“Vân Phàm, anh….” Thấy Kỷ Vân Phàm vẫn không nói lời nào, Kỳ Phong rụt rè mở miệng.
Kỷ Vân Phám đưa mắt nhìn cậu mỉm cười nói, “Em yên tâm, anh đã nộp tiền bảo lãnh cho họ rồi. Cảnh sát nói vì Vương Chí Cao khiêu khích nên sẽ không truy cứu trách nhiệm hình sự với nhóm Nghiệp Vũ Dao.
“Thật may quá.” Kỳ Phong nhẹ nhõm thở ra, trên mặt hiện lên nục cười rực rỡ.
Qua một lúc, cậu nắm chặt tay Kỷ Vân Phàm, nhìn anh nói, “Vân Phàm, em biết anh rất tức giận nhưng may ma fkhông có việc gì. Giám đốc Vương chỉ là độc mồm độc miệng một chút thôi, trước kia ở Comet ông ta cũng rất giúp đỡ em. Em nghĩ, qua vụ lần này Vương Chí Cao sẽ không lại tìm đến em gây rắc rối đâu.”
“Nhưng mà cũng gần như mang thanh danh của em phá hỏng hết rồi.”
“Không sao cả, em đã sắp tốt nghiệp, không cần để ý đến việc đó nữa. Lúc trước đến Comet thì em đã lường được ngày hôm nay sẽ đến. Trường học cũng không quy định sinh viên không được đi làm, chỉ cần em ở trong trường ngoan ngoãn một chút thì sẽ không có việc gì.”
Kỳ Phong nói xong thì cúi người hôn nhẹ lên tay Kỷ Vân Phàm.
Cậu biết Kỷ Vân Phàm trên thương trường cũng được coi là người có uy tín. Bởi chuyện của mình mà anh đã bị nhiều người cười chê, chính là Kỷ Vân Phàm chưa từng than vãn với cậu, chỉ tự mình gánh vác tất cả áp lực.
Kỳ Phong cảm thấy vô cùng biết ơn anh. Người đàn ông này tự nguyện chấp nhận người như cậu, vì cậu mà trả giá nhiều đến vậy. Cả đời này cậu chỉ có biết dùng tình yêu để báo đáp Kỷ Vân Phàm.
Kỷ Vân Phàm nhìn đỉnh đầu Kỳ Phong, nhẹ nhàng đặt tay lên vuốt cuốt; một lúc lâu sau anh mới cúi xuống hỏi, “Tình trạng của em sao rồi? Có thể về nhà không?”
Hơi thở ấm áp lướt qua tai Kỳ Phong khiến cậu hơi rụt người lại. Kỳ Phong ngẩng đầu cười nói, “Ừm, có thể về, nói một tiếng với bác sĩ là được.”
“Vậy em chờ anh đi tính tiền một chút.”
“Em có tiền rồi, để em tự trả.”
“Nói cái gì thế, sau này em cứ giữ tiền của mình đi.”
Kỷ Vân Phàm yêu chiều nhìn Kỳ Phong một cái rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Trên hành lang yên ắng chỉ có tiếng bước chân của anh vang vọng. Kỷ Vân Phàm mặt không chút thay đổi đi về phía trước, đủ loại thanh âm trộn lẫn trong đầu.
Giọng cười nhạo của Vương Chí Cao, tiếng giải thích của Nghiệp Vũ Dao, lại còn Kỳ Phong vì Nghiệp Vũ Dao mà nôn nóng. Việc này rốt cục có bao nhiêu vấn đề đây.
Có phải anh là người cuối cùng được biết không?
“Bang” một tiếng, Kỷ Vân Phàm cắn chặt môi nện lên tường.
Vốn muốn cùng Kỳ Phong nói chuyện, thế nhưng sau chuyện này anh đã biết cậu sẽ không nói đáp án cho anh. Chuyện quá khứ này cậu nhất định không muốn thẳng thắn với anh.
Bỗng nhiên Kỷ Vân Phàm cảm thấy sự bất cam từ sâu trong lòng, cái loại cảm xúc khó chịu từ đáy lòng lan đến toàn thân anh khiến anh muốn phát điên lên. Anh không biết bản thân đã bao giờ thực sự có được Kỳ Phong chưa. Anh không biết bọn họ có thể giống như anh muốn mà vĩnh viễn ở bên nhau.
