Nếu như có người vào giờ phút này mang kính viễn vọng tia hồng ngoại đa bội quan sát hai quả đầu đạn đang bay về hoàng cung kia, liền sẽ phát hiện, có một đầu đạn thế nhưng khảm một bóng ma màu đen, đây đúng là TTV.
TTV còn chưa muốn chết, ít ra bây giờ không muốn.
Đồng quy vu tận với mấy alpha tới vây bắt hắn sao? Chuyện này vừa nghĩ đã thấy vô cùng buồn cười. Nếu giống như suy đoán của binh lính trên chắn hạm, hắn là phát điên mới làm ra loại chuyện này, vậy vì sao hắn phải mệt nhọc cả một quá trình như vậy? Không bằng tự sát luôn tại tinh cầu Mai Tả cho rồi.
Bởi vậy, vào lúc kích nổ phi thuyền Cường Giả, phút cuối cùng TTV phóng hai đầu đạn về hướng tinh cầu Lama, một đầu đạn trong đó đã bị rút hết năng lượng, chỉ còn vỏ rỗng, TTV chui vào trong đó, theo đầu đạn được phóng ra, nhắm về phía tinh cầu.
Phi thuyền Cường Giả nổ mạnh, tận dụng ánh sáng vụ nổ che lấp, đầu đạn phóng từ đạn pháo thành công thiết lập quỹ đạo.
TTV cuộn mình trong không gian cất trữ năng lượng nhỏ hẹp của đầu đạn, có thể cảm nhận được nhiệt độ càng ngày càng tăng theo tốc độ đầu đạn, thôi động khí không ngừng tản ra từng tầng, càng gần với bầu khí quyển tinh cầu Lama, tốc độ đầu đạn càng ngày càng nhanh, bắt đầu run lắc dữ dội, thậm chí bốc cháy khi ma sát với không khí.
TTV biết hành động lần này là cửu tử nhất sinh, nhưng hắn cũng không quan tâm, đời trước mỗi một ngày đi qua, mỗi một canh giờ, sao lại không phải đều là từ trong cửu tử nhất sinh mà thoát ra? Đối với hắn mà nói, chỉ cần có một phần sống thì chính là đường sống, vậy là đủ rồi. Huống chi, chỗ là tử địa trong mắt người khác, lại có thể khiến hắn xuất kì bất ý mà bắt lấy được một đường sinh cơ, thực hiện điều vốn không có khả năng.
Thời điểm đầu đạn tiến vào bầu khí quyển, nhiệt độ bên trong đã lên đến cực hạn, lưới năng lượng phòng hộ trên người TTV đã vỡ tan, sau cùng hoàn toàn mất tác dụng, áo quần bảo hộ cũng đã có nhiều chỗ bắt đầu bắt lửa. Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nghe hai tiếng tíc tíc phía sau, đầu đạn bắt đầu đếm ngược trước khi nổ, đồng thời, tổng bộ chỉ huy đế quốc cũng đã phóng ra tấm chắn đạn.
Nhiệt độ quá cao khiến ý thức TTV bắt đầu mơ hồ, hắn sờ soạng muốn mở ra ngăn chứa năng lượng. thoát ra ngoài trước khi đầu đạn nổ, nhưng vì đang giữa tốc độ cao, chênh lệch áp suất trong và ngoài khoang cực lớn, không mở được cửa. TTV mồ hôi đầy đầu, dùng hết toàn lực mới đem cửa khoang mở ra một tia hở nhỏ. Cánh tay hắn vì quá sức mà run run, giữa tình huống chỉ mành treo chuông, TTV chạm được vào kiếm laser bên hông, rút ra, dùng chuôi kiếm cắm vào khe hở kia, lúc này mới có cơ hội hít một ngụm khí. Chất liệu chuôi kiếm là từ một loại gỗ phi thường cứng rắn, TTV bẩy cánh cửa ra thêm một ít, gió mạnh mãnh liệt tràn vào, cửa từng chút được mở rộng, trong khoang như bị một lực mạnh mẽ xé rách ra, cả khối đầu đạn đều bị dòng khí mạnh mẽ đè ép đến chấn động, rất nhanh sẽ rớt.
