Nói xấu sau lưng người khác đương nhiên không hay ho gì, xã hội hiện đại cơ bản không có cái gọi là riêng tư, người nổi tiếng bán chuyện riêng tư kiếm tiền, còn chuyện riêng của người thường, nếu có tiếng vang tất sẽ được lên ti vi, lên báo hoặc internet gì đó. Còn có truyền thông đại chúng cơ mà.
Bất quá tiết lộ chuyện riêng hoặc phạm vào quyền riêng tư của người ta, đa phần sẽ đối mặt với pháp luật. Hoa Quang bị lộ chuyện riêng, trực tiếp dùng luôn sức mạnh làm vũ khí, lần thứ hai trực tiếp khiêu chiến Nhạc Bằng.
Hồng Hài Nhi bản tính nhanh nhẹn, trong thời gian ngắn nhất, di chuyển cả thiên mã siêu quang, Lộ Hồng đi, thuận tay chế tạo một Hỗn độn hư không giới, đưa Nhạc Bằng và Hoa Quang vào đó. Y hành động đơn giản, không thừa không thiếu tí nào.
Đối diện với Phục ma kim thương của Hoa Quang, Nhạc Bằng thật không muốn sử dụng đến Thiên hoang thần kích Hoa Quang vốn là thiên giới đăng hỏa tụ liễm thành hình, việc này vốn là bí mật ai cũng biết, giống như kiểu đời tư của minh tinh màn bạc nào đó. Hoa Quang bất quá đang ngứa ngáy chân tay, chiến đấu lúc này chưa đủ, Nhạc Bằng lại không muốn cùng xuất thủ với y vào lúc này.
Thiên Bằng Tung Hoành pháp thi triển ra, Hoa Quang nỗ lực thế nào cũng chỉ bắt được hư ảnh của Nhạc Bằng. Trò đuổi bắt này thì hai Hoa Quang còn lâu mới sánh được với Nhạc Bằng, dù y biết rằng mình có thể điều khiển hỏa diễm thần thú truy bắt nhưng y hiểu rõ thiên giới thần thú uy phong lẫm lẫm này, với Nhạc Bằng không khác gì KFC, để thượng cổ hung điểu như gã nuốt mất mà không một tiếng cảm ơn, có khác nào bảo Hoa Quang bán máu đãi khách.
Thứ duy nhất Hoa Quang có thể sử dụng ngăn chặn thân pháp của Nhạc Bằng là Thần viêm hỏa trụ do bản thân ngưng luyện, thân là Đấu Thần Tướng thiện nghệ về lửa nhất của Đông phương thiên giới, trừ ma đế Viêm Hoa, ít nổi danh nhất trong lục ma đế của ma giới, không ai sánh được với y về bản lĩnh thao túng hỏa diễm. Viêm Hoa là Ma giới ngục viêm tinh hoa ngưng tụ, tu luyện thành hình, kẻ thống trị thật sự của nam phương ma vực, hỏa khí xung thiên, chỉ số ma khí vô tận, nhưng cả đời không rời khỏi nam phương ma vực thành ra thanh danh không vang dội lắm. Lần này ma giới xảy ra biến động như vậy mà cũng không ảnh hưởng đến lão.
Hồng Hài Nhi tuy cũng là Đấu Thần Tướng giỏi thao túng hỏa diễm nhưng không sánh được với y.
Nhưng dù Hoa Quang đan dệt Thần viêm hỏa trụ kiểu gì cũng không thể bao phủ Nhạc Bằng, nếu chỉ luận bằng thân pháp, Nhạc Bằng vị tất thoát khỏi phạm vi cường lực công kích siêu phàm của Hoa Quang. Bất quá Nhạc Bằng không chỉ có thân pháp tốc độ, chân khí ngưng tụ thành một lớp phòng ngự, thần viêm không làm gì được gã.
Hỗn độn hư không giới bản thân không có cực hạn, năng lực của Hồng Hài Nhi đủ để chống chọi chiến đấu cường lực nhưng dùng để truy đuổi thì Hoa Quang chỉ hiềm quá hẹp.
Nhạc Bằng lướt qua chỗ Hồng Hài Nhi, khẽ ra hiệu, Hồng Hài Nhi biết lúc này Nhạc Bằng không muốn động thủ nhưng nếu động vào gã thì y và Hoa Quang muốn đình thủ cũng không thể. Gã tuy quanh năm ẩn mình, hiếm khi ra mặt nhưng chỉ bằng vào việc gã đứng cùng đẳng cấp với phụ thân y, nếu ai thật sự gây oán thì nguyên đối phó với thân pháp thần tốc đó cũng đủ khiến người ta đau đầu.
Hồng Hài Nhi không dám chắc khuyên nhủ được Hoa Quang, hiện tại chỉ còn một cách để buộc Hoa Quang dừng tay.
Nhạc Bằng lướt qua chỗ Hồng Hài Nhi, Hoa Quang tự nhiên bám sát, thân hình chưa tới Thần viêm hỏa trụ đã cuốn qua. Hồng Hài Nhi tuy bị ảnh hưởng nhưng muốn tránh cũng không khó, y lập tức tính toán rõ ràng mọi tiền nhân hậu quả, lựa chọn cách thông minh nhất.
Y vung tay, hỏa vân cất lên, ngăn chặn Thần viêm hỏa trụ của Hoa Quang.
Hoa Quang đang lúc chiến ý lên cao, làn gì còn lòng dạ nào lải nhải, trực tiếp đâm kim thương tới, Thần viêm hỏa trụ uy thế lan tràn, định bức lùi Hồng Hài Nhi.
Hồng Hài Nhi định khuyên Hoa Quang ngừng tay, bất quá trong hàng ngũ Đấu Thần Tướng, y xếp dưới Hoa Quang, Hỏa vân liệu nhật đại pháp được các thần ma bình luận rằng không sánh được với Cửu thiên thần hỏa trụ của đối phương. Y vốn rất bất mãn với việc đó, lại thêm Hoa Quang không thèm quan tâm việc y cản trở, người tâm cao khí ngạo như y làm gì có chuyện chịu được, hỏa vân liền dâng lên cuồn cuộn, ngăn cản Hoa Quang truy kích Nhạc Bằng.
Hỏa vân liệu nhật đại pháp của y tuy không bá đạo như Thần viêm hỏa trụ của Hoa Quang, nhưng y tu luyện đến mức thủy hỏa giao tế, tụ tán ngũ hành, công lực liên miên. Y đứng trên hỏa vân, đám mây lửa này liên quan đến bản thân y, không chỉ có công hiệu tấn công địch mà đồng thời hộ thân rất hữu hiệu.
Hoa Quang nổi giận, không nói câu nào liền giao đấu với Hồng Hài Nhi.
Pháp thuật của bản thân Nhạc Bằng tu luyện khác hẳn với hai người, hiện tại không còn áp lực, thư thả quan sát hai vị Đấu Thần Tướng danh chấn tam giới giao đấu.
Hồng Hài Nhi pháp lực tuy nhiên cao cường, nhưng năm tháng tu hành không bằng Hoa Quang, pháp lực không được hồn hậu bằng. Nhạc Bằng có thể ung dung tránh né thần viên, còn y không thể, thân pháp lại không được như tam thúc, đương nhiên Hoa Quang không chịu thiệt thòi.
Nhưng có được thành tựu hôm nay, Hồng Hài Nhi đương nhiên không phải hạng vô dụng, phạm vi hỏa vân liên tục khuếch tán, nháy mắt phủ khắp mấy ngàn dặm, hỏa khí viêm nhiệt che giấu nên bản thân khí tức của Hồng Hài Nhi không dễ bị Hoa Quang bắt được. Tuy thần niệm không dễ bị qua mặt nhưng nhất thời Hoa Quang không thể buộc Hồng Hài Nhi ngạnh tiếp.
Hoa Quang biết luận về pháp lực, y cao cường hơn đối phương, chỉ cần Hồng Hài Nhi tiếp vài đòn là thắng bại sẽ phân rõ. Bất quá luận đến trí tuệ chiến đấu, Hồng Hài Nhi chiếm ưu thế tuyệt đối, xưa nay luôn tính toán tinh chuẩn, từng khiến cả Tề Thiên đại thánh nếm mùi, nói gì đến Hoa Quang thực lực kém hơn.
