Thích Không Thể Giấu

Chương 37



Edit: Bồ Đề Ngọc Trai

Lúc Doãn Hoan và Hứa Ngải Lâm quay về căn nhà nhỏ của các cô, Trầm Lộ chờ ở chỗ đó, cô ấy còn chu đáo chuẩn bị cho các cô món tráng miệng và trà sữa.

Quay lại nhà trọ nhỏ, hốc mắt Hứa Ngải Lâm lại đỏ hoe, Trầm Lộ thấy thế thì dúi vào tay cô ấy một cốc trà sữa bỏ thêm hai lần dừa, “Vì cốc trà sữa này của cậu mà mình ngồi nửa tiếng chờ anh trai nhỏ trà sữa kia mang quả dừa ra đấy.”

Doãn Hoan trợn mắt nhìn cô, thuận miệng hỏi: “Muốn xin Wechat?”

Sắc mặt Trầm Lộ đột nhiên cứng đờ, đôi mắt nhìn loạn xung quanh, nhỏ giọng “Ừ” một tiếng, Doãn Hoan cười lạnh nói: “Mình biết ngay mà.”

Trầm Lộ bất mãn đập cô một cái, la lên: “Chị em ruột cho chút mặt mũi được không, mình có đi lừa tình đâu chứ!”

Doãn Hoan cũng cầm lấy một cốc trà sữa bỏ hai lần trân châu, chạm cốc với Hứa Ngải Lâm, sau đó nhún vai, nói với cô ấy: “Lộ Lộ chỉ đơn giản muốn giết thời gian với anh trai nhỏ người ta, vì thế cũng không cần có gánh nặng tâm lý, uống đi, chúng ta coi như là vì cống hiến trên đường tình cảm của cô ấy.”

Hứa Ngải Lâm nghe vậy thì nở nụ cười với cô, Trầm Lộ tức giận nhảy lên bắt lấy Doãn Hoan, trong chớp mắt ba người lại ầm ĩ.

Mà giờ khắc này cuối cùng Hứa Ngải Lâm cũng buông thả phòng tuyến trong lòng, cô ấy biết, các cô thật sự không trách cô ấy, ghét cô ấy.

“Các chị em, cảm ơn!”

Cảm ơn các cậu quan tâm bảo vệ mình, vào lúc mình khó khăn nhất không vứt bỏ mình, luôn tin tưởng mình để mình kiên cường bước ra khỏi bóng ma ——

Doãn Hoan và Trầm Lộ mỗi người một bên ôm thân hình gầy gò của Hứa Ngải Lâm, yên lặng cười, Trầm Lộ vô cùng miễn cưỡng hỏi: “Lâm Lâm có thể không đi không?”

Hứa Ngải Lâm còn chưa mở miệng, Doãn Hoan liền nói thay cô ấy nói: “Cậu ấy đã trưởng thành, nên để cô ấy lựa chọn cách chính mình bay đi, chúng ta phải tin tưởng cậu ấy, không phải sao?”

Trầm Lộ im lặng, đạo lý cô ấy hiểu, chỉ là trong lòng thật sự không nỡ.

————

Sau khi Hứa Ngải Lâm rời khỏi chỗ đó, Doãn Hoan gọi điện thoại cho Lục Hoài Vũ, biết anh đã bận việc xong, vì thế cô mang theo tôm hùm cay vừa mua để lấy lòng quay về chỗ ở của anh.

Cửa chống trộm của Lục Hoài Vũ là mở khóa vân tay, mật mã là ngày sinh của cô, mỗi lần ấn mật mã trong lòng Doãn Hoan lại âm thầm cảm động.

Bản thân có tài đức gì, từ lúc nhỏ không biết gì đến lúc tóc bạc đầu, bên cạnh vẫn có một người đàn ông hoàn mỹ như vậy bảo vệ, cô cảm thấy cuộc sống của mình đã trở thành cuộc sống mà bản thân vẫn luôn ao ước.

