Thích Khách

Chương 50



Quan quân binh đoàn sứ mệnh còn đang dùng loa phát thanh công kích hành vi mưu sát của TTV, khuyên hắn lập tức thả con tin, đầu hàng nhận tội. Các phóng viên truyền thông đứng chật dưới lầu đang tường thuật trực tiếp tình huống trên cách mạng lưới truyền thông lớn, thông qua các kênh thông tin tiếp cận quần chúng, trong nhất thời, giữa vô vàn tin tức, tên của TTV nhảy lên đứng dầu bản, thậm chí còn nổi bậc hơn cả đại thọ 60 sắp đến của hoàng đế Kelmis.

Trước kia rất nhiều người nghe tên TTV, cũng chỉ biết hắn là một omega rât có năng lực, có thể trốn khỏi căn cứ Mai Tả, đột nhập hoàng cung ý đồ mưu sát hoàng tử, sau đó còn có thể lông tóc vô thương trốn thoát dưới sự vây bắt của quân đội, kỳ thật rất nhiều người đều chỉ cho rằng xem việc vui mà thôi, mà lúc TTV thả ra thông tin nói chỉ cần trả tiền, là có thể hướng hắn mua mạng alpha, cũng không có bao nhiêu người tưởng thật, về sao TTV mai danh ẩn tích, dần dần mờ nhạt khỏi tầm nhìn của dân chúng, mọi người cũng dần quên người này, cho đến hôm nay, nghe nói hắn cư nhiên giết người, mọi người ngoài khiếp sợ cũng sinh ra phản cảm với omega này.

Vì sao có thể giết người? Thân là omega, không hảo hảo ở trong căn cứ được bảo hộ, không ngoan ngoãn chờ đợi sinh con nối dòng cho alpha, thực hiện cống hiến cho nhân loại, vậy nhưng lại bỏ trốn, trốn còn chưa nói, muốn thì làm đi thôi, cư nhiên còn giết người, đây không phải là tìm đường chết sao?

Trong đám người vây xem tại hiện trường, nghĩ như vậy cũng không ít, có người thậm chí còn nói ra, trong giọng nói tràn ngập khinh miệt và bất mãn đối với omega nháo sự này.

"Chính là, omega trốn được thì sao? Bọn họ không có quyền lao động, có phải sẽ đói chết hay không?" một thanh âm non nớt vang lên giữa đám người.

Nam nhân vừa mới nói omega này tìm đường chết hơi sửng sốt một chút, nhìn quanh một vòng,, mới thất nhóc con đứng bên chân. Nhóc con này bộ dáng phi thường xinh đẹp, chớp chớp đôi mắt to, nhìn khoảng 5,6 tuổi, thông qua tin tức tố, đó chính là omega.

"Athill, không được xen vào lúc người lớn nói chuyện, không lễ phép."

Nhóc con được một nam nhân beta trẻ tuổi bế lên, thanh niên beta tạ lỗi với người kia: "Thật ngại quá, nhóc con không hiểu chuyện, mong ngài bỏ qua cho."

Nam nhân kia không nói gì, nhưng nghe xong lời của nhóc con, khi hắn lại ngẩng đầu nhìn về sân thượng quân y viện, trong ánh mắt đã trộn lẫn chút cảm xúc bất đồng.

Bé con kia ánh mắt ngập nước, chờ mọi người không để ý, đưa cánh tay mũm mĩm ôm lấy cổ ca ca, nằm úp sấp thì thầm vào tai hắn: "Joshua ca ca, những lời đó không phải là ca nói với ta sao? Vì sao không cho ta nói ra chứ?"

Thanh niên beta đặt một ngón tay lên môi, nháy mắt với nhóc con: "Đây là bí mật của chúng ta, cho nên không thể nói cho người khác nghe được, nhớ chưa?"

Athill dùng sức gật đầu, Joshua mìm cười vuốt nhẹ lên mái tóc nâu mềm mại, sau đó ngẩng đầu, cũng nhìn lên sân thượng quân y viện, bàn tay không ôm Athill bỏ vào túi áo, chạm vào miếng mộc bài, đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt theo hoa văn khắc bên trên, là một chữ Vân.

