Nắm cửa nhẹ nhàng xoay, tiếng động trong đêm khuya vang lên rõ ràng,
cố ý hạ thấp tiếng bước chân, từ phòng khách chạy lẹ đến cửa phòng ngủ
của hắn, sau đó ngừng lại không bước tiếp.
Trong bóng đêm Lý Kiều nhìn chằm chằm cánh cửa kia, hô hấp dường như cũng ngừng hoạt động.
Thời điểm cửa bị mở ra, hắn nhắm mắt lại, ngực chợt căng thẳng.
Có người ngồi xuống tấm thảm cạnh giường hắn, mùi hương quen thuộc
tiến vào xoang mũi, là hương Hugo Boss hắn thường dùng —- cho tới giờ,
cô vẫn như thế, hắn dùng loại nước hoa gì, cô cũng bắt chước dùng theo.
Ban đầu cô lén lút vào phòng tắm của hắn lấy trộm nước hoa của hắn xịt
lên giường hoặc các món đồ chơi, sau này liền quang minh chính đại đi
mua một lọ y như vậy, mùi hương cũng giống, mặc kệ đó là thứ dành cho
nam giới. Hỏi cô, cô nói nếu ngửi thấy mùi hương của hắn, sẽ có cảm giác như hắn đang ở cạnh cô.
"Ông không nay không khóa cửa, là nghĩ rằng tôi sẽ đến sao?". Thanh
âm mềm mại đột nhiên vang lên, không biết là đang hỏi hắn, hay đang tự
nói với bản thân.
Trong lòng trăm nghìn câu chữ, hắn lại không biết nên đối diện với cô như thế nào, vì thế vẫn nhắm mắt giả bộ ngủ như cũ.
"Ông biết không, Tô hỏi tôi rằng, ông là gì của tôi, tôi tự nhiên
chẳng biết phải trả lời anh ấy như thế nào nữa", cô nói xong, dường như
đang cười tự giễu, "Giống như một người cha nuôi? Chú của tôi? Hay là
người đàn ông mà tôi vẫn thích từ trước đến nay? Sau đó tôi lại nói với
anh ấy, ông là bạn của mẹ tôi, nói xong câu đó tôi đột nhiên cảm thấy
rất sợ hãi, mới phát hiện ra kì thật quan hệ giữa tôi và ông vốn kém xa
như vậy, xa đến nỗi nếu có một ngày ông muốn xoay người rời đi, tôi ngay cả một lý do níu giữ lại cũng không có, mà trên thực tế, tôi đã cảm
giác được rằng ông đang bắt đầu rời xa tôi..."
Thanh âm của cô, có mờ mịt, có ưu thương ——– một người vẫn luôn rạng
ngời như vậy, cô đau lòng sao? Cô hẳn là đau lòng, hắn vẫn nhớ rõ giây
phút đó ở đầu đường khi cô xoay người, trong mắt có một chút màu xám.
Cô phải biết rằng, hắn cần phải rời bỏ cô. Trước tuổi bốn mươi, năm
đó, tình yêu khắc cốt ghi tâm đã bị chôn vùi tại nhà thờ Andrew(*), từ
đó về sau nội tâm hắn vẫn như cơn mưa dầm kéo dài, không hề có một niềm
tin cũng không thể đơm hoa kết trái cho một tình yêu mới. Thật lâu sau
đó vào một ngày, nụ cười có chút quen thuộc xuất hiện trên gương mặt cô
gái kia đã chạm vào chỗ mềm mại nhất trong lòng hắn, kể từ đó hắn kìm
lòng không được nuông chìu cô, yêu thương cô, che chở cô, lại không nghĩ rằng hành động của mình đã làm sản sinh ra một thứ tình yêu không nên
có. Nhưng hắn biết lấy gì để đáp lại cô đây? Cũng có cái gì đáng giá? So với cô, thể xác và tinh thần của hắn đều đã già cỗi, mà cô lại rất hoàn thiện, gia thế, sắc đẹp, tài năng ——- bất cứ thứ gì cũng có thể làm nên một tương lai tốt đẹp của cô sau này.
"Ông đừng kết hôn...được không?" Thanh âm bị cô đè ép nhẹ nhàng mà
truyền đến, "Tôi không muốn nhìn ông kết hôn với người khác..."
Cô đang cầu xin hắn, dứt bỏ kiêu ngạo mà cầu xin hắn —- cô khóc sao?
Cô là một đứa trẻ quật cường, kì thật rất ít khi khóc, cơ hồ chưa bao
giờ rơi lệ trước mặt hắn, cho dù lúc hắn nói với cô rằng Tề Nhã là vị
hôn thê của hắn, mắt cô cũng chỉ ửng hồng gắt gao quan sát hắn, cắn môi
nhịn xuống dòng nước mắt sắp tràn ra.
Một giọt chất lỏng ấm áp rơi vào bàn tay hắn, tâm chợt nhói.
"Tôi về sau sẽ không tùy tiện đến đây nữa, chìa khóa tôi để ở trên tủ giầy", cô chậm rãi đứng lên nhìn hắn, nhẹ giọng mà ngắn ngủi mở miệng,
"Tôi sợ sau này mỗi khi đến, thấy trong phòng ông là hai người..."
Một cái hôn thật nhẹ khẽ dừng trên môi hắn, ấm áp mà mềm mại, lại cơ hồ làm tổn thương hắn.
Tiếng bước chân dần rời xa, thời khắc tiếng đóng của vang lên, Lý Kiều đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, hô hấp hỗn loạn.
Trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi hương của cô, hắn bỗng dưng nắm chặt tay —— loại nước hoa này, là bảy năm trước hắn đã dùng qua khi còn ở chung, cô lại vẫn dùng nó không thay đổi, bảy năm như một ngày, có
phải mỗi thời điểm cô nhớ đến hắn, đều sẽ nhớ tới hơi thở của hắn hay
không?
——– Lý Kiều, người ta nói rằng bảy năm chi ngứa, người yêu nhau trải
qua bảy năm cũng sẽ chán ghét lẫn nhau, thậm chí thay lòng đổi dạ, nhưng vì sao sau bảy năm, tôi đối với ông vẫn không thể quên?
Lại nghĩ tới câu hỏi của cô, tất cả thật sự sẽ trôi qua sao? Cho dù cảm giác thời gian ngừng trôi cũng vậy sao?
Giờ phút này, trong lòng dâng lên đủ loại tư vị, ngực hắn phập phồng
không ngừng, sau đó hắn đứng dậy xuống giường đi đến phòng khách.
——– tôi về sau sẽ không tùy tiện đến đây nữa, chìa khóa tôi để ở trên tử đựng giầy.
Bật công tắc đèn, trong phòng khách một mảnh sáng ngời.
Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa trên tủ giầy kia, cứng ngắc tại chỗ, biểu tình bất định.
Thanh âm thổn thức vẫn quanh quẩn bên tai, tôi sợ sau này mỗi lần đến, thấy trong phòng ông là hai người.
Cô đã bị hắn đả kích thành công, như vậy tốt lắm.
Như vậy hẳn là tốt lắm.
Vì sao hắn cảm thấy mỗi nơi ở trong lòng, đều bị trống rỗng.
——————————————–
Bên kia đường cái, có một thân ảnh kiều nhỏ ẩn nấp dưới bóng cây.
Thích nhìn cửa sổ ở căn nhà đối diện, đèn phòng khách sáng trưng, cửa sổ sát đất hiện rõ hình ảnh một người đàn ông, đứng im thật lâu.
Vì thế, bên môi cô chậm rãi nở ra một nụ cười tươi, quyến rũ lạ thường. =="