Làm xong hết thủ tục xuất viện, Kỳ Phong cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Hai người ra khỏi bệnh viện, leo lên xe Kỷ Vân Phàm, nhanh chóng ra khỏi bãi.
Ân Phỉ Thuần đi Comet nên sẽ khôgn về sớm. Trong phòng rất yên lặng, Kỷ Vân Phàm vừa đưa Kỳ Phong về phòng ngủ chưa kịp nói thêm gì thì đã mãnh liệt cúi xuống hôn cậu. Anh cần có thứ gì đó để chứng minh người này vẫn ở bên cạnh anh, nếu không làm vậy chỉ sợ anh sẽ nổi điên mất.
Nụ hôn vội vàng mà cuồng loạn quá mức gần như khiến Kỳ Phong ngạt thở. Cả thân mình cậu bị Kỷ Vân Phàm áp sát lên bức tường lạnh lẽo, phía trước thì kề liền với thân thể nóng rẫy của anh.
Đồng thời rơi vào cảm giác nóng bỏng cùng lạnh băng khiến cậu bối rối, hô hấp trong lồng ngực cũng bị Kỷ Vân Phàm cướp lấy. Đầu óc Kỳ Phong nóng lên, thân thể mềm nhũn chỉ có thể buông thả vào trong lòng Kỷ Vân Phàm.
Kỷ Vân Phàm nhanh chóng ôm lấy cậu bước nhanh hai bước, cùng nhau ngã xuống giường.
Không giống như sự ôn nhu của đêm đầu tiên, lần này Kỷ Vân Phàm dày đặc khí tức cướp đoạt, vừa gấp gáp vừa mãnh liệt hôn rồi lại vuốt ve đến vượt qua sức chịu đựng của Kỳ Phong.
Không khí lạnh băng trong phòng nhanh chóng bốc hơi, không khí kích tình tản ra bốn phía. Kỳ Phong nghe thấy thanh âm trái tim mình đập điên cuồng đến như thể sắp sửa vỡ tung.
“Vân Phàm, có chuyện gì vậy? Sao nóng vội thế?” Kỳ Phong vẻ mặt đỏ bừng, đưa tay nâng mặt Kỷ Vân Phàm đang vùi lên cắn cắn đầu ngực mình.
Đây không phải là Vân Phàm trầm tĩnh bình ổn lại ôn nhu chăm sóc mà cậu vẫn quen thuộc.
Người trước mặt này cuông dã lại nhiệt tình lại kịch liệt, trái ngược hẳn với Vân Phàm mà cậu biết. Cậu không thể nghĩ ra vì sao hai mặt tính cách tương phản như vậy lại có thể xuất hiện trên cùng một người.
Kỷ Vân Phàm không trả lời cậu mà lại đè tay Kỳ Phong xuống, mút mạnh đầu ngực đỏ như máu vẫn đang đứng thẳng trước ngực cậu.
Đau đớn len lỏi trong khoái cảm mạnh mẽ đồng thời xông lên khiến Kỳ Phong nhịn không được mà rên rỉ, “A a, ưm, Vân Phàm…nhẹ một chút đi.”
Kỳ Vân Phàm nắm lấy dục vọng của cậu, nhanh chóng mà khéo léo xoa nắn trong tay tựa hồ mang theo ý thúc giục. Lực tay lúc nhẹ lúc mạnh khiến Kỳ Phong không chịu nổi mà thở dốc.
“A a a…..” Kỳ Phong thét lên một tiếng rồi phóng ra. Cậu buông tay khỏi Kỷ Vân Phàm, làm tình kịch liệt như vậy có chút quá mức khiến cậu khó có thể thích ứng.
Kỷ Vân Phàm tách chân Kỳ Phong, thứ cứng rắn như sắt mà lại nóng bỏng kia dưới ánh trăng lại bóng lên. Anh nhìn thẳng vào Kỳ Phong, cặp mắt tràn ngập tình dục và chiếm dục thoạt nhìn hơi ám muội.
Cảm giác căng đau không ngừng truyền đến khiến Kỳ Phong hơi khó chịu nhăn mày; thế nhưng trong nháy mắt nghe thấy câu nói kia thì nỗi đã đớn trong lòng bất chợt vượt hẳn lên khỏi đau đớn thể xác.
Cậu cố gắng vươn tay ôm chặt lấy cổ Vân Phàm và hôn lên môi anh, “Vân Phàm, em không đi đâu hết, cả đời đều ở bên cạnh anh.”
