Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng

Chương 23: Tôi là chồng của cô nên chăm sóc cô



Cố Tĩnh Trạch vỗ chuông bên cạnh, nói với cô:
  • Có cái gì là không muốn bản thân đi động, ấn cái này, sẽ có người hầu đi vào.
Anh vẫn là lần đầu tiên cùng cô tự mình giảng giải cái này, đi qua vài ngày cô thậm chí không biết có mấy thứ này.

Cô cảm thán nhìn cái nút đầu giường:
  • Kẻ có tiền chính là tốt, nằm ở trên giường một ngày bất động, đều sẽ không đói chết.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô:
  • Hiện tại cô cũng người có tiền.
  • Tôi mới không phải đâu.

    Lâm Triệt nói.
Cố Tĩnh Trạch nói:
  • Cô có người chồng có tiền như tôi, cô đương nhiên là kẻ có tiền.
Lâm Triệt nghe thấy vậy trong lòng ấm áp, nhưng mà lại nghĩ đến, bất quá là vài năm mà thôi, vì thế suy nghĩ một chút nói:
  • Vẫn là thôi, nhỡ mà thích ứng quá mức, chờ về sau ly hôn, tôi lại không quen những ngày khổ cực nữa.
Cố Tĩnh Trạch bất đắc dĩ nhìn cô:
  • Cô nghĩ thật đúng là nhiều.
  • Đương nhiên.
Cố Tĩnh Trạch nghĩ một chút, nhìn cô nói:
  • Cô yên tâm, sau khi ly hôn tôi cũng sẽ cho cô một số tiền lớn, sẽ không cho cô tiếp những ngày khổ cực.
Lâm Triệt nghe xong không khỏi cười cười:
  • Đến lúc đó rồi nói sau.
Cố Tĩnh Trạch không khỏi bị cô nói trong lòng có chút phiền chán.

Lúc này, người hầu đi vào.

Cố Tĩnh Trạch phân phó người hầu đi lấy thuốc nước đến, rất nhanh, thuốc nước đã bị đưa tới.

Lâm Triệt cảm thán kẻ có tiền thật sự là lắm thời điểm cũng rất tiện lợi, Cố Tĩnh Trạch đã nửa ngồi xổm xuống, một tay kéo chân của cô đến.

Lâm Triệt cả kinh, vội giãy giụa nói:
  • Không cần không cần, tự tôi làm.
  • Đừng nhúc nhích.

    Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt nhìn người phụ nữ không thành thật này một cái.
Cố Tĩnh Trạch nói:
  • Đã ngã đến như vậy liền thành thật chút đi.
Lâm Triệt đành phải ngồi ở nơi đó, nhìn anh nghiêm túc cầm thuốc, tay tinh tế thon dài, nắm mắt cá chân của cô, hơi hơi nghiêng đầu, ở mặt trên vẽ loạn thuốc mỡ, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ dòng nước ấm.

Người đàn ông nghiêm túc quả nhiên là càng đẹp trai.

Cô cảm thấy anh ở trong bộ dáng nửa ngồi, quả thực rất gợi cảm mê người.

Không khỏi cười thầm, cô nói:
  • Bản thân tôi cũng có thể làm.
  • Được người khác chăm sóc cô cũng không quen sao?
Anh ngẩng đầu lên.

Lâm Triệt nói:
  • Đúng, tôi đã quen tự mình chăm sóc bản thân rồi.
Con ngươi thâm thúy của Cố Tĩnh Trạch nhìn cô:
  • Tôi là chồng của cô, hiệp nghị đã nói rất rõ ràng, trừ bỏ chúng tôi không can thiệp cuộc sống tình cảm bên ngoài của đối phương, còn lại cuộc sống vợ chồng, chúng tôi phải giống như vợ chồng bình thường.
Lâm Triệt mỉm cười nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thực cùng anh kết hôn, cũng không có gì không tốt, tuy rằng trong lòng anh đã có chủ, nhưng mà, những ngày này cũng coi như là an nhàn.

Cố Tĩnh Trạch cẩn thận bôi thuốc cho cô, cô tuy rằng vóc người cao cao, nhưng mà người thật sự không nặng, thời điểm vừa mới ôm của cô, cũng cảm giác được cô thật sự rất nhẹ, giống như không có sức nặng, lại nhìn hai chân dài nhỏ mảnh khảnh này, càng cảm thấy cô thật là gầy ghê gớm.

Chân nhỏ lung linh đáng yêu, đầu ngón chân từng cái từng cái thập phần mượt mà.

Ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua, giống như ở trong lòng cũng tê tê ma dại xẹt qua một chút.

Lâm Triệt nhìn động tác của anh chậm lại, cúi đầu hỏi:
  • Như thế nào, có vấn đề gì sao?
Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên:
  • A... Không có, đã tốt lắm.
Ánh mắt dời đến trên đầu ngón chân của cô, anh đứng dậy mang theo hòm thuốc đi ra ngoài.

Lâm Triệt cúi đầu nhìn nhìn miệng vết thương, Cố Tĩnh Trạch làm việc thật sự rất cẩn thận, thuốc nhìn đều phải đồ tốt như vậy, Lâm Triệt nhìn thật sự là cảm thấy say mê.

Cũng may, miệng vết thương chỉ là có chút xanh tím, ngày thứ hai, cô lại nhảy tưng tưng được rồi.