Ấn mật mã mở cửa ra, trong phòng tràn ngập mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt, thoải mái ấm áp, sau khi đổi dép xong cô mang theo món tôm hùm cay còn đang tỏa hương trong túi chạy vào phòng sách, vẫy tay nói với bên trong:

“Tang tang tang, xem ai đã về đây!”

Lục Hoài Vũ đang ngồi ở trước bàn làm việc chỉnh sửa lại tài liệu, thấy cô trở về ngay lập tức đặt công việc trong tay xuống, ngẩng đầu lên nở nụ cười với cô, “Cục cưng đã trở về, chơi vui không?”

Doãn Hoan không ngừng gật đầu: “Rất vui, anh xem em mang cho anh cái gì ngon này!”

Nói xong cô xách túi to trong tay lên, lắc lư khoe khoang, “Có muốn ăn không?”

Nụ cười của Lục Hoài Vũ càng sâu, anh đứng dậy đi ra, nhận lấy cái túi to trong tay cô, cúi đầu hôn một cái lên trán cô, sau đó gật đầu khen ngợi: “Đồ em mua đương nhiên anh muốn ăn, cảm ơn cục cưng!”

Khuôn mặt nhỏ của Doãn Hoan đỏ lên, cái gì mà cục cưng cục cưng chứ…. Thật xấu hổ…..

Tuy nói như vậy, nhưng cô vẫn đi theo Lục Hoài Vũ vào phòng bếp, nhìn anh tìm cái đĩa đặt từng con tôm lên.

Quay đầu lại, cô đột nhiên nhìn thấy trên bàn đặt mấy tấm vé màu đen sẫm bằng giấy có hoa văn màu vàng kim, Doãn Hoan giật mình, cô thầm nghĩ: Có phải Lục Hoài Vũ muốn mời cô đi xem phim không?”

Nghĩ vậy môi cô lại cong lên, cười hì hì, sau đó lặng lẽ bước đến bên cạnh bàn ăn, cầm lấy tấm vé nhìn vào rồi cả người đều sững lại.

Phía trên được đánh chữ: “Nhóm XX Trung Quốc biểu diễn lưu động sẽ dừng lại ở thành phố T” ——

Thứ này ở đâu đến vậy?

Không phải Lục Hoài Vũ mua về để kích thích cô đấy chứ?

Cô đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên Lục Hoài Vũ gọi cô một tiếng: “Cục cưng lấy giúp anh bia trong tủ lạnh ra đây.”

Doãn Hoan nghe vậy thì cả người run lên, căng thẳng đến mức suýt chút nữa ném tấm vé trong tay đi.

“À, em lấy ngay đây.”

Cô đặt tấm vé lên trên bàn lần nữa, giống như bịt tai trộm chuông đi đến bên cạnh tủ lạnh, mở tủ lấy chai bia và cả đồ uống của mình mua.

Lục Hoài Vũ đặt tôm xong lại đi làm thêm hai món phụ, hai người cùng nhau ngồi xuống, Doãn Hoan luôn nhìn thẳng, hoặc là chăm chú nhìn Lục Hoài Vũ hoặc là chăm chú nhìn thức ăn trên bàn, cô không dám chia một chút ánh mắt nào cho mấy tấm vé kia.

Doãn Hoan ăn cơm trong sự lo sợ, chỉ ăn được một phần ba của bữa trước đã đặt đũa xuống, Lục Hoài Vũ nhíu mày nhìn cô, hỏi:

“Sao lại không ăn?”

Doãn Hoan cong môi cười: “Ăn không vào.”

Lục Hoài Vũ gật đầu, Doãn Hoan thấy thế thử hỏi: “Vậy em đi tắm trước được không, chạy cả ngày trên người đều là mồ hôi.”

Sắc mặt Lục Hoài Vũ vẫn như thường, uống ngụm bia rồi nói với cô: “Ngăn dưới bồn rửa có áo tắm với khăn tắm mới mua cho em, tự em lấy đi.”

