Thích Khách

Chương 69



"Tu Vân, nguyên lai, ngươi vẫn luôn luôn chờ đợi ngày này...đúng không?" hơi thở của Lezar có chút dồn dập, không biết có phải vì hô hấp không thông hay không, ánh mắt nhìn về TTV cư nhiên lộ ra một tia thủy quang, "cho nên, ngươi đã sớm biết, vẫn luôn tìm cơ hội trả thù ta...phải không?"

Gió đêm lạnh lẽo lướt qua gương mặt Lezar, giữa không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ nhàng thì thầm.

Đợi thật lâu, Lezar mới nghe người kia mở miệng, giọng nói thanh lãnh vô tình:

"Thất điện hạ, ngài hiểu lầm, ta giết ngươi cũng không phải vì báo thù. Ta giết ngươi, chỉ bởi vì, có người mua mạng của ngươi, hắn trả công không tồi."

Lezar ngẩn người, chút ánh sáng còn sót lại trong đôi mắt cũng trở nên ảm đạm, bỗng nhiên y vô thanh vô tức mà cười rộ lên, hơi thở càng lúc càng gấp, một câu nói đứt quãng vô cùng gian nan: "Vân vô thường lấy mệnh, hoặc là, vì tiền, hoặc là vì cừu...Thì ra, thì ra trong lòng ngươi, ta...ngay cả cừu nhân...cũng không đủ tư cách sao..."

Máu đỏ sẫm, thấm đẫm quân trang xanh lục của thất hoàng tử, sắc mặt y trắng bệch, quỳ rạp xuống đất, trên môi đã không còn một tia huyết sắc, cơ thể bắt đầu phát run vì mất máu quá nhiều, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt TTV không buông, gắt gao nắm chặt, cho dù vì vậy mà khiến cho lưỡi kiếm trong cơ thể lại cắm vào sâu thêm, vẫn không buông tay.

Lezar há miệng thở dốc, hơi thở ngưng tụ trong không khí lạnh lẽo tạo thành một làn sương trắng, y ngẩng đầu nhìn TTV, nói: "Nhưng mà, vì sao, ngươi chỉ dựa vào một câu nói ngày xưa liền có thể nhận ra ta? Vì sao, lời ta nói, ngươi lại nhớ rõ như vậy? Trong tiềm thức, có phải ngươi cũng bị ta thay đổi, có phải cũng từng để ta trong lòng...hay không?"

TTV nghe đến đó, sắc mặt đột biến, hàn quang trong mắt lộ rõ, tay dùng thêm lực, mãnh liệt rút thanh kiếm ra khỏi trái tim Lezar.

Miệng Lezar lập tức phun ra một ngụm máu tươi, ngay cả sức lực để quỳ cũng không còn, trực tiếp té xuống mặt đất, ánh mắt tan rã, cơ thể từng chút từng chút trở nên lạnh lẽo, rất nhanh sẽ chết. Lúc hấp hối, y đột nhiên tựa như hồi quang phản chiếu, vội vàng nắm lấy vạt áo TTV không để hắn rời đi, sau đó lấy điện thoại chuyên dụng ra, đưa lên cao, muốn TTV nhận lấy, "Tu Vân, cẩn thận đại công chúa Hasussan, ngươi tìm người của ta, có thể...có thể thuận lợi trốn khỏi chỗ này..."

TTV đứng bên cạnh Lezar, từ trên cao nhìn xuống người đang hấp hối, nhưng không nhận lấy điện thoại dính đầy máu kia.

Hai mắt Lezar thất thần, tay cầm điện thoại giơ lên thật lâu, không được đáp lại, rốt cục vô lực buông xuống. Vào giờ khắc này, y mới hoàn toàn hiểu được, y đã sớm mất đi lòng tin của người này, y đã từng phản bội hắn, hai đời hai kiếp, đều có ý đồ khống chế hắn trong lòng bàn tay, xem hắn như quân cờ, đặt trên bàn cờ của chính mình. Nhưng, y lại quên mất, người này, chính là Vân vô thường ngay cả đầu người trong hoàng cung đại nội cũng dám cắt xuống, là Vân vô thường ngay cả công danh lợi lộc cũng vô pháp thu hắn về dưới trướng, chỉ muốn tự do, không người quản thúc. Hắn vốn là vô thường quỷ, sao lại có thể cam nguyện để người bài bố? Bị tính kế một lần, như thế nào lại sẽ đi vào một ván cờ tương tự?

