"Quay lại, đến nhà anh đi". Tề Nhã dựa vào cửa kính xe, ra vẻ lơ đãng mở miệng.
"Em chắc chứ?" Lý Kiều nhíu mày, cười suy ngẫm.
"Chắc, em sống là người của nhà họ Lý, chết là ma của nhà họ Lý——"
"Được rồi, được rồi", Lý Kiều cười cắt lời cô, "Lời này của em cứ giữ lại đến khi gặp ba anh thì hẵng nói đi".
Tầm mắt dừng tại ngôi nhà to lớn của mình trước mắt, vẻ mặt của hắn
hơi nặng nề. Có ánh sáng trong phòng, hình như có người đang ở đó.
Cất xe, bước lên từng bậc thang, cửa bị đẩy, đang có người đi ra.
Lý Kiều ngẩng đầu, híp mắt nhìn hai người trước mắt, tầm mắt từ trên mặt Thích chuyển đến chiếc thùng trên tay Tô.
"Tôi còn có một số thứ chưa mang đi, đến để thu dọn một chút". Thích
bình tĩnh mở miệng, thậm chí cũng không liếc hắn một cái, liền né sát
người hắn mà qua, đi đến hướng cửa lớn.
Tô nhìn hắn cùng Tề Nhã gật đầu một cái, cũng bước về phía trước.
"Đứng lại", Lý Kiều lạnh lùng lên tiếng, thái độ của cô không hiểu sao làm cho hắn rất tức giận, "Cô muốn chuyển đến chỗ đó ở?"
Sắc mặt Lý Kiều trầm xuống, tiến lên bắt lấy tay cô: "Đừng tùy hứng nữa".
Tô định đưa tay kéo Thích đến bên cạnh mình, Lý Kiều lại nhìn hắn: "Tô tiên sinh, anh là bạn trai của cô ấy sao?"
Tô ngây ra một lúc, buông xuống.
"Chuyện đó không cần ông lo! Vậy ông là gì của tôi chứ?" Thích khó thở phản bác lại.
"Mẹ cô muốn tôi chăm sóc cô". Hắn bình tĩnh lên tiếng.
"Bà ấy sớm mất rồi!" Thích dùng sức giãy dụa, lời nói sắc bén, "Ông
bây giờ còn đang định khoe khoang tính phong lưu của mình sao? Vị hôn
thê của ông hiện tại còn đang đứng bên cạnh ông kìa!"
Lý Kiều ngạc nhiên trừng mắt cô, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, bàn tay bất giác buông lỏng, thả tay cô ra.
Bộ dáng suy sụp của hắn không làm cho Thích cảm thấy vui vẻ, ngược
lại trong lòng bỗng nhói lên, cô cắn môi, nhẹ nhàng mà mở miệng: "Tôi
muốn đến học viện âm nhạc Hoàng Gia học tập một thời gian, ở ký túc xá".
"À" Lý Kiều lẳng lặng lên tiếng, "Đừng ở đó, để tôi sắp xếp cho cô một chỗ ở thích hợp"
"Được, bên cạnh học viện âm nhạc có một ngôi nhà, ông có thể giúp tôi ở đó được không? Có cả quản gia và người lái xe, sẽ không có du khách
tùy tiện quấy rầy.".
Lý Kiều nhìn cô lạnh nhạt lên tiếng: "Nếu cô muốn, tôi sẽ thử xem".
"Cám ơn, tổng giám đốc Lý", Thích bỗng nhiên cười rộ lên, trong con
ngươi sáng ngời tràn ngập tức giận, "Ông thật sự so với ba ba còn làm
tốt bổn phận hơn rất nhiều, hay là ông đến nói luôn với ba tôi là muốn
trở thành người giám hộ của tôi, sau đó tôi trực tiếp gọi ông là ba luôn cũng được".
Sắc mặt Lý Kiều tối tăm, không nói lời nào.
Thích không hề nhìn hắn, xoay người lôi kéo Tô đi ra ngoài.
———————————————
"Muốn uống rượu không?" Tề Nhã đến trước quầy bar, rót một ly rượu nhìn Lý Kiều, trong mắt mang theo một tia dò xét.
Lý Kiều lắc đầu, nét mặt có chút mệt mỏi: "Không cần"
"Vậy uống một ly sữa đi", Tề Nhã mỉm cười, mở tủ lạnh ra rót một ly cho hắn, "Muốn uống nóng không, nửa phút hay là một phút?"
Không được uống rượu, tôi giúp ông pha sữa nóng, nửa phút hay một phút?
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên đôi mắt trong suốt của Thích.
Bốn mươi ba giây. Miệng hắn kéo một nụ cười, cố ý nói ra câu trả lời, thái độ nghiêm túc.
Biến thái, cô mắng, nhưng tay vẫn bấm vào hai con số 4 và 3.
Chất lỏng nóng hổi chảy qua yết hầu, ngực nhất thời ấm lên. Trong túi áo khoác là chiếc MP3 của cô, hắn lấy ra đặt trong tay mà xem xét, Tề
Nhã lại đến lấy đi một chiếc tai nghe nhét vào tai mình.
"Nghe thử một chút", cô cười nhẹ nhìn hắn.
"La Campanella" của Liszt, bản nhạc đầu tiên hắn dạy cô, cầm từng
ngón tay non mịn của cô đặt lên phím đàn, lúc cô đàn sai, nhíu mày không nói được một lời, lúc đàn đúng, sẽ ngoái đầu lại cười, có khi còn
nghịch ngợm thơm lên mặt hắn một chút, nhận lấy cái nhìn chằm chằm kinh
ngạc của hắn.
Bản nhạc thứ hai, "And I love you so" của DonMclean
And I love you so
The people ask me hour
Hour Ive lived till now
I tell them I dont know
Đến tột cùng người cứ nhớ mãi không chịu quên, là hắn hay là cô? Bất
tri bất giác nhận ra rằng, cô cũng giống như bản thân hắn ngày xưa, chơi vơi trong cuộc tình vô vọng nhưng lại không thể kiềm chế nổi bản thân
mình.
Tất cả đều trở về yên lặng, đêm yên tĩnh đến nỗi hắn có thể nghe rõ hô hấp của chính mình.
"Trong MP3 này, chỉ có hai bài hát thôi sao?" Tề Nhã có chút kinh ngạc thở dài, không biết là đang tự nói hay đang hỏi.
Lý Kiều nhắm mắt lại, ngực phức tạp, hắn không dám tưởng tượng khi
hắn lần đầu nghe lại hai bản nhạc này, trong lòng là loại cảm xúc gì.
"Anh ta có chìa khóa nhà anh sao?" Tề Nhã đột nhiên hỏi một câu.
Lý Kiều giật mình, lập tức nhìn cô, bên môi chậm rãi hiện ra một nụ
cười, hắn không biết sao bản thân lại thả lỏng như vậy, nhưng có một
loại cảm giác vui sướng thoải mái, dần dần lan tỏa trong lòng.
Đêm đó, cô rõ ràng đã để lại chìa khóa, làm thế nào hôm nay có thể bước vào? Có lẽ đã sớm làm một chiếc dự phòng rồi.