Doãn Hoan như được đại xá, đứng lên chạy đi.

Không nghĩ tới Lục Hoài Vũ lại mở miệng, nói: “Cầm cả tấm vé này mang đi đi, vừa rồi trợ lý Đường Tịnh Châu cố ý đưa đến, em không ở nhà anh giúp em lấy.”

Dưới chân Doãn Hoan lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp xuống, cô kinh ngạc hỏi: “Sao cậu ấy biết em ở chỗ này?”

Lục Hoài Vũ nhún vai: “Hôm đấy sau khi em ngủ cậu ấy lại gọi điện đến, anh nhận.”

Doãn Hoan: “………”

Trời muốn diệt mình!

Vì thế cô kéo lê thân thể không hồn từng bước đi đến trước bàn ăn, đối mặt với ánh mắt nóng rực của đại lão, run rẩy cầm lấy tấm vé kia, vội vàng xoay người chuồn đi.

Quay về phòng ngủ cô trực tiếp nhét tấm vé kia vào trong túi, mắt không thấy tim không đau.

Nói thật thì Doãn Hoan đã theo dõi nhiều năm nhóm Đường Tịnh Châu, mỗi một ca khúc của bọn họ cô đều nghe, có thể nói ca khúc của bọn họ hàm chứa rất nhiều ký ức của cô, ngọt bùi đắng cay chỉ có cô và ca khúc của bọn họ biết.

Buổi biểu diễn này cô cũng mong chờ rất lâu, nếu không phải vì chuyện Đường Tịnh Châu xảy ra bất ngờ, cô muốn cô phải giống với tất cả các cô gái theo đuổi khác, vì bọn họ mà gào thét cổ vũ.

Nghĩ đến đây cô không khỏi thở dài, nghiệt bản thân tự tạo thì tự mình gánh.

Ném tất cả mọi buồn phiền ra sau đầu, Doãn Hoan vào phòng vệ sinh tắm, dòng nước ấm áp xối lên người, thoải mái khiến cô không khỏi nhắm mắt lại.

Một làn hơi nước mờ ảo dần dần bốc lên từ trong phòng tắm, Doãn Hoan vui vẻ ngâm nga bài hát rồi xoa xoa chân tay của mình.

Ngay khi cô thoa xong sữa tắm thì cửa kính đột nhiên bị mở ra, Lục Hoài Vũ người không mảnh vải giống cô bước vào, Doãn Hoan bị dọa hét lên một tiếng, sau đó đỏ mặt đẩy anh ra ngoài: “Anh mau ra ngoài đi, em đang tắm mà!”

Lục Hoài Vũ lưu manh cười: “Thật khéo, anh cũng vậy.”

Doãn Hoan: “……..”

Doãn Hoan không nói gì nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt kiên định nhìn từ cổ anh trở lên, không dám nhìn loạn, một tay đẩy anh tay kia thì che chắn bản thân.

“Đồ lưu manh, mau đi ra!”

Đôi mắt Lục Hoài Vũ trầm xuống, cực kỳ tủi thân nhìn cô nói: “Nhưng mà lưu manh đã tức giận, ngay lúc cái tên ẻo lả kia nhờ người đưa tấm vé đến.”

Doãn Hoan đột nhiên yên lặng, áy náy nhìn anh, không biết nên dỗ như thế nào.

Lục Hoài Vũ cũng im lặng, ánh mắt anh có chút trầm xuống, đi lên phía trước nhẹ nhàng ôm lấy Doãn Hoan, vùi đầu vào cổ cô mang theo mùi hoa hồng.

Doãn Hoan cũng đáp lại anh, xoay tay ôm eo anh, nhẹ giọng giải thích: “Rất xin lỗi, về sau em tuyệt đối sẽ không có liên hệ gì với cậu ấy nữa, em chắc chắn!”

Lục Hoài Vũ hơi ngẩng đầu, trên mặt tuấn tú còn chút dáng vẻ mất mát nào đâu?

