Thích Eo Nhỏ

Chương 99



Sau đêm đó, Long Miểu quay về đoàn phim.

Từ trước đến nay cô đã quen với việc ở một mình nên những người ở phim trường và đoàn phim không quá quan tâm đến việc cô nghỉ ngơi ở đâu hay là cô có qua đêm ở khách sạn mà đoàn phim đã chuẩn bị không.

Nhưng những người sáng suốt có thể nhìn ra, sắc mặt Long Miểu không tốt lắm, dáng vẻ cô cực kỳ mệt mỏi.

Sau khi nhân viên ân cần hỏi han, cô thầm mắng Cố Duyên Chi trong lòng.

Hai người đã quan hệ từ rất sớm, mới vừa tốt nghiệp đã được nếm thử lần đầu tiên vào năm mười tám tuổi, Cố Duyên Chi còn khá tham lam cộng thêm tính tình thiếu gia, anh luôn là người chủ động khi họ ở trên giường.

Khi hai người học đại học, cách nhau một đại dương, mỗi lần Cố Duyên Chi quay về, thường xuyên làm loạn đến diên, cường thế muốn mệnh khác hẳn với tình cách cao ngạo, lạnh lùng của anh.

Mà sau khi anh tiếp quản Cố thị, anh trở nên bận rộn hơn nhưng vẫn lui tới chỗ cô.

Lúc này Long Miểu đã sớm được dạy dỗ trở nên phù hợp với anh, thường xuyên chủ động phản kích, rốt cuộc là xuân phong đắc ý (*) hay là lưỡng bại câu thương (**) thì phải căn cứ vào tình huống cụ thể.

(*) Xuân phong đắc ý: gặt hái được thành công.

(**) Lưỡng bại câu thương: trong cuộc giành giật, đấu đá vô nghĩa, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi.

Người ngoài thấy Cố Duyên Chi ra nước ngoài, trở về nước, tiếp quản Cố thị đều cảm thấy Cố Duyên Chi là người cuồng công việc, ngay cả một người bạn gái cũng không có.

Một vài người bạn khá thân, loáng thoáng biết được tình hình của anh nhưng cũng không dám chắc chắn.

Người không thân chỉ dám âm thầm phỏng đoán.

Thật ra đã từ rất lâu rồi, có lần tâm tình anh rất tốt, hỏi cô có muốn đi tụ tập với bạn bè của anh không thì bị Long Miểu dứt khoát từ chối với lý do bận quay phim.

Lần đó Cố Duyên Chi không nói gì, nhưng sau khi đi ra nước ngoài công tác, anh thật sự tức giận.

Hiện tại anh che giấu rất tốt, mỗi khi anh không khống chế được Long Miểu, tính khí thiếu gia của anh lại trở về đỉnh cao.

Trong lần đi công tác của Cố Duyên Chi, Long Miểu không bị ảnh hưởng gì đặc biệc, cô thật sự bận rộn. Các cảnh quay của cô liên tục dồn dập, không thể tránh khỏi trời đất quay vòng, ngày đêm đảo lộn, nếu không có sự làm phiền của Cố Duyên Chi thì quả thật đó thật sự được coi là buông tha cho cô nghỉ ngơi.

Trước đó Cố Duyên Chi đã không kiên nhẫn, khi trở về nước đã chạy thẳng tới đoàn phim của cô.

Lần đó cũng không biết hai người làm bao nhiêu lần, còn cuồng nhiệt hơn khi họ còn đang học đại học một chút.

Rồi sau đó anh đưa cho cô một cái túi tinh xảo.

Long Miểu mở ra nhìn một chút, chúng đều là những chiếc túi xách không có ở trong nước, chỉ bán ở Châu Âu.

Long Miểu hỏi anh, Cố Duyên Chi nói mình mua cho mẹ Cố, tiện thể mua cho cô.

“Long Miểu, cô sao vậy?”

Một câu nói này đã thành công kéo Long Miểu từ trong trí nhớ trở về.

Cô ngẩng đầu, nhìn về phía chai nước suối mà Ninh Nhiên đưa rồi giơ tay ra nhận.

Ninh Nhiên là nam chính bộ phim lần này của Long Miểu.

“Sắc mặt cô không được tốt cho lắm.” Cậu cười, “Bởi vì muốn quay cảnh hôn với tôi sao?”

