Đan Hải Minh thay xong giày đi tới, ngồi ở trên bàn trà đối mặt với hắn, “Lúc nào.”
“Xem lúc nào có thời gian thì đi.” Tiêu Ninh cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời, “Tôi thấy có thể bà ấy thật sự muốn tìm tôi, chủ yếu là vì cô tôi bên kia cứ mãi cường điệu, cứ kéo dài như thế mãi cũng không tốt lắm.”
Tiêu Ninh tự giác không đem Trần Dĩnh để ở trong lòng, nhưng mà sự tình mình không thèm để ý cứ như thế luôn bất thình lình xuất hiện xung quanh, rất dễ khiến người ta tâm loạn, hơn nữa nếu Tiêu Tố Linh biết rõ bản thân mình điện thoại, Trần Dĩnh tự nhiên cũng sẽ biết.
Nói không chừng không bao lâu nữa, Trần Dĩnh sẽ đích thân tìm tới đây.
Thật ra thì có ý gì đây?
Tiêu Ninh không nghĩ ra, hắn đều sắp ba mươi tuổi rồi, sinh lý cũng tốt tâm lý cũng tốt, đã sớm cắt bỏ sữa mẹ (*), từ lâu hắn đã không còn là đứa nhỏ ngày ngày ngóng trông mẹ trở về nữa. Hắn lăn lộn trong xã hội không hơn không kém, công việc vững bước thăng tiến lên trên, đủ nuôi sống chính mình, có một hai người bạn tốt, còn có người yêu tri kỷ, thời khắc nhi lập chi niên trong tương lai, hết thảy đều chu toàn, vô cùng trọn vẹn.
Sự xuất hiện của Trần Dĩnh thật giống như một vết mực rẩy lên hai chữ “trọn vẹn” này, Tiêu Ninh mặc dù không nghĩ sẽ ảnh hưởng đến cái gì,nhưng nếu nhìn tổng thể, không phải chuyện như vậy.
Tiêu Ninh từ trong đáy lòng đã cảm giác mình không có bất kỳ sự kiên trì nào, chính như Đan Hải Minh nói lần trước vậy, hắn sẽ không cố ý đi gặp, cũng sẽ không cố ý lảng tránh.
Bao gồm cả chuyện này?
Đan Hải Minh không lên tiếng, vươn tay nặn nặn gương mặt của hắn, tại thời điểm Tiêu Ninh không nói gì quay đầu lại nhìn sang mới nhanh chóng nghiêng người hôn lên miệng hắn, giữa hai người đong đầy bầu không khí ôn nhu mà kiều diễm.
Sau đó Đan Hải Minh lên tiếng, “Đói bụng.”
“Vẫn chưa ăn sao?” Tiêu Ninh cũng không chê cậu sát phong cảnh, cau mày hỏi, “Canh hầm chắc cũng được rồi, tôi múc cho cậu một ít.” Trước khi tiến vào nhà bếp lại nói, “Trước tiên đi rửa tay đi.”
Đan Hải Minh sau khi rửa tay xong liền ngồi vào bên cạnh bàn ăn, Đường Đường sung sướng lăn lộn trên nền nhà biểu thị hoan nghênh, rồi chạy quanh ghế tựa, cậu cúi đầu đùa giỡn với nó.
Ngày hôm nay canh Tiêu Ninh hầm chính là xương xườn đậu xanh, thời tiết mùa hè ở A thị rất nóng, Ngô Di từng nói thể chất Đan Hải Minh thiên về nhiệt, Tiêu Ninh cũng rất yêu thích làm một ít canh thuốc mát mẻ. Hắn bưng một bát đầy đi ra liền thấy cảnh tượng này, nhíu nhíu mày, “Trước tiên đừng chơi với nó nữa. Đường Đường.”
Hắn hô một tiếng, kim mao tuy rằng đã ngừng động tác, nhưng cũng không chạy lại, chỉ đứng bên cạnh Đan Hải Minh mà nhìn hắn, hiển nhiên trời sinh nhận ra được ai mới là chủ nhân của gia đình này ( =))). Đan Hải Minh vỗ vỗ đầu của nó, “Đi tìm Tiểu Hắc đi.”
Đường Đường lúc này mới vẫy đuôi chậm rãi ly khai.
Tiêu Ninh đem canh thuốc đặt xuống trước mặt Đan Hải Minh, không thể làm gì khác hơn là nói, “Đường Đường mới đi tản bộ trở về, cả người rất hôi.”
Đan Hải Minh nghe vậy lông mày hơi hơi vểnh lên, rất có khiêu khích nhìn về phía hắn, đồng thời duỗi tay ra lấy thìa múc canh.
Tiêu Ninh nhanh chóng đoạt đi trước cậu, “Tại sao lại không ăn đồ ăn.”