Trong mắt anh lóe lên tia sáng, khóe miệng cong lên, mỗi một sợi tóc đều đang kêu gào, phấn khích, hai bàn tay to lặng lẽ hành động.

Chỉ có con cừu nhỏ Doãn Hoan không biết gì, tự cho là mình làm tổn thương đến trái tim Lục Hoài Vũ, tự cho mình cảm giác tội lỗi, nghĩ làm thế nào an ủi anh.

Mãi đến lúc nửa đêm mê man bất tỉnh được bế từ phòng tắm ra ngoài, cô vẫn không biết bản thân bị người khác tính kế, thỏa mãn ăn từng miếng từng miếng một.

Ngày hôm sau lại đến gần trưa mới tỉnh ngủ, Doãn Hoan xoa thắt lưng đau nhức cố gắng đứng dậy, cả người cô đều rã rời, lúc này cô mới phản ứng lại, đồ chết tiệt kia rõ ràng đào cái hố cho cô!!

Đồ chết tiệt!

Mắng cứ mắng, ra khỏi phòng ngủ ngửi thấy mùi đồ ăn nháy mắt cô liền tha thứ cho anh, không nói đến sự chăm sóc của anh đối với cô, chỉ nhìn thấy giá trị nhan sắc tỏa sáng kia thì cũng không thể tức giận nổi.

Doãn Hoan bám vào khung cửa thầm nghĩ.

Bởi vì tối hôm trước đều ăn đồ cay, vì vậy hôm nay Lục Hoài Vũ làm đồ ăn đều lấy nhẹ là chính, chỉ sợ cô ăn sẽ phát cáu.

Trong lúc ăn cơm Lục Hoài Vũ hỏi Doãn Hoan: “Hôm nay có sắp xếp gì không?”

Doãn Hoan suy nghĩ, trường học không có chuyện gì, Hứa Ngải Lâm và Trầm Lộ không không hẹn cô, vì thế cô lắc lắc đầu.

“Không có, em rất nhàn, có thể ở cùng anh cả ngày.”

Lục Hoài Vũ nhíu mày nhìn cô, “Đi theo anh làm gì, cái tên ẻo lả kia không phải đưa mấy tấm vé sao, lãng phí làm gì, đi với bạn bè đi.”

Doãn Hoan kinh hãi, cô sửng sốt nửa ngày mới hồi hồn về.

Nhưng vẫn không dám nói tiếp, thật sự không biết những lời Lục Hoài Vũ nói có nghiêm túc không hay vẫn đang thử cô.

Thấy dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của cô, Lục Hoài Vũ nhịn không được bật cười, đưa tay xoa đầu cô, khẽ cười nói: “Không phải thử, em yên tâm đi, dù sao thì em thích nhóm minh tinh đấy, đi cổ vũ cũng không có gì ghê gớm, điểm khoan dung ấy anh vẫn có.”

Edit: Bồ Đề Ngọc Trai

Thời gian buổi biểu diễn là bảy giờ tối, Doãn Hoan, Trầm Lộ và cả Hứa Ngải Lâm muốn đến sân vận động từ sớm, mua những cây gậy tiếp ứng và đeo kẹp tóc đèn ở bên ngoài.

Sau đó trước khi vào bàn Doãn Hoan nhận được một tin nhắn từ Đường Tịnh Châu, chỉ có ba chữ: “Đến rồi sao?”

Doãn Hoan nhìn điện thoại, khó xử ngẩng mặt thở dài, sau đó suy nghĩ vẫn nên lễ phép trả lời một chữ: “Ừ”, rồi hai người cũng không tương tác nữa.

Sau khi vào sân vận động, Doãn Hoan gửi một tin nhắn Wechat cho Lục Hoài Vũ, nói với anh là cô đã đi vào, hai giờ sau có lẽ không nhận được điện thoại của anh, có việc gì thì nhắn lại, chờ cô đi ra sẽ trả lời anh.