So với Thần viêm hỏa trụ do hỏa lực ngưng tụ của Hoa Quang, hỏa vân của Hồng Hài Nhi không thiên về nhiệt độ, Thần viêm hỏa trụ phải hơn hai, ba vạn độ nhưng hỏa vân của y chỉ mấy trăm độ. Hỏa vân liệu nhật không dựa vào cường lực thủ thắng.
Hỏa vân liên tục lan tràn, nhiệt độ kém xa Thần viêm hỏa trụ, nên trải ra như bông gòn, không ngừng tiêu hao mãnh lực của Hoa Quang, liên tục hấp thu nhiệt lượng của hỏa trụ, chính thị thủ pháp xảo diệu dĩ hỏa chế hỏa. Nếu hai người thật sự giao đấu, Nhạc Bằng sẽ nhanh chóng bị những Đấu Thần Tướng khác phát giác. Những Đấu Thần Tướng xuống nhân gian giới đều không phải hạng tầm thường, nếu gây loạn quá mức, Hoa Quang và Hồng Hài Nhi tự nhiên không sao nhưng gã thì lại khác.
Tay trái hút lấy phong lôi, tay phải ảo hóa lôi điện, Nhạc Bằng ngưng tụ lôi điện, hóa thành trường đao cách không chém xuống, tách hai đối thủ ra.
“Hoa Quang đừng đùa nữa, sau này có thời rồi mỗ sẽ bồi tiếp túc hạ thư gân giãn cốt. Hiện tại mỗ có việc cần nhờ, cùng thương lượng được chăng?”
Đông phương thần giới và Tây phương thần tộc khác hẳn nhau, Đông phương thần tộc có quan hệ phức tạp với yêu ma, gặp mặt nhau cũng hiếm khi đánh nhau sống chết, nhiều thần tộc thậm chí có giao tình với những yêu ma đủ tư cách, lại không có cừu hoán gì với họ như Nhạc Bằng. Gã mở miệng nhờ Hoa Quang, cũng có nghĩa là rất nể mặt y. Tuy song phương địa vị bất đồng, nhưng chưa hẳn sau này không có chỗ dùng đến chút nhân tình này, Hoa Quang gạt lôi điện đao cương của Nhạc Bằng đi, trong lòng lấy làm bất mãn, nhưng Nhạc Bằng đã nói vậy, y không tiện đánh tiếp, dù sao cũng không dám chắc sẽ thắng được.
Hoa Quang và Nhạc Bằng muốn ngừng tay, Hồng Hài Nhi đương nhiên không muốn tự tìm phiền não. Khách sạn đã bị quấy tung lên, Nhạc Bằng không phải người tự giác gì cho cam, cả tiền phòng còn lười trả, càng không tính đến nhưng đồ đạc bị Hoa Quang thiêu đốt.
“Con chim kia, sao lại nhát như vậy? Không muốn hoạt động đôi chút hả?” Hoa Quang tuy không hiểu rõ Nhạc Bằng nhưng đã gặp mặt hai, ba lần, cũng biết gã không phải đối tượng đáng ghét, càng không hay lắm lời.
“Mỗ muốn tham gia cá cược đua ngựa, muốn thương lượng với các hạ.” Nhạc Bằng biết mình không hiểu lắm tình hình thần giới, tuy từng lén vào mấy lần, song không hiểu kỹ, dù có đôi chút quan hệ thân thích nhưng gã không dám chắc Hồng Hài Nhi không cho mình vào tròng. Có thêm Hoa Quang bảo đảm, tình hình an toàn hơn nhiều.
“Đua ngựa? Tham gia đua ngựa của thiên giới chúng ta, định đặt vào ai? Có bảo bối gì?” Hoa Quang kinh ngạc nhưng y mật lớn bằng trời, không để ý đến thân phận của Nhạc Bằng.
Nhạc Bằng vốn không muốn trong lúc này còn đùa cợt gì nữa. Bất quá, có những lúc vũ lực không giải quyết được vấn đề, gã không ngại phải dùng một chút thủ đoạn. Dù giao tình với Đấu Thần Tướng của Đông phương thần tộc, sau cùng cũng không tránh được xung đột khi động chạm đến lợi ích, nhưng thêm một phần giao tình vẫn hơn một mối cừu hận. Gã cũng biết, so với Tây phương thần tộc phân chia đẳng cấp rõ ràng, phân cách giai cấp của Đông phương thần tộc thoáng hơn, về một khía cạnh nào đó, Đấu Thần Tướng và một vài thần vương căn bản không tính toán đến những vấn đề này. Họ tuy là thực lực chống đỡ Đông phương thiên giới nhưng không thuộc giai tầng thống trị, không nằm tỏng vòng xoáy của trung tâm quyền lực. Nếu giao tình cá nhân tốt, họ thậm chí không thèm nghe lệnh của thần tộc, tư tưởng muốn làm gì thì làm vô cùng quen thuộc với họ. Năm xưa Nhạc Bằng đối địch với thiên giới, từng gặp tình huống này.
Hoa Quang và Hồng Hài Nhi vào hùa với Nhạc Bằng, thực ra đã phạm vào quy định thiên giới, nhưng cả hai không thèm quan tâm, Nhạc Bằng không tưởng tượng được có quy định nào phát huy tác dụng với hai kẻ to gan này. Họ có năng lực chấp hành thiên phạt, chả lẽ lại đi xử phạt mình?
Hồng Hài Nhi xử sự nghiêm cẩn hơn, làm việc gì cũng suy nghĩ, không lộ liễu quá, còn Hoa Quang thì không, Nhạc Bằng chỉ mất vài câu là thuyết phục được y đưa đến tham quan đại hội đua ngựa của thiên giới. Hồng Hài Nhi trừ cười nhăn nhó, còn biết khuyên can gì. Bất quá y cũng không lo lắng gì, Nhạc Bằng là yêu ma có pháp lực cao cường, ẩn tàng thân phận, biến hóa dung mạo chỉ là chuyện đơn giản, có y và Hoa Quang yểm hộ, ai sẽ tìm ra được thân phận của Nhạc Bằng?
Việc này đương nhiên Hồng Hài Nhi không ôm vào mình, có thể tận dụng quan hệ của Nhạc Bằng và các Đấu Thần Tướng khác.
Kỳ thật yêu ma giao du rộng nhất không phải Nhạc Bằng, trong Thất Đại Thánh, Tôn Ngộ Không mới là nhân vật giao du khắp bốn biển, bạn bè ở mọi phương, nhưng luận về tính khí, Nhạc Bằng thích hợp với việc giao lưu cùng người khác hơn hết. Tuy gã lãnh đạm, thậm chí không giỏi lắm về chuyện ăn nói nhưng gã biết cách che giấu tâm trạng. Trước khi nắm chắc phần thắng, gã chưa từng lật mặt với ai, cũng không liều mạng tử chiến. Tính cách không ai có được đó khiến người ta không muốn đắc tội với gã.
Bất kể lúc nào, quen biết nhân vật có quyền thế đều có lợi, điểm này thì cả nhân gian giới và thần ma không khác gì nhau. Đấu Thần Tướng ở dưới nhân gian giới không có nhiệm vụ cố định, hành động đương nhiên thập phần tự do. Khác với ma giới, thần giới vì chỉnh thể thống nhất nên luôn thiết đặt phòng ngự, Nhạc Bằng tất nhiên có năng lực đột phá phòng ngự kiểu đó nhưng khó lòng không bị lực lượng cảnh giới phát hiện.
Hơn nữa chỉ những kẻ kém cỏi mới phải lén lút, còn những phần tử phạm tội chíh phái đều có thói quen ngụy tạo chứng cớ. Liên hệ với Dương Tiễn, Khổng Tuyên rồi, Nhạc Bằng đường đường chính chính tiến vào Đông phương thiên giới.
Nếu không phải bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm, Nhạc Bằng ngồi trong phòng VIP của công cụ giao thông giống hệt chiếc máy bay Airbus, gã nhìn qua cửa sổ, cảnh sắc liên tục biến đổi tất đã gợi cho gã phong vị của một chuyến đi nước ngoài du lịch.
