Thích Khách Vô Danh

Chương 53



Mặt trời mọc đỏ núi.

Tia nắng đầu tiên chiếu trên biển mây cuồn cuộn nơi kim đỉnh, nhất thời tuôn vàng chảy bạc, dệt tơ trải gấm. Cung điện sơn son lẳng lặng đứng sừng sững trong tuyết trắng. Bốn phía mây bay rải đầy, gió vờn trên biển.

Đúng là "Nhất luân hồng nhật lăng vân khởi, vạn nhận chu nhai chiếu nhãn lai." (một vầng mặt trời đỏ mọc trên những đám mây, sườn núi đỏ rực chiếu vào mắt người)

Mạc Hi ở giữa tiên đài mây trôi này tập kiếm. Mỗi khi gió êm sóng lặng vạn sóng dập dờn, thế kiếm như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, khi mây mù bốc hơi sóng gió đều ẩn, thế kiếm như vũ bão, buồm thuyền căng gió.

Bên người mây cuộn sôi trào, bên tai tiếng gió gào thét tràn ngập. Trong lúc nhất thời nàng bỗng nhiên nảy sinh cảm giác trong trời đất chỉ có một mình mình. Bốn phía mây dày đặc cuồn cuộn xoay khiến nàng giống như đang đánh giết trong thiên quân vạn mã, lại giống như đang ra sức chìm nổi trong sóng biển. Dần dần, động tác chậm rãi của Mạc Hi hòa tan vào sóng dữ, thế khởi như giao long rời bến, thế thu như sóng trượng nước rút.

Đợi nàng ung dung thu thế như thu mây gom mưa, trời đất đều giống như trong nháy mắt liền tĩnh lặng, bầu trời rộng lớn, tất cả vừa rồi giống như một loại ảo giác, nàng lại biến trở về là một hạt bụi nhỏ trong trời đất, tùy thời sẽ bị thổi đi.

Thật lâu không có vui sướng thoải mái như vậy, biết rõ mới vừa rồi ngộ đạo khiến kiếm ý của mình cao hơn một tầng, trên mặt Mạc Hi lộ ra nụ cười vui sướng từ đáy lòng.

Khi trở về xa xa liền thấy Mộc Phong Đình đứng dưới mái hiên, cũng không biết đã đợi bao lâu.

Mới sáng sớm, người này lại hăng hái như thế, còn tìm đến nàng cùng đi dạo.

Dù sao cũng không có việc gì, nếu đã đến Thục Sơn này, không đi tìm hiểu một phen thật sự cô phụ thắng cảnh tiên sơn này. Hai người ăn điểm tâm, liền một đường hướng "Dao Trì tiên đài" mà đi.

Một đường như bước trên mây, đường núi chật hẹp, mây bay quanh người như lụa trắng như mỡ đông. Tầm mắt chỉ nhìn thấy thềm đá dưới chân, dù là hai người võ công trác tuyệt cũng không dám đi nhanh, chỉ dựa theo vách núi từ từ mà đi, chỉ sợ bước sảy chân, thật sự vũ hóa đăng tiên (mọc cánh thành tiên = chết). Mộc Phong Đình chủ động đi phía ngoài, mỗi khi đường núi rẽ ngoặt hắn đều theo bản năng dùng tay che chở, dùng thân bảo vệ. Mạc Hi hiển nhiên đã nhận ra, thầm nghĩ: không thể tưởng được người này còn rất có phong độ. Nếu ở thời hiện đại cùng tham gia vận động ngoài trời, hắn có thể xem là một đồng đội tốt.

Lại rẽ một đường, trước mắt rộng mở trong sáng. Một cái ao ngũ sắc thật lớn nổi bật giữa biển hoa mênh mông mỹ lệ như ảo mộng. Cuối biển hoa là vách núi cheo leo, xa xa là Thục Sơn kim đỉnh hào quang vạn trượng trên quần sơn tuyết lĩnh.