Cùng lúc, sân thượng quân y viện, Baccho hỏi TTV có thể có cách lấy được loa phóng thanh hay không, TTV ném ra phi trảo, giựt lại, loa phóng thanh trong tay quan quân đã vào tay hắn.

Hết thảy diễn ra rất bất ngờ, quan quân kia đang ngôn từ nghĩa chính kể tội hành vi TTV, bỗng nhiên cảm thấy trong tay trống không, lời nói phía sau đi ra khỏi miệng đã không còn được khuếch trương, giống như bị nuốt mất, binh lính bên cạnh thấy TTV vừa động, thiếu chút nữa đã kích động đến nổ súng, nhưng nhìn lại cháu gái tư lệnh, vẫn nhịn xuống.

Baccho nhận loa phóng thanh, liếc nhìn TTV, TTV gật đầu với hắn.

Baccho cầm loa phóng thanh cười lạnh, bắt đầu nói: "Hung thủ giết người? Như vậy, ta tính là cái gì? Một người đã chết. hay là, linh hồn đã chết mà thân thể còn sống?"

Lời vừa nói ra, dưới lầu bỗng nhiên xôn xao, châu đầu ghé tai, nghển cổ nhìn lên, tất cả đều muốn biết là ai đang nói.

"Ta đã từng tự sát không thành tại căn cứ Mai Tả, bị đưa đến quân y viện đế quốc cứu trị, chính là giáo sư bị giết kia, lấy ta làm thí nghiệm, bắt đủ các loại ống trên người ta, mỗi cuối tuần đều phải lấy một lượng máu lớn từ cơ thể ta. Ta chỉ muốn còn sống thoát khỏi chỗ này, ta chỉ không muốn cứ như vậy biến mất vô thanh vô tức trên mảnh đất tổ quốc ta yêu thương, bằng hữu của ta liều chết tới cứu ta, hắn không muốn thấy lạnh băng trong phòng thí nghiệm từng chút biến thành vật thí nghiệm, xin hỏi, chúng ta đến tột cùng phạm vào tội gì? Chẳng lẽ bởi vì chúng ta muốn cố gắng sống sót, sống như một người chân chính sao, liền muốn đối với chúng ta đuổi tận giêt tuyệt sao?"

Lúc Baccho nó những lời này, ngữ khí thanh lãnh, lại tràn ngập sức mạnh, thật giống như một người tuyệt vọng bị bức đến cùng, nản lòng thoái chí mà bộc lộ ra phẫn nộ bất kham, "Về phần vì sao ta lại chọn tự sát ở căn cứ Mai Tả, ha ha, các bạn ở đây, nếu các người là thường dân, trong nhà lại trùng hợp có đệ đệ muội muội hoặc nhi tử là omega, như vậy, chờ sau khi bọn họ qua 15 tuổi đi vào căn cứ, các người sẽ rõ...A, không, các người vĩnh viễn sẽ không hiểu được, chỉ cần không tự mình trả qua cuộc sống như vậy, sẽ vĩnh viễn không thể nào hiểu được..."

Khi Baccho còn đang nói, Miffy cảm giác tay TTV giữ bên hông nàng buông lỏng lực đạo, vào lúc mọi người đều đang chú ý đến từng lời nói của BAccho, trên tay dấu diếm dấu vết chấn động. Nàng hồi hộp đến nỗi tim đập thình thịch, biết nam thần của nàng sắp hành động, mở to mắt, đứng yên không dám động, sợ lộ ra sơ hở sẽ liên lụy đến nam thần.

Bên kia, Baccho vẫn tiếp tục lên án. Thanh âm của hắn vang đội qua loa phóng thanh truyền khắp bốn phía quân y viện, đám người vẫn thấm giọng nghị luận dưới lầu lúc này cực kỳ an tĩnh, xe lưu thông bên đường cũng có rất nhiều chiếc dừng lại, nghe Baccho nói, binh sĩ binh đoàn Sứ Mệnh nhìn nhau không biết làm sao, nhất thời cũng không biết phải phản ứng thế nào, lúc này, bộ đàm quan quân kia vang lên, bên trong truyền ra mệnh lệnh của thượng cấp:

"Trung úy Dulas, ngăn cản người kia! Không cho hắn nói thêm gì nữa!"

"Nhưng mà cháu gái của tư lệnh..."