Khác với Tây phương thần giới, kết giới của Đông phương thiên giới sử dụng có một tầng cương sát bao phủ. Hiện tại vì kĩ thuật tiến bộ, nên có cài thêm bộ phận phát hiện, nếu kẻ có năng lực xâm nhập cương sát phòng hộ thì bộ phận này sẽ cảnh báo, để lực lượng vũ trang nhanh chóng xử lý.
Đột phá được tầng cương sát này tất phải có tu vi nhất định, yêu ma hoặc thần chi chưa đạt đến đẳng cấp đó sẽ bị cương sát luyện hóa, tan xương nát cốt, hồn phi phách tán. Để ra vào thuận tiện, Đông phương thiên giới luyện chế ra nhiều pháp bảo giao thông, tuy kì hình quái trạng nhưng công năng không khác gì máy bay rộng rãi.
Hoa Quang và Hồng Hài Nhi có pháp bảo chuyên dụng đặc thù, là loại được miễn kiểm tra, muốn đưa Nhạc Bằng vào không hề khó khăn. Bất quá Nhạc Bằng không thích làm việc lén lút, nên phải tìm ra lý do để đối phó, có thể ra vào Đông phương thiên giới một cách đường hoàng.
Bảy vị Đấu Thần Tướng sắp cùng gã về tham gia đua ngựa, đang bàn luận chuyện này. Nhạc Bằng cố thể một mình chiếm một phòng VIP rộng tới mấy ngàn thước vuông, đặc quyền tất nhiên không tầm thường, e rằng là siêu đẳng yêu ma đầu tiên được đãi ngộ như vậy.
Đông phương thiên giới khá cổ hủ, nhưng vài thần tộc có chút quyền thế đều tự bố trí những gì thuận tiện cho mình, áp dụng không ít tư duy và kĩ thuật tiên tiến. Nhạc Bằng ngồi trên một chiếc xô pha làm bằng da thật, sản xuất ở Italia, chứ không phải ngồi trên thái sư ỷ cổ điển cứng đờ, cũng là một thành quả của mấy năm nay.
Cửa xét hỏi thiết lập ở rìa Đông phương thiên giới này xa hoa đến mức nhân gian giới khó tưởng tượng ra. Nhạc Bằng phát hiện trừ yêu ma là gã tiến vào thì không ít người không thuộc Đông phương thần tộc ra ra vào vào. Xem ra Đông phương không quá coi trọng cách biệt chủng tộc, nhiều tộc loại sau khi bí mật hiệp nghị là được Đông phương thần giới coi là một thành viên của thần tộc. Trng đó không thiếu ma giới di dân.
Nhạc Bằng không cần đợi lâu, Hoa Quang trán rực hỏa diễm quang huy bước vào, thấy Nhạc Bằng liền không khách khí nói: “Bọn mỗ thương lượng xong rồi, thân phậm tạm thời của các hạ là một vương tử Ấn Độ cổ đại, tu hành đắc đạo rồi liền tiên tu nhiều năm. Bọn mỗ sẽ làm chứng cho các hạ.”
Nhạc Bằng ngẫm nghĩ rồi mỉm cười, tỏ vẻ ngượng ngập: “Vị vương tử đó chắc đã bị làm thịt rồi, việc này làm gì còn ai biết nữa? Cảm giác bị người ta lật tẩy tuy không vui nhưng không đến nỗi tức giận như vậy.”
Hoa Quang khí phẫn: “Ai trong lúc tu hành chẳng giết độ tám trăm, một ngàn người. Sao phải lôi mỗ ra bêu xấu?”
Nhạc Bằng tuy buồn cười nhưng cũng nhận ra có chuyện không ổn, thần tộc cũng phải tu hành, sức mạnh không phải trời sinh mà có. Như Hoa Quang, được coi là ác thần, vài ba trăm tính mệnh vô tội chết dưới tay y cũng là thường tình. Một vài thần tộc khổ tu, giao du không rộng, vô ý đắc tội với người ta, liền bị Đấu Thần Tướng xử lý gọn nhẹ. Đừng nói chuyện tìm người khác để minh oan mà kẻ nào nhặt xác họ cũng chết không nhắm mắt, hoàn toàn không được ai chú ý tới.
Hoa Quang thuộc nhóm đứng đầu của Đấu Thần Tướng nhưng không giảo hoạt được như người khác, những việc riêng tư này, có ai muốn bị có trần? Dương Tiễn và Na Tra, Khổng Tuyên đều mạnh hơn y, Hồng Hài Nhi lại tuân theo nguyên tắc minh triết bảo thân, mượn cớ rút trước.
Có Hoa Quang chỉ điểm, Nhạc Bằng biến hóa ngoại hình xong liền bật cười sằng sặc. Kiểu ăn mặc của vương tử Ấn Độ gần đây trở thành trào lưu, tuy gã không quen nhưng vẫn không đến nỗi lộ sơ hở.
Vì vấn đề năng lực kĩ thuật nên thiên giới hải quan không kiểm tra cơ cấu, căn bản không thấy nhân viên nào xuất hiện. Người thiên giới dù sao cũng được coi là thần chi, nên không cần nhân viên phục vụ, nhưng bất kỳ ai tiến vào phạm vi liền bị pháp bảo giám sát giám định thân phận. Những ai có thân phận khả nghi liền bị tống khứ. Ở cửa vào này, trừ Luân trị thiên vương và các thần tướng, thiên binh thuộc hạ, không có ai trông coi. Tất nhiên không có cái gọi là nhân quyền, ai muốn trà trộn vào mà thất bại thì chỉ còn nước trông chờ vào sức mạnh. Vô số thần tộc kì dị không thuộc Đông phương thiên giới hoặc yêu ma bị bảo vệ đánh chết tại trận.
Bản thân Nhạc Bằng có sức mạnh kinh nhân, không có hảo cảm gì với những tay bảo vệ thiên giới quen thói tác uy tác phúc này. Bất quá gã được Hoa Quang dẫn vào, ngồi lên công cụ phi hành kì quái, căn bản không ai dám đến hạch sách. Gã thấy những người khác đều nộp tiền mãi lộ nhưng vẻ mặt Hoa Quang hung hăng quá đỗi, trong phạm vi năm chục mét quanh cỗ xe, không thần nhân nào dám đến gần.
Việc ra vào thiên giới, vì có cương sát phòng hộ, dày tới mấy vạn dặm, dù các thần tướng công lực thâm hậu cũng rất vất vả, nhiều tiên nhân cần chuẩn bị cả ngàn năm mới phi thăng thiên giới. Họ cần sử dụng khí cụ phi hành mô phỏng con tàu Thần Châu, đương nhiên không có cấu tạo tinh thâm gì, nguyên lý của pháp bảo thiên giới không liên quan gì đến khoa học kĩ thuật.
Bất quá Nhạc Bằng ngồi trong pháp bảo hình quả trám này, diện tích rất rộng rãi, tuy không có tiếp viên nhưng không thiếu những hạng mục hạng nhất, Hoa Quang không đi cùng, y có pháp bảo giao thông riêng.
Nhạc Bằng không phải những thương nhân hay đọc báo trong khi di chuyển, dụng cụ chơi game cũng không đủ, tuy ra khỏi nhà là gã không bao giờ rời vũ khí pháp bảo nhưng chưa từng mang theo máy tính xách tay. Bản tính gã ghét những thứ lặt vặt nên cả điện thoại di động cũng bỏ lại, ví tiền thì gã thích mượn của người khác. Nhàn rỗi trong lúc đi, gã nhắm mắt rèn luyện ma công.
Ma khi cần rèn luyện không ngừng, càng luyện đến mức tinh thuần, hồn hậu, vận dụng càng nhuần nhuyễn. Những yêu ma hoặc thần chi như gã hoặc Hoa Quang, sức mạnh cường nhược không mang ý nghĩa quyết định, chiến đấu cấp cao cần rất nhiều thời gian.
Có được sinh mệnh vô tận và sức mạnh vô cùng, có ai dễ dàng vứt bỏ những thứ mình có, giống như người đời vẫn tưởng tượng? Vứt bỏ sinh mệnh, quyết đấu sinh tử với người ta chưa từng xuất hiện ở những cao thủ, những thần chi và yêu ma suy nghĩ nông cạn đó chưa từng tu luện được đến mức cao hơn.
