Thiên Bảo Phục Yêu Lục

Quyển 2 - Chương 47: Cổ Hán thi binh



Hắn đã chết… Người chết?! Hồng Tuấn hô to một tiếng, “Lý Cảnh Lung!”

Hồng Tuấn chưa từng thấy qua yêu quái nào như thế này, lui ra sau mấy bước, mở Ngũ Sắc Thần Quang che chắn toàn thân, binh sĩ mặc giáp trụ ngày một đông hơn, phải đến hai mươi tên tiến đến chỗ hắn chém tới tấp. Hồng Tuấn hét lên một tiếng, triệu hồi phi đao, một đao chém đứt đôi người binh sĩ kia, nhưng hắn vẫn còn sống, kêu rên mấy tiếng, hai tay bám vào đất, vẫn cố bò đến chỗ Hồng Tuấn.

Bóng đen ào ào vượt qua Trường Thành, từ trên cao nhảy xuống. Từ sâu trong rừng cây thi binh ngày càng nhiều hơn, vọt về phía Hồng Tuấn, Hồng Tuấn vẫn chống đỡ bằng Ngũ Sắc Thần Quang, muốn tìm đường lui, liền lấy phi đao ra chém tứ tung, dù nhiều binh sĩ bị chém đứt cả người nhưng không làm cách nào giết được.

Hồng Tuấn dùng Ngũ Sắc Thần Quang như tấm thuẫn, đẩy đám thi binh bay thẳng ra ngoài, lúc này có một thi binh đánh lén sau lưng, trèo lên lưng hắn.

Hồng Tuấn nhịn không được, quát to: “Cút đi!”

Yêu quái bình thường hắn đều không sợ nhưng trên đất đầy xác người chết thực sự quỷ dị, số lượng lại còn tăng thêm, mà quan trọng nhất chính là…

Giết mà không chết!

Hồng Tuấn ném một thi binh qua vai, lại càng có thêm binh sĩ tiến đến, trước khi hắn bị đám thi binh chồm đến…

… Một mũi tên mang theo bạch quang từ dưới Trường Thành phóng đến, bay hơn năm mươi bước, gào rít vượt qua dòng suối, bắn thẳng vào mũi giáp của thi binh. “Phập” một tiếng, thi binh kia ngã xuống, bất động.

Lý Cảnh Lung hô: “Chạy mau!”

Hồng Tuấn đẩy đám binh sĩ, chạy về phía dưới Trường Thành, Lý Cảnh Lung kéo cung, từ trong doanh phòng xông ra, vừa chạy vừa nghe ngóng động tĩnh xác định vị trí, liên tiếp rút tên, kéo cung, tên bay ào ào, trong bóng tối mang theo sức mạnh Tâm Đăng như một cơn mưa sao băng, lướt qua bên người Hồng Tuấn.

Như ánh lửa nở rộ, chiếu sáng cả Hồng Tuấn, mỗi một mũi tên bắn trúng binh sĩ liền nằm im trên đất. Hồng Tuấn chạy đến chỗ Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung túm tay đẩy Hồng Tuấn ra sau lưng. Từ bên trên Trường Thành lại có thêm nhiều thi binh nữa nhảy xuống, giơ vũ khí vọt về hướng hai người.!

Hồng Tuấn cầm phi đao, nhìn về khu vực lân cận, chỉ thấy tiếng binh sĩ khàn giọng gọi nhau, trong tay cầm binh khí, từng bước tiến gần, Hồng Tuấn nói: “Chạy mau!”

Lý Cảnh Lung bảo hộ Hồng Tuấn ở sau lưng, binh sĩ vọt tới bên cạnh, Lý Cảnh Lung đổi cung thay kiếm, vận toàn bộ sức lực, quát to đồng thời rút kiếm chém một phát.

Đất bằng nổ tung, tuyết hất ngược, ánh sáng Tâm Đăng bỗng nhiên bộc phát, tạo thành làn sóng quét ngang, thi binh kêu rên, trong luồng ánh sáng kia bọn chúng ầm ầm ngã xuống đất, mũ giáp lăn lóc.

