Thiển Ái

Quyển 2 - Chương 14: Sau mỗi một trận thất tình, nhất định sẽ có một tên đầu sỏ gây nên (1)



Tôi không nhớ rõ tôi và Cố Thần An ở bên nhau bao nhiêu năm, giống như từ nhỏ chúng tôi cũng đã bên nhau như thế. Trong thơ có nói, "Lang kỵ trúc mã lai, Nhiễu sàng lộng thanh mai. Đồng cư Trường Can lý, Lưỡng tiểu vô hiềm sai*" Mặc dù từ nhỏ chúng tôi đã đánh nhau, ghét bỏ lẫn nhau, nhưng đánh xong liền dính lại một chỗ. Thậm chí chúng tôi đều cho rằng cứ không kiêng nể giống như vậy mà ở bên nhau cả đời. Nhưng cuối cùng, chúng tôi rốt cuộc cũng chia ly, không nghe nói về nhau.

*đoạn này trích trong bài "Trường Can Hành" (長干行) của Lý Bạch, dịch thơ ra là: "Ngựa tre chàng cưỡi đến gần, Chạy quanh bờ giếng ghẹo cành mai xanh. Xứ Trường Can em anh cư trú, Hai bé con vẫn cứ thơ ngây." (Đỗ Chiêu Đức dịch) có ý nói về thanh mai trúc mã, vì bản hán việt có nhắc đến "thanh mai, trúc mã" nên mình để vậy.

Tôi nhiều lần mơ thấy những chuyện ấy, đều là tôi không dám nghĩ lại những chuyện cũ. Mơ thấy Phan Văn đến Cố gia, thấy tôi và Cố Thần An một trước một sau quần áo xốc xếch đi ra phòng ngủ, sau đó quay người rời khỏi, từ đó xa cách không thấy. Mơ thấy sau khi bản thân mình thất tình Cố Thần An liền đắc ý, "Tô Tuyết Phi, em xem Phan Văn không tin em như vậy, tại sao em lại muốn ở bên hắn". Mơ tới tin nhắn chia tay cuối cùng Phan Văn gửi cho tôi, "Tô Tuyết Phi, anh hận em." Lặp đi lặp lại nhiều lần, không chết không ngừng.

Đã rất lâu tôi không dám lật lại những ký ức hồi trẻ về Phan Văn trong cuốn nhật ký. Lật một lần sẽ nghiến răng nghiến lợi hận Cố Thần An một lần. Cố Thần An cứ dễ dàng như vậy mà lấy danh nghĩa yêu tôi phá hủy mối tình đầu của tôi.

Chuyện đó bắt đầu từ đâu?

Tình hữu nghị của tôi và trúc mã Cố Thần An không thể không nói đến.

Hồi bé Cố Thần An đâu có bộ dáng quỷ ra vẻ đạo mạo như bây giờ. Cố Thần An hồi bé, đảm nhiệm đại nhân bắt nạt nhỏ yếu, lừa gạt bạn học ngu ngốc, bảo mập mạp ngồi cùng bàn làm bài tập cho anh ấy thì không nói, còn thường xuyên cướp đồ ăn gì đó của mập mạp, còn rất đàng hoàng nói là giúp giảm béo. Thật xấu hổ, Cố Thần An cướp gì đó cũng có một phần của tôi. Tôi? Tôi là em bé ngoan, sẽ giả vờ đáng thương, mập mạp ngồi cùng bàn với Cố Thần An sẽ tự động giúp tôi làm bài tập, cho tôi đồ ăn này nọ.

Tiểu mập mạp còn thường xuyên nhìn tôi đồng tình, "Tuyết Phi, cậu thật đáng thương mà, có phải mỗi ngày Cố Thần An đều gọi cậu làm việc còn đi nhà cậu cáo trạng?"

Tôi nước mắt bao quanh dùng sức gật đầu, "Ừ, cậu ấy hay phá hoại, nếu như tớ không giúp, cậu ấy sẽ kéo tóc của tôi, vẽ rùa trên người tớ!"

Tiểu mập mạp nắm chặt tay lòng đầy căm phẫn, sau đó yếu ớt buông ra, lại hữu nghĩ vỗ vai tôi, "Chờ mình trưởng thành, mình giúp cậu đánhcậu ấy!" Cho thấy là không có dũng khí để đi khiêu khích Cố Thần An.

Tôi chỉ có thể tiếc nuối thở dài, cuộc đời không có náo nhiệt thật buồn làm sao.

Nói về trình độ dối trá, tôi cảm thấy so với Cố Thần An tôi lợi hại hơn. Cố Thần An tố cáo tôi tôi chỉ khóc là được, lúc tôi bán đứng Cố Thần An chỉ cần khóc là sẽ không có chuyện của tôi nữa. Đương nhiên Cố Thần An sẽ không đánh tôi, anh không dám, bởi vì Tô Tuyết Phi là quỷ dối trá thích khóc.