“Trễ quá rồi nên lười ăn, trực tiếp ăn canh luôn.” Đan Hải Minh mấy cái liền xử lý bát nước canh hết sạch, cầm bát lên, muốn đứng dậy tiến vào nhà bếp, Tiêu Ninh lại gọi, “Ngồi đi, tôi vào lấy giúp cậu.”
Hắn cũng không đem theo chén, trực tiếp bưng luôn nồi ra, nhìn Đan Hải Minh từng ngụm từng ngụm ăn hơn nửa nồi còn chưa đã ngứa, như thế cổ động khiến Tiêu Ninh rất có cảm giác đạt được thành tựu, thế nhưng thời gian này ăn nhiều như vậy thật sự không tốt cho sức khỏe, “Đang là buổi tối, đừng ăn nhiều quá.”
Đan Hải Minh lại vươn tay ra múc canh, liếc mắt nhìn Tiêu Ninh một cái, “Làm chút vận động tiêu hóa là tốt rồi.”
Cậu mặc dù chỉ là thuận miệng nói, nhưng bên trong ánh mắt kia ý tứ hàm xúc ám chỉ vô cùng nồng nhiệt, nhìn đến Tiêu Ninh “…”.
Hứng thú của Tiêu Ninh đối với chuyện trên giường vẫn như cũ, không quá say mê, nhưng đối với yêu cầu của Đan Hải Minh, hắn liền thói quen, sẽ không chối từ, cho dù vừa mệt vừa buồn ngủ nhưng vẫn sẽ cố gắng chống đỡ phối hợp.
Ngược lại là Đan Hải Minh thở dài, “Nhìn anh ngoan ngoãn mặc cho bị bắt nạt như vậy, tôi thật sự không đành lòng khi dễ.”
Lúc này, Tiêu Ninh đã bị dằn vặt đến hơn nửa đêm, may mà, chỉ cần ngày hôm sau hắn phải đi làm, Đan Hải Minh đều sẽ dùng đồ bảo hộ, thời gian dọn dẹp tắm rửa thuận lợi rút ngắn thời gian đi không ít.
Thời điểm sáng hôm sau ăn điểm tâm, Đan Hải Minh đột nhiên hỏi, “Để mẹ tôi an bài nhé?”
Tiêu Ninh ngậm lấy một cái bánh mì hun khói, hắn biết Đan Hải Minh nói như vậy là đại biểu Đan gia bên kia muốn làm chỗ dựa cho mình, nhưng hắn làm gì có nhu cầu về chỗ dựa sao? Hai người bọn họ chẳng lẽ còn sẽ đối đầu tranh đấu?
Hắn cũng không muốn đối với Trần Dĩnh có ý tứ thị uy, càng không thích loại suy nghĩ trả thù ấu trĩ đó. Hơn nữa, chuyện này hắn chỉ muốn Trần Dĩnh và mình – người trong nhà giải quyết với nhau, những người khác, đặc biệt là những người có quan hệ với mình, hắn đều không muốn liên luỵ tới họ.
Đem bánh mì phun ty nuốt xuống, Tiêu Ninh trả lời, “Không sao, tôi tự mình đi là được rồi.”
Đan Hải Minh gật đầu, biểu thị đã biết, không nhắc lại chuyện này nữa.
*
Lúc nghỉ trưa, điện thoại Tiêu Ninh đột nhiên vang lên, là một tín hiệu xa lạ, có thể là nhân viên bán bảo hiểm, hoặc là đối tác trong công việc.
Nhưng lúc này Tiêu Ninh lại có loại dự cảm, cú điện thoại này là từ Trần Dĩnh.
Hắn dùng một bình tĩnh mà ngay cả bản thân cũng kinh ngạc, nhận điện thoại, “Xin chào, tôi là Tiêu Ninh, xin hỏi vị nào.”
Bên kia trầm lặng hai giây, tai Tiêu Ninh chợt nghe tới âm thanh phi thường xa lạ ôn nhu của phụ nữ, “Ninh Ninh, ta là mẹ con.”
Tiêu Ninh dùng một loại âm thanh cực kỳ vững vàng trả lời, “Cô nói bà đang tìm tôi, có chuyện gì không?”
Đây là lời giải thích không có chút nào thất lễ, cũng là ở tình huống như vậy, lạnh lùng đên tột cùng mà nói chuyện, Tiêu Ninh cảm giác mình cũng không phải cố ý, nhưng có tiền kỳ dài như vậy làm nền, hắn thực sự không làm ra được dáng vẻ kinh ngạc.
Bên kia lần thứ hai rơi vào yên lặng, lần này kéo dài rất lâu, Trần Dĩnh mới nói, “Con xem khi nào thì con rảnh rỗi, chúng ta có thể hay không gặp nhau một lần, hảo hảo trò chuyện một chút?”
Tiêu Ninh không chút do dự đáp lại, “Được rồi, bà xem, cuối tuần này có thể không?”