Sau khi gửi tin nhắn cô liền để điện thoại thành chế độ im lặng, rồi dẫn Trầm Lộ và Hứa Ngải Lâm đi tìm chỗ ngồi theo tấm vé, điều khiến cô không nghĩ tới chính là, Đường Tịnh Châu vậy mà lại dành cho các cô hàng đầu tiên, mặc dù có rất nhiều người nhưng mà chỗ này dường như có chút dễ khiến người khác chú ý ——

Bất chấp nhiều như vậy, Doãn Hoan bị hai người kia điên cuồng kéo đến chỗ ngồi, sau đó bật sáng gậy tiếp ứng chuẩn bị chào đón thần tượng xuất hiện.

Lúc đợi bọn họ lên sân khấu, Doãn Hoan buồn chán nhìn xung quanh một vòng, sân vận động to như vậy mà đông nghịt người, mặc dù cô vẫn biết bọn Đường Tịnh Châu rất hot, rất được chào đón, nhưng tận mắt nhìn thấy với những gì nói trên mạng vẫn có sự khác biệt rất lớn, thật sự khiến người ta phấn chấn.

Không bao lâu sau toàn bộ ánh đèn ở khán đài đều tắt, trong bóng tối, màn ảnh lớn trên sân khấu đột nhiên sáng lên, hiện lên một số 5.

Ngay sau đó, con số này thay đổi thành 4,3,2,1……

Các fan xung quanh cũng cùng nhau đọc theo con số trên màn ảnh lớn, khi con số thay đổi thành một, toàn khán đài náo nhiệt hẳn lên, tiếng hò hét kêu gào, Doãn Hoan bị hoàn cảnh lôi kéo, bất giác cũng cùng nhau hét ầm lên, đi sâu vào sự kích động tột cùng.

Khi đèn được sáng lên, mấy anh trai nhỏ đẹp trai xuất hiện trên sân khấu, âm nhạc vang lên ngay lúc bọn họ thực hiện động tác, quả nhiên bùng nổ cả khán đài.

Ca khúc hết bài này lại đến bài khác, từ sôi động đến dịu dàng lại đến đẫm nước mắt, giọng hát của mấy người trên đài tác động đến trái tim và cảm xúc của mọi người dưới đài.

Doãn Hoan cùng Trầm Lộ và cả Hứa Ngải Lâm ba người ôm nhau, nhớ lại từng chút khoảnh khắc của các cô, ba người nhìn nhau cười, giờ phút này có các cô, thật tốt!

————

Sau hơn một tiếng đồng hồ, Đường Tịnh Châu và mấy người trên đài đều vô cùng mệt mỏi, ngay cả các cô dưới đài cũng không còn sức lực, giọng hát khàn đặc, nhưng mà trong lòng vô cùng vui sướng, dường như mọi cảm xúc tiêu cực đều được trút ra.

“Cảm ơn các bạn của mình từ trước đến nay đều luôn ủng hộ, cảm ơn các bạn luôn đồng hành, là các bạn để mình trưởng thành, chứng kiến nhóm chúng mình từ không ai biết đến cho tới thành tích ngày hôm nay.”

Đường Tịnh Châu cầm micro giãi bày lòng biết ơn với fan ở dưới, bởi vì tiếng Trung của cậu tốt nhất, thể diện sâu đậm nhất, vì thế tất cả bài phát biểu cảm ơn khi dừng ở Trung Quốc đều giao cho cho cậu.

Âm thanh hò hét lại vang lên, Đường Tịnh Châu cùng các thành viên khác cúi đầu thật sâu với fan, sau đó Đường Tịnh Châu lại cầm micro nói với người dưới đài:

“Ngoài các bạn ra, mình còn muốn cảm ơn một người đối với mình mà nói là người đặc biệt nhất, cô ấy là người khiến mình trong lúc tuyệt vọng có thể tìm lại tự tin lần nữa, có thể nói là cho mình một niềm tin sống lại.”

