Thích Ta Khó Lắm Sao

Chương 10



Úc Tử Tịnh gõ cửa phòng bệnh đi vào, Cận Sương còn chưa ăn cơm, nàng nhìn chằm chằm hộp cơm trước mắt, ánh mắt sáng quắc, giống như muốn xuyên qua hộp nhìn xem bên trong là cái gì.

Nghe được tiếng gõ cửa, nàng cho là hộ sĩ thu hộp cơm, không thèm ngẩng đầu lên nói: "Đem những tất cả mang đi đi."

Úc Tử Tịnh cúi đầu, thấy cơm nước trước mặt còn chưa động tới, thậm chí ngay cả đũa cũng chưa mở ra, nàng không rõ nhìn về phía Cận Sương: "Sao vậy? Không hợp khẩu vị?"

Nghe được âm thanh, Cận Sương nhấc mắt lên, đối diện với đôi mắt trong suốt của Úc Tử Tịnh, nàng đè ép oán khí ở trong lồ ng ngực, cụp mắt nói: "Ngươi sao lại đến đây."

Buổi trưa nàng đều là đi căng tin ăn.

Úc Tử Tịnh đi đến bên cạnh Cận Sương, dùng mu bàn tay đặt lên trên trán của nàng, cảm giác không còn nóng, nàng mới yên tâm: "Cũng còn tốt, không có lại bị sốt."

Bữa trưa nàng vốn dĩ muốn đi căng tin ăn, nhưng lại không yên lòng Cận Sương bên này, mới tranh thủ thời gian nghỉ trưa tới xem một chút, giờ khắc này thấy nàng vô sự, nàng cũng yên lòng.

Cận Sương đem hộp cơm đẩy sang bên cạnh Úc Tử Tịnh: "Còn chưa ăn đi, đến đây ăn chút đi."

Úc Tử Tịnh cúi đầu nhìn, đều là rau dưa tốt cho sức khỏe, nàng cầm lấy chiếc đũa, chia một nửa cơm nước cho Cận Sương, nàng đứng dậy đi vào nhà bếp lấy cái muôi, xới một ít cơm tẻ nói: "Ăn đi, cho dù không hợp khẩu vị cũng phải ăn lót dạ."

Không phải không hợp khẩu vị.

Căn bản là ăn không trôi.

Cận Sương tiếp nhận chiếc đũa, ở mặt trên cơm tẻ đâm đâm mấy cái, liếc mắt nhìn Úc Tử Tịnh, môi nhúc nhích mấy lần, bộ dạng do do dự dự.

Úc Tử Tịnh gắp thức ăn chay để vào trong hộp cơm của Cận Sương, còn dặn dò: "Ăn nhiều một chút, buổi tối ta có thể trở về rất trễ, cơm tối ngươi phải ăn, đừng kén chọn như vậy, dinh dưỡng không đủ không tốt cho hồi phục."

Cận Sương nghe được nàng buổi tối tới trễ, ngón tay chậm rãi siết chặt chiếc đũa, lòng bàn tay hơi đau, nàng bốc lên cơm tẻ bỏ vào trong miệng nhai, cơm ấm ấm mềm mại lại giống như hòn đá, khó có thể nuốt xuống.

Cổ họng còn có chút chua xót.

Cận Sương nhịn thật lâu mới hỏi: "Là muốn đi xem mắt sao?"

Úc Tử Tịnh nghi hoặc ừm một tiếng, sau đó nói: "Làm sao ngươi biết đi xem mắt?"

Sau đó nàng nghĩ đến cái gì cười khẽ: "Là Lý Viện nói cho ngươi?"

Cận Sương không biết tên vị hộ sĩ kia, không lên tiếng.

Úc Tử Tịnh ăn cơm xong lại nhấp một hớp canh, mới trả lời Cận Sương: "Không phải đi xem mắt, là có việc." . truyện đam mỹ

Cận Sương thở một hơi, hô hấp đều thông thuận hơn, lực nắm chiếc đũa hơi hoãn lại, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nói: "Xem mắt, không thể không đi sao?"

Úc Tử Tịnh lắc đầu: "Đã đáp ứng đi ăn cơm, ta nếu không đi, bác sĩ Diệp chẳng phải sẽ mất mặt sao."

Cận Sương im lặng không nói, kỳ thực nàng hiểu rõ Úc Tử Tịnh, nàng nếu đã đáp ứng rồi thì sẽ không đổi ý, nàng hỏi như vậy chẳng qua là muốn cầu một chút may mắn mà thôi.

