Thích

Chương 62: Phiên ngoại Hai người họ Tề (Cuối)



"Anh phải đi rồi, em nghỉ ngơi cho khỏe, nhé?"

Đầu tiên là âm thanh của khóa điện tử, tiếp theo là tiếng nói dịu dàng của người đàn ông vang lên, ánh đèn vàng nhạt trước cửa chiếu vào gương mặt tuấn mỹ, hắn mỉm cười trêu chọc người phụ nữ đang ỷ trong lòng mình, trong ánh mắt có một tia dò xét: "Sao vậy, lưu luyến anh? Nếu muốn cùng anh ngủ chung, nói một tiếng là được."

Tề Nhã hôm nay khá kì lạ, làm hắn có chút lo lắng.

"Được", một đôi tay ngọc ngà lười biếng vắt ngang lên cổ hắn, Tề Nhã giương mắt nhìn người đàn ông trước mắt mềm mại cười, "Vậy anh đừng đi".

"Thôi nào", Lý Kiều mỉm cười, bất đắc dĩ nhéo nhéo hai má của cô, "Anh không muốn nửa đêm bị em đá xuống giường, một cước tan xương nát thịt đâu, cho anh một nụ hôn chúc ngủ ngon là được".

"Không thành vấn đề..." Tề Nhã kiễng chân, ấn một cái hôn tại sườn mặt anh tuấn của hắn.

"Ngủ ngon". Lý Kiều cười nhẹ, thời điểm xoay người, lại bởi vì sự thân cận hiếm thấy của cô mà nhíu mi.

Đóng cửa lại, Tề Nhã đá rơi giày cao gót, bước chân hỗn loạn đi đến phòng ngủ. Đèn cũng không thèm bật, cô đụng đến giường liền gục mặt lên, sau đó nằm úp sấp cả người xuống, nửa ngày cũng không động.

Vải gối mềm mại nhẹ nhàng thấm hút nước mắt rơi trên mặt, dần dần trở thành một mảng lạnh lẽo ——- toàn bộ buổi tối, cô không phải không nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc cùng lo lắng của Lý Kiều, chỉ là cô không thể giải thích, cũng vô lực giải thích. Cô tưởng rằng chính mình đã đủ kiên cường để thừa nhận tất cả, nhưng lại không ngờ đả kích tàn khốc cho tới hôm nay mới thật sự kéo đến, mà những điều trước giờ cô luôn tin tưởng vững chắc, lại giống như lầu các trên không, lung lay sắp đổ, hoặc giả, những điều đó vốn chỉ là ảo ảnh, không có khả năng tồn tại, là cô quá mức lạc quan, quá mức ngây thơ, mới ôm hi vọng xa vời đối với trái tim băng lạnh kia.

Trong không khí, mơ hồ có hơi thở mùi thuốc lá.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn thấy một điểm hồng sáng cháy, tiếp theo là một đôi mắt so với màn đêm còn trầm lạnh hơn.

Hắn ——- sao lại ở chỗ này? Đã ở bao lâu?

Khiếp sợ rất nhiều, cô chỉ có thể nhìn hắn lặng yên không nói gì.

"Nhìn đủ chưa? Cô còn muốn ngẩn người bao lâu?" Thanh âm lạnh lẽo giễu cợt truyền đến, hắn cười nhạo một tiếng, "Nếu tôi là kẻ địch của cô, cô đã sớm chết không biết bao nhiêu lần".

"Ông tới đây làm gì?" Cô hít sâu một hơi, giọng nói tắc nghẹn.

"Mới vừa rồi còn nhu tình làm nũng với đàn ông, xoay người đã đổi thành bộ dáng đề phòng này, cô đúng là biến đổi như thần".

Thanh âm trầm thấp, mang theo ý tứ châm chọc rõ ràng.

"Ông ghen?" Cô đứng dậy đi đến trước mặt hắn, dựa vào ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, nhìn chăm chú về phía hắn.

"Cô cảm thấy tôi sẽ thế sao?" Lông mày nhếch lên, giống như đang nghe một chuyện hoang đường khôi hài.

"Ông thật sự không có sao?" Cô liền phản bác lại, làm càn ngồi lên đùi hắn, hai tay quyến rũ vòng qua cổ hắn, mắt nhìn thẳng vào hắn.