Kỷ Vân Phàm nhẹ nhõm cừoi, đỡ lấy thắt lưng cậu mà tiến mạnh vào.
Chỗ đang vây lấy anh thoáng co rút khiến từng đợt khoái cảm ào ạt ập đến, kéo tuột đi tất cả lo lắng cùng sợ hãi và hối hận đang lan tràn trong lòng anh. Kỷ Vân Phàm ôm chặt lấy Kỳ Phong bắt đầu đong đưa.
Thanh âm thân thể va chạm không ngừng vang lên bên tai, nhìn biểu tình hỗn loạn mà mê đắm của Kỳ Phong mới khiến cho tâm trạng Kỷ Vân Phàm dần dần bình tĩnh lại.
Cử động mạnh mẽ đẩy hai người đi đến cao trào; sau vài luật động kịch liệt cuối cùng, Kỷ Vân Phàm vùi mình chôn sâu vào Kỳ Phong, tinh dịch nóng bỏng lưu lại trong cơ thể cậu.
Dư vị phóng xuất qua đi, phân thân dần dần mềm xuống. Kỷ Vân Phàm chậm rãi rút ra rồi mệt mỏi mà ngã xuống bên Kỳ Phong.
Anh mệt chết đi, mệt đến không còn muốn nhúc nhích nữa.
Kỳ Phong đưa tay vuốt qua hàng lông mày đang nhíu lại của anh, vẻ mặt đau lòng mà hỏi, “Vân Phàm, anh có chuyện gì vậy? Việc gì khó xử sao?”
Kỷ Vân Phàm nhắm mắt ôm chặt Kỳ Phong vào lòng, “Anh không sao, Kỳ Phong, để anh ôm một lúc, một lúc nữa thôi rồi anh ôm em đi tắm rửa.”
“Em không sao, tự tắm là được rồi.”
“Không được, anh muốn ôm em đi. Đây là trách nhiệm của anh.”
“Trách nhiệm với chả không trách nhiệm cái gì chứ, anh nghĩ em là thiếu nữ à.”
“Mặc kệ em là thiếu niên hay thiếu nữ sao cũng được, em vẫn là người của anh.”
Kỷ Vân Phàm nói lời này thì lộ chút tính trẻ con. Kỳ Phong khó nén nổi mà nửo nụ cười. Cậu với tay kéo kéo chóp mũi người yêu, buồn cười nói, “Nhìn không ra chiếm dục của anh lại mạnh mẽ đến thế đấy.”
Nghe vậy Kỷ Vân Phàm mở mắt để lộ một mảnh hôn ám bên trong, ánh mắt sâu không thấy điểm dừng.
“Kỳ Phong, chiếm dục của anh có khi còn mạnh hơn em tưởng đấy.” nhỏ giọng mà thầm thì một câu, anh ôm lấy Kỳ Phong đi đến nhà tắm.
Trong phòng lại khôi phục yên lặng, hương vị tình ái còn chưa phiêu tán. Gió theo cửa sổ đang mở mà lùa vào phòng khiến Kỳ Phong thấy hơi lạnh. Cậu tựa vào lòng Kỷ Vân Phàm rùng mình một cái.
“Tốt quá, tiến độ công trình còn thuận lợi hơn so với tôi dự đoán.” Trên công trường, Thi Hựu đầu đội mũ bảo hộ nhìn phần móng sắp hoàn thành của công trình mà vui mừng tươi cười.
Kỷ Vân Phàm gật đầu cũng tháo mũ bảo hộ xuống, vỗ vỗ vai Thi Hựu, “Không lâu nữa chúng ta có thể đi được rồi, còn phải đến khách sạn Thiên Nguyên mà.”
“Đúng vậy, gần đây tiệc tùng liên miên, tôi sắp mệt chết mất/”
“Chịu không nôi rthì đêm nay cũng phải đi. Sinh nhật tổng giám đốc Trịnh thị còn quan trọng hơn sinh nhật con gái ông ta nữa.”
“Cái này đương nhiên tôi hiểu.” Thị Hựu trừng mắt, cùng Kỷ Vân Phàm lên xe rời khỏi công trường.
Lại nói, danh thế to lớn trong giới thương nhân của Trịnh thị cũng hiện hết ra trong yến tiệc xa hoa, đồ ăn thức uống đều cao cấp nhưng không để khách phải chi khoản nào. Cái gọi là há miệng mắc quai[1] chính là như thế, người đến ăn tiệc đều phải nhún nhường với Trịnh thị ba phần.