Lý Cảnh Lung dùng kiếm chống xuống, trái tim co rút lại, thở hổn hển. Hồng Tuấn vội vàng đỡ lấy hắn, lúc này ấn ký Viên Côn để lại trên ngực Lý Cảnh Lung đang phát sáng nhàn nhạt, bảo vệ tâm mạch của hắn.

Lý Cảnh Lung thở dài một hơi, nghe thấy tiếng động từ đằng xa, địch nhân hình như đang rút lui. Lý Cảnh Lung nói: “Trong mơ thấy ngươi gọi ta, không nghĩ mở mắt ra đúng là như vậy… Không bị thương chứ?”

Hồng Tuấn quay đầu nhìn binh sĩ ngã xuống bốn phía, lẩm bẩm, “Đây đều là người chết sao?”

Sâu trong núi bên ngoài Gia Dự quan.

Cung tên trong tay Mạc Nhật Căn đã giương sẵn, hướng về phía rừng cây.

Lục Hứa mờ mịt ngồi bên cạnh, hai người cùng mai phục sau lùm cây. Mạc Nhật Căn cảnh giác quan sát động tĩnh, Lục Hứa nhíu mày, chờ hết cả kiễn nhẫn rồi, muốn rời đi.

“Suỵt!” Mạc Nhật Căn hiệu cho Lục Hứa, “Sắp đến rồi, đừng đi.” Nói xong kéo cung nhắm thẳng vào chỗ sâu trong rừng cây.

Đinh Đầu Thất Tiễn bắn ra, con thú phía sau bụi cây hét lên rồi ngã gục.

Lục Hứa: “!!!”

Mạc Nhật Căn lôi ra một con gấu, mũi tên xuyên từ mắt phải bắn thủng đầu nó, một tên mất mạng. Hắn đặt con gấu nằm trước mặt, chắp tay trước ngực, khẽ khom người, lại vác con gấu lên, lảo đảo đi xuống núi, còn gọi Lục Hứa, “Đi thôi.”

Gia Dự quan trước giờ là nơi tụ hợp của các thương nhân tứ xứ, khi rời Trường An, Mạc Nhật Căn cũng không mang nhiều lộ phí, mua quần áo, lại chăm sóc cho Lục Hứa, tiền đã tiêu hết rồi, đành phải đi săn gấu bán lấy chút tiền.

Con gấu nằm trước mặt Mạc Nhật Căn, Mạc Nhật Căn khoanh tay, mang diện cụ, một chân dẫm lên con gấu, nhìn về phía người đi đường.

“Đến tối sẽ mang ngươi đi ăn cơm.” Mạc Nhật Căn nói với Lục Hứa.

Lục Hứa khoanh chân ngồi một bên, cầm chủy thủ, cẩn thận đẽo gọt một khối gỗ. Mạc Nhật Căn quan sát hắn một lát, thấy thanh niên này rất an tĩnh, đi đường cũng không làm chuyện phiền phức, dường như chỉ cần sống sót, hắn sẽ không nổi điên. Mà với việc ăn uống cũng chẳng đòi hỏi gì, không như Hồng Tuấn món gì cũng muốn nếm thử, Mạc Nhật Căn bên cạnh họ một thời gian, ít nhiều nhìn ra được Lý Cảnh Lung đặc biệt chiếu cố Hồng Tuấn.

Có vài người, sinh ra đã muốn đi chăm sóc người khác.

“Ai? Đây là… Ngài là…”

Một hành thương đi qua phiên chợ, thấy Mạc Nhật Căn đang bày bán một con gấu, nháy mắt liền kinh ngạc, hoảng hốt gọi: “Ân công! Ân công!”

Mạc Nhật Căn cảm thấy mất tự nhiên, cuống quýt ra hiệu cho hắn im lặng, “Đừng hô! Đừng hô!”

Trong phiên chợ, không ít người nghe thấy liền nhìn về phía Mạc Nhật Căn, có người nhận ra mặt nạ, nói: “A đây không phải Triều La Môn sao?”

Mạc Nhật Căn hít một ngụm khí lạnh, Lục Hứa nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Mặc Nhật Căn, nói “Triều La Môn.”