Bên ngoài Nhạc Bằng bao phủ một lớp tạp chất thần lực, hoàn toàn che đi ma khí mạnh mẽ, bất quá ma thức đỉnh cấp của gã không hề bị quấy nhiễu, dễ dàng quan sát chung quanh. Khẽ điều chỉnh sức mạnh, gã lấy làm hứng thú với một nam tử ung dung ngồi cách mình mấy hàng ghế.
Loại pháp bảo giao thông cỡ lớn này tuy vẻ ngoài cổ quái nhưng nội thất hoàn toàn mô phỏng theo máy bay chở khách, nhưng vì vấn đề thể tích mà phân thành năm tầng, mồi tầng bày mười cái ghế, cách nhau khá rộng, đủ chỗ để năm hay ngồi đều thư thái. Cạnh mỗi ghế ngồi có bày nhiều thứ giống hệt mặt bàn, Nhạc Bằng thử mấy lần, đều tự động xuất hiện đồ uống, cơm hộp bát bảo, thậm chí cả tạp chí không hiểu nội dung viết những gì.
Cả pháp bảo có thể chứa được mấy trăm người, hình dáng kiểu gì cũng có. Có tiên nhân già nua, mặc đạo bào màu sắc giản dị, hoặc lam hoặc xám; có thành viên thần tộc, sinh ra đã sống trong giàu sang, kim ngân châu bảo, các loại trang sức, hoặc thắt lưng rực rỡ, y phục nhẹ, mỏng, mét mẻ có thừa; có cả những kẻ tu luyện còn thấp kém, công lực chưa đủ, gương mặt vẫn giữ nguyên nét hung ác, trên đầu vẫn mọc sừng. Người được Nhạc Bằng chú ý lại hết sức bình thường giống hệt người thường, so với những người ở đây lại trở thành cực kỳ hiếm thấy.
Công lực của Nhạc Bằng so với đám thần tộc trung cấp, hạ cấp này cách nhau một trời một vực, nên gã dễ dàng nhận ra lớp ngụy trang của nam tử, lớp thần thánh khí tức bên ngoài nhằm che đi sức mạnh hắc ám tà ác. Tuy không hiểu lộ số của đối phưng nhưng Nhạc Bằng xá định được hắn không hề tử tế gì.
Từ khi nam tử lai lịch bất minh này vào trong pháp bảo, tập trung tinh thần vào một mỹ nữ siêu phàm thoát tục. Nếu nàng ta xuất hiện tại nhân gian giới, chắc chắn sẽ khiên nam nhân đi trên đường chảy nước miếng, đủ để tắm rửa sạch sẽ cho một con lợn sữa.
Hơn nữa gương mặt thanh tú, mỹ lệ cùng cặp chân dài của nàng ta khiến đại bộ phận nam nhân hối hận vì sao lại tiến hóa đến mức hai chân đứng thẳng. Nếu đi trên đường, quá nửa nam nhân sẽ quăng ví xuống đất, mượn cơ hội nhặt ví mà lén liếc nhìn.
Nhạc Bằng không cần quay lại, chỉ dùng ma thức quan sát một chốc là thân thể hoàn mỹ của nàng ta xuất hiện trong óc. Bất quá thân thể tuyệt mỹ đó được ma thức ánh xạ lõa lồ vào não hắn có mọc thêm một đôi cánh trắng.
Tuy Tây phương thiên sứ không có nghĩa lý gì với gã, nhưng dùng ma thức quan sát một hồi, gã vẫn không khỏi kinh thán. Thiên sứ bản thân không chia giới tính, chỉ cần họ thích là thành nam hoặc nữ đều được, giới tính này cũng không cố định, có thể tùy tâm chuyển hoán.
Ma thức của Nhạc Bằng tuy vượt xa mỹ nhân bị chú ý nhưng nàng ta vốn có địa vị cực cao trong Tây phương thần tộc nên vẫn nhận ra, tâm tình không được thoải mái lắm. Nàng ta không phát hiện ra Nhạc Bằng, do dự một chốc rồi toàn thân dấy lên một tầng bạch quang.
Khách đi trên chuyến pháp bảo này không có phàm nhân, sử dụng pháp thuật tự nhiên không bị chú ý, trong óc Nhạc Bằng, thân thể hoàn mỹ cũng xuất hiện hào quang bao quanh. Chỉ cần tăng cường pháp lực, Nhạc Bằng lại nhìn rõ ràng theo nhiều góc độ, nhưng gã không hứng thú lắm với hành vi nhìn lén, liền thu hồi pháp lực.
Gã chú ý thấy rằng bên mình mỹ nữ còn có một chiếc túi da đẹp đẽ. Tại nhân gian giới, theo quan niệm thời trang, mang theo túi da thời thượng không có gì là không hợp lý. Nhưng lúc gã quan sát hình ảnh mỹ nữ bằng thần thức, hoàn toàn không thấy cái túi kì dị này, lập tức khiến gã nghi hoặc hẳn.
Không cần nghĩ gã cũng biết cái túi này được pháp lực phong ấn, nhưng pháp lực đó không thuộc vễ mỹ nữ phong tình vạn chủng này, thậm chí còn mạnh hơn của gã hiện tại. Phải là tứ đại sí thiên sứ mới đủ khả năng vận dụng phong ấn ma pháp cỡ này.
Còn nam tử nhìn chăm chăm kia chắc là cao thủ do ma giới liên quân phái tới. Nhạc Bằng hiểu ngay rằng Tây phương thần tộc đang thực hiện sứ mệnh đặc thù nào đó, có vật phẩm thần bí, tất nhiên có nhiệm vụ đặc biệt. Mỹ nữ ngoại giao cũng là chuyện thường.
Còn yêu ma không biết tên kia khẳng định là sát thủ được sai đến gây loạn.
Quyền lợi lớn nhất Đông phương thiên giới không phải thuộc về tập đoàn Đấu Thần Tướng mạnh nhất, cũng không phải mấy vị thần vương không có thực quyền. Giai tầng thống trị có hiệp nghị hay cử động gì với bên ngoài thì bọn Hoa Quang không thể hiểu được. Mỹ nữ này ăn mặc thời thượng, sức chiến đấu không hiểu thế nào, còn mị lực hiển nhiên không tệ.
Nhạc Bằng tính ra rằng, muốn ám sát mỹ nữ thì yêu ma ẩn tàng thân phận này tất nhiên sẽ động thủ ở nơi cương sát dày nhất. Ở đó sẽ khó lòng trốn thoát, những tiên nhân, thần linh công lực kém cỏi sẽ vong mạng, tạo thành lời đồn loạn xạ về tương lai, khó lòng nói rằng kế hoạch của Đông Tây phương thần tộc có bị ảnh hưởng hay không.
Học tập theo hành vi khủng bố của nhân gian giới, nhưng không hiểu yêu ma này có học theo cách gây nhiễu thông tin chăng? Nhạc Bằng chưa kịp nghĩ ngợi nhiều thì tiếng nổ vang vọng, phá tan bầu không khí yên tĩnh, không rõ yêu ma nọ sử dụng thủ đoạn gì mà một nửa pháp bảo phi hành tan biến.
Bất quá, thần chi từng gặp không ít nguy hiểm trong khi tu luyện, nên ai nấy lâm nguy bất loạn, dù không phát ra pháp bảo trong tay áo cũng sử dụng đến pháp thuật hộ thân, nhất thời ngũ sắc quang mang chói lòa, cực kỳ bắt mắt.
Nhạc Bằng bất động, kim sắc quang mang bao phủ gã, thiên giới cương sát uy lực cực mạnh, gã không dám coi thường. Bất quá so với dáng vẻ thư thái của gã, nhiều thần tiên nhược tiểu chật vật chống đỡ, nếu kéo dài thời gian, e rằng họ đều ô hô ai tai.
Nhạc Bằng bảo vệ nguyên vẹn được cả ghế ngồi, tư thế thập phần thoải mái, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, yêu ma vừa ám toán cả nhóm lập tức phát động công kích.
