Toàn thân Phượng Mai bắt đầu run rẩy, không thể khống chế được run run đứng lên.
Cũng tại trong Hách vương phủ xảy ra tranh chấp mới náo loạn đến tận trong cung.
Kiều Linh Nhi trước nay có Thái hậu làm chỗ dựa, cư nhiên nàng ta có thể to gan làm loạn.
Nếu bây giờ Thái hậu nương nương ưng thuận thỉnh cầu của nàng ta, như vậy chẳng phải là….
Lúc Phượng Mai còn đang miên man suy nghĩ, Tư Đồ Hách đã lên tiếng, “Hoàng tổ mẫu, Mai trắc phi đã được đại phu xem qua, cũng đã bôi thuốc, dù cho trước mắt chưa công hiệu nhưng tôn nhi cho rằng cũng không nên dùng lung tung loại khác được.”
Kiều Linh Nhi hơi nhăn mày, không ngờ anh ta lại lên tiếng, Bát gia này thật biết chớp thời cơ nha!
Hồ Chiếu lại cau mày, “Thái hậu nương nương, Mai trắc phi tuy đã được bôi thuốc nhưng lại không phải loại chuyên trị ngoại thương, chỉ là một chút thuốc bột tầm thường.
Thương thế ở đầu nếu không chữa trị tốt tất sẽ để lại di chứng.”
Kiều Linh Nhi xém chút phì cười, lời nói của vị thái y Hồ Chiếu này rất thư thả nhưng chẳng hiểu sao lại khiến nàng muốn bật cười.
Chỉ là vết thương ngoài da ấy lẽ nào lại có thể lấy mạng Phượng Mai?
Đương nhiên không có khả năng!
“Linh Nhi, chẳng phải con thông hiểu dược lý sao? Chế chút thuốc cho Mai trắc phi đi.
Bằng không nếu xảy ra chuyện gì, ai gia thật có lỗi.” Thái hậu sốt ruột nói.
“Dạ, lão tổ tông.” Kiều Linh Nhi nhu thuận đáp.
Tư Đồ Hách nghe Hồ thái y nói vậy, hơn nữa cũng không có kháng lại mệnh lệnh của Thái hậu, xem như cũng đã phục tùng.
Tư Đồ Dật im lặng hồi lâu, anh dùng ánh mắt kì dị đánh giá Kiều Linh Nhi, thế nào cũng cảm thấy tiểu cô nương này quả thật không đơn giản.
Nhưng bề ngoài nàng ta cũng chỉ là một tiểu cô nương đơn thuần, đôi mắt thiện lương trong veo thật khiến người ta có cảm giác muốn chở che, bảo bọc.
Lục Nhu theo Kiều Linh Nhi đi lấy dược liệu.
Lúc trước, khi còn ở Trường Thọ cung, nàng đã từng phối dược, cho nên hiện tại chuyện này không mấy khó khăn.
Chưa đầy một nén nhang, Kiều Linh Nhi đã trở lại, trên tay nàng cầm một cái bình nhỏ.
Kiều Linh Nhi cười ngọt với Thái hậu đang ngồi trên cao, sau đó đi đến trước mặt Phượng Mai, “Mai trắc phi, thuốc bột này ngày thoa ba lần, sau ba ngày sẽ thấy khá hơn.”
Phượng Mai nhìn cái bình nhỏ trên tay Kiều Linh Nhi, tự nhiên thấy lạnh người, không dám nhận lấy.
“Mai trắc phi cứ yên tâm dùng, thuốc này là dùng cho vết thương trên đầu người rất tốt.” Hồ Chiếu tiến lại gần, cầm lấy bình nhỏ nọ mở ra ngửi một chút rồi thả lại vào tay Kiều Linh Nhi.
“Cầm lấy.” Tư Đồ Hách bỗng dưng cảm thấy phiền lòng, lạnh lùng lên tiếng.
Lúc Phượng Mai nhận lấy bình thuốc của Kiều Linh Nhi, thì nghe được giọng nói của Thái hậu, “Mai trắc phi vào Hách vương phủ bao lâu rồi?”
Tim cô đập mạnh một cái, không rõ Thái hậu có ý gì, chỉ biết đứng dậy khẽ đáp, “Bẩm Thái hậu nương nương, đã được bảy tháng rồi.”
Thời gian cô vào phủ lâu hơn Kiều Linh Nhi, thế nhưng địa vị lại bất đồng!
Thái hậu gật gật đầu, tỏ vẻ không vui nhìn Tư Đồ Hách, “Hách nhi, nếu phủ đệ không có ma ma dạy dỗ quy củ cho bọn họ, vậy mang một người trong Trường Thọ cung về đi.
Nếu để chuyện người trong Hách vương phủ không biết tôn ti cao thấp truyền ra ngoài, con cũng biết sẽ tổn hại đến thanh danh của hoàng thất ra sao chứ.”
Lời nhỏ to này của Thái hậu lọt vào tai Tư Đồ Dật đã thành một chuyện khác.
Tư Đồ Hách quắc mắt nhìn Kiều Linh Nhi đang ngồi bên cạnh Thái hậu rồi mới lên tiếng hỏi, “Là kẻ nào trong phủ khiến Hoàng tổ mẫu không vui? Tôn nhi trở về sẽ giáo huấn kẻ đó.”
Thái hậu phất tay, uể oải nói, “Bỏ đi.
Lục Nhu, ngươi bảo Cố ma ma chuẩn bị một chút, lát nữa sẽ theo Linh Nhi hồi phủ.
Để xem kẻ đó là thực sự không hiểu quy củ, hay là ngang ngược cố tình không muốn hiểu.”
“Vâng, Thái hậu nương nương.”
“Các con lui hết đi, để Linh Nhi ở lại với ai gia được rồi.” Thái hậu lại uy nghi phất tay.
“Dạ.”
Sau khi tất cả đều đã lui ra ngoài, vẻ uể oải khi nãy trên khuôn mặt Thái hậu như biến đâu mất, bà nhìn về phía tiểu cô nương bên cạnh nở nụ cười, “Linh Nhi, không phải con nên thưởng cho Hoàng tổ mẫu sao?”
Kiều Linh Nhi trợn tròn mắt, vẫn là trợn tròn mắt.
.
.
.