Thích Khách

Chương 38



Tinh cầu Solomon khí hậu lạnh vô cùng, cơ hồ quanh năm đóng băng, hơn nữa thời gian ban ngày vô cùng ngắn, tinh cầu cơ hồ bị cả đế quốc quên lãng thường chìm trong đêm tối, nhưng, ban đêm ở tinh cầu bị mọi người cho là căn nguyên của tội ác lại không yên lặng, trong ánh đèn sáng lạn ồn ào náo động, sòng bạc, kỹ viện, tửu lâu, đấu trường tiếng người ồn ào, biển người hoạt động... Nó sa đọa đến kinh diễm, cũng có thể dễ dàng làm cho người mạnh mẽ.

TTV đúng hẹn gặp mặt L trước cổng đấu trường. Hai người cũng không nhiều lời, chỉ nhìn nhau, cùng ra khỏi cổng.

Tối nay đặc biệt lạnh, cho dù là tại tinh cầu Solomon, cũng là ngày lạnh hiếm thấy, người đi đường, nếu không phải hơi thở mong manh thì hơi thở cũng nhanh chóng ngưng kết thành làn khói trắng trước mặt. Người qua lại không nhiều lắm, vì tránh rét, đại đa số đã vào các quán xá hai bên đường.

Đại khái là do lạnh, người đi đường cũ thói quen tụ thành đôi, tìm mấy quán ăn xung quanh, đều bị thông báo hết chỗ, không thể nhận thêm khách.

"A? Thật quá tình cờ, đêm nay mỗi gia điếm đều làm ăn thật tốt."

Khi đi đến nhà hàng thứ 6, vẫn bị nhân viên chặn trước cửa thông báo nhà hàng đã kín chố, xin lỗi không thể nhận khách, TTV nhíu mày, cười như không cười mà cảm thán một câu, sau đó dời ánh mắt về L đang đi bên cạnh.

"đúng là tình cờ, hôm nay là ngày đặc biệt sao?" L bất động thanh sắc hỏi.

"Không nghe nói." TTV cũng bất động thanh sắc mà trả lời.

"Có lẽ là gần đấu trường nên làm ăn được, chúng ta đi xa một chút xem sao?" L đề nghị, tuy rằng mặt nạ che gương mặt, nhưng có thể nhìn ra, hắn đang nghiêm túc nhìn TTV, tựa hồ mang theo mục đích nào đó mà đánh giá.

"Ta không có cách nào." TTV không nề hà trả lời.

Vì vậy hai người đi càng lúc càng xa, dần dần tách khỏi trung tâm sầm uất.

Đường càng lúc càng lạnh, trong không trung bỗng nhiên hạ tuyết, bông tuyết từ trời bay đầy xuống, dưới ánh đèn vàng, thỉnh thoảng lấp lánh, như ánh kim cương. Bông tuyết trong suốt rơi lên áo choàng, có bông tuyết đọng lại trên vai áo, chất thành một nắm tuyết trắng.

Đi qua mấy nhà hàng liên tiếp, bên này ngược lại chưa kín khách đã đóng cửa ngừng phục vụ.

"Xem ra bữa cơm này, chúng ta ăn không được rồi." Lezar cười nói, chỉ không biết vì sao, nụ cười kia lại có chút lạnh.

"Đúng vậy, nếu biết sớm, chúng ta không nên ra ngoài." TTV đáp, ánh mắt chớp động, tay vô ý đặt ở chuôi kiếm bên hông.

"Thời tiết rất lạnh, không bằng, chúng ta uống chút rượu làm ấm?" cách bọn họ không xa, có một máy bán hàng tự động, vì vậy Lezar đề nghị.

"Được, vừa vặn ta nhớ tới một chỗ." TTV phụ họa.

Lezar thản nhiên liếc nhìn TTV, đến cạnh máy bán hàng tự động mua hai bình rượu, quét thẻ của mình, sau một loạt âm thanh lộc cộc, bình thủy tinh đựng rượu lăn ra.

Khu phố này thực an tĩnh, chỉ có một ngọn đèn đường cô đơn đứng cách đó vài mét, trên mặt đường tuyết đã nhanh chóng phủ một lớp mỏng, bước đi có thể nghe âm thanh dát dát.