Long Miểu vốn muốn khách sáo theo bản năng, nói không phải, dù sao khi cô quay cũng sẽ dùng miếng dán một hoặc dùng diễn viên đóng thế.

Đột nhiên cô nhớ tới vị công tử họ Cố lạnh lùng nào đó, gần đây rất hay làm loạn nên muốn trêu chọc một chút.

“Ừ đúng rồi.”

Long Miểu thành công thấy được biểu cảm muốn nói lại thôi của Ninh Nhiên.

Cô đột nhiên cười rạng rỡ, cầm chai nước suối lên, “Đi, đến giờ rồi.”

- --

Sau khi kết thúc cảnh quay, Tân Quỳ chạy đến ôm cô, nói tối nay sẽ tới chỗ cô chơi cờ cá ngựa và lego.

Long Miểu không có hứng thú với mấy trò này chút nào nhưng nhìn thấy cô cứ quấn lấy thật đáng yêu nên đành đồng ý.

Đối với Tân Quỳ, thật ra cô coi như khá thân thuộc.

Từ rất lâu về trước, Long Miểu đã biết Tân Quỳ là em họ của Cố Duyên Chi.

ở một mức độ cao hơn, Tân Quỳ là người thân, người nhà của anh.

Nhưng từ đầu đến cuối, Long Miểu chưa từng thể hiện mối quan hệ cũng như làm quen với Tân Quỳ - đó không phải là tác phong của cô.

Nhiều lần Long Miểu tự nhận thức được, ở một mình ngược lại là lúc cô thoải mái nhất.

Cho tới bây giờ cô chưa nghĩ lâu dài bao giờ, hay nói cách khác, cô không có cơ hội để lựa chọn để có thể nghĩ xa về tương lai.

Rất nhiều đêm cô bật tỉnh dậy, cô thậm chí còn cảm thấy trạng thái bây giờ mới là thoải mái, mới là vừa ý.

Sau khi bà nội qua đời, cô cũng không quan tâm đến cuộc sống nữa.

- --

Cố Duyên Chi đến đoàn làm phim thị sát, thật ra thì không tính là bí mật gì. Trong mắt mọi người, anh là người quyết định của Cố thị, tới đoàn phim với thân phận là nhà đầu tư cũng rất hợp lý.

Tiền đề là muốn chơi xe chấn.

Long Miểu không biết anh phát điên gì mà vẫn luôn chờ ở đây.

Trợ lý không có ở đây, Cố Duyên Chi trực tiếp ôm lấy cô, động tác cực kỳ hung hãn, chôn vùi đầu vào hõm vai cô. Rồi sau đó anh dùng răng xé rách quần áo của Long Miểu để nó rũ bên vai cô, lộ ra làn da trắng mịn.

Trong lúc đó, sống mũi cao thẳng của anh cọ cọ người cô.

Long Miểu hít sâu một hơi, cố gắng đẩy anh ra, hai người càng đấu càng hăng, ngược lại cô còn chọc Cố Duyên Chi ôm chặt lấy cô, cắn răng lên tiếng, “Em làm loạn.”

Rồi sau đó, anh không để tâm thân xe đong đưa, trực tiếp cho cô ngồi trên ghế rộng rãi.

Vạt áo của Cố Duyên Chi bị cô làm nhàu, khi anh dựa lưng vào ghế còn thong thả nới lỏng thắt lưng.

Anh liếc nhìn cô, mái tóc đen dài xõa bên vai, khuôn mặt xinh đẹp tựa như hoa hồng.

“Gần đây em và Ninh Nhiên rất thân thiết với nhau?”

Long Miểu lười biếng, không muốn nói chuyện với anh.

Nhưng cô lại nghĩ tới chiều nay mình còn cảnh quay với dây cáp rồi lại nhớ tới sự điên cuồng của anh vừa nãy.

Long Miểu càng muốn chống đối anh, “Đúng vậy đấy giám đốc Cố, anh mới phát hiện ra à?”

“Sau này còn muốn quay cảnh hôn, em muốn làm quen với bạn diễn cũng không được sao?” Khi cô muốn cãi lại, Long Miểu cảm thấy tự nhiên khó chịu, lúc nói ra câu này còn có chút tức giận.

