"Đây là lễ phục biểu diễn của đêm nay, họ mang đến cho em".
David dặn dò người trợ lý đem quần áo treo lên, ngồi xuống bên cạnh
Thích.
"Anh không đi Thượng Hải sao?". Lười biếng quét mắt anh ta một cái,
trong đôi mắt Thích hiện lên tia trào phúng, "Hôn lễ của người bạn tri
kỷ anh không muốn tham dự sao?"
David có chút xấu hổ nhìn cô, bất đắc dĩ cười: "Em đối với anh mà nói quan trọng hơn"
"Ồ", Thích thản nhiên lên tiếng, tay từng chút từng chút một khẽ lay lay vạt áo.
Váy lụa thuần trắng, vạt rũ không vai, phía trên cổ có một vòng đai
mảnh ôm gọn, thiết kế rất đơn giản, nhưng tinh xảo đến nỗi người khác
phải nín thở.
Có lẽ trong lòng cha cô, cô cũng giống như bộ váy này, đơn thuần mà
quý giá, chỉ có bản thân cô biết, tâm hồn cô từ lâu đã không còn thuần
mỹ như trước.
"Sau buổi biểu diễn lần này, em sẽ nghỉ".
David ngẩn ra, lập tức gật đầu.
"Cám ơn". Thích khách khí mỉm cười với anh ta, đứng lên đi về phía cửa sổ, nhìn về phía hoàng hôn bên ngoài.
Bầu trời mùa đông vào ban đêm, băng lam mà trong suốt, tựa như
đêmLaplandnăm đó. Con người ta có đôi lúc, rất muốn cao chạy xa bay,
nhưng rốt cục vẫn trở về điểm xuất phát.
David nhìn cô gái đứng lặng người ở phía cửa sổ, ánh mắt che giấu sự lo lắng.
Lúc mới gặp, đầu của cô mới chỉ cao đến thắt lưng của anh. Một tiểu
công chúa bị người ta nuông chìu thành hư, thông minh đáng yêu,nhưng lại tùy hứng cố chấp, liều lĩnh vọt tới trước xe anh, anh còn chưa kịp lấy
lại tinh thần, đã thấy cô bị Lý Kiều mắng một trận. Một Lý Kiều dữ dằn
như vậy làm cho anh cảm thấy kinh sợ, mà "cô bé nhỏ" dám làm mặt hung ác đối xử với Lý Kiều kia lại càng làm cho anh mở rộng tầm mắt.
Nhiều năm như vậy, sớm đã quen với việc cô bám riết không tha Lý
Kiều, cho nên khi nhìn thấy bộ dạng trầm mặc tiêu cực của cô, ngược lại
lại làm cho anh cảm thấy không an tâm.
Kỳ thật, người không an tâm, nào chỉ có một mình anh?
"Cậu ta ~~ kì thật rất lo lắng cho em". Trong lúc do dự, suy nghĩ chợt thoát ra khỏi miệng.
Thích không quay đầu, thậm chí ngay cả mí mắt cũng chưa nâng một
chút, chỉ lạnh lùng nói: "Em đi thay quần áo, thời gian cũng không còn
nhiều"
Hắn lo lắng thì có ích lợi gì? Cô cần hắn lo lắng làm cái gì? Lấy sự
lo lắng đó biến thành bức tranh treo lên trên tường ngắm làm kỷ niệm
sao?
Tôi không yêu cô.
Thanh âm tuyệt tình của hắn vẫn như cũ vang lên bên tai, cũng như tư
thái ruồng bỏ của hắn, cho tới bây giờ cũng không có một phần do dự.
Hận hắn sao? Cô nhìn chính mình trong gương, ánh mắt đỏ vẫn kiên
cường không chịu thua kém. Ngày ấy, cô đã rõ ràng cười và nói với hắn
câu tạm biệt.
Có lẽ là thấy mình có lỗi, trong ánh mắt hắn nhìn cô lần cuối cùng
kia, dường như cất giấu những cảm xúc mà cô không thể hiểu, bi thương,
bất đắc dĩ, đau đớn, ảo não, không từ bỏ?
A ha, không từ bỏ? Nếu hắn thực sự luyến tiếc, sao lại xoay người trốn đi rất xa?
Cô biết thành phố kia. Theo lời bà nội nói lúc trước, đã biết nơi đó
có bao nhiêu năm xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son. Cách bờ sông
Hoàng Phổ mười dặm là một đô thị có nhiều người nước ngoài ở, lầu cao
vững chãi khung cảnh thái bình, cho dù là một người dân địa phương mắt
xanh tóc vàng ở nước Anh cũng có thể đôi mắt tỏa sáng thốt ra hai từ,
Thượng Hải.
