Thích Khách - Thẩm Nhạn

Chương 17



Nắm đấm siết chặt được nhẹ nhàng cầm lấy, Phùng Thiếu Mị hoàn hồn lại mới phát hiện ra mình đã ngồi trơ hồi lâu.

Ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt Tiết A Ất, nàng chậm rãi thở ra một hơi, thả lỏng thân mình, Tiết A Ất cũng thích hợp buông tay nắm tay nàng ra.

Gã râu hùm chép miệng, y là người thích tán phét, hãy còn chưa thấy đã, đang định bàn luận chuyện phiếm giang hồ tiếp thì Phùng Thiếu Mị mỉm cười cất tiếng ngắt lời: “Hai người các anh đừng chỉ lo huyên thuyên mãi thế, bên ngoài cũng sắp sáng bảnh rồi, còn phí thời gian nữa là lỡ hết việc đấy.”

Gã râu hùm quay đầu ra ngoài cửa sổ xem, “ối chao” một tiếng: “Thật kìa.”

Bầu trời trước tiệm ăn mới chỉ hé lộ một đường ban mai, lúc này, mặt trời như lòng đỏ trứng vịt đã nhô được một nửa lên mặt đất, chiếu chân trời vàng óng. Mây đen vần vũ từ trận mưa dầm lúc trước đã tan sạch, trời hôm nay sáng sủa trong ngần, nắng chói chang vung vãi chiếu xuống.

Gã râu hùm luôn miệng cáo lỗi: “Xem tôi lắm mồm chưa kìa, suýt nữa làm chậm trễ chuyện quan trọng của hai vị, đáng đánh, đáng đánh. Ban nãy tiểu huynh đệ hỏi cái gì nhỉ?” Không đợi Tiết A Ất trả lời, gã râu hùm đã tự nhớ ra: “Tiệm thuốc?”

Tiết A Ất đáp phải: “Đi đường hấp tấp không cẩn thận bị ngã, đến tiệm thuốc lấy ít thuốc bôi vết thương ngoài da.”

Gã râu hùm xoay người vịn lưng ghế chỉ về hướng đông: “Trên phố Đồng Tước có tiệm thuốc Trần Kí, nằm trong ngõ Mã Gia cách ngõ Song Long về hướng nam chừng trăm bước, trước cửa treo cờ hiệu màu vàng tơ ấy, chưởng quỹ là người đàng hoàng, không thét giá đâu.”

Tiết A Ất chắp tay: “Đa tạ huynh đài chỉ điểm bến mê.”

Vụ buôn bán này chủ khách đều vui, gã râu hùm cười xua tay: “Tiểu huynh đệ khách khí rồi.”

Lúc Tiết A Ất và Phùng Thiếu Mị ra khỏi tiệm ăn thì đụng trúng bốn người Vô Nhai Tông cũng tính tiền rời đi, Phùng Thiếu Mị quay nửa mặt đi, Tiết A Ất thuận thế nghiêng người, bình tĩnh che chắn thân mình cô gái.

Chuyến này đi là để xã giao cũng người ta, thế nên Phùng Thiếu Mị không đội mũ rèm che mặt, ai ngờ chạy đến tít Khai Phong rồi cũng gặp được đệ tử Vô Nhai Tông.

Bình an vô sự tách nhau ra, mỗi bên một ngả.

Sau khi cặp trai gái xứ khác đi, gã râu hùm không rời tiệm trà ngay, bánh gạo nếp không đủ no bụng, lại gọi thêm một bát mì xào thịt dê.

Đang cúi đầu nghịch cái dằm gỗ chỉa lên trên bàn dài thì bên trên trùm xuống một cái bóng, gã râu hùm còn tưởng là hầu bàn mang đồ ăn lên, cười ngẩng đầu: “Tiểu nhị, đầu bếp chỗ các cậu sao càng ngày càng chậm chạp thế…”

Thấy rõ mặt thì sững người, là bốn tay đệ tử Vô Nhai Tông vừa rời đi kia trở lại.

Dẫn đầu là một tay chốc đầu mập mạp vịn loan đao treo bên hông, rút ra nửa tấc, lộ một tia sáng lạnh. Vỏ đao treo trên loan đao chỉ chỉ vào hai cái ghế đối diện gã râu hùm: “Hai người ngồi ở đây vừa nãy là bạn anh à?”