Long Miểu rũ mắt, trở tay dùng tay trái cài lại cúc tay áo cho mình.

Cố Duyên Chi vốn muốn giúp đỡ nhưng nghe cô nói vậy, khuôn mặt lập tức sầm lại, “Em tự sửa sang lại quần áo, anh đi qua chỗ đoàn phim xem.”

Long Miểu nghe giọng điệu lạnh như băng của Cố Duyên Chi, khi anh bước ra khỏi xe liền giơ tay ném một cái gối qua.

Chiếc gối kia vừa vặn đập vào cửa rồi rơi xuống, lăn hai vòng.

- --

Lần nháo loạn này quả thật đã khiến sắc mặt Long Miểu chiều hôm đó rất khó coi.

Chỉ là khuôn mặt mỹ nhân lạnh lùng, cho dù sầm lại cũng khiến người ta cảm thấy đẹp.

Ninh Nhiên và Long Miểu đã làm việc với nhau một thời gian, cậu có thể hiểu được tính tình của Long Miểu nên hoàn toàn không xen vào chuyện của cô.

Long Miểu không nói nhiều, một lúc lâu chỉ biết lẳng lặng nhìn, khóe miệng đột nhiên kéo ra một nụ cười nhàn nhạt.

Khuôn mặt cô ở trong giới luôn đỉnh cao nhưng tính tình thì hiếm thấy.

Bề ngoài của cô rất quyến rũ nhưng lại rất an tĩnh, cảm xúc dao động không quá lớn.

Ai mới biết cô sẽ chỉ cảm thấy cô là một con sư tử kiêu ngạo nhưng sau khi quan sát kỹ mới phát hiện ra rằng cô chỉ là một con mèo lười biếng.

Nói cách khác, đôi khi Long Miểu cho người ta cảm giác tính cách và bề ngoài của cô hoàn toàn không tương đồng mà trái ngược nhau.

Ngay vào bữa ăn, Tiểu Tân Quỳ đánh yêu còn nói vài lời đùa giỡn với đại diễn, Long Miểu chỉ nói chuyện cho có lệ.

Hôm nay cô vẫn vậy, thật ra thì hôm nay cô đang sốt ruột.

Hết lần này tới lần khác Lâm Ấm không có mắt, trực tiếp bắt chuyện.

“Chào.”

Long Miểu không để ý tới cô ta.

“Cô mới ở cùng một chỗ với giám đốc Cố?”

Long Miểu vẫn không để ý.

“Cô đừng có giả ngu.” Lâm Ấm nhìn cô chằm chằm, giọng rõ ràng rất chua, “Tôi nhìn thấy rồi.”

Rốt cuộc Long Miểu cũng nhìn cô ta, “Cô nhìn thấy thì liên quan gì đến tôi?”

Lâm Ấm cắn môi, “Long Miểu, cô không sợ tôi nói cho người khác biết à?”

“Vậy cô nói xem, tôi ngăn được cô à?” Long Miểu phát cáu, cảm thấy lâm ấm giống như một con muỗi đang bay vo ve bên tai mình vậy, thật là phiền nhiễu.

“Cô!” lâm ấm hừ một tiếng rồi nhận ra mình đang ở phim trường, vội vàng hạ thấp giọng, “Cô để cho tôi nói thì tôi phải nói? Giám đốc Cố và cô chưa là gì của nhau cả, cô không nên quá kiêu ngạo như vậy.”

Lần này Long Miểu không có cau mày.

Cô tức giận mà còn cười, “Lâm ấm, mỗi ngày cô ngoại trừ đóng phim ra, há mồm ngậm miệng đều là giám đốc Cố, cũng không biết giám đốc Cố thân yêu trong miệng cô có quan hệ gì với cô không nhỉ?”

Một chiêu toi mạng, khuôn mặt từ trước đến nay luôn dịu dàng của lâm ấm đã hiện ra vẻ chột dạ, bị chọc trúng tim đen.

Lúc trước cô ta sống chết đòi vào Cố thị chính là vì Cố Duyên Chi. Nhưng cô ta đã vào công ty lâu như vậy, thế nhưng hai người chưa từng nói chuyện với nhau được câu nào, càng miễn bàn đến chuyện phát triển thêm một bước.

