Thích Nói Nhiều, Lữ Tư Anh

Chương 7



Văn phòng điều hòa chạy vù vù, tiếng chuông điện thoại, âm thanh nói chuyện, tiếng đóng dấu, thậm chí ngay cả phòng photo cũng đều vang lên tiếng động, cả văn phòng bày ra một loại thực”Thứ tự rành mạch “ ầm ỹ.

Bất quá mặc kệ là trật tự làm việc hoặc là lộn xộn ầm ỹ, ầm ỹ chung quy vẫn là ầm ỹ.

Chính là vì cái gì ——Lữ Tư Anh khó hiểu nhíu mày, bốn phía đều ầm ỹ như vậy, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, phanh! Phanh! Phanh! Một lần so với một lần lớn tiếng?

Bình tĩnh một chút Lữ Tư Anh, cô hít sâu một hơi, ở trong lòng thầm cổ vũ chính mình, chẳng qua là gọi điện thoại hẹn anh ăn một bữa cơm mà thôi, có cái gì cần khẩn trương? Bình tĩnh một chút.

Hiện tại trước hít sâu một hơi, sau đó cầm lấy điện thoại, ấn vào dãy số, 09685786. . . . . .

Sét đánh ngang tai! Cô thế nhưng quên số điện thoại của anh, kia hai số cuối cuộc là 43, 73 hay là 717 trời ạ, cái đầu cô từ nhỏ rốt cuộc là được làm từ cái gì ra nha!

Không được, Lữ Tư Anh phải bình tĩnh một chút, quên số điện thoại cũng không phải đại sự, chỉ cần mở sổ ghi số điện thoại ra nhìn một cái là được rồi? Như vậy liền luống cuống, thì làm sao có thể gọi điện hẹn anh đi ăn cơm được chứ, bình tĩnh một chút.

Hít sâu một hơi, mở ra một quyển sổ, cầm lấy ống điện thoại quay số. . . . . . Đô đô ——

Điện thoại thông !

“Này?” Anh tiếp .

“Là phải . . . . . Là em.” Ngu ngốc, đừng run nha.

Anh trầm mặc một chút.”Chuyện gì?”

“Em nghĩ. . . . . . Ách, buổi tối có thể cùng nhau ăn. . . . . . Ăn cơm sao không?”

Anh lại trầm mặc một chút.”Buổi tối anh có việc.”

“Còn có chuyện gì sao không?”

“Không. . . . . .”

“Anh phải cúp máy.”

“Chào ——” khấu!

“Chào. . . . . .”

Thất hồn lạc phách cúp điện thoại, Lữ Tư Anh vẻ mặt dại ra.

Cô vừa mới bị cự tuyệt? Không cần hỏi, đương nhiên đúng rồi, nhưng là anh như thế nào có thể? Đây là lần đầu tiên cô chủ động hẹn anh, mà anh ngay cả lý do đều không có, chỉ nói một câu”Buổi tối anh có việc” liền cúp điện thoại, anh thật sự. . . . . . Yêu cô sao?

Có lẽ căn bản không cần phải thí nghiệm, bởi vì sự thật sớm đã ở ngay trước mắt.

Chính mồm anh rõ ràng nói anh yêu cô, vẫn là đúng như lời Mễ Mễ nói, này chính là kỹ xảo mà nam nhân dùng để lừa gạt nữ nhân?

Không, cô tin tưởng anh không phải như vậy, không chỉ là tính cách không giống, lấy điều kiện ưu việt của anh, anh lại không có lý do để làm như vậy, cho nên mặc kệ Mễ Mễ nói gì, cô vẫn cứ như vậy tin tưởng anh, tin tưởng anh tuyệt đối sẽ không lừa cô.

Chính là ——

Chán ghét chán ghét chán ghét, Lữ Tư Anh, cô từ khi nào thì trở nên chậm chạp như vậy, bệnh đa nghi lại còn nặng? Mặc kệ anh là lừa cô đi, ít nhất hiện tại anh còn đang ở bên cạnh cô, cô cùng anh ở một chỗ cảm thấy vui vẻ là được rồi, không phải sao?