Lezar lấy hai chai rượu, ném một cho TTV.

TTV vẫn luôn nhìn y chăm chú, chuẩn xác bắt được chai rượu, cũng không mở ra uống, vẫn nhìn chăm chú y như cũ.

"Ân? Sao không uống?" Lezar đi tới, mở nắp chai uống một ngụm lớn, nhìn chai rượu trên tay TTV, tỏ ra không để ý tới ánh mắt đối phương vẫn luôn dính lên người mình.

TTV chờ Lezar đến gần, giương môi, nói: "Đơn giản."

"A? Cái gì đơn giản?" Lezar rủ mắt, mặt nạ bạc phản quang ánh sáng lạnh lẽo.

"Nguyên nhân không uống rượu đơn giản." TTV nói, "Ta nghĩ trong rượu...có độc!"

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, TTV cơ hồ vào một khắc nhìn thấy vài bóng người nấp ở đầu ngõ, đem bình rượu ném lên, rút bội kiếm, kiếm phong nhoáng lên, trực tiếp hướng tới cổ Lezar.

Mà Lezar cũng giống như đã chuẩn bị từ sớm, trực tiếp lấy bình rượu trên tay đỡ, một tiếng rầm, bình rượu vỡ, mảnh vụn thủy tinh bay khắp nơi, có vài miếng văng tới mắt TTV.

TTV không thể không lui ra sau tránh, đúng lúc này, lại một tiếng rầm, nghe xa xôi, nguyên lai là chai rượu vừa rồi TTV quăng lên, vừa vặn rơi bể trên đường.

"Hừ, lãng phí một chai rượu ngon." Lezar lạnh lùng nói, thừa dịp một khắc TTV lui sau né thủy tinh vỡ, rút đao trên thắt lưng ra.

Ngân đao sáng như tuyết giữa đầy trời tuyết rơi, tỏa ra hàn quang.

"Ta có ý tốt hẹn ngươi chung bữa cơm, ngươi vậy nhưng muốn giết ta sao? Chỉ vì một trận thăng cấp? Thật sự ti bỉ."

TTV không hiểu sao thiên hạ lại có người đáng xấu hổ như thế, vì một lợi ích be bé thế nhưng sẵn lòng hại người, còn vu oan, cáo trạng trước.

"Ta ti bỉ? Ha ha, cũng không biết là ai dẫn theo người đến, còn cố ý dẫn ta tới đây, này là muốn giết người diệt khẩu sao?"

"Ngươi nói cái gì? Ai dẫn người đến?" Lezar nhíu mày, vì đảm bảo an toàn, y đúng là có một đội thân vệ, bất kể y đi đến nơi nào đều sẽ âm thầm bảo hộ, nhưng những người này đều được huấn luyện nghiêm khắc, ngay cả y cũng không phát hiện có người đi theo, sao lại có thể bị người này phát hiện?

"Hừ, ít nói nhảm!" Đáy mắt TTV tối sầm, huy kiếm tiến lên, trường kiếm không lưu tình mà chém đến chân Lezar.

Lezar nhảy lên, khó khăn tránh thoát kiếm phong sắc bén, sau đó, mượn lực vung đao về mặt TTV.

TTV thu kiếm về đỡ, trong nháy mắt đao kiếm chạm nhau, hắn cảm thấy cánh tay tê rần, nhưng không dám lơi lỏng, hung hăn dùng lực, âm thanh kim loại ma sát chói tai, hai người cùng nhíu mày, TTV lập tức đẩy, bức khỏi thanh đao của Lezar, đồng thời nâng chân đạp một cước lên bụng dưới y, sau đó tiếp tục cuối thấp gạt chân.

Cước thứ nhất Lezar không tránh thoát, bụng bị đá trúng, không khỏi kêu rên, nhưng chiêu thứ 2 tiếp theo, hắn tựa như biết rõ quỹ đạo chiêu số của đối phương, hữu kinh vô hiểm tránh thoát, tiếp theo TTV sẽ lại chém ngang tới một kiếm, Lezar ngửa ra sau, chống tay đẩy, nhảy lên, chém tới TTV.

