Thích Khách

Chương 59-2



Phạm Tư Đức muốn trừu máu TTV, TTV không cự tuyệt. Dù sao, đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn không biết bọn họ trừu máu của mình để làm gì, nhưng hắn hiểu, chỉ cần hắn còn giá trị lợi dụng đối với người này, hắn liền an toàn ở đây một đoạn thời gian. Chính là một lần hai lần TTV còn có thể nhịn, nhưng vào lúc Phạm Tư Đức đề xuất trừu huyết lần thứ sáu trong vòng nửa tháng, TTV bị chạm điểm mấu chốt, tất nhiên không hòa nhã.

Phạm Tư Đức không kiên trì, chỉ mỉm cười nói với TTV: "Thật ngại quá, nếu ngài không nguyện ý, chúng ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngài. A, đúng rồi, ngài đi vắng nhiều ngày, thăng cấp ở khu vực này đã chấm dứt, tích phân toàn khu vực sẽ quay về 0, quý sau sẽ lại bắt đầu, ta chờ mong biểu hiện của ngài."

Nhìn Phạm Tư Đức mang người đi, ánh mắt TTV trầm xuống, trong lòng bắt đầu nghi hoặc. Hắn không tự chủ được mà nhớ tới Baccho và vị omega mà Baccho giả dạng trong hoàng cung kia, hai người đều đã bị rút một lượng máu lớn. Về sau TTV có hỏi Baccho, vì sau bác sĩ huyết học đều trửu máu của hắn không ngừng để làm nghiên cứu, Baccho đang vùi đầu trong phòng thí nghiệm đột nhiên ngẩng lên, bình tĩnh nói hắn cũng không biết, đáy mắt tràn đầy oán hận.

Hắn, Baccho, còn có omega kia nữa, nếu nói có chỗ nào giống nhau, đó chính là cả ba đều là omega. Vì sao sẽ có người cảm thấy hứng thú với máu của omega? Giáo sư Figg bị hắn ám sát kia, chẳng lẽ có mối quan hệ gì với đấu trường Solomon?

Quý sau khu cao thủ lại bắt đầu, TTV cũng trở lại lối sống ở đấu trường, huấn luyện, vật lộn quyết liệt, một lần lại một lần đá đối thủ xuống khỏi lôi đài, giành thắng lợi, tuy rằng nếu so với trước kia, thủ thắng cũng không phải dễ dàng, nhưng TTV vẫn duy trì kỷ lục bất bại.

Quy chế khu đẳng cấp cao có một chút khác biệt so với trung cấp và sơ cấp, trận đấu không hoàn toàn phụ thuộc vào sự phân phối ngẫu nhiên của máy tính, đấu sĩ đẳng cấp cao có thể khiêu chiến và đoạt chiến.

Khiêu chiến chính là, trong phạm vi đẳng cấp cao, đấu sĩ nào cũng có thể khiêu chiến với một đấu sĩ bất kỳ nào khác, nếu thắng, sẽ đạt được tích phân cao gấp đôi trận đấu thông thường. Người khiêu chiến được khiêu chiến với số lần không hạn chế, nhưng không thể khiêu chiến với đấu sĩ có tích phân thấp hơn mình. Về phần người bị khiêu chiến, có thể từ chối, nhưng không thể quá ba lần.

Đoạt chiến chính là, có thể tự thân thỉnh tạm dừng một trận đấu đang diễn ra, cướp đối thủ của đối phương, sau khi thắng lợi vẫn có thể được tích phân gấp đôi. Nhưng nếu muốn đoạt đối thủ của người khác, thì trước tiên phải đánh thắng người đó, sau đó mới có thể đấu với đối thủ của hắn. Ví dụ như AB đang đấu, C có thể yêu cầu gián đoạn trận đấu, giải quyết A, sau đó đấu với B. Như vậy tương đương với một người đấu lại hai, rất hao phí thể lực, bất quá cũng có người muốn tăng tích phân nhanh chóng, rất thích hợp với một vài đấu sĩ muốn thăng cấp. Đoạt chiến chỉ giới hạn trong những đấu sĩ cùng tầng.

