Thích Khách

Chương 102



"Chờ ta?" TTV nghiêng đầu nhìn Lezar, "Để cho một người như ta vào hội nghị, tựa như lúc nào cũng nhắc nhở mọi người rằng thất hoàng tử đàm phán thất bại, thất điện hạ quả thật rất chờ mong chuyện này sao?"

"Người như ngươi vậy? Người như ngươi như vậy là sao?" Lezar hỏi lại.

"Một omega."

"Omega thì sao?"

"Ngươi cứ nói đi?"

"Tu Vân, ta cảm thấy những lời này là ta nên hỏi ngươi mới đúng."

Cũng không biết là cố ý hay vô ý, Lezar nói chuyện, lại càng lúc càng tiến lại gần TTV, TTV nhích qua bên cạnh, nhưng hắn vừa tạo ra chút khoảng cách, trong chốc lát Lezar cũng liền tiến sát lại, TTV cơ hồ bị ép đến gần cửa, không thể nhịn được nữa trực tiếp vươn tay, ngăn y lại.

"Lấn ngươi sao? Xin lỗi, ta nhìn không thấy, nên vừa rồi không chú ý." Lezar nói xong lại chống tay chậm rãi dịch trở về, bộ dáng vô cùng cẩn thận quả thực hệt như một người mù hành động bất tiện, có vẻ cô đơn đáng thương.

TTV tà liếc người này, hơi mím môi. Phi đao hay viên đạn đều có thể thoái mái tránh thoát, cư nhiên sẽ có lúc nắm giữ không được khoảng cách giữa người với người? Còn chuyện nói chuyện mới nói hai câu liền hận không thể dán lên tai người ta?

"Ta vừa mới nói, cho dù đôi mắt thất hoàng tử nhìn không thấy, cũng mạnh hơn rất nhiều người." TTV châm chọc.

"Cho nên nói ngươi đánh giá cao ta, Tu Vân." Lezar mặt không đổi sắc mà nói.

"Thật sao? Ta đây muốn suy nghĩ xem có nên đổi một đồng minh hợp tác mới hay không."

"Không hợp tác với ta nữa?" Lezar quay mặt về phía TTV, TTV cơ hồ có thể cảm nhận được ánh mắt quen thuộc kia, mang theo ý cười mà nhìn hắn, chẳng qua lúc này đôi mắt đó lại nhắm kín, " Ngươi còn có thể tìm được người tốt hơn để chọn sao?"

TTV thản nhiên mà cười cười, không trả lời Lezar, chỉ yên lặng nhìn cặp mắt y, "Hiện giờ trùng cũng sắp đánh đến cửa nhà, thất điện hạ lại vẫn còn nghĩ tới chuyện liên hợp với người để đoạt quyền, nếu ai trong hoàng tộc cũng như thất điện hạ như vậy, cũng khó trách tại sao trên chiến trường lại bịnh đánh đến tiểu trong quần."

Lời nói sắc bén, Lezar lại không để bụng, "Chính cái gọi là không phá thì không xây được, từ xưa đến nay phàm là chiến loạn họa khởi, người bị vây trong cái vòng nhỏ hẹp của quyền lợi đều sẽ loạn, bình dân cũng có thể phong hầu bái tướng thay đổi triều đại, huống chi là kẻ vốn dĩ đã ở sẵn nơi vị trí cao? Lội ngược dòng, không tiến tức lùi, loạn thế mới nên mưu xa, nếu không khó tránh khỏi rơi vào kết cục được chim quên ná, đặng cá quên nơm."

Ánh mắt TTV bỗng nhiên thay đổi, chậm rãi nói: "Được chim quên ná? Đặng cá quên nơm? Không tệ, chuyện này ta hoàn toàn lĩnh hội."

Lezar bỗng nhiên kịp phản ứng, biết TTV là muốn nhắc đến chuyện kiếp trước, nhưng lời nói ra cũng không thể nuốt vào lại, huống hồ y cũng không muốn sửa miệng.

"Cho nên, Tu Vân, ngươi hiện giờ ngồi ở chỗ này, cán dao trong tay ngươi, không phải sao?"

TTV hơi hơi sửng sốt một chút, nhìn về phía thất hoàng tử.

Lezar kéo cửa sổ phi hàng khí xuống, gió đêm thổi vào, tóc đen tung bay, đôi mắt nhắm chặt khiến y thoạt nhìn tựa như đang cố lắng nghe cái gì, một cỗ hương vị tin tức tố alpha đập thẳng vào mặt, làm cho trong lòng TTV nổi lên một trận rung động.