Đúng vậy, chỉ cần chính mình cảm thấy được vui vẻ hạnh phúc, cho dù anh nói yêu cô là lừa cô, kia cũng không quan hệ, không cầu thiên trường địa cửu (tồn tại cùng trời đất), chỉ cần từng có được. Chỉ cần từng có được là đủ rồi.

Nghĩ thông suốt xong, cô mỉm cười, cảm giác tâm tình thoải mái hơn nhiều.

Được rồi, nếu anh nói buổi tối có việc, cô cùng rủ một người đi cùng, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, huống chi cô học nhảy vất vả như vậy, không nhảy cho người ta xem mà lại mèo khen mèo dài đuôi thì có điểm lãng phí.

OK, liền quyết định như vậy, buổi tối đích hành trình hết thảy chiếu kế hoạch làm việc, chẳng qua là nam diễn viên chính vắng mặt mà thôi.

Ha hả, Mễ Mễ nếu biết kết quả như vậy, nhất định hội giậm chân đi?

Bất quá cô cũng quản không được nhiều như vậy , ha hả.. . . . .

***

Tổng cảm thấy một người đi ăn một bữa tối lớn như vậy có điểm thực quái dị, cho nên sau nhiều lần tự hỏi, Lữ Tư Anh mời Lí Tiếu cùng cô đi ăn tối, coi như là cô đáp lễ ngày đó anh chiếu cô đi.

Bởi vì tâm tình tốt, cô cùng anh vừa ăn tán gẫu, tán gẫu rất thoải mái. Bỗng nhiên trong lúc đó, nói chuyện được một nửa Lí Tiếu đột nhiên ngừng lại, Lữ Tư Anh có điểm ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, biểu tình hiện tại của anh chính là thực may mắn

“Nhanh lên quay đầu lại xem.” Anh bỗng nhiên mở miệng nói.

“Cái gì?” Cô quay đầu.

“Phó tổng với bạn gái xinh đẹp của anh ấy. Chúng ta thật sự là may mắn, hai lần ăn cơm thế nhưng đều gặp bọn họ. Sách, mặc kệ là mấy lần, hai người bọn họ làm cho người khác cảm thấy quả là trai tài gái sắc, trời đất tạo nên, thật khó lấy tưởng tượng bọn họ về sau kết hôn, đẻ ra được mấy tiểu hài tử đáng yêu xinh đẹp.”

Lí Tiếu toàn bộ thần kinh đều hướng về phía cặp đôi tuần nam mỹ nữ không để ý tới sắc mặt Lữ Tư Anh, thao thao bất tuyệt tán thưởng .

Lữ Tư Anh sau khi quay đầu lại, thân thể liền không có di chuyển một chút.

Cô choáng váng, ngây người, cảm giác chính mình bị rơi vào động hàn băng vạn năm, cả người đông lạnh ngay cả nước mắt cũng không có rơi được.

Anh nói anh có việc, nguyên lai chính là cũng mỹ nữ hẹn hò——mỹ nữ kia chính là người mà anh nói đã sớm chia tay.

Tâm lạnh lạnh, trống trơn , không cảm giác, nhưng trong đầu giống như đang tua lại những lời Mễ Mễ nói.

Namnhân một trăm người thì có chín mươi chín người dùng ba từ”Anh yêu em” này để lừa gạt nữ nhân.

Tình yêu cũng không phải dùng miệng nói có liền có. . . . . .

Thật sự là nói trúng tim đen, một từ liền trúng mục tiêu, xem ra Mễ Mễ trừ bỏ cái bụng đang nhô lên, vẫn là thích hợp làm một cố vấn tình yêu.

“Tư Anh, cậu không sao chứ?” Lí Tiếu cuối cùng cũng nhớ đến việc lần trước, lo lắng hỏi.

“Không có việc gì, sẽ có chuyện gì?” Lữ Tư Anh quay đầu cười đáp.

Lí Tiếu trầm mặc nhìn cô, sau một lúc lâu mới do dự mở miệng, “Mặt của cậu hảo tái nhợt.”

