Thích

Chương 47



Đang thất thần suy tưởng, kìm lòng không được nâng tay phác họa theo đường nét khuôn mặt của cô, lông mi như cánh điệp khẽ run rẩy, đúng lúc hắn chưa kịp phòng bị liền mở ra, tâm hắn hoảng hốt, vội vàng thu hồi tay lại.

Thích nhìn thấy động tác của hắn, chỉ yên lặng theo dõi hắn mà nhẹ giọng mở miệng: "Ông hút thuốc"

Trên người hắn có thứ mùi thuốc lá làm cô cảm thấy xa lạ, ngửi lại thấy thêm chút ưu thương.

"Ừ". Hắn lên tiếng, không phủ nhận.

"Về sau đừng hút nữa, hại thân thể"

"Được". Hắn ngược lại giống như một vãn bối, không tự chủ mà đáp ứng (vãn bối: trẻ nhỏ)

"Cảm thấy thế nào?" Hắn hỏi, thanh âm có chút khàn khàn.

"Bình thường, có chút nóng".

Tay hắn hướng tới trán cô, mang theo chút tâm tư, lặng lẽ áp xuống, cảm xúc tinh tế dưới lòng bàn tay làm cho hắn không muốn rời khỏi.

"Lớn như vậy, còn không biết tự chăm sóc bản thân mình". Hắn thở dài, nếp nhíu giữa mi gian càng thêm sâu, đứng dậy rót nước cho cô.

Thích chôn mình trong chăn, nhìn đôi tay thon dài cầm ly rót nước, sườn mặt bên của hắn trông rất đẹp, dưới ánh vàng của ngọn đèn, có một nét dịu dàng thâm trầm.

Làn hơi trắng lượn lờ bốc lên trên mặt ly, nước ấm xuyên qua lớp thủy tinh mỏng manh lan vào lòng bàn tay, ấm vào máu, thẳng đến trái tim.

Thích cúi đầu uống một ngụm, ngẩng đầu đã thấy hắn lẳng lặng nhìn cô, đồng tử đen hút như ngân hà, phảng phất như chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ.

Thời tiết bên ngoài có lẽ đã thay đổi, tiếng gió phất qua cửa sổ, phát ra từng trận rít gào, Thích nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, chợt phát hiện trong mắt hắn xẹt qua một tia sầu bi, trong lòng nhất thời có cảm giác lạnh lẽo.

"Ông làm sao vậy?". Cô bất an mở miệng. Lý Kiều nhìn cô lắc lắc đầu, khóe miệng hiện lên một tia cười bâng quơ, dịu dàng mà chua xót.

Thích của hắn, là một tiểu yêu tinh giảo hoạt thiên hạ, chỉ có ở trước mặt hắn là thành thực vô thố, thế nào cũng không lừa được hắn.

Hắn biết, cho dù hắn tổn thương cô rất sâu, trong nội tâm của cô vẫn luôn thương nhớ hắn, không thể quên.

Hắn biết, câu nói lúc trước hắn nói ra cũng đã làm cô đau đớn không chịu nổi. (ý là câu thành toàn cho 2T)

Muốn quên đi một chút ưu sầu trên mi gian của cô, muốn dẹp bỏ những rối rắm lòng cô đang sở hữu, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể nói lên lời.

———nếu cậu ta là thật tâm, tôi sẽ thành toàn cho các người.

Hồi tưởng lại câu nói kia, hắn nhịn không được thở dài trong lòng.

Cũng chỉ có cô là khó nhịn, kích động đem hắn đẩy đến cái loại tình trạng này —- nhưng là, chết tiệt hắn! Sự việc cho đến lúc này, hắn cũng chẳng thèm quan tâm cái gì gọi là nói thì phải giữ lời, cũng chẳng thèm biết cô sẽ chỉ trích hắn tệ hại đến đâu, lại càng không muốn nghĩ đến thứ gọi là tình nghĩa anh em, Lý Kiều hắn nếu đã muốn một người phụ nữ, cho tới bây giờ cũng chưa hề chần chừ do dự.

Hắn trầm mặc làm cho cô càng nổi lên bất an, được rồi, địch không tiến, ta tiến vậy.

"Ông đã từng nói, sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn——-", lời của cô chưa nói hết đã bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn làm nghẹn lại nơi yết hầu, cô giật mình nhìn hắn ngây ngốc, không biết bản thân đã làm gì đắc tội đến hắn.

"Tôi đã từng nói cái gì?". Hắn nhíu mày, bộ dáng Lý thiếu gia bất cần đời của ngày xưa lại hiện lên. "Ông——-", Thích chán nản, ánh mắt bắt đầu phiếm hồng, người đàn ông này lật lọng với cô rất vui sao? Hắn đem tâm tình của cô đặt ở chỗ nào?

Mắt thấy trong đôi mắt kia có nước ngưng tụ, sắp sửa hình thành một trận mưa to, hắn cúi người xuống, hung hăng hôn trụ lại đôi môi cô, vị ngọt ngào cùng cảm xúc non mềm trong trí nhớ từ môi lan sâu vào linh hồn, làm hắn nhịn không được thầm phát ra tiếng thở dài thỏa mãn ——- vì cái gì đến ngày hôm nay, hắn mới có được cảm giác phóng thích khát vọng sâu nhất của chính mình?

Còn Thích thì hoàn toàn ngơ ngẩn, hắn đang làm gì vậy? Hắn làm sao có thể ——–

Đây từng là cảnh tượng cô mong chờ từ lâu, giờ phút này lại xảy ra như đang trong mơ, nhưng hô hấp ấm áp của hắn, vòng ôm chặt chẽ của hắn, đã nhắc nhở cho cô biết rằng tất cả đều là chân thật, cô không thể tự hỏi nữa, mọi suy nghĩ lúc này chỉ còn cảm nhận được nụ hôn dây dưa của hắn, mang theo sự trìu mến vô hạn.