“Đừng có gọi.” Mạc Nhật Căn nói.

“Là vị đại hiệp kia!”

“Ân công!” Thương nhân vội nói, “Lần trước ở cổ đạo Bố Lạp, người cứu tiểu nhân một mạng, sau đó tiểu nhân không biết làm thế nào báo đáp người, ngoài Trường Thành đều không có tung tích ân công…”

Mạc Nhật Căn vội nói: “Không cần báo đáp, ngươi sang kia đi. Ta còn phải đem bán con gấu này rồi đi Bắc thượng…”

Thương nhân liền quỳ trước mặt Mặc Nhật Căn, gọi vợ con đến, “Mau gọi ân công!”

Nhất thời tiếng “Ân công” vang lên, trong chợ không ít người hiếu kì vậy lại xem, lại có một thợ săn được Mạc Nhật Căn cứu, hô: “Triều La Môn! Ân nhân!”

Mạc Nhật Căn: “…”

Trong chợ hỗn loạn, thương nhân kia nhớ ra điều gì, móc một cái hộp, bên trong có mười lượng vàng, nói: “Ân công không chê…”

Mạc Nhật Căn vội vàng từ chối, thương nhân lại một mực muốn cảm tạ, cái hộp trước mặt Lục Hứa cứ đẩy đi đẩy lại, ánh mắt Lục Hứa mê man nhìn theo.

Người càng ngày càng nhiều, Mạc Nhật Căn vừa từ chối, lại vừa cả giận nói: “Đừng có đến xem náo nhiệt! Các ngươi đến mua con gấu này cho ta đi!”

Con gấu kia đáng giá không ít tiền, nhưng mọi người đều không dám một mình mua cả con gấu, thương nhân lại quỳ xuống trước mặt, Mạc Nhật Căn nhanh trí: “Ta thu tiền, gấu đưa ngươi. Lục Hứa, chúng ta đi.”

Mạc Nhật Căn cầm lấy cái hộp, mang theo Lục Hứa vội vàng bỏ đi.

Lục Hứa nói: “Triều La Môn.”

Mạc Nhật Căn để Lục Hứa lên ngựa, rồi phi thân lên, vung cương hô “Giá!” phi ngựa chạy trối chết.

Trưa hôm đó, một tiểu trấn ngoài Gia Dự quan, Mạc Nhật Căn ở lại trong một căn nhà dân, Lục Hứa vẫn ngồi khắc gỗ, nói: “Triều La Môn, ân công”

Mạc Nhật Căn lau đôi giày săn bằng da, nói: “Triều La môn là “Lệ Minh tinh”. Là ngoại hiệu bọn họ đặt cho ta.”

“Lệ Minh tinh.” Lục Hứa lại nói, “Ân công.”

Mạc Nhật Căn lẩm bẩm một mình, “Thế gian người khổ cực quá nhiều, cha ta khi xưa thường nói, để ta đi xem những khổ ải nhân gian mà tự ngẫm lại mình…”

Lục Hứa vẫn cúi đầu đẽo gọt, Mạc Nhật Căn tự giễu: “Ngày trước còn muốn làm đại hiệp, đi khắp nơi cứu người, giúp người. Giờ nghĩ lại thực quá khờ.”

Lục Hứa ngáp một cái, Mạc Nhật Căn nói: “Ngủ thôi.”

Khi rời Du Lâm, Mạc Nhật Căn đưa Lục Hứa đến tiệm may. Lục Hứa trong thấy người tái ngoại mặc một thân võ phục trắng tinh thì cứ nhìn theo mãi, Mạc Nhật Căn biết trinh sát bắc địa thường mang hai bộ đồ, một bộ dạ hành màu đen dùng khi thi hành nhiệm vụ, một bộ võ phục màu trắng để ẩn thân vào tuyết. Chắc hắn cảm thấy quen thuộc liền mua cho hắn.

Lục Hứa dáng người rất đẹp, có cơ bắp rõ nét, mặc một thân bạch y, mày rậm mắt sáng, mũi cao mắt sâu, như người Hồ hỗn huyết, Mạc Nhật Căn nhìn hắn một lúc, nói: “Cha mẹ ngươi có phải người Thất Vi không?”