Nói xong đèn chiếu đột nhiên chiếu đến chỗ của Doãn Hoan, trên màn ảnh lớn hiện lên khuôn mặt nhỏ đang ngạc nhiên của cô, lão Đại mở mắt to nhìn, miệng khẽ nhếch lên.

Khi cô nhìn thấy mình trên màn ảnh lớn, hận không thể chôn mình vào cái hố ngay tại chỗ, cô không dám có một chút liên quan và liên hệ với Đường Tịnh Châu đâu!

Cậu đây là muốn để cô vi phạm lời thề của mình, bị dìm trong chuồng lợn đấy!

Đường Tịnh Châu nhìn vẻ mặt yêu nghiệt một lòng chịu chết của Doãn Hoan, cưng chiều nhìn cô đang trừng mắt, nhếch miệng cười, “Em yêu, từ lúc lần trước xa nhau em đã năm ngày mười sáu tiếng không để ý đến anh, không phải em tức giận đấy chứ?”

Câu này vừa nói xong một lần nữa cảnh tượng vô cùng bùng nổ, tất cả fan đều điên rồi, người phụ nữ kia là ai? Không phải là người gây scandal với Chúc Chúc các cô đây sao?

Chúc Chúc anh có ý gì?

Đây là muốn tỏ tình công khai ở hiện trường buổi biểu diễn sao??

Doãn Hoan kéo Trầm Lộ và Hứa Ngải Lâm đang ngẩn ngơ xoay người muốn rời đi, Đường Tịnh Châu thấy thế thì ánh sáng trong mắt đột nhiên ảm đạm, cậu cười gượng một tiếng rồi tiếp tục nói:

“Nhưng mà hôm nay mình muốn nói chính là………..”

Nói xong cậu dừng lại một giây, nhìn về phía Doãn Hoan, hỏi: “Nếu bây giờ trên khán đài có người cầu hôn với cậu, vậy cậu có đồng ý không?”

Fan lại thét chói tai, lần này trong đa số tiếng hét đều là âm thanh fan nữ khóc nấc lên, tất cả các phương tiện truyền thông báo chí và các tờ báo lớn quay video và chụp ảnh đều rất kích động, không ngờ đến chụp một nhóm biểu diễn lại nhận được tin tức nóng như vậy, anh ta nhất thời cảm thấy bản thân cách lần thăng chức tăng lương không còn xa nữa!

Sắc mặt Doãn Hoan càng ngày càng trầm, đáng ra cậu đã sớm biết suy nghĩ của mình, nhưng vẫn làm như vậy là vì sao?

Chẳng lẽ thật sự ngay cả bạn bè cuối cùng cậu cũng không muốn làm?

Nhìn vẻ mặt của cô Đường Tịnh Châu cái gì cũng hiểu, cậu biết bản thân thật sự không còn một cơ hội nào, anh dồn toàn bộ lời nhiệt huyết quay trở về trong bụng, lại lộ ra một nụ cười quyến rũ, cười nói:

“Các fan Chúc của mình, các bạn nghĩ cái gì thế? Xem vẻ mặt của các bạn không phải cho rằng người cầu hôn là mình chứ?”

Nhóm fan: “????”

Đậy lại là tình huống gì vậy???

Cốt truyện lớn đảo ngược????

Đường Tịnh Châu hahaha cười to, lau đi nước mắt ở khóe mắt, tiếp tục nói: “Cô ấy là nữ thần của mình, nữ thần nhất định chỉ để ngưỡng mộ, vì thế người thật sự ngỏ lời cầu hơn chính là cái người ở bên kia kìa.”

Nói xong đèn chiếu lại thay đổi, bệ thang từ từ nâng lên, một bóng dáng cao lớn kiên cường chậm rãi hiện ra.

Người đến mặc một bộ tây trang màu đen tuyền, tóc ngắn thả tùy ý, khuôn mặt kiên nghị cùng tổ hợp ngũ quan thâm thúy ở cùng một chỗ, quả khiến người khác không thể rời mắt.

