Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng

Chương 166: Ghen với một cô bé



Cố Tĩnh Trạch nhẹ nhàng kéo tay cô.

Lâm Triệt sững sờ.

Cố Tĩnh Trạch không buông tay, nhưng ánh mắt không nhìn về phía cô mà nhìn về trước: 

- Đi thôi, đi tới trước xem thử một chút.

Tay Lâm Triệt run lên một cái, cúi đầu nhìn tay anh nắm chặt mình, không khỏi cười một tiếng, cúi đầu,không dám nhìn anh chỉ nhìn mặt đất, bước chân đi theo anh tiến về phía trước.

Lâm Triệt nghĩ đến chuyện Cố Tĩnh Trạch đã từng nói qua với mình ở trường học. 

Lúc đấy chẳng qua là thuận miệng nói một chút, không nghĩ tới anh ngược lại còn nhớ.

Khẽ cười, cô cùng Cố Tĩnh Trạch đi vào bên trong.

Đến gần mới thấy, trường học đã sớm treo tên của Lâm Triệt lên đầu bảng danh dự. 

Lâm Lỵ thấy bảng to trước mắt, trong lòng vô cùng tức giận. Từ xa thấy Lâm Triệt đi cùng Cố Tĩnh Trạch, vẫn đang suy nghĩ đến việc đi gặp mặt Lâm Dư, cho nên vẫn chưa đi tới đó.

Chẳng qua là khi về đến nhà mới tức giận nói với Hàn Thái Anh:

- Mẹ, mẹ không thấy cái dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của Lâm Triệt lúc đó đâu. 

Hàn Thái Anh nói:

- Cô ta làm sao?

Lâm Lỵ nói: 

- Hôm nay là ngày lễ kỷ niệm thành lập trường, vốn dĩ mời chúng con đi tham dự buổi lễ, ở đó con gặp Lâm Triệt, cô ta còn đưa Cố Tĩnh Trạch đi cùng. Cái khí thế đó, thật là, cô ta nhất định biết con được mời tới, cho nên mới đưa Cố Tĩnh Trạch đi cùng. Vừa vặn đúng lúc…

Cố Tĩnh Trạch đi vòng quanh xem một lần, tất cả phòng học, nhìn cũng không khác những trường học khác là mấy, Cố Tĩnh Trạch đi theo bên cạnh cô cả một ngày.

Nghe nói hai ngày trước bỗng nhiên Cố Tĩnh Trạch nói muốn đến xem, cho nên trường học còn chưa chuẩn bị chu đáo. Nhưng vẫn đem tất cả mọi người toàn lực ứng phó, tập trung vào Cố Tĩnh Trạch. 

Lần này, Lâm Lỵ bọn họ coi như là đi không một chuyến, trắng tay trở về, cô ta có thể không tức giận sao?

Hàn Thái Anh nghĩ đến Lâm Dư bị khuất nhục ở Cố gia, vẫn cảm thấy vô cùng tức giận.

- Lâm Triệt này, hừ, cô ta đã sớm nghĩ tới chuyện chiếm tiện nghi mà. 

Lâm Triệt về đến nhà, ngày thứ hai đi chụp quảng cáo mới cùng công ty.

Vốn là không có xảy ra chuyện gì, nhưng Du Mẫn Mẫn lại sợ sẽ xảy ra chuyện, cho nên vẫn luôn ở bên cạnh xem, phòng trường hợp Mạc Huệ Linh lại đến làm càn.

Buổi chiều, quả nhiên Mạc Huệ Linh tới, nhưng chỉ ở bên này nhìn rồi thôi, lên tiếng chào, cũng không tới nói gì cả. 

Thẳng cho đến khi kết thúc, Mạc Huệ Linh mới đến nói:

- Tôi thấy trạng thái của cô không được tốt, như thế nào? Có phải có tâm sự gì không?

Lâm Triệt nhìn thấy Mạc Huệ Linh thì tâm tình luôn không tốt, nhưng hôm nay trong trạng thái không tốt là do đây là ngày thứ nhất chụp hình. Cô còn chưa kịp thích ứng tiết tấu làm việc của đạo diễn, chụp quảng cáo khác với làm việc trên truyền hình, cô vẫn cần thích ứng một chút. 

Nhưng Mạc Huệ Linh thấy cô không ổn, chỉ là trong lòng hừ một tiếng. Nếu không có Cố Tĩnh Trạch, Lâm Triệt có là cái gì.

Cô ta nghĩ: “Dáng vẻ khó coi như vậy, người cũng không thú vị.”

Nhưng ngoài mặt, Mạc Huệ Linh vẫn bày ra vẻ mặt cực kỳ tốt nói: 

- Lâm Triệt, nếu cô có gì không ổn nhất định phải nói với tôi.

Lâm Triệt nói:

- Cám ơn Mạc tiểu thư đã quan tâm, tôi không có chuyện gì hết. 

Lâm Triệt kết thúc việc chụp ảnh, chuẩn bị rời đi.

Sau khi Mạc Huệ Linh nói chuyện với cô xong, thay đổi vẻ mặt thân thiết lúc nãy, đi tới nói với đạo diễn:

- Thật là phiền toái, Lâm Triệt này chả ra sao cả, chỉ là có người quen cấp cao bợ đỡ, không thể làm gì khác hơn là cho cô ta tới quay, phiền các người một chút. 