“Tái nhợt? Đại khái là này quan hệ đến ngọn đèn trong phòng ăn này đi.” Cô tiếp tục mỉm cười nói.

Nhìn thấy rõ ràng là cô đang miễn cưỡng cười, Lí Tiếu chậm rãi mím môi, trên mặt biểu tình cũng trở nên nghiêm túc.

“Chúng ta đi thôi, nếu cậu còn chưa ăn no, chúng ta đổi sang nhà hàng khác.” Anh mở miệng nói.

“Vì cái gì phải làm như vậy, chúng ta không phải đang ăn rất ngon sao?” Cô nói, “A, đúng rồi! Nói phải cảm tạ cậu, như thế nào có thể quên mất bước kính rượu nhìt? Phục vụ, phục vụ, phiền toái mang bình rượu lại đây!” Cô cao giọng kêu.

***

Bên tai đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, Kì Diệp đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về bốn phía.

Anh quả nhiên không có nghe sai, là cô!

Nhưng như thế nào lại có thể khéo như vậy? Hai lần cùng Lí Nhược ăn cơm thì đều gặp cô, lần này thật sự chết chắc, chỉ sợ cô. . . . . . Không, không phải chỉ sợ, là nhất định, xác định vững chắc, khẳng định đã sinh ra hiểu lầm.

Ai! Anh không tự chủ được than nhẹ một cái, nhíu mày.

“Anh đang nhìn cái gì? Có người quen sao” Lí Nhược bắt chước anh quay đầu nhìn về bốn phía.

Kì diệp lắc đầu, thu hồi tầm mắt nhìn người phục vụ đưa cho bọn họ Menu. Tiếp theo Lí Nhược trước tiên mời mọc, nhưng Kì Diệp cũng không có động đũa.

“Như thế nào không ăn?” Cô mỉm cười ngẩng đầu hỏi.

“Lí Nhược, hôm nay hẹn cô ra đây, kỳ thật là có chuyện muốn nói.” Kì diệp nhìn cô nói, quyết định vẫn là mau chóng cùng cô nói mọi chuyện thật rõ ràng, bởi vì nhìn vẻ mặt lo lắng của Lí Tiếu, anh liền có loại dự cảm phi thường bất hảo, cũng có ý muốn mau chóng chạy đến chỗ ngồi của Tư Anh giải thích tình huống hiện tại.

Đáng giận! Sớm biết sẽ khéo như vậy, hôm nay anh nhận được điện thoại của cô, nên cùng cô đến, cho dù cô sẽ gặp phải khinh thị hoặc ô nhục của Lí Nhược, nhưng còn hơn làm cho cô một mình hiểu nhầm mà tan nát cõi lòng.

Anh thật sự là quá mức tự cho mình là đúng mà.

“Nói cái gì?” Lí Nhược mỉm cười hỏi, lòng tràn đầy chờ mong nghĩ thầm, rằng anh cuối cùng quyết định pjhair nói rõ với cô , thừa nhận anh vẫn đang yêu cô hoặc là lại một lần nữa yêu cô đi?

Nghĩ đến liền đáng tiếc, ai biết một tiểu tử vừa làm công kiếm tiền vừa học ở trường, lại là người kế thừa Vũ Phổ tương lai đâu? Sớm biết lúc đó phải đem anh trói chặt , hiện tại cũng không ủy khuất chính mình giả bộ làm thục nữ đến quấn lấy anh, bởi vì một kẻ nề nếp như anh thật không có gì thú vị, bất quá nghĩ đống tài sản anh có, hiện tại hết thảy có thể chịu đựng.

Kì Diệp nhìn cô một cái, quyết định đi thẳng vào vấn đề nói.

“Tôi đã có một bạn gái rất tốt, hơn nữa trong thời gian ngắn sẽ kết hôn, cho nên cô không cần phải quấn quít lấy tôi nữa?” Anh nói.

Keng! Thanh âm dao dĩa rơi xuống bàn.

“Anh là đang nói giỡn!” Lí Nhược nổi giận gầm lên, chợt phát giác phản ứng của mình so với hình tượng thục nữ hoàn toàn không phù hợp, lập tức lấy lại giọng nói nhỏ nhẹ hỏi, “Anh là đang nói giỡn?”