“Cuối tuần…” Trần Dĩnh trả lời, “Cuối tuần ta có một cuộc xã giao rất quan trọng, nếu như con thuận tiện, đêm nay có được không?”
Này cũng chẳng có gì to tát, Tiêu Ninh trên căn bản không xã giao, khả năng chỉ cần nói qua cho Đan Hải Minh một chút mà thôi, “Được rồi, hẹn ở nơi nào? Tôi tan việc xong liền đến.”
Trần Dĩnh trầm ngâm một lúc, “Ta mới trở về, đối với A thị cũng không quen thuộc. Như vậy đi, Ninh Ninh, tan tầm ta tới đón con, con thấy có được không?”
Tiêu Ninh theo bản năng mà cự tuyệt, “Không cần đâu, công ty tôi đang làm không phải là địa điểm tốt để dừng xe, sau khi tan tầm lại đặc biệt tắt đường, giao thông rất không tiện.”
Hắn tìm lý do vô cùng thích hợp, Trần Dĩnh cũng không tiện nói gì, “Vậy nơi đó của con có tàu điện ngầm không? Ta tìm một nhà hàng ở vùng phụ cận tàu điện ngầm.”
“Có.” Tiêu Ninh đồng ý, “Được, bà phát địa chỉ cho tôi là tốt rồi, vậy thì trước tiên cứ như thế đã.”
Trần Dĩnh ôn hòa nói, “Thật tốt, vậy không làm phiền con nghỉ ngơi, buổi chiều gặp.”
Tiêu Ninh cúp điện thoại, có chút thần, nhất thời cảm thấy trong lòng trống rỗng, cư nhiên một chút biểu tình kích động cũng không có, không biết là tốt hay xấu nữa.
Cùng Trần Dĩnh ở chung đều là chuyện lúc trước, khi hắn chỉ mới 10 tuổi, không nên nói, đó cũng không phải là thời gian đặc biệt vui sướng và hạnh phúc gì, bởi vì Trần Dĩnh cùng tiêu Lập Thân luôn luôn cãi nhau, cụ thể là chuyện gì, Tiêu Ninh đã nhớ không rõ, bây giờ nghĩ lại, hẳn là Trần Dĩnh chán ghét Tiêu Lập Thân không tiến bộ đi. Đương nhiên, dựa theo cách nói của Tiêu Tố Linh, là Trần Dĩnh không lo chuyện gia đình, ông ta thì lại muốn trèo cao, nếu trước đây không cưới một người như thế về thì sẽ bớt đi gánh nặng vợ con, Tiêu Lập Thân cũng sẽ không nổi điên lên đi cướp đoạt, kết quả ầm ĩ lộn xộn đến mức gây chết người.
Đến cùng ai đúng ai sai, cũng không cần thiết phải truy cứu nữa, dù sao thì Tiêu Lập Thân cũng đã chết trong tù rồi, Trần Dĩnh dường như cũng sống rất tốt, mỗi người đều có một kết cục khác nhau.
Tại sao bây giờ lại muốn tới tìm tới tôi?
Lúc này tiếp cận với loại ý nghĩ oán trách, trong đầu phảng phất như cơn gió nhẹ chậm rãi thổi qua mặt hồ, hơi hơi nổi lên lại chìm xuống, đảo mắt sẽ không thấy nữa, Tiêu Ninh thở dài một hơi, chỉ cảm thấy đau đầu.
Hắn nặn nặn hai bên sống mũi, sau đó soạn một tin nhắn ngắn gửi cho Đan Hải Minh, “Tối về hơi trễ, nhớ cho Đường Đường và Tiểu Hắc ăn.”
Thời gian nghỉ trưa còn chưa kết thúc, Đan Hải Minh liền gọi điện thoại tới, miễn cưỡng hỏi, “Mẹ anh tìm tới rồi?”
Tiêu Ninh trả lời, “Đúng vậy, hẹn gặp mặt tôi.”
Đan Hải Minh không nhiều lời, “Buổi tối tôi cũng có chút chuyện, để Vương Hoa cho tụi nó ăn.”
Tiêu Ninh dặn dò, “A, cũng được, vậy làm phiền Vương ca cũng dành ít thời gian đi dạo với Đường Đường luôn, nó cơm nước xong nhất định phải đi một vòng mới chịu.”
“Nhớ rồi.” Đan Hải Minh dường như ai oán hắn dông dài, nói tiếp, “Còn có hai túi thức ăn màu đỏ và màu trắng của Tiểu Hắc, liều lượng và cách dùng, tôi đều đã biết.”
Tiêu Ninh lúc này mới yên tâm trả lời, “Đúng rồi, không thì nó sẽ rụng lông.”
Hai người nói tới chuyện chó mèo vô cùng mạch lạc rõ ràng, chờ đến khi muốn cúp điện thoại, Đan Hải Minh mới nhàn nhạt dặn dò một câu, “Có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”