng mấy vết cào trên lưng anh, thi thoảng có chút bất cẩn thậm chí còn lan đến cổ anh.

Sau đó, khi Hạ Vân Nghi tham gia chụp ảnh tạp chí thời trang, hot search đã leo lên top cao trong mấy ngày.

“Cổ của Hạ Vân Nghi”

“Dấu vết trên cổ Hạ thần từ đâu mà ra”

Lúc cư dân mạng đang suy đoán, không khỏi có chút bối rối, bắt đầu trêu chọc.

Nhưng đề tài này chính thức bùng nổ khi Hạ Vân Nghi trả lời trong buổi phỏng vấn của tạp chí.

Khi anh được hỏi về vấn đề này, anh lạnh nhạt nhìn về phía ống kính, “Tiểu hồ ly cào.”

“…”

Anh nói như vậy thì chẳng lẽ nhà anh có nuôi hồ ly à?

Ngay sau đó, có cư dân mạng thông minh đã phát hiện ra anh đang ám chỉ điều gì.

Tân Quỳ đóng vai Thoại Chi trong “Họa mi”, thân phận thật sự chính là một con tiểu hồ ly.

Mọi người đều bắt đầu bàn luận sôi nổi, các cô gái Tinh Vân “ỷ thế hiếp người” cũng có chút sung sướng. Họ không chỉ viết truyện đồng nhân của hai người về việc này trên siêu thoại, còn khen ngợi cách hành văn rất nhiều, đương nhiên còn tag hai đương sự vào.

Tân Quỳ vốn đang dùng tài khoản phụ, đương nhiên cũng biết động tĩnh này của fans.

Cô không tỏ thái độ gì nhưng khi về nhà cô lập tức hành hạ Hạ Vân Nghi.

Ai bảo anh nói lời kia trong buổi phỏng vấn chứ!

Cư dân mạng có thể không hiểu sai sao!!!

Hơn nữa anh không biết mình có sức ảnh hưởng và độ hot như thế nào mà còn nhất định phải nói như vậy.

Đây không phải có ý đồ đen tối thì còn là gì?

Tối đó, vốn dĩ muốn làm chủ nhưng cuối cùng lại lơ là, sập bẫy của Hạ Vân Nghi. Cô bị anh ôm chặt di chuyển về phía phòng ngủ dành cho khách. Sau đó cô bị buộc chặt vào giường, cong eo thừa nhận, mọi lời oán trách đối với Hạ Vân Nghi đều hóa thành khóc không ra nước mắt.

- -- 

Thời gian trôi qua thật nhanh, tuyết rơi rất nhiều, Tân Quỳ đã kết thúc bộ phim của mình.

Đây coi như là lần đầu tiên cô được làm nữ chính, bạn diễn của cô là một ảnh đế nổi tiếng trong giới, đương nhiên sẽ có áp lực.

Nhưng bởi vì tính tình của mình, sau khi về nhà cô sẽ biết tự điều chỉnh được, nếu không có gì làm thì cô có thể cào Hạ Vân Nghi.

Lúc đầu cô dùng đuôi tóc để cọ, sau đó biến thành dùng móng tay để cào.

Sau khi kết hôn hai người sống ở Giang Cảnh Đại Bình Tầng do Hạ Vân Nghi tự tay thiết kế và trang trí, so với diện tích căn phòng hai người từng ở lúc trước, anh đã cân nhắc rất kỹ, quyết định mua căn lớn nhất có hai phòng ngủ. Căn phòng có thể nhìn ra ngoài sông từ bốn phía, cửa sổ sát đất cũng rất to khiến căn phòng trở nên thoáng đãng.

Ngoại trừ căn phòng ngủ dành cho khách, phòng ngủ chính của hai người chiếm diện tích chính. Phòng sáng tác nhạc của Hạ Vân Nghi cũng đã được trang hoàng lại giống phòng trước kia của anh dựa theo yêu cầu hầu hết thời gian anh đều dùng để sáng tác.

Không thể không nói, anh đã tính toán rất tốt.

Ngoại trừ một căn hộ khác ở Minh Di đã được sửa gần xong, Tân Quỳ đã dành rất nhiều thời gian ở căn hộ này với anh.

Tin kết hôn của hai người tạm thời chưa được công khai ra bên ngoài. Không hăn là muốn cố tình giấu mà là do tính cách của Hạ Vân Nghi…

Trái với tính cách lạnh nhạt của anh, anh cực kỳ thích ở riêng cùng một chỗ với cô.

