Khách sạn bốn sao thường thấy ở những thành thị lớn khắp Trung Quốc. Trong các nhà hàng nổi tiếng của Trường Xuân, có khách sạn Cao Đương.
Sang trọng là tất nhiên, người vào đây thuê phòng, chắc chắn rất biết kiếm tiền.
Vương Ngư Long lần đầu tiên đến đây, đến đất nước Đông phương thần bí mà tổ tiên y từng ở. Dù một thành phố phương bắc không đáng gì cũng khiến y xúc động.
Có “chi phí công”, tất nhiên y không đời nào chịu thiệt, tuy không lãng phí phô trương đến mức bao phòng Tổng thống nhưng cũng chọn phòng cực kỳ đáng tiền. Mang bạn gái theo, ở suốt cả một tuần, trừ mỗi ngày đi dạo, y không làm gì cả.
Lúc trước Trương Vũ biết Gia Phù Lợi và Nhạc Bằng đôi chút quen biết nên đặc biệt điều Gia Phù Lợi đến. Tuy cùng thuộc Kháng Ma liên minh nhưng địa vị khác hẳn nhau. Kháng Ma liên minh chia làm các đẳng cấp “sơn, hải, phong, vân”. Trương Vũ là cấp chữ Sơn cao nhất, Gia Phù Lợi thuộc chữ Vân thấp nhất, thành ra Trương Vũ xác thật có quyền điều động nàng ta. Hơn nữa nàng ta vốn kính ngưỡng nhân vật truyền kì như y, dù biết y hành động cá nhân mà vẫn đến, thậm chí còn thuận tiện kéo thêm trợ thủ.
Nhưng không ngờ có nhiều thế lực phức tạp cùng đến, tình huống phi thường nghiêm trọng, kế hoạch ban đầu không sử dụng được, mọi hành động đều phải hoãn lại.
Trở thành người thừa, Vương Ngư Long càng ung dung hưởng thụ.
Khác với y chỉ việc rong chơi, mỗi ngày đều đưa bạn gái đi thăm thú. Gia Phù Lợi vô cùng nghiêm túc với công tác, tuy không chân chính làm gì, song vẫn tiến hành thu thập tin tức, lấy được mớ tư liệu đầu tiên sẽ phân tích chỉnh lý rõ ràng.
Việc gần đây Nhạc Bằng xuất thủ diệt gọn năm chấp sự Lục Cực thiên đạo lan truyền khắp thành phố, mọi yêu quái có mặt ở thành phố phía đông bắc Trung Quốc đều gặp nguy hiểm. Nhiều yêu quái vốn định sống ở đây hoặc đi qua đều thay đổi, ngay cả những yêu quái vẫn ở đây cũng rời đi tránh họa.
Còn một vài thế lực yêu quái, những tập đoàn nhỏ đại đa số đều rút đi. Nhưng nhóm có thế lực chống lực mạnh, liền gia tăng nhân thủ hoặc thỉnh cầu viện trợ. Bắc cực quân đoàn của Thánh Thổ tập đoàn và mười ba cao thủ của Liên minh quốc tế yêu quái tới nơi, càng tăng thêm biến số. Trước mắt, bầu không khí hỗn loạn căng thẳng này lúc nào cũng có thể xảy ra gia chiến quy mô lớn giữa các yêu quái.
Nên biết những nhân vật cấp chấp sự của Lục Cực thiên đạo đều là yêu quái siêu cấp trên thế giới. Gia Phù Lợi tự biết mình và Vương Ngư Long liên thủ cũng chưa chắc chống nổi mười chiêu của bất kỳ tên nào, những kẻ có thực lực cao hơn hắc ám thiên sứ bị Nhạc Bằng giải quyết lần trước.
Giết sạch cả năm, thậm chí nguyên thần cũng không thoát được, chết thêm thảm vô cùng. Cách hành xử này của gã rõ ràng là giết gà dọa khỉ, cảnh cáo nghiêm khắc với nhưng yêu quái mưu đồ bất lợi với gã. Sự thật hơn tất cả, thể hiện thực lực rồi, quả thật khiến người khác phải e dè.
Lúc đó ai cũng chuẩn bị xem náo nhiệt khi Nhạc Bằng tìm đến thành viên Lục Cực thiên đạo, thông qua các loại pháp thuật, đại loại như Tây phương thủy tinh cầu, tà nhãn hắc vu thuật, chính đạo Thiên nhãn thông, Thiên lý ảo quan để xem song phương đàm phán thế nào.
Gia Phù Lợi và Vương Ngư Long nhờ vô thượng pháp lực của Trương Vũ xem náo nhiệt, ở trong phòng khách cao cấp của khách sạn xem qua truyền hình cáp.
Nhạc Bằng nói rất thẳng thắn, yêu cầu Địa Hoàng đáp ứng buông tay lần này, cả năm chấp sự phải lập tức đi ngay. Cũng không đến nỗi không khách khí.
Năm chấp sự tuy là thành viên Lục Cực thiên đạo nhưng không thuộc thế hệ của Địa Hoàng, mà là môn hạ của một nguyên lão khác, bình thường vẫn va chạm với Địa Hoàng, không coi chỉ thị của hắn vào đâu.
Nên đầu giảo biện.
“Bọn mỗ đi du lịch, hơn nữa không mạo phạm, liên can gì đến các hạ, vân vân…”
Nhạc Bằng nổi giận, nói thẳng luôn: “Chúng ta dựa vào thực lực nói chuyện, ai thèm nghe các ngươi giảng đạo lý. Muốn cút đi hay chết hả?”
Năm chấp sự đều sĩ diện, tự nhiên không đồng ý. Hơn nữa Địa Hoàng bại thoái, ai cũng cho rằng hắn nhát gan, không xuất tận toàn lực. Nhạc Bằng trông cũng không có gì đặc biệt.
Người khác không thể, không có nghĩ là mình không thể, vốn đó là tính hiếu thắng của những sinh vật có trí tuệ. Năm chấp sự của Lục Cực thiên đạo tự tin vào bản thân nên hạ chiến thư với Nhạc Bằng.
Gã bày Hỗn độn hư không giới, song phương khai chiến. Lúc đầu gã chỉ hơi chiếm thượng phong rồi có ý dừng tay. Nhưng một chấp sự muốn đánh đến cùng, sử dụng thủ đoạn ti bỉ ám toán.
Lối hành xử này vượt qua mức chịu đựng của Nhạc Bằng. Nguyên hình của gã vốn là thượng cổ thiên cầm nổi danh hung bạo, năm xưa lấy tàn sát sinh linh làm trò vui chứ không phải thiện nam tín nữ gì. “Yêu quái có nhân tình không còn là yêu quái nữa, là nhân yêu”, loại hình yêu ma đáng cười này không phải điều gã thích.
Hiện tại tuy đắc đạo nhiều năm, đã luyện hóa khí chất nhưng “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, hung tính phát tác khiến gã giết sạch cả năm địch thủ, thủ đoạn gọn gàng nhưng chưa đến mức tàn nhẫn. Có điều gã xuất thủ không lưu tình, diệt cả thần hình của đối thủ, hủy diệt luôn đạo hạnh nhiều năm của năm chấp sự xui xẻo.
Nguyên thần cũng không thoát, khiến người ta kinh hồn, thủ đoạn của gã thật sự chấn nhiếp nhân tâm.