Ao có bậc thềm gối lên nhau, tạo thành vô số hình dạng thú vị, lớn nhỏ không giống nhau, cao thấp đan xen, tầng tầng kết hợp. Nước ao mỗi vòng một màu, lam hoặc lục tùy độ nông sâu. Nguồn nước ao chắc hẳn là từ suối nước nóng, trong nơi trời băng đất tuyết này, nước ao lẳng lặng chảy xuôi, phía trên sương mù lượn lờ.

"Dao Trì tiên đài" quả nhiên không giống phàm trần.

Tiếp tục đi về phía trước, rừng hoa lại là một cảnh tượng khác. Trước mắt xanh lá, đỏ tươi cùng thuần trắng đan xen vào nhau. Tuyết xốp đậu trên cây xanh hoa đỏ. Lại nhìn kỹ, một số đóa hoa hồng bị bao trong tầng tầng bông tuyết, kiêu ngạo nở rộ. Khắp nơi đều là kì cảnh tuyết trắng phủ cành xanh, bông tuyết bao hoa hồng. Tại nơi "Dao Trì tiên cảnh" này dọc đường đạp tuyết tìm hoa, không khỏi làm cho người ta phiêu phiêu dục tiên, tinh thần muốn bay. Hai người càng đi vào sâu trong rừng, mùi thơm ngào ngạt thanh lãnh càng dày đặc.

Quả nhiên đi thêm một lát, trước mắt chính là một mảnh rừng mai vàng. Mai vàng còn được xưng là "hàn khách", "tảo mai". Hoa nở trước xuân, trước tất cả các loài hoa, trước hoa sau lá, hoa lá cùng cành nhưng không gặp nhau. Tạ Tiếp của Nam triều có câu: "Nghênh xuân cố tảo phát, độc tự bất nghi hàn. Úy lạc chúng hoa hậu, vô nhân biệt ý khán." (Hoa đón xuân nên nở sớm, một mình không sợ lạnh. Sợ đi sau các loài hoa khác, không ai để ý ngắm nhìn). Bài thơ này có thể hiểu theo cách khác, người đời đều nói mai vàng phẩm tính cao thượng, ngạo sương đấu tuyết, nhưng thì ra nó là vì một mình xuất chúng đoạt ánh mắt người.

Mộc Phong Đình tán thưởng nói: "Mai vàng nơi này thật đúng là có một không hai trong thiên hạ." Thấy Mạc Hi lộ vẻ mặt hứng thú, hắn nói tiếp: "Hai loại mai vàng "Tố Tâm", "Khánh Khẩu" là quý nhất." Nói xong liền quét qua một vòng, rất nhanh hái một cành hoa có cánh thuần vàng tâm trắng, hoa hơi nghiêng xuống, giống như loài mai vàng "Kim Chung Điếu Quải" (chuông vàng treo cao), đưa cho Mạc Hi nói: "Đây là 'Tố Tâm'. Nếu để trong lọ một cành, hương thơm sẽ tràn khắp phòng. Cành hoa này liền cho cô nương đem về cắm đi."

Mạc Hi mặc dù không biết tên này có chủ ý gì, nhưng trên đường đi hắn cũng coi như có chút bảo vệ, liền mỉm cười, yên lặng nhận. Mạc Hi thầm nghĩ: mai vàng giống như hoa mai, nếu cắt bỏ cành thì hình dạng gần giống hoa mai, "Dĩ khúc vi mỹ, trực tắc vô tư; dĩ y vi mỹ, chính tắc vô cảnh; dĩ sơ vì mỹ, mật tắc vô thái." ( (cây) lấy cong làm đẹp, thẳng tức không ra dáng; (cành) lấy nương dựa làm đẹp, đứng ngay ngắn không thành cảnh; (hoa) lấy thưa thớt làm đẹp, dày đặc không ra hình) Mà mai vàng thân cây quý già không quý non, quý khép không quý nở. Cành trong tay này mọi thứ vừa đúng. Tên này ánh mắt thật sắc bén.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Mộc Phong Đình lại chỉ vào một gốc hoa nói: "Loại hình dáng hoa hơi lớn, vòng ngoài màu vàng, vòng trong có vân màu tím này chính là 'Khánh Khẩu'." Hắn dường như bỗng nhớ tới cái gì, cao hứng nói: "Tại hạ sẽ hái mấy đóa mai vàng về làm thức ăn. Khi mặt trời lặn cô nương nhớ qua. Một mình dùng cơm chẳng phải không thú vị sao."