Bây giờ hai người công khai sẽ nhận vô số điều bàn tán, nhất định hai người sẽ bị mọi người theo dõi từng hành động hơn.

Có thể anh nghĩ như vậy và đương nhiên Tân Quỳ cũng nghĩ như thế.

Hai người quả thật có suy nghĩ giống nhau.

Thế giới của hai người sau khi kết hôn có thể nói là tạm ổn, dễ chịu biết bao. Nào còn muốn suy nghĩ tới những thứ khác?

Mà ngoại trừ chuyện này, Tân Quỳ vẫn còn một chuyện khác vẫn để trong lòng.

Bộ phim mà cô đóng cùng ảnh đế lúc trước đã khiến anh ghen rất lâu.

Mặc dù bề ngoài Hạ Vân Nghi không thể hiện ra những mỗi lần về nhà, ah cũng hôn cô rất sâu, Tân Quỳ cảm thấy anh đáng yêu một cách khó hiểu.

Rồi sau đó cô sẽ phải dỗ anh để anh bớt dựng lông lên.

Vị ảnh đế kia cùng mới công khai nhận giấy chứng nhận kết hôn với bạn gái lâu năm, lại là tiền bối, hai người họ đóng cảnh hôn đều dùng thế thân.

Khi Tân Quỳ dỗ Hạ Vân Nghi, đối phương còn lạnh nhạt nhướng mày, “Được thôi, gọi mấy tiếng ông xã đi.”

Lúc này cô bị Hạ Vân Nghi đổi từ khách thành chủ, cảm thấy lòng tốt của mình không được đền đáp, “Sao còn phải kêu cho anh nghe, không phải vốn dĩ anh chính là ông xã rồi sao!”

“Vốn là ông xã của em khác và chính miệng em gọi ông xã là hai việc hoàn toàn khác nhau.” Đôi mắt đen láy của Hạ Vân Nghi sáng lên, khi nói những lời này, ánh sáng chiếu xuống bờ vai anh.

Tân Quỳ bị anh quay vòng bởi logic của anh, không đoán được mánh khóe của Hạ Vân Nghi.

Nhưng cô thấy Hạ Vân Nghi nghiêm túc như vậy, còn bị sắc đẹp mê hoặc, cô đột nhiên không muốn so đo, ngoan ngoãn kêu mấy lần.

Mà anh cũng bởi vì cô ngoan ngoãn nghe lời, cộng thêm đang nói chuyện về mấy cảnh thân mật, nhất thời khó kiềm chế được.

Sau đó, Tân Quỳ lại không để ý đến anh:)

- -- 

Khi rảnh rỗi, Tân Quỳ rất thích đến phòng làm việc của Hạ Vân Nghi.

Mặc dù phòng làm việc của anh được mở độc lập, không liên quan đến công ty nhưng nó vẫn nằm trong tòa nhà giải trí Nhất Thiên, nơi được coi là có sự quản lý của ba Hạ.

Nhân viên phòng làm việc dĩ nhiên biết Tân Quỳ, khi cô tới còn đặc biệt đối xử theo cách mà họ chưa từng làm bao giờ đối với người nhà của anh.

Thật ra từ rất lâu về trước, khi nghe đánh giá của cư dân mạng và truyền thông về Hạ Vân Nghi, Tân Quỳ còn không quá để tâm, chỉ thầm cảm thán, hóa ra anh là người như vậy.

Nhưng đến khi cô chân chính bước vào phòng làm việc, đối mặt với người đàn ông này, cô không nhìn thấy bóng dáng của một em gái nào cả đồng thời còn thầm mở ra một cảm nhận mới của cô dành cho anh.

Thật ra là do giao tiếp bình thường anh không có vấn đề gì cả nhưng anh ngại phiền phức lại sợ làm dấy lên thị phi nên dứt khoát không tuyển nữ.

Tiểu Lưu thấy Tân Quỳ nghi ngờ liền giải thích, lúc trước phòng làm việc có tuyển nữ nhưng người nào cũng có dụng ý khác, mặc dù lúc mới bắt đầu không có gì nhưng khi đang làm việc sẽ thi thoảng liếc nhìn Hạ Vân Nghi mấy lần, chắc chắn có tâm tư riêng.