Lục Hứa không trả lời, Mạc Nhật Căn vỗ nhẹ lên ngực hắn, nằm xuống bên cạnh, cầm lấy tượng gỗ bên gối Lục Hứa, phát hiện ra là một con mẫu lộc nho nhỏ.

Phủ Lương Châu, binh mã ra ra vào vào, như gặp đại dịch.

Lý Cảnh Lung hắt xì một cái, phòng hàn chưa khỏi hẳn, Hồng Tuấn đưa hắn một chiếc khăn lau mũi. Khi đến Lương Châu, đưa thủ dụ của Thái tử, thủ thành liền không dám vô lễ, đưa bọn họ vào phủ tướng quân luôn.

Lý Cảnh Lung đi vào trong sảnh, quăng ra một bao vải, bên trong lẻng xẻng khôi giáp đã rỉ sét còn dính bùn đất.

“Lương Châu vốn không giống Trường An, mong Lý trưởng sử bao dung.” Vệ binh dâng canh gừng chống lạnh, Lý Cảnh Lung vội vàng đỡ bằng cả hai tay rồi cảm tạ.

Lý Cảnh Lung đặc biệt căn dặn Hồng Tuấn, ở đây đều là binh sĩ quốc gia hết lòng bảo vệ biên cương, không được vô lễ.

Khi đang nói chuyện, có tướng lĩnh tiến đến, chính là Tam phẩm Tuần tra vệ Hà Tây, Trương Hạo, lĩnh chức Vân Huy tướng quân, ngang hàng với Khu ma tư trưởng sử, hình như Lý Cảnh Lung giữ chức Uy Trung lang tướng, hai người đứng dậy hành lễ, Trương Hạo vừa đến đã cởi mũ giáp, cười nói: “Ai! Lý tướng quân, kính vọng đã lâu!”

Lý Cảnh Lung che mũi, liên tục gật đầu, nãy xì mũi liên tục nên có hơi đau.

“Hàn quốc công vừa có việc ra ngoài, lát sau sẽ về.” Trương Hạo xoay cổ chân, rõ ràng là dáng dấp của một tên lính càn quấy, cười nói, “Ta dẫn hai người ra ngoài chơi một chút nhé?”

Lý Cảnh Lung khoát tay, Trương Hạo còn nói: “Ngươi có đưa phu nhân đi cùng không? Có phải tiểu huynh đệ này không, không sao, tiểu huynh đệ cũng có thể là phu nhân… Chỗ chúng ta…”

Hồng Tuấn hết sức khó xử, nói: “Trương tướng quân, ta là Khu ma tư Khổng Hồng Tuấn.”

Trương Hạo kinh ngạc, “Ngươi cũng là Khu ma sư? Ngươi chơi đàn sao? Sao lại không mang bội kiếm cũng chẳng có cung?”

Hồng Tuấn liếc Lý Cảnh Lung một cái, trong tay xuất hiện bốn thanh phi đao, xoay hai vòng để Trương Hạo nhìn xem, bốn thanh phi đao xoay vòng tới tới lui lui quanh năm ngón tay, Trương Hạo nhìn thấy chỉ pháp liền không dám lỗ mãng nữa, biết nếu đắc tội thiếu niên này, một thanh phi đao kia trong nháy mắt có thể xuyên thủng cổ họng mình.

“Đắc tội, chỉ đùa một chút thôi đừng để bụng.” Trương Hạo cười nói.

Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn đều nói không sao, Trương Hạo liền liếc giáp sắt trên mặt đất kia, trong mắt hiện lên vẻ tò mò.

Lý Cảnh Lung nói: “Ta đã báo cho quan doanh đến hiện trường kiểm tra.”

Hai người chạy thẳng một mạch đến Lương Châu, thi thể không mang theo được, Lý Cảnh Lung dọc đường gặp quan doanh liền bảo binh sĩ đến kiểm tra chỗ hôm trước Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn nghỉ chân.

“Đây là…” Trương Hạo nói, “Áo giáp ở đâu vậy? Cổ vật sao?