Lần này TTV không giống lần trước vội vã muốn thăng cấp, nhưng hắn cũng muốn nhanh chóng đến tầng 120, như vậy mới có thể sử dụng phòng huấn luyện cơ giáp miễn phí của đấu trường. Loại vũ khí thần bí này, kiếp trước có tưởng tượng cũng không tới được, đối với TTV có lực hấp dẫn thật lớn. Thân là thích khách, tính hiếu chiến tranh cường trong cơ thể không thể xóa nhòa, hắn quan tâm tới mọi thứ đồ vật mạnh mẽ trong thế giới này. Nhưng một thai cơ giáp đều có giá trên trời, hơn nữa bị quân đội khống chế nghiêm khắc, người thường cực khó tiếp xúc, cũng chỉ có chỗ mà chính phủ và hoàng đế đều nhắm một mắt mở một mắt này, mới có thể thấy bóng dáng.

Mang theo lòng tò mò mãnh liệt với phòng huấn luyện cơ giáp, TTV từng bước từng bước chậm rãi thăng cấp trong khu đấu sĩ cấp cao. Nhưng do lúc trước thăng cấp là cùng với Thất hoàng tử so, hai người lại ngoại lệ đều tiến vào khu đấu sĩ cao cấp, cho nên tên tuổi hắn tại khu vực này thực vang dội, hơn nữa với chiếc tích như vậy, khó tránh khỏi cây to đón gió lớn.

Khi hắn thuận lợi tiến tới tầng 118, bắt đầu có người gây phiền toái cho hắn. Bởi vì thực lực hắn quá mạnh mẽ, chẳng kẻ ngu nào đi đoạt đối thủ của hắn, nhưng mà khiêu chiến thì chính là hết một trận lại đến một trận không ngừng, thật giống như có người tổ chức, mỗi ngày đều có đấu sĩ tích phân thấp hơn hắn đến khiêu chiến, nhưng chiếc xe bus cứ từng đám từng đám chen nhau đi lên, tựa hồ muốn hao hết khí lực của hắn.

Một tháng sau khi về lại đấu trường, TTV dưới thế bị vây công, bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi, thua trận đấu đầu tiên. Danh hiệu chiến thần bất bại, rốt cuộc dưới sự chèn ép của một số người, bị đánh rụng. Hơn nữa cánh tay hắn bị đối thủ cắt qua, lần đầu tiên bị thương tại đấu trường.

Mỗi ngày trong đấu trường Solomon đều có người bị thương, bởi vậy có nhân viên chuyên môn chữa bệnh và chăm sóc riêng của đấu trường. Sau khi TTV bị thương, rời sàn đấu, vốn tính trở về phòng tự xử lý, lại bị mấy người nhân viên bao vây lấy.

"Dã Quỷ đại nhân, xin cho phép bọn ta xử lý vết thương cho ngài."

"Không cần." TTV nói xong muốn đi, lại bị vài người ngăn lại. Ánh mắt lạnh lùng nhìn đến tay của một nhân viên trong đó, bàn tay kia đang nắm cánh tay hắn.

Nhân viên chữa bệnh bị nhìn đến phát lạnh, xấu hổ cười nói: "Dã Quỷ đại nhân, môi trường ở tinh cầu Solomon khắc nghiệt, không thích hợp nhân loại sinh tồn, nếu không xử lý tốt miệng vết thương, sẽ gây nên hậu quả nghiêm trọng."

TTV nhíu mày, cuối cùng cũng đồng ý để cho nhân viên chữa bệnh băng bó cho mình.

Trong phòng sinh hoạt chung của khu đấu sĩ cấp cao, nhân viên chăm sóc chữa bệnh lấy một ống chích từ trong rương y tế ra, bên trong đầy dược vật, đang muốn tiêm vào tay TTV, TTV rùng mình, ngăn cản tay hắn.