Tuy nói Hạ Vân Nghi đến phòng làm việc để sáng tác nhưng anh dùng phần lớn thời gian ở trong phòng riêng của mình. Ngay cả khi mọi người chỉ chạm mặt nhau một thời gian ngắn như vậy cũng khiến một số cô gái cảm thấy rạo rực.

Cũng đúng thôi.

Hạ Vân Nghi có khuôn mặt quyến rũ và sở hữu khí chất sẵn có như vậy cực kỳ thu hút người khác.

Ban đầu khi Tân Quỳ chạm mặt anh tại lễ trao giải Hoa Đỉnh thực sự cô đã rất kinh ngạc.

Quả nhiên, quả nhiên!

Mời! Ong! Gọi! Bướm!

Cậu thấy sắc mặt của Tân Quỳ là lạ, cảm thấy điều mình nói có chút dư thừa, cuống quít giải thích, “Em gái, em đừng nghĩ nhiều, ở trước mặt em, Hạ thần chưa từng nói qua.”

Cậu dừng một chút, chần chờ, giọng điệu có chút không chắc chắn, “Nam… chắc là nam cũng không có?”

Tân Quỳ cạn lời.

Cô đột nhiên cảm thấy chủ đề này thật quen thuộc.

Cô thầm thở dài, mỉm cười, “Tôi biết mà.”

Tân Quỳ ngoắc ngoắc tay với Tiểu Lưu, “Anh đi làm việc của anh đi, chút nữa không cần tìm bọn tôi đâu.”

Ý cô là nhân viên cứ làm việc của mình, không cần để ý đến cô.

Tiểu Lưu đáp lời, nhìn bóng người xinh đẹp biến mất ở khung cửa phòng của Hạ Vân Nghi, xoay người phất phất tay với mấy người anh em đang nấp ở góc tường nghe lén.

“Em gái nói chúng ta không nên quấy rầy em ấy và Hạ thần!”

Các nhân viên người hiểu người không đều trao đổi ánh mắt với nhau rồi “à” lên.

Hóa ra Tiểu Tân Quỳ và Hạ thần chơi lớn như vậy!

Còn không muốn để người ta quấy nhiễu!

Rất nhiều năm sau, khi Tiểu Lưu nói về đề tài này một lần nữa, Tân Quỳ trố mắt nhìn, thiếu chút nữa thì bị tức chết.

Ý của cô là thế sao!

Mà chuyện tiền lương của Tiểu Lưu trong tháng đó bị trừ bao nhiêu là một câu chuyện khác.

Tân Quỳ bước vào phòng của Hạ Vân Nghi, tò mò nhìn xung quanh, thấy không khác ở nhà lắm, ngược lại không có gì đặc biệt, luôn rộng và to.

Bây giờ Hạ Vân Nghi không có ở đây, cô đi đến trước bàn làm việc của anh.

Rồi sau đó tầm mắt của cô chậm rãi dừng ở nơi nào đó.

Tân Quỳ giơ tay lên khều, phát hiện ra đây đều là những thứ trước kia cô đưa cho anh.

Quạt điện, bò cay, đồ ăn vặt.

Chúng được đặt ở bên cạnh máy tính, gần nơi sáng tác.

Tân Quỳ trợn tròn mắt, đầu quả tim trở nên rạo rực.

Rất nhiều ký ức của hai người chợt ùa về.

Vào lúc cô đang nhớ lại, có tiếng bước chân chậm rãi đi vào phòng.

Hạ Vân Nghi rất nhanh đẩy cửa ra.

Sau khi anh nhìn thấy cô, anh hơi chững lại rồi bước nhanh tới chỗ cô.

Nhưng trước khi anh bế cô lên rồi hôn cô vài cái, anh đã chú ý tới động tác tay của cô.

Đó là…

Nơi cô đặt tay là mặt bàn mà anh không cho bất cứ ai chạm vào.

- -- 

Vào giờ phút này, huyền thoại giới giải trí không nói được câu nào.

Tân Quỳ kiêu ngạo nâng cằm lên, “Hạ đại minh tinh.”

Cô dừng một chút, dùng đấu ngón tay gõ lên mặt bàn hai cái, “Anh tích đống đồ em tặng ở đây làm gì vậy?”

Hạ Vân Nghi rất nhanh đã trấn tĩnh lại, đi lên trước, ngồi lên bàn.

“Nhìn vật nhớ người.” Anh nói.

Cô nghe vậy lập tức phì cười, cô cảm thấy buồn cười nhưng cũng cảm thấy đau khổ trong lòng.

