Đợi khi Kiều Linh Nhi bước ngoài, Hồ Chiếu vô cùng ảo não nhìn nàng, lại nghĩ đến linh chi ngàn năm đã rơi vào tay nàng, trong lòng thấy thật bất công.
Nhưng đôi mắt thuần lương kia nào ai thể chống lệnh, chỉ có thể phụng mệnh.
“Linh Nhi, thế nào?” Hoàng đế vừa nhìn thấy Kiều Linh Nhi liền lập tức đứng lên.
Nàng nhìn Thái hậu cười dịu dàng, rồi quay lại bẩm với hoàng đế, “Vân mỹ nhân đã ổn, qua ba canh giờ nữa sẽ tỉnh lại.”
Hoàng thượng gật đầu, sau đó khẩn trương bước vào tẩm điện.
Kiều Linh Nhi liếc nhìn Tư Đồ Hiên rồi đi đến bên cạnh Thái hậu, vẻ áy náy lộ trên khuôn mặt nhỏ phúng phính, “Lão tổ tông, để người đợi lâu rồi.”
Chân mày Tư Đồ Hiên cau lại, đây là lời xin lỗi sao? Quả là lần đầu tiên được nghe qua.
Thái hậu vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ mập mạp của Kiều Linh Nhi, nhẹ cười, “Biết đã để ai gia chờ, phải chăng nên bồi ai gia đi ngự hoa viên một lát?”
Kiều Linh Nhi lập tức gật đầu, cùng Thái hậu đi ngự hoa viên.
Toàn bộ thái y đang quỳ dưới đất đều đã ngây dại, nỗi lo lắng khi nãy nháy mắt đã tan biến, không phải vì một câu “Ba giờ sau Vân mỹ nhân sẽ tỉnh lại” kia của Kiều Linh Nhi, mà là bởi thái độ của Thái hậu đối với nàng.
Thật sự là.
.
.
quá mức sủng ái!
Bát vương phi trong truyền thuyết rất được lòng Thái hậu, mà hiện tại Vương phi mới chỉ có tám tuổi!
Tư Đồ Hiên cùng theo Thái hậu đến ngự hoa viên, lúc đi ngang qua Hồ Chiếu, anh liền liếc mắt nhìn.
Hồ Chiếu cũng nhìn đáp trả, không ti không kiêu.
Thái hậu có chút ngạc nhiên hỏi, “Linh Nhi, vì sao Vân mỹ nhân lại trúng độc?”
Bà đương nhiên rất tin tưởng đứa nhỏ này, nhưng nếu không phải con bé đã hạ thủ với hương liệu của Vân mỹ nhân, sao mặt Vân mỹ nhân lại sưng đỏ, chiêu phong dẫn điệp, thậm chí trúng độc?
Kiều Linh Nhi dẩu miệng nhỏ nhắn, “Hoàng tổ mẫu sẽ không trách tội Linh Nhi chứ?”
Thái hậu âu yếm ngắm đôi mắt trong veo tô điểm bởi hàng lông mi dài cong vút, dáng vẻ nhỏ nhắn mềm mại khiến người ta yêu thương kia, liền nở nụ cười, “Hoàng có mẫu có khi nào trách cứ con?”
Kiều Linh Nhi lập tức nở nụ cười, “Hoàng tổ mẫu, chúng ta đến đình ngồi nghỉ một chút đi.
Người ngồi xuống rồi Linh Nhi sẽ từ từ nói cho người nghe, có được không?”
Tư Đồ Hiên bỗng lên tiếng chen vào, “Hoàng tổ mẫu, nhi thần đến Vưu Ngọc cung một chuyến.”
Vừa nghe những lời này, Kiều Linh Nhi vội quay lại nhìn Tư Đồ Hiên, bất chợt bắt gặp ánh mắt cô đơn xen lẫn bi thương, lòng nàng khẽ run lên.
Anh ta, anh ta cũng có vẻ mặt như vậy sao?
Thái hậu nghe vậy bỗng thở dài gật đầu, “Con sang bên đó trước, chút nữa ai gia sẽ cho cung nhân sang.”
Tư Đồ Hiên gật đầu, xoay người rời đi.
Kiều Linh Nhi đỡ Thái hậu vào tiểu đình, bỗng phát hiện ra bà có chút trầm mặc, trên khuôn mặt phảng phát nét bi thương.
Nàng thầm kinh ngạc trong lòng, nhưng nàng cũng hiểu hoàng cung vốn là nơi chất chứa nhiều bí mật, dù Thái hậu yêu thương nàng, cũng không có khả năng để nàng làm càn.
Có một số việc, nàng không nên biết, nhưng cũng chẳng thể ngăn lòng hiếu kì.
“Hoàng tổ mẫu? Linh Nhi ở cùng người, người không vui sao?” Kiều Linh Nhi nhìn Thái hậu, ủy khuất chớp động đôi mắt long lanh nước.
Thái hậu sửng sốt, “Tốt chứ.”
“Nhưng rõ ràng Hoàng tổ mẫu không vui.” Đôi mắt to tròn đen láy ngập nước, tựa hồ như chỉ trong tích tắc sẽ rơi xuống.
Chuyện này thật khiến Thái hậu đau lòng, vội vàng quở mắng nàng, “Nói bậy, ai gia có Linh Nhi bầu bạn, sao lại không vui chứ?”
Kiều Linh Nhi lập tức vui vẻ nở nụ cười, bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy tay Thái hậu, dịu dàng nói, “Hoàng tổ mẫu kể chuyện xưa cho Linh Nhi nghe có được không?”
Lục Nhu vốn dĩ lo lắng rằng Thái hậu sẽ đau lòng, hôm nay có Bát vương phi thì tốt rồi, cô liền thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cùng Thái hậu nói chuyện xưa, Kiều Linh Nhi cùng bà trở về Trường Thọ cung dùng ngọ thiện.
Dỗ Thái hậu ngủ trưa xong, nàng liền ngồi thần ra ở cửa điện.
Lục Nhu thấy vậy cả cười, “Tiểu tổ tông, sao lại ngồi ở đây?”
Thấy Lục Nhu bước đến, đôi mắt Kiều Linh Nhi ngời sáng, nếu đã không thể hỏi Hoàng tổ mẫu, vậy thì hỏi Lục Nhu xem!
Lục Nhu theo Hoàng tổ mẫu đã nhiều năm, nhất định cũng biết không ít bí mật.
Bắt gặp ánh mắt gian trá đầy tính toán của tiểu tổ tông, Lục Nhu khẽ rùng mình, đáy lòng bỗng cảm thấy một hồi bi ai!