"Đây là mệnh lệnh! Không cần biết phải trả bằng giá nào, ngăn cản omega kia hồ ngôn loạn ngữ! Nếu còn nói, có thể bắn hạ"

"...Vâng."

Quan quân trẻ tuổi nhìn omega trước mặt, nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.

Muội muội của hắn, cũng là omega a, mà tính theo quân hàm của hắn, nhà bọn họ tuyệt đối không thể xem là quý tộc.

"Hàng năm căn cứ Mai Tả đều có omega tự sát, nhưng tin tức chưa bao giờ được công khai ra ngoài, vì sao? Thân là công dân đế quốc, chẳng lẽ không có quyền được biết một phần đồng bào mình đang trải qua cuộc sống thế nào sao? Nói cái gì mà chính sách bảo hộ, hừ, rốt cuộc là chính phủ muốn che đậy chân tướng, hay là quý tộc alpha vì tư lợi mà kiếm cái cớ chính đáng.."

Quan quân trẻ tuổi khẽ thở dài, tay để ra sau, ra dấu với thuộc hạ, thủ thế: chuẩn bị.

Baccho nghe động tĩnh rất nhỏ từ TTV đang đứng phía sau, khóe miệng hơi nhếch, nói ra câu sau cùng vào loa phóng thanh: "Quyền lực không phải vĩnh hằng, một ngày nào đó, omega và beta sẽ thấy giá trị của chính mình, cũng sẽ ý thức được, bán mạng cho alpha là cỡ nào không được trọng dụng."

Trung úy Dulas thủ thế biến đổi: bắn!

Ngay trong nháy mắt, TTV một tay xô Miffy ra sau tấm thu năng lượng mặt trời, chính mình ôm lấy Baccho, thả người nhảy khỏi tòa nhà. Phía sau là một trận thanh âm súng laser tự động nhả đạn, TTV quăng ra 2 cái phi trảo, bám vào ống dẫn tòa nhà đối diện, đồng thời mặc vào áo choàng cách ly màu đen mang tính đại biểu cao, hai người dựa vào phi trảo giảm xóc để tiếp đất, đám người vây xem tản ra, TTV lại ném phi trảo, áo choàng đen lại lần nữa phấp phới giữa không trung.

"Nhanh đuổi theo bọn họ!" Trung úy Dulas hạ mệnh lệnh với hai chiếc phi thuyền quân dụng.

Phi thuyền nhỏ đuổi theo bóng dáng áo choàng đen len qua các tòa nhà cao tầng của thành phố, đây là lần đầu tiên quân đội dùng phi thuyền truy bắt TTV, mấy lần trước vì quá mức khinh địch, nên đều để hắn trốn thoát, lúc này bọn họ cũng không dám phớt lờ.

Quả nhiên, tốc độ phi trảo của TTV có nhanh thêm cũng không thể nhanh hơn tốc độ của phi thuyền quân dụng, vào lúc có ý định trảo đến tòa nhà kế tiếp đã bị phi thuyền vây khốn, tung ra lưới từ trường vây bắt, nhưng khi tấm lưới chạm đến thân ảnh màu đen kia, bóng đen lại nhẹ nhàng run lên, áo choàng màu đen dưới sức gió nháy mắt tựa như quả bóng xì hơi, mềm mại rơi xuống, mà hai omega vốn ở dưới áo choàng, lại hoàn toàn biến mất!

"Báo....báo cáo trung úy, không thấy người.."

Trung úy Dulas: "..."

Chuyện này có thể tính thế nào đây, thất trách nghiêm trọng, hắn cũng nên khóc rồi. Nhưng mà lần này, hắn thế nhưng sẽ vì hai đào phạm trốn thoát, mà hơi hơi nhẹ nhàng thở ra....Hăn đây là làm sao vậy?

Kỳ thật từ trước khi rơi xuống đất, TTV đã chuẩn bị kỹ càng, lần thứ hai bị phi trảo kéo lên chỉ là một cái áo choàng không, mà hắn và Baccho vào lúc mọi người tập trung chú ý vào áo choàng đã tranh thủ lẻn vào đám đông, trong lúc hỗn loạn, nhảy vào một chiếc xe tải chuyên chở hàng hóa gần đó.