Sau đó, Tân Quỳ nhìn Hạ Vân Nghi, hai tay vòng qua cổ anh, cô nói.

“Miệng lưỡi thật dẻo.”

- -- 

Lịch trình của Tân Quỳ sau khi cưới vẫn như cũ, cô quay phim  và nhận lời mời từ nhiều tạp chí thời trang.

So với cô, lịch trình của Hạ Vân Nghi đơn giản hơn nhiều, nhưng đơn giản là một chuyện, bận hay không là một chuyện khác.

Bình thường anh sẽ tham gia các lễ trao giải âm nhạc lớn ở trong và ngoài nước, sau đó đi chụp hình cho các tạp chí. Còn những chương trình tạp kỹ, anh đều đẩy đi hết.

Lúc Tân Quỳ biết được chuyện này còn cố ý hỏi anh, “Anh đã sớm có âm mưu đối với em rồi đúng không, lúc trước cứ nhất quyết tham gia chương trình với em.”

Cô dứt lời, đạp bỏ giày, nhảy lên ghế sofa, nằm vắt chân nghịch điện thoại..

Ghế sofa của Hạ Vân Nghi rất mềm mại và rộng rãi, năm sáu người có thể ngồi lên.

Hạ Vân Nghi nghe đến đây, không nói lời nào cả.

Mà theo Tân Quỳ, không lên tiếng nghĩa là chột dạ!

“Thừa nhận si mê em đến thần hồn điên đảo khó như vậy sao?” Cô hơi bất mãn.

Hạ Vân Nghi nhướng mày, tầm mắt nhìn về phía cô, “Thần hồn điên đảo?”

Tân Quỳ hừ một tiếng, “Chứ không thì sao?”

Hạ Vân Nghi cười khẽ, đồng ý, “Giống như là vậy.”

Giống như…

Giống?!

Loại chuyện này lại có thể dùng thái độ nhàn nhạt lừa dối người sao!

Tân Quỳ lại muốn nhéo cổ Hạ Vân Nghi.

Sau khi kết hôn người này quả thật càng xấu xa hơn!

“Anh vẫn chưa nói xong.” Anh hơi cong chân, nhìn cái đầu nhỏ Tân Quỳ, đầu ngón tay như ngọc của anh khẽ chạm vào hàng lông mi cong vút của cô.

“Em phải cho anh thời gian nhớ rõ lại từng chuyện một mới nói cho em biết.” Hạ Vân Nghi dừng lại rồi nói tiếp, “Nói đến thần hồn điên đảo, quả thật có rất nhiều. Ví dụ như khi em bị anh hôn, khi em ở dưới cơ thể anh, khi em khóc lóc xin tha…”

Anh còn muốn nói tiếp nhưng bị Tân Quỳ bịt miệng lại.

Cái gì vậy chứ!

Nhưng Hạ Vân Nghi đẩy bàn tay nhỏ bé của cô ra, khẽ siết lấy cổ tay cô, “Nhưng anh còn muốn nói, không phải giống mà chính xác là vậy.”

Anh hơi cúi người, dùng trán mình chạm vào trán cô.

“Bà xã, anh đang vì em mà thần hồn điên đảo.”

Tân Quỳ chớp chớp mắt, sau đó khuôn mặt càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đỏ.

Tên đàn ông thúi này phạm quy.

“Vậy anh… chưa trả lời câu hỏi của em đâu.” Cô hối hận vì đã không ghi âm lại những gì anh vừa nói, cô còn tiếc hơn khi Hạ Vân Nghi không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô.

Anh nhướng mày nhìn người đang vặn vẹo trong tay mình, bế cô lên để cô ngồi đối diện với anh, hỏi, “Em nói sao?”

Thật ra không chỉ có chuyện về chương trình giải trí.

Sau khi gặp nhau ở hành lang buổi lễ trao giải Hoa Đỉnh, còn có buổi chụp ảnh tạp chí…

Có lẽ còn nhiều hơn, nhưng Hạ Vân Nghi không muốn nói rõ.

Anh cắn nhẹ vành tai cô, giọng nói dịu dàng, “Bởi vì là em, biết không?”

Hạ Vân Nghi muốn cho cô biết, bởi vì là cô.

Cho nên không cần nghi ngờ, không cần hoài nghi.

Cô chính là sự lựa chọn hàng đầu của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.