Kì Diệp rất muốn mở miệng kêu cô không cần phải đóng kịch, bất quá anh cá tính thận trọng cùng thâm trầm không cho anh làm vậy.

“Tôi ở đây không phải để nói giỡn với cô.” Anh nghiêm chỉnh giải thích.

Lí Nhược đột nhiên lắc đầu.”Không có khả năng, bạn gái của anh cũng chỉ có em, công ty của anh mọi người đều biết, anh không có khả năng có bạn gái khác!”

“Nếu cô không tin, đợi vài thánh nữa, tôi sẽ viết thiếp cưới gửi tới cho cô.” Dừng một chút, “Dù sao chúng ta cũng từng là bằng hữu tốt.”

“Em không tin, anh nhất định là đang gạt em, anh rõ ràng là yêu em!” Cô biểu tình vặn vẹo, kiên trì trừng mắt nhìn anh nói.

“Không, ” Kì Diệp nhìn cô một cái, cảm giác không đành lòng một chút đều không có, thong thả đích lắc đầu nói: “Tôi cho tới bây giờ đều không có yêu cô, cho dù là lúc chúng ta ở Mỹ kết giao.” (Ta thấy có hai sự thật làm con gái điên nhất khi bạn trai mình mở miệng nói ra chính là : Anh là Gay và từ đầu đến bây giờ anh không hề yêu em. Cơ mà cho chị ý chết, ta ghét sự giả tạo của chị ý)

“Anh nói lung tung!” Cô đột nhiên hét chói tai.

“Lúc ấy tôi thực nghĩ tôi yêu cô, nhưng là sau này mời biết tôi chỉ yêu vẻ ngoài của cô, cùng chính mình gom góp sinh ra tưởng tượng, kia căn bản là không phải là yêu, nếu như nói thẳng ra, miễn cưỡng chỉ có thể nói là một giấc mơ tình yêu mà thôi.”

“Không có khả năng, không có khả năng , tôi bộ dạng xinh đẹp như vậy, dáng người hoàn mỹ như vậy, lại thông minh, anh như thế nào có thể không yêu thương tôi, không có khả năng.” Lí Nhược đại khái chịu đả kích lắc đầu nói.

“Bên ngoài của cô xác thực là không chê vào đâu được, nhưng là tôi coi trọng cảm giác khi ở chung.” Kì Diệp nói, khóe mắt thủy chung chăm chú nhìn vào cửa WC.

Thật sự là kỳ quái, cô đi vào WC cũng được một thời gian khá dài, hơn nữa mấy vị khách nữ đi vào sau cô đều đã đi ra, như thế nào cô còn chưa có đi ra?

Này nhà hàng WC có cửa sau sao? Chính là không đúng, Lí Tiếu còn đang chờ cô, cô không có khả năng đi trộm về một mình mới đúng. Chính là cô như thế nào lại đi lâu như vậy?

“Cái gì kêu cảm giác ở chung, chúng ta thời điểm khi ở chung không phải rất vui vẻ sao? Còn có, trước kia chúng ta lên giường, chẳng lẽ anh không đạt tới cao trào sao?” Lí Nhược kích động nói, sau đó đưa tay qua bàn, gắt gao đích bắt lấy tay anh.”Kì Diệp, chúng ta là trời sinh một đôi, không có người thích hợp với anh như em.”

Kì Diệp lạnh nhạt rút tay của mình về, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, một người mới từ WC ra thu hút sự chú ý của anh, hắn quay đầu nhìn thẳng, hồn phách bị lấy đi mất.

***

Một hơi uống hết hai phần ba cốc rượu, cho dù là thói quen ngày thường uống xoàng một phen, Lữ Tư Anh hơi có chút tửu lượng, cũng bắt đầu có cảm giác đứng không vững.