Trước mắt càng lúc càng mờ nhạt, thứ cuối cùng nhìn thấy trong cuộc đời này, là đôi mắt đen quyết tuyệt của TTV, cùng với ánh sáng lạnh lẽo trên lưỡi kiếm nhiễm huyết của hắn. Lezar nhắm mắt lại, đáy mắt chua xót, bỗng nhiên y muốn cười lên thật lớn, cười y hoang tưởng, cười y cuồng vọng, cười y tự phụ. Vốn cho rằng trọng sinh một lần, là có thể bù đắp lại mọi tiếc nuối trước kia, lại không ngờ rằng, thì ra chỉ là đến để trả lại một lần nhân quả báo ứng.

Vô thường quỷ, lấy mạng người, TTV muốn ngươi chết và canh ba, sẽ không ai dám giữ người đến canh năm.

Hiện giờ, chính là lúc nên lấy mạng.

"Tu Vân, trong thế đạo như vậy, ngươi muốn sống cuộc sống như ngươi mong muốn, chỉ có thể trở thành anh hùng của mọi người, mở một con đường máu, bò lên ngôi vị hoàng đế, cho dù là ai chặn đường ngươi, cũng không cần...hạ thủ lưu tình. Lúc này, ngươi làm rất tốt..."

Nhẹ giọng nói xong một câu này, trái tim Thất hoàng tử dần ngừng đập, không còn...hô hấp.

Y vốn dĩ muốn để hắn tại một nơi mà ánh mắt y có thể nhìn thấy, sống cuộc sống mà hắn mong muốn, cho đến tận lúc này, khí tuyệt bỏ mình, hết thảy đã thành si niệm.

TTV vẫn đứng yên bên cạnh, luôn nhìn Lezar cho đến khi y tắt thở. Đôi mắt mà hắn đã nhìn suốt hai thế, trước khi khép lại, bên trong vẫn chiếu lên thân ảnh của hắn.

Tay cầm kiếm có chút tê mỏi, không trung bỗng nhiên đổ mưa to, không có bông tuyết trắng noãn, chỉ còn mưa gió ướt át lạnh thấu xương. TTV xoay người, bóng hình lẻ loi in lên mặt đất, tay cầm kiếm, bước đi càng lúc càng xa, xa khỏi thi thể của Lezar còn nằm trên mặt đất, không còn khả năng tụ hợp.

Ánh lửa trên đấu trường Solomon bốc lên cao ngút trời, bởi vì trận mưa lớn này, mà có chút thu liễm, nhưng vì thế lửa quá lớn, cho nên mặc dù mưa to, cũng không thể dập tắt ngay lập tức. Một gian phòng trong mật thất trên tầng cao nhất đấu trường, một màn hình máy tính vẫn còn sáng, bên trên vẫn còn vài dòng chữ ký lục tiến trình hành động----

Kế hoạch cấp hai giai đoạn ba – hoàn thành thuận lợi

Danh sách thực nghiệm thể bị xâm lấn –đã tiêu hủy.

Địa điểm thí nghiệm Solomon, tạm thời phong bế, bắt đầu tiêu hủy.

Tiến vào kế hoạch cấp hai giai đoạn bốn.

Cửa sổ bên góp phải màn hình còn hiển thị một đồng hồ đếm ngược, trên đó chỉ còn mười giây đồng hồ.

Lính cứu hỏa tập trung bên ngoài tòa nhà Solomon, nhìn thế lửa dưới mưa lớn đã có vẻ bình ổn, đang chuẩn bị tiếp cận tòa nhà, muốn tiến vào kiểm tra bên trong còn người mắc kẹt vẫn sống sót hay không, nhưng không ngờ rằng, đúng lúc này, trong tòa nhà lại phát ra tiếng nổ lớn, đấu trường Solomon 160 tầng lầu đều nổ từ bên trong, kết hợp với đám cháy, nhanh chóng sụp đổ!