Nên biết mỗi yêu quái đều có cách bảo mệnh đào sinh đặc thù, tuy thực lực cách biệt nhưng muốn diệt nguyên thần của đối thủ cũng không dễ. Nhạc Bằng một đấu với năm vẫn ung dung thực hiện được khiến các yêu quái không dám tơ tưởng đến việc nếu gặp cừu nhân mạnh hơn sẽ chạy trốn rồi tìm cơ hội báo thù sau.
Cả Trương Vũ xem trận chiến xong cũng yêu cầu Gia Phù Lợi không được chạm đến gã. Hơn nữa Gia Phù Lợi cũng không dám chắc gã sẽ nể mặt.
Vương Ngư Long trở thành vô dụng, Gia Phù Lợi không buồn dể ý đến y, tuy thân thủ y không tệ nhưng so với Nhạc Bằng thì một trời một vực. Trương Vũ chỉ còn cách ra tay, những người khác không can thiệp vào được.
Vì thành phố không có điểm nào hay ho để đi ngắm, mấy hôm trước bạn gái Vương Ngư Long liền tự đi du lịch nơi khác, bỏ lại y một mực không chịu đi cùng, hai người hẹn thời gian địa điểm gặp lại.
Vì thế hiện tại y một mình lang thang ngoài phố.
Vốn vì trách nhiệm, y định giúp Gia Phù Lợi một tay, nhưng rồi phát hiện cừu nhân của mình cũng đến thành phố này.
Thành ra y trở nên rất chăm chỉ.
Hôm nào cũng đi khắp nơi tìm kiếm đến nửa đêm. Cừu nhân của y không phải nhân loại mà là một cao thủ ma tộc thuần huyết, chủng tộc bất minh. Ân sư đầu tiên của y, thần quan Khải Lập Tư, kết oán với thuần huyết ma tộc không hiểu vì nguyên nhân gì mà từ ma giới lưu lạc nhân gian, bị hắn sát hại tàn nhẫn.
Tuy lười nhác nhưng không có nghĩa là Vương Ngư Long thiếu kiên trì, nỗi đau đó khiến y không thể quên.
Bắc cực quân đoàn dừng chân ở gần thành phố, nhưng y không biết địa điểm cụ thể. Cả Bắc cực quân đoàn, đại khái có chừng một trăm năm chục cao thủ, thực lực đều cỡ ngũ đại chấp sự, chỉ dựa vào điểm này cũng thấy Liên minh quốc tế yêu quái không thẹn là tập đoàn thế lực số một trên thế giới. Vương Ngư Long không dám phát động bất kỳ pháp thuật gì, sợ bị đối phương phát giác. Từ những tư liệu thu thập được trước đây, y xác định ma tộc chiến sĩ sát hại ân sư thụ nghiệp là một thành viên Bắc cực quân đoàn, nên muốn tìm kế trừ diệt đối phương, báo thù cho ân sư.
Thành phố ở phía bắc Trung Quốc vào mùa đông đều có khí hậu khắc nghiệt, vừa lạnh vừa khô, rất có hại với da người. Bạn gái y không chịu nổi nên mới đi trước.
Ngẩng lên nhìn trời, y thoáng có cảm giác mệt mỏi.
“Đại khái vẫn chưa tìm được, về trước đã.” Y lẩm bẩm.
Thật lòng y rất hâm mộ sức mạnh của Trương Vũ, thậm chí hâm mộ của Nhạc Bằng quậy tung thành phố lên. Có năng lực vượt lên tất cả, y sẽ trực tiếp đến hỏi tội ma tộc chiến sĩ kia, làm sao đến nỗi lang thang ngoài đường như bây giờ.
“Nhất đao tại thủ, khoái ý ân cừu” .
Những văn nhân cổ đại và hiện đại sáng tạo ra “giang hồ” chưa từng tồn tại trong hiện thực, có phải vì nguyên nhân trên?
Nghĩ vơ vẩn một lúc, chuẩn bị ly khai thì y đột nhiên cảm giác thấy một tia yêu khí dao động, lập tức phấn chân tinh thần, lẩm bẩm: “Yêu lực kết giới.”
Y là trừ ma cao thủ kinh nghiệm phong phú, phong hiệu “thánh kị sĩ” của giáo đình châu Âu không phải hư danh, dù ở Anh quốc, địa bàn y phụ trách chả có sự vụ gì nhiều nhặn cho cam.
Trèo qua một bờ rào sắt, y nhanh chóng tìm được nơi có yêu lực kết giới, kết giới này có thể mê hoặc nhân tâm khiến người ta không nhìn thấy, nhưng kẻ đạt đến mức tu vi nhất định là sử dụng được. Mỗi khi yêu quái không muốn nhân loại biết việc gì, đều thích bố trí yêu lực kết giới.
Nhưng với người được sức mạnh thần thánh gia trì nhiều năm như y, đương nhiên không có tác dụng.
Lẳng lặng đột nhập vào yêu lực kết giới, Vương Ngư Long phát hiện kết giới này khá đơn giản, nhưng diện tích lớn, xem ra kẻ chế tạo được yêu lực kết giới này cũng thuộc hàng cao thủ.
Không ngoài ý liệu của y, trong đó có người đang giao chiến, một nam một nữ nhân loại bị một toán yêu quái đông gấp hai lần vây công.
Bốn yêu quái đó, Vương Ngư Long vừa nhìn là nhận ra thuộc thành viên Bắc cực quân đoàn y đang tìm kiếm, dấu hiệu nhận diện rất rõ ràng. Chẳng hạn y phục, công pháp sử dụng hoàn toàn phù hợp với tư liệu y có. Hai người đối địch lại chúng mới khiến y kinh ngạc. Nữ nhân không đáng kể gì, công lực chưa bằng một nửa Gia Phù Lợi, nhưng nam nhân có thể đấu với bốn yêu quái Bắc cực quân đoàn, thực lực thuộc hàng kinh thế hãi tục trong các cao thủ nhân loại.
Y biết bốn yêu quái chưa sử dụng thực lực chân chính, nhưng như vậy cũng đủ khiến y kinh ngạc.
Bắc cực quân đoàn là quân đoàn duy nhất thuộc Thánh Thổ tập đoàn không có thành viên nhân loại, nên phương pháp hành sự xưa nay cực kỳ tàn nhẫn, bị ngay cả các yêu quái gán cho tiếng xấu.
Không cần suy nghĩ, Vương Ngư Long xác định được ngay nên làm gì.
Thu hết toàn thân khí tức, y tiến sát vòng chiến, Sí Diễm đấu tâm đột nhiên bùng phát, xuất thủ tấn công lén hai thành viên Bắc cực quân đoàn gần nhất.
Y biết bản thân và hai nhân loại liên thủ vẫn chưa phải đối thủ của bốn cao thủ Bắc cực quân đoàn, nên một đòn này gom cả sinh tử của ba người, nếu không thành công, hậu quả khó lường.
Dù thoát thân được cũng bị Bắc cực quân đoàn, hoặc Thánh Thổ tập đoàn tính sổ.
Sí diễm trên mình y cháy sáng, hỏa diễm đấu khí tăng đến mức cao nhất, y không định giữ lại thực lực.
