Ngày thứ hai mở mắt, Lâm Triệt nhìn thấy nơi xa lạ, sau vài phút, mới nhớ tới, cô đã kết hôn rồi.
Nhưng mà, chồng của cô chạy đi đâu rồi?
Cô liền nhảy xuống giường, trên sofa, mọi thứ đã sớm gấp xếp chỉnh tề, người lại sớm đã không có bóng dáng.
Lâm Triệt đi đến hướng phòng ăn, người hầu ở một bên chào hỏi cô:
- Phu nhân, tôi mang ngài đi phòng ăn.
Vừa đi qua khỏi, chỉ thấy Cố Tĩnh Trạch tắm mình dưới nắng sớm, nhanh nhẹn đi tới.
Nhiệt độ trong nhà, cũng bỗng chốc bởi vì anh nghiêm mặt, đột nhiên hạ xuống mấy độ.
Cơ thể rõ ràng, ở dưới lớp tây trang, có vẻ càng thêm thẳng, điển hình cởi quần áo ra có thịt, mặc quần áo lộ dáng người gầy, xứng với khuôn mặt đủ để cho bất kỳ người phụ nữ nào thở dài, cùng với ánh mắt thần bí cao quý, khiến Lâm Triệt nhìn thoáng qua, mi tâm không khỏi khẽ nhíu lên.
Cô đi qua chào hỏi.
Nhưng mà, Cố Tĩnh Trạch chỉ lẳng lặng nâng nâng lông mày, nhìn lướt qua đồ mặc nhà trên người cô, là người hầu vì cô chuẩn bị tốt, bộ dáng sạch sẽ, đem đường cong của cô phác họa thập phần rõ ràng, nhìn lướt qua, anh mới im lặng cúi đầu, khớp xương ngón tay rõ ràng, nắm chặt tách cà phê làm bằng sứ trắng trên bàn, lại không ngẩng đầu.
Lạnh lùng như thế...
Lâm Triệt bĩu môi, cũng chỉ ngồi xuống.
Một bữa cơm, không có gì trao đổi, thời điểm chờ đi ra ngoài, người hầu gặp Lâm Triệt lầu bầu lẩm bẩm, vội ở một bên nói:
- Phu nhân, tiên sinh không xấu, chỉ là sẽ có chút tính khí khi rời giường, nhất là thời điểm buổi tối ngủ không ngon.
Lâm Triệt nói:
- Thế nào, buổi tối anh ngủ không tốt?
Người hầu nói:
- Vâng, tiên sinh nửa đêm đứng lên đi thư phòng nghỉ ngơi, cho nên mới ngủ không ngon.
Lâm Triệt kinh ngạc nửa miệng mở rộng, nói không ra lời.
Suy nghĩ một chút, cũng lý giải được.
Vốn bởi vì cái ngoài ý muốn, không hiểu gì cưới cô về, trong lòng nói vậy cũng sẽ không thể thoải mái, hơn nữa, anh còn có người phụ nữ mình yêu thích, cùng cô ở trong một căn phòng ngủ, làm sao có thể thật vui vẻ.
Thanh âm thở dài, cô cảm thấy, Cố Tĩnh Trạch cũng đáng thương, một người con của trời như vậy, thế nhưng lại mắc loại kỳ quái bệnh này.
Nói như vậy, kỳ thực dĩ nhiên là bởi vì cô một lần không cẩn thận, làm sai khiến anh cũng mất đi người phụ nữ mình yêu thích, ngược lại cưới bản thân, cô bỗng nhiên có loại cảm giác mình quả thật là gậy đánh uyên ương, trong lòng cũng mang theo thật sâu tự trách.
Lâm Triệt hôm nay còn nghĩ muốn đi công ty, thu thập một chút, thời điểm cô đi ra ngoài, nhìn thấy một đội ngũ người đi ra ngoài, tập trung nhìn vào, đúng là Cố Tĩnh Trạch, một đám người đi sau, thân hình cao cao gầy gầy, làm cho người ta nghĩ tới bốn chữ "hạc trong bầy gà", quần tây cắt sửa chỉnh tề, bao vây lấy hai bắp chân dài của anh, nhịp chân bước ra có vẻ phá lệ tao nhã tự nhiên, thong dong che dấu một điểm lạnh lùng trong mắt, thân hình thanh lãnh của anh mang theo một chút lạnh nhạt, cảm giác không giận mà uy, tự nhiên đập vào mặt, anh thong dong bước ra cửa lớn, nhìn bộ dáng là muốn rời đi.
Lâm Triệt vội vàng đuổi theo.
- Đợi một chút tôi, đợi tôi với.
Vẻ mặt Cố Tĩnh Trạch lạnh nhạt, khi nghe đến thanh âm líu ríu của cô, mày khẽ nhíu lại.
Quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Triệt mặc váy chống nạnh, giống như kẻ điên chạy về phía bên này, mi tâm lại càng không thể không nhíu một cái.
Chính là, tóc đen phát tán loạn, càng tôn lên da thịt trắng bạch ngọc của cô, người cũng nhìn sạch sẽ trong suốt đứng lên, anh hít một hơi thật sâu, mắt quay lại, tiếp tục bước ra phía ngoài.
- Mang tôi cùng đi, Cố Tĩnh Trạch, tôi muốn đi công ty.
- Tôi cho người đưa cô đi.
Anh lạnh nhạt nói, ánh mắt hướng về phía trước.