Lý Cảnh Lung chặn mũi, đem mọi chuyện kể lại, biểu tình Trương Hạo cực kỳ quái dị, giống như kẻ ngu bị người khác lừa gạt, thầm nghĩ có phải Lý Cảnh Lung sốt cao nhìn thành ảo giác hay không.

Lý Cảnh Lung biết hắn không tin, vốn định đưa một cái xác chết theo, nhưng thi binh bị Tâm Đăng đánh gục đều trở thành thi thể bình thường, mang cái xác đến cho bọn họ nhìn thì có ích lợi gì?

“Hẳn là nên bắt một con còn sống.” Lý Cảnh Lung nói.

“Thây sống sao?” Hồng Tuấn nghĩ đến liền run rẩy, hắn vốn không sợ yêu quái, nhưng người chết nằm bên cạnh, vẫn là không thoải mái.

Nói như vậy nhưng cảm giác có gì đó vẫn không đúng.

“Kinh thành giờ thế nào rồi? Nhiều năm rồi ta không trở về.” Trương Hạo không hỏi nhiều về mấy cái thây sống mà quan tâm thế cục Trường An bây giờ, Lý Cảnh Lung vừa nghe là biết hắn không tin chuyện kia, đáp: “Bệ hạ thân thể vẫn khỏe.”

Một lát sau, Lý Cảnh Lung hỏi: “Bốn trấn biên giới, các ngươi đều đã đi kiểm tra?”

Trương Hạo cười nói: “Vẫn còn dùng được, đã phái trú binh đến.”

Lý Cảnh Lung hỏi: “Hiện trường còn chứng cứ gì không?”

Trương Hạo lắc đầu: “Không có.”

“Là người Hồi Hột?”

“Khó mà nói, đợi Hàn Quốc công xử lý thôi.” Trương Hạo đáp.

Nếu Lý Cảnh Lung lại hỏi, Trương Hạo sẽ lại hỏi tình hình Trường An, Lý Cảnh Lung một mực truy vấn, cuối cùng Trương Hạo đành nói: “Lý tướng quân, chúng ta đều chỉ là binh sĩ, có mấy lời ta không tiện nói, mong ngại rộng lượng bỏ qua.”

Đại Đường trọng võ, nam nhi lấy việc nhập ngũ lĩnh quân làm vinh quang, Lý Cảnh Lung tự nhiên biết ý của Trương Hạo, nội bộ không chừng có vấn đề khó nói, là Trương Hạo không muốn nhắc đến.

“Sau đây gặp Quốc công, xin ngài ngàn vạn…”

“Đã biết.” Lý Cảnh Lung đáp.

“Như vậy để nghe ngóng một chút…” Lý Cảnh Lung đang định hỏi, Ca Thư Hàn đã trở về.

Ca Thư Hàn thân hình cao lớn, giọng nói như chuông đồng, ở ngoài đã: “Triều đình sao lại phái người đến?”

Mọi người đứng dậy, Hồng Tuấn thấy người kia tiến đến, liền giật mình, chỉ thấy Ca Thư Hàn lúc vào phòng còn suýt va vào cửa, Trương Hạo liền tiến tới đỡ, thấy một lão giả cao lớn thô kệch, mặt mũi đỏ bừng, cổ cũng đỏ, uy phong lẫm liệt, lại còn cao hơn Lý Cảnh Lung nửa cái đầu, đến ghế chủ vị ngồi xuống, lúc ngồi xuống cái ghế cũng rung rung.

Lý Cảnh Lung vội bái kiến lão tướng quân, Hồng Tuấn nói: “Ngươi uống say rồi.”

“Hồ!” Ca Thư Hàn hét lớn một tiếng, “Không có say! Không có say! Mang thêm mười vò!”

Một quan văn trung niên đi theo vào, cầm áo choàng, khoác lên vai Ca Thư Hàn, hướng Lý Cảnh Lung chào hỏi: “Lương Châu quận Thứ sử, Tần Lượng.”

Mọi người hỏi han qua loa, Tần Lượng còn nói: “Tướng quân khao quân nhân dịp lập đông, vừa uống rượu về.”