Mạc Hi ngạc nhiên nói: "Mai vàng cũng có thể làm thức ăn?"

Mộc Phong Đình gật đầu mỉm cười nói: " viết: hoa mai vàng vị ngọt, hơi đắng, hái hoa trụng chín, ngâm nước vo sạch, thêm dầu muối, đã là một món ăn hương vị không tệ, có thể 'giải nhiệt kích thích thèm ăn'." Ngừng một chút, hắn lại mỉm cười bổ sung: "Nhưng cô nương yên tâm, trong đồ ăn chỉ để hoa, sẽ không thêm quả." Thấy Mạc Hi mặt lộ vẻ nghi hoặc, hắn cười nói: "Cô nương có điều không biết, quả mai vàng tục xưng thổ ba đậu, có thể làm thuốc xổ."

Mạc Hi tỉnh ngộ, không khỏi bật cười. Nhưng trong lòng lại đang suy tính: Bích Lưu châu phòng là độc dược cao cấp, không biết có thể đối phó những thứ hạ đẳng linh tinh như thổ ba đậu không. Nếu không tránh được, cô nương ta chẳng phải sẽ lật thuyền trong mương sao. Có điều hắn đã nói thế, xác nhận không đến nỗi. Lập tức gật đầu đáp ứng đến nơi hẹn.

Khi hai người theo đường cũ trở về, biển mây núi thánh này lại là một cảnh tượng khác. Khí mây bốc hơi, chuyển động rõ ràng là mây, lại giống như trăm núi nghìn khe ào ạt ập đến; khí mây tan ra, thoáng chốc ngàn đóa mây trắng biến mất trong muôn núi vạn khe. Trong lúc nhất thời gió thổi mây tan, dãy núi lại vẫn đứng vững vàng như cũ.

Mộc Phong Đình không khỏi cảm khái nói: "Chuyện đời biến hóa thất thường cũng giống như mây mù trước mắt, chẳng qua là quý tại tấm lòng." Chốc lát, hắn lại thở dài: "Ta giúp Lạc Hằng cũng bởi vì cảm động bởi sự thành tâm thành ý này. Lại khiến cô nương bị liên lụy, quả thực áy náy. Dùng bữa cơm để đền bù vậy." Mạc Hi lắc đầu ý bảo vô phương, mỉm cười, thầm nghĩ: xác thực, trên đời này có bao nhiêu người thề non hẹn biển, đảo mắt đã thành bãi bể nương dâu, tấm lòng của Lạc Hằng đúng là khó được.

――――――――――

Mặt trời lặn nấu chảy vàng.

Một mảnh trời cam rực rỡ đến cực điểm che trên biển mây cuộn sóng.

Mạc Hi trước kia đọc câu "Huy lạc nhất hoàn hồng mã não, cảnh trầm thiên khoảnh bích pha li." (mặt trời chiều như một viên hồng mã não, ngàn khoảnh pha lê xanh ngọc chìm mất), liền mong được nhìn thấy. Nay tình cảnh này gần ngay trước mắt, nàng chỉ cảm thấy bụng càng đói.

Nàng không cố ý che giấu tiếng bước chân, cho nên Mộc Phong Đình tự mình ra đón. Hai người song song ngồi xuống.