Đến hội trường thì thấy đa phần khách đều đã có mặt; Kỷ Vân Phàm cùng Thi Hựu đang định đi chào giám đốc Trịnh thị thì đã thấy Vương Chí Cao đi tới đón đầu.
Nhìn thấy Vương Chí Cao, Thi Hựu lộ ra vẻ mặt chán ghét; đúng lúc có người bạn đứng cách đó không xa gọi lại thì anh định nhanh chóng kéo Kỷ Vân Phàm cùng đi.
Kỷ Vân Phàm lại nói, “Không cần lo, cậu cứ đi đi. Tôi muốn xem xem hắn lại nghĩ ra trò gì.”
Thi Hựu thấy vẻ mặt kiên quyết của anh thì cũng không nói gì nữa mà xoay người rời đi.
“Ai da, giám đốc Kỷ.” Khoác lên vẻ mặt cười nịnh nọt, hôm nay Vương Chí Cao không lộ ra địch ý rõ ràng như hai lần trước.
Kỷ Vân Phàm mỉm cười chào, “Giám đốc Vương.”
“Giám đốc Kỷ này, hôm nay tôi lại nghe được một tin rất thú vị đang định nói cho cậu đây; cũng không biết cậu nghe xong có thấy vui không.” Vương Chí Cao xoa xoa tay, điệu cười nhuốm vẻ âm mưu.
Kỷ Vân Phàm cười lạnh một tiếng, ngữ khí lạnh lẽo, “Ông cũng biết tôi sẽ không vui thì thôi khỏi nói.:
“Là chuyện của Kỳ Phong cùng cái cậu bạn học tên Nghiệp Vũ Dao kia, cậu có hứng thú không?” Vương Chí Cao nheo mắt, điệu cười đáng khinh khiến tâm trạng Kỷ Vân Phàm chợt loạn động.
Thấy dáng vẻ lặng yên của anh, Vương Chí cao rút ra từ túi một phong thư đưa cho Kỷ Vân Phàm, lắc lắc đầu cười, “Thật là không thể tưởng được Nghiệp Vũ Dao và Kỳ Phong thực sự có quan hệ, từ 6 năm trước họ đã từng lên giường với nhau. Thế mà còn dám rao bán đêm đầu ở Comet. Tôi tìm được một ít ảnh chụp 6 năm trước từ người khác, nghĩ là hẳn giám đốc Kỷ sẽ muốn nhìn xem.”
Nói tới đây, hắn híp mắt trêu tức nhìn Kỷ Vân Phàm, ánh mắt kia giống như muốn nói anh là kẻ ngu ngốc, bỏ ra 200 vạn mua phải thứ hàng đã từng qua tay người khác.
Kỷ Vân Phàm không nói gì tiếp nhưng tay nắm phong thư vò lại. Ánh mắt anh nhìn hướng Vương Chí Cao chứa một tia bất nhẫn và tàn độc.
Trong nháy mắt nọ, Vương Chí Cao bất giác lui từng bước về phía sau.
“Giám đốc Vương, nếu việc ông muốn nói cho tôi là cái này thì thật đáng tiếc, tôi không có hứng thú.” Lạnh lùng quăng lại những lời này, Kỷ Vân Phàm bước đi tránh khỏi Vương Chí Cao.
Anh đem phong thư nhét lại vào ví rồi bước về phía tổng giám đốc Trịnh thị. Suốt yến tiệc, Kỷ Vân Phàm không có một chút biểu hiện bất thường nào; nên nghiêm túc thì nghiêm túc, cần vui đùa thì vui đùa. Vương Chí Cao bên này vẫn luôn theo dõi anh cảm thấy rất kỳ quái.
“Cuối cùng cũng xong, giám đốc Trịnh hôm nay đúng là dễ tính, sớm như vậy đã thả chúng ta về.” Đi khỏi khách sạn, Thi Hựu lười biếng ngồi trên xe tiện tay tháo cà vạt.
Dạo gần đây tiệc bữa nọ tiếp bữa kia khiến anh ứng phó thật mệt mỏi, cũng không còn cách nào khác, ai bảo lần dự tiệc nào cũng thành tâm điểm của giới phụ nữ, được một đám đông vây quanh.