Đạo diễn đương nhiên không hiểu được bọn họ đang bất hoà, nghe Mạc Huệ Linh nói như vậy thì khách khí một chút, nói cũng rất đúng trọng tâm:

- Không đâu, Lâm Triệt là một nữ minh tinh có kỹ thuật diễn xuất rất tốt. Hơn nữa cũng là một người tốt, hình tượng của cô ấy rất thích hợp, kiểu cách ăn mặc cũng rất riêng biệt, hoàn toàn khác biệt với những minh tinh thẹn thùng xấu hổ làm việc rập khuôn kia, còn vô cùng phối hợp nữa. Theo chúng tôi, đây là hình tượng vô cùng phù hợp với sản phẩm, hơn nữa trên mạng cũng đánh giá Lâm Triệt rất tốt, Mạc tiểu thư yên tâm, người cô đề cử tới rất thích hợp.

Mạc Huệ Linh không phải muốn nghe mấy lời khen ngợi của đạo diễn. Đặc biệt là nghe khen ngợi xong, trong lòng cô ta còn càng cảm thấy buồn bực. 

Lâm Triệt này, thật là biết giả vờ giả vịt. Nhất định là làm ra vẻ, cho nên mọi người mới không biết rõ bộ mặt thật của cô.

Lâm Triệt trở về nhà, biết hôm nay Cố Tĩnh Trạch còn phải bận bịu công việc, đoán chừng sẽ trở về rất trễ, mình thì ngồi đó xem kịch bản phim.

Vừa phải đóng quảng cáo, đồng thời còn phải đuổi kịp tiến độ của đoàn phim, tiếp tục đóng phim truyền hình, cho nên Lâm Triệt gần đây vô cùng vội vàng. 

Mới vừa cầm kịch bản ra định xem, chỉ thấy người giúp việc từ bên ngoài đi tới:

- Bà chủ, Mạc tiểu thư ở bên ngoài, nói muốn vào gặp cô.

- Cái gì? 

- Điện thoại đây, cô có muốn nghe không?

Lâm Triệt nhìn điện thoại trong tay người giúp việc, điện thoại đang kết nối với vệ sĩ.

Cũng đã cầm tới đây, Lâm Triệt cũng không thèm để ý, cầm lấy điện thoại. 

Thật ra thì Cố Tĩnh Trạch rất chiếu cố cô, vì không muốn để cho Mạc Huệ Linh đi tìm Lâm Triệt gây phiền toái, nên đã thông báo cho vệ sĩ biết Mạc Huệ Linh tới cũng không được phép tuỳ ý ra vào.

Như vậy cũng đã chừa mặt mũi cho cô ta.

Cô nhận lấy điện thoại, nghe tiếng Mạc Huệ Linh nói: 

- Lâm Triệt, liên quan tới chuyện đóng quảng cáo, tôi nghĩ nên nói chuyện với cô một chút, cô để tôi vào đi.

- Quảng cáo? Cái này… Nếu là công việc thì không thể nói là không đúng không?

- Cô không phải còn một bộ phim truyền hình đang vội quay sao? Chúng ta nhanh chóng hoàn thành quảng cáo này không phải rất tốt sao? Sao vậy? Cô không định cho tôi bước chân vào Cố gia à? 

Lâm Triệt cũng không nghĩ gì, dẫu sao Mạc tiểu thư là người của Cố Tĩnh Trạch, Lâm Triệt cũng không muốn can thiệp vào chuyện của bọn họ. Nếu Mạc Huệ Linh nhất định phải vào, thì cứ cho vào thôi, chờ Cố Tĩnh Trạch trở về, muốn thế nào thì tuỳ anh.

Sau khi cô đồng ý, Mạc Huệ Linh trực tiếp vào trong Cố gia.

Thấy Cố gia vẫn như trước, nhưng lại có cái gì đó rất khác. 

Cô ta nham hiểm nghĩ trong lòng, đây vốn là của cô ta, cho nên sớm muộn gì cũng là của cô ta, chẳng qua là cho Lâm Triệt mượn tạm thời thôi.

Sớm muộn gì, cô ta cũng có thể đoạt mọi thứ về.

Gặp được Lâm Triệt, cô ta lập tức nhiệt tình nói: 

- Tôi thấy hôm nay lúc cô chụp ảnh trạng thái không được tốt, nên tới giúp cô xem thử, nói chuyện cùng cô một chút. Cô cứ xem kịch bản kỹ một lát, luyện tập càng nhiều càng tốt, ngày mai chắc chắn sẽ vượt qua, như vậy sẽ tốt hơn.

Nhìn Lâm Triệt nhận lấy kịch bản, ánh mắt Mạc Huệ Linh vừa nhìn ra bên ngoài, nghĩ xem sao Cố Tĩnh Trạch còn chưa trở về.

Cũng may không lâu sau, rốt cuộc Cố Tĩnh Trạch cũng trở về Cố gia. 

Vào cửa, Cố Tĩnh Trạch đã nghe người giúp việc nói, Mạc tiểu thư tới Cố gia.

Cố Tĩnh Trạch bước nhanh vào, vừa vào cửa, quả nhiên thấy Mạc Huệ Linh đang ở đây.

Thấy Cố Tĩnh Trạch, cô ta vội vàng đứng lên, ánh mắt sáng ngời, nhìn Cố Tĩnh Trạch, bước qua mấy bước. 

Lâm Triệt vừa muốn đứng lên đã thấy Mạc Huệ Linh yêu kiều đi tới, cuối cùng vẫn dừng lại. Nhìn Cố Tĩnh Trạch đi lướt qua Mạc Huệ Linh nhìn về phía Lâm Triệt, Lâm Triệt chỉ có thể cười một tiếng.

Chuyện giữa hai người bọn họ, cô nghĩ hẳn không nên dính vào, đây là do cô ta cứ khăng khăng giữ lấy.

Chỉ có điều lúc cô nhìn thấy hai người bên cạnh nhau sao bỗng nhiên trong lòng lại có cảm giác chua xót? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.