Sau khi đến Thất vương phủ, lúc Kiều Linh Nhi nhìn thấy Tư Đồ Hiên, trong lòng nàng thầm phỉ báng anh một trận: nam nhân này đúng là yêu nghiệt, bộ dáng đẹp đẽ như thế để làm gì chứ? Báo hại nàng mỗi lần trông thấy anh đều thấy có chút tự ti.
“Linh Nhi lại đây.” Tư Đồ Hiên chẳng ngoảnh đầu lại, chỉ có giọng nói bình thản truyền đến.
Kiều Linh Nhi hừ lạnh một tiếng rồi bước vào đình nhỏ đứng trước mặt Tư Đồ Hiên, sau đó nàng vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại ra, “Trả tiền đây.”
Khóe miệng Tư Đồ Hiên khẽ giật, tiểu cô nương này gấp đến vậy sao?
Bàn tay thon dài nâng ấm trà lên rót hai chén, một chén đã rót được đưa đến trước mặt nàng, “Uống trà.”
Kiều Linh Nhi liếc nhìn chén trà, hình như là Bích Loa Xuân, nàng thích nhất chính là Bích Loa Xuân.
Trong lòng vui sướng, nàng ngồi xuống, nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi híp mắt cười, “Trà này mùi vị không tệ.”
Khuôn mặt yêu nghiệt của Tư Đồ Hiên nở nụ cười, một nụ cười lạnh nhạt nhưng rất hấp dẫn người ta.
Yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, sau này nhất định là kẻ gây họa.
Kiều Linh Nhi vừa uống trà vừa thở dài cảm thán, một hơi liền uống hết năm chén.
Tư Đồ Hiên không châm trà tiếp cho nàng mà đặt ấm xuống, nhìn nàng cười cười.
Kiều Linh Nhi bị ánh mắt kia quan sát, trong lòng nàng khẽ run lên, trừng mắt nhìn Tư Đồ Hiên, “Ngài nhìn cái gì vậy? Mau mau trả thù lao.”
“Bổn vương đã trả rồi.” Tư Đồ Hiên vẫn như trước lãnh đạm nói ra, ánh mắt anh nhìn đến chén trà thì dừng lại.
Cái này.
.
.
.
Trà này phải trả phí sao?
Lòng nàng đau đớn, lửa giận bốc lên, nàng đứng phắt dậy, tay chống nạnh, trừng mắt nhìn Tư Đồ Hiên, “Ngài không thể bớt vô sỉ một chút sao? Ngay cả tiện nghi của tiểu hài tử cũng muốn chiếm? Mấy chén trà của ngài giá bao nhiêu? Ngài thiếu bổn tiểu thư hai vạn lượng bạc, mau mau lấy ra, bằng không bổn tiểu thư không khách khí.”
Ui ui, bão ập đến?
Trong ánh mắt Tư Đồ Hiên lộ rõ hứng thú, tay anh mân mê chén trà, thầm ngắm tiểu hài đang bốc hỏa kia, khuôn mặt nhỏ của nàng vì giận mà ửng hồng chẳng trách khiến người ta yêu thích.
Dáng vẻ lung linh như nước này thật khiến người ta muốn dày vò một phen.
Thấy Tư Đồ Hiên chẳng nói gì, Kiều Linh Nhi bỗng sốt ruột, nàng nhìn không ra nam nhân này đang suy tính điều gì.
Nhưng thiếu nợ phải trả tiền là chuyện hiển nhiên, anh ta đường đường là nam tử hán, chẳng lẽ định chơi xấu? Nếu thật sự như thế, Kiều Linh Nhi nàng dĩ nhiên sẽ khinh bỉ anh ta cả đời.
“Ngài nghĩ vài chén trà kia có thể khiến ta bỏ ra hai vạn lượng sao? Không phải chỉ là Bích Loa Xuân thôi sao? Bổn tiểu thư cũng có.
Ngài mau giao tiền ra đây, có thì bổn tiểu thư pha trà cho ngài.” Kiều Linh Nhi giận đến cực điểm, như chỉ chút nữa thôi sẽ bật khóc.
Nàng dường như đã thấy ngân lượng muốn mọc cánh, chỉ phút chốc nữa thôi sẽ theo nam nhân này bay đi, không được, vịt đã nấu chín sao có thể cứ vậy mà bay đi?
Ý cười trên mặt Tư Đồ Hiên biến mất, nét mặt anh lạnh lùng, “Bích Loa Xuân này của bổn vương là tinh hoa của đất trời.
Bản thân lá trà Bích Loa Xuân là đặc sản của Thiên Sơn, mỗi năm chỉ có năm cân, là trà cống phẩm.
Nàng biết vì sao Bích Loa Xuân này lại quý báu đến thế không? Vì chúng phải trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày phơi nắng, còn có chín chín tám mươi mốt ngày hâm nóng, hơn nữa còn phải hong khô chín chín tám mươi mốt ngày, sau đó còn chín chín tám mươi mốt ngày.
.
.
.”
“Ngài gạt người.” Kiều Linh Nhi trợn tròn mắt, đôi mắt trong veo như nước lấp lánh lệ quang, hai giọt nước mắt trong suốt ngấn lên trong mắt nàng, trông như sắp lăn xuống.
.
.
.