Mặt nạ phòng hộ đã rớt từ lâu, dưới áp lực của dòng khí mạnh mẽ, TTV hoàn toàn không có khả năng mở mắt, mặt bị thổi đến biến hình, nhưng cho dù hắn vùng vẫy đá đạp thế nào, ống quần bị kẹt lại không mở ra được. TTV biết nếu cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ chết. Cắn chặt răng, dùng sức, vung liếm laser, mắt nhắm, hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm và trực giác lâu năm, một kiếm chém xuống không do dự!
Tia sáng lase xanh chính xác quyết liệt cắt ngang qua ống quần bảo hộ, phát ra âm thanh vải dệt bị chém rách, TTV thoát khỏi ràng buộc, ngã ra ngoài. Lực đạo một kiếm này, chính xác, chỉ cần lệch đi dù chỉ một chút, một chân của hắn đã không giữ được.
TTV nhẹ nhàng thở ra, mặc cho bản thân đang từ trời cao rơi xuống, giữ trạng thái vô trọng rơi nhanh, hắn thậm chí cảm thấy trái tim lúc nào cũng có thể rớt ra ngoài.
Sau lung có dù cứu sinh, nhưng tay TTV đặt trên chốt mở, lại chậm chạp không chịu đè xuống. Hắn đang chờ, ở độ cao này, nếu bung dù, rất dễ bị người khác phát hiện, bởi vậy, mặc dù biết rõ mở chậm một giây là thêm một giây nguy hiểm, TTV vẫn không thể không nhẫn chịu.
Tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, trái tim cũng chịu đựng đến cực hạn, đúng lúc này, chỉ nghe oanh động một tiếng nổ.
Hai đầu đạn bị quân đội chặn lại.
Không trung phía đông thong thả tràn ra đám mây lửa hình nấm, chói mắt mỹ lệ.
TTV nhếch khóe môi, quyết đoán nhấn chốt mở, dù cứu sinh bung ra, tốc độ rơi lập tức giảm, cánh dù phía trên mãnh liệt căng phồng, TTV cảm thấy xương sườn đều nhanh bị phản lực chấn vỡ, ngực tê rần, miệng dâng lên một cổ tanh ngọt.
Thời gian bung dù quá muộn, khoảng cách tới mặt đất chỉ còn vài trăm mét, căn bản không đủ thời gian giảm xóc. Bất quá cũng may là trên người hắn luôn mang theo mấy cái phi trảo câu, lúc gần tiếp đất, hắn quăng ra phi trảo câu, mắc vào hai trong mấy cây đại thụ cao ngất lân cận, ít ra cũng làm giảm tốc một chút, cuối cùng lúc tiếp đất, hắn xoay người lăn hai vòng, xem như nhặt về một mạng.
Hoàn hảo, chỗ này còn có mấy cây đại thụ cao cao, nếu không thì dù không chết cũng sẽ trọng thương. Có thể nhìn ra, mệnh TTV hắn, tuyệt đối chưa tận.
Nằm trên mặt đất bằng phảng, bóng cây phủ lên người, TTV nhìn trời, há mồm thở dốc, cảm thấy bản thân quả thật vừa thoát ra khỏi quỷ môn quan. Hắn cả người đều chật vật, y phục rách nát, áo rách quần manh. Ngoại trừ thanh kiếm laser hư hại còn nắm chặt trong tay, giờ này phút này, hắn chính thực hai bàn tay trắng.