Cô cũng không có say, vẫn có cảm giác được cồn ở trong người tạo cảm giác xôn xao, cả người nóng lên, nhiệt huyết sôi trào, cảm xúc trào dâng, thậm chí ngay cả can đảm cùng dũng khí của bản thân đột nhiên tăng lên, bởi vì cô đột nhiên muốn thay đổi bộ trang phục kia, bộ diễn phục Mễ Mễ thay cô chuẩn bị.

Đó là một bộ trang phục têu chuản quốc tế của khiêu vũ mà những cô gái tham gia thi đấu khiêu vũ hay mặc, lộ ra ngoài cũng tuyệt đối sẽcực kì bắt mắt. Tạo hình này khiến cô không thể mực nội y, mà có nhiều những sợi satanh ở trước ngực, theo gió lay động càng khiến nhuwncg người khác thấy phi thường hấp dẫn, tiếp theo là một một đoạn váy hình lá sen bó sát những đường cong nữ tính, kia thành quả quả thực chỉ có làm cho người ta dùng”Xem thế là đủ rồi” để hình dung.

Khi cô lần đầu tiên nhìn thấy bộ váy, ngay cả túi tiền đều cảm thấy tiếc, vải thì rõ ít mà tiền bỏ ra thì rõ nhiều (ta chém, ta chém), cô quả thực có loại cảm xúc muốn tông cửa ra ngoài.

Mễ Mễ vừa đấm vừa xoa ép buộc cô, cô cũng chỉ mặc qua có một lần, tuy nói hiệu quả của nó ngoài ý muốn tốt đến không tưởng, nhưng là nói thật, cô vẫn không có can đảm mặc nó ra ngoài, cho nên cô có chuẩn bị một bộ, so sánh ra bình thường hơn rất nhiều.

Chính là hiện tại cô hiểu rõ vì sao Mễ Mễ lại bảo cô mua bộ này.

Tên hỗn đản Kì Diệp, anh ta nghĩ mình rất vĩ đại sao, trên đời này không ai tốt hơn anh ta, nàng nhất định sẽ động tâm mà yêu anh, đi theo anh?

Anh ta thật sự nghĩ cô là cái loại phá giá thị trường, trừ bỏ anh ta quá mức “Bác ái” (lòng thương người) thì sẽ không ai để ý đến cô?

Cô chính là thanh tú, ai không biết Đài Loan hiện giờ thịnh hành cái loại mỹ nữ gầy, chỉ cần gầy lại thanh tú, ai mà không là mỹ nữ?

Thừa dịp đi vệ sinh, cô đem mong muốn đó thực hiện, diễm lệ quay về chỗ ngồi, không chú ý đến khách nam trong hàng ăn, trừ bỏ xem ngắm cô, trong mắt không nhìn có ai khác.

“Lí Tiếu, cậu có muốn cùng tớ đi khiêu vũ không, tớ biết một nơi rất tuyệt để đi khiêu vũ.” Cô mang theo bốn phần men say, vẻ say rượu mê người mỉm cười hỏi.

Lí Tiều không có trả lời cô, anh cùng với các nam nhân khác trong nhà hàng giống nhau, chính là nhìn không chuyển mắt cô, tựa như bị nhiếp hồn giống nhau.

Anh si ngốc nhìn biểu tình của cô, làm cho Lữ Tư Anh phát ra một chuỗi tiếng cười như chuông bạc.

“Lí Tiều, cậu đang phát ngốc cái gì nha?”Taycô vỗ nhè nhẹ vài cái vào mặt anh, cười hỏi.

Lí Tiếu theo phản xạ cầm lấy tay cô, rốt cục hoàn hồn, lại vẫn là lấy vẻ mặt không tin cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm cô.

“Lữ Tư Anh?”

Cô đối anh nhếch miệng mỉm cười, “Cậu có muốn đi khiêu vũ với tớ không?”

Anh sửng sốt, trừng mắt nhìn cô.”Cậu muốn đi khiêu vũ?”

“Đúng.”

“Mặc như vậy?” Anh thốt ra nói, trong giọng nói có loại”Chiếm giữ” (giống như kiểu bá đạo giữ chặt cho riêng mình) không đồng ý, mà không phải”Lo lắng” hoặc”Quan tâm” mà là không đồng ý.