Dù thời cơ, góc độ, chiến lược y chọn rất hoàn hảo nhưng đối tượng bị tập kích không hề dễ chơi.
Bất kỳ thành viên nào của Bắc cực quân đoàn đều có trình độ thượng thừa, trình độ này là hai tiêu chuẩn cơ bản lưu hành trong thế giới của yêu quái.
Cường độ yêu lực và đẳng cấp tu hành.
Những yêu quái có trình độ nhất định đều rất phát triển linh giác, hiển nhiên hai mục tiêu của Vương Ngư Long đều phát hiện ra y, thành ra chúng ung dung phản ứng, lần lượt xuất thủ tiếp gọn hai đòn tập kích.
Công lực tên bên trái thiên về cương mãnh, phương thức là ngạnh tiếp, đối một quyền với Vương Ngư Long. Y cảm giác được một cỗ cương kình bức sí diễm đấu khí của mình quay ngược lại, suýt nữa khiến y thổ huyết đương trường. Bất quá đối thủ cũng không dễ chịu hơn, một nửa quyền đầu bị đốt thành than, đau đón rú lên lùi lại mấy bước chửi ầm ĩ. Coi như song phương ngang ngửa.
Tên bên phải chỉ thuận tay phất nhẹ, một tấm thuẫn bài tinh xảo cổ quái chặn đứng hỏa diễm quyền đầu của y, không hề tổn hại gì. Kình lực của hắn cổ cổ quái quái, hư hư thật thật, nhẹ nhàng hóa giải lực xung kích, nhưng nhất thời không thể lập tức phản kích.
Đánh hụt, Vương Ngư Long nhân lúc bốn địch thủ chưa kịp hợp lại, lướt đến cạnh đôi nam nữ, chuẩn bị hợp lực kháng cự.
“À, lại thêm một tên hả? Để ta xem nào, chỉ số linh khí chỉ hơn bảy trăm thôi hả? Kém lắm.”
Bốn yêu quái tạm thời ngừng công kích, chỉnh đốn thế trận vây công, vẫn đủ nhàn nhã cười cợt. Một yêu quái đeo kính kiểu như kính ảnh ảo ba chiều lên tiếng.
Trong thế giới yêu quái, từ lâu rồi đã lưu hành nhiều kiểu đo chỉ số yêu khí, sau đó Liên minh quốc tế yêu quái liên hợp mười sáu tổ chức lớn nhỏ xác định tiêu chuẩn đo đạc, chính là đơn vị yêu lực.
Rồi những tổ chức nhân loại tu luyện giả mượn tiêu chuẩn đó, có điều đổi thành cường độ linh lực. Trong tính huống bình thường, tính chất và cường độ năng lượng không liên quan gì.
Theo tiêu chuẩn này, đại khái chỉ số linh lực của phổ thông nhân loại từ ba đến mười, cách biệt giữa mỗi người rất rõ. Lấy ví dụ như Trần Anh Hữu, lúc đầu gặp Nhạc Bằng thì chỉ số yêu lực và chỉ số linh lực cộng lại mới ngoài hai trăm, nhưng hiện tại đã gần một ngàn.
Còn với thượng vị yêu ma như Nhạc Bằng, chỉ số yêu lực không có ý nghĩa gì. Lần đầu tiên xuất trường, chỉ số yêu lực của gã gần mười vạn, ở mức đó lúc nào gã cũng có thể hút thiên địa nguyên khí và sử dụng cách gia tăng công lực. Lúc thật sự động thủ, chỉ số có thể tăng tới mười lần tới mấy chục lần trạng thái bình thường.
Nhạc Bằng hiện tại và công lực của Trương Vũ, chỉ số linh lực đều trên dưới ba vạn. Nhưng khi cần thiết, cả hai đều có thể lập tức tăng lên gấp mười hoặc hai mươi lần, thậm chí hơn nữa. Đó là nguyên nhân chân chính giải thích việc thượng cấp yêu ma và tu hành giả tiên nhân cấp so sánh với những cấp thấp hơn, không thể lấy giới hạn công lực thông thường làm tiêu chuẩn.
Còn về level: đẳng cấp tu hành không thể đo đạc một cách đơn giản, mà phải kiểm tra toàn diện mới đi đến kết luận được. Tu hành giả dù có hình thái sinh mệnh cao cấp hay thấp hơn cũng không khác biệt nhiều.
Dù thế, việc này không liên hệ gì đến chiến đấu lực chân chính. Như lợn chắc chắn to lớn hơn sói nhưng lại là thức ăn của sói, con người cao cấp hơn vi khuẩn không biết bao nhiêu lần nhưng ai lợi hại hơn thì không cần nói.
Bất quá không phải chân lý chưa chắc đã không phải là thường lý.
Hiện giờ sức mạnh của Vương Ngư Long cơ bản phù hợp với chỉ số của công cụ đo đạc đó.
Bốn yêu quái đều ăn mặc sang trọng, dáng vẻ như con người, nếu xuất hiện ngoài xã hội, sẽ được coi là hàng thân sĩ. Cả bốn đều miệt thị nhân loại, không thèm coi đối thủ chân chính vừa đến viện trợ vào đâu.
Yêu quái đeo kính kiểu như kính ảnh ảo ba chiều là đầu lĩnh, ban nãy chỉ ngẫu nhiên thi thố pháp thuật chứ không thật sự đương đầu với công kích, nên vật đeo trên mắt hắn mới còn nguyên vẹn.
Hắn phất tay, ba tên còn lại điều chỉnh công thế, không để Vương Ngư Long có cơ hội liên kết với hai người kia. Yêu quái bị đốt tung ra quyền cước ngập trời, phương thức chiến đấu cực kỳ thuần túy.
Vương Ngư Long đành phấn khởi tinh thần nghênh chiến.
Hai tên còn lại, được đầu lĩnh phát ra sợi tơ đen mảnh bảo vệ, lao thẳng vào luồng sức mạnh phòng ngự của ba đối thủ nhân loại.
Sí Diễm đấu tâm của Vương Ngư Long uy lực cực mạnh nhưng không phù hợp quần chiến. Sí diễm của y không phân địch ta, đều thiêu cháy tất cả.
Chiến lược của địch rất đơn giản, sai một tên cầm chân y, hai tên còn lại nhanh chóng giải quyết hai đối thủ kia, sau đó thì dễ giải quyết.
Hai nhân loại đều còn rất trẻ, chừng mười sáu, mười bảy, gã con trai để cô gái đứng sau lưng, một mình nghênh đón đối thủ hung hãn.
Toàn thân y sáng lấp lánh kim quang, không hiểu là công pháp kì dị mà lực phòng ngự đến mức khiến người khác phải tắc lưỡi, tuy chịu đả kích nhưng không gục ngã. Vương Ngư Long hiểu vì sao bốn yêu quái thực lực cao gấp hai nhân loại đến mấy lần lại không thể lập tức kết thúc chiến đấu. Loại công phu dai dẳng kia khiến ai cũng phải nhức óc.
Một yêu quái múa tít đôi thuẫn bài tinh xảo hình thù kì dị, thoạt ẩn thoạt hiện, mép thuẫn bài sắc lẹm. Quả thật là kì môn binh khí.