Gã râu hùm nhìn chằm chằm lưỡi dao sắc lẹm lộ ra giữa vỏ đao vào chuôi đao, mồ hôi lạnh túa đẫm lòng bàn tay: “Hiệp sĩ nói đùa, quen biết gì đâu, vừa khéo buôn bán chút ít mà thôi.”

Lưỡi đao vẫn lộ hờ bên ngoài, tên mập đi đầu quay lại nhìn sư huynh đệ: “Anh có biết họ đi đâu không?”

Vốn là hạng người tham sống sợ chết ai có sữa nhận người đó làm mẹ, gã râu hùm lập tức khai hết những gì mình biết ra.

“Cạch” một tiếng đao thu về vỏ, không đợi gã râu hùm thở phào, lại nghe tên mập hỏi: “Cô ả đó là mỹ nhân?”

Gã râu hùm gật đầu.

“Vậy cũng tốt, đỡ một trận uổng công.” Tên mập cười trấn an gã, giải thích, “Nhìn thấy sư huynh đệ chúng tôi là ra sức đưa chân ngoảnh mặt ra ngoài, nam còn bảo vệ nữ rõ chặt, đang định túm lại hỏi mấy câu thì đã chui tọt vào ngõ không thấy đâu – tôi cũng chỉ muốn nhìn xem cô ả kia sắc nước hương trời thế nào thôi.”

Lí do lí trấu trăm ngàn sơ hở, bất quá chỉ là thèm thuồng sắc đẹp mà thôi.

Gã râu hùm không nghĩ không hỏi, chỉ gật đầu phụ họa thật mạnh.

Đợi đến khi bốn người Vô Nhai Tông rời đi, gã ngồi liệt trên ghế, quần áo khắp thân bị mồ hôi lạnh thấm ướt, dính nhớp trên người. Gã râu hùm trắng bệch mặt thở hổn hển, mồ hôi to cỡ hạt đậu lăn từ trên trán xuống, mấp máy môi lẩm bẩm: “Hiệp sĩ… Thủ lĩnh võ lâm… Ha ha! Hảo hán giang hồ cái gì chứ, rõ rành rành một bầy du côn!”

***

Cờ hiệu vàng tơ treo trên cây trúc trước cửa tiệm thuốc Trần Kí rất bắt mắt, nhìn cái là thấy ngay. Cờ hiệu bay phần phật theo gió, cuốn vào rồi lại mở ra, bị gió thổi cho phập phồng.

Tiết A Ất lấy bạc vụn từ túi tay áo ra, quay lại hỏi Phùng Thiếu Mị: “Một miếng cao dán kim sang đã đủ chưa nhỉ?”

Phùng Thiếu Mị đáp rồi, vết thương của nàng đã sắp khỏi.

Tiết A Ất cầm bạc vào tiệm thuốc Trần Kí, gã râu hùm nói đúng, giá tiền chưởng quỹ đưa ra rất phải chăng. Lấy được thuốc rồi, chưởng quỹ dùng túi giấy vỏ dâu gói lại đưa cho Tiết A Ất, hắn đếm đủ tiền đồng đưa trả.

Phùng Thiếu Mị không đi vào, đợi bên ngoài tiệm thuốc.

Tiết A Ất đi ra đưa gói thuốc cho nàng, Phùng Thiếu Mị nhận lấy xách cùng túi giấy dầu đựng bánh hoa sen trong tay phải.

Gã râu hùm xem như đáng tin, họ ra khỏi ngõ Mã Gia, lên phố Đồng Tước đi về hướng bắc chừng trăm bước thì trông thấy có ông già bán rượu đang rao hàng ở đầu ngõ thật. Tiết A Ất tiến lên hỏi thăm, đây đúng là ngõ Song Long.

Đếm tới nhà thứ ba, là một tứ hợp viện nho nhỏ.

Phùng Thiếu Mị bước lại cầm khoen cửa đồng đúc hình mặt thú lên gõ xuống, phát ra hai tiếng cộc cộc. Chẳng bao lâu sau, bên trọng vọng ra tiếng bước chân nhỏ vụn, cửa mở hé một cái khe, lộ ra một nửa gương mặt của một cô gái trẻ diễm lệ.

Mắt cô gái chạm mắt Phùng Thiếu Mị, hai người cùng sững người.