"Ngươi muốn làm gì?"

Nhân viên kia thấy tay bị nắm chặt, đau đến oa oa la lên: "Đại nhân tha mạng ta ta ta...ta chỉ là muốn gây tê cho ngài! Như vậy khi xử lý vết thương ngài sẽ không đau."

TTV nhìn nhân viên y tế nhe răng nhếch miệng trước mặt mình, nhưng cũng không buông hắn ra: "Không cần."

"Nhưng mà Dã Quỷ đại nhân..."

TTV tăng thêm chút lực, nhân viên y tế kia lại ngao ngao kêu lên.

"Ta đã nói rồi, không cần."

"Được được được, không cần không cần, ngài ngài ngài buông đi..."

TTV buông nhân viên y tế ra, hắn bắt đầu rung rẩy băng bó vết thương, vừa nhìn trộm TTV, TTV làm bộ như không thấy, nhắm mắt dưỡng thần, để mặc đối phương đổ thuốc, sau đó dùng kim may lại, chân mày cũng không nhíu một chút. Nhân viên y tế thừa dịp TTV không để ý, sờ soạng trong hòm thuốc lấy ra một ống nghiệm, đang muốn hứng máu TTV chảy ra từ vết thương, TTV đột nhiên mở mắt ra, một cước đá văng.

"Nói, có phải Phạm Tư Đức cho ngươi tới hay không?" TTV đạp chân lên cổ nhân viên y tế, chỉ cần tăng thêm chút lực liền có thể giết chết đối phương.

Nhân viên y tế sợ tới mức trên mặt không còn huyết sắc, lắp bắp nói: "Tha tha tha mạng! Ta chỉ là phụng mệnh làm việc..."

"Cút!" TTV một cước đem người đá văng, thanh âm lạnh như băng: "Trở về nói với Phạm Tư Đức, ta muốn gặp hắn."

Nhân viên y tế dọn đồ xách quần chạy, TTV nghiêng mắt nhìn vết thương trên tay, có thể thấy được vết thương sâu đến tận xương còn đang chảy máu. Hắn dùng băng vải do nhân viên y tế để lại, một tay băng bó vài vòng, qua loa xử lý xong, đứng lên muốn trở về phòng mình, bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm quen thuộc: "Ngươi xử lý như vậy không được, sẽ bị nhiễm trùng."

TTV ngẩng đầu, nhìn nam nhân đứng ở cửa phòng sinh hoạt chung.

"L?" TTV nheo mắt nhìn Lezar, "A, không, phải là thất hoàng tử điện hạ."

"Hoặc là ngươi có thể gọi ta là Cô Hồn, ta càng thích tên này." Lezar đi tới, bên môi treo nụ cười thản nhiên, lấy băng vải và mấy chai thuốc để trên ghế, "Ta tới giúp ngươi, tinh cầu solomon trong không khí nồng độ axit cao, không xử lý tốt cánh tay này của ngươi sẽ bị phế."

Làm Lezar ngoài ý muốn chính là, TTV không nói hai lời mà đồng ý, ngồi xuống ghế có tay vịn bên cạnh, ý bảo Lezar tới đây giúp hắn băng bó.

Lezar kéo lại thêm một cái ghế, ngồi bên cạnh TTV, nghiêng người cẩn thận mở ra băng vải mà TTV mới băng bó, khi nhìn thấy vết thương sâu đến tận xương kia, nét cười bên miệng cứng đờ.

"Là ai làm?"

"Đối thủ trong trận đấu."

Ánh mắt Lezar tối sầm, "Tên gì?"

"Không nhớ rõ."

Chân mày Lezar hơi nhíu lại một chút, sau đó cũng không nói gì nữa, chuyên tâm giúp TTV xử lý vết thương. Từ đầu đến cuối, TTV vẫn thản nhiên nhìn hoàng tử alpha trẻ tuổi, không biểu tình nhìn y giúp mình thoa thuốc, băng bó...