Tuy lúc đầu Thi Hựu cũng rất thích cảm giác nằm giữa bụi hoa như vậy, nhưng sau một thời gian lượn qua lượn lại từng ấy bụi đến phát chán thì thấy đúng là một loại tra tấn.
Kỷ Vân Phàm đang lái xe mặt vẫn cứng ngắc, không đáp lại câu nào.
Thi Hựu nhanh chóng nhận ra không khí bất thường, nghi hoặc nhìn sang phía anh hỏi, “Vân Phàm, có chuyện gì thế? Đường này không phải hướng về nhà, cậu định đi đâu sao?”
“Đến công ty.”
“Sao bây giờ lại đến công ty? Đến rồi làm gì?”
“Lúc nãy tôi gọi điện cho Kỳ Phong, cậu ấy nói còn đang ở công ty.”
“Gì chứ, hóa ra định đến đón cậu ấy à, thế mà không nói sớm.”
“Đến rồi thì để cậu đi về trước.”
Lời nói nhạt nhẽo không rõ cảm xúc khiến ý cười true đùa trên mặt Thi Hựu thoái lui. Anh nghi ngờ nhìn Kỷ Vân Phàm.
“Vân Phàm, có cái gì không ổn sao?”
Ánh mắt Kỷ Vân Phàm nhìn thẳng tắp về phía trước, bàn tay đang để trên bánh lái nổi lên mấy đường gân xanh.
Hai phút sau, xe dừng dưới tòa nhà công ty. Kỷ Vân Phàm đạp phanh, tiếng bánh xe dừng lại rít lên suýt chút nữa thì đâm vỡ của kính.
“Này, cậu định giết tôi à!” Thi Hựu kinh hoảng ôm đầu.
Kỷ Vân Phàm thả tay ra, quay đầu nhìn anh nói, “Thi Hựu, tôi không sao.”
“Trông cậu giống không sao chắc?”
“Thật sự không có việc gì, tôi chỉ hơi mệt mỏi.”
“Có phải tên khốn kiếp Vương Chí Cao kia lại nói lung tung cái gì không?” Thi Hựu nổi giận nắm chặt tay. Đáng giận, anh không nên để tên vô sỉ Vương Chí Cao kia lại gần Vân Phàm mới đúng.
Kỷ Vân Phàm lại lắc đầu, ngồi yên một lúc rồi mới mở cửa xuống xe, thản nhiên cười với Thi Hựu, ”Không thể đâu. Cậu đi về trước đi, tôi lên tìm Kỳ Phong sau đó cùng trở về sau.”
Thi Hựu thấy biểu tình của anh đã trở lại bình thường thì hoài nghi có phải lúc nãy mình bị ảo giác hay không mới thấy tâm tình của Kỷ Vân Phàm có vấn đề.
Sau khi Thi Hựu rời đi, Kỷ Vân Phàm ngửa đầu nhìn tòa nhà.
Câng ty của anh nằm ở tầng 15 đến 18 của tòa nhà, giờ này toàn bộ công ty đều đã ra về. Nhìn từ dưới lầu lên cũng chỉ còn một căn phòng trên tầng 18 sáng đèn. Đó là văn phòng chung của Kỳ Phong và Kỷ Vân Phàm, Kỳ Phong nói bởi vì ngày mai phải đến trường đi học nên giờ mới tăng ca ở lại viết báo cáo cho xong.
Kỷ Vân Phong bước vào khiến bảo vệ nhìn mà có chút kinh ngạc.
Tiến vào thang máy, cuối cùng anh cũng lấy ra phong thư, trong đó cũng chỉ có mấy tấm ảnh chụp. Hai tấm là ở quán bar, hai tấm còn lại thì ở trước một nhà nghỉ nhỏ.
Hai tấm ảnh ở quán bar kia vô cùng ám muội, trên đó là hình Kỳ Phong trôgn trẻ hơn bây giờ một chút mặc áo sơ mi đen gần như trong suốt khoét cổ chữ V gợi cảm cùng với quần da bó sát, hướng tới một người đàn ông mà hôn. Trên mỗi bức ảnh lại cùng một người đàn ông khác nhau, vẻ tươi cười cùng ánh mắt quyến rũ không có một chút nào giống với Kỳ Phong ngày nay.
Mà hai ảnh chụp tại nhà nghỉ nhỏ kia đều là Nghiệp Vũ Dao ôm hờ lấy Kỳ Phong đang bước vào.