Thanh âm của cô, mười phần say xỉn lộ ra chất khàn khàn, mang một loại dụ hoặc phong tình, hắn nhìn chằm chằm cô, trong lòng mơ hồ có loại cảm giác không thích hợp, nhưng không thể đoán được là cái gì ——-tính cách của cô, luôn hướng đến sự quật cường lạnh lùng, rất ít khi chủ động khiêu khích với hắn như vậy.

Trong hô hấp của cô, mang theo mùi vị của cồn, hai má phấn nộn dưới ánh trăng nhiễm một màu hồng ửng, mê người lạ thường, giờ phút này, hắn có chút hoài nghi cô có phải vì dùng đến rượu mới trở nên khác thường như vậy hay không, dù sao cô cũng rất ít khi uống rượu.

"Vì sao không tiếp điện thoại của tôi?". Hắn tránh đi đề tài cô khơi gợi, lảng qua vấn đề khác.

"Tôi phải giúp Lý Kiều xã giao, không có thời gian tiếp".

"A, tình cảm rất tốt". Hắn cười giễu cợt.

"Tôi cùng vị hôn phu cảm tình tốt, ông là cha nuôi không phải nên vui mừng sao?". Tại từ ngữ mẫu chốt, cô không quên cố ý tăng thêm vài phần âm lượng.

Bàn tay kiềm chế bên hông cô chợt căng thẳng, đôi mắt đen nhìn cô bắt đầu tối lại như xoáy nước ngầm, sâu hút khôn lường.

Cô cũng nhìn hắn, bàn tay không kiên nhẫn cởi ra cúc áo sơ mi của hắn, lồng ngực cường tráng lộ ra, hắn đột nhiên bắt được tay cô.

"Tôi muốn". Con mắt xinh đẹp sáng ngời nhìn hắn, giọng nói của cô mang theo kiên quyết không buông tha, "Tôi muốn ông".

Con ngươi đen hồ nghi nheo lại, giống như muốn nhìn thấu tâm tình cô lúc này.

Nhưng cô rũ mắt xuống né tránh tầm nhìn hắn, nhẹ nhàng mà hôn lên môi hắn, đầu tiên là thử đụng vào, sau đó là trực tiếp tấn công dấy lên lửa nóng, đôi tay nhỏ bé cũng thuận thế luồn vào ngực hắn, khiêu khích làm càn.

Dưới ánh trăng, biểu tình của cô có chút liều lĩnh điên cuồng, hàng lông mi cong dài buông xuống run rẩy, tạo nên một bóng đen trên gương mặt không tỳ vết, đáy mắt bỗng tối sầm lại, hắn giữ chặt lấy gáy cô, tiếp nhận hành động khiêu chiến công khai của cô.

Chỉ một tiếng rên khẽ yêu kiều của cô, đã thành công dẫn đường cho ngọn lửa tình lan tràn đến cả hai, cũng thiêu đốt tia lý trí cuối cùng trong đầu hắn, thanh âm khóa kéo dưới tay hắn vang lên, âu phục trên người hắn chậm rãi tuột xuống.

Hô hấp hắn dồn dập, cô lúc này lại đè lên ngực hắn, khóa ngồi trên thắt lưng hắn, đôi mắt như mèo hoang ngắm nhìn hắn, biểu tình dã tính cùng xinh đẹp cao ngạo kia, làm máu toàn thân hắn sôi trào.

Cô chính là ngọn lửa chói mắt và nguy hiểm nhất trong đêm tối, toát ra trên người hắn, sức nóng lan tràn, thiêu đốt, không hề lưu tình mà cắn nuốt hắn.

Hắn đưa tay định bắt lấy cô, cô lại gần như tăng thêm lực đạo đem cánh tay hắn ấn chặt xuống cạnh người, thời khắc hắn giãy dụa, cô bỗng nhiên nhìn thẳng hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười mị hoặc thánh nhân, eo nhỏ lắc lư tạo ra một độ cong xinh đẹp ——– hắn hung hăng thở dốc, ức chế không được phát ra một tiếng trầm ngâm thống khổ!

Đêm lạnh như nước, mơ hồ có làn gió nhẹ mơn man nơi sườn mặt.