Trong ti vi những cặp thanh mai trúc mã ấy, hai đứa nhỏ vô tư cuối cùng đều trường tương tư thủ*, rất tốt đẹp, đúng không? Đáng tiếc, tôi và Cố Thần An lẫn vào cùng một chỗ quá lâu, ở trong ánh mắt không có giới tính. Đối với người nhà một lòng theo đuổi thông gia, tôi và Cố Thần An đều không nảy sinh ra tình yêu. Thật tiếc nuối.

Cố Thần An càng lớn lên, càng tỏ ra ngụy quân tử. Thế nên thường xuyên nói lời thấm thía giáo dục tôi, "Tô Tuyết Phi, em dài thêm chút đầu óc có được không vậy! Ngoại trừ giả vờ đáng thương ra vẻ ta đây, dù sao em cũng sẽ có chút điểm nào đó chứ. Nói ví dụ như kết giao với một anh bạn trai nhị thập tứ hiếu chẳng hạn?"

Tôi ngoại trừ kéo khóe miệng thì còn có thể làm gì? Bị Cố Thần An khích tướng, sau đó đi kết giao với một anh bạn trai nhị thập tứ hiếu Cố Thần An sai phái, sau đó truyền ra chuyện cấu kết với nhau làm việc xấu, ác danh sau này làm cho không quen được bạn trai cuối cùng không ai thèm lấy biến thành một gái lỡ thì, sau đó để cho Cố Thần An cười nhạo? Tôi cũng không phải Cố Thần An, nhất định là đời trước chết vì đầu óc quá ngu ngốc.

"Anh Thần An.." Tôi cố ý kéo dài âm cuối, dính dính ngấy ngấy ôm cánh tay của anh ấy, "Anh Thần An, trong lòng người ta chỉ có mình anh á!"

Cố Thần An run run lên, tôi yên lặng buông tay ra cũng run run lên.

"Tô Tuyết Phi, em thật là đáng sợ!"

"Như nhau."

Cả hai không hẹn mà cùng nghĩ đến tương lai nếu bất hạnh mà ở bên nhau sẽ là dạng chết gì. Mỗi người rét lạnh.

"Cố Thần An, đánh chết em cũng không muốn gả cho anh."

"Tô Tuyết Phi, giết anh nói không chừng anh có thể suy nghĩchuyện lấy em."

"Hừ!"

"Hừ!"

Chúng tôi xem thường nhau, sau đó quay người ai đi đường nấy. Dù châm chọc nhau như vậy, chúng tôi vẫn như hình với bóng. Thẳng đến khi tôi thực sự thích người khác.

Cố Thần An trong xương cốt vẫn là ngụy quân tử, mặt mày lại càng ngày càng dễ nhìn. Mỗi ngày giả danh trong áo mũ chỉnh tề đi lừa bịp các cô gái đầu óc ngu muội tự xưng là công chúa.

Mà mập mạp xui xẻo ngồi cũng bàn với Cố Thần An rất bất hạnh là ba năm sau lại ở cùng một lớp với chúng tôi. Mập mạp xui xẻo này rất không khéo lại là người mà Tô Tuyết Phi xui xẻo coi trọng.

Ba năm không thấy, mập mạp vẫn như trước châu tròn ngọc sáng, mặt mày hồn hậu, thoạt nhìn chính là một người tốt. Tôi thấy mập mạp liền nhớ đến những năm tôi và Cố Thần An cùng nhau trong sáng ngoài tối bắt nạt cuộc sống của cậu ta, sau đó rất kích động bổ nhào tới ôm lấy cánh tay tròn tròn của mập mạp,

"Hello, tiểu béo, hy vọng cậu vẫn khỏe từ khi chúng ta tạm biệt nhau. Một ngày không gặp như cách ba thu, chúng ta không phải là cách một thế kỷ không gặp sao."

Mập mạp yên lặng giật mình tại chỗ, một lát sau, mặt đỏ đến mang tai, dùng sức giãy giụa rút cánh tay cậu ra.

"Tô, Tô Tuyết Phi, nam nữ thụ thụ bất thân."

Cố Thần An giả vờ thâm trầm đỡ đỡ kính mắt, "Tô Tuyết Phi, em thích người ta cũng không cần trắng ra như thế, cô gái quá phóng túng bạn học Phan Văn sẽ không chịu nổi."

Mập mạp đỏ mặt tránh xa tay tôi, sau đó yên lặng lui về phía sau một bước.

Tôi đang nghĩ chỗ này, "Phan Văn là ai?" Cái tên này có chút quen tai..

"Là mình." Mập mạp yếu ớt nói.

Tôi quýnh lên, "Vậy, bạn học Phan Văn, ha ha, tên của cậu rất không tệ, phải không nha.."

Cố Thần An cúi đầu, cười đến vai run run lên.

Phan Văn mập mạp so với tôi càng quẫn, "Là, là rất không tệ.."

Cố Thần An cười lạnh, "Hai người ngốc ngốc nhưng thật ra lực lượng ngang nhau nha!"

Tôi giận, cười ngọt ngấy nhìn ra phía sau, "Anh Thần An, không nên tính toán chiếm tiện nghi trên miệng, em sẽ đi mách nha!"