Quái vật to lớn ầm ầm sập đổ, giữa tiếng nổ mạnh, vật liệu kiến trúc văng tung tóe, bụi bay mù mịt. Đám đông vây xem hoảng loạn kêu la chạy tứ tán, những người đứng gần tòa nhà không kịp chạy cũng bị vùi chôn trong đống cát đá. Mùi máu tươi, mùi bùn đất, mùi khói lửa, tất cả hòa lẫn tạo thành thứ mùi vị của tử vong tràn ngập trong không khí, đấu trường Solomon phồn hoa náo nhiệt một thời, giờ đã biến thành địa ngục nhân gian.

Toàn bộ quân đoàn đế quốc đóng giữ hành tinh Solomon xuất động, công chúa Hasussan tự thân xuất trận chỉ huy, cứu giúp dân chúng bị thương, sắp xếp cho mọi người rút lui. Cũng ra lệnh cho thuộc hạ thả ra tin tức trong đám đông, trận hỏa hoạn ở Solomon là do TTV gây ra, cũng hữu ý vô ý mà dẫn dắt quần chúng nhìn TTV thành một kẻ chủ nghĩa cực đoan.

Tai họa bất ngời giáng xuống, không phải thiên tai mà là nhân họa, trong một đêm có biết bao nhiêu người cửa nát nhà tan, lúc này, mọi người ở đây, ai cũng không cố kị mà nhận sự giúp đỡ từ chính phủ, chính phủ hủ bại, trước mắt ai cũng chỉ còn thấy tình cảnh bi thảm xảy đến với bản thân. Mà tất cả bi thảm này đều là do đâu? Omega kia? Xem xét tất cả những chuyện có liên quan đến người này từ trước tới nay, chỉ biết, hắn cũng không phải là đèn cạn dầu, tích cách phản nghịch, hành vi cực đoan, nếu như trận cháy lớn này thật là hắn làm, cũng không gì khó hiểu! Vậy động cơ cũng không cần đoán, vô cùng rõ ràng, chính là vì để báo thù cho những omega bị bắt làm vật thí nghiệm kia! Nhưng, mạng sống của omega bọn họ là mạng, mạng người khác thì không phải sao?

Hơn nữa, cho dù mọi hành động của hắn trước kia đều có thể xem như là thay trời hành đạo, nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại, hắn là ai, sao có thể tự cho bản thân mình là thẩm phán là đại phán quan như vậy, có quyền định đoạt tính mạng của người khác, dựa vào đâu? Hắn coi pháp luật là cái gì?

Dưới cảm xúc hỗn loạn đột nhiên phát sinh, rất nhiều người bắt đầu đem mũi dùi hướng về phía TTV, bắt đầu đem cái chết của thân nhân quy tội cho hắn, cảm xúc tiêu cực này nhanh chóng lan tràn trong đám đông, lúc nghe đến cái tên omega điên cuồng gây họa này đang ở tinh cầu Solomon, mà đại công chúa Hasussan vẫn đang điều binh vây bắt hắn, trong đám đông dĩ nhiên đều là lên tiếng ủng hộ một phía.

"Hasussan điện hạ, đã phát hiện ra tung tích của omega kia, có cần bắt đầu vây bắt hay không?" trong bộ chỉ huy lâm thời tại tinh cầu Solomon, một quan quân đang xin chỉ thị.

"Có nhìn thấy thất điện hạ hay không?" Hasussan hỏi.

"Ách...chuyện này...không có, đã tìm kiếm xung quanh, đều không thấy. Binh đoàn Sứ Mệnh chỉ nhận lệnh của một mình thất điện hạ, hiện giờ xem ra cũng không nhận được bất cứ mệnh lệnh gì, còn đang bất động chờ chỉ thị."

Hasussan khẽ nhíu mày, "Phái một nhóm người tiếp tục tìm thất hoàng tử, phải bảo đảm điện hạ an toàn!"

"Vâng." Quan quân cấp dưới nện một gót giày, chào theo nghi thức quân đội, "Vậy...omega kia.."