Hắn xoay người, theo thói quen vươn tay về phía bên cạnh——– bỗng giật mình mở mắt.

Ánh trăng màu bạc chiếu lên một khoảng trống trên giường, lạnh lẽo không người.

Hắn đột nhiên ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh.

Trên bệ cửa sổ rộng mở có một thân hình mảnh mai đang ngồi dựa vào, vải lụa màu trắng bay bay theo gió, làm cho hình ảnh đó trở nên mơ ảo không thực, giống như tùy lúc có thể tan biến đi.

Hắn xuống giường đi đến trước cửa sổ, tạm dừng một chút, tay mới chậm rãi vén rèm cửa lên.

"Không ngủ đi, ngồi ở chỗ này làm gì?" Cô quá mức yên lặng, lại làm cho hắn không nhịn được đặt ra câu hỏi.

Tất cả hành động cảu cô tối nay, đều khiến hắn cảm thấy xa lạ bất an.

"Anh tỉnh rồi?" Cô nhẹ nhàng mở miệng, hai tay kéo hắn lại, như là yêu thương không muốn xa rời, đùa nghịch ngón tay của hắn.

"Ừ". Hắn đáp nhẹ, không rút tay lại, bình tĩnh xem phản ứng kế tiếp của cô.

"Tề Kinh". Cô bỗng nhiên gọi tên hắn, trong lòng hắn khẽ run lên, đôi mắt đen chần chờ nhìn cô.

"Anh yêu em không?"

Hắn cả người chấn động, ngạc nhiên nhìn thẳng vào cô ——- nhiều năm như vậy, hắn cũng không phải không biết sự mê luyến của cô đối với hắn, nhưng người kiêu ngạo như cô, chưa bao giờ trực tiếp hỏi ra miệng. Đến tột cùng là vì nguyên nhân gì, đã khiến cô rơi vào thế yếu như vậy?

Không gian trầm mặc, tiếng tim đập của nhau lại càng trở nên rõ ràng.

"Không yêu".

Không biết qua bao lâu, thanh âm của hắn bình tĩnh gần như lạnh ác vang lên trong bóng đêm.

Một giọt trong suốt bỗng nhiên từ khóe mắt cô chảy xuống, ngực hắn chợt đau xót, lúc hắn còn chưa kịp nhận ra loại cảm xúc khác thường này, cô buông lỏng tay hắn, ngửa người về phía sau, trực tiếp ngã khỏi cửa sổ.

"Tề Nhã!!!" Hắn thống khổ lên tiếng, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhanh chóng lao về phía cửa sổ.

Bãi cỏ dưới ánh trăng, cô chân trần đứng ở nơi đó, quần áo đơn bạc, khuôn mặt tái nhợt, như một con thú nhỏ lạc đường nhìn lên hắn, vẻ mặt u buồn.

"Anh quên rồi sao, chỉ có hai tầng lầu, em hoàn toàn có thể ứng phó", cô nhìn hắn, khóe miệng cố gắng xả ra một độ cong tươi cười, nhưng nước mắt tràn ra trên mặt ngày lại càng nhiều, "Vì sao lại không thừa nhận.... anh rõ ràng rất để tâm đến em".

Làm ơn, chỉ cần cho cô một chút dũng khí, cô có thể đối mặt với tất cả sự thật tàn khốc.

Năm đốt ngón tay bám chặt thành cửa sổ trở nên trắng bệch, nhưng hắn vẫn không hề mở miệng đáp lại cô.

Sau đó, cô nở nụ cười, một nụ cười nhẹ nhàng mà trống rỗng, lại làm cho hắn có cảm nhận được một cơn tuyệt vọng mãnh liệt.

"Anh thu dưỡng em, chỉ vì Bùi Hạo là cha ruột của em, đúng không?"

Thanh âm thấp khẽ, giống như đang hỏi hắn, càng giống như đang vạch trần chân tướng tàn khốc. Hô hấp của hắn trong nháy mắt ngưng lại.

Ban đêm im ắng, gió lạnh nổi lớn, cô nhìn hắn, trong đôi mắt ướt trong suốt, một tia sáng cuối cùng rốt cục cũng tối đi, chỉ còn lại mảnh tro tàn.

Mà hắn, cũng chỉ còn nhận thấy một loại cảm giác đau triệt nội tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.