Thích

Chương 21



Sinh nhật mười tám tuổi.

Cha tặng cô một biệt thự lộng lẫy, nói từ nay về sau cô đã có một thế giới riêng của mình.

Lý Kiều tặng cô chiếc xe thể thao, nói từ nay về sau cô có thể muốn đi nơi nào đều tùy ý.

Khách mời của cha không nhiều, chỉ là những người bạn thân, nhưng khách không mời mà đến vẫn nối đuôi nhau không dứt, các món quà to nhỏ đều chất đống một nơi, có lẽ phải mất một thời gian cô mới có thể mở hết.

Cô hẳn là hạnh phúc, không phải sao?.

Nhưng vì sao, tận sâu dưới đáy lòng, lại trống rỗng, còn có chút khó chịu.

Kéo khóa chiếc váy mặc trên người, cô chậm rãi bước ra cửa.

"Trời ạ, Thích——-" Liễu Nhược Y nhìn cô chằm chằm, trong mắt tràn đầy vui sướng cùng kinh diễm, "Cô chỉ biết bộ lễ phục này nhất định sẽ hợp với cháu, nhưng lại không ngờ cháu mặc vào lại xinh đẹp như vậy".

"Là cô Liễu có con mắt tốt". Thích mỉm cười, xoay người đi về phía gương nhìn vào chính mình.

Chiếc váy nhỏ màu đỏ không dây, ôm lấy dáng người trẻ tuổi kiều diễm, trông sắc sảo mà đẹp mắt, làm cho con người cô thoạt nhìn vừa thanh thuần mà lại yêu dã.

Bộ dáng thế này, không biết sẽ làm bao nhiêu chàng trai thần hồn điên đảo.

Thích nhợt nhạt cười——- vậy còn hoàng tử của cô đâu?

Nhìn bản thân mình trong gương, trông nụ cười rất vui vẻ, cũng rất đẹp, là ai đã từng nói, cô cười rộ lên giống mẹ vô cùng?

"Cô Liễu, cháu so với mẹ cháu, ai hấp dẫn hơn?" cô nhẹ nhàng hỏi.

Liễu Nhược Y ngẩn ra, lập tức cười nói : "So sánh không được, có lẽ trong mắt ba con, mẹ con là người xinh đẹp nhất, nhưng ở trong mắt người đàn ông yêu con, con mới là người xinh đẹp nhất thế giới"

"Vâng" cô thản nhiên đáp

Cô chỉ hy vọng một người đàn ông yêu cô, nhưng trong mắt người đàn ông đó, xinh đẹp nhất vẫn là mẹ cô.

——————————————–

Chuẩn bị xong bước xuống lầu, mới vừa đi đến chỗ rẽ của cầu thang, liền nhìn thấy một thân ảnh đã lâu không gặp.

"Dì Cố?" Cô hưng phấn mà kêu ra tiếng, vội vàng chạy đến bên người kia, "Dì từ nước Mỹ về đây?"

"Đã lâu không gặp, Thích". Cố Ngôn Nặc nhìn mỹ nhân làm cho kinh hồn trước mắt, hốc mắt bỗng nhiên ửng đỏ, bà vẫn nhớ rõ mới ngày nào Lãnh Hoan còn ngồi trước mặt bà, cô ấy nói, cho dù anh tức giận, cô cũng muốn có một đứa con của riêng bọn họ.

Mới nhoáng một cái, bao nhiêu thời gian đã trôi qua.

Đình chỉ suy nghĩ, bà từ trong túi cẩn thận lấy ra một phong bì tinh xảo đặt trong tay Thích: "Đây là quà của một người khác gửi cho con".

Thích chần chờ mở ra, bên trong hé ra một cái đĩa hình.

"Có thể mở chứ?" Cô tò mò nhìn Cố Ngôn Nặc, người kia gật gật đầu, trong mắt ức chế sự kích động.

"Đã sáu năm rồi sao? Không xong rồi, tâm trạng mẹ còn chưa chuẩn bị tốt đâu!"

Trên màn hình bỗng truyền ra một thanh âm, nhất thời lúc đó, Diệp Thính Phong đang nói chuyện mới mọi người gương mặt chợt biến sắc, xoay mạnh người, nhìn thẳng vào màn hình tivi.

Lý Kiều đang đi vào đại sảnh cũng đột nhiên dừng cước bộ, giật mình tại chỗ.

"Hi, Thích, sinh nhật vui vẻ", người phụ nữ trên màn hình cười có chút khó khăn, "Mẹ rất vui khi con đã thật sự trưởng thành, chắc chắn là càng ngày càng hấp dẫn đúng không? Từ nay về sau con đã có năng lực và tư cách để thực hiện những chuyện mình thích, nhất định phải cố lên nha!"

"Nói cho ba ba biết, có được hai người chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của đời mẹ, cũng là chuyện đáng tự hào nhất", bà mỉm cười, trong mắt ngấn lệ lóng lánh, "Mẹ sẽ mãi mãi nhớ hai người".