Phim truyền hình của cô rất nhanh sẽ quay, Lâm Triệt rất sớm liền đi studio.

Thời điểm chờ cô thay đồ hóa trang xong, diễn viên đã lục tục đến.

Cố Tĩnh Dư tự nhiên là tới rất trễ, vừa tiến đến liền có một đám đông đi theo.

Trợ lý nhỏ bên cạnh ở bưng mặt háo sắc:
  • Cố Tĩnh Dư nhìn người bên ngoài còn đẹp trai hơn ở trong TV.
  • Đúng, người thật mặt càng nhỏ, ánh mắt càng mê người.
Lâm Triệt ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, cảm thấy rất tuấn tú, gen của Cố gia thật đúng là rất tốt.

Rất nhanh đến phiên Lâm Triệt đi đến chỗ phía trước, Lâm Triệt vội nâng váy chạy tới, mặc cổ trang có chút phiền, đây lại là phim truyền hình chế tác lớn, cho nên quần áo làm đều thật tinh xảo, một thân quần áo trùng trùng áp ở trên người, làm cho người ta đi lại đứng lên đều thật gian nan.

Lâm Triệt chạy tới, không nghĩ qua là liền giẫm đến cái gì vậy.
  • Ai nha, cô giẫm lên váy của Phỉ Nhiên chúng tôi rồi.

    Lâm Triệt nghe một người kêu lên, mới phản ứng kịp, quay đầu lại, nhìn đến Mộc Phỉ Nhiên nâng váy, nhìn Lâm Triệt, cười nói:
  • Không có việc gì.
Lâm Triệt vội hỏi áy náy nói:
  • Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chị Phỉ Nhiên.
Mộc Phỉ Nhiên nhìn Lâm Triệt:
  • Cô chính là người mới diễn Trần Ý Hàm sao.
Lâm Triệt vội nói:
  • Đúng, chị Phỉ Nhiên.
Tính cách Mộc Phỉ Nhiên tốt, vỗ vỗ bả vai Lâm Triệt:
  • Rất tốt, tôi thật nhìn trọng cô, cố lên.
Lâm Triệt nhận được cổ vũ, thập phần vui vẻ nhìn Mộc Phỉ Nhiên:
  • Cảm ơn chị Phỉ Nhiên.
Mộc Phỉ Nhiên rất nhanh rời đi cùng trợ lý và nhân viên công tác.

Người phía sau có chút nghĩ mà sợ nhìn Lâm Triệt:
  • Cô cũng không chú ý chút, may mắn Mộc Phỉ Nhiên có tiếng dễ nói chuyện, tính khí tốt.
Lâm Triệt đối cô ấy ấn tượng cũng tốt, gật gật đầu nói:
  • Đúng, tính khí thật sự rất tốt.
  • Khó trách nổi tiếng như vậy, trong cái vòng tròn này, không phải khuôn mặt giả tạo, cũng là dễ nói chuyện.
Lâm Triệt rất nhanh quay xong phân cảnh của bản thân, bởi vì là mới bắt đầu quay, quay đoạn ngắn cũng thật vụn vặt, quay xong rồi, tự cô chuyển cái ghế, tìm địa phương ngồi nghỉ ngơi.

Cô là diễn viên nhỏ, không giống như là người ta có trợ lý người đại diện chăm sóc, bản thân ngồi ở chỗ kia, nhưng mà cũng thực nhẹ nhàng, nhìn kịch bản, cân nhắc tình tiết bộ phim phía sau, bộ dáng thật nghiêm túc.

Cố Tĩnh Dư quay xong rồi, quay đầu liền nhìn đến Lâm Triệt một người ngồi ở chỗ kia, bộ dáng cúi đầu nhìn kịch bản, rất là thú vị, vẫy tay cho người dừng lại, nói với trợ lý:
  • Không đi phòng nghỉ, đây không phải có địa phương sao, chuyển ghế dựa của tôi qua, tôi ngồi nơi đó.
Trợ lý sửng sốt, đối Cố Tĩnh Dư do dự nói:
  • Tĩnh Dư, nơi đó là khu nghỉ ngơi của diễn viên nhỏ.
  • Tôi không phải là diễn viên nhỏ sao, nói cậu đi thì đi, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.

    Cố Tĩnh Dư nói xong, người đã đi trước rồi.
  • Này, Lâm Triệt?

    Anh cúi đầu kêu.
Lâm Triệt ngẩng đầu, nhìn đến dĩ nhiên là Cố Tĩnh Dư, liền phát hoảng, chạy nhanh đứng lên:
  • Tĩnh Dư tiền bối..
  • Ai, đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, ngồi xuống, chúng ta ở phía sau có đoạn diễn với nhau, tôi là đến thử diễn với cô trước.
  • A, tốt, Tĩnh Dư tiền bối, nhưng mà phía sau chúng tôi có diễn cùng nhau sao?

    Cô nhớ đoạn diễn cùng nhau là ngày mai quay mà.
Cố Tĩnh Dư mỉm cười, gật đầu:
  • Đúng, vừa vặn rảnh, hôm nay quay nhiều một cái.
Lâm Triệt không nghi ngờ, nhìn Cố Tĩnh Dư, cầm lấy kịch bản đến.

--------

Dịch: M

Biên tập: Anna

Team: Mây

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.