Thích Khách

Chương 17



"Đừng hiểu lầm! Ta không có ác ý!" Joshua vội vàng giơ hai tay qua đầu, trong lòng sợ muốn chết, bất quá càng sợ, càng phải giữ bình tĩnh. "Ta, ta là ca ca của omega lúc nãy, các ngươi hẳn là đã gặp mặt."

Người phía sau không nói gì, Joshua đưa lung về phía người nọ, cũng không nhìn thấy ánh mắt hắn, trong lòng không một tia chống cự, thanh kiếm còn để ngang trên yết hầu, không biết lúc nào có thể cắt rời đầu mình ra đâu, tình huống này nếu là người nhát gan, nói không chừng đã sợ đến mức tiểu ra quần.

"Ngài yên tâm, ta chỉ đến một mình, không có mang theo người khác." Joshua nuốt nước miếng, khẩn trương nói: "Ta biết ngài không phải người xấu, nếu không Athiill nhà ta sẽ không trở về vô sự, đúng không?"

Thanh kiếm trên cổ Joshua vẫn không mảy may di động, Joshua ngừng thở, nắm chặt tay, ép bản thân trấn định, tiếp tục nói: "Athhill nói, nó thấy một alpha rơi xuóng từ trên trời, ta cho rằng ngài là chiến sĩ của đế quốc, có lẽ là sau khi làm nhiệm vụ bị rơi xuóng thôn chúng ta. Thực không dám dấu diếm, ta trộm đi theo ngài tới chỗ này, cũng có tâm tư của mình, Athill là omega duy nhất trong nhà, nhà chúng ta rât nghèo, nếu có cơ duyên giúp được một quân nhân alpha, có chút giao tình, như vậy những ngày sau chúng ta có thể sống tốt hơn một chút, khi đệ đệ của ta thành niên bị phân phối, có thể dựa trên quan hệ, nghĩ cách tìm chỗ an tâm một chút. Ngài có thể lục trong túi ta mang theo, ở trong có thuốc xử lý miệng vết thương, một bộ đồ sạch sẽ, còn có thuốc khôi phục thể lực, đều tính đưa cho ngài. Ta chỉ muốn dính chút phú quý, không có ác ý, xin ngài tin ta."

Rừng cây thực an tĩnh, chỉ có tiếng nói không ngừng của Joshua, hắn thậm chí không nghe ra hơi thở của người sau lưng. Nhưng mà thông qua tin tức tố phát ra trên người người nọ, hắn rõ ràng đoán được, người đang dùng kiếm khống chế hắn, là omega.

Một omega, vào lúc hắn không phát hiện, dễ dàng nắm mạng của hắn.

Nếu lúc này đổi ngược lại là một alpha phía sau, Joshua sẽ không sợ hãi như vậy.

Rốt cuộc, mũi kiếm lam quang chậm rãi dời khỏi cổ Joshua.

"Ngươi cũng rât bình tĩnh."

Joshua cuối cùng cũng nghe người phía sau nói chuyện, trái tim nhảy lên trên cổ rót cuộc cũng về vị trí, nhưng hắn cũng không dám lộn xộn, cũng không dám quay đầu lại, vẫn quay lung về người kia, thăm dò: "Ngươi, ngươi là một omega, đúng không?"

TTV không trả lời, vẫn chỉ kiếm vào lung hắn như cũ, hỏi: "Biết gần đây có chỗ nào có áo choàng cách ly không?"

"Áo choàng cách ly?" Suy nghĩ của Joshua bay nhanh, "Thôn Henthal, không...trên trấn Glycine có một cửa hàng áo khoác có bán, nhưng mà nghe nói chỉ tiếp đơn đặt hàng của mấy nhà giàu tư nhân trong trấn, không bán ra ngoài."

"Cửa hàng kia vị trí cụ thể ở đâu."

"Cạnh bên quảng trường trong trấn, nhưng mà không nằm tại mặt phố, nằm trong một ngỏ hẻm bình thường."

Joshua trả lời xong, thật lâu cũng không nghe thấy động tĩnh phía sau, gọi vài tiếng "tiên sinh" cũng không ai trả lời, liền đánh bạo quay đầu lại, phát hiện ở sau đã sớm không còn ai.

Nếu là người khác, đã cảm thấy may mắn mà chạy trốn, còn sẽ ngay lập tức chạy đến đồn cảnh sát gần nhát mà báo án đụng phải một omega bỏ trốn, nói không chừng còn có thể được người đã dấu hiệu omega này trả thù lao.

Nhưng Joshua chỉ đứng tại chỗ cau mày tự hỏi một lúc, quyết định dựa vào tin tức tố omega đuổi theo.

TTV không ngờ thanh niên beta này sẽ tìm tới lần thứ hai, thực phiền, đáy lòng dần sinh ra một phần sát ý.

"Thả ngươi một con đường sống, vậy mà còn đuổi theo, sao? Chán sống rồi chăng?"