Quả nhiên ông trời xưa nay không có yêu thích nàng.

Cận Sương không hăng hái lắm, Úc Tử Tịnh cho rằng tối hôm qua nàng sốt cao, thân thể không còn chút sức lực nào, cũng không để ý lắm, dùng bữa trưa xong liền để nàng nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối nàng cũng không biết lúc nào có thể trở về, Úc Tử Tịnh cân nhắc hay là gọi điện thoại cho cô cô thì tốt hơn.

Chỉ là mỗi lần nhắc tới cô cô, ngữ khí cùng ánh mắt của Cận Sương rất lạnh lẽo, nàng lại có chút không đành lòng.

Hộ sĩ đến thu dọn hộp cơm, Úc Tử Tịnh đỡ Cận Sương nằm xuống, dưới mí mắt của nàng có nhàn nhạt vành đen, không đậm, thế nhưng Cận Sương nhìn lại thấy đau lòng, thân thể nàng di chuyển đến một bên, cùng Úc Tử Tịnh nói: "Ngươi buổi chiều không phải một giờ rưỡi mới đi làm sao, còn sớm, tới nghỉ ngơi."

Úc Tử Tịnh nhìn đồng hồ, 12 giờ 40, xác thực có thể nghỉ ngơi một lát.

Tối hôm qua hầu như hơn nửa đêm còn phải bận rộn, không ngủ thẳng giấc, lúc này nghe Cận Sương kiến nghị, có chút động lòng.

Cận Sương nhìn chằm chằm thấy sắc mặt của nàng có biến hóa, vỗ vị trí bên cạnh nói: "Nằm xuống đi, trước một giờ rưỡi ta gọi ngươi."

Úc Tử Tịnh lúc này mới lấy mũ xuống, cởi giày lên giường.

Ban ngày không thể so với buổi tối, ánh mặt trời sáng, chiếu vào trong phòng, vừa vặn quay về trên giường, Úc Tử Tịnh xoay người liền ngủ, hiển nhiên rất mệt mỏi.

Cận Sương nghiêng người quay về phía Úc Tử Tịnh, nàng dùng tay chống cằm, ngoẹo cổ, dùng nửa người ngăn trở ánh sáng, Úc Tử Tịnh bị bóng tối bao phủ, nàng hướng về phía Cận Sương bên này chếch nhích lại gần.

Thời gian sau giờ trưa, toàn bộ tòa nhà đều không nghe được tiếng bước chân, lặng lẽ.

Cận Sương vẫn duy trì cái tư thế này, mãi đến khi phần eo có chút đau mới giật giật thân thể, nửa người dưới không nhúc nhích, nửa người trên nằm lỳ ở trên giường, trong mắt không có chút nào buồn ngủ, cứ yên lặng như thế nhìn Úc Tử Tịnh ngủ say.

Nàng thay đổi tư thế, ánh mặt trời xuyên qua bên cạnh người nàng chiếu lên khuôn mặt của Úc Tử Tịnh, ngày hôm nay nàng không có trang điểm, tố nhan trắng tịnh, bị ánh nắng chiếu thấu hồng, tầm mắt Cận Sương đi xuống, trên cổ thon dài của Úc Tử Tịnh có hai cái nốt ruồi, không lớn, nhưng ở trên da thịt trắng nõn lại đặc biệt dễ thấy.

Cận Sương đưa tay muốn điểm lên cái nốt ruồi kia, đầu ngón tay chạm vào da thịt của Úc Tử Tịnh giống như lửa thiêu, nàng cấp tốc thu tay về, thầm mắng chính mình một câu, có bệnh!

Biết rõ người này đối với mình ý vị như thế nào, còn nhân lúc nàng ngủ đụng vào nàng, quả thực là vô liêm sỉ đến cực điểm.

Cận Sương ở trong lòng đem hết tất cả những lời mắng người đều mắng lên trên người mình. Trước mắt có quyển sách, nửa người trên của nàng rướn qua Úc Tử Tịnh, nàng vươn tới lấy xem, nhưng đập vào mắt không phải là nội dung của trang giấy, không phải những dòng chữ bé nhỏ màu đen, mà là cái cổ thon dài của Úc Tử Tịnh, gần trong gang tấc còn có mùi thơm.

Cận Sương cảm giác mình, sắp điên rồi.