Mạc Hi tới vừa đúng lúc, trên bàn ba món đồ ăn đều còn nóng hôi hổi, mùi thơm tỏa ra.

Đựng trong tô sứ thanh hoa là canh mai vàng đầu cá. Nước canh đậm đà trong suốt chan lên đầu cá, phía trên thả trôi mấy đóa hoa nhỏ màu sáp nến. Món bên cạnh là mai vàng nấu đậu hủ. Trên khối đậu hủ trắng như tuyết điểm xuyết hành thái xanh biếc, rau thơm, cùng nhiều đóa mai vàng, màu sắc vô cùng khiến người ưa thích.

Mộc Phong Đình múc một chén cháo mùi thơm ngát đưa cho Mạc Hi nói: "Đây là cháo hoa mai. Chỉ dùng gạo tẻ rửa sạch cho vào nồi nấu tới mềm, thêm mai trắng rửa sạch, mật ong tươi, để sôi là được. Cháo này có thể bổ gan lưu thông khí huyết, dưỡng não sáng mắt, khai vị ngon miệng. Nếu cô nương có gì phiền não, uống vào sẽ lập tức tiêu tan."

Mạc Hi nếm thử, quả thực vị thanh ngọt, liền cho Mộc Phong Đình một nụ cười tán thưởng ngọt ngào. Thầm nghĩ: nếu nói có điều gì phiền não, trước mắt chính là Thừa Ảnh.

Nhưng nàng không quen cùng người khác chia sẻ tâm sự, cho nên liền cười hì hì nói: "Người ta nói quân tử xa nhà bếp. Huynh liền làm ngược lại." Mới vừa rồi hắn nói chuyện rất có hiềm nghi tự mình khen mình, có thể thấy rất thích nấu nướng.

Mộc Phong Đình không cho là đúng cười nói: "Cái gọi là 'Quân tử xa nhà bếp' chỉ là nói tâm tính không đành lòng sát sinh thôi. có viết: 'Quân tử xa nhà bếp, phàm những đồ vật nhiễm huyết khí đều không động đến.' Nói cách khác, phàm những thứ lây dính máu tanh đều không tự mình chạm vào. Mạnh Tử còn nói qua một câu: 'Quân tử đối với các loài cầm súc, thà thấy sinh không nguyện thấy chết, nghe thấy tiếng cũng không đành lòng ăn thịt, cho nên quân tử xa nhà bếp.' Giả Nghi đời Hán trong lại dẫn thuật lời của Mạnh Tử, nói: "Thế nên xa nhà bếp, lòng nhân từ cũng chỉ đến vậy.' " Ngừng một chút, hắn cười nhạt nói tiếp: "Những người này đem lời trong sách nói 'Quân tử xa nhà bếp' để đề xướng phẩm đức nhân từ, ta lại cho rằng loại người 'nhắm mắt làm ngơ' là tự lừa dối mình giả nhân giả nghĩa nhất. Có bản lĩnh bọn họ đều 'ăn chay' đi. Để cho người khác sát sinh, bản thân ngồi mát ăn bát vàng, lại được tiếng tốt, thật giỏi tính toán."

Mạc Hi không khỏi gật đầu, thiếu chút nữa liền coi Mộc Phong Đình là tri kỷ. Chính nàng là kẻ sát sinh, mà cố chủ của nàng không phải là không muốn ô uế tay mình sao. Trên đời này trong tất cả các nghề sát sinh hại mạng, nghề nàng làm có thể coi như sát sinh nặng nhất. Nàng đời này xem như không làm được quân tử rồi.

Mộc Phong Đình lại thở dài: "Trên đời này chuyện lừa đời lấy tiếng còn rất nhiều. Cô có biết 'Một trăm nhân vật phong lưu trong giang hồ' của Mộ Yến Trai chứ." Ngừng chốc lát, hắn lộ ra một nụ cười tự giễu nói: "Kỳ thật một trăm nhân vật phong lưu trong đó trừ bỏ số ít vài người, còn lại đều là nhờ tiền."