Liên tục không ngủ hai ngày một đêm, TTV mệt chết, mí mắt ngày càng nặng, nằm giữa ánh nắng ấm áp, không gian thoang thoảng mùi hoa cỏ thơm mát, bên cạnh là một dòng suối nhỏ, chảy róc rách, ánh nắng phản chiếu long lanh. Trong một thoáng, TTV cho rằng mình về lại thế giới trước đây, nơi đó không có nhiều đồ vậy kì quái như vậy, đó là nơi hắn sinh sống từ nhỏ đến lớn. Cho dù là hắn có phạm phải việc sơ suất nhất thiên hạ, cùng lắm là đền mạng. Ở nơi đó, hắn là một nam nhân lăn lộn giang hồ, không phải lo sợ một ngày sẽ bị người bắt sinh con cho bú, cũng không có loại tin tức tố dễ bị người nhận ra, thiên địa chi gian, không lối thoát.
TTV nhắm chặt mắt, rất muốn cứ như vậy mà ngủ một giấc, nhưng trong lòng hắn hiểu được, lúc này còn chưa phải lúc nghỉ ngơi.
Đột nhiên, hắn cảm nhận được một trận tin tức tố xao động, thân thể vô thức làm ra phản ứng, mãnh liệt mở mắt ra, nhảy lên tại chỗ, đứng dậy, rút kiếm, chế địch, liền mạch lưu loát.
Nhưng mà, chờ TTV nhìn rõ người bị khống chế dưới kiếm của mình chỉ là một thằng nhóc 3,4 tuổi, không khỏi ngẩn người, dù vậy hắn cũng không thả lỏng cảnh giác, kiếm trên tay vẫn không buông, vẫn duy trì tư thế quỳ một gối, không nói một tiếng mà nhìn cái đầu đinh đối diện.
Nhóc đối diện bộ dáng phi thường đáng yêu, cao ngang ngang độ cao TTV khi quỳ xuống đất, một đôi mắt to thật to cơ hồ chiếm hết nửa gương mặt trái xoan. Có thể đoán được, sau khi trưởng thành nhất định sẽ xinh đẹp.
Thông qua tin tức tố trên người nhóc, TTV đoán được nó là một omega.
Omega nhỏ mở to cặp mắt tròn to ngập nước, không có sợ hãi, nhìn TTV chằm chằm. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, giống như chơi trò ai chớp mắt trước.
Qua một lúc lâu, bé con kia rốt cuộc chịu không nổi, chớp chớp mấy cái, ngọng nghịu hỏi: "Ngươi là alpha?"
TTV không trả lời, sau khi xác nhận bé con này đối với mình không có uy hiếp, hắn chậm rãi thu hồi kiếm, đứng lên, đem lực chú ý dời tới xung quanh, bắt đầu xem xét địa hình phụ cận.
"Ngươi là omega?" nhóc con lại hỏi.
TTV không phản ứng, xác nhận phụ cận không có người, nhấc chân liền chuẩn bị chạy.
"Ngươi nhất định là alpha, đúng hay không?" nhóc con bám riết không tha đuổi theo.
Tiểu hài tử còn chưa biết dựa vào tin tức tố nhận biết một người, trong nhận thức của nhóc, alpha rất lợi hại rất mạnh mẽ, mà ca ca xinh đẹp trước mắt này, động tác sử dụng kiếm vưà rồi nhanh như vậy, đẹp như vậy, nhất định là alpha mạnh mẽ.
Nhóc con chạy chậm đuổi theo TTV, sao đó nhào đến đùi TTV, ôm lấy.
Thân thể TTV nháy mắt cứng ngắc, không thể không đứng lại.
"Ưm, đây là hương vị tin tức tố của alpha sao? Vì sao ta cảm thấy giống y như ta vậy?" Nhóc con cọ a cọ, như chó con ngửi tới ngửi lui trên người TTV, vẻ mặt mê mang: "Mụ mụ nói về sau ta sẽ sống chung với một alpha vô cùng lợi hại, vì tiết kiệm học phí cho ca ca beta và các beta tỉ tỉ nên cũng không cho ta đến trường. Bọn họ sẽ dạy ta đọc sách sao?"