"Hành động! Lần này phải bắt được, bất luật sống chết!" trong mắt Hasussan lộ ra tia sáng băng giá, quyết đoán ra lệnh.

"Vâng."

TTV tận mắt nhìn thấy một màn tự hủy của đấu trường Solomon, trong nháy mắt hơi rùng mình, phát hiện một tốp binh lính đang hướng đến chỗ mình, lập tức lui về con đường đã chọn trong kế hoạch.

Nhưng, lúc này người dẫn binh tới chỗ TTV cũng không phải công chúa Hasussan mà là nhị hoàng tử Manuss

Lần trước Manuss cùng Lezar đến đấu trường xem một trận đấu, trong lúc vô tình nhìn thấy một người, cho dù chỉ là một bóng dáng, lại làm cho hắn cảm thấy rất giống Vệ Á, quả thực rất giống. Ban đầu Manuss vẫn chưa để ý, nhưng sau khi rời khỏi tinh cầu Solomon, chuyện này lại thành tâm ma, cả ngày cả đêm bám lấy tâm trí hắn, chỉ cần hắn nhắm mắt lại, trong đầu liền xuất hiện bóng dáng quen thuộc kia, vô số giấc mộng giữa đêm, hắn đều nhìn thấy mình tìm thấy người kia, mà khi người kia xoay người, hắn nhìn thấy được, đúng là gương mặt mà hắn nhớ thương.

Thật sự chịu đựng không nổi sự giày vò này, Manuss quyết định đến tìm người kia, cho dù ra sao, chỉ cần nhìn qua diện mạo của bóng dáng kia, cũng có thể cắt đứt tâm mà này cho hắn. Bởi vậy lần này Manuss đến tinh cầu Solomon, muốn vào đấu trường cẩn thận tra xét người lần trước nhìn thấy là ai, vừa khéo gặp Lezar cũng đến điều binh, Manuss không biết vì sao thần sắc Lezar lại kích động như thế, như nhìn y vội vội vàng vàng, có chút không yên lòng, liền dẫn theo vệ binh đi tìm y, nhưng không ngờ không tìm được Lezar, lại nhìn thấy đấu sĩ omega kia.

Với sự hiểu biết của Manuss đối với Lezar, làm cho hắn tâm thần không yên như vậy, cho đến tận bây giờ, chỉ có vị omega này mà thôi. Nhưng vì sao omega này ở đây, mà thân ảnh thất đệ của hắn lại không thấy? Trong lòng Manuss dâng lên một dự cảm xấu, liền phái binh đuổi theo TTV, hắn cho là bọn họ che dấu thực tốt, nhưng không ngời, đội binh sĩ này của mình đã sớm bại lộ trong mắt TTV.

TTV nhìn về chỗ ẩn thân của đám binh sĩ vẫn đi theo sau mình, khóe một gợi lên một tia cười lạnh, sau đó tùy tiện chọn đại một phi hành khí bị bỏ lại bên đường, khởi động, hướng tới một nơi hẻo lánh cách xa trung tâm. Sau một lát, Manuss dẫn theo thị vệ cũng bước lên phi hành khí quân dụng, lặng yên không tiếng động mà bám theo.

Bóng đêm dày đặc, mưa to gió lớn, càng xa khỏi trung tâm sầm uất của tinh cầu, ánh sáng xung quanh càng hôn ám, giữa trời đất một mảnh hỗn độn mê mang.

TTV mở định vị, nhập vào tọa độ. Tọa độ này là một trạm không gian tư nhân mà lúc trước hắn điều tra được.

Đấu trường Solomon dạo gần đây vẫn luôn trong vị trí đầu sóng ngọn gió, nhưng không hiểu vì sao, người phụ trách, Phạm Tư Đức đã từng bị bắt thẩm tra, thế nhưng lại vẫn an ổn mà quay về, không hành động mà tiếp tục ở lại Solomon. Theo phán đoán thông thường, hắn không phải là sẽ tìm cơ hội bỏ chạy, rời khỏi cái nơi thị phi này tránh đầu ngọn gió sao? Chẳng lẽ còn muốn cùng tồn cùng vong với đấu trường này?