Tuyệt thế mỹ nữ bị chấn động bởi vụ nổ kinh nhân nhưng vẫn giữ được phong phạm, chiếc váy ngắn thậm chí không lay động, một quang cầu tính chất kì quái hình thành lớp bảo vệ quanh người nàng ta. Vẻ mặt nàng ta vẫn lãnh đạm, dù vậy gương mặt lạnh tanh đó vẫn không thiếu đi mị lực, nhưng tất cả những điều này không ngăn được quyền đầu liễu nhiễu hắc sắc khí kình đang lao tới vùn vụt không chậm lại nửa giây nào.
Tây phương thiên sứ tuyệt đối không thích hợp chiến đấu xáp lá cà, tuy họ cực mạnh nhưng thích hợp với việc giữ cự ly rồi thỉ triển ma pháp. Yêu ma không mạnh hơn về sức chiến đấu nhưng hợp với cận chiến hơn. Nhìn quyền đầu nhanh chóng áp sát gương mặt, mỹ nữ vẫn không hề hoảng loạn, lập tức có một quang cầu sáng chói ngưng tụ trước mặt. Nhạc Bằng tuy không mở mắt nhưng ma thức của gã sao lại không nhận ra trò chơi múa may kia? Lập tức đoán ra kết quả chiến đấu giữa song phương.
Quang cầu chưa phát ra, yêu ma đã thay đổi vị trí. Nhạc Bằng thầm thở dài, gã không có ý xuất thủ tương trợ nhưng vị trí của gã chính nằm trên đường tấn công của yêu ma, hơn nữa bộ y phục Ấn Độ khổ hành tăng của gã tạo cho đối phương sai lầm rằng có đánh, gã cũng sẽ không trả đòn. Không cần mở mắt, gã cảm nhận rõ ràng đối phương tung cước vào mắt mình, đành tung quyền lên nghênh đón.
Đối phương chỉ mượn đà từ gã, gia tốc thân hình, rồi khoét một lỗ trên mình thiên sứ không đủ kinh nghiệm chiến đấu, trực tiếp đánh tan tâm tạng nàng ta. Không ngờ dưới chân truyền lên không phải là khoái cảm đá văng đối thủ mà là sức mạnh kinh hồn. Luận về khống chế yêu lực, hắn sao sánh được với Nhạc Bằng? Tuy không muốn bạo lộ thân phận nhưng sức mạnh Nhạc Bằng đề tụ vẫn hơn xa hắn. Một thành công lực phát ra, hất văng đối thủ thậm chí chưa sánh nổi với nửa thành công lực của gã.
Nữ thiên sứ bị tập kích liên mở phong ấn trên mình, sức mạnh như sóng ánh sáng lan tràn dữ đội, bốn cánh mọc ra khiến dung nhan tuyệt mỹ thêm phần thần thánh.
Đánh lén không thành nhưng yêu ma nọ cũng không ngại chính diện đối quyết. Bất quá lần giao thủ vừa rồi khiến hắn hiểu rằng đích Ấn Độ khổ hành tăng mặt mũi khô gầy, thân thể như xác ướp châu Phi kia thực lực phi phàm. Những đại đức cao tăng của phật giáo hiếm khi hiển lộ bản lĩnh, nhưng đều pháp lực cao thâm thế gian hiếm có, xuất thủ là dễ dàng phong ấn những yêu ma tung hoàng bốn cõi. Thế cũng không sao, nhỡ may gặp phải những hòa thượng đặc biệt từ bi, vì cảm hóa yêu ma mà họ sẽ niệm cả vạn quyển kinh, khốc hình này mới là đệ nhất khắc tinh của yêu ma.
Có những hòa thượng đặc biệt âm hiểm, phong ấn yêu ma rồi còn bảo những ngườio6 tri sống gần đó phải liên tục ngâm tụng kinh quyển để ma quỷ vĩnh viễn không hiện thế. Những người đó nghe lời, đời đời tương truyền, không ngừng đọc kinh, hoặc nuôi những tăng nhân ăn no rồi không biết làm gì thay thế tụng niệm, không hiểu có bao nhiêu yêu ma vô tội bị những người không có nửa điểm pháp lực đó giày vò tới chết. Vì lý do này, những yêu ma bị cao tăng phong ấn, dù phá giải được phong ấn cũng biến thành thần trí không tỉnh táo, điên điên khùng khùng, thậm chí còn trở nên tàn nhẫn hơn trước, xưa nay chưa từng có yêu ma nào bị tăng lữ phong ấn lại chịu cải tà quy chính.
Dáng vẻ ngây ngô sau khi Nhạc Bằng biến hóa hình thể, vừa hay tạo cho người ta cảm giác lạnh lùng đáng sợ, cao thâm mạc trắc, cộng thêm dao động hùng hồn như biển lớn không ngừng hấp thu ma khí thăm dò của đối phương, khiến yêu ma sát thủ không lạnh mà run, chuẩn bị tìm đường chạy trốn.
Nữ thiên sứ vì địa vị đặc thù nên không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, mang trên mình trách nhiệm trọng đại, lại càng không dám mạo hiểm, thấy kẻ ám sát mình bỏ chạy cũng không truy đuổi. Những thần tiên khác thừa gió bẻ măng, có vài người pháp lực không tệ nên khiến y ma thích khác trúng một vài vết thương.
Nhạc Bằng buồn tẻ, co ngón tay khẽ búng, một dải kim diễm bay ra. Loại pháp lực gần như của phật môn này, gã tuy sử dụng được nhưng uy lực không lớn, một đạo kim quang đuổi sát yêu ma sắp thoát khỏi phạm vi cương sát, thiêu rụi đối thủ. Coi như gã trút hết phiền muộn trong lòng, kết cục trò chơi cũng thú vị hơn hẳn.
Bọn Hoa Quang lúc đó đã đến thiên giới, làm gì có chuyện chịu đợi Nhạc Bằng. Nếu có Đấu Thần Tướng áp trận, yêu ma nào dám gây loạn? Yêu ma đó chắc chắn có tình báo nội bộ mới hiểu rõ tình hình, tránh được mọi khám xét. Nếu không vì Nhạc Bằng chuẩn bị đến thiên giới cá cược đua ngựa thì hắn có thể đã đắc thủ, ngày sau sẽ dựa vào chiến tích huy hoàng này mà nói khoác rằng từng xông vào thiên giới, tung hoành vô địch.
Cương sát chi khí là năng lượng dày đặc, Nhạc Bằng có thể sử dụng được thiên địa nguyên khí nhưng không thể thao túng cương sát. Trong khoảnh khắc này gã cảm giác như bị núi áp xuống đầu, cực kỳ khó chịu. Gã vận động chân lực, phi hành về hướng thiên giới, công cụ phi hành đã bị hủy, các lộ thần tiên chỉ còn cách thi triển thần thông, cố gắng rời khỏi.
Nữ thiên sứ có hai đôi cánh vốn giữ chức quyền liên quan đến dung mạo trong Tây phương thần tộc, nên đặc biệt thích giữ ngoại hình nữ nhân. Bất quá Nhạc Bằng cực kỳ không ưa những kẻ nhân yêu, tùy tiện cũng cải biến được giới tính. Thấy đối phương có vẻ muốn làm thân liên gia tốc phi hành, bỏ lại nàng ta sau lưng. Năng lực phi hành của gã dù dùng một nửa cùng đủ khiếu ngạo thần ma.
Một thoáng sau, gã cảm giác thân thể nhẹ nhàng hẳn, thoát khỏi phạm vi cương sát, đặt chân lên nơi Đông phương thần tộc cư trú.
Nhìn cảnh vật trước mắt, gã có cảm giác hoa mắt, tu luyện nhiều năm nên lâu rồi gã không tới thiên giới, nơi này đã biến hóa hơn cả tưởng tượng. Chỉ có một thứ không đổi, cũng như không khí ô nhiễm ở nhân gian giới, khí tức mù mịt ở ma giới, là không khí trong sạch đến mức khiến lòng người chấn động.
Mùi hương nhẹ thoảng, là những kì hoa dị thảo ở tiên giới phát ra, nếu không vì bản thân không thể trở thành cưu dân vĩnh cửu của thiên giới, gã thật sự muốn đến đây định cư tu luyện.
