Trong phòng nhìn qua coi như sạch sẽ, nhưng lâu rồi không người ở, những góc xó xỉnh bên trong vẫn bẩn vô cùng. Tiêu Ninh không nghe lời Vương Hoa tìm người giúp việc theo giờ, dù sao thì thứ bảy cũng không bận gì, liền kéo ống tay áo quét dọn nhà cửa. Buổi trưa, hắn gõ cửa nhà Đan Hải Minh, nghĩ có thể cùng nhau ăn cơm, nhưng trong nhà không có ai, chắc là có việc nên ra ngoài rồi.
Quả nhiên vẫn rất bận bịu?
Việc Tiêu Ninh cần làm hôm nay cũng nhiều, phân chia xúc xích, nấm, hoa quả sấy… rồi đóng gói gửi chuyển phát nhanh,sau đó gọi điện thoại cho Trần Thục Vân, “Con vừa gửi cho cô chú một vài đặc sản, có lẽ ba ngày sau sẽ đến.”
“Con có lòng quá rồi, tiểu Ninh.” Âm thanh Trần Thục Vân mang theo ý cười, “Món tráng miệng lần trước con gửi cả nhà vẫn chưa ăn hết đâu.”
Nghe vậy, cảm thấy rất ấm áp, Tiêu Ninh hỏi, “Những thứ đó đã lâu rồi, ăn không hết thì cô chú cứ vất đi. Lần này con gửi xúc xích Vân Nam, và sơn trân hoa quả sấy, nếu đem ra nấu canh cũng rất ngon. Thân thể chú sao rồi, có khỏe không ạ?”
“Vẫn khỏe, ông ấy đang ở đây, muốn nói chuyện với ông ấy không? Ai nha, ông ngượng ngùng gì chứ, lão già này.” Trần Thục Vân cười nhạo một phen, đổi giọng nói, “Lô Nham vẫn không gọi điện thoại về, nó có nói khi nào trở về không?” Rốt cuộc vì lo lắng cho con trai, Trần Thục Vân mới nói vài câu đã nhắc đến Lô Nham.
Tiêu Ninh chỉ có thể trả lời, “Gần đây công việc của cậu ấy khá bề bộn…”
“Ai, cô biết rồi, tuy rằng bận rộn, cũng phải chú ý thân thể nha. Nó có ăn uống đúng giờ không? Cuối tuần có thể nghỉ ngơi không? Các con sống nơi đó thời tiết nóng nực, cũng phải nhắc nó chú ý ăn uống cẩn thận chút, đừng ăn quá cay, dễ bực bội trong người, uống nhiều nước vào.” Trần Thục Vân nói một hơi không ngừng, “Còn nữa, những cô bạn gái trước đây của nó, cô này không thích, cô kia cũng không thích, nó rốt cuộc cùng thích dạng gì a? Có phải vì bận rộn công việc quá nên không có thời gian hẹn hò? Như vậy là không được, đã bao nhiêu tuổi rồi, nên suy nghĩ đi.”
Tiêu Ninh đều không dám chen lời vào.
Lô An Quốc bên kia ngắt lời, “Nói nhiều như vậy được rồi, đang cùng tiểu Ninh gọi điện thoại, chứ đâu phải với cùng đứa con trai của bà đâu.”
“Cái gì mà con trai của tôi? Đó không phải cũng là con trai của ông sao?” Trần Thục Vân đẩy điện thoại ra xa một chút, “Không phải tiểu Ninh và Lô Nham sống cùng nhau sao? Nhờ nó hỗ trợ quan tâm một chút a, ông không lo lắng cho con trai của ông nhưng tôi thì rất lo.”
Sau đó bà kéo điện thoại lại gần, “Tiểu Ninh a, con lúc nào cũng cẩn thận, nhớ chăm sóc Lô Nham nhiều chút nha. Nói với nó, khi nào đến kỳ nghỉ, thì hãy trở về thăm nhà, vé máy bay cô mua giúp nó.”
Tiêu Ninh vẫn luôn cười nghe hết, “Được, con biết rồi.”
Hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ, Tiểu Hắc cuối cùng cũng được thả ra ngoài, lúc này cọ cọ quanh chân Tiêu Ninh. Cúp điện thoại, Tiêu Ninh cúi xuống chiều chuộng vuốt ve lông nó, đem nó bế lên, “Đói bụng?”
Tiểu Hắc nhẹ nhàng liếm liếm cắn cắn ngón tay của hắn, thân thể nho nhỏ cực kỳ ấm áp.
Tiêu Ninh cảm nhận nhiệt độ trên người tiểu động vật kia, cân nhắc lúc nào liên lạc với Lô Nham mới thích hợp, đối phương tuyệt đối sẽ cố chấp giận dỗi trong khoảng thời gian dài, mà nếu muốn Hạ Ly tiếp nhận mình thì không biết phải đợi đến bao giờ.