Một tên khác thân hình mảnh dẻ, thậm chí gần như sánh được với thân hình cô gái, có điều gương mặt tà ác, xấu xí, toàn thân đều là những con trùng biết phi hành. Phương thức công kích tuy dùng tay nhưng rõ ràng là cao thủ dụng độc cổ.
Hai tên giáp kích khiến gã con trai không chặn nổi, chỉ biết dùng thân thể đón đỡ.
Hai người đó không phải ai xa lạ, là Hà Động Lượng và Mạc Nghiên Tuyết.
Hà Động Lượng vừa rời khỏi Phù Vân tiên xá, một mình đi tìm Mạc Nghiên Tuyết, không hiểu sao bị kẻ khác chĩa mùi dùi, lập tức khai chiến.
Đấu với bốn yêu quái Bắc cực quân đoàn, thực lực ở cấp độ khác hẳn, y chỉ còn cách vận ngoại môn ngạnh công Kim cương phục ma công chống lại.
Cũng may được Nhạc Bằng cải biến thân thể, công lực của y đột nhiên tăng lên thành gần hai ngàn năm tu vi, phòng ngự lực của Kim cương phục ma công xứng danh nhất tuyệt nên mới chống cự được đến giờ.
Độc cổ không làm gì được y, binh khí đối phương mà y dám ngạnh tiếp không sợ bị thương, tự nhiên không ngại quyền cước. Mạc Nghiên Tuyết thông qua Diêu Tranh mà “lấy” được một món hộ thân pháp bảo từ Nhạc Bằng, uy lực không cao lắm nhưng cực kỳ công hiệu trong việc phòng hộ độc cổ, lại có Hà Động Lượng chống đỡ gần hết, thành ra cô chưa thương tổn gì.
Yêu quái đầu lĩnh thấy đối thủ dai dẳng như vậy. thập phần nổi đóa, mục tiêu dĩ nhiên khó trừ ngay, tên nhân loại mới đến tuy thực lực rất khá, Âm sát truy hồn ti của hắn không hề có tác dụng gì.
Bốn tên vốn nhãn rỗi quá mới ra ngoài tìm lạc thú, vừa hay Mạc Nghiên Tuyết đi qua, cả bốn nổi sắc tâm, có ý phạm tội. Hà Động Lượng xuất hiện, chúng định thuận tay trừ luôn vị anh hùng cứu mỹ nhân này.
Xưa nay chúng coi thường nhân gian pháp luật, cực kỳ ít khi bị thương tổn, càng không coi phản kháng của nhân loại ra gì, đã tạo thành tư duy trảm tận sát tuyệt.
Hà Động Lượng liều mạng dùng trán tiếp mấy đòn thuẫn bài, lại dùng lưng đón đỡ đòn đánh lén Mạc Nghiên Tuyết của tên dùng độc cổ. Y bắt đầu nổi giận.
Kỳ thật hai bên ban đầu tranh chấp lời lẽ, bốn yêu quái quyết bắt Mạc Nghiên Tuyết, Hà Động Lượng đương nhiên không đồng ý. Bắc cực quân đoàn quen thói hoành hành bá đạo, mặc kệ là ai cũng muốn diệt trừ luôn.
Hà Động Lượng dù gì cũng có mấy phần kinh nghiệm, giữ được đầu óc tỉnh táo, nhưng cũng chỉ trở thành bia cho người ta tập quyền cước, phản bại thành thắng gần như là vọng tưởng, hiện tại có thêm một cao thủ tu hành nhân loại bạt đao tương trợ, y cũng vẫn bó tay.
Bất quá sự tình còn cơ hội xoay chuyển.
“Nghiên Tuyết, mau chạy đi tìm Nhạc Bằng.” Hà Động Lượng nhỏ tiếng dặn dò, chỉ cần gã đến, mọi việc sẽ xong hết.
“Vâng.” Mạc Nghiên Tuyết không phải nhi nữ thường tình đơn thuần, đương nhiên biết nên làm gì, hơn nữa Hà Động Lượng chịu đòn được lâu như vậy mà vẫn đứng vững, không cần lo cho y.
Đối thủ của Vương Ngư Long hơi kém hơn nên y còn khả năng chiếu cố xung quanh, tuy bình thường y lờ đờ nhưng tuyệt đối không kém tinh minh hơn ai. Giọng Hà Động Lượng rất nhỏ mà y vẫn nghe được.
Hà Động Lượng đột nhiên vùng lên, liều mạng chặn yêu quái sử dụng độc cổ, giữ chặt yêu quái cầm thuẫn, lớn tiếng hô: “Nghiên Tuyết, chạy mau.”
Mạc Nghiên Tuyết hơn hẳn những cô gái bình thường về thể lực, tốc độ trong vòng trăm mét rất nhanh, chỉ quay người là biến mất khỏi tầm mắt người khác.
Yêu quái đầu lĩnh vốn nhàn tản, thấy vậy liền cuống lên, định đuổi theo Mạc Nghiên Tuyết. Vương Ngư Long liền cách không tung quyền, đẩy hắn lùi lại mấy bước.
Vương Ngư Long tự nhiên biết phải phối hợp, không ngăn chặn nữa mà dốc toàn lực Sí Diễm đấu tâm hạ sát thủ với đối thủ là đạt mục đích.
Đồng bạn gặp nguy cơ, yêu quái đầu lĩnh buộc phải dừng chân, không dám đuổi theo Mạc Nghiên Tuyết mà ra tay cứu viện.
Sí Diễm đấu tâm khắc chế hiệu quả tà ác khí tức, mọi pháp thuật của yêu quái đầu lĩnh phát ra đều bị hỏa diễm trên mình Vương Ngư Long luyện hóa. Nhờ vậy, y đưa ra được phán đoán.
“Hắn không giỏi đả đấu?”
Phán đoán của y không phải vô căn cứ, tuy yêu quái và các nhóm tu hành giả, đại đa số đều thân hoài kì năng, nhưng rất hiếm kẻ thiện nghệ sát nhân phóng hỏa, tuyệt đại bộ phận có chức nghiệm kiếm sống khác.
Yêu quái đầu lĩnh từ đầu đến giờ không động thủ, thỉnh thoảng mới phát ra pháp thuật uy lực.
Vương Ngư Long đã quyết, kình lực thu liễm. Có cơ hội như vậy, đối thủ của y đời nào chịu bỏ qua, hú lên cuồng dại, hiện rõ nguyên thân là một con hắc sắc dã ngưu.
Nguyên hình vừa hiện, yêu khí ràn rạt, uy thế kinh hồn, man kình phát động bổ vào Vương Ngư Long.
Vương Ngư Long đã chuẩn bị sẵn, song chưởng chập lại, đập vào trán đối thủ tá lực. Yếu quái triển hiện nguyên hình càng hưng phấn, vị thánh kị sĩ đại nhân của giáo đình châu Âu chưa chắc chuyển hóa được xung kình, khó lòng thoát cảnh bị văng lên không.
Kiệt lực vút lên mong hóa giải lực đạo kinh hồn đó, Vương Ngư Long đồng thời chuẩn bị phát động công kích.
Y sử dụng đến tuyệt chiêu bí ẩn nhất, chiến kỳ cao cấp nhất của giáo đình châu Âu: Thánh hóa chiến thái. Đôi hỏa diễm cự dực xòe rộng, sau lưng y hình thành một đôi cánh thuần túy do linh lực cấu thành, cơ hồ có thể cung ứng linh lực liên miên, khiến chủ nhân lập tức gia tăng thực lực.