Lý Cảnh Lung gật đầu, Ca Thư Hàn nghiêng người dựa vào tháp, mắt nhắm lại, lại có thị nữ bê canh giải rượu đến, Ca Thư Hàn uống hai ngụm, thở dài một hơi, nói: “Nói đi, Trường An lại có việc gì? Ngươi tên gì? Ai phái tới?”

Lý Cảnh Lung thấy Ca Thư Hàn thân đầy mùi rượu, nhưng vẫn làm việc tỉnh táo thế này, Khâm sát Ngự sử cũng không dám vạch tội hắn uống rượu khi làm việc, đành phải nói: “Quốc công, ti chức phụng mệnh Thái tử đến điều tra sự việc đồ bốn thành ở tây bắc.”

Lời vừa nói ra, trong sảnh lập tức im lặng, Trương Hạo trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt “Bỏ mẹ rồi.” Tần Lượng cũng biểu tình không biết làm sao.

Ca Thư Hàn trợn hai mắt, nói: “Ngươi vừa nói gì?”

Lúc này, Hồng Tuấn cũng cảm nhận được sát ý, trong lòng nghĩ rằng có phải chuyện này không được nói đến hay không?

“Có ý gì?” Ca Thư Hàn ngồi thẳng, nhìn chằm chằm Lý Cảnh Lung, gằn từng chữ, “Ngươi quay về bảo với Thái tử, Lương Châu là địa hạt của lão phu, đừng có nghe đồn đại mà xen vào việc của người khác!”

Lý Cảnh Lung lập tức hiểu ra, Ca Thư Hàn không muốn triều đình phái người đến giám sát, nghĩ thầm mình đã bị Lý Hanh cài bẫy rồi, trước khi rời Trường An không hề nhắc nhở hắn một câu.

“Đó không phải lời đồn đại, tướng quân…”

“Ngươi cút ngay ra ngoài cho ta!” Ca Thư Hàn giận dữ hét lên, “Lão phu không cần biết ngươi là ai! Ai phái tới! Cho dù là bệ hạ phái đi ta cũng không cần!

Hồng Tuấn quan sát Ca Thư Hàn, hắn bị mắng thì thôi đi, nhưng Lý Cảnh Lung bị mắng Hồng Tuấn lại đầy một bụng lửa muốn cãi lại. Lý Cảnh Lung ra hiệu không nên vọng động, còn mỉm cười với Ca Thư Hàn.

Ca Thư Hàn hít sâu một hơi, nói: “Ngươi cười cái gì?”

Lý Cảnh Lung nói: “Quốc công, người có điểm không biết.”

“Ngươi nói xem”, Ca Thư Hàn đáp, “Hôm nay ta để ngươi nói cho xong, ngươi là Lý Cảnh Lung phải không? Lão phu tòng quân đã năm mươi năm nay, ngươi là người đầu tiên.”

“Đi thôi.” Hồng Tuấn nhỏ giọng nói.

Lý Cảnh Lung khoát tay, ra hiệu Ca Thư Hàn nhìn phía mặt đất, khom người nhặt một mảnh áo giáp, đưa ra, “Quốc công đã nhìn thấy áo giáp này bao giờ chưa?”

Ca Thư Hàn khẽ giật mình, Tần Lượng sợ Lý Cảnh Lung nói lời lỗ mãng khiến Ca Thư Hàn lại nộ khí xung thiên, liền xen vào một câu: “Lý trưởng sử nhặt được ở đâu vậy?”

Lý Cảnh Lung đáp: “Trên thân người, ở dưới Trường Thành cách đây một trăm hai mươi dặm.”

“Không thể nào.” Tần Lượng nói, “Đây là áo giáp thời Hán, còn gỉ rồi.”

Ca Thư Hàn nheo mắt, dò xét Lý Cảnh Lung, không biết trong hồ lô bán thuốc gì.

Lý Cảnh Lung đáp: “Chính là như vậy, áo giáp thời Hán, người mặc cũng là người thời Hán.”

“Cái gì!” Ca Thư Hàn còn tưởng mình nghe nhầm.

Tần Lượng cau mày, Trương Hạo thì muốn cười nhưng phải nhịn lại.