Ông trời, anh đến bây giờ vẫn cảm nhận được tiếng tim mình đập dồn dập.

Anh cho tới bây giờ chưa phát hiện ra Lữ Tư Anh gầy như vậy, giấu sau lớp quần áo là những đường cong mê người, hơn nữa tràn ngập lực hấp dẫn, nhất là kia một thân da thịt trắng nõn, quả thực tựa như dụ dỗ nam nhân phạm tội, còn có kia hình dạng bả vai hoàn mỹ, khêu gợi xương quai xanh, còn có vùng thắt lưng cùng vòng hông tuyệt đẹp, ông trời, anh như thế nào lại có mắt như mù vậy, thật sự là ngu mà!

Lữ Tư Anh nghe vậy đầu tiên cúi đầu liếc mắt một cái, sau đó mới ngẩng đầu đối anh nhếch miệng cười.

“Tốt lắm xem đúng hay không?” Cô nói.

Là rất đẹp , thậm chí còn đẹp quá mức. Xem đi! Tất cả nam nhân trong nhà hàng, người nào hai mắt không nhìn chăm chú vào người cô, anh thật là muốn tiến lên dúi đầu họ xuống không cho họ xem cô. Đáng giận!

“Chúng ta đi.” Anh đột nhiên đứng dậy nói, động tác kế tiếp là lấy áo khoác tây trang ở một bên ghế, khoác lên người cô.

“Nóng quá.” Cô kháng nghị nói, cồn liên tục ở cơ thể cô mà nóng lên.

“Khoác.” Anh cường ngạnh nói, không để cho cô tháo áo khoác xuống. Sau đó lấy tư thái ôm lấy cô, nhanh chóng đích rời đi ánh mắt của đàn sói hoang này.

***

Vì thoát khỏi Lí Nhược, Kì Diệp không tiếc xé rách diện mạo tao nhã của chính mình, đổi lấy vô tình lãnh khốc, giống như ma quỷ của địa ngục, uy hiếp cô vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt anh, nếu không hậu quả tự phụ trách.

Chính là mặc kệ anh chạy khỏi nhà ăn như thế nào, vẫn như cũ không tìm thấy bóng dáng hai người.

Bọn họ sẽ đi chỗ nào?

Lí Tiếu có mang cô về nhà luôn không? Vẫn là tên hỗn đản lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, làm ra loại việc hỗn đản đi?

Chết tiệt! Đáng giận!

Lí Tiếu kia, tay anh ta dám đặt trên vai Tư Anh, lần trước anh có hỏi qua, anh ta không phải còn thề thốt trả lời tuyệt đối không có khả năng, nói cái gì mà Lữ Tư Anh không phải mẫu người anh ta thích, nhiều nhất chỉ có thể làm bằng hữu mà thôi, kết quả đâu?

Chết tiệt hỗn đản, anh ta tốt nhất đừng để anh phát hiện anh ta đụng đến một cái lông tơ của cô, nếu không tuyệt đối anh ta sẽ bị xử đẹp!

Hiện tại làm sao bây giờ? Điện thoại di động của cô bị mất, còn chưa có mua cái mới, không thể gọi điện thoại cho cô. . . . . .

Chờ một chút! Cô không có di động, nhưng Lí Tiều có nha, anh như thế nào lại quên mất?

May mắn anh lần trước đột ngột phát thần kinh, ghen tuông lan tràn chỉ để đêm Lí Tiếu tách khỏi Tư Anh, liền đưa hanh ta lên làm trợ lí, lúc này mới có trong tay anh có số điện thoại của anh ta, nếu không chỉ sợ anh đêm nay sẽ bị mất ngủ.

Lập tức xuất ra di động ở tìm kiếm tên của Lí Tiếu trong danh bạ, sau đó tìm thấy không chút do dự liền lập tức ấn gọi.

“Đô đô ——”

Thật tốt quá, kết nối được !

“Này?”

“Cậu đang ở đâu?” Điện thoại vừa được nối máy, anh lập tức hỏi.

“Phó tổng giám đốc?” Lí Tiếu trong thanh âm có chút kinh ngạc.