Nhưng hấp dẫn nhất vẫn là khí chất lạnh lùng dứt khoát trên người anh, đối mặt với một triệu người trên sân khấu nhưng mặt không đổi sắc, ung dung mà lại bình tĩnh bước ra.

Khóe miệng anh từ đầu đến cuối đều bày ra một độ cong như có như không, toàn bộ hào quang đều được hiện lên, còn bắt mắt hơn so với mấy người kỳ cực trên sân khấu.

Doãn Hoan nhìn bóng dáng quen thuộc kia theo bản năng bắt đầu nghi ngờ hai mắt mình có phải có vấn đề rồi không, vì sao cô cảm thấy người trên sân khấu kia có phần giống Lục Hoài Vũ?!

Doãn Hoan hoảng loạn nắm lấy Trầm Lộ cũng đang há hốc mồm bên cạnh, véo cô ấy một cái, sau đó hỏi: “Đau không?”

Trầm Lộ nhe răng giậm chân nói: “Đau đau đau! Mau buông tay đi, muốn chết mất!”

Lúc này Doãn Hoan mới buông tay, sau đó lại hỏi: “Không phải nằm mơ, vậy cậu nhìn xem trên sân khấu kia có phải là Lục Hoài Vũ không?”

Trầm Lộ xoa cánh tay bị cô véo đau, tức giận mà cà khịa nói: “Vâng vâng vâng, chính là Lục Hoài Vũ nhà cậu, sao nào vui vẻ không? Phấn khích không? Cái phần thức ăn chó này cả triệu người chúng mình cùng ăn với cậu, hai người các cậu cũng thật giỏi!”

Sắc mặt Doãn Hoan đột nhiên đỏ ửng, cô lén nhìn bóng dáng đẹp trai đến bùng nổ trên sân khấu kia, nhịn không được khẽ bật cười.

Đường Tịnh Châu đưa micro vào trong tay Lục Hoài Vũ, nhún vai, buông tay nói: “Thế nào vui không? Phấn khích không? Cái phần thức ăn chó này cả triệu người bọn tôi cùng ăn với hai người các anh đấy.”

Doãn Hoan: “…….”

Trầm Lộ: “…..”

Không biết vì sao mà tất cả quần chúng đều cùng nhau ha ha ha.

Lục Hoài Vũ nhận lấy micro, cúi đầu về phía Doãn Hoan nói: “Thật ra anh không ngờ sẽ nói những lời này với em dưới tình huống này, hai chúng ta quen biết hai mươi năm, em vẫn là người vướng mắc mà anh không bỏ xuống được nhất, cũng là người tồn tại trong lòng anh hai mươi năm.”

Doãn Hoan nghẹn ngào, từng kỷ niệm của bọn họ còn nhạt nhẽo hơn những người khác, có lẽ cũng ngoắt ngoéo hơn những người khác, cho dù thế nào, tấm lòng bọn đều tương thông, chưa bao giờ thay đổi.

“Hôm nay anh muốn hỏi em một chút, gả cho anh được không?”

Lục Hoài Vũ nói từng từ từng chữ khiến Doãn Hoan bật khóc ngay lập tức, sau đó anh quỳ một gối xuống, từ trong túi lấy ra chiếc nhẫn đã sớm chuẩn bị, mở nắp hộp hỏi cô.

Doãn Hoan khóc sướt mướt, nước mắt trào ra ào ào, cô chỉ lo che miệng huhu khóc lớn, cũng quên mất chưa cho anh câu trả lời.

Trầm Lộ và Hứa Ngải Lâm bên cạnh đã gấp đến độ suýt chút nữa gật đầu thay cô, hai người mỗi người một bên liên tục kéo lôi cuối cùng cũng gọi hồn cô trở về, sau đó thấp giọng nhắc nhở cô:

“Lục Hoài Vũ còn chờ cậu đáp lại kìa, được hay không thì cậu nói ra đi!”