Cố Thần An run run lên, làm bộ làm tịch thu lại sách giáo khoa kẹp ở dưới nách, rất giả tạo dối trá làm ra vẻ một người phong độ khiêm tốn đi ra ngoài.

Tôi liếc mập mạp một cái, rất tốt bụng vỗ vỗ bờ vai của cậu ấy, "Yên tâm, sau này tớ bảo vệ cậu, Cố Thần An không dám khi dễ cậu!"

Vẻ măt bạn học Phan Văn có chút trầm trọng, sau đó xả ra một nụ cười không thể nào coi được, "Cảm ơn."

Để tỏ lòng thành ý tôi nguyện ý che chở cậu ta, tôi yêu cầu ngồi cũng bàn với Phan Văn. Vẻ mặt Cố Thần An rất khó nhìn.

"Tuyết Phi, em muốn ngồi cùng bàn với Phan Văn? Vậy anh làm sao bây giờ?"

Cái gì làm sao bây giờ?

"Cố Thần An, em cho anh cơ hội đổi một người cùng bàn độc hại nha! Bạn học Phan Văn em rất thích, vì thế anh cho em cơ hội âu yếm, tương lai của em cũng sẽ không đi lăn qua lăn lại với anh."

Cố Thần An trầm mặt, "Tô Tuyết Phi, anh không đồng ý."

Tôi liền không rõ, không phải đổi người ngồi cùng bàn sao?

"Anh Thần An, chẳng lẽ là anh muốn ngồi cùng bàn với Phan Văn? Anh còn muốn tiếp tục sai bảo cậu ấy sao? Em cũng không đồng ý!"

Tôi hiên ngang lẫm liệt, che ở phía trước Phan Văn, một bộ dáng anh hung liệt sĩ trước khi anh dũng hi sinh. Cố Thần An bình tĩnh nhìn tôi, "Tô Tuyết Phi, đây là em chọn?"

Mẹ nói trong thời kỳ trưởng thành con trai cũng có chút tố chất thần kinh, mẹ Cố còn lén hỏi tôi Cố Thần An có chỗ nào không thích hợp không.

Mấy năm nay Cố Thần An quá dối trá quá không giống con trai thời kỳ trưởng thành, bây giờ tôi nghĩ mẹ Cố có thể yên tâm, Cố Thần An không phải chưa già đã yếu, tâm lý quá mức thành thục, anh ấy vẫn rất có tính tình.

"Cố Thần An, em không phải là của đồ chơi của anh."

Tôi rất tức giận, tôi chẳng qua là muốn đổi cái chỗ ngồi, tôi lại không dám nói với Cố Thần An, mấy năm nay mỗi ngày ngồi cùng nhau tôi rất mệt mỏi.

Cố Thần An căm tức nhìn tôi, tôi dũng cảm không sợ trừng trở lại.

Cố Thần An cuối cùng không thể không nhượng bộ, bởi vì tôi muốn khóc. Nửa cuộc đời anh đều đang hối hận lần đó nhượng bộ, tôi cũng thế.

Khi tôi dắt tay mập mạp đến tìm Cố Thần An thẳng thắn, lúc tôi nói thích Phan Văn, sắc mặt Cố Thần An đã không thể dùng hai từ xanh đen để hình dung.

"Tô Tuyết Phi, ánh mắt của em thật sự không được tốt lắm." Cố Thần An cười lạnh, vẻ mặt đặc biệt khó coi.

Tôi chỉ có thể mở to hai mắt nhìn Cố Thần An, "Đây là em chọn. Liên quan gì đến anh."

Cố Thần An rất tức giận. Nhưng anh ấy không thể thế nào, mất đến mấy ngày sau, vẫn là do Cố Thần An.

Lại về sau, Tư Tây hỏi tôi vì sao thích Phan Văn. Như Tư Tây nói, Phan Văn nhìn qua tròn vo, đúng như ở trong hình, nhưng Tô Tuyết Phi vì sao phải bỏ Cố Thần An lấy Phan Văn?

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, nói, "Phan Văn ấy, ôn nhu săn sóc, hiểu ý người khác, sẽ giúp tớ làm bài tập, làm trực nhật, cho tớ ăn này nọ, cũng sẽ không hung dữ với tớ, trọng yếu nhất là, mùa đông có thể ôm sưởi ấm, mùa hè có thể ở phía sau cậu ấy tranh mặt trời."

Nghe thấy câu trả lời của tôi, sắc mặt của Cố Thần An và Phan Văn đều xanh đen như nhau.

Tôi buông lỏng, lời nói thật luôn luôn không thể nào xuôi tai được.

Nhưng lưỡng tình tương duyệt là điều hiếm có, hơn nữa, khuôn mặt của Cố Thần An tôi đã nhìn hơn mười năm. Năm tháng nói cho bạn biết, sợi mì có thể trưởng thành thành một viên khoai tây, còn không bằng tôi ngay từ đầu đã tìm được một viên khoai tây vừa ý.

* * *

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.