Lần đầu tiên hắn đến tinh cầu Lama, hoặc là nói, lần đầu tiên hắn xuất hiện trước công chúng, chính là dùng hình tượng áo choàng đen xuất hiện, mọi người đã thành thói quen, như vậy cũng rất dễ dàng sinh ra ảo giác thị giác, khi áo choàng xuất hiện, mọi người đều vô tình coi là chính hắn, lần này TTV chính là lợi dụng điểm này để thoát thân.

Thích khách giỏi nhất, không phải chỉ có lén lút, bí mật hành động, đôi khi, càng nguy hiểm lại là càng an toàn, cái gọi là dương đông kích tây, kim thiền thoát xác, động tĩnh lớn một chút ngược lại thêm dễ dàng đánh thắng vì đánh bất ngời, nhất là trong những nhiệm vụ nguy hiểm, phương pháp này lần nào cũng đúng.

Trong kho hàng xe chở hàng, đạt được một khắc thoải mái, TTV hơi hơi thở dốc, cả người đầy mồ hôi, Baccho sắc mặt tái nhợt, thở hồng hộc, thể chất quá chênh lệch chỉ cần nhìn đã thể hiện rõ.

"Ngươi thật sự là lợi hại, chưa từng thấy qua omega lợi hại như vậy." Baccho loay hoay tìm chỗ dựa trong thùng xe đầy hàng hóa. TTV thản nhiên nhìn Baccho, cuối cùng chỉ nói ba chữ:"tiền thù lao?"

Baccho nheo nheo mắt, kéo kéo khóe miệng: "Kỳ thật, nói cho ngươi biết, ta không có tiền, một đồng cũng không có."

TTV: "..."

Baccho ngạo nghễ hất cằm: "Nhưng ta có thể kiếm tiền, biêt không, ta có thể kiếm rất nhiều tiền."

TTV bỗng nhiên rất muốn ném hắn ra ngoài.

Xe vận tải cao tốc chạy trên đại lộ quốc vương, đi qua cầu vượt trên không, bên tay trái chính là cao ốc hội nghị của đế quốc tinh tế, phù điêu tượng trưng cho tự do cùng hòa bình, chúng tinh củng nguyệt được alpha beta omega vây quanh ở giữa, cùng đắm chiều trong ánh nắng vàng tịch dương, như một biểu hiện giả dối được tô son trát phấn.

Xa xa, đỉnh tháp nhọn của hoàng cung Klappa ẩn hiện, cũng như chủ nhân của nó, hoàng thất, quý tộc cao cao tại thượng không dung người trộm nhìn khuôn mặt.

Baccho thấy TTV nghe nói mình không có tiền cũng không phản ứng gì, cuối cùng cũng thả lỏng một hơi, hỏi: "Xe này đi đây vậy? Chúng ta tìm một cơ hội thích hợp nhảy xuống đi?"

Vừa rồi TTV và Baccho thừa dịp xe này đang bốc hàng thì trốn vào, hiện giờ cửa thùng xe đã khóa lại, hai người bị nhốt bên trong.

"Bây giờ chưa được." TTV nói.

"Cửa bị khóa? Thử xem có thể phá mở hay không?"

TTV lắc đầu.

Baccho nhíu mi, "Vì.." Còn chưa nói hết lời, Baccho đã hiểu được.

Từ ánh sáng nhạt qua khe cửa xe, Baccho nhìn thấy dấu hiệu lớn bên trong cánh cửa, mái vòm của hoàng cung Klappa, dấu hiệu của hoàng thất.

Đây là xe đến hoàng cung?

Nhìn kỹ thêm một lần, có thể thấy toàn bộ xe đều được bao phủ ánh sáng xanh nhạt khó phát hiện, đây là hệ thống phòng ngự bảo an cao cấp nhất, nếu tự tiện phá hư, sẽ kích hoạt báo động, đến lúc đó xuất hiện chế độ chống trộm như thế nào thì cũng khó nói, kết quả không tốt nói không chừng còn có lưới laser vụt ra cắt thành tổ ong.

Bọn họ thật vất vả ra khỏi quân y viện, thế nhưng lại lên một chiếc xe đi hoàng cung Klappa, đây không phải là...rất bi kịch sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.