"Vị tiên sinh này, tình cảnh ngài hiện tại cũng không tốt, có thể nghe ta nói vài câu không?" Joshua một đường chạy theo, thở hồng hộc, thật vất vả mới đuổi kịp: "Nếu sau khi nghe ta nói xong, cảm thấy lời ta nói là vô nghĩa, thì bảo ta cút hoặc giết luôn cũng được."

Lúc này, TTV bắt đầu cảm thấy tò mò, xoay người, mặc dù quần áo trên người hắn dơ bẩn rách nát, nhưng thần thái lạnh lùng, ánh mắt sáng rõ, có một loại khí chất cao ngạo, không chút nào tỏ vẻ chật vật.

Joshua thấy rõ diện mạo TTV, không khỏi vạn phần kinh ngạc! Không nghĩ tới omega này thoạt nhìn không lớn hơn mình, không, hẳn là còn nhỏ hơn mình, nhìn giống như chưa thành niên! Nhưng khẳng định phải hơn 15 tuổi, omega hơn 15 mà chưa tới 18 tuổi, không phải đều ở hết trong căn cứ Mai Tả sao? Làm sao có thể có mặt ở tinh cầu Lama cách xa cả vạn năm ánh sáng chứ!

Chuyện này...làm sao có thể? Chẳng lẽ hắn nhìn nhầm? nhưng mà người này có vẻ nhỏ tuổi, hay là đã hơn 18?

So với chuyện từ căn cứ Mai Tả trốn tới, Joshua càng muốn tin tưởng người này là trốn ra từ một gia đình quý tộc.

Lại nhìn kỹ một chút, bỗng nhiên cảm thấy omega này nhìn hơi quen quen, giống như từng gặp qua ở chỗ nào...

"Rốt cuộc muốn nói cái gì?" TTV thấy thanh niên beta nhiều chuyện này cứ nhìn chằm chằm chính mình không nói lời nào, ánh mắt trầm xuống, chậm rãi đến gần hai bước, khí thế tràn lan.

Nếu tên kia dám ra thế võ đẹp mắt, hắn sẽ lấy tánh mạng kẻ kia trong thời gian nhanh nhất.

Joshua tựa hồ cũng nhìn ra sát khí trong mắt đối phương, trong lòng hoảng sợ, nhất thời bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Hăn không dám trì hoãn thêm, lập tức ngồi xổm xuống, bày đồ trong túi ra, quần áo cùng thuốc đặt ở trên đất, sau đó lôi ra một cuốn vở, ở trên giấy trắng bắt đầu vừa vẻ vừa nói:

"Bây giờ ta vẽ cho ngươi một bản đồ đơn giản. Chỗ này, là rừng cây chúng ta đang đứng, 10km bên ngoài phía đông nam là thôn Henthal, từ thôn Henthal ngồi xe buýt đến trấn Glycine mất 15 phút, nhưng với tình trạng hiện tại của ngài không nên đến nơi đông người, chỉ có thể đi xuyen qua rừng cây này, đi bộ thì hơi lâu, mất khoảng một ngày, nhưng mà ta có một chiếc xe, chúng ta lái tới nơi chỉ mất hai giờ, như vậy đến trấn Glycine vào lúc hai giờ chiều. Cửa hàng áo khoác kia sẽ đóng cửa vào lúc 4 giờ chiều, trước kia ta từng làm việc cho nhà này, lão bản cửa hàng rất trân quý mấy cái áo choàng cách ly đó, đem đặt hết ở trên lầu, sau khi đóng cửa tiệm cũng sẽ khóa cửa lầu, dùng khóa vân tay."

Joshua nói thật nhanh, giống như sợ đối phương không đủ kiên nhẫn nghe hết, nhưng, hắn mới nói được một nửa, mũi kiếm xanh lai lần nửa chỉ đến mặt hắn.

"Ta không phải là alpha mà ngươi muốn kết giao, nhưng ngươi vẫn làm như vậy là vì sao?" TTV híp mắt nhìn thanh niên beta, thản nhiên nói, từ ánh mắt đến nghữ khí, đều lộ ra hàn ý lạnh lẽo.

Joshua biết, có còn mạng hay không, cần phải xem xét lời nói tiếp theo của hắn có thể đả động người này hay không. Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên, thanh kiếm laser chém sắt như chém bùn kia cũng từ từ nâng lên theo, từ đầu tới cuối không rời chỗ yếu hại của hắn.

"Đoán không lầm thì, ngài chính là omega thuần huyết khó gặp trong bản tin hơn một năm trước đi? Độ thuần huyết 99.99% đủ tiêu chuẩn nhập hoàng thất. Lúc báo chí đăng ảnh của ngài, ta có xem qua."

TTV không thừa nhận, cũng không phủ nhận, im lặng nhìn Joshua, trong mắt không có vẻ gì là vừa bị vạch trần thân phận.