Loại cảm giác này không giống với xúc động sinh lý trong kỳ động dục của omega, TTV không biết là cái gì, lại nhịn không được tiếp tục nhìn đôi mắt của Lezar, thế nhưng lại cảm thấy bóng dáng y in sâu vào mắt.

"Thắng làm vua thua làm giặc, mở cửa nghe được là triều bái hay là thóa mạ, ra khỏi cửa là thảm đỏ hay là xiềng xích, đều do mình quyết định. Nếu ngồi ở chỗ này, liền không còn là thiên mệnh mà chúng ta phải thuận theo. Không muốn rơi vào trong bùn lầy, chỉ có thể nổ lực phấn đấu."

"Lần này thất điện hạ ngược lại là nói được đến thẳng thắng thành khẩn."

Lezar cười cười, "Lời như vậy, ta cũng chỉ nói với một mình ngươi."

"Thật sự là khiến ta cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Nhưng thất điện hạ không hề bảo lưu, không sợ chỉ dạy hết cho đồ đệ sư phụ đói chết sao?"

Lezar nhướng mày, tươi cười: "A? Nếu có thể thu được một đồ đệ giống như Tu Vân, ta cảm thấy cam tâm tình nguyện chết đói."

TTV cười lạnh, "Chỉ sợ cuối cùng là mèo dạy cọp, giữ lại một chiêu."

Lezar ra vẻ ảm đạm thảm thương, "Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, cuối cùng mèo giữ lại một chiêu là trèo cây, dùng để bảo mệnh, hắn có nghĩ tới chuyện hại lão hổ sao?"

"Ân, nói như vậy thất điện hạ thật đúng là có giữ lại hậu chiêu?" TTV trêu chọc.

Lezar nói: "Cho dù ta có nói thế nào, ngươi khẳng định cũng sẽ không tin tưởng ta toàn tâm toàn ý đối đãi ngươi, cần gì phải tỏ rõ quyết tâm chọc người không thoải mái. Còn không bằng thật sự coi ta là mèo con không hại người."

TTV cảm thấy cách nói chuyện của Lezar càng lúc càng ghê tởm, lại lấy tay đẩy y ra, mặt không đổi sắc mà nói: "Thất điện hạ, ngươi gần quá."

Lezar bị TTV đẩy ra, bên miệng lại là ý cười doanh doanh, thuận thế dựa ra sau, hơi ngửa đầu, trên người mang theo chút ý làm biếng.

Sau khi TTV đẩy người ra, ở bên cạnh nhìn y, ánh mắt chậm rãi di động từ cặp mắt Lezar đến mũi, môi, thậm chí còn xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo chưa gài nút.

Một người đôi mắt đã mù, nhưng y lại không vì vậy mà mang vẻ đáng thương, ngược lại vì thân ở địa vị cao, tay cầu trọng binh, mà tăng thêm vài phần hấp dẫn. Đối với TTV mà nói, nhìn không thấy ánh mắt làm người phiền chán kia, hắn ngược lại sẽ càng thường xuyên từ bên cạnh nhìn ngắm y.

Người nam nhân này cùng hắn quen biết hai thế, có lẽ giống như y từng nói với mình vậy, giữa bọn họ có một loại duyên phận đặc biệt, những chuyện kiếp trước, sớm kết thúc theo một kiếm kia, mà khi hắn thấy y dưới sự bức bách của Carsen đã vứt bỏ ngôi vị hoàng đế, tình nguyện bị chọc mù cũng ẩn nhẫn bảo vệ thực lực, chờ đợi cấp cho trùng tộc một kích không tưởng được, hắn cũng bội phục người này tự trong đáy lòng.

Có lẽ y không phải là một người tốt, nhưng chắc chắn là một vị hoàng đế tốt, kiếp trước như thế, kiếp này cũng như thế, những thứ thuộc về bản tính, sẽ không thay đổi.

Suy nghĩ của TTV càng lúc càng bay xa, đến lúc hắn phục hồi lại tinh thần, lại kinh ngạc phát hiện mình đang đánh giá gương mặt của Lezar lần thứ ba. Nhớ năm đó, ngay cả hoa không hồng nhất kinh thành, hắn cũng cùng lắm nhìn hai lần mà thôi, hôm nay ngược lại là làm sao vậy?

Phi hành khí nhanh chóng tiến vào trung tâm tinh cầu Lama, TTV cùng Lezar hạ cánh, lập tức có nhiều phóng viên chen chúc tới, bất quá đều bị đội cận vệ hoàng gia của Lezar ngăn ở bên ngoài.