Chỉ bất quá thân thể nhân loại không thể chịu đựng được sức mạnh như thế, tối đa phát huy được gấp năm, ba lần bình thường.
Vương Ngư Long xòe hỏa diễm cự dực, lập tức thể hiện một loại năng lực: Cao tường thiên vũ. Tuy không thể duy trì lâu song vậy cũng đủ rồi.
Ngưu tinh hất bay đối thủ rồi, đang lúc đắc ý nên thấy biến cố mà ngẩn người đến độ không kịp phản ứng. Ba yêu quái kia cũng hơi ngừng công kích lại.
Hà Động Lượng bị yêu quái cầm thuẫn bài đập mạnh vào trán, tuy không thụ thương nhưng nhất thời trước mắt lóe ánh sao, không phát hiện được gì.
Vương Ngư Long bay lên không, chộp lấy khoảnh khắc đó, phát động chiến kĩ mạnh nhất quang minh diễm hỏa tiễn, mười ngón tay bắn ra, từng dải lưu quang gấp gáp vút xuống, phát ra tiếng rít xé không khí lảnh lói, nhắm thẳng vào bốn đối thủ.
Đối phó với ba yêu quái kia, y chỉ dùng một phần ba sức mạnh, chủ yếu dốc sức nhằm vào yêu quái đầu lĩnh.
Quang vũ ngập trời trút xuống, tuy Vương Ngư Long khống chế tinh chuẩn nhưng Hà Động Lượng cũng bị ảnh hưởng. Yêu quái sử dụng độc cổ lập tức có phản ứng, quấn chặt lấy Hà Động Lượng, đem địch nhân đả bất tử làm thuẫn bài.
Vũ khí của hắn chập lại, song thuẫn vận chuyển yêu lực cấp tốc, hất văng mọi quang tiễn, động tác tiêu sái nhất.
Ngưu tinh cũng hiện xuất nguyên hình, vận dụng man lực trời sinh cùng gân đồng da sắt chống lại. Thân thể hắn cấp tốc xoay tít, đại bộ phận quang tiến bị văng xa, đương nhiên không tránh khỏi bị thương nhưng không nghiêm trọng lắm.
Còn mục tiêu công kích chủ yếu của Vương Ngư Long, yêu quái đầu lĩnh, quả thật đúng như dự liệu, chống cự yếu ớt rồi bị quang minh diễm hỏa tiễn xuyên thấu nhiều chỗ, thân thể lỗ chỗ, lập tức ô hô ai tai, không kịp cả giãy giụa.
Biến hóa đột nhiên, đương trường đột nhiên yên lặng.
Vương Ngư Long cũng không ngờ lại dễ dàng hạ được một địch nhân như vậy. Mọi yêu quái còn lại đều phát cuồng trước biến cố quá gấp rút.
Yêu quái sử dụng thuẫn bài đằng không, hiển hóa nguyên thân là một con hắc ưng khổng lồ, toàn lực công kích Vương Ngư Long đang lơ lửng.
Một yêu quái khác, yêu lực đột nhiên cường thịnh hẳn, trùng tử trên mình liên tục biến hóa, thoáng sau hóa thành lớn bánh xe, mấy con nhặng hoặc muỗi phổ phổ thông thông liền trở thành cùng hung cực ác.
Ngưu tinh như mất trí, lao vào Hà Động Lượng, hắn không công kích được Vương Ngư Long, liền đỏ ngầu hai mắt, toàn lực lao vào địch nhân có thể công kích được.
Cảm giác thấy yêu lực của ba yêu quái thoáng chốc tăng gấp mười, Vương Ngư Long kêu khổ không ngớt, biết nhất định mình đã diệt một nhân vật trọng yếu, bằng không với quan hệ lạnh nhạt giữa các yêu quái sẽ không phản ứng đến mức này.
Trùng trĩ vút lên không (trĩ - 豸- cũng là sâu nhưng không có chân), đến gần y liền nổ tung thành từng dải lục sắc yên vụ. Sức nổ không kém gì pháo đạn. Con hắc ưng không thẹn là kiện tướng tầng không, không đầy khoảnh khắc, Vương Ngư Long bị bức trở lại mặt đất, ở trên không mà đấu với yêu quái do phi cầm hóa thân tất cực kỳ bất lợi.
Hà Động Lượng xui xẻo hơn hết, bị ngưu tinh biến thành búp bê vải, quăng tít lên không, mỗi lần rơi xuống lại bị giẫm đạp thảm thương. Hộ thể khí kình của Kim cương phục ma công cũng không chịu nổi man lực, Hà Động Lượng bắt đầu rỉ máu ra mép, thụ thương nghiêm trọng.
Nếu từ đầu, ba yêu quái đã sử dụng thực lực này, chắc không lâu lắm đã kết thúc chiến đấu. Vương Ngư Long cân nhắc trăm đường, nhưng không thể vứt bỏ sinh mệnh, tuy địch nhân rất mạnh nhưng đối diện nguy cơ, y không được phép tuyệt vọng.
Tung ra một đòn đấu khí trảm mạnh mẽ tạm thời ngăn chặn ngưu tinh tiếp tục xung kích Hà Động Lượng, y lập tức có thêm một địch nhân. Tam đại cao thủ liền bỏ qua Hà Động Lượng, toàn thể vây công Vương Ngư Long.
Hà Động Lượng miễn cưỡng vận chuyển thể nội chân khí trị liệu nội thương, bất quá phương pháp không hiệu quả lắm, y tự nhủ: “Nếu thân thể không được cường hóa mạnh mẽ như bây giờ, cơ bản thoát khỏi phạm vi yếu ớt của thân thể nhân loại, chắc mình xong rồi.”
Y không vô lương đến nỗi bỏ mặc ân nhân cứu mệnh mà bỏ chạy, nhưng cân nhắc thực lực, y không dám lỗ mãng.
Yêu quái đã chết không giữ được hình dáng thân thể nhân loại, từng làn khói xanh bốc lên, biến thành một vũng dinh dính, như giòi bọ.
Y phục và mọi vật trong mình hắn rơi xuống.
Thấy thi thể yêu quái đó, Hà Động Lượng chợt sáng mắt, y thấy một vật rất có ích, một thanh hắc sắc trường kiếm.
Thân kiếm dài mảnh chứng tỏ là nhuyễn kiếm, uốn éo như thân rắn, khiến kẻ chưa từng học kiếm pháp như y biết mình không thể điều khiển thanh kiếm.
Nhưng khiến y nhớ đến hai vật đã bị quên đi, trên mình y có hai món vũ khí, “Thủy hỏa tân thiên kích” và “Phong lôi khai sơn việt”.
Thầm mắng mình ngu xuẩn, y móc hai món vũ khí bình thường bị biến thành bút bi, chụp thi thể dưới đất lên. Thấy Vương Ngư Long luống cuống vì bị ba yêu quái điên cuồng tấn công, y nghiến răng ném thi thể yêu quái vào vòng chiến.