Rốt cuộc đã xử lý xong, Lezar ngẩng đầu, phát hiện TTV luôn nhìn mình, trong phòng ấm áp giờ chỉ còn hai người, omega nam nhân dưới lớp ngụy trang, với y mà nói, cũng không ngăn được sức hấp dẫn.

"Chúng ta đã thật lâu không gặp." Lezar không biết nói gì, bắt đầu tìm đề tài, ánh mắt dời khỏi đôi môi mỏng hồng thuận của đối phương.

"Đúng vậy." TTV bỗng nhiên mỉm cười, "Một tháng."

Lezar sửng sốt.

"Dã Quỷ huynh đệ đại khái là nhớ nhầm đi, từ khi chia tay vào trận đấu trước, chúng ta đã có hai tháng...."

"Thất điện hạ, kỳ thật lúc ấy trong hoàng cung Klappa ngươi đã nhận ra ta, cần gì phải che lấp?" TTV ngắt lời Lezar, khóe môi vẫn câu lên nụ cười hiếm thấy.

Lezar giương măt nhìn TTV, trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc, tâm tư không ngừng chuyển động, không đoán ra dụng ý của TTV.

"Lại nói, Tu Vân ngược lại phải cảm tạ thất điện hạ, nếu không phải nhờ thất điện hạ chiếu ứng, chỉ sợ ta cũng sẽ không thoát thân dễ như vậy." TTV nói xong đứng lên, nhìn Lezar: "Để cảm tạ thất điện hạ ra tay tương trợ, Tu Vân muốn mời điện hạ bữa cơm, không biết điện hạ có nể tình hay không?"

Thái độ của TTV làm Lezar cảm thấy ngoài ý muốn, thậm chí có chút thụ sủng nhược kinh, y quen biết người này hai đời, trừ bỏ những lúc uống say, cho tới bây giờ cũng chưa thấy hắn tươi cười nhìn mình. Hôm nay là có chuyện gì? Bất quá nếu hắn đã mở lời, mình vẫn giả vờ một bộ dáng không hiểu gì, khó tránh khỏi có chút già mồm cãi láo.

Thất hoàng tử cười sảng khoái, nói: "Nếu đã như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh."

Hai người rời khỏi phòng sinh hoạt chung, vào thang máy xuống lầu, sau khi xoay người, nét cười bên môi TTV dần phai nhạt, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý.

Lần trước hai người cùng hẹn ra ngoài ăn cơm, không nghĩ tới lại gặp mai phục, lần này bọn họ vẫn chọ ra ngoài ăn, TTV đùa cợt hỏi: "Lần này thất điện hạ đã an bài hộ vệ tốt rồi sao? Đừng lại giống như lần trước vậy, thiếu chút nữa thiệt mạng."

"Dã Quỷ huynh đệ yên tâm, lần trước là ta không cẩn thận. Bất quá chuyện như vậy, sẽ không phát sinh lần thứ hai."

TTV hơi nhướng mày, không nói nữa.

Bọn họ chọn một nhà hàng gần đấu trường, hiện giờ Lezar liên tiếp xuất hiện trên bản tin trong nước, đã sớm thành nhân vật trung tâm, tới chỗ nào đều không thiếu phóng viên theo đuổi, thân là hoàng tử tôn quý, thế nhưng từ nhậm chức vụ thống soái binh đoàn Vinh Quang, chạy đến đấu trường làm đấu sĩ! Có thể trong mắt rất nhiều quý tộc, đây là hồ nháo tìm đường chết, nhưng ở trong lòng rất nhiều dân chúng bình dân, lại xem vị hoàng tử danh tiếng rất tốt này là nhân vật anh hùng truyền kỳ.