Bị tình cảm chua xót trong lòng quấy phá, cô dần dần buông lỏng, hai tay nhẹ nhàng vòng qua cổ hắn, thừa nhận sự triền miên làm cô khát khao mong mỏi.

"Ông sẽ bị lây bệnh ——-" khoảng cách hô hấp, cô phát hiện bản thân vẫn còn bị cảm lạnh, lúng ta lúng túng mở miệng, thanh âm yếu như mèo nhỏ.

Miệng hắn bất giác gợi lên một tia cười mị hoặc, anh tuấn như vậy, cơ hồ muốn câu dẫn hồn phách cô, hắn nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu của cô, lại nhịn không được cúi đầu ngậm lấy môi cô lưu luyến.

Hồi lâu sau, hắn mới luyến tiếc buông tha cô, thay cô đắp lại chăn: "Ngoan ngoãn nằm yên, đừng để bị lạnh".

"Vì sao?" Thích cắn môi nhìn hắn, đôi mắt vẫn đọng lại một chút thủy quang.

Lý Kiều đột nhiên cảm thấy có chút thất bại, hắn thật sự là đã xem nhẹ sự bướng bỉnh của cô, hắn đã làm ra tình trạng này, cô còn hỏi hắn vì sao? Cầu xin cô làm ơn đặt vào vị trí của hắn mà suy nghĩ chút đi, thử hỏi một người đàn ông sao có thể không có tâm lý tiềm ẩn, chẳng lẽ bắt hắn đối với một cô gái hắn coi như con gái từ nhỏ nói ra câu anh yêu em, hãy làm người phụ nữ của anh?

Hắn dù gì cũng sẽ cảm thấy xấu hổ được không? (Chết cười ^^)

Trong lúc giằng co điện thoại vang lên, hắn như gặp được vị cứu tinh ngay lập tức bắt máy, mới nghe xong mấy câu, vẻ mặt nhất thời biến đổi.

"Anh biết rồi, em thế nào, có bị thương không? Đứa nhỏ không có việc gì chứ?" Hắn nghiêng thân hỏi ra miệng, không chút để ý sắc mặt Thích nằm trên giường đã tái nhợt vài phần

"Anh hiện tại sẽ trở về, em chờ anh, trước đó không được hành động thiếu suy nghĩ"

Tắt điện thoại, hắn nhìn về phía Thích: "Tôi phải bay về Anh ngay lập tức"

Vẻ mặt hắn ngưng trọng mà phức tạp, nhu tình mật ý mới vừa rồi trong giây lát liền biến mất không còn, ngực Thích dâng lên một trận đau đớn, nhưng vẫn làm bộ như không có việc gì: "Là Tề Nhã xảy ra chuyện sao? Vậy ông đi đi"

Lý Kiều ánh mắt thâm trầm, chung quy vẫn chậm rãi gật đầu.

"Tôi tạm thời không có cách nào mang em trở về, tôi sẽ mời chuyên gia đến đây xem tay cho em". Hắn nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, tâm rối rắm một chút.

"Được". Thích gật đầu, dường như mềm nhẹ lạ thường, "Ông đi làm việc của ông là tốt rồi, tôi không sao"

Hai tay bên người nắm chặt, Lý Kiều nhịn không được cúi người, cô lại quay đầu đi, tránh thoát sự thân mật của hắn. Ngực đau xót, hắn đứng dậy, thanh âm khàn khàn mà khẩn thiết: "Cho dù phát sinh chuyện gì, em phải chờ tôi".

Sau đó, hắn không chút do dự đi đến hướng cửa, thời điểm đẩy cửa ra, một cái ly đã hung hăng nện vào bức tường bên cạnh hắn, vỡ vụn.

"Kẻ lừa đảo!" Thích ức chế không được la lên, "Ông sẽ hối hận!"

Hắn nói, hắn không có kết hôn.

Hắn nói, đối với hắn, cô vĩnh viễn là người quan trọng nhất.

Hắn nhất định phải mang cô đi.

Nhưng là hắn lừa cô, một cuộc điện thoại đã đủ vạch trần toàn bộ lời dối trá.

Hắn vẫn không chút do dự để cô ở lại chỗ này, hắn lại một lần nữa bỏ lại cô.

Cô không nhìn thấy biểu tình của hắn khi đưa lưng về phía cô có bao nhiêu đau đớn cùng kháng cự, nhưng hắn một lời cũng không nói, cũng không quay đầu lại, đem thương tâm của cô quyết tuyệt nhốt lại phía sau cánh cửa.

Hối hận sao?

Hắn ngay từ lúc gặp cô lần đầu tiên đã bắt đầu hối hận.

Hắn tình nguyện, vì sinh mệnh hắn chưa bao giờ gặp được nhiều thứ tốt đẹp như vậy.

Lại tiếp cuộc gọi nữa, hắn có chút mệt mỏi : "Diệp Thính Phong thế nào?"

"Còn chưa biết", ngữ khí Tề Nhã lo lắng nhìn thoáng qua ánh đèn phòng phẫu thuật, "Anh bên đó thế nào? Không nói cho Thích nghe liệu có ổn không?"

"Anh ấy ra quyết định, luôn có lý do của anh ấy". Lý Kiều mày nhíu lại, "Hơn nữa Thích vẫn còn đang phát sốt, cô ấy căn bản không chịu nổi"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.