Một loạt động tác này TTV quá quen thuộc, đây đúng là chiêu thức hắn dùng đối phó với thất hoàng tử tại hoàng cung Klappa hôm đó. Lúc đó hắn cũng vì tránh thoát đao của thất hoàng tử, ngã người ra sau lấy lui làm tiến mà lần thứ hai xuất kiếm.

Một đao này của Lezar tới quá nhanh, TTV cơ hồ không kịp suy nghĩ, vung lên kiếm, nghênh diện loan đao, xoay một vòng, lực đạo một đao kia hoàn toàn tiêu thất. Nhưng Lezar cũng không tiếp tục công kích, ngược lại thu đao, vững vàng đứng cách TTV ba thước.

"Quả nhiên là ngươi."

Kỳ thật lúc TTV vung kiếm đã hối hận không thôi,

Không sai, đây là phương pháp ngày đó thất hoàng tử phá giải chiêu này của hắn, chẳng qua lúc ấy thất hoàng tử dùng đao lazer, không giống kiếm hắn hôm nay, nhưng nguyên lý nhất dạng, ngay cả động tác cổ tay cũng giống nhau như đúc. TTV vì không muốn bại lộ thân phận, từ sau khi trốn tới tinh cầu Lama, không còn sử dụng những chiêu thức từ dùng trước mặt công chúng, nhưng hiện giờ người này lại quá mức giảo hoạt, thế nhưng dùng phương pháp trái ngược, dùng kiếm chiêu của hắn, hắn lại theo bản năng sử đao thức của y phá giải.

"Nguyên lai là thất điện hạ." TTV kỳ thật đáy lòng đã sớm hoài nghi, nhưng hắn thật sự nghĩ không ra với thân phận như vậy, vì sao sẽ đến đấu trường Solomon làm đấu sĩ, cho nên không dám khẳng định. Cho đến vừa rồi y dùng chiêu thức của mình, mới xác định không còn nghi ngờ.

"Hộ vệ quân binh đoàn Sứ Mệnh tìm ngươi đến nỗi vất vả."

"A? nếu vậy Thẩm mỗ thật vinh hạnh. Bất quá Thẩm mỗ vẫn cho rằng thất điện hạ là một người quanh minh lỗi lạc, không nghĩ tới cũng sẽ làm ra loại chuyện phục kích sau lưng như vậy."

Lezar nhịn không được cười khẽ, "Ngươi ngược lại là có ý tứ, lần đầu tiên gặp mặt ngươi đã nói muốn tìm ta trả thù. Này lần thứ hai gặp mặt, ngươi lại nói ta dẫn người đến hại ngươi. Ta không rõ, người ngươi nói, rốt cuộc ở đâu?"

Tay nắm kiếm của TTV không nhịn được mà buộc chặt, trầm giọng nói: "Thất điện hạ, hương vị alpha từ xa truyền tới, ngài còn hỏi ta người ở đâu, là coi thường ta sao? Có phải do người bị phục kích chỉ là ta, nên cách ly trang cũng lười mặc phải không?"

Lời còn chưa dứt, TTV đã không chút khách khí rút kiếm tấn công.

Lezar càng lúc càng không hiểu lời TTV, hương vị tin tức tố Alpha? Chỗ nào? Sao y một chút cũng không cảm giác được? Nhưng lúc này kiếm của đối phương đã mang theo kiếm phong đánh tới, y không thể không vung đao ra đỡ.

TTV bình sinh hận nhất những người giở trò xấu xa sau lưng người khác, đời trước hắn vì sao mà chết? TTV hắn vĩnh sinh sẽ không quên.

Từng nghe nhiều lão nhân trong đấu trường nói, có những người để chắc chắn thắng được trận mấu chốt, thường hay làm vài động tác tiểu nhân dưới lôi đài, bởi vậy mà số đấu sĩ bị hại chết cũng không ít.

