“Thực ra Linh Nhi còn nhỏ lắm.” Kiều Linh Nhi thản nhiên nói, giọng lạnh nhạt như không có cảm xúc, nhưng nhìn vào đôi mày nhỏ nhắn đáng yêu kia có thể thấy được rối rắm, rất rối rắm.
Thái hậu khẽ nhếch khóe miệng, đứa nhỏ này, những lời này cũng có thể.
.
.
.
Hoàng đế ngẩn ra, hồi sau mới phục hồi lại tinh thần, trong lòng cũng không chút tư vị.
Nàng còn nhỏ, lại bị phi tử của ông tưởng lầm là con cái nhà quan viên nào sắp tiến cung, nên khiến Vân mỹ nhân ghen tuông, làm ra chuyện hồ nháo.
Đứa bé này quả thông minh, chỉ một câu nói cũng khiến ông cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Chỉ một câu nói này cũng giáng toàn bộ nữ nhân trong hậu cung xuống một bậc.
Nàng dù sao vẫn chỉ là một đứa nhỏ!
Vậy mà khiến Nam Hạ đế cao cao tại thượng là ông á khẩu không biết nói gì.
“Phụ hoàng đã biết.” Hoàng đế lên tiếng rồi xoay người đi ra.
Kiều Linh Nhi vô tội thở dài, “Phù, thực ra đây không phải điều con muốn nói.”
Thái hậu càng thêm băn khoăn, tò mò hỏi, “Vậy Linh Nhi muốn nói gì?”
Lục Nhu rốt cuộc nhìn không được cười phì một tiếng, “Tiểu tổ tông, lá gan của người thật lớn.”
Hoàng thượng vốn là đến đây hỏi tội, nhưng hiện tại thì ngược lại, một câu cũng không trách được còn bị buộc phải rút về, hơn nữa lại còn cứng họng không nói được gì.
Kiều Linh Nhi chớp mắt mấy cái, có chút buồn rầu.
“Lục Nhu, ta chỉ là có sao nói vậy thôi.”
Thái hậu nhịn không được bật cười, “Ha ha ha, Linh Nhi đúng là vui vẻ của ai gia, sau này có Linh Nhi rồi, ai gia sẽ không còn tịch mịch.”
Nhìn thấy bộ dạng kia của nhi tử, bà thấy rất vui vẻ.
Dạo này Hoàng đế cũng thật quá đáng, tiến cung nhiều phi tử như vậy tuy không ảnh hưởng đến quốc gia đại sự nhưng cũng không tốt.
Hơn nữa nữ tử kia còn không hiểu chuyện như vậy, dám đụng đến người của nàng, chính là cô ta chán sống rồi.
Quỷ nhỏ Linh Nhi nàng không lo lắng bản thân bị thiệt thòi, chỉ là thấy mình bị người ta khi dễ, trong lòng không thể bỏ qua.
Kiều Linh Nhi làm mặt quỷ, cười khẽ nói, “Lão tổ tông, ngày mai chúng ta có thể tiếp tục chơi không?”
Lục Nhu trố mắt, hai ngày nay lão tổ tông đều chơi cùng tiểu Vương phi, nếu sáng mai hai người lại tiếp tục chơi đùa chỉ e nữ nhân trong hậu cung này sẽ bị chơi đến hỏng mất thôi.
Thế nhưng Thái hậu lại cố tình gật đầu, “Đương nhiên rồi.”
Kiều Linh Nhi nhảy nhót, “Lão tổ tông, người thật tốt, tặng cho người một cái thơm môi nữa.”
Dứt lời, đôi môi mềm mại đã đặt lên mặt Thái hậu một nụ hôn.
Thái hậu vui vẻ cười.
Lục Nhu có hơi lo lắng, nhưng chuyện này ý Thái hậu đã quyết, cô cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cùng một già một trẻ đi chơi đùa với nữ nhân trong hậu cung.
o0o
Yến hội bắt đầu vào buổi sáng, Thái hậu không thường đến ngự hoa viên tản bộ, ấy thế mà sáng sớm sau bữa sáng người đã ra ngự hoa viên để — tản bộ!
Thực ra là — xem náo nhiệt!
Kiều Linh Nhi nắm tay Thái hậu, đứng trước ngự hoa viên chỉ vào một đóa hóa rồi giải thích xem đóa này có công hiệu gì, có thể trị bệnh gì, còn có thể sử dụng ra sao.
Cuối cùng đôi mắt nàng lóe sáng, thần bí nói, “Hoàng tổ mẫu, Linh Nhi tặng người một vật được không?”
Hai mắt Thái hậu cũng bừng sáng, cái gì vậy? Nha đầu quỷ này, đưa ra vật gì cũng nhất định là thứ tốt, bà rất chờ mong.