Hiện tại, Đông phương thiên giới là một nơi kì dị hỗn hợp hiện đại hóa với cổ điển. Thiên giới vốn có không ít cư dân, tỷ lệ tử vong cực thấp, nếu không có chiến tranh, chỉ số tử vong gần như bằng không. Tuy thiên giới tuân theo quy tắc nghiêm cấm luyến ái, còn nghiêm hơn cả kế hoạch sinh đẻ của Trung Quốc, nhưng nhiều thần tộc cấp cao đều phá luật, sinh ra nhiều đứa con riêng. Dương Tiễn cũng lén cho em gái kết hôn, nên sau cùng pháp luật này chỉ còn là thứ bày ra cho vui. Đông phương thiên giới nhân khẩu càng lúc càng đông, tiên nhân đều tu luyện có thành tự nên thiên giới phồn vinh hơn nhiều nhân gian. Tây phương thần tộc không vấp phải vấn đề này, nhưng thiên sứ không có giới tính, nên không sinh dục được, những Tây phương thần tộc khác có tỷ suất sinh đẻ cực thấp, không lo vấn đề dân số bùng phát.
Khác với mọi người, Nhạc Bằng xuất hiện không lâu là có người nghênh tiếp, các Đấu Thần Tướng để tránh hiềm nghi nên sai một hạ cấp thiên binh năng nổ đến đón.
Đông phương thiên giới tiếp thu văn hóa của nhân gian, Nhạc Bằng thấy một pháp bảo giống như xe Lincoln ba khoang nhưng không có bánh đến đón mình. Thiên binh ăn mặc theo lối trong The Matrix này khiến gã đại khai nhãn giới.
Thiên mã siêu quang và Lộ Hồng đã được Hồng Hài Nhi an bài đâu ra đấy. Nhạc Bằng chỉ cần đứng ngoài quan sát là được.
Có nhân vật quyền thế của thiên giới đứng sau, Nhạc Bằng tuy ăn mặc theo kiểu Ấn Độ nhưng khí thế vẫn khác hẳn mọi người. Những người đi trên mây trắng hoặc cưỡi thần thú hiểm nhiên rất hâm mộ đãi ngộ của gã. Nên biết thần tiên cưỡi mây tuy trông rất tiêu sái nhưng cả năm đứng trên đó tất rất vất vả, cưỡi thần thú có thoải mái hơn nhưng cũng không hay ho gì. Còn những kẻ bản lĩnh kém cỏi, buộc phải ngự khí hoặc ngự kiếm phi không thì ở nhân gian giới còn được chứ trên thiên giới thuộc nhóm mạt rệp, bởi dạo hạnh không đủ.
Tuy chiếc xe trông giống Lincoln nhưng thể tích gấp hơn mười lần, chỗ ngồi rất thoải mái, tựa hồ là mô phỏng cấu trúc của phòng khách nhỏ. Nhạc Bằng tùy tiện chọn chỗ ngồi, thiên binh đến đó không hiểu thao túng pháp bảo gì hay là phi xa do thần thú biến hóa lao đi vùn vụt. Những thần tiên khác có pháp lực này, nhưng vì tri thức không đủ nên không được thoải mái hưởng thụ.
Thiên binh tên Đông Tâm Lôi này làm việc rất trách nhiệm, tuy không nỗ lực tu luyện lắm nhưng vì nhanh nhạy nên được cấp trên ưu ái, sống rất dễ chịu. Lần này đi tiếp đãi Nhạc Bằng, được Hồng Hài Nhi hứa sẽ thăng chức sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thành ra y cực kỳ chu đáo, vừa điều khiển xe vừ giới thiệu. Đua ngựa ở thiên giới vì quy mô quá lớn nên không thể diễn ra mỗi ngày, đại khái mỗi năm một lần. Thời gian ở thiên giới khác nhân gian, một năm bằng năm, sáu năm dưới hạ giới, lần này cuộc đua chính thức bắt đầu sau nửa ngày nữa, hành trình của Nhạc Bằng đã được an bài, đi du lịch trước, Đông Tâm Lôi phụ trách lái xe kiêm hướng dẫn viên.
Nhạc Bằng không hứng thú tìm hiểu xem Hồng Hài Nhi làm cách nào huấn luyện Lộ Hồng thành nài ngựa hạng nhất, chắc cũng là phương thức huấn luyện không nhân đạo gì nhưng cô cũng thu được nhiều lợi ích, có thể ở lại thiên giới định cư, danh giá hơn nhiều làm nhân viên tiếp tân khách sạn. Hỏi han một lúc, gã xác định phàm những nơi muốn đến hiện giờ đều là cấm khu. Thiên hà đã mở mấy điểm du lịch nhưng gã đến thiên giối không biết bao nhiêu lần, không thấy gì mới mẻ ở đó, những nơi khác lại càng không hấp dẫn.
Nhạc Bằng nhiều lần lên đây, mục đích đều rất đơn thuần, thuận tay lấy được thứ gì đó là đi ngay. Hiện tại thân phận đã khác, gã không tiện làm việc đó, liền bảo hướng dân viên đưa đi chơi, nhìn cảnh sắc trước mắt lùi lại vùn vụt.
Cửu trùng thiên giới có một nơi nổi danh là cửu thiên ngân hà không có điểm kết thúc vô cùng vô tận, chia đôi thiên giới. Thiên hà xưa nay không có sinh vật, bất quá lắng đọng lâu ngày, không thiếu khoáng chất quý giá, có thể dùng để tế luyện pháp bảo.
Đông phương thiên giới không phải nhân gian giới, tuy nhân khẩu tăng trưởng nhiều nhưng vẫn đất rộng người thưa, trừ ba mươi ba thiên cung, bảy mươi hai bảo điện, những địa phương mới xây chỉ có hơn mười nơi có thần tiên tụ tập, Đông phương thần chi chú trọng đến chất lượng sống và khung cảnh thanh nhã nên đều sống riêng, tự xây cung thất, thậm chí xây cả biệt thự.
Nhạc Bằng không chọn phương hướng, mặc cho thiên binh Đông Tâm Lôi thoải mái điều khiển cỗ xe, tốc độ đương nhiên không nhanh lắm. Một dải lưu quang từ chân trời bay qua đầu gã, thinh không rộng như vậy mà bay qua đỉnh đầu, hiển nhiên có ý miệt thị.
Tuy không hiểu vị khách nhân mình tiếp đãi là thần tiên chốn nào, nhưng Đông Tâm Lôi xác định người ngồi sau xe không phải là nhân vật tầm thường. Hoa Quang và mấy vị Đấu Thần Tướng khác đặt biệt dặn dò, nên Đông Tâm Lôi thập phần hiếu kì với Nhạc Bằng. Ở thiên giới nếu đắc tội với quan chứ hoặc vi phạm pháp luật, bị xử theo thiên quy là chuyện chính đáng, nhưng những Đấu Thần Tướng tính tình không có tí hiền lành của thánh nhân nào thì khác, rất có thể sẽ không thèm nói câu nào, đẩy kẻ đắc tội với mình xuống súc sinh đạo. Đông Tâm Lôi có chỗ dựa, bình thường không mấy khi bị chèn ép thế này, liền thò đầu mắng hai, ba câu “tên ngu xuẩn nào không có mắt thế hả.”
Y vừa trách mắng người bay vượt trên đầu xong liền phát hiện đã gây họa. Quy định không được luyến ái của thiên giới chỉ là danh nghĩa, nên người thống trị tối cao cũng không tuân thủ, Ngọc đế không chỉ có vợ con mà số lượng không ít nữa kia. Người vừa bay qua là một vị thái tử, hoành hành bá đạo thành nếp rồi, ngay những lễ mạo cơ bản cũng không biết. Theo cách nhìn của hắn, ta đá ngươi một cước là coi trọng ngươi rồi, ta nhổ nước miếng vào ngươi chính là vinh hạnh của ngươi.
Đông Tâm Lôi chỉ là thiên binh nhỏ xíu mà vừa nãy dám mắng thái tử, đương nhiên hậu quả khó tưởng tượng nổi. Dải sáng đã đi xa lại vòng lại.