Mạc Hi "a" một tiếng, kinh ngạc nói: "Huynh là nói những người này bỏ tiền mua thanh danh?"

Mộc Phong Đình nói: "Đúng vậy. Không tiêu tiền mới là nhân vật thành danh chân chính trên giang hồ, chỉ vì có nhiều người ngưỡng mộ bọn họ, kể những sự tích của bọn họ mà tạo thành thôi." Ngừng một chút, miệng hắn cong lên một nụ cười tự mỉa, nói "Những người này vốn có chút danh tiếng, sau khi được Mộ Yến Trai thay bọn họ tuyên dương khắp nơi, đại đa số thật sự trở thành người có danh vọng trên giang hồ."

Mạc Hi thầm nghĩ: vị nhân sĩ Mộc Phong Đình trong nội bộ thật mạnh không thể lường trước được, cái miệng rộng của Mộ Yến Trai có thể nói là chiếm cứ địa vị độc quyền trên giang hồ, không ngờ có thể dựa vào khống chế hướng phát triển của dư luận để kiếm tiền. Quả nhiên, "Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi đến, thiên hạ nhốn nháo đều vì lợi đi".

Mộc Phong Đình nói: "Viết sách cũng giống thế thôi, chẳng qua bảng giá rất cao." Ngừng chốc lát, hắn lại nói: "Có điều ẩn sĩ cao nhân chân chính, Mộ Yến Trai sẽ cầu bọn họ cho viết truyện độc quyền. Cô nương võ công giỏi như thế, có thể nói nữ trung hào kiệt, nếu muốn viết sách lập truyền, tại hạ nghĩa bất dung từ."

Mạc Hi lắc đầu khiêm tốn nói: "Ta chỉ là nhân vật nhỏ, ẩn sĩ cao nhân gì đó căn bản không dính dáng đến." Trong lòng lại cân nhắc: hay là thằng nhãi này chủ động tiếp cận nàng là vì việc này? Đánh nhau để hắn bắt gặp một lần liền biết võ công mình có bao nhiêu cân lượng.

Mộc Phong Đình thấy Mạc Hi lập tức từ chối, liền bắt đầu miệng lưỡi lưu loát làm công việc thuyết phục: "Nếu cô nương có danh tiếng tốt sẽ không phải chỉ có chút ích lợi đâu. Xuất môn bên ngoài có giang hồ nhân sĩ hội bởi vì tiếng tăm của cô mà giúp đỡ nhiều. Lại có thanh niên tài tuấn mang lòng ngưỡng mộ cô, nói không chừng cô còn có thể bởi vậy mà tìm được nhân duyên tốt. Hiện tại trên giang hồ phong lưu hiệp thiếu thành danh rất nhiều, nhưng nữ hiệp nổi danh lại đều là người thế hệ trước. Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở a."

Mạc Hi nhất thời không nói gì, hóa ra hắn đang định kiêm thêm việc đăng quảng cáo tìm bạn trăm năm... Chẳng qua tuy rằng hắn hơi nhiều lời, nhưng miệng lưỡi lại thật không tệ, nàng coi như gió thoảng bên tai, không đáng so đo.

Chú thích:

Viết sách lập truyền: Có thể hiểu là viết sách ghi lại tiểu sử, những công tích của người nào đó để lưu danh cho mọi người đều biết.

Tạ Tiếp: người thời Nam Bắc triều, không rõ năm sinh năm mất, là một nhà thơ văn, tác phẩm tiêu biểu: Tảo mai, chính là bài thơ trong truyện.

Mai vàng của Trung Quốc hơi khác của Việt Nam nha:

mai vàng

Tố Tâm:

tố tâm

Khánh Khẩu:

khánh khẩu

Canh mai vàng đầu cá:

canh mai vàng đầu cá

Cháo hoa mai:

cháo hoa mai

Mai trắng:

mai trắng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.