Rất nhiều gia đình bình dân bởi vì kinh tế túng quẫn, nên sẽ không tận lực nuôi dạy nhi tử là omega, vì học hành chu đáo cũng không để làm gì, omega tới tuổi 15 đều sẽ đi đến căn cứ Mai Tả, sau khi trưởng thành liền trực tiếp trở thành người sinh con cho alpha, kỹ năng sống một đời đều sẽ học tại căn cứ Mai Tả, căn bản không cần tiếp thu giáo dục chính quy. Bởi vậy, trong căn cứ Mai Tả có rất nhiều omega có trình độ giáo dục thấp. Mà những omega này, bởi vì tố chất bản thân hạn chế, đến khi bị phân phối, rất khó có thể được điều kiện tốt.
TTV không quá thích tiểu hài tử, cũng không thích người khác thân cận quá mức. thực không may, omega nhỏ nói rất nhiều này vừa đủ chiếm cả hai.
Nhóc con còn muốn đến gần hun hun TTV, không ngờ bỗng nhiên cổ áo bị kéo căng, hai chân rời mặt đất, treo trên không.
TTV nhấc cổ áo nhóc con kéo lên, mặt không đổi sắc mà nhìn nhìn. Đôi mắt trong veo của nhóc con quan sát hắn., một bộ dáng đáng thương hề hề, như chó con bị xách cổ.
"Chỗ này là chỗ nào?" TTV hỏi.
Nhóc con cuối cùng cũng nghe được ca ca xinh đẹp nói chuyện, có chút kích động mà liếm liếm môi, nói: "Chỗ này là thôn Henthal"
"Đi hoàng cung thì mất bao lâu?"
Nhóc con nhớ lại ký ức lúc trước mụ mụ mang mình đi xem hoàng cung Klappa, nghĩ nát óc, cuối cùng cho ra một đáp án mơ hồ: "Lên thị trấn đi xe, đi thật lâu."
TTV cũng không trông mong có thể hỏi được chuyện gì từ một đứa bé, biết rõ chỗ này không thể ở lâu,,liền ném nhóc con qua bên cạnh, xoay người bỏ đi.
Nhóc con còn muốn đuổi theo, chân ngắn ra sức chạy, nhưng TTV cước bộ quá nhanh, nó căn bản đuổi không kịp, cuối cùng vấp chân, té ngã, mắt mở trừng trừng nhìn bóng dáng người kia khuất sau rừng cây.
Hắn thật lợi hại nha...Alpha thật lợi hại nha...
Vì sao mình lại không phải là Alpha chớ? Nếu mình mà là Alpha, cũng có thể lợi hại y như Alpha đó vậy đó? Nếu vậy cũng sẽ không... sẽ không có té sấp như vậy đâu!
Athil lúc này còn chưa biết, người mà hắn hâm mộ sùng bái này, từ đầu đến chân chính là một omega.
Nhưng mà chỉ vài năm sau, khi TTV đại danh vang vọng khắp toàn bộ Tinh tế đế quốc, khi khuôn mặt omega thuần huyết lãnh khốc này liên tiếp xuất hiện trong câu chuyện của các bà mai và nằm trên mọi bảng truy nã của quân đội, cái người mà lúc trước từng vì một omega mà lén thấy khổ sở, cũng cùng với rất rất nhiều thiếu niên omega khác, mang theo một phần tín nhiệm, dứt khoát rời bỏ quê hương, cùng với người trong truyền thuyết kia, dấn thân vào doanh trại huấn luyện hoàn toàn bất đồng tại Mai Tả căn cứ.
Đó vẫn là trại tập trụng omega, nhưng không còn là hậu cung của đế quốc.
Nó bị nghị viện và hoàng tộc gọi là "Tổ chức phản chính vô sỉ" hoặc là "ác mộng của đế quốc", vô số quý tộc cao cấp đều triệt để hối hận đã không đem thế lực manh động này bóp chết từ trong nôi, chờ đến khi bọn họ kịp phản ứng, cũng đã muộn.