Hai người sắp giao đấu, TTV khi nhận lời mời của đối phương cũng đã nghĩ qua, nhưng theo suy đoán của hắn, cảm thấy L này cũng không phải là một tiểu nhân âm hiểm, nên nhận lời, đương nhiên, nếu y dám dùng chiêu số mờ ám với mình, hắn cũng không ngại. Dù sao, nếu luận về phương pháp giết người không tiếng động, TTV nếu nhận thứ hai, sẽ không ai dám xưng đệ nhất. Cũng không nghĩ đến khi giải quyết lại phát hiện vị kia thật là thất hoàng tử. Nếu như y là thất hoàng tử, vậy mục đích y hẹn mình ra cũng không đơn giản.

Chỉ cần nghĩ tới mình bị tính kế, TTV giận dữ, xuất kiếm ngày càng sắc bén.

Chỉ cần nghĩ tới thân phận mình lần thứ hai bại lộ, không thể tiếp tục ở lại Solomon, cố gắng trong mấy tháng liền tan thành bọt nước, TTV liền hận không thể giết người này.

Nếu hắn cùng vị thất hoàng tử này có duyên như thế, vậy, bây giờ liền giết y thì sao?

Đường phố vắng vẻ, lạc tuyết tán loạn, đao quang kiếm ảnh, chân trời quanh quẩn âm thanh đao kiếm va chạm. Một đôi bóng người dây dưa xẹt qua lớp tuyết đọng trên mặt đất, không khí lay động, giây lát đã làm một khoảng mặt đường trắng noãn trong suốt hủy đến hoàn toàn thay đổi.

Hai người đánh đến chỗ chai rượu vừa rồi bị TTV quăng vỡ trên mặt đất, TTV vô ý đạp lên một mảnh thủy tinh nhỏ, trợt chân, lộ ra sơ hở. Lezar đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, vươn tay chụp lên áo choàng của hắn.

Chỉ cần dùng thêm một chút lực, khóa áo sẽ bị mở ra, hương vị tin tức tố omega trên người sẽ lan rộng cả khu phố, tuy rằng trên đường lúc này không người, nhưng cũng không loại trừ có người sẽ lập tức đi ngang qua.

Nếu áo choàng bị kéo xuống, TTV nhất định vô tâm tham chiến, sẽ bỏ trốn trước khi những kẻ khác đến. Nếu đến lúc đó liên hệ được đội thân vệ binh bảo hộ, xuất kỳ bất ý giáp công, sẽ có bảy phần thành công đem người bắt vào tay.

Nhưng vào khoảnh khắc ngàn năm có một như vậy, Lezar lại do dự.

TTV lộ ra một sơ hở là đã giận không kiềm được, sao có thể dung y chần chờ một khắc, lúc này xoay người đem áo choàng lần nữa bọc tốt trên người, thuận thế đẩy ngã Lezar trên mặt đất.

Trường kiếm đã bị ném, TTV lại rút trong tay áo ra một thanh chủy thủ, mắt thấy Lezar không khả năng trốn tránh, đang muốn đâm về phía cổ họng y, lúc này, dư quang TTV lại thoáng nhìn đến một đồ vật.

Một điểm sáng đỏ, vừa dừng trên trán hoàng tử Lezar, chỉ trong một chớp mắt, liền biến mất không thấy.

TTV nằm trên người Lezar, dao kề cổ y, nhưng thân thể đã cứng đờ.

"Thì ra người của ngươi còn mang theo súng laser, lúc này đang ngắm chuẩn đầu của ta sao?" Hai người đều vừa mới đánh nhau kịch liệt mà thở hổn hển, TTV nhìn chằm chặp đôi mắt sau mặt nạ bạc, con ngươi đen giống hắn. Bốn mắt nhìn nhau như vậy, càng làm hắn có một loại ảo giác, giống như người hắn đang nhìn thấy lúc này, chính là thất hoàng tử của kiếp trước, hắn sống hai đời, đây là người duy nhất hắn hạ thấp cảnh giác.

Cảm xúc dưới đáy lòng nói không thành lời, tay nắm chủy thủ kê bên cổ Lezar càng thêm dùng sức, thậm chí sắp cắt qua tầng da thịt mỏng manh nơi yết hầu, đổ máu.

TTV bỗng nhiên cong khóe miệng, cười rộ lên, đáy mắt tối tăm nhiễm lên mấy phần điên cuồng.

"Thất điện hạ, có muốn thử xem, hai người chúng ta, rốt cuộc ai sẽ chết trước!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.