- Vậy... Được rồi, kỳ thực tiện thể đưa tôi đến trạm xe bus là được, không cần lãng phí một chiếc xe như vậy rất phiền toái.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày:
- Cố gia còn chưa đến nông nỗi để phu nhân đi ngồi xe công cộng đến để tiết kiệm tiền.
Ánh mắt ngưng ở trên gương mặt cô nhìn nhìn, anh làm như suy nghĩ một chút:
Lâm Triệt vừa nghe, có thể tiết kiệm hai đồng tiền, chạy nhanh vui vẻ vui vẻ đuổi kịp bước chân Cố Tĩnh Trạch.
Xe của Cố Tĩnh Trạch rất lớn, không phải là chiếc ngày hôm qua anh đi cùng mình, ghế ngồi bên trong bọc da tốt nhất, tản ra thơm ngát, Cố Tĩnh Trạch nhìn dấu giày cô giẫm ở trên mặt dưới đệm, dấu giày, nhíu mày nhìn cô:
Lâm Triệt vừa thấy, dấu giày, dấu giày có chút khó nhìn, ngượng ngùng cười cười, cô lên tiếng:
Thấy cặp lông mày đẹp mắt của Cố Tĩnh Trạch lại nhíu lên, cô bĩu môi nói:
- Ghét bỏ cái gì, tôi cũng không muốn, đôi giày này là đôi giày duy nhất của tôi.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô, quần áo tán loạn, chân dài tinh tế như ẩn như hiện.
Nhìn nhìn quần áo của cô, vẫn là bộ ngày hôm qua, bộ dáng cũng không quá nhếch nhác.
Anh nói:
- Trước mang cô đi mua bộ quần áo.
Lâm Triệt vừa nghe, nhanh chóng nói:
- Quần áo của tôi rất tốt, chỉ là không mặc đi mà thôi, có cơ hội tôi sẽ trở về mang hành lý của tôi đến.
Cố Tĩnh Trạch cũng đã nói với lái xe:
- Tìm một chỗ, để phu nhân mua quần áo.
Sau đó lái xe trực tiếp đem xe quẹo khúc quanh.
Lâm Triệt ngượng ngùng:
- Thật sự không cần, vậy không tiện.
Cố Tĩnh Trạch quét quần áo của cô, không biết là mua ở nơi nào, giặt đến phát cũ, đại khái không chỉ mặc qua một lần hai lần.
- Quần áo quá bẩn, tôi nhìn không thoải mái.
- ...
Được rồi, đã là vì chính anh thoải mái, vậy mua liền mua đi.
Cô còn nghĩ rằng tâm địa anh có bao nhiêu tốt.
- Tôi gọi cái này là tiết kiệm, anh biết cái gì.
- Cô có thói quen tiết kiệm, nhưng mà tôi không có thói quen.
Anh nhàn nhạt nhìn về phía trước, trong ánh mắt vẫn lạnh lùng.
Lâm Triệt nói:
- Đúng vậy, kẻ có tiền chính là tốt, có thể mỗi ngày thay quần áo, quần áo của tôi quả thật không nhiều lắm, mua một bộ có thể mặc thật lâu, hiện tại anh cảm thấy tôi mặc qua vài lần, mua bộ quần áo này vài trăm đồng, tôi không mặc đến khi hoàn toàn không thể mặc, sẽ không bỏ đi.
Đôi mắt sâu của Cố Tĩnh Trạch nhìn về phía Lâm Triệt:
- Lâm gia còn chưa nghèo khổ đến mức vậy.
Lâm Triệt cười nhìn anh:
- Anh vậy mà điều tra tất cả về tôi à.
- Tự nhiên, cô nghĩ rằng tôi sẽ không tùy tiện cưới một người phụ nữ chưa điều tra qua?
Lâm Triệt đùa nghịch tay áo của bản thân:
- Nhưng mà anh chẳng lẽ không điều tra đến, tôi chỉ là con gái riêng của Lâm gia sao? Ba tôi cho tới bây giờ không coi tôi như đứa con của Lâm gia mà đối đãi, lúc tôi còn nhỏ là ở cùng nữ giúp việc, đến 16 tuổi, ông ta nhìn đến tôi trưởng thành, cảm thấy tôi có giá trị lợi dụng, mới cho tôi một căn phòng, thời điểm còn nhỏ, quần áo của tôi vĩnh viễn đều là Lâm Lỵ Lâm Dư thừa lại, đừng nói là giặt đến cũ, chỉ là rách lỗ thủng, tôi nhìn thấy quần áo vẫn tốt như vậy, cũng sẽ để nữ giúp việc sửa lại cho tôi tiếp tục mặc.
Mày Cố Tĩnh Trạch hơi hơi nhíu nhíu, nhìn cô, ánh mắt chậm rãi lắng đọng lại.
Rất nhanh, hai người đến một cửa hàng quần áo có tiếng.
Vào cửa, Cố Tĩnh Trạch trực tiếp quét quần áo một vòng, nói với nhân viên cửa hàng theo kịp:
- Vài món này, tìm cái có số đo thích hợp với cô ấy.
Nhân viên cửa hàng nhìn bộ dáng sạch sẽ lưu loát của Cố Tĩnh Trạch, ánh mắt đều tỏa ánh sáng, chạy nhanh đón Lâm Triệt vào bên trong.
Lâm Triệt có chút trợn mắt há hốc mồm, phương thức người giàu có dạo phố, cô cũng là lần đầu tiên thấy được.
--------
Dịch: M
Biên tập: Anna
Team: Mây