Joshua không tránh né mà thản nhiên đối diện hắn, tiếp tục nói: "Ngài là từ tinh cầu Mai Tả trốn tới, nhưng mà quan phương hiện giờ vẫn chưa có có tin tức gì về chuyện này, cho nên ngài hẳn là vừa đi khỏi căn cứ không lâu, đế quốc cũng chưa có tiếng hành đuổi bắt toàn diện. Lúc đầu ta cho rằng ngài là alpha, muốn giúp ngài, bám vào ngài. Nhưng hiện giờ phát hiện ngài không phải, ngài là omega, hơn nữa còn là omega độ thuần huyết cực cao, bởi vậy ta càng phải giúp ngài."

"A, vì sao?"

"Kết quả việc trợ giúp ngài có hai loại, một, ngài bị bắt, omega có tì vết nhất định khó tiến vào hoàng thất, nhưng ngài có độ thuần huyết cao, cho dù bị giáng, cũng sẽ được cấp cho quý tộc. Nếu ngài được quý tộc sủng ái, lại cảm động vì ta đã từng giúp đỡ ngài khi ngài chạy trốn cũng nguyện trung thành với ngài, thì có thể sẽ dìu dắt ta, do đó cải thiện điều kiện sống cả nhà ta. Kết quả khác là, ngài không bị bắt, đương nhiên loại tình huống này khả năng không cao, nhưng mà ngài là omega đầu tiên trên khắp đế quốc có thê thành công trốn thoát khỏi tinh câu Mai Tả, ta đói với sự việc này phi thường có hứng thú, cũng rất muốn xem xem ngài có thể đi tới cùng. Như vậy xem ra, ta không có lý do gì không giúp ngài, bởi vì cho dù kết quả thế nào ta cũng có lợi. Đây là cơ hội ngàn năm có một đối với ra, bỏ qua ngài, ta cả đời này cũng không có khả năng tiếp xúc với giới quý tộc, càng không thể gặp được một omega đặc biệt như vậy. Có thể cả đời ta chỉ là một công nhân beta bình dân, chỉ có thể nhìn đệ đệ thương yêu nhất của mình bị biết thành một loại vật phẩm, bị phân phác đi."

"Những lời ngươi nói này, khả năng thu lợi rất nhỏ, chỉ sợ là mất nhiều hơn được."

"Cho dù là ai, nếu không muốn mãi trắng tay, đều phải giỏi đầu cơ, mà đầu cơ, đều có phần mạo hiểm." Joshua cảm thấy sát ý trên người đối phương đã nhỏ đi rất nhiều, càng nói càng có lòng tin đối với mình, ánh mắt cũng càng lúc càng sáng, ánh sáng bên trong mắt chỉ thuộc về loại người mạo hiểm cũng dã tâm.

TTV nhìn thanh niên beta trước mặt, con ngươi đen chớp động, hỏi: "Vậy làm sao ngươi biết ta cần trợ giúp?"

"Cho tới trước khi có áo choàng cách ly, ngài cần giúp đỡ. Hơn nữa theo ta thấy, ngài có thể trốn thoát khỏi căn cứ, nhát định là có chỗ hơn người, nhưng vẫn có nhiều chỗ không cẩn thận. Ví dụ như chỗ mà ngài vừa mới rớt xuống, sau khi rời khỏi lại không dọn dẹp dù, như vậy sẽ rất dễ bị quân đội phát hiện. Có lẽ bởi vì lúc đó tâm trạng ngài không tốt, đang vội, cũng cần phải nói, ngài có phải còn bị thương không? Còn có, trước kia đệ đệ của ta gặp ngài, ngài cũng không có áp dụng thủ đoạn gì để cam đoan nó không tiết lộ hành tung của ngài, tuy rằng nói như vậy...Nhưng ta thật cảm ơn ngài đã không giết đệ đệ ta diệt khẩu. Nhưng mặc dù ta và đệ đệ cũng không làm chuyện bất lợi cho ngài, ngài sao có thể chắc chắn đươc, người tiếp theo sẽ không đem hành tung của ngài báo cho cảnh sát? Cho nên, ngài cần giúp đỡ, nếu như ngài không muốn nhanh chóng bị bắt lại, ngài cần sự trợ giúp của ta."

Thanh niên beta nói xong một hơi một đoạn dài, sau đó cả hai đều lâm vào trầm mặc. Joshua vốn dĩ đối với bản thân rất có lòng tin, nhưng thấy trên mặt đối phương không có một biểu tình gì, không khỏi cảm thấy khẩn trương. Trong lòng bắt đầu lo lắng nhìn omega trẻ tuổi, thậm chí tính toán sác xuất trốn thoát khỏi kiếm của người này là bao nhiêu phần trăm.

Nhưng mà trong khi beta cảm thấy lạnh cả người, đang nghĩ có nên tìm cơ hội chạy trốn hay không, omega vẫn luôn cầm kiếm chỉ vào hắn bỗng nhiên nở nụ cười.

TTV thu kiếm, chậm rãi gợi lên khóe môi.

Người thẳng thắng, muốn cái gì đều nói rõ đến rành mạch, người như vậy, hắn thực thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.