“Cậu đang ở đâu?” Kì diệp khắc nghiệt hỏi lại một lần.

“Tôi đang ở trên Taxi.”

Nguyên lai bọn họ đi Taxi, khó trách nháy mắt không thể nhìn thấy người.

“Hai người muốn đi đâu?” Anh nhanh chóng đi ra phía bãi đỗ xe, một bên hỏi.

“Sao?”

“Tôi đang hỏi hai người muốn đi đâu?”

“Tư Anh nói muốn đi khiêu vũ. . . . . .”

“Cô ấy say rồi, lập tức đưa về nhà.” Anh mệnh lệnh nói.

“Sao?” Lí Tiếu dừng một chút, “Chính là tôi vừa nói muốn đưa cô ấy về nhà, cô ấy lại ương ngạnh muốn đi khiêu vũ, cho nên mới hội ngồi Taxi.”

“Kêu tắc xi chuyển hướng, trực tiếp chạy đến nhà cô ấy.”

“Chính là tôi không biết địa chỉ nhà cô ấy.”

“Đáng chết!” Kì Diệp nhất thời ngăn chặn không được mắng nhỏ.

“Cô ấy muốn đi khiêu vũ ở đâu? Ở đường nào?” Anh hỏi.

“Giống như kêu ‘ Vũ Lâu’, ở. . . . . .”

“Tôi biết ở nơi nào.” Kì Diệp nhanh chóng chen lời Lí Tiếu, “Trước khi tôi đến, trông chừng cô ấy.”

Điện thoại cắt đứt .

Lí tiều cầm di động ngẩn người, anh vừa rồi có phải hay không ngủ một chút, còn mơ thấy phó tổng giám đốc?

“Ai nha?”Cảm giác thoải mái, Lữ Tư Anh tựa lưng vào ghế ngồi hỏi, cô vừa mới nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì phải.

Không phải chỉ là mơ sao? Cô cũng có nghe được? Chính là phó tổng giám đốc như thế nào lại đặc biệt hỏi hai người bọn họ đang ở đâu? Hơn nữa còn giống như muốn tới tìm bọn họ, còn nói xem trọng anh sao, anh thực sự được xem trọng đi?

Ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía người bên cạnh mang vẻ mặt say rượu mê người, đầu loáng thoáng cảm giác được có điểm không thích hợp.

Phó tổng giám đóc không xem trọng anh, nên sẽ là cô đi? Chính là không có đạo lý nha, nghĩ như thế nào đều không có đạo lý.

“Phó tổng” hai chữ giống như một cái búa to, nháy mắt đem Lữ Tư Anh thanh tỉnh, men say trong người cô nhất thời biến mất năm phần, cả người lập tức thẳng lên.

“Anh ta muốn gì?” Cô hỏi.

“Tiên sinh, tiểu thư, nơi hai người muốn đến đã đến rồi.” Lái xe tiên sinh đột nhiên ngắt lời nói, xe chậm rãi ngừng lại.

Lí Tiếu nhìn thoáng qua đèn nê ông ngoài cửa sổ, sau đó quay về nhìn giá tiền.

“Một trăm chín mươi tròn.” Lái xe tiên sinh nói.

Lí Tiếu từ trong ví rút ra hai trăm đưa cho ông ta.

“Không cần thối lại.” Anh nói, bởi vì Lữu Tư Anh đã muốn xuống Taxi, anh nhanh chóng cầm theo áo khoác đuổi kịp cô, sau đó lần thứ hai đem áo khoác choằng lên vai cô.

“Không cần, tớ sẽ nóng” cô thoái thác.

“Mặc, có lẽ ở bên trong sẽ bật điều hòa lạnh.”

“Khiêu vũ sẽ không lạnh.”

“Vấn đề là cậu hiện tại chưa có khiêu vũ, cho nên mặc.”

Không nghĩ sẽ cùng anh cãi cọ, Lữu Tư Anh khoác áo vào Vũ Lâu, mà Lí Tiếu theo sát bên người cô, một khắc cũng không rời.

Đám mây nhẹ nhàng che lấp ánh trăng, chuyển âm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.