Chưa đến một giờ rưỡi Úc Tử Tịnh đã tỉnh rồi, nàng mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, Cận Sương vừa vặn đang bán ngồi, đầu cúi thấp đọc sách, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên người nàng, tăng thêm một tầng vầng sáng.

Ngũ quan của Cận Sương rất tinh xảo, khuôn mặt giống như được hoạ sĩ nhất bút nhất hoạ phác hoạ ra, nhìn khuôn mặt nàng giống như đang xem một bức tranh vậy.

Đáng tiếc nàng luôn nghiêm túc thận trọng, bản mặt thường thường có loại cảm giác người lạ chớ tiến lại gần.

Giờ khắc này Cận Sương đầu cúi thấp, dưới mí mắt có mảnh nhỏ quầng thâm, một tay nâng sách, một tay khác đang lật sách, ngón tay tinh tế dưới ánh nắng mặt trời càng ngày càng trắng nõn.

Ánh mắt của Úc Tử Tịnh dừng lại có chút lâu, Cận Sương đ è xuống tâm tình xao động, làm bộ như không có chuyện gì quay đầu, dò hỏi: "Còn chưa dậy sao?"

Thái độ của nàng rất tự nhiên, nhưng cái tay đang nắm sách tay lại run nhẹ, để lộ ra tâm tình sốt sắng.

Úc Tử Tịnh thu tầm mắt lại, xoa xoa mắt, ngồi dậy, bổng nhiên tiến đến trước mặt Cận Sương, đôi mắt ôn hòa nhìn chằm chằm ngũ quan của nàng, cuối cùng đưa tay véo má một cái, cười khẽ: "Thật là vui tai vui mắt."

Hành động tùy tiện như vậy, nếu đổi lại thành người khác, nàng sẽ làm không được.

Thế nhưng Cận Sương lại không giống.

Hai người bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy nói mấy năm không gặp mặt, có chút xa lạ, nhưng mấy ngày nay ở chung, đúng là đem cảm tình thân mật lúc trước kéo về không ít.

Nơi Cận Sương bị nàng véo nóng lên, toàn thân huyết dịch đều chuyển động loạn cả lên, đầu óc tỉnh tỉnh, tay chân cầm sách không yên, làm sách suýt chút nữa rơi ở trên giường.

Úc Tử Tịnh không có phát hiện nàng dị thường, chuông báo vang lên, nàng tắt điện thoại di động, vươn mình xuống giường, bước nhanh đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Lúc đi ra, Cận Sương đã khôi phục lại bình thường.

Nhưng gò má vẫn còn có chút ửng đỏ, không nhìn kỹ sẽ không thấy được.

Úc Tử Tịnh nhìn đồng hồ đối với Cận Sương nói: "Buổi tối nhất định phải ăn cơm, không ăn, ta liền gọi điện thoại cho cô cô."

Nàng đối với mình giống như hù dọa một đứa nhỏ, còn dùng loại ngữ khí hống mang uy hiếp, Cận Sương vai hạ xuống, đầu cúi thấp, rầu rĩ không vui đáp lại nàng: "Biết rồi."

Úc Tử Tịnh nghe được trả lời mới thoả mãn rời đi, cửa phòng bệnh xoạt xoạt một tiếng đóng lại, ngăn chặn một số tương tư sắp trào ra.

Cuối tháng tư, chính là mùa hoa anh đào nở rộ, bệnh viện cũng có mấy cây, ngay ở cửa khu phòng bệnh cao cấp cũng có, Úc Tử Tịnh đạp lên những cánh hoa hồng nhạt, ngửi được mùi thơm thoang thoảng, thấm ruột thấm gan.

Úc Tử Tịnh bước chân không chậm, sắp tới khoa cấp cứu, Ôn Ngọc đang cùng Tần Uyển nói nhỏ không biết đang nói cái gì, thấy nàng lại đây dương khuôn mặt tươi cười kêu: "Úc tỷ!"

Tần Uyển cũng nhìn theo, mặt mày cong cong: "Úc tỷ."

Úc Tử Tịnh thấy hai người các nàng cùng một chỗ, không nói gì, trực tiếp đi tới, cúi đầu hỏi dò: "Buổi trưa bận bịu không?"

Ôn Ngọc cười nói: "Thong thả, Úc tỷ buổi trưa ngươi đi đâu?"

Úc Tử Tịnh liếc mắt nhìn về hướng khu phòng bệnh cao cấp: "Có chút việc tư."