Tốt lắm —— làm một cái hôn lễ mà chạy xa như vậy, là sợ cô nhiệt huyết sôi trào mà phá hỏng sao?
Cha đã nói, nếu không thể buông tay, vậy nhất định phải có được.
Mà lúc này đây, cô thật sự là muốn từ bỏ, bởi vì cô hoàn toàn hiểu
được, trên đời có một số việc, không phải cứ muốn là có thể làm được,
rất nhiều thời điểm, cố chấp sẽ chỉ mang đến kết cục đau buồn cho con
người.
Hôm nay sau khi cách xa hai tháng, chính là hôn lễ của hắn, giờ phút
này là sáu giờ mười phút tối tính theo giờ Luân Đôn, múi giờ số tám. Đến tận lúc này, người đàn ông kia đã thực sự có năng lực làm cho cô hoàn
toàn mất hết hy vọng.
Nhưng, cô sao có thể để cho hắn vừa lòng đẹp ý?
Xốc rèm cửa sổ lên, tấm kính của cửa sổ sát đất phản chiếu thân ảnh
của chính mình, mảnh đai bạc trên cổ lóe ra ánh sáng tuyệt mỹ mà cô
liêu, sau đó cô nghe thấy đầu dây bên kia đã vang lên một thanh âm quen
thuộc, vẫn êm tai như trong trí nhớ.
"Xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, sao Lý chủ tịch vẫn có thể
tiếp điện thoại?" Khóe miệng Thích lộ ra một nụ cười trào phúng.
"Thích". Đầu tiên là một hồi lâu trầm mặc, dường như hắn trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa kịp phản ứng lại, một lúc sau, hắn rốt cục mở
miệng, chỉ gọi tên của cô, ngắn ngủn một câu, vô hạn nhẹ dịu, giống như
trước đây, giống như với cô trước đây, giống như giữa bọn họ chưa từng
có nhiều chuyện không vui xảy ra vậy.
Cô cắn môi, cảm giác đau đớn ở môi cùng ngực đồng thời lan tỏa —– đây là hắn, cho dù giờ phút này có ôm lấy một người phụ nữ khác, vẫn có thể dùng giọng điệu nuông chìu mà nói chuyện cùng cô.
"Đang làm gì vậy?" hắn hỏi, thanh âm có chút tắc nghẹn, mang theo sự mệt mỏi.
"Đang ở lầu 11 của nhà hát lớn, chờ buổi biểu diễn bắt đầu, màn đêm
rất đẹp, có thể thấy được chiếc máy bay ở đằng xa,ánh đèn chớp lóe chớp
lóe... "
Đây là thói quen mới bắt đầu từ lúc trước, khi điện thoại cho hắn mà
không biết nói gì, cô sẽ giống như đang kể chuyện cổ tích, miêu tả tất
cả mọi thứ mà cô nhìn thấy trước mắt.
"Ông đang nghe chứ?" Cô hỏi, bởi vì điện thoại đầu dây bên kia quá mức yên tĩnh.
"Tôi đang nghe". Hắn trả lời có chút buồn cười.
Thích bỗng cảm thấy cuộc đối thoại như vậy khó khăn.
"Chiếc máy bay kia càng ngày càng thấp", cô nhìn xa xa nhẹ nhàng
cười, "Ông có biết hiện tại tôi đang suy nghĩ gì không——- tôi hy vọng nó cứ bay đến đây, giống như vụ khủng bố ngày 9 tháng 11 vậy, tòa nhà tôi
đang đứng sẽ sụp đổ trong nháy mắt, tan thành tro bụi, như thế, ông sẽ
nhớ đến tôi cả đời, cũng có thể sẽ hối hận cả đời".
"Thích——" thanh âm của hắn bắt đầu mang theo kích động.
"Không có gì, cứ vậy đi", cô cười nhẹ, "Chúc ông tân hôn vui vẻ, chú, Lý"
—————————————————
Vào đêm , rạp hát lớn đèn đuốc huy hoàng, chỗ ngồi chật cứng, tất cả mọi người đều kiễng chân chờ mong bản nhạc cuối cùng.
Trên khán đài tráng lệ hoa vũ, ánh đèn màu bạc bao phủ một cô gái
mang âu phục màu trắng thuần khiết. Đôi tay lướt qua làn phím dương cầm, khuôn mặt tinh xảo khiến người khác nín thở nhìn về phía khán giả, cô
nhẹ giọng mở miệng: "Ca khúc này, mang tên Thích", cô dừng một chút, nụ
cười thản nhiên mang theo đau thương, " Tặng cho người tôi từng yêu nhất " .
Tiếng đàn tựa như dòng nước chảy, từng kí ức hiện lên trong đầu.
Khi còn bé bị lạc đường, quật cường ôm món đồ chơi ngồi ở ven đường chờ, chính hắn tìm thấy cô, mang cô về nhà.