Lúc trước khi cô ta muốn đi vào văn phòng của Cố Duyên Chi, biết được các nghệ sĩ dưới trướng không được phép vào, còn tự an ủi một phen, nào ngờ cuối cùng cô ta biết Long Miểu có thể ra vào bình thường.

Hiện tại, cô ta thậm chí còn nhìn thấy Cố Duyên Chi và Long Miểu đi xuống từ một chiếc xe.

Mặt anh lạnh lùng, chân dài vai rộng, khí chất cao quý.

Cổ áo có nếp nhăn.

Lấm ấm nhớ lại cảnh tượng mà mình mới nhìn thấy vừa rồi, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua, không thể che giấu được.

Cô ta lười làm bộ làm tịch trước mặt Long Miểu, một mặt là do cô ta cảm thấy sắc mặt đối phương rất xấu, một mặt cảm thấy không nói lại được với Long Miểu.

“Tôi không có vạch trần gì cô cả, dù sao tôi cũng không có ý đó, chỉ là không thích cô phách lối thôi!” lâm ấm nói.

Long Miểu trả lời, “Cảm ơn đã cô đã khen, sau này tôi sẽ cố gắng hết sức, phấn đấu kiêu ngạo thêm.”

Lâm ấm trừng hai mắt, đứng sững tại chỗ một hồi rồi sau đó tức giận bỏ đi.

- --

Đôi khi Long Miểu và Cố Duyên Chi sẽ xảy ra chiến tranh lạnh giống như lúc này.

Cô bướng bỉnh, mấy ngày liên tiếp giận dỗi, không muốn gặp Cố Duyên Chi.

Hai người cứ giận nhau thế này ngược lại còn khiến trợ lý hai bên sợ hãi.

Đúng đợt này, Long Miểu còn có cảnh hôn nhưng cuối cùng Long Miểu đã nói xin lỗi với Ninh Nhiên.

Cô vốn đã nghĩ kỹ, cũng đã hẹn trước với Ninh Nhiên sẽ không dùng diễn viên đóng thế, nhưng sau đó chính cô là người phá vỡ lời hẹn.

“Không sao.” Ninh Nhiên mỉm cười, dáng vẻ dường như không để ý.

Về sau, cô ít cảnh diễn hơn nên đã trở về chung cư của mình.

Hôm đó Ninh Nhiên tiện đường nên đã đưa cô đến tận nhà.

Gió đêm thổi hiu hiu, đêm vắng người.

Dáng người Ninh Nhiên rất cao, đứng ở bên cạnh cô, “Long Miểu, cô nghĩ thế nào?”

“Hả?” Long Miểu ngước mắt, không rõ nguyên do, mái tóc xõa xuống bên vai.

“Tôi rất kinh ngạc với cô, có đôi lúc tôi cảm thấy cô rất giống tôi.” Ninh Nhiên giơ tay lên giúp cô vuốt lại tóc, “Sau khi bộ phim này được quay xong, chúng ta sẽ có rất ít cơ hội gặp mặt, tôi muốn hỏi cô, cô có muốn đến bên cạnh tôi không.”

Long Miểu đã từng thấy không ít nghệ sĩ nam coi trọng mình bởi vì thấy cô xinh đẹp nhưng lời nói lại quá phù phiếm.

Nhưng chưa bao giờ có người như Ninh Nhiên, nói thẳng vào trọng tâm chứ không nói qua chuyện khác.

Long Miểu nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, hai người lặng lẽ đứng trong màn đêm.

“Có lẽ anh bị ảo giác rồi.”

Có lẽ sẽ có những lúc tâm linh tương thông, lập trường giống nhau nhưng cô biết gia cảnh của Ninh Nhiên rất tốt, cậu còn là tinh nhị đại, cho dù cậu có tò mò với cô thì cho tới bây giờ hai người không hề giống nhau.

“Anh biết tôi không có nhà, không có người thân, chỉ có mình tôi đi một mình.” Đôi mắt đào hoa của Long Miểu dưới ánh đèn ô tô tựa như phát sáng, “Tôi và anh như vậy, có điểm nào giống nhau chứ?”

Giọng cô chậm lại rồi biến mất theo gió.

Long Miểu dường như nhìn thấy một người khác đằng sau anh.