Vận sức đẩy cánh cửa dày nặng ra, cô gái diễm lệ ra hiệu bảo Phùng Thiếu Mị và Tiết A Ất đi vào: “Tới đưa đao chín khuyên à? Sao muộn vậy, tôi mong ngóng đã mấy ngày ròi, còn tưởng trên đường xảy ra chuyện gì.”

Cô gái diễm lệ tuổi xấp xỉ Phùng Thiếu Mị, đều là tử sĩ của vương phủ, hai năm trước được Giang Đô vương sai đến Khai Phong trao đổi liên lạc với nhà họ Trương, tòa nhà này chính là chỗ ở nhà họ Trương sắp xếp cho cô.

Phùng Thiếu Mị đi theo vào sân: “Đúng là gặp chuyện thật, thái tử sai người đuổi giết nên chậm trễ chút thời gian.”

“Tin tức bị lộ?” Cô gái diễm lệ cả kinh, lập tức xoay người lại, “Bên cạnh vương gia có tai mắt của thái tử.”

Đây không phải chỗ để nói chuyện, cô gái diễm lệ không nhiều lời thêm nữa, dẫn Phùng Thiếu Mị và Tiết A Ất băng qua sân đi vào sảnh chính.

Chỉ thấy một ông già bận áo nho màu tím than ngồi ngay ngắn trong sảnh, nghe tiếng đứng lên, lễ độ khom người hành lễ: “Ngô mỗ bái kiến hai vị nghĩa sĩ của Giang Đô vương gia.”

Cô gái diễm lệ giới thiệu với Phùng Thiếu Mị và Tiết A Ất: “Vị này là Ngô quản sự của phủ họ Trương, nghe lệnh Trương thừa tướng tới sẵn đây tiếp ứng đao chín khuyên.”

Tiết A Ất khom người đặt hộp đao trên lưng xuống đất, lấy đao chín khuyên ra đưa cho Ngô quản sự.

Trò chuyện mấy câu, Ngô quản sự trở về phủ họ Trương thông báo.

Nghe tiếng cánh cửa nặng nề khép lại, bấy giờ Phùng Thiếu Mị mới cười với cô gái diễm lệ: “Hạnh Nhi, không ngờ sẽ gặp lại cô ở đây, lâu rồi không nghe thấy tin tức gì, còn tưởng cô xuống suối vàng hưởng phúc rồi chứ.”

Tha hương gặp cố tri, xưa nay vẫn luôn là chuyện đáng mừng.

Hoắc Hạnh Nhi bỏ biểu cảm trang trọng trưng lên mặt lúc trước đi, lườm Phùng Thiếu Mị: “Cô chỉ giỏi móc mỉa tôi, trông cô ra dáng thuộc hạ được vương gia yêu thích xem trọng thế này, loại tiểu tốt như chúng tôi đương nhiên thiếu chỗ nào bù vào chỗ đấy thôi.”

Nhớ đến lời gã râu hùm kể về tình hình Vô Nhai Tông gần đây, nụ cười trên mặt Phùng Thiếu Mị phai nhạt.

Hai cô gái cùng ăn cùng ở suốt bốn năm, Hoắc Hạnh Nhi lại chẳng hiểu nàng quá rõ, lập tức nhận ra khác thường.

Con ngươi đen nhánh dạo một vòng, vứt cho Tiết A Ất ngồi yên một bên không quấy nhiễu hai người một ánh mắt lúng liếng: “Vị này chính là Tiết công tử phải không, tiểu nữ Hoắc thị Hạnh Nhi, đã sớm nghe nói công tử anh tuấn lễ độ, hôm nay gặp, quả thật là tót vời khôn cùng.”

Ngũ quan Hoắc Hạnh Nhi tươi đẹp, mặt trái xoan, mắt hồ li, là một cô gái thích nói thích cười, sóng mắt bồng bềnh lấp lánh, ai nhìn cũng chẳng cầm được khen một tiếng: Đẹp lắm thay một mỹ nhân thắm sắc ngát hương.

Vẻ đẹp của cô nàng khác hẳn Phùng Thiếu Mị, tựa như hai cành cây trống đánh xuôi kèn thổi ngược cùng mọc trên một thân cây. Người sau thoạt nhìn nhạt như nước, ngắm kĩ lại như thưởng rượu, càng lâu càng nồng nàn; người trước thì khiến người ta choáng ngợp kinh ngạc, tựa một vết mực đậm đặc trên giấy trắng, là cành hoa lộng lẫy bắt mắt nhất trong đào son tươi xinh.