TTV nghi ngờ thật sâu, sau mấy ngày điều tra, liền phát hiện được vị trí trạm không gian tư nhân này của Phạm Tư Đức, mà còn được thêm tin tức, đêm nay Phạm Tư Đức sẽ bí mật dẫn người rời khỏi tinh cầu Solomon.

Trong đấu trường Solomon cất dấu nhiều bí mật như vậy, lúc trước TTV còn băn khoăn không biết Phạm Tư Đức sẽ xử lý như thế nào để không bị người phát hiện, lại không ngờ hắn ra tay mạnh như vậy, thế nhưng một phen đốt cả đấu trường thành tro! Như vậy, mấy phòng thí nghiệm kia của hắn, cũng đã bị hủy đến ngay cả cặn cũng không còn đi!

Nhưng, sao TTV lại có thể để hắn chạy trốn dễ dàng như vậy?

Lấy máu của hắn nhiều như vậy, uy hiếp hắn, bức bách hắn, lại suýt nữa lấy mạng của hắn trên lôi đài, mấy món nợ này Phạm Tư Đức còn chưa trả. Huống chi, TTV vẫn còn chuyện muốn biết từ chỗ của hắn. Nếu không phải vì kiêng kị những cao thủ bên người hắn kia, phỏng chừng TTV đã sớm động thủ, sao còn có thể để hắn sống tới ngày nay?

Vừa nghĩ tới những kẻ che mạng đen kia, trong lòng TTV vô cùng không vui, mạnh đến như vậy, hắn không hiểu được, căn bản là vượt qua cực hạn của nhân loại, nếu giao thủ, hắn cơ hồ không có khả năng thắng. Bất quá, đêm nay lại đúng hợp thời cơ, ánh mắt TTV khẽ động, tà tà liếc nhìn phía sau, lạnh lùng gợi lên khóe môi.

Cũng không biết, Phạm Tư Đức có đám ngang nhiên thả ra những tên che mặt kia trước mặt đế quốc quân hay không, cũng có thể hắn thật sự sẽ thả những tên kia ra để bảo vệ hắn, nếu những kẻ che mặt kia đụng độ đế quốc quân, rốt cuộc là bên nào sẽ mạnh hơn?

TTV ngồi trong phi hành khí, không ngừng tăng tốc, xé rách mặt nạ dịch dung trên mặt, đôi mắt tối đen đằng đằng sát khí, trong bóng đêm, gương mặt hắn trắng bệch đến cơ hồ không còn huyết sắc, giống như Tu La giữa địa ngục. Trên người hắn vẫn còn dính máu của Lezar, có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không ý thức được, so với thanh lãnh bình tĩnh hằng ngày, hắn đêm nay, đặc biệt là sau khi hắn tự tay giết chết Lezar, cảm xúc trởi nên kích động dị thường, cho dù là suy nghĩ hay hành vi, đều bất tri bất giác mà trở nên cực đoan, mang theo vài phần điên cuồng.

Phi hành khí bay với tốc độ tối đa, nhiều lần, Manuss bám theo sau cũng suýt đuổi không kịp.

Mà TTV dưới tốc độ di chuyển tối đa, giống như tạm thời được giải thoát, tựa như cảm giác đè nén ngay giữa lồng ngực khiến người ta không thể thở nổi, có được một khắc thời gian giảm xóc.

Không lâu sau, TTV thấy được trạm không gian ở xa xa, bên trong mơ hồ có thể thấy được ánh sáng năng lượng của một phi thuyền đang chuẩn bị xuất phát. Đáp phi hành khí bên cạnh trạm không gian, TTV kiểm tra lại trang bị trên người trước khi rời khỏi phi hàng khí.

Lúc Phạm Tư Đức nhìn thấy TTV, tựa hồ cũng không ngoài ý muốn, đôi mắt cơ hồ không có đồng tử nhìn chằm chẳm TTV, mỉm cười nói: "A? Không nghĩ lại trùng hợp như thế, lại gặp mặt ở đây."

TTV rút ra trường kiếm, đi về phía Phạm Tư Đức.