Kỷ Vân Phàm cất lại ảnh chụp, trong khoảnh khắc cảm thấy không khí trong thang máy như bị hút đi hết khiến cho hô hấp trở nên khó khăn, lồng ngực phía bên trái chợt co rút đau đớn.
Thế nhưng chỗ còn đau đớn hơn rất nhiều là một loại cảm giác phẫn nộ đập thẳng vào ngực làm cho anh không thể chịu nổi. Hóa ra đây là nguyên nhân Nghiệp Vũ Dao và Kỳ Phong nói dối sao? Bọn họ thôgn đồng với nhau cùng giấu việc này?
Tại sao Kỳ Phong có thể đối đãi anh tàn nhẫn như vậy? Chẳng lẽ cậu không nghĩ anh cũng sẽ thấy đau lòng sao?
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy trước mặt chậm rãi mở ra. Kỷ Vân Phàm ngước lên thì thấy Kỳ Phong đứng ngay phía trước.
“Vân Phàm? Sao anh lại đến đây vậy?” Kỳ Phong đang định đi về nhà vẻ mặt kinh ngạc, lúc trước trong điện thoại cũng không thấy Vân Phàm nói anh sẽ tới đây.
Kỳ Vân Phàm bước ra khỏi thang máy, kéo tay Kỳ Phong đi về hướng phòng làm việc của mình. Vào trong văn phòng, không khí vô cùng nặng nề; Kỳ Phong gần như có thể cảm giác được hương vị căng thẳng quanh quẩn.
Kỷ Vân Phàm đứng trước cửa sổ sát đất, bóng dáng cao lớn thoạt nhìn mang theo vẻ xa cách.
Lặng yên một lúc lâu, anh rút cái phong bì ra từ trong ví, ném lên bàn làm việc.
Kỳ Phong trong lòng thầm giật mình, lập tức ý thức được đang có vấn đề xảy ra.
Áp lực trong không khí càng nặng thêm, cậu mang thần sắc trầm trọng đi tới, tay run rẩy cầm lấy phong thư. Bức ảnh quen thuộc làm mắt cậu phát đau, cũng dằn xé tâm hồn Kỳ Phong.
Kỷ Vân Phàm không quay đầu lại mà nhìn cảnh đêm lên đèn ngoài cửa sổ, lạnh lùng hỏi, “Vì sao lại lừa gạt anh?”
Kỳ Phong buông cảnh chụp xuống, khóe miệng nhếch lên cười khổ. Cậu còn có thể giải thích thế nào? Sự thật châm chọc đã bày ra trước mặt, càng giải thích càng giống lấp liếm hơn mà thôi.
Chính là cậu không thể ngờ, ngày bị vạch trần lại tới nhanh như vậy.
Kỷ Vân Phàm xoay người lại tựa vào cửa sổ, tư thế thả lỏng nhưng vẻ mặt lạnh lẽo lại khiến người ta sợ hãi.
Kỳ Phong gục đầu nhìn ảnh chụp trên bàn, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, “Là em có lỗi. Anh đã từng nói không muốn nghe đến quá khức của em nữa nên em nghĩ anh sẽ không để ý những việc như thế này.”
“Không cần nghe không giống với lừa gạt, hai việc đấy khác nhau.”
“Vân Phàm, sự tình không phải như vậy đâu, Vũ Dao cậu ta….. Lúc đó cậu ấy luôn khuyên em, giờ nói lại, cậu ấy là bạn học hồi trung học với em.”
“Khuyên em đến trên giường luôn sao?” Kỷ Vân Phàm nhếch miệng cười lạnh.
Kỳ Phong nín thở, chua sót trong lòng tràn lên khiến cậu không thể tiếp tục đứng thẳng trước mặt Kỷ Vân Phàm. Mặc dù trước kia cậu đã chuẩn bị sẽ có ngày dính phải những nghi ngờ này; nhưng đến lúc thực sự đối mặt mới nhận ra nỗi thống khổ vô cùng này lại không nhẹ nhàng như đã nghĩ.
Cậu đã lường trước, khi những việc đã qua này bị đặt tới trước mặt Vân Phàm, anh không thể nào lại không có phản ứng gì.
“Vân Phàm, nếu anh còn có dù chỉ một chút lòng tin với em, vậy thì đừng nghi ngờ em. Vũ Dao không phải loại người như anh nghĩ đâu.” Hồi lâu sau, Kỳ Phong hít một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi nói ra những lời này.