Lúc này Doãn Hoan mới ngẩng đầu, lau khuôn mặt đã lem nhem của mình, không ngừng gật đầu, sau đó vừa nấc cụt vừa la lên:

“Bằng lòng, em bằng lòng, Lục Hoài Vũ em muốn gả cho anh, em muốn làm cô dâu của anh!”

Khóe miệng Lục Hoài Vũ cong lên, cười nhảy xuống sân khấu đeo nhẫn vào tay Doãn Hoan.

Khoảnh khắc đeo lên, nước mắt Doãn Hoan lại tuôn rơi, cô khóc to nhào vào trong ngực Lục Hoài Vũ, khóc không ra hơi.

Lục Hoài Vũ vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể vỗ lưng cô để cô thuận khí.

Tất cả fan đều cảm động và không nhịn được thầm thở phào nhẹ nhõm, 

Scandal của thần tượng nhà mình tự sụp đổ, còn có cái so với cái này có thể khiến các cô ấy vui vẻ hơn sao? Tất cả mọi người đặt sự phòng bị trong lòng xuống, cùng nhau ồn cổ vũ để dâng tặng chúc phúc cho bọn họ.

————

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc Lục Hoài Vũ kéo Doãn Hoan đi, Doãn Hoan theo sau hai người Hứa Ngải Lâm và Trầm Lộ, trải qua sự kích thích của tối nay, trên cơ bản mấy người đều đã mệt mỏi rã rời.

Sau khi đến cửa, Hứa Ngải Lâm và Trầm Lộ tay cầm tay cùng nói tạm biệt với Doãn Hoan, Doãn Hoan kéo các cô ấy lại rồi nói: “Để Lục Hoài Vũ đi tiễn các cậu đi.”

Trầm Lộ kêu than xua tay nói: “Cậu tha cho hai bọn mình một mạng đi, thức ăn chó tối nay bọn mình đã ăn đủ rồi, cậu để bọn mình đi dạo tiêu hóa một chút đi.”

Hứa Ngải Lâm gật đầu hùa theo, “Hôm nay hai người các cậu rất khiến người khác phải hâm mộ.”

Doãn Hoan thẹn thùng lén nhìn Lục Hoài Vũ đang ngắm cảnh, sau đó thỏa hiệp nói:

“Vậy các cậu cẩn thận nha, về đến nhà gửi tin nhắn cho mình.”

Trầm Lộ dùng tay ra hiệu ok rồi kéo Hứa Ngải Lâm xoay người rời đi, vừa đi vừa vẫy tay với các cô.

Doãn Hoan quay đầu lại nhìn Lục Hoài Vũ, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt cả hai đều lộ vẻ dịu dàng, Lục Hoài Vũ cưng chiều cụp mắt xuống, khóe miệng nở một nụ cười làm say lòng người, anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, nhẹ giọng nói: “Chúng ta cũng về nhà thôi, bà Lục ——”

Nụ cười của Doãn Hoan càng sâu hơn, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, ngọt ngào gật đầu, cười nói: “Được, ông Lục.”

Hết chương 37.

Doãn Hoan không dám tin nhìn anh, sau đó một lúc lâu mới kích động nhảy dựng lên, khoa tay múa chân nói với anh: “Lục Hoài Vũ anh thật tốt, yêu anh chết mất! Anh yên tâm em chỉ muốn đi xem buổi biểu diễn, tuyệt đối không tiếp xúc với Đường Tịnh Châu kia một giây nào, em thề!”

Nói xong cô còn dựng thẳng ba ngón tay lên, bày tỏ sự trung thành.

Lục Hoài Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt ở bên môi hôn xuống, cười nói: “Được.”

Vì thế Doãn Hoan rất vui vẻ lần lượt gọi điện thoại cho Trầm Lộ và Hứa Ngải Lâm, hai người kia vốn cũng thích nhóm của Đường Tịnh Châu, vừa nghe thấy có vé vào là cả đám đều như nổi máu gà, phấn khích suýt chút nữa lật tung cả căn phòng lên.

Hết chương 36.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.