Hai ngày, nay hắn kỳ thực cũng không nghiêm túc suy nghĩ, nhưng bây giờ hình như đại não mình đã ra quyết định. Hắn tự nhiên vẫn xem Lô Nham là bạn tốt, cũng sẽ ở vị trí bạn tốt mà quan tâm Lô Nham.
Tiền Lô gia giúp hắn có thể trả, nhưng ân tình thì dù cố gắng đến đâu cũng không thể nào trả hết được.
Hơn nữa, hắn và Lô Nham quen biết nhau lâu như vậy không phải giả, Lô Nham dù sao cũng không hiểu rõ tình hình, và cũng chưa thật sự làm gì có lỗi với hắn, nói năng ích kỷ như thế, bất quá chỉ là thị sủng nhi kiêu (*) mà thôi.
(*) Được chiều chuộng nên kiêu ngạo
Thực sự mà nói, ai cũng phải cố gắng làm việc, cẩn trọng sinh hoạt, cân nhắc phòng ở, cân nhắc các khoản để dành, cân nhắc tương lai, cân nhắc người lớn trong nhà, cân nhắc sủng vật trong nhà, cân nhắc giá trị của chính mình, và cũng không thể nói rõ điều gì là quan trọng nhất.
Có gì quá mức đâu?
Sau khi thoát khỏi chuỗi suy nghĩ kia, Tiêu Ninh trái lại cảm thấy buồn cười vừa đáng yêu.
“Meo Meo?” Tiểu Hắc không hiểu tại sao chủ nhân của mình bỗng dưng cười rộ lên, thấy hắn vẫn luôn không đáp ứng thỉnh cầu đòi ăn của mình, nổi nóng quẩy đuôi, chạy đi.
*
Ngày hôm sau, Tiêu Ninh sáng sớm đã thức dậy, ăn bánh mì cho bữa sáng, đem mình chuẩn bị ngăn nắp, sạch sẽ, chỉnh tề, cũng không dám để Tiểu Hắc lên người, sợ làm quần áo nhăn nheo hoặc lưu lại lông mèo.
Vì vậy Tiểu Hắc liên tục chiến đấu ở trong khu nhà của nó, tại giá leo cho mèo mà Tiêu Ninh mua, bò lên trèo xuống không ngừng, rồi ngồi xổm ở nơi cao nhất trên bình đài, không chịu xuống dưới, om sòm réo meo meo, dùng bộ dáng của một con mèo rụt rè đáng thương nhất thế giới biểu đạt oan ức của mình.
Cuối cùng cũng làm Tiêu Ninh không đành lòng, vẫn là đứng đem nó ôm xuống.
Cửa phòng mở.
Không cần đoán thì đã biết là Đan Hải Minh tới, Tiêu Ninh ôm mèo đi mở cửa, “Lúc này đi?”
Bây giờ vẫn chưa tới 10 giờ, Tiêu Ninh lại hỏi, “Đã ăn chưa?”
“Lát nữa ăn cơm trưa.” Không trả lời hắn, Đan Hải Minh đưa tay sờ sờ Tiểu Hắc đang nháo trong ngực hắn, có lẽ ấn tượng về chuyện bị xách đi trêu chọc chó đã quá khắc sâu trong lòng nó, Tiểu Hắc vô cùng không nể mặt cậu, uốn tới ẹo lui muốn tránh xa ra.
Đan Hải Minh một chút cũng không thèm để ý, “Đã chuẩn bị đồ ăn cho nó chưa?”
Cẩn thận tránh khỏi nanh vuốt con mèo nhà mình, đem Tiểu Hắc bỏ xuống nền nhà, Tiêu Ninh nói, “Hừm, đủ một ngày, nước cũng chuẩn bị rồi.”
Xoa xoa sống mũi, Đan Hải Minh tiếp lời, “Vậy đi thôi.”
*
Thời điểm ngồi trên xe, Đan Hải Minh lại xoa xoa sống mũi.
Tiêu Ninh không nhịn được hỏi, “Ngủ không ngon? Uống rượu?”
“Ừm.” Một hơi liền đem hai vấn đề trả lời, tâm tình Đan Hải Minh không tốt nói, “Sáng hôm qua tham gia một cuộc Lộ diễn, sau đó bị kéo đi xã giao cả đêm.”
Rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, mặc dù cậu biểu hiện buồn bã ỉu xìu, nhưng nhìn mặt thì không có chút suy sụp tinh thần nào.