Vừa hay đúng lúc Vương Ngư Long phát ra Sí Diễm đấu tâm, đồng thời vận chuyển bí pháp gia truyền Đan đạo diệt thành sử dụng nội đan năng lượng bùng lên chiêu thức mạnh nhất hòng phá vây. Ba yêu quái cũng xuất tận toàn lực quyết giết chết y. Thi thể bị Hà Động Lượng quăng vào vòng chiến đúng lúc không ai kịp thu tay, đương nhiên nát vụn.
Thi thể bị bốn cỗ sức mạnh kích trúng, dị biến liền phát sinh, hắc khí lan tràn khắp thiên địa. Một viên hỗn độn châu từ trong thi thể xuất hiện, hút toàn bộ kình khí của bốn đối thủ, năng lượng kì dị khiến không gian uốn cong, tựa hồ biến thành một vũng xoáy, liên tục hút mọi vật quanh đó.
Dù là ba yêu quái hay Vương Ngư Long, cả Hà Động Lượng tự lao đầu vào lưới, đều không chống nổi hấp lực quỷ dị.
“Khe nứt không gian”, một yêu quái có đôi phần kiến thức, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Bị khe nứt không gian hút vào sẽ lạc đến không gian xa lạ, vĩnh viễn không quay lại được. Tất cả đều vận lực giãy giụa nhưng không tài nào ngăn được hấp lực kinh hồn.
Không gian uốn cong thoáng sau khép lại, khung cảnh yên lặng như chưa từng có mảy may tung tích sinh mệnh.
Bất quá thoáng sau có một thiếu niên tóc dài xuất hiện, nhìn bốn phía, cảm giác được dao động năng lượng kì dị, buột miệng kinh ngạc: “Lẽ nào là - - - Hỗn độn chi nhãn.”
Gã ngẩng lên nhìn thinh không, lộ ra nụ cười nhạt: “Cũng may không phải bị người ta thịt rồi, bằng không ăn nói thế nào với Diêu Tranh. Đợi ta giải quyết xong phiền hà sẽ tìm y về.”
Thân thể xoay chuyển, mục quang nhìn mọi vật lộn xộn dưới đất, gã cong bàn tay, thanh hắc sắc trường kiếm tự động bay vào lòng tay.
Lật đi lật lại, khóe môi gã cười lạnh, nắm chặt chuôi kiếm vẩy mạnh, kiếm khí cường liệt vạch qua tầng không, tiếng rú thảm vang lên, một thân ảnh hư ảo hóa thành thật, gục chết dưới đất, ngực hiện rõ vết thương, hiển nhiên đã đoạn khí.
Gã không thèm nhìn vong hồn dưới tay mình, ngữ khí tự tin hóa cùng người nói tan biến: “Dưới Ly Hỏa Trọng Đồng của ta, ẩn thân pháp của ngươi có tác dụng chắc?”
Lúc đó Hà Động Lượng rơi vào tình huống rất thảm, nỗi đau đớn như bị xé tan xâm nhập vào mỗi tấc thần kinh trên mình y, mỗi thớ thịt từ đầu đến chân như có ý thức riêng, định thoát ly bản thể.
Không hiểu do dòng khí dữ dội hay là huyết dịch bản thân đang chảy trong thân thể lõa lồ, từ khúc bị khe nứt không gian hút vào, y phục của y bị xé vụn, dù y vận Kim cương phục ma công cũng vô dụng.
Đáng thương cho hai món binh khí chưa kịp lập công lao sát địch đã vuột khỏi tay y, không hiểu biến đi đâu.
Lúc y cảm giác rằng hôm nay là ngày giỗ của mình, một cánh tay hữu lực chụp lấy y, đồng thời dòng khí nóng chảy vào thân thể. Y ngoái lại, thấy nam tử vừa tài bạt đao tương trợ mình, đâm ra cảm kích, nhưng không thể mở miệng cảm ơn được.
Vương Ngư Long tuy công lực không tệ, nhưng không đủ năng lực bảo vệ bản thân và người khác trong hoàn cảnh ác liệt đó, lộ ra nụ cười mà bản thân cũng không xác định rõ có nhăn nhó hay không: “Dù gì cũng chết, tỏ ra anh hùng một tí cũng không sao.”
Hà Động Lượng tự nhiên không hiểu ý đối phương, nhưng trong tình huống này chỉ còn nước tận lực phối hợp, dốc toàn bộ công lực hòa với công lực nam tử, hình thành một lớp phòng hộ hồn hậu.
Kim cương phục ma công toàn lực vận chuyển đến trạng thái đỉnh cao, Hà Động Lượng chìm vào thiền cảnh, vốn môn công pháp xuất phát từ Phật môn này có uy lực kinh nhân, vì thế Nhạc Bằng kiến nghị tạm thời không tu hành bất kỳ công pháp gì khác.
Vương Ngư Long cũng kinh ngạc trước biến hóa trong thân thể Hà Động Lượng, đấu khí y dồn cho đối phương vốn chỉ không đáng gì, không ngờ chân khí được dẫn đạo ra lại hùng hồn đến thế, hai người hợp lực tạm thời ổn định được tình thế.
Năng lực chiến đấu của Hà Động Lượng không sánh được với Vương Ngư Long. Nhưng Nhạc Bằng vì Diêu Tranh dùng Thái Sơ kim dịch giúp năm người chuyển hóa thể chất, nên luận về chân khí, y còn thâm hậu hơn Vương Ngư Long, ban nãy bị yêu quái công kích mà giữ được tính mệnh, tất nhiên công đầu nhờ vào thể chất mới.
Hoàn cảnh ác liệt tựa hồ không bao giờ dừng, hai người kiệt lực vận kình hợp lực, nỗ lực đẩy sức mạnh lên đỉnh điểm.
Ngay lúc đấu khí nội lực của cả hai tương thông, biến hóa kì diệu xảy ra. Hỏa diễm đấu khí của Vương Ngư Long và kim cương kình của Hà Động Lượng liên tục hòa hợp, sức mạnh mới như bị sức mạnh nào đó hấp dẫn, toàn bộ tập trung trên mình Vương Ngư Long. Năng lượng như thế dồn vào thân thể, rồi xung kích toàn thân kinh mạch, y nghe rõ tiếng xương cốt lách cách.
Thật ra là việc gì?
“Là nó.” Vương Ngư Long nhanh chóng nghĩ ra, lúc mới vào khe nứt không gian, viên ngọc từ thi thể yêu quái vỡ tung bắn đến cạnh y, bị y thu vào ngực áo.
“Viên ngọc đó.” Vương Ngư Long chưa nghĩ ra cách xử lý, Hà Động Lượng vì mất nhiều chân khí mà hôn mê, kim mang trên mình mờ dần.
“Hỏng rồi.” Vương Ngư Long cố vận chuyển đấu khí, đẩy năng lượng chảy vào thể nội mình trả ngược cho Hà Động Lượng nhưng kinh ngạc nhận ra, sức mạnh của y không thể đột phá phòng ngự của Hà Động Lượng.
Hà Động Lượng mất sức mạnh trở nên kỳ quái, không bị hút năng lượng, cũng không tiếp nhận, trơ ra tựa cục đá.
Viên ngọc cổ quái không chỉ hút chân khí của Hà Động Lượng, liên tục hút cả năng lượng của không gian cuồng bạo chung quanh, kì quái là dòng năng lượng đó bắt đầu dung nhập vào thân thể Vương Ngư Long, kết hợp với y thành một thể.