“Hơn nữa anh cũng biết bên cạnh tôi đã có người khác rồi.” Long Miểu cười rộ lên, “Ninh Nhiên, tôi rất quý trọng anh nhưng tôi xin lỗi, tôi không có cách nào đồng ý với anh được.”

Đối với Long Miểu, vì cô đã quen với cuộc sống một mình nên cuộc sống tình cảm của cô càng khép kín sau nhiều năm tích tụ.

Trong những ngày bóng tối ập đến, tình cảm của cô hiếm khi tràn ngập.

Thứ mà cô từng có đã biến mất, cho dù thế nào cô cũng không thể dành tình cảm cho một người khác được.

Ninh Nhiên nghe được lời này, ngẩn người, sau đó lui về sau mấy bước đến trước xe.

Cậu vắt chéo chân, rút điếu thuốc ra nhưng không tìm thấy bật lửa.

Ninh Nhiên thấy cô còn đứng ở đó liền phất phất tay, cười dịu dàng, “Cô lên đi, đêm đã khuya, cẩn thận bị chụp.”

Long Miểu gật đầu nhưng lại bước tới trước sự kinh ngạc của Ninh Nhiên.

Cô hơi hạ tay xuống, dùng bật lửa của mình châm thuốc cho cậu, “Anh cũng về sớm một chút.”

- --

Đêm đó, hai ngươi không nói với nhau được mấy câu nhưng đúng như lời Ninh Nhiên nói, hai người quả thật đã bị chụp.

Khi cậu nhắn tin tới, cô cũng bày tỏ là mình biết rồi.

Sau lưng cô chính là Cố thị, đương nhiên sẽ có bộ phận quan hệ công chúng hỗ trợ giải quyết.

Đã có vài hot search trên mạng và các gif đang bay khắp nơi, fans đang không ngừng suy đoán.

Nhưng bởi vì hai người cùng ở trong một đoàn làm phim, còn là nam nữ chính nên đạo diễn đã hỏi chuyện và coi như là một việc gây chú ý cho bộ phim.

Sau đó người đại diện báo cho Long Miểu đến văn phòng của Cố Duyên Chi, nói rằng có chuyện cần bàn.

Cô không quá tình nguyện đi đến đó, nhưng thấy mặt trợ lý của Cố Duyên Chi cực kỳ khó coi, ngập ngừng, cuối cùng không thể từ chối.

Sau khi vào cửa, Long Miểu nhìn người đàn ông đang ngồi phía sau bàn, trực tiếp đi vào bên trong.

Đôi chân thon dài của cô bước lên trước rồi Long Miểu ngồi nghiêng ở mép bàn.

Cô cúi người xuống, bàn tay cũng chậm rãi thăm dò.

“Giám đốc Cố tìm em có việc gì?” Cô dứt lời, nắm lấy cà vạt của anh kéo về phía mình.

Cố Duyên Chi nhìn cô trong chốc lát, không hé răng, tháo kính đang đeo ở trên sống mũi.

Long Miểu cười nhẹ, đầu ngón tay chậm rãi rời xuống, nhẹ nhàng ấn vào nơi nào đó của anh.

Cô cảm nhận được nơi nào đó đã bắt đầu nhỏm dậy như măng mọc sau mưa, chửi thầm một tiếng, cả người lập tức ngả về sau theo bản năng.

Cô chưa kịp lùi bước, Cố Duyên Chi đã đứng dậy.

“Anh tìm em còn có thể có chuyện gì?”

Anh ôm ngang cô lên, trực tiếp đi vào phòng nghỉ, “Chuyện lên giường.”

sau khi lăn lộn cùng nhau, Cố Duyên Chi đi vào phòng tắm, chút nữa anh còn có công chuyện.

Long Miểu ngồi phịch ở trên giường, chỉ cảm thấy mồ hôi của mình trở nên lạnh.

Trên giường cực kỳ hỗn độn, cô cũng lười cử động, không muốn thu dọn cho Cố Duyên Chi.

“Em bị cảm à?” Cố Duyên Chi đi ra ngoài, thấy cô như vậy liền nhíu chặt mày, “Mau mặc quần áo vào.”

Long Miểu lười để ý đến anh, mới vừa liếc mắt đã bị anh chặn họng, “Nếu như em muốn anh mặc giúp em thì cũng được thôi. Mặc được một nữa anh sẽ xé.”