Tiết A Ất đương nhiên cũng choáng ngợp sáng mắt, thi lễ với Hoắc Hạnh Nhi: “Không dám nhận, chỉ là phường vũ phu lỗ mãng mà thôi, Hoắc cô nương cứ gọi Tiết đại lang là được.”

“Người mới khiêm tốn làm sao, ai mà chẳng biết Tiết đại lang vừa gia nhập dưới trướng vương gia đã lập được công lớn, tiền đồ khôn lường.” Tâng bốc một câu, Hoắc Hạnh Nhi giả đò bồi tội, “Cùng là đồng liêu, đáng ra nên mở tiệc tẩy trần tử tế cho Tiết đại lang, ban nãy chỉ để ý mỗi chuyện đao chín khuyên, tiếp đón không được chu đáo, xin hãy thứ cho, Hạnh Nhi đi pha trà cho Tiết đại lang ngay đây.”

Xưa nay chỉ có đàn ông nói chuyện đàn bà góp vui, không có lí nào đàn bà lại đi lắm lời tán gẫu với đàn ông, cô nàng đang chê hắn chướng mắt đây mà.

Hoắc Hạnh Nhi xoay người giả bộ định cầm ấm trà trên bàn lên, Tiết A Ất vội vàng gọi lại: “Tiết mỗ là người có chân có tay, sao dám làm phiền Hoắc cô nương.”

Đoạn không đợi cô nàng đáp lời, hắn đứng dậy tự động đi ra phòng bếp phía sau.

Hoắc Hạnh Nhi che miệng cười khẽ: “Kể cũng là một tay biết điều.”

Cô nàng kéo Phùng Thiếu Mị ra sân, ngồi xuống bên bàn đá. Trong sân trồng một cây hòe già và chút ít hoa cỏ, đầu hạ là mùa hoa nở, mấy cây dành dành mọc vừa đẹp, đơm bông trắng muốt thành chùm, lấm chấm đan xen trên cành lá xanh um.

Hoắc Hạnh Nhi không tiếp tục chủ đề khiến Phùng Thiếu Mị thôi cười lúc trước, quay sang chuyện khác: “Hai năm không gặp, cô thay đổi nhiều nhỉ, lúc mới thấy tôi nhìn mà ngớ cả người ra.”

Phùng Thiếu Mị vô thức giơ tay lên sờ mặt mình: “Thế á?”

Hoắc Hạnh Nhi cười “xì”: “Đương nhiên không phải chỉ tướng mạo mà là cảm giác.”

Phùng Thiếu Mị cũng tự thấy động tác này ngờ nghệch, cũng cười theo, thả tay xuống đặt trên đầu gối: “Cảm giác như nào?”

“Lúc chúng ta tập võ ở vương phủ, không phải giáo đầu đã nói rồi à: Phùng thị cô không biết lấy ở đâu mà nuôi ra cái tính bồ tát, khó khăn lắm mới luyện thành công phu giết người, trong tay cầm đao mà trong lòng lại chẳng có chút nhuệ khí nào.” Hoắc Hạnh Nhi mang ấm trà từ sảnh chính ra ngoài, trà sơn chi khô đã pha sẵn rót từ miệng ấm ra, “Mà nay nhìn lại, hay lắm, khỏi nói đến nhuệ khí, rõ rành rành là chỉ mong ăn no chờ chết.”

Phùng Thiếu Mị nhận lấy chung trà đưa tới, nhấp một ngụm nhỏ: “Vương gia đã tặng tôi cho người ta làm thiếp rồi, còn triển vọng gì nữa mà nhuệ khí.”

Bàn tay châm trà của Hoắc Hạnh Nhi khựng lại, kinh ngạc ngẩng đầu.

Phùng Thiêu Mị đã suy nghĩ về tiền căn hậu quả của đám cưới hỏi này được mấy ngày, đến nay nghĩ lại vẫn không kìm được bật cười: “Vương gia lệnh tôi ám sát Hoài Vô Nhai, quay đầu đi lại qua lại mật thiết với Tô Ngạo tìm tới cửa, Giang Đô vương phủ và Vô Nhai Tông chớp mắt đã châu chấu cùng dây. Tô Ngạo quyết tâm báo thù cho sư phụ, vương gia lại không thể thiếu sự giúp đỡ của y, cục diện ấy ngày nay đã thành có y không có tôi, có tôi không có y rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.