Lộ diễn là bên phía đầu tư chứng khoán gì đó, Tiêu Ninh vẫn luôn không hiểu rõ được, nhìn Đan Hải Minh xác thực rất mệt mỏi, có lòng muốn để cậu nghỉ ngơi một lúc. Nhưng mà dù sao cũng chỉ là khahcs trong nhà người ta, người ngoài như hắn sao có thể tùy tiện an bài, đành phải giả vờ nói đùa, “Cậu mệt mỏi như vậy mà lái xe có sao không?”
Đan Hải Minh quả nhiên cho mặt mũi, cười nói, “Tôi có mua bảo hiểm.”
Hai người chạy đến cửa hàng bán hoa mà Tiêu Ninh đã đặt hoa trước, Tiêu Ninh xuống xe ôm một bó bách hợp, bên cạnh có một gian hàng bán điểm tâm, hắn mua bốn cái bánh bao và một hộp sữa đậu nành.
Hắn vừa ôm hoa lên xe, Đan Hải Minh liền liên tục nhảy mũi.
Tiêu Ninh kinh ngạc nói, “Cậu dị ứng với phấn hoa?”
Đan Hải Minh nhu nhu chóp mũi, bất mãn liếc nhìn bó hoa trong tay hắn, “Tôi đối với hết thảy mùi vị quá nồng đều dị ứng.”
Tiêu Ninh đem hoa bỏ phía sau, rồi mở cửa sổ của xe ra, bên ngoài gió thổi vù vù xuyên vào, nhiệt độ đương nhiên không thể so với điều hòa thích hợp trong xe, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
“Tôi mua vài cái bánh bao và sữa đậu nành, khi nào đến đèn đỏ thì ăn lót bụng trước đi.” Tiêu Ninh biết bọn họ đến Đan gia thế nào cũng sẽ không để Đan Hải Minh bị đói, nhưng mà đi trên đường như vậy không biết phải mất bao lâu, Đan Hải Minh tối hôm qua uống rượu chắc chắn cũng không ăn nhiều, dạ dày sẽ khó chịu.
Hai tay Đan Hải Minh tiếp tục lái xe, “Sữa đậu nành.”
Tiêu Ninh sửng sốt, liếc nhìn nhìn sữa đậu nành trong tay mình, ngẩn ngơ vài giây, mới không chắc chắn lấy ra hộp sữa nhựa, cắm ống hút vào. Có lẽ thấy Đan Hải Minh bày ra bộ dáng không rảnh tay, hắn hết cách đành nâng tay lên, đem ống hút sữa đậu nành tiến đến bên mép Đan Hải Minh.
Đan Hải Minh đầu hơi nghiêng một bên, hút liền vài ngụm rồi thả ra, hết sức chuyên chú nhìn thẳng phía trước.
Tiêu Ninh nhìn cậu hài lòng, gò má hơi có chút xuất thần.
Đan Hải Minh hỏi hắn, “Nhìn gì?”
Bị cậu hỏi quá đột ngột, Tiêu Ninh theo bản năng trả lời, “Cậu rất tuấn tú.”
Đan Hải Minh nghe vậy nhướng cao lông mày, di động tầm mắt liếc chéo hắn. Tiêu Ninh trong nháy mắt tỉnh táo trở lại, tuy rằng hắn thực sự nói thật, nhưng nam nhân và nữ nhân không giống nhau, dùng loại từ ngữ ca ngợi này ít nhiều có chút kỳ quái, có lẽ chỉ có tinh khiết thẳng nam mới không cảm thấy gì, chính là trong lòng Tiêu Ninh có quỷ, cho tới nay đều hết sức cẩn thận, đặc biệt rất kiêng kỵ những thứ này.
Hắn muốn nói gì đó lấp liếm cho qua, hé miệng mãi vẫn tìm không ra chuyện để nói. Bởi vì đó là Đan Hải Minh, trong thời gian ngắn như vậy, Tiêu Ninh dĩ nhiên đã không quen qua loa với cậu.
Nhất thời nghẹn lời, bầu không khí bên trong xe bởi vì hắn mà lúng túng.
“Tiêu Ninh.” Đan Hải Minh mở miệng hỏi, “Anh thật sự thích nam nhân phải không?”
Tiêu Ninh trong lòng trái lại dần dần bình tĩnh, hắn nhìn bên ngoài cửa sổ cười nói, “Không phải cậu đã sớm biết rồi sao?”
Tín hiệu đèn đỏ cản lại bọn họ.
Đan Hải Minh lấy qua túi nhựa, cầm bánh bao cắn một cái, “Ừm.”
Hắn nói, “Tôi xác thực biết.”
Trên mặt mang theo mỉm cười thoải mái, Tiêu Ninh quay đầu nhìn cậu.
Đan Hải Minh nghiêng đầu liếm liếm khóe môi, cũng làm người ta không thấy rõ, cậu rốt cuộc có phải hay không muốn bật cười, bất quá, tiếng nói của cậu vẫn rất nhẹ nhàng, “Tôi cũng vậy.”