Nụ cười trong trí nhớ, giờ phút này gần trong gang tấc, thanh âm ôn nhu cách không gian mà truyền đến, tiếng vọng ở bên tai, giống như người đó chưa bao giờ ra đi.

"Mẹ..." Thích nghẹn ngào, nước mắt như mưa.

Thì ra từ rất rất lâu, mẹ đã chuẩn bị một món quà tốt nhất dành tặng cho cô.

Yên lặng lấy đĩa ra, cô cẩn thận để lại vào phong bì thật tốt, đưa tới tay của ba mình, lại không dám nhìn biểu tình ảm đạm của ông giờ phút này.

Mà tại một góc sáng sủa, có một người chậm rãi bước lui, cước bộ hỗn độn.

——————————————–

"Ông muốn đem mình giấu ở chỗ nào?" Thích nhìn thân ảnh cô quạnh đang đứng trong vườn hoa, lẳng lặng mở miệng hỏi.

Lý Kiều không có trả lời, ánh mắt dừng ở phía chân trời xa xôi, nơi đó, ánh trăng sáng ngời, mây trôi vô tận.

Đúng là ngày tốt cảnh đẹp, hắn lại không biết điều mà ra đây.

Hắn rất muốn trốn đi, nhưng hắn trốn không thoát, cũng trốn không được thanh âm của Lãnh Hoan, nụ cười của Lãnh Hoan.

"Quên mẹ đi không tốt sao?" Thích ngồi trên chiếc bàn tròn trước người hắn, hai tay ôm cổ hắn, dỗ dành vô cùng thân thiết, "Van cầu ông quên mẹ tôi đi".

"Buông tay, Thích", hắn cầm hai cổ tay của cô, mặt nghiêng sang một bên, thanh âm bình thản : "Đừng như vậy"

"Tôi sẽ không buông tay", Thích cắn răng, cơ hồ có ác ý, gằn từng tiếng ra ngoài, "Ông không nhìn rõ sao, mẹ tôi cùng ba tôi là một đôi, cho tới bây giờ cũng chưa từng thuộc về ông".

"Tôi đã sớm biết được, vậy thì đã sao?" Lý Kiều cứng rắn lên tiếng, trong mắt hiện lên tia tối tăm.

"Nhìn tôi đi!" Thích nâng gò má hắn lên, buộc hắn hắn phải nhìn về phía mình, "Trong mắt ông chẳng lẽ không nhìn thấy tôi sao? Tôi chỉ muốn ông nhìn tôi thôi!"

Dưới ánh trăng, cô tức giận làm ửng hồng một mảnh nhan sắc, con ngươi trong suốt phát ra tia sáng, minh diễm đến không ngờ, lại nhu nhược làm cho người ta đau lòng.

Bộ váy màu đỏ ôm lấy phần da thịt trắng noãn như tuyết ở ngực, mà nơi đó lại vì sự kích động của cô mà đang phập phồng kịch liệt, trong lúc vô ý lại tạo ra một nét dụ hoặc trí mạng.

Lý Kiều hô hấp không khỏi cứng lại, mạnh rời đi tầm mắt, tin rằng gần như vậy, cách quần áo hắn có thể cảm giác được đường cong thân thể của cô.

"Thích, tuổi của tôi đủ để làm cha cô". Hắn cắn răng nhắc nhở, ý đồ rời đi lực chú ý của chính mình.

"Tuổi của tôi cũng đủ để làm người phụ nữ của ông". Thích không chút nào né tránh.

"Buông tay!"

Hắn mất đi tính nhẫn nại, phiền chán vì cô giờ phút này lại gây ảnh hưởng cho hắn, cô lại càng bị áp chế thì càng hăng, liều mạng muốn cuốn lấy hắn, đột nhiên, trong không gian truyền ra một chút tiếng vang nhỏ, hai người nhất thời đều ngây ngốc. =.=

Khóa kéo của lễ phục trên người cô cứ như vậy bị lôi xuống, chất kiệu vải mỏng manh từ da thịt rũ xuống đến thắt lưng cô, đang trong trạng thái ngơ ngẩn cô lại không kịp che dấu thân thể mình, chỉ nhìn thấy trong con ngươi đen láy kia, phản chiếu thân ảnh trần trụi của mình, bất lực như vậy.

"Chết tiệt, khoác vào!" Lý Kiều mạnh bỏ tay cô ra, cởi áo khoác phủ lên người cô.

"Tôi——"

"Câm miệng!" Hắn gầm nhẹ, hô hấp dồn dập, trong mắt nhảy lên một ngọn lửa.

Shit! Hắn trong lòng thầm mắng——– hắn điên rồi sao? Lại có phản ứng với một cô bé mà chính mình đã nhìn cô lớn lên? Tình cảnh vừa rồi lọt vào tầm mắt hắn, cơ hồ làm cho hắn không kiềm chế được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.