Lúc này cho dù cô có bình tĩnh đến đâu cũng không thể kiên nhẫn được nữa, cô co chân lên mò bộ quần áo của mình.

Trong phòng nghỉ này có quần áo của cô.

Khi cô đang chậm rãi đeo tất, Cố Duyên Chi nhắc tới Ninh Nhiên.

Cô chậm rãi miêu tả cảnh tượng hai người đang hôn dưới chung cư…

Anh lạnh mặt lại, “Không được có lần sau.”

Mặc dù anh biết lời Long Miểu nói là giả nhưng vẫn rất tức giận.

Gần đây Cố đại thiếu gia bận rộn công việc, bây giờ là thời gian quan trọng để tập đoàn Cố thị vươn lên một tầm cao mới.

Cố Duyên Chi căn bản không có nhiều thời gian.

Sau khi anh hết bận, muốn đi xem Long Miểu, kết quả chờ đợi anh lại là khuôn mặt muốn nói lại thôi của trợ lý như thể cậu cảm thấy anh sẽ nổi trận lôi đình.

Tuy rằng chưa tới mức đó nhưng Cố Duyên Chi quả thật đã bị Long Miểu chọc tức.

Buổi tối, sau khi ứng phó với em họ đột nhiên chạy tới, Cố Duyên Chi đến chỗ Long Miểu, khiến cô nói không nên lời, không có bất cứ sự phản kháng gì.

Mà rõ ràng Cố Duyên Chi đã cố tình không xem nhưng cuối cùng vẫn vô tình nhìn thấy mấy cái gif.

Cho dù thế nào đi chăng nữa đại thiếu gia cũng không thể nhịn được…

Long Miểu châm thuốc cho Ninh Nhiên.

Lần này anh không bế cô vào phòng nghỉ mà trực tiếp làm ngay trên bàn làm việc.

- --

Long Miểu biết được qua trợ lý của Cố Duyên Chi, gần đây anh phải đi xem mắt rất nhiều lần.

Đã nhiều năm như vậy, ở cạnh anh không có ai đã khiến cho ba mẹ Cố thật sự lo lắng.

Trước đây họ còn cảm thấy con trai nhà mình giữ thân trong sạch, không giống những tên con trai nhà giàu ăn chơi trác táng khác.

Nhưng năm tháng dần trôi qua, Cố Duyên Chi cứ như một cỗ máy chỉ biết làm việc, không có một chút động tĩnh gì.

Khi anh bị gọi về nhà cũ, Cố Duyên Chi cứ lạnh nhạt khiến mẹ Cố tức sôi máu, tiến lại gần nhéo tai anh.

“Con đến thư phòng cùng ba.” Cố Nghênh Tùng ngược lại không kích động như mẹ Cố, liếc nhìn con trai mình rồi bảo anh đi lên lầu.

Cố Duyên Chi che lỗ tai đang đỏ bừng, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, anh đi vào thư phòng dưới hàng loạt câu hỏi của mẹ Cố.

“Tiếp theo con có kế hoạch gì?” Cố Nghênh Tùng ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm trà.

Cố Duyên Chi rũ mắt, “Không có kế hoạch gì cả, gần đây rất bận.”

Cố Nghênh Tùng nghe vạy, nhìn Cố Duyên Chi một lúc lâu.

“Con không có chuyện gì muốn nói với ba sao?”

“Có.” Cố Duyên Chi ngước mắt nhìn về phía ông, “Ba, về chuyện xem mắt, còn không muốn có thời gian đi.”

“Con có thể dành chút thời gian về nhà thì đương nhiên có thể dành được thời gian đi xem mắt.” Cố Nghênh Tùng thấy anh kín miệng, có lẽ không hỏi được điều gì, dứt khoát ra lệnh, “Sau này ba sẽ đi cùng con.”

Cố Nghênh Tùng là ba anh, từng là chủ của Cố thị, từ nhỏ Cố Duyên Chi là do ông nuôi lớn, đương nhiên anh sẽ không dám cãi lại.

Anh có chút không kiên nhẫn, “Đã biết.”

Dù sao đi với hình thức này, tốc chiến tốc thắng là được.