Solomon là nơi như thế nào? Căn bản là một tinh cầu xa xôi coi pháp luật như rác rưởi, tập hợp những thế lực tội phạm lớn nhất đế quốc. Đừng nói là hoàng tử, cho dù là hoàng đế Kelmis, phỏng chừng cũng sẽ không có mấy người nể mặt. Thế nhưng thất hoàng tử của bọn họ lại sẽ đến một nơi như vậy, cảm thụ thống khổ tuyệt vọng của đám người dưới đáy xã hội, cùng bọn họ lĩnh hội giá lạnh của tinh cầu xa xôi, thậm chí còn làm đấu sĩ tại cái nơi ngậm máu như đấu trường Solomon! Chính là phần dũng khí này, chẳng lẽ không đáng để người kính nể?

Vốn là chuyện y làm ra đã đủ kinh thế hãi tục, hơn nữa hiện giờ đại hoàng tử Carsen đã nhìn y không vừa mắt, muốn nhân cơ hội ép y tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế vương vị, khắp nơi chốn đều công bố tin tức mặc trái của y. Bắt gió bắt bóng, bịa đặt trắng trợn, điêu ngoa, đổi trắng thay đen, cuối cùng, trong nhất thời, đẩy vị thất hoàng tử này đến nơi đầu sóng ngọn gió, được dân chúng kính yêu, đồng thời, lọt vào công kích cực lực của hội nghị và hoàng thất quý tộc.

Chính vì vậy, lúc Lezar và TTV cùng ra ngoài dùng bữa, rất để ý mà đeo vào mặt nạ bạc của L trước kia. Các cửa hàng gần đấu trường Solomon cũng thường hay có đấu sĩ qua lại, bọn họ cũng không nổi bậc.

TTV tìm được một gian nhỏ trong nhà hàng, kéo cửa gỗ cũ xưa ra, bên trong là một không gian riêng tư.

Chọn vài món ăn, thêm vài bầu rượu, hai người ngồi đối diện nhau, thất hoàng tử vẫn luôn âm thầm quan sát vẻ mặt TTV, không hiểu vì sao thái độ của người này đối với y lại thay đổi.

"Thất điện hạ, chén rượu này là tạ ơn cứu mạng, kính trước." TTV bưng chén rượu, một hơi cạn sạch.

Lezar nâng chén hồi ẩm, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm TTV, mang theo mấy phần suy nghĩ đắn đo, ngoài miệng lại nói:" Trên người ngươi còn mang thương tích, không nên uống nhiều."

TTV đặt chén rượu xuống, nâng mâu chớp mắt, ánh mắt lân lân thủy quang, thất hoàng tử nhìn đến động lòng.

"Chút thương nhỏ thôi, không sao cả." TTV không để ý mà nói.

Hai người cùng ăn, rượu uống một bầu lại một bầu. Lezar biết tửu lượng TTV không tốt, kiếp trước mỗi lần uống rượu, người say trước luôn là hắn, quả nhiên, không bao lâu, đấu sĩ omega mặc cách ly trang màu đen sắc mặt đã có chút đỏ ửng, ánh mắt mang men say, lười biếng gục xuống bàn.

Lezar nâng chén rượu, dựa vào ghế nhìn TTV, thật lâu sau, đột nhiên hỏi: "Tu Vân, không phải ngươi nói bộ dạng ta rất giống một vị cừu nhân của ngươi, như thế nào, hiện tại lại không ngại?"

Cánh tay không bị thương của TTV đặt trên bàn, chống cằm, chậm rãi nói: "Đã là chuyện cũ rồi, người sống thì nên nhìn đến phía trước, hà tất liên lụy người bên cạnh."

Trong lòng Lezar ruy rẩy mãnh liệt, cho dù hoài nghi thái độ của TTV, nhân lúc đối phương say rượu hỏi ra tâm tư khách sáo, hoàn toàn thật không ngờ, TTV lại trả lời như vậy.

"Huống chi, Thất điện hạ đã cứu mạng của ta, phần ân tình này, ta sẽ ghi tạc trong lòng." TTV vì say rượu mà âm thanh có chút tắc, ánh mắt nửa khép, không chút để ý mà liếc nhìn Lezar, khóe môi khẽ nhếch, dưới ánh đèn mờ ảo trong nhã gian nhỏ, hiện ra vài phần ái muội.