Bên người Phạm Tư Đức chỉ có một trợ thủ, chính là người lúc trước Phạm Tư Đức đã giới thiệu với TTV, là vị trợ lý omega đã loại bỏ tin tức tố trên người, lúc TTV ở trong phòng thí nghiệm bí mật của đấu trường Solomon, đã từng thấy hắn không quần áo đứng trên máy đo độ tinh thuần huyết thống, đúng là không cảm nhận được tin tức tố.

"A? ngài đây là có ý gì?" Phạm Tư Đức liếc mắt nhìn vết máu trên người TTV, "Ta đoán đoán...có phải là ngài đã giết vị hoàng tử alpha kia rồi hay không? Đây là muốn quay lại đối phó với khách hàng của ngươi sao? Truyền ra ngoài sẽ phá hủy thanh danh thích khách của ngươi đó."

"Ta chưa lấy tiền của ngươi, ngươi sao lại trở thành khách hàng được?" TTV cười lạnh, trực tiếp rút kiếm, lưỡi kiếm sắc bén mang theo kiếm phong, bổ về phía mặt Phạm Tư Đức.

Phạm Tư Đức vẫn meo meo cười mà đứng tại chỗ, cũng không ra tay, nhưng Vệ trợ lý bên cạnh hắn lại tiến lên một bước, chắn trước mặt hắn, súng Laser trong tay nhắm thẳng vào TTV, ánh mắt y trống rỗng, biểu tình chất phác, tay cầm súng laser cũng không có động tác tiếp theo, nhưng TTV biết, nếu mình còn tiến thêm một tấc nữa, đối phương sẽ bóp cò.

Nhưng, đúng lúc này, TTV chợt nghe phía sau truyền đến một thanh âm – không thể tin.

"Vệ Á?"

Manuss vừa đi vào trạm không gian, liền thấy được người đang chĩa súng vào TTV, không khỏi thất thanh kêu lên.

"Vệ...Vệ Á?"

Hắn tường tận thấy rõ mặt người kia, nhưng người nọ lại thờ ơ, tựa hồ toàn lực tập trung chú ý vào khẩu súng trên tay, còn có người đứng trước họng súng.

Manuss sững sờ vài giây, muốn liều lĩnh hết thảy tiến lên, lại bị binh lính hai bên cản lại.

Phạm Tư Đức liếc nhìn Manuss một cái, nét mặt không còn kiên nhẫn, nói với trợ lý của mình: "Vệ, giải quyết kẻ không liên quan trước."

Hệt như robot nghe lời chủ nhân, Vệ không chút do dự thu hồi súng, mặt không đổi sắc liếc nhìn Manuss, sau đó đi đến bên cửa sổ, không có thêm bất cứ dụng cụ trợ giúp nào, trực tiếp nhảy xuống từ khoảng cách hơn hai mươi mét.

Đồng tử Manuss co rụt lại, điên cuồng giãy khỏi hai thị vệ đang ngăn cản, quát to một tiếng "Vệ Á", chạy theo đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống, nhưng bên dưới chỉ là một mảnh tối đen, không thấy được gì cả. Manuss cũng không tiếp tục để ý tới TTV và Phạm Tư Đức, trong mắt ngoại trừ người kia, giống như mọi thứ khác đều không tồn tại, liều mình chạy ra khỏi trạm không gian, những thị vệ hắn mang đến cũng lập tức đuổi theo.

"A, cuối cùng cũng không còn những kẻ chướng mắt." Phạm Tư Đức nhìn TTV, mỉm cười nói.

TTV thấy hắn bình tĩnh tự nhiên như thế, không khỏi đề cao cảnh giác, thêm chú ý.

Thần sắc Phạm Tư Đức không thay đổi, chỉ cười cười mà nói: "Đừng lo, chỗ này không có mấy tên che mặt đó." Vậy nhưng lại xem thấu suy nghĩ của TTV.

TTV nhân dịp hắn chưa chuẩn bị, nhanh chóng xuất kiếm, lại không ngờ rằng, cho đến khi lưỡi kiếm đặt trên cổ Phạm Tư Đức, hắn cũng không tránh né.