Cậu biết giờ phút này nói gì cũng là vô ích. Kỳ Phong chủ có thể hy vọng vào việc Kỷ Vân Phàm có thể bao dung mà hiểu cho cậu, cùng với một chút tín nhiệm ít ỏi.
Kỷ Vân Phàm thấy như có một ngọn lửa đang đốt cháy thân thể anh, thiêu rụi lý trí cùng phần tình cảm với Kỳ Phong.
Vì sao cứ luôn miệng bảo vệ cho Nghiệp Vũ Dao như thế?
Vì sao cậu không vì bản thận mà biện giải? Lại càng không phủ nhận việc kia? Vì sao lại không cố sức mà giải thích với anh chứ?
Kỷ Vân Phàm vẫn luôn cảm thấy chỉ cần không tiếp xúc với những người cũ của cậu thì sẽ không làm sao, lại chẳng thể ngờ được hóa ra đang có một người ngay bên cạnh!
Thấy Kỷ Vân Phàm lặng yên không nói, Kỳ Phong mở miệng, “Vân Phàm, Vũ Dao cậu ta thật sư…”
“Đủ rồi! Tôi không muốn nghe em nhắc đến tên Vũ Dao đấy một lần nào nữa.” Quát lớn một tiếng ngắt ngang lời Kỳ Phong, Kỷ Vân Phàm vò tóc thật lực.
Đáng giận, vì sao anh lại trở nên như vậy? Rõ ràng biết Kỳ Phong từng có một quá khứ lộn xộn, rõ rằng từng biết Kỳ Phong từng làm nghề gì, vậy mà vì sao còn ghen tị đến mức này?
Nghĩ đến lần trước bọn họ ở Comet, mệt anh còn cho rằng đó là đêm đầu tiên của Kỳ Phong. Hóa ra vốn không phải như vậy, chẳng lẽ phản ứng trúc trắc của cậu đêm đó đền là giả vờ sao?
Chỉ cần nghĩ đến thân thể xinh đẹp của Kỳ Phong đã từng thân mật với một người đàn ông khác liền khiến anh ghen tị đến phát điên. Thậm chí còn hận không thể giết chết Nghiệp Vũ Dao!
“Thực xin lỗi, Vân Phàm, em thật sự không muốn gạt anh. Chỉ là em không muốn nhìn đến biểu tình như vậy của anh nên mới không kể lại việc này.”
Kỳ Phong chạy tới ôm chặt lấy Kỷ Vân Phàm, nước mắt dâng lên tràn đầy. Mặc kệ cậu cố sức nén xuống thế nào cũng không vơi xuống được. Tâm tính vốn thiện lương liền đau đớn đến không chịu nổi.
Hối hận lại một lần nữa xâm chiếm toàn bộ đầu óc cậu. Vì sao hồi đó lại ngây thơ ngu ngốc làm ra nhiều chuyện không thể xóa bỏ đến vậy?
Ngày đó, hai người họ ngồi thẫn thờ trong văn phòng đến nửa đêm. Đến khi Vân Phàm tỉnh táo lại thì đã qua một thời gian dài, nhìn Kỳ Phong cắn môi khóc mà đột nhiên cảm thấy mình thật nhỏ nhen. Rõ ràng đã nói sẽ chấp nhận hết thảy, vậy mà một việc nhỏ như thế đã không thể kiềm chế được.
Thực ra sau khi biết Nghiệp Vũ Dao và Kỳ Phong từng có quan hệ như thế, anh cảm thấy vô cùng sợ hãi, sợ sẽ mất đi Kỳ Phong, sợ đến mức không dám buông lỏng.
Loại thấp thỏm này vốn không có căn cứ, nhưng Kỷ Vân Phàm không cách nào khống chế bản thân.
Ngày hôm sau anh không đi làm. Cả đêm miên man suy nghĩ khiến cho đầu đau đến thống khổ, dù có Kỳ Phong cẩn thận chăm sóc vẫn không đỡ.
“Cái tên ngốc nhà cậu, đã nói cậu quá bạt mạng mà. Thôi được rồi, từ giờ cứ nằm yên ở nhà mà nghỉ ngơi đi, chuyện công ty để tôi với Kỳ Phong lo liệu cho.”
Sáng sớm Thi Hựu đến thấy Kỷ Vân Phàm vẻ mặt xanh xao nằm bẹp trên giường thì bực mình nói một câu.