Lezar đột nhiên có chút hoảng hốt, nóng nảy, cảm thấy chính mình như về lại phần đời trước. Đời trước vì muốn tiếp cận người này, y đã từng tận lực an bài, trước phái người vây giết, sau đó tự mình cứu hắn, còn vì hắn bị thương nặng, diễn một màn khổ nhục kế. TTV thân là thích khách, xưa nay giết người như ngóe, hướng tới vô tình vô nghĩa, cứng mềm đều không ăn, nhưng chỉ có một việc, hắn không muốn thiếu nhân tình. Bởi vì hắn từng nói, một khi thiếu nợ nhân tình, về sau sẽ không thể xuống tay. Chính mình cứu hắn, hắn đương nhiên nợ mình phần nhân tình này, từ đó, y mới có cơ hội tiếp cận hắn.

Ước chừng ba năm mặt dày đeo bám, cuối cùng cũng xem như là nhận thức nhau, ít ra khi y đến căn nhà gỗ kia tìm hắn uống rượu, sẽ không lại bị ám khí đánh ra. Những lúc hưng trí cộng ẩm dưới trăng, hắn cũng từng nói một câu với y: "Thất điện hạ đã cứu mạng của ta, phần ân tình này, ta ghi tạc trong lòng."

"Tu Vân, ngươi say, chúng ta trở về đi." Lezar lấy lại tinh thần, tình cảnh kiếp trước tản ra khỏi đầu, đặt chén rượu xuống, vòng qua nâng TTV dậy.

Lezar lại đeo vào mặt nạ, bán tha bán ôm TTV ra khỏi cách gian, đại sảnh bên ngoài treo một màn hình toàn tức thật lớn, rất nhiều người tập trung đến xem, châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi. Trên màn hình vẫn là đàm luận về omega kia, hoàng tử Carsen tự mình nói chuyện, nói không tiếc trả giá lớn bắt kẻ làm loạn, cấp cho vị giáo sư Figg đã cống hiến sinh mạng cho sự nghiệp y học của đế quốc kia một cái công đạo, cũng cấp cho toàn dân đế quốc một lời hứa an toàn.

Ánh mắt Lezar thản nhiên nhìn qua màn hình, nhìn vị phát thanh viên trên đài khen đại hoàng tử điện hạ, bên miệng lại chậm rãi hiện lên một nét cười không rõ cảm xúc. Ánh mắt làm người giật mình, như người dùng cơm đã chuẩn bị sẵn dao nĩa, nhìn món ăn đã chuẩn bị tốt đặt trên bàn, chuyện cần làm chỉ là cắt thịt cho vào miệng.

TTV uống đến mơ mơ màng màng, bị Lezar ôm trong ngực, hai người về lại đấu trường, Lezar đưa TTV về phòng hắn, sau khi vào cửa, TTV đã ngủ, Lezar không thể không đem người ném lên giường. Thấy người kia vẫn nằm yên không nhúc nhích, Lezar đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, thân thể dưới tác dụng của rượu trở nên khô nóng khó nhịn, y không tự chủ mà chậm rãi cúi xuống, một chút tới gần nam tử omega đang say ngủ, bản năng khát vọng của alpha đối với omega làm trái tim y kinh hoàng, khí tức không xong, cho dù hiện giờ TTV còn đang mặc cách ly trang, khí vị đều bị che dấu, nhưng, chỉ cần đẩy nhẹ áo choàng vướng bận kia ra, là có thể cảm nhận được khí tức omega ngọt ngào vây quanh, Lezar vô pháp khống chế đưa tay lên, dục vọng muốn lột trần đối phương vặn vẹo điên cuồng trong đại não, bẻ gãy nghiền nát tra tấn mỗi một noron thần kinh của y.

Nhưng, cuối cùng, Lezar nhắm chặt mắt, chỉ giúp TTV cởi áo khoác, đắp chăn, liền rời đi.