Khi anh xuống dưới lầu lần nữa, mẹ Cố thấy anh đồng ý lại đau lòng nhìn lỗ tai vừa bị bà nhéo.

“Con trai, không phải mẹ ép con, con nên thành gia lập nghiệp, mẹ sẽ không trực tiếp chỉ định cho con, lần này để con chọn người mình thích và địa điểm nhé?”

Mẹ Cố cũng không còn cách nào, Cố Duyên Chi là con trai độc nhất của bà, hiện tại thấy anh nhất quyết không có động tĩnh gì, bà có thể không vội được sao!

Cố Duyên Chi rũ mắt, không trả lời mẹ Cố.

Anh chỉ đang suy nghĩ những gì mình nghe được, chọn người mình thích…

Cố Duyên Chi nghĩ đến đây, sắc mặt sầm xuống.

Bao nhiêu năm như vậy, anh và Long Miểu đã ở cùng nhau.

Duy chỉ có Cố Duyên Chi biết, trong mối quan hệ này, chỉ có mình anh chủ động, còn người chậm chạp không dám tiến về trước chính là Long Miểu.

- --

Cố Duyên Chi chỉ có vài lần xem mắt, gần như có thể dùng từ tan rã trong không vui để hình dung.

Toàn bộ cuộc hẹn anh không nói gì cả, mặt lạnh lùng, Cố Duyên Chi chỉ “Ừ”, “À” cho có lệ khiến cho đối phương lúc đầu còn si mê vẻ bề ngoài của anh nhưng cuối cùng chỉ cảm thấy xấu hổ.

Ba mẹ Cố ngồi ở bên cạnh, sắc mặt cũng không quá đẹp.

Sau đó ba mẹ hai bên dứt khoát không ở cùng nữa, để lại hai người trẻ tuổi ở chung.

Cố Duyên Chi còn có chút không vui, từ nhỏ anh đã là thiên chi kiêu tử, không bao giờ bị ép buộc, kiếp này anh muốn gì, không muốn gì đều được phân định rõ ràng.

Lúc trước còn có ba Cố ở đây, anh còn có thể qua loa lấy lệ. Hiện tại đến cả qua loa lấy lệ anh cũng lười.

Vào ngày hẹn, anh còn lừa Tân Quỳ đến Cố trạch, nói là sẽ mời cô ăn một bữa tiệc lớn.

Cô em họ cực kỳ vui mừng chạy đến, còn nói anh thật tốt, lúc trước cô còn chọc giận anh vậy mà anh không hề so đo.

Cố Duyên Chi thầm cảm thán sẽ con bé này ngốc vậy, nhưng cũng an tâm chấp nhận.

Anh vốn nên đi xem mắt lại dẫn Tân Quỳ đi ăn cơm, có lẽ trong nội tâm cảm thán có thể dùng em họ làm lá chắn nên anh có chút áy náy, còn cố ý mua lật đật cho cô khiến cô cực kỳ cảm động, ôm chặt lấy anh.

“Em bao nhiêu tuổi rồi.” Cố Duyên Chi xoa xoa đầu Tân Quỳ, rồi sau đó đẩy Tân Quỳ ra, “Trên người em có mùi gì vậy?”

“Nước hoa, vừa rồi em quay quảng cáo, người khác phun cho em!” Lúc này Tân Quỳ mới hung dữ, “Sao thế, thơm vậy mà.”

Cô nói xong còn tự ngửi lại người mình, “Mùi có vẻ hơi hắc nhưng cũng không quá khó chịu, anh cũng đâu cần phải ghét bỏ như vậy!”

Là rất thơm chứ không phải một chút.

Cố Duyên Chi lười đôi co với Tân Quỳ.

Từ nhỏ Tân Quỳ đã đáng yêu vì vậy cô không cần thứ này.

“Đi đây.” Cố Duyên Chi cũng không chào hỏi gì, xe đột nhiên khởi động, đuôi xe phun một luồng khí trắng xóa lên người Tân Quỳ, cuối cùng chỉ còn lại mình cô đang cầm lật đật đứng sững tại chỗ, khuôn mặt không thể tin nổi.

- --

Cố Duyên Chi đương nhiên không dám về Cố trạch, hôm nay mẹ Cố biết anh không đi đến nơi xem mắt, chắc chắn sẽ lải nhải.