Cảm giác sát khí trong dải mây tăng cao, thiên binh Đông Tâm Lôi chỉ thấy đầu óc bùng nhùng. Nếu ngồi sau xe của y mà là ai đó, ví như Hoa Quang hoặc Na Tra – những Đấu Thần Tướng thực lực siêu nhiên - đối phương khẳng định không dám làm gì. Thiên giới Đấu Thần Tướng nổi danh ngang tàng, Hoa Quang từng giết một vị thái tử chống đối y, rồi phản lại thiên cung mà cũng không bị trừng phạt gì.
Đông Tâm Lôi không hiểu Nhạc Bằng ngồi sau lưng này có lai lịch gì, nếu gây ra họa lớn mà gã không đảm đương được thì con tốt hi sinh sẽ là y. Nhạc Bằng không gây sự thì đối phương cũng không tha cho thiên binh nhỏ nhoi như y.
Cũng may Đông Tâm Lôi khẳng định được rằng vị khách ngồi sau không phải là cao tăng khổ tu, lúc y sắp đi đón, Dương Tiễn có dặn mấy câu, nội dung phi thường kì quái: “Người đó muốn làm gì cũng mặc, kể cả gã muốn đá đít ngọc đế hay xem trộm vương mẫu tắm. Ngươi chỉ việc đứng cách cho xa, không nói gì mà cũng không quay đầu lại là được.”
Sát ý của Nhạc Bằng lóe lên rồi tắt, mấy tên thái tử đảng tuy có thế lực lớn đứng sau nhưng cũng chỉ là loại bị thịt, đến gây phiền hà với gã thì đúng là chán sống. Gã vỗ nhẹ vào lưng Đông Tâm Lôi, bảo y nghênh đón.
Nhạc Bằng tự nhiên không biết cỗ xe mình đi là của Na Tra thuộc phái ưa hiện đại, tiêu chí bên ngoài là một đôi Phong hỏa luân mà y không chú ý, Đông Tâm Lôi đương nhiên không nhận ra sau lưng mình là vị Đấu Thần Tướng nào mà mình quen biết. Bất quá vị thái tử đó nhận ra cỗ xe, Na Tra từng cưỡi xe đi khắp nơi hóng mát, hết sức khoa trương.
Nếu Đông Tâm Lôi quay xe bỏ chạy, vị thái tử thứ mấy, thứ mười mấy hoặc thứ mấy chục đó sẽ lập tức đuổi theo, chuẩn bị thẳng tay giáo huấn kẻ không biết trời cao đất dày dám mắng mình. Nếu Đông Tâm Lôi đứng nguyên, thái tử sẽ cân nhắc rằng chỉ là hiểu lầm, mình quá đáng nhưng đối phương cũng mắng người, nói với nhau một câu là xong. Nhưng Đông Tâm Lôi nghe lời Nhạc Bằng liền chính diện lao lên, vị thái tử nọ liền cho rằng Na Tra ngồi trong đó đang bất mãn, muốn tìm kẻ khác thanh toán, vốn y sai lầm, đâu dám lý luận gì?
Na Tra hiệu xưng đệ nhất sát tinh trong các thiên giới Đấu Thần Tướng, từng rút gân rồng, lột vẩy rồng. Phụ thân huynh đệ của y đều nắm thực quyền, nếu không phải thái tử do Tây vương mẫu thân sinh, địa vị không sánh được với thần chi như y. Hà huống Đấu Thần Tướng tuy không đầy trăm vị nhưng là bảy phần chiến lực của Đông phương thiên giới, bình thường không ai dám tranh chấp.
Tính khí của Na Tra xấu có tiếng, nếu lúc y không vui, bắt vị thái tử đó làm bánh nướng nhân thịt cũng là việc dễ hiểu.
Đông Tâm Lôi vốn còn bất an, thấy đối phương đang xông tới lại bỏ chạy liền lấy làm sảng khoái, tiên binh cấp thấp như y bình thường bị các thái tử bắt nạt không ít, lần này dọa được đối phương, liền không khách khí vận dụng một môn pháp thuật công kích chưa nhuần nhuyễn, sấm sét bổ tới, tuy không hủy được vân quang của đối phương nhưng vị thái tử nọ cũng giật mình.
Y lo nhất không phải việc tâm tình Na Tra không vui mà chỉ sợ vị Đấu Thần Tướng này cao hứng, bản thân y sống sa đọa nhưng tự nhận thấy khiếu thẩm mỹ của Na Tra khá biến thái. Y tự thấy mình có chút ưa nhìn, nhớ đến những hình cụ như nhỏ nến, roi da liền hoảng loạn, vội vàng cắm đầu chạy càng nhanh hơn.
Trong lúc Nhạc Bằng đang thư thả dạo chơi ở Đông phương thiên giới, hai vị huynh đệ của gã đang liều mạng chiến đấu, căn cơ của Ngưu Ma Vương hùng hậu hơn hẳn Nhạc Sư Đà, có thêm Nhâm Sinh Quỷ Thần liên minh, thế lực phát triển cực nhanh. Những yêu ma không muốn khuất phục Trung ương vương triều, cũng không muốn dính đến Vạn ma điện của đọa lạc thiên sứ, liền đầu nhập vào với hắn. Bất quá Ngưu Ma Vương phải chịu áp lực lớn hơn tưởng tượng, nếu không nhờ đại quân Tây phương thần tộc chính diện cầm chân chủ lực của ma giới liên quân, bọn hắn chắc đã gặp cảnh ngộ gian nan hơn.
Tranh đấu giữa các thế lực yêu ma hoặc tranh đoạt địa bàn đều không có ý nghĩa, chủ yếu là tranh đoạt nhân khẩu hậu bị, bồi dưỡng siêu cấp cao thủ, lôi kéo những yêu ma có thực lực, tận lực áp đảo khí diễm, phân hóa sức mạnh đối phương, có thể trực tiếp hạ được nhân vật đầu não là hay nhất. Bất quá Ngưu Ma Vương tuy không sợ đối phương tìm đến gây phiền nhưng bảo diệt trừ cây cột của Trung ương vương triều - Mang Triều lão tổ hoặc tổng thống soái Lộ Tây Pháp của đọa lạc thiên sứ, một mình y là không đủ.
Dựa vào Siêu ma phân thân pháp, Ngưu Ma Vương bằng vào Thập tâm linh thông học được từ Lục nhĩ mi hầu để phân hóa ma thức, đảm bảo mỗi phân thân đều có thực lực tương đương mình, nhưng khiêu chiến vượt cấp thì không được.
Bất quá Trung ương vương triều muốn chạm đến Ngưu Ma Vương cũng cần phải tính toán, Thất Đại Thánh tuy gần đây ít lai vãng nhưng vẫn đồng khí liên chi, dù thanh danh khác nhau nhưng thực lực ai nấy đều không thể coi thường, nếu liên hợp lại Mang Triều lão tổ và Lộ Tây Pháp dẫn đại quân ức vạn yêu ma tới cũng không dám nói chắc sẽ thắng được.
Ma giới cũng như đồng thời kỳ chiến loạn ở nhân gian giới, không lực lượng nào có năng lực áp chế tuyệt đối. Ngưu Ma Vương tuy không thích nhất thống ma giới song cũng không để ai cưỡi lên đầu hắn mà tác uy tác phúc, Nhạc Sư Đà càng có lòng gây dựng sự nghiệp hơn, bảo cả hai sống trong nhàn rỗi thì dù đúng là không ai làm gì được nhưng không vui vẻ gì. Về điểm này họ khác hẳn Nhạc Bằng.
Nhạc Bằng hiểu rõ điểm này, nên không đến giúp huynh đệ tranh chiến tứ phương song lôi kéo các Đấu Thần Tướng cũng là một cách trợ lực. Thần ma song phương tuy lập trường bất đồng nhưng hiếm khi có ân oán riêng, yêu ma như Thất Đại Thánh thì các Đấu Thần Tướng cũng không muốn vì một chút lợi ích cỏn con ở thiên giới mà bán mạng, hy sinh vì lợi ích chính trị vĩnh viễn không đáng.
Lúc đó thần ma chiến trường tuy nhiên gian khổ nhưng chưa đến thời khắc quyết chiến, chỉ khi đến bước đường cùng, chiến đấu mới toàn diện triển khai. Lúc đó thái độ của Đông phương thần tộc phi thường trọng yếu, chỉ cần Nhạc Bằng câu kết được với các Đấu Thần Tướng có chiến lực tuyệt đối thì thiên giới binh mã còn lại không tạo ra bao nhiêu khó khăn.