Bởi vì thời gian tương đối trễ, TTV trực tiếp được sắp xếp chỗ nghỉ ngơi, dọc theo đường mặc dù có Lezar cùng đi, nhưng hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt từ mọi nơi, hoặc là tìm kiếm, hoặc là tò mò, hoặc là coi thường.

Đây là lần đầu tiên TTV không cần trốn chết, đường đường chính chính bước trên đường thủ đô dưới ánh nhìn chú mục của mọi người. Hiện giờ hắn cũng đã hai mươi mấy tuổi, ở đế quốc Tinh Tế, omega hai mươi mấy tuổi đã làm cha làm mẹ, mà hắn lúc này mặc một thân chế phục đen, kiếu dáng có chút khác với quân trang đế quốc, ngược lại xứng đôi với quân trang màu đen của Lezar. Chiều cao của TTV tương đương với kiếp trước, xem như rất cao trong đám omega.

"Nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai sẽ có đặc phái viên tới đón ngươi đến cao ốc hội nghị, về phần an bảo của khách sạn..."

"Thất điện hạ, an toàn của tướng quân sẽ do bọn ta phụ trách, người của ngài có thể không cần hao tâm tổn trí." Lezar còn chưa nói xong, hai quan quân đi theo TTV đã ngắt lời, thần sắc đều thực lãnh đạm kiêu căng.

"Tướng quân?" Lezar thấp giọng cười cười, "Tốt, nếu như vậy, ta đây cũng chỉ để cho đội cận vệ hoàng gia canh giữ bên ngoài, vậy cũng ổn thỏa."

Sau khi Lezar mang người rời đi, hai quan quân omega theo bên người TTV rốt cuộc lộ ra bất mãn.

"Đây là có ý gì? Mời chúng ta đến, nhưng không chính thức nghênh đón, nghĩ tới nếu không phải tướng quân và vị thất hoàng tử kia có vài phần quan hệ cá nhân, hôm nay chúng ta liền sẽ bị người quăng luôn vào đây? Người trong hội nghị thật sự là không để chúng ta vào mắt."

"Hơn nữa ta không thích cách mà đám alpha đó nhìn chúng ta, ta thật rất muốn móc mắt bọn họ." quan quân kia âm trầm nói.

Hai người này đều là do TTV tự tay chọn, từ lúc trước khi Carsen vây công tinh cầu omega liền đã đi theo TTV, đều là những chiến sĩ đã ra chiến trường đã thấy máu đổ, sức chiến đấu đơn thể tuyệt không kém sĩ binh đế quốc. Trên người bọn họ đã sớm sinh ra một loại kiêu ngạo của quân nhân, mà ban đầu vừa bước ra khỏi phi hành khí, liền có alpha ngu xuẩn không biết sống chết dùng một loại ánh mắt khiến người ghê tởm nhìn bọn họ, đối với bọn họ mà nói, chính là không thể tha thứ.

"Được rồi, không cần oán giận." TTV thản nhiên nói, "Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu mà thôi, chuyện sau này gặp được so với hôm nay chỉ có hơn chứ không kém. Trên đời này đơn giản nhất, cũng là khó khăn nhất, hai chữ, đó chính là "để mắt", để cho những kẻ còn đắm chìm trong giấc mộng cũ thấy rõ sự thật, kỳ thật cũng sẽ không phí khí lực, các ngươi nói đi?" TTV cười cười.

Hai vị quan quân liếc mắt nhìn nhau, cũng lộ ra thần sắc giống hệt TTV.

Đúng vậy, nếu muốn người khác để mắt, chỉ có dùng thực lực nói chuyện, mà làm cho đám alpha cuồng vọng tự đại cái gì cũng sai đó phải tâm phục khẩu phục, kỳ thật cũng đơn giản __ đánh đến khi bọn họ biết đau là tốt thôi.

Hai quan quân đi an bài bảo an phòng vệ, trong thời kỳ mẫn cảm này, bọn họ chỉ tin tưởng người của mình, bất kể là alpha nào thì ở trong mắt bọn họ vẫn là không đáng tin.

TTV vào phòng, đang lúc tắm rửa chuẩn bị ngủ thì điện thoại lại vang lên, là một tin nhắn.

TTV cơ hồ không cần nhìn cũng biết người gởi là ai, từ trước hắn cũng vẫn luôn xem nhẹ mấy tin nhắn này, nhưng hôm nay cũng rất kỳ quái, hắn có chút tò mò không biết vừa mới tách ra có một giờ, y lại muốn nhắn cái gì.

Mở tin nhắn ra, người gởi đúng thật là Lezar, mà nội dung tin nhắn chỉ có bốn chữ: tướng quân của ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.