“Hoặc nói là thi” Lý Cảnh Lung nói tiếp, “Hàng ngàn hàng vạn thi binh, xác chết vùng dậy, bọn chúng đồ bốn thành biên cương, vượt qua Trường Thành, hành động ngay ở Lương Châu này.”

Trong sảnh yên lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi.

Một lúc lâu sau.

Ca Thư Hàn lạnh giọng hỏi: “Nói xong rồi?”

Lý Cảnh Lung đạp: “Quốc công, đây là tình hình thực tế.”

Ca Thư Hàn nghe như nghe chuyện hài, nói: “Lý Cảnh Lung! Ngươi ngàn dặm xa xôi từ Trường An đến, chính là phụng mệnh Thái tự, viện một cái chuyện cười coi lão phu như hầu tử mà trêu chọc sao?”

Lý Cảnh Lung cầm mụ trụ kia, trầm ngâm: “Không thì, đêm qua ta ác chiến một hồi, ở dưới Trường Thành còn lưu lại không ít thi thể, lấy kỹ nghệ độc môn đánh bại chúng, cũng đã báo cho quan doanh, hẳn là quân đóng ở Trường Thành đã đến kiểm tra…”

Ca Thư Hàn lại quan sát Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung vân đạm phong khinh nói: “Ti chức lấy đầu mình ra đảm bảo, chỉ cần đưa thi thể đến, sẽ chứng minh chân tướng rõ ràng…”

“Được! Đây chính là do ngươi nói!” Ca Thư Hàn lập tức đồng ý, “Cái đầu trên cổ ngươi, Lý Cảnh Lung, ngươi nhớ lấy!”

Lý Cảnh Lung: ” …”

“Cái này…” Tần Lượng nói, “Quốc công, Lý trưởng sử là Thái tử…”

“Cái này!” Lý Cảnh Lung lập tức nói, “Chờ một chức! Quốc công! Ti chức bất quá là thuận miệng…”

Ca Thư Hàn lạnh lùng: “Trong quân không nói đùa, các vị đều nghe thấy cũng làm chứng luôn.” Vừa nói vừa quan sát Lý Cảnh Lung, “Lão phu hy vọng ngươi không bịa chuyện.”

Hồng Tuấn hỏi: “Đầu trên cổ là ý gì?”

Lý Cảnh Lung: “…”

“Chính là chặt đầu ta.” Lý Cảnh Lung nói.

Hồng Tuấn lập tức nhảy dựng lên, nói: “Sao như vậy được! Sao lại để hắn chặt đầu ngươi!”

Lý Cảnh Lung nói: “Ta làm sao biết được?! Lúc trước trong Long Võ quân mọi người đều nói như vậy!”

Hồng Tuấn vội vàng nói với Ca Thư Hàn: “Không tính, vừa rồi không tính!”

Ca Thư Hàn một mặt nhìn đồ biểu cảm đờ đẫn, Hồng Tuấn không ngừng quấy rầy, nhưng đúng lúc này, chỗ quan doanh phái trinh sát đến, bên ngoài hô: “Báo! Quan doanh Trường Thành có tin báo!”

Ca Thư Hàn bỗng nhiên trợn hai mắt, nói: “Truyền vào!”

Một trinh sát tiến vào, Lý Cảnh Lung nói: “Làm sao?”

“Ngươi là Lý Cảnh Lung trưởng sử đúng không?” Trinh sát kia mờ mịt nói, “Rừng cây bên khe suối, không có thi thể nào cả.”

Lý Cảnh Lung: “…”

Hồng Tuấn nói: “Không có sao? Sao có thể như vậy?!”

Trinh sát nói: “Chính xác là như vậy, cái gì cũng không có!”

Ca Thư Hàn nói: “Người đâu! Đem Lý Cảnh Lung ra…”

Lý Cảnh Lung: “Hồng Tuấn, chạy mau!”

Hồng Tuấn chưa kịp hoàn hồn, Lý Cảnh Lung dứt khoát kéo hắn, gầm lên một tiếng xông ra ngoài.

____________________

Cổ Hán thi binh: thây sống binh sĩ thời Hán.

Thi binh: xác sống binh sĩ, gọi thi binh cho vắn tắt nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.