“Đúng đấy anh Vân Phàm, nghiện làm việc tuy rằng rất quan trọng nhưng thân thể mới là tiền vốn á.” Ân Phỉ Thuần bên cạnh cũng cong môi thầm thì.
Kỷ Vân Phàm vô lực phản bác lại bọn họ, chỉ có thể hơi gật đầu.
Trước khi đi Kỳ Phong hôn lên trán anh một lúc, khẽ khàng nói, “Vân Phàm, ngoan ngoãn ngủ một giấc đi. Nghe lời em đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Kỷ Vân Phàm nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, ngón tay miết lên má Kỳ Phong lưu luyến không rời.
Ra khỏi cửa, Kỳ Phong gọi điện nhờ Nghiệp Vũ Dao xin phéo nghỉ học hôm nay.
Vân Phàm vừa nghỉ thì công ty lại dồn đống công việc quăng vào tay Thi Hựu. Anh đưa Ân Phỉ Thuần đến trường học rồi sau mới cùng Kỳ Phong đến công ty.
Vậy mà không thể tưởng được, hai người vừa bước vào công ty thì thấy cảnh tượng bát nháo, mọi người đều có vẻ khẩn trương, vừa nhìn thấy Thi Hựu thì biến sắc.
“Chuyện gì xảy ra đây?” Thi Hựu nghiêm túc hỏi một câu, tình cảnh này chỉ có thể đoán là có việc lớn ập đến. Nhân viên trong công ty có nhiều người đã đi theo anh và Kỷ Vân Phàm nhiều năm, nếu vấn đề nhỏ cũng không thể khiến họ bối rối đến vậy.
Thư ký Tiểu Lâm của Kỷ Vân Phàm đi tới, vẻ mặt lo lắng nói, “Hôm này là ngày đối tác giao vật liệu cho chúng ta, thế mà vừa rồi họ gọi điện tới bảo xe vận chuyển vừa gặp tai nạn trên đường, mọi vật liệu đều hỏng hết rồi!”
“Cô nói sao cơ!” Thi Hựu nghe vậy thì đổi sắc mặt, Kỳ Phong bên cạnh cũng trợn mắt.
Công trình phòng triển lãm nghệ thuật lần này chỉ còn chờ phê duyệt vật liệu xong thì khởi công. Nếu lần này không thể bàn giao vật liệu cần thiết, công trình của bọn họ sẽ hoàn toàn thất bại!
Công ty ký hợp đồng với thành phố mặt dù có thể kiếm được rất nhiều lợi nhuận sau khi hoàn thành, nhưng một khi không thể thực hiện hợp đồng thì tiền bồi thường cũng nhiều không thể tưởng. Thậm chí công ty của họ còn có thể phải gánh món nợ không trả nổi, còn cả tiền bồi thường cùng tiền cho rất nhiều vấn đề khác nữa. Một khi công trình bị dừng lại, công ty sẽ phá sản.
Tiểu Lâm cắn môi, lúc lâu sau lại nói, “Hơn nữa…..Công ty cảng biển của giám đốc Vương…..”
“Quả nhiên là tên khốn nạn Vương Chí Cao!” Thi Hựu siết tay rống lên.
Kỳ Phong giữ tay anh lại vội vàng nói, “Đừng xúc động vội, Tiểu Lâm, giám đốc Vương làm sao?”
“Giám đốc Vương nói ông ta cũng đã nghe tới việc công ty vận chuyển gặp tai nạn, còn nói trong tay ông ta đang có một số vật liệu quan trọng. Nếu muốn ông ta ra tay trợ giúp thì cho…..lấy 40% cổ phần công ty ra trao đổi.”
“Khốn kiếp, cái tên hèn hạ, nói không chừng tai nạn xe cộ cũng là do hắn tạo ra. Tôi phải giết hắn!” Thi Hựu lại gầm gừ; chuyện này khiến anh hoàn toàn mất đi khả năng giữ bình tĩnh.
Toàn thân Kỳ Phong lạnh toát, một tia hy vọng sâu trong đáy lòng cũng tan biến.
[1] Nguyên văn là “吃人的嘴短”, dịch ra thành “cật nhân chủy đoản” – ăn thịt của người thì miệng phải ngắn. Ý của câu này có nghĩa là đã nhận ơn huệ của ai thì không thể nói xấu được người đó.