Không hiểu được viên ngọc chọn là chủ là tốt hay xấu? Chắc không tốt lành gì. Vương Ngư Long hiện tại thật sự bó tay.
Năng lượng cuồng bạo bị y áp chế, nhưng một phần còn lại vẫn khiến kinh mạch, cốt cách, cơ nhục căng lên như muốn nứt toác, thậm chí y còn sáng hơn cả một ngôi sao băng.
Viên ngọc kì dị đó gần như hút năng lượng vô tận, y khống chế năng lượng ngoại giới tràn vào, năng lượng cuồng bạo trong thân thể bị viên ngọc hút phần lớn, không còn bành trướng nữa mà dần chịu an phận.
Kỳ thật thời gian rất nhanh, quá trình không gian chuyển di kết thúc, có điều người trong cuộc cảm thấy rất dài. Năng lượng không gian cuồng bạo nhanh chóng giảm xuống, đột nhiên dừng lại, hất cả hai ra ngoài.
Lúc đó Vương Ngư Long mới tạm giữ sức mạnh còn lại trong thân thể cân bằng, tuy vẫn khó chịu nhưng cơ bản không còn ảnh hưởng gì.
Y nhận ra không gian mình đang có mặt đã bình thường, thân thể đang lơ lửng trên cao, bên dưới là rừng già dày đặc, từ trên không nhìn xuống cũng không thấy điểm kết thúc. Vô số cây cối trải liên miên, màu xanh biếc mịt mờ đan nhau.
Hà Động Lượng trong tay y đã hôn mê, tựa hồ lọt vào cảnh giới nào đó. Hiện tại y cần giữ được tính mạng đã, bị ngã từ trên không xuống nào phải chuyện đùa.
Y quát to, lại vận chuyển Sí Diễm đấu tâm, xòe hỏa diễm cự dực, ít nhất như thế cũng giữ được cho nam tử y ôm trong tay an toàn hạ xuống đất.
Bất quá y nhanh chóng nhận ra sức mạnh biến đổi đến mức không tưởng tượng được.
Ngay lúc giậm chân tránh một luồng khí, y phát hiện thứ mình dùng để bay là một đôi cánh trong suốt như thực chất, không phải là đôi cảnh hư ảo do hỏa diễm hình thành. Y kinh ngạc nghĩ đến một truyền thuyết cấm kị.
Lần trước y gặp quang minh thánh kị sĩ Mễ Tu Tư, liền biết vì sao họ ly khai giáo hội. Bởi con người không thể siêu việt thần minh, muốn thế họ phải từ bỏ tín ngưỡng, cần A Hàm tà kì kinh tổ truyền của y để đề thăng sức mạnh, đạt đến thần hóa quang huy thể trong truyền thuyết, hoàn thành biến hóa sau chót của nhân loại, trở thành thần minh.
Không cần phải lễ bái thần minh nữa, bản thân chúng ta cũng có thể thành “thần.” Đó là một ghi chép tuyệt đối cấm kị, y đọc được từ một bản chép tay cổ xưa của giáo đình. Không ngờ hiện tại y nhờ vào sức mạnh kì dị của viên ngọc kia lại đột phá hạn chế sinh mệnh của nhân loại, đạt đạt cảnh giới truyền thuyết.
Ung dung bay lượn giữa thiên địa, Vương Ngư Long nhất thời không biết phải làm gì? Y lặng lẽ tra thám thân thể, quá nửa nhục thể gần như chuyển hóa thành dạng tồn tại gần như năng lượng, chắc không đầy mấy nữa sẽ hoàn thành chuyển biến, lúc đó y không còn là nhân loại, mà là sinh mệnh kì dị, là tồn tại vĩnh hằng được “nhân loại” xưng là thiên sứ.
Rừng rậm vô biên dưới chân, Vương Ngư Long chọn một cây cổ thụ, thu cánh lại đạp xuống ngọn. Xoạt một tiếng, đôi canh xanh nhạt biến mất khỏi lưng.
Đặt Hà Động Lượng vào một chạc cây chắc chắn, y bắt đầu lần mò tìm lối ra.
“Khu rừng này quá rộng, trên địa cầu không có nổi. Nhưng hoàn cảnh ở đây tạm được, ít nhất cũng có dưỡng khí, hai người bọn mình tạm thời có thể sinh tồn. Quan trọng nhất là là tìm cách lay tỉnh nam tử chưa biết tên kia, tìm xem quanh đây có sinh mệnh nào có trí tuệ không, dù gì nhân loại là động vật quần cư, tìm được sẽ dễ sống hơn.”
Bất quá Vương Ngư Long không muốn gặp lại ba yêu quái kia, chúng đều có thực lực, chắc vẫn sống sót, vạn nhất chúng cùng đường, quyết tâm trả đũa y thì thật đau đầu. Tốt nhất không gặp nhau càng hay.
Hà Động Lượng đang hôn mê, không cần lo lắng, công pháp tu luyện của y đều từ Hải Thiên minh nguyệt lưu và Giáp Tử thần thư, vì không thuần nên phật đạo hỗn tạp, không luyện đến mức tinh thuần, không tạo thành đột phá gì.
Tình huống hiện tại chính là cơ hội ngàn năm, viên ngọc cổ quái có thể hút lấy năng lượng, thu sạch mọi tạp khí của y, thân thể y được Nhạc Bằng cải biến, chính thị trong thời khắc quan trọng, phù hợp với chân lý vô thượng phá đi rồi lập của Phật môn.
Hà Động Lượng hiện đang trong Kim cương thiền cảnh, tỉnh là tu thành Kim cương bàn nhược giới thần thông.
Phật môn tứ giới, Kim cương giới, La hán quả, Bồ tát đài, Phật đà nghiệp.
Hà Động Lượng đang đạt đến sơ thiền thiền cảnh, sẽ từ đây tu luyện trực tiếp theo đường chính đến cảnh giới.
Đương nhiên Vương Ngư Long không biết, y hoàn toàn không hiểu gì về Phật môn.
Đi khắp nơi mà y chưa phái hiện bất kỳ sinh vật còn sống nào, nhưng y chưa cho rằng mình xui xẻo đến độ lạc vào một địa phương chỉ có thực vật, tịnh không có động vật nào.
Chờ đợi cũng không phải chủ ý hay, y chọn đại một hướng, kéo theo Hà Động Lượng trong trạng thái thực vật, thi triển thân pháp lướt gió mà đi.
Hà Động Lượng trầm tịch thật lâu mới tỉnh lại, đập vào mắt là một đôi chân dài đẹp đẽ, đôi giày không hiểu dệt bằng loại thực vật nào mà không che kín được, cái quai càng tô thêm vẻ đẹp của bàn chân, mười ngón chân mỹ miều lộ ra ngoài.
Đôi chân xinh đẹp đó hướng lên tất là cặp đùi thon, tiếp nữa là…
Quyền đầu nõn nà từ trên không giáng xuống.
Hà Động Lượng quan sát theo ý thức, không ngờ bị ăn một quyền oan uổng.
Bất quá Kim cương bàn nhược giới tu vi sơ thành khiến y không thương tổn gì, ngược lại cô gái tung quyền hộ thân bị phản lực trầm trọng.
“Đau quá.”