Ham chơi quên cả học hành, cầu xin hắn thức đêm giúp cô làm bài tập,
lại lười sao chép liền trực tiếp lấy bài hắn làm đem nộp , kết quả bị
thầy giáo phát hiện, hai người cùng bị mẹ cô trách mắng.
Namsinh lớp kế bên gửi cho cô thư tình bị hắn phát hiện, hắn liền
chạy đến trường học giúp cô theo dõi, sau đó cau mày nói với cô rằng :
"Tên đó không được".
Ngày mẹ mất, cô đứng trong góc tối, nhìn hắn ở dưới ánh trăng không tiếng động rơi lệ.
Ngày sinh nhật hắn, hai người rúc vào cùng nhau chờ đợi cực quang,
cho đến khi vầng sáng động lòng người xuất hiện phía trên băng tuyết,
lại cùng nhau kích động chiêm ngưỡng.
Hắn kéo một người con gái cao gầy thanh tao cùng cô ở đầu phố gặp lại, hắn cười nói, Thích, đây là vị hôn thê của tôi.
———–Diệp Thích, tôi chịu đủ cô rồi.
————-Nếu không phải vì mẹ cô, tôi cũng không thèm liếc mắt cô một cái.
Thanh âm ngọt ngào ban đầu, càng về sau càng chua xót, tiết tấu dương cầm đã hòa vào những tâm sự trong lòng cô, chất lỏng trên mặt lan tràn
bừa bãi, nhưng lại nóng hổi như nụ hôn ngày ấy.
Hắn đẩy cô ra và nói, đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cô như vậy nữa.
Nốt nhạc cuối cùng biết mất trong không gian, cô đứng lên, chào cảm ơn một cách hoàn mỹ.
Hết thảy đều đã xong.
Thích.
Thích đến như vậy.
Đúng là vẫn có thể buông tay.
Thay bộ dạ phục thật dày, trong ví tiền chỉ có đơn độc một chiếc vé
máy bay đến Thụy Điển,loa điện thoại lại một lần nữa vang lên bài hát
quen thuộc.
Khóc bởi vì không muốn che giấu những đau thương
Khi anh xoay người đi về phía bên kia vòng cực Bắc
Ai có thể vì em nhặt lên những xót xa
Em không thích anh lấy cớ rằng anh chỉ muốn một mình ra đi.
Đem tình yêu để lại trong ngõ tối anh vĩnh viễn sẽ không để tâm đến
Trí nhớ hóa thành dải cực quang xuất hiện trong một giây
Em bắt đầu mỉm cười về sau sẽ cố gắng quên đi.
———————————————————
Ngày 19 tháng 1, Kiruna.
Một đám người bất đồng màu da cùng màu tóc đang tụ tập tên nền tuyết
trắng cùng nhau chờ cực quang, có mấy đứa trẻ hưng phấn mà chạy tới chạy lui.
"Gray, đừng chạy loạn!" Trong đám người phát ra tiếng la.
Đứa trẻ bị gọi tên ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn chơi đùa không biết mệt mỏi, không hề phát hiện phía sau là một hố tuyết.
Tiếng thét chói tai vang lên, một hình ảnh xinh đẹp đẩy đứa bé đó ra, bản thân người đó lại bị rơi xuống.
Tayphải truyền đến một trận toàn tâm đau đớn, cơn lạnh thấu xương bao trùm thân thể, ở thời khắc ý thức tan rã, Thích thấy phía chân trời là
một vầng sáng màu tím xanh, đẹp mắt như năm ấy.
Trong lúc hoảng hốt, cô lại nhìn thấy gương mặt hắn.
———————————————————
Ngày 20 tháng 1, Thượng Hải.
Một đêm thức trắng.
Sáng sớm sắc trời âm u, nhưng lại thổi đến từng đợt gió tuyết, làm cho hắn nhớ đến thánh đường Andrew.
Nếu tính theo múi giờ châu Âu, sinh nhật hắn còn chưa tới.
Dập tắt điếu thuốc trong tay, hắn đứng dậy đi đến phòng bếp pha tách cà phê.
Theo thói quen đưa tay bắt lấy cái ly đầu tiên trên giá, hắn chăm chú nhìn hình ảnh quen thuộc được in trên đó, cười nhạt một cái chuẩn bị
thả lại.
Ngực bỗng nhiên truyền đến một trận nhói đau, nhẹ buông tay, chiếc ly rơi xuống trên nền đá cẩm thạch.
Hắn bỗng dưng trừng mắt nhìn những mảnh nhỏ vương vãi, hình ảnh tươi
cười trong trí nhớ rạn nứt không hề đầy đủ, trái tim không tự chủ nhảy
dựng lên.