Sau khi cửa phòng được đóng lại, say rượu nằm trên giường, vốn nên ngủ say, TTV, chậm rãi mở mắt, đôi mắt tối đen giữa bóng đêm, giống như dã thú ngủ đông chờ thời mà động.

Những này sau, thái độ của TTV đối với Lezar rất tốt, không thể gọi là thân cận, nhưng cũng không giống dĩ vãng, trừng mắt lạnh nhạt. Hai người ngẫu nhiên cũng sẽ ra ngoài ăn cơm, tự hữu phi hữu. Ngoài Phạm Tư Đức, Lezar là người duy nhất trong đấu trường biết thân phận của TTV, cho nên có rất nhiều chuyện không cần kiêng dè y. Ban đầu Lezar còn do dự, dần dần cũng quen với thái độ chuyển biến của TTV, dù sao, bí mật nhìn ngắm một người quá lâu, đáy lòng cũng có chút mong chờ đối phương đáp lại. Mà TTV hiện giờ đích xác đáp lại y, khiến cho sâu thẳm trong đáy lòng y nhịn không được mà cảm thấy thỏa mãn.

Thất hoàng tử trở về khiến cho đấu trường náo loạn một trận, mỗi lần có trận đấu của y, đấu trường Solomon đều sẽ chật ních, thậm chí không ít hoàng gia quý tộc đến xem. Cũng không biết vì sao, sau khi thất hoàng tử về lại Solomon, liền liều mạng thăng cấp, không chỉ đoạt chiến đối thủ của người khác, còn liên tục khiêu chiến, tích phân chiến tích tăng gấp 5,6 lần so với thông thường, lấy tốc độ tăng trưởng như điên.

Mắt thấy tích phân của Lezar đã ngang hàng với mình, từng bước một điên cuồng đuổi theo một tháng chênh lệch, TTV từ đầu tới cuối đều thờ ơ lạnh nhạt. Ngược lại là đối thủ của hắn, càng lúc càng mạnh kinh người, hắn còn khó mà thắng, hơn nữa cũng bị thương, một lần lại một lần máu chảy đầm đìa bị nâng xuống lôi đài.

Chỉ cần chính mình không có trận đấu, Lezar liền sẽ đến xem TTV đấu, mày nhăn lại một lần so với một lần càng sâu.

Những kẻ này mạnh đến không bình thường, tuy rằng không bằng ba hắc y nhân lần trước mai phục mình, nhưng thân pháp rất giống. Hơn nữa bọn họ còn có một điểm chung – cơ hồ không cảm thấy đau. Lezar âm thầm phái người điều tra những đấu sĩ làm TTV bị thuơng, thế nhưng ngay cả một cái tên cũng không có. Tư liệu của bọn họ đều được bảo hộ thật tốt, trừ bỏ Phạm Tư Đức, cũng sẽ không có người thứ hai biết lai lịch của bọn họ.

Đấu trường Solomon này, mặc dù là sản nghiệp của Carsen, nhưng trên thực tê, quyền khống chế không nằm trong tay hắn.

Trong lòng TTV hiểu rất rõ vì sao mình lại gặp toàn đối thủ mạnh đến như vậy, cuối cùng sẽ bị thương. Bởi vì bọn họ muốn máu của hắn. Từ việc của nhân viên y tế lần trước, đấu trường Solomon sẽ làm mọi biện pháp khiến hắn đổ máu, mà Phạm Tư Đức lại không thấy đâu. Sau lần đầu tiên TTV tức giận, mấy lần sau đó đều không kháng cự, chỉ chờ Phạm Tư Đức ra mặt, hắn biết, người này nhất định sẽ chủ động tìm đến hắn, hắn ngược lại muốn nhìn một chút, người kia rốt cuộc muốn làm cái gì.

Quả nhiên, vào lúc TTV bị nâng vào phòng cấp cứu lần thứ tư trong tuần, Phạm Tư Đức mỉm cười xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.