Giọng nói yêu kiều nũng nịu vang lên, Hà Động Lượng điều chỉnh thị tuyến, nhìn lên gương mặt xinh đẹp đến mức gần như hoàn mỹ.
“Cô gái xinh quá…” Đồng thời với khoảnh khắc cảm thán, y phát hiện trên mình không một mảnh vải, không tiện chào hỏi người khác giới, đành liếc quanh xem có vật gì khả dĩ che thân, một mặt tỏ vẻ ngượng ngập “tôi ngượng lắm.”
Bình thường y vốn cực kỳ nghiêm túc, xử sự vô cùng thoải mái, ngay cả Nhạc Bằng cũng tôn trọng y. Lần này sa vào tình cảm mất mặt khiến y đỏ nhừ mặt.
Cũng may không chỉ một mình y ở đó, Vương Ngư Long còn đỡ cho được đôi điều. Ban nãy Vương Ngư Long vất vả lắm mới tìm thấy một người sống, tất nhiên chào hỏi rất ân cần. Y cũng không ngờ đồng bạn của mình lại đang trong hoàn cảnh không tiện gặp người khác giới đến thế, kết cấu sinh lý càng không hợp.
Hoàn cảnh dù khó xử nhưng tâm lý cảnh giác của người lạ mặt nhanh chóng tan đi. Vẻ mặt hoang mang “tôi sao mà biết được chuyện này” khiến cô bé một mình kia quên đi nguy hiểm.
Cô gái gặp hai nam tử xui xẻo này, hiển nhiên không phải cùng chủng tộc với hai gã.
Gương mặt quá đỗi xinh đẹp cùng thân thể mảnh mai đến độ khiến người ta lo lắng chưa hẳn là nguyên nhân chính, mà là y phục của cô, chỉ dùng một mảnh vải trắng quấn quanh người. Làn da xanh nhạt mỹ lệ là tiêu chí rất dễ xác nhận, trang sức duy nhất của cô là túi tên lớn và cây cung nhỏ màu đen.
Mái tóc dài sẫm màu hơn làn da một chút không hề tết lại, khí tức tự nhiên cực kỳ hòa hợp với rừng rậm.
Hiển nhiên hai nam tử biểu hiện vô cùng ngốc nghếch này không hề tỏ ra nguy hiểm gì với cô gái dị tộc xinh đẹp. Nụ cười của cô như hoa dại nở bung, mị lực tận hiện, vẻ mặt cũng hòa hoãn hẳn.
“Ồ, tôi là Hà Động Lượng, xin hỏi tên các hạ là gì?”
“Tôi, Vương Ngư Long. Hiện tại đại khái chúng ta chỉ còn hai người, sẽ đi cùng nhau từ giờ.”
Hai nam nhân xác nhận đồng bạn trước, chứ không vội nghĩ đến những thứ vớ vẩn khác, lập tức tận dụng cơ hội tự giới thiệu.
Hai đồng bạn cùng chiến đấu lúc trước chính thức quen nhau, cô gái dị tộc cũng líu lo, hiển nhiên lấy làm kì quái trước ngôn ngữ của hai gã.
Vương Ngư Long ngoài lại “giao tiếp” hồi lâu khiến cô gái cười khanh khách, nhanh chóng ra hiệu cho hai gã đi theo.
Động Lượng kinh ngạc bởi chưa từng tiếp xúc với ngôn ngữ của cô gái xinh đẹp này sử dụng, vậy mà sao y lý giải hoàn chỉnh được hàm nghĩa. Vương Ngư Long cũng chỉ mở miệng mà không nói, vì sao có thể giao lưu cùng đối phương, nguyên nhân vì sao?
“Sao các hạ lại biết ngôn ngữ ở đây, hơn nữa không cần nói, chỉ mở miệng ra là hiểu nhau?” Sau cùng y cũng tìm được cơ hội, hỏi Vương Ngư Long về cách giao lưu với cô gái dị tộc.
Vương Ngư Long nhướng mày, giọng nói trực tiếp vang lên trong óc Hà Động Lượng: “Tại hạ biết Anh ngữ, Pháp ngữ, Đức ngữ và cả Hán ngữ, nhưng chưa nghiên cứu ngôn ngữ ở đây. Giao lưu hả? Cứ trực tiếp dùng Độc tâm thuật và Truyền tâm thuật.”
“A, hóa ra là vậy.” Hà Động Lượng tỉnh ngộ, hiểu được hàm nghĩ đối phương nói, khiến y hiểu ra một vài thần thông trong Kim cương bàn nhược giới, “Tha tâm thông” là một.
“Tại hạ có thể làm vậy chăng?” Lý giải rồi vận dụng được năng lực bản thân, việc dùng phương thức gì nối thông không còn là vấn đề. Hà Động Lượng dễ dàng truyền ý nghĩ vào óc Vương Ngư Long.
Cả hai nhìn nhau, cảm giác tâm ý tương đồng tăng thêm niềm tin tưởng lẫn nhau.
Hà Động Lượng tuy giải quyết được một vấn dề nhưng còn một câu hỏi khác tạm thời chưa giải thích được. Đi trong tình trạng trần trùng trục không phải là việc y thích. Vương Ngư Long khá hơn, nhưng cũng chỉ còn mấy mảnh rách nát che thân, lúc nào cũng có thể rơi mất, tất nhiên không thể chia sẻ.
Cô gái càng không cần tính. Tuy nói trên mình cô có quấn vải trắng, nhưng bảo thoát y vì một nam nhân mới quen tựa hồ chỉ trong một vài trường hợp đặc biệt mới có thể.
Hà Động Lượng phủ quyết khả năng này, nhìn đối phương, ý nghĩ hoang đường chợt nổi lên: “Nơi này còn chưa phát minh ra áo lót thì phải? Ban nãy mình không nhân cơ hội nhìn cho rõ…”
Ầm!
Y quỳ gối xuống, đấm mạnh lên mặt đất, vừa khu trừ ý nghĩ tồi tệ, vừa thử dùng một cách không dám chắc chắn xem có giải quyết được nhu cầu bức thiết chăng.
Vương Ngư Long truyền cho đồng bạn cái tên của cô gái vừa bị hai gã nhìn với ánh mắt không lấy gì làm đạo đức, là Y Tư Lệ (cái tên này do Vương Ngư Long tự lần ra theo cách phát âm tên thân của cô gái, cô không phản đối nên y sử dụng luôn.)
Nhìn mặt đất bị Hà Động Lượng oanh kích, bùn đất như biến thành có sinh mệnh lan ra, từ quyền đầu, cổ tay, vai y mà che kín mọi bộ vị. Thoáng sau thân thể lõa lồ của y được khôi giáp bằng đất che kín. Hình dạng rất cổ quái.
Y đứng dậy, cười ngượng ngùng với Vương Ngư Long, không dám nhìn Y Tư Lệ.
Lợi dụng Kim cương kình hấp phụ bùn đất tự chế tạo y phục, coi như y thoát khỏi cảnh quẫn bách.
Y Tư Lệ ban đầu kinh ngạc trước tấm áo kì dị của y rồi cười vang, hiển nhiên cô nghĩ đến dáng vẻ y lúc lõa thể.
Hà Động Lượng cảm giác như mấy thế kỷ trôi qua, cô mới ngừng cười, ra hiệu cho hai gã, ba người tiếp tục tiến bước.