So sánh sự tình trọng yếu xong xuôi, điều quan trọng là bảo đảm thiên mã siêu quang thắng được trong kỳ đua ngựa tới đây. Nếu kết quả sau cùng không hay lắm, gã tin rằng mình cũng có thể hành động theo tâm trạng của Hồng Hài Nhi, nếu lật mặt không nhận, gã hoàn toàn đủ khả năng thoát khỏi thiên giới.
Xưa nay gã chưa từng lo lắng đến tốc độ và sức bền của thiên mã siêu quang, năm xưa Tôn Ngộ Không sống ở thiên giới từng làm quản sự nuôi ngựa, nắm rõ phẩm chất của thiên mã. Thất Đại Thánh đều có thói quen đạo tặc, trước khi đi y có mang theo một đàn thiên mã ưu việt, đàn ngựa hiện tại của thiên giới chỉ là hàng loại năm xưa Tôn Ngộ Không bỏ lại.
Thiên mã khác với ngựa phàm, càng sống lâu càng khỏe mạnh, có được năng lực đặc biệt, đúng như đạo lý yêu tinh càng già càng lợi hại. Thiên mã siêu quang của Nhạc Bằng là lấy từ tay Tôn Ngộ Không, chọn trong số những con tốt nhất, giờ dùng để đua ngựa là thích hợp nhất.
Có cơ hội đoạt được giải thưởng, mọi việc về sau đều dễ dàng, những người cùng làm chung một chút việc xấu, rất dễ hình thành quy ước ngầm.
Trong các Đấu Thần Tướng, không phải ai cũng là bất thế cường giả như Na Tra, Dương Tiễn, Hoa Quang, Khổng Tuyên. Có cả những thành viên như Ngao Phương thì thực lực miễn cưỡng đáp ứng, hoặc nhưng thần tộc có thành tựu nhất định. Thực thể chính trị của Đông phương thiên giới khá nghiêm mật, các cấp quan lại khá thống nhất, làm việc rất hiệu suất. Nhưng để hấp thu sức mạnh bên ngoài, gia tăng thực lực nên sau mấy ngàn năm chiến trang, họ đã thay đôi chính sách cũ.
Họ đảm bảo thể chế hành chính không đổi, tăng thêm thần vương thể hệ, những ngoại tộc được phong làm thần vương này có cả nhân loại hoặc những ai tu luyện có thành tựu, cả những chủng tộc hùng mạnh không thuộc thần tộc. Một thần vương có thêm một toàn thần tướng trợ lực, thần vương được thiên đình tôn trọng trong chừng mực nào đó, nhưng thần tướng dưới tay lại không được vậy.
Công lực kém cỏi, không gây được sóng gió gì tất nhiên không được nhắc tới, những lực lượng quá mạnh mà thiên đình áp chế không được nên kiến lập ra biên chế cho các Đấu Thần Tướng. Ví như phụ thân Na Tra là thiên giới thần vương, y đương nhiên không thể trở thành thần chi đồng cấp. Nhiều Đấu Thần Tướng tự hợp lại, không có cơ hội thăng chức vị nên họ thoát ly quản thúc ban đầu, thành những người khá tự do.
Ai cũng có thực lực, thường cùng đi làm nhiệm vụ, nên các Đấu Thần Tướng giao tình đều không tệ, dần hình thành một quần thể có thực lực đặc thù, thoát khỏi vòng biên chế thông thường của thiên giới.
Nhạc Bằng và Đông Tâm Lôi thấy vị thái tử nọ bỏ chạy, đi thêm một lúc thì thời gian sắp đến nên cùng tới trường đua.
Trường đua ngựa của thiên giới là một bình nguyên rộng lớn nằm cạnh ngân hà, diện tích cực kỳ mênh mông, chặng đua phải đến mười vạn dặm, đến tận đầu kia của bình nguyên, những người tha gia đua trừ không được động dụng bản thân pháp lực thì con vật đua cùng bay hoặc chạy hay nhảy xuống ngân hà bơi cũng không sao. Khán giả càng tự do, thích xem ở nơi xuất phát, ở đích hay dọc đường, thậm chí bám theo thiên mã hứng bụi cũng được. Chỉ cần bản thân đồng ý là không ai cấm ngăn.
Thiên Bằng Tung Hoành pháp của Nhạc Bằng cực nhanh, đuổi theo không thành vấn đề. Không phải thần tiên nào cũng cóp háp lực này nên việc truyền tin dọc đường đua về được sắp xếp đâu vào đấy, cứ an ổn ở trong động phủ tu luyện cũng vẫn có thể xem được hết chặng đua.
Năm tháng của thần tiên vô cùng buồn tẻ, lần nào đua cũng cực kỳ náo nhiệt. Lúc Nhạc Bằng đến điểm xuất phát đã thấy cả biển người đang tụ tập.
Cười rồng cưỡi hạc, đứng trên bạch vân hoặc quanh mình liễu nhiễu hào quang… những tiên nhân không ngồi ở trên đài quan sát mà sử dụng bảo vật mang theo, tuy công lực khác nhau nhưng kĩ năng đằng vân giá vụ thì ai cũng biết. Từ xa nhìn lại, từ dưới mặt đất lên không trung, dày dặc tiên nhân sánh vai, chảo hỏi bằng hữu, còn náo nhiệt hơn khi Trung Quốc tham dự thi đấu bóng đá.
Nhạc Bằng cũng biết lúc này không tiên liên lạc với bọn Hoa Quang, công cụ giao thông đang ngồi tuy thoải mái nhưng không hay lắm, liền bảo Đông Tâm Lôi cùng bay lên cao xem náo nhiệt.
Mỗi lần tham gia đua đều cả vạn thớt ngựa, thực tế không chỉ thiên mã, cả linh thú cũng được tham dự, mục quang của gã sắc bén, tùy tiện liếc một vòng là nhận ra những linh thú trứ danh về phi hành. Có cả Tây phương thiên sứ tham gia nên mới thấy mấy con độc giác thánh thú đầu mọc sừng, lông trắng toát, lưng có cánh đứng trong hàng ngũ.
Vì sợ các nài đua sử dụng pháp thuật gian trá nên thân phận của họ được hạn chế chặt chẽ, nhưng thien ã dự đua lại không chịu ước lệ nào.
Nhạc Bằng hiện tại ăn mặc theo lối Ấn Độ khổ hành tăng, không tiện sử dụng pháp thuật hoa dạng, nhưng nhờ có nhiều thứ hay ho nên chút việc cỏn con này không làm khó được gã, ảo hóa ra một đóa kim sắc liên hoa, đường kính chừng hơn mười mét – thật ra không lớn lắm, nhưng hai người nhảy lên, dù ngồi hay nằm đều thoải mái, thích hợp hơn đứng trên đài quan sát nhiều. Nhạc Bằng không cần bay lên cao lắm cũng quan sát được toàn trường.
Thiên mã dự đau hiện đều tụ tập tại một nơi, nhưng linh thú bình thường được nâng niu, giờ phún vân thổ vụ, mắt lóe điện quang, có con thiên mã trên mình yên vụ liễu nhiễu, tử hà hồng vân hộ thể. Thiên mã dù gì cũng là thần thú linh câu, hiếm khi đặt chân xuống đất, đa phần dưới vó cuồn cuộn mây khói, lúc nào cũng có thể cưỡi gió bay đi.
Nhạc Bằng ngồi trên kim sắc liên đài, nhìn thấy thiên mã siêu quang của mình, nữ kị thủ Lộ Hồng không hiểu được huấn luyện thế nào mà anh tư rờ rỡ, hết sức tự tin, toàn thân lóe sáng, không hiểu đang giao lưu gì đó với thiên mã siêu quang, tựa hồ rất có giao tình.
Tùy ý thực hiện một động tác, gã thầm tính toán chỉ số năng lượng của đàn thiên mã, lẩm bẩm: “Ha ha, thật sự cũng có mấy con súc sinh đẳng cấp không tệ, nhưng còn non lắm.”