"Những kẻ che mặt đó rốt cuộc là thứ gì?", TTV thấp giọng nói, kề kiếm sát vào cổ Phạm Tư Đức., chỉ cần tăng thêm chút lực, là có thể cắt đứt yết hầu.

"Thứ gì là thứ gì? Đương nhiên là người thường, chỉ là dùng qua ít thuốc mà đấu trường cung cấp cho bọn họ mà thôi! Cảm thấy bọn họ thật mạnh đúng không?" Phạm Tư Đức nói xong, có chút tiếc nuối mà liếc nhìn TTV, "Ta cũng đưa thuốc này cho ngài, tiếc là ngài không dùng, nếu không ngài nhất định sẽ còn mạnh hơn bọn họ."

"Thuốc kia rốt cuộc là thứ gì? Vì sao muốn lấy máu omega làm thí nghiệm? Còn nữa, những quan lớn tự sát kia, có liên quan gì tới đấu trường?"

Phạm Tư Đức mở miệng, chẳng hề sợ hãi kiếm của TTV đã sắp cắt vỡ da thịt, vẫn nhẹ nhàng cười như cũ, lại không hề trả lời câu hỏi của TTV. Kỳ thật, nếu không phải vì ánh mắt ghê tởm kia của hắn, hợp với một đầu tóc trắng, thì hẵn cũng có thể xem như một người anh tuấn.

"Không muốn chết thì thành thật trả lời câu hỏi của ta." TTV bị thái độ của Phạm Tư Đức chọc giận, nheo mắt lại, trên tay tăng thêm lực, máu chảy.

Vào đúng lúc này, bên ngoài trạm không gian bỗng vang lên tiếng ồn, thần sắc TTV khẽ biến.

Phạm Tư Đức rốt cuộc lại mở miệng, nét cười bên môi càng thêm quỷ dị, "xem đi, người chân chính muốn đối phó với ngài, bây giờ mới đến, những món khai vị trước đây đều không là gì. Ngài vốn cho rằng theo ta đến nơi này, sẽ gặp phải những cao thủ che mặt kia, như vậy có thể dùng bọn họ để kiềm chế truy binh, nhưng ngài thì sao, sẽ ngư ông đắc lợi, lợi dụng cơ hội dùng phi thuyền của ta thoát khỏi tinh cầu Solomon, thật không? Không thể không khen kế hoạch này thật sáng suốt, nhưng mà..." Phạm Tư Đức nói xong, ghé gần lại TTV, hoàn toàn không để ý đến lưỡi kiếm sắc bén chậm rãi cắt vào da thịt.

Máu tươi chảy ồ ạt ra khỏi miệng vết thương, cộng với ánh mắt trắng dã của Phạm Tư Đức và nụ cười quỷ dị, càng thêm đáng sợ.

"Nhưng mà...ngài có nghĩ tới hay không, nếu như là ta muốn chết thì sao?" Phạm Tư Đức đột nhiên cười lên khanh khách, "Vệ sẽ giết nhị hoàng tử, vị công chúa bao che khuyết điểm đến lợi hại đang đợi ở bên ngoài sẽ không bỏ qua cho hắn, còn ta, ta cũng sẽ chết dưới kiếm của ngươi, nghi vấn của ngươi sẽ không có ai giải đáp, không còn ai đến giúp ngươi ngăn cản binh lính, chỉ còn mình ngươi, phi thuyền có thể mang ngươi ra khỏi đây đang ở trước mắt, như vậy, tiếp theo ngài sẽ làm sao? Nói thật...ta...rất muốn biết..."

Phạm Tư Đức nói xong, lấy một lọ thuốc bỏ vào túi áo TTV, cùng lúc, đẩy cơ thể tới trước, chủ động để kiếm của TTV cắt qua cần cổ, chớp mắt liền đoạn khí.

TTV cực kì khiếp sợ, vội vàng mò tay vào túi áo, lấy ra được một lọ thuốc nhỏ, bên trong đầy những viên thuốc trắng, đúng là loại mà Phạm Tư Đức đã từng cho hắn, có thể nâng cao sức mạnh của cơ thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.