Thấy là việc tư, Ôn Ngọc cũng không hỏi nữa, giờ khắc này thảnh thơi, nàng lôi kéo Úc Tử Tịnh cùng Tần Uyển nói chút chuyện bát quái của bệnh viện, Úc Tử Tịnh không tập trung nghe, mà nhìn về phía Tần Uyển, vừa vặn đụng phải ánh mắt của Tần Uyển cũng đang nhìn sang, tầm mắt hai người gặp nhau, kéo nhẹ khóe môi, sau đó lại song song dời đi.

Buổi chiều rõ ràng so với buổi trưa bận rộn hơn nhiều, phòng truyền dịch bên kia không có ai giúp, chủ nhiệm Triệu để Úc Tử Tịnh đi hỗ trợ, nàng phân phó Ôn Ngọc mang theo Tần Uyển xong mới qua.

Lúc bận rộn thời gian trôi qua rất nhanh, đợi đến lúc Úc Tử Tịnh bận rộn xong nhìn thời gian, đã gần tới giờ nghỉ làm rồi, nàng cho bệnh nhân truyền dịch xong, mới cùng hộ sĩ giao ban, ra khỏi phòng truyền dịch thì Tần Uyển cùng Ôn Ngọc đã không ở quầy chờ nữa.

Hẳn là đã nghỉ làm rồi.

Úc Tử Tịnh đi phòng thay đồ thay quần áo, quả nhiên thấy hai người ở bên trong đang treo đồ lên.

Nàng đổi xong y phục, gọi điện thoại cho Tiểu Trương, điện thoại bên kia vang lên vài tiêng mới có người nhận, Tiểu Trương tràn đầy vẻ say rượu hỏi: "Ai?"

Úc Tử Tịnh nhíu mày, ngữ khí lo lắng: "Uống rượu?"

Tiểu Trương ha hả cười lên: "Úc tỷ a, ta chờ ngươi thật lâu, ngươi không có tới, ta uống trước, ngươi mau tới a."

Nàng nói xong liền cười khúc khích, Úc Tử Tịnh bất đắc dĩ cúp điện thoại, giờ phút này nàng nói cái gì Tiểu Trương cũng không nghe lọt.

Lo lắng Tiểu Trương uống nhiều xảy ra chuyện, Úc Tử Tịnh ra khỏi bệnh viện liền trực tiếp bắt xe đến nhà trọ của nàng, cách bệnh viện rất xa, hơn nữa vị trí còn khăng khăng, là loại nhà lầu kiểu cũ.

Đoạn đường đi vào khu nhà trọ không lớn, xe taxi đi vào không ra được, Úc Tử Tịnh đành phải xuống xe ngay đường cái, nàng nhìn mặt đất gồ ghề khẽ cắn răng, hôm nay mang là pha dép lê, đi trên con đường như vậy rất dễ dàng té gãy chân.

(Pha dép lê có lẽ là loại dép có đế cao, không phải đế bằng)

Cũng còn may hiện tại là chạng vạng, có thể dọc theo mặt đất bằng phẳng ở ven đường để đi, Úc Tử Tịnh cẩn thận đi trên đường, đến được trước cửa phòng nhà Tiểu Trương thì đã ra một thân mồ hôi.

Nàng gõ cửa, bên trong không có theo tiếng động, Úc Tử Tịnh bất đắc dĩ hô: "Tiểu Trương?"

Hô vài tiếng, bên trong rốt cục có đáp lại, cửa được mở ra, Tiểu Trương uống say huân huân, mặt nàng ửng hồng, quay về Úc Tử Tịnh cười khúc khích: "Úc tỷ đến rồi, nhanh một chút vào ngồi!"

Nàng lôi kéo Úc Tử Tịnh vào cửa, đem Úc Tử Tịnh kéo đến xém chút té ngã, vào cửa nàng ngã ngồi trên ghế salông, đưa tay cầm một cái chén, ngữ khí kiên định nói: "Uống!"

Úc Tử Tịnh đẩy cái chén ra, Tiểu Trương đột nhiên hướng về bên cạnh nàng ngồi xuống, ôm eo nàng, ngẩng đầu lên, thần trí không rõ nói: "Úc tỷ, ta cho ngươi biết một bí mật có được hay không?"

Nàng đầy mắt chờ mong, giống như đứa nhỏ đòi kẹo, Úc Tử Tịnh chưa kịp phản ứng, nàng đã tiếp tục nói: "Ta yêu thích Tần Uyển."

Úc Tử Tịnh:...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.