Quay về chỗ ở…

Cố Duyên Chi đi vòng vòng, cuối cùng lại quay về nơi anh mới mua gấu cho Tân Quỳ.

Hôm nay Long Miểu ở chung cư, khi anh nhấn mật khẩu đi vào, cô đang ngồi ở trên ghế sofa uống rượu vang.

“Lại uống rượu?” Cố Duyên Chi đi vào.

Long Miểu nhìn anh, không hề thấy chột dạ chút nào, “Không phải Cố đại thiếu gia trăm công nghìn việc à, tại sao tối nay lại tới đây?”

Cố Duyên Chi nghe vậy, hiếm khi nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

Long Miểu khó hiểu khi anh nhìn mình như vậy, nhìn Cố Duyên Chi ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay anh nhéo lên mông cô một cái.

Trên người cô có mùi thơm nhàn nhạt, mỗi lần làm xong, cả người thơm phức lan tỏa khắp căn phòng ngủ, giống như là một món quà.

Hầu kết anh khẽ nhúc nhích, anh hơi nghiêng người qua, vén vạt áo cô lên, khi vừa định xử tại chỗ thì bị Long Miểu ngăn lại.

“Trên người anh có mùi.” Dứt lời, Long Miểu liếc nhìn con lật đật mà anh mới đặt trên ghế sofa.

Con lật đật chính là loại mà con gái thích.

Cố Duyên Chi không có hứng thứ với mấy đồ này.

Con lật đật, nước hoa.

Sau khi suy nghĩ, cô không nói gì, hàng mi cong dài khẽ run lên.

Cố Duyên Chi ngừng một chút rồi cắn nhẹ lên môi cô, “Tối nay anh đi ăn cơm với Tân Quỳ, khi xuống xe, em ấy có ôm anh.”

“Đây là mùi của em ấy, không tin em cứ cầm quần áo đi hỏi xem.” Sau khi Cố Duyên Chi nói xong, anh đứng dậy lấy con lật đật qua.

Có lẽ bởi vì Long Miểu nghi ngờ, anh đã mua thêm một con.

Anh ném qua chỗ cô, “Đây, cho em.”

Long Miểu không phòng bị nên nhanh chóng vươn tay ra đỡ.

Hành động của anh quá ngây thơ, có lẽ anh cũng không nhận ra được.

“Anh lấy cái này ở đâu ra?” Long Miểu nghe anh nói đi ăn cơm với Long Miểu cũng rất kinh ngạc, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Cố Duyên Chi nhàn nhạt nói, “Ừm, mua cho em ấy nên tiện thể mua cho em luôn.”

Long Miểu quay đầu nhìn anh, chỉ cảm thấy giọng điệu này thật quen thuộc.

Mỗi lần anh đi công tác về, anh đều cho cô quà, và nhất định phải “phủi sạch” cho mình như vậy, hoặc là cố ý tìm một lý do nào đó.

“Ừ.” Long Miểu trả lời, “Cảm ơn vì anh luôn mua quà cho em.”

Hôm nay tâm tình cô khá tốt nên cô không muốn so đo với anh.

Sau khi anh nghe thấy những lời mà Long Miểu nói, sắc mặt chút không tốt.

Anh dứt khoát đứng lên, đưa lưng về phía cô cởi quần áo.

Đại thiếu gia nghĩ cái gì thì muốn cái đó, Long Miểu cũng mặc kệ anh.

Đến khi Cố Duyên Chi đi đến cửa phòng tắm, anh đột nhiên cảm thấy như vậy thì có lợi cho Long Miểu quá.

Anh xoay người lại, khuôn mặt sưng xỉa, “Em cũng vào phòng tắm đi.”

Long Miểu nghe xong nhíu mày.

Cố Duyên Chi nhìn cô, “Tắm cùng anh.”

Trong phòng tắm có cảnh tượng như thế nào, Long Miểu không dám tưởng tượng.

Thật ra với loại chuyện này, cô thích kiểu truyền thống, chỉ chấp nhận được vài tư thế.

Tuy nhiên Cố Duyên Chi đã thử rất nhiều điều mới lạ, cho dù là trong văn phòng,  trên bàn làm việc hay là trong xe, trong phòng tắm, còn ở suối nước nóng khi họ đi du lịch lần trước đều có dấu tích của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.