Thiên Châu Biến

Chương 10-4: Thể châu ngưng hình, Ý châu thác ấn(4)




Chu Duy Thanh thở dốc trong chốc lát, hơi thở dần dần bình thường trở lại, hắn trên người không có lương khô , lại thấy Thượng Quan Băng Nhi thong thả ăn uống, không khỏi nuốt nướt bọt xáp lại gần.
"Doanh trưởng, ta cũng muốn ăn."
Thượng Quan Băng Nhi nhìn ánh mắt tham lam của hắn, hừ một tiếng, cũng không thèm để ý đến hắn.
Chu Duy Thanh nói tiếp: "Làm tướng cũng không thể bỏ đói binh quèn, ăn mà cũng không cho ăn, ta ngồi đây không thèm đi nữa." Vừa nói, hắn đặt mông ngồi xuống bên người Thượng Quan Băng Nhi, tuy rằng không chạm tới thân thể, nhưng cũng dựa vào cùng một cây đại thụ với nàng, mũi gian trộm hít lấy mùi hương nhàn nhạt thanh lương trên người Thượng Quan Băng Nhi, tuy rằng bụng đói meo , nhưng lại thập phần thích ý.
Thượng Quan Băng Nhi xê dịch thân thể, cách xa hắn thêm một chút, tiếp tục ăn không nhanh không chậm, nàng không tin Chu Duy Thanh có thể không đến cầu xin nàng. Tên gia hỏa này thực sự rất lưu manh, hấp không chín luộc không nhừ , không cho hắn nếm một chút đau khổ, về sau làm sao hắn có thể ngoan ngoãn nghe lời chứ? Lại càng không tin cường tráng như Chu Tiểu Bàn, bỏ đói hai bữa mà lại chịu không nổi.

Thượng Quan Băng Nhi đang âm thầm đắc ý, tưởng tượng đến vẻ mặt đói mốc meo của hắn, đột nhiên, đang ngồi bên cạnh nàng, Chu Duy Thanh lỗ tai giật giật, ngay sau đó, thân thể hắn đã giống như một con báo nhảy vọt lên, phóng vào rừng cây như chớp giật.
"Ngươi làm gì vậy?" Thượng Quan Băng Nhi trong lòng cả kinh, cũng theo hắn đứng lên.
"Ta đi tìm cái ăn ." Bỏ lại một câu, Chu Duy Thanh đã phóng sâu vào rừng không thấy bóng dáng.
Thượng Quan Băng Nhi thoáng sửng sốt, sau đó nhanh chóng thu hồi lương khô,nước uống đuổi theo Chu Duy Thanh vào rừng rậm. Sở dĩ phải như vậy, một mặt là vì nàng lo lắng, sợ tên gia hỏa này lỡ như không tuân thủ lời hứa mà chạy trốn, mặt khác, nàng cũng tò mò muốn biết Chu Duy Thanh làm thế nào để tìm thức ăn .
Trải qua mấy ngày tiếp xúc, nàng đã càng ngày càng tin tưởng rằng tên Chu Tiểu Bàn này xuất thân bình dân, quý tộc tuy rằng không nhiều người tốt, nhưng làm gì có quý tộc nào giống như bộ dạng của hắn, một tên tiểu vô lại đáng hận chứ?
Thượng Quan Băng Nhi thi triển ra ý thể song châu năng lực, tốc độ so với Chu Duy Thanh càng nhanh hơn nhiều, tuy rằng nàng cũng không quen thuộc với Tinh Thần sâm lâm như Chu Duy Thanh, nhưng bằng vào thính lực và tốc độ vượt trội, rất dễ dàng đã đuổi tới phía sau Chu Duy Thanh.
Chỉ thấy Chu Duy Thanh thân hình trong rừng rậm không ngừng luồn lách xê dịch, cực kỳ linh hoạt, kỳ lạ nhất chính là, thanh quang trên người hắn chỉ lâu lâu mới ngẫu nhiên lóe lên một lần, nhưng chính vì như thế, mới khiến Thượng Quan Băng Nhi trong lòng chấn động mãnh liệt. Nàng là tinh khiết mẫn hệ Thiên châu sư, đối với thân pháp nghiên cứu rất nhiều. Từ trong động tác của Chu Duy Thanh, nàng rõ ràng phát hiện, hắn đều là tại thời điểm cần thiết nhất, mới vận dụng một lần phong hệ thiên lực, hoặc giúp chính mình nhảy cao hơn một chút, hoặc giúp chính mình tốc độ tăng thêm một chút, toàn bộ dùng để lướt qua một chút góc cua hoặc vượt qua chướng ngại. Hắn làm như vậy, chẳng những có thể duy trì tốc độ cao, mà còn có thể tiết kiệm tối đa thiên lực. Thượng Quan Băng Nhi đương nhiên cũng có thể làm được như vậy, nhưng mà, Chu Duy Thanh hắn có được thiên lực thời gian bao lâu? Chẳng qua mới mấy ngày mà thôi, hắn lại có thể ngộ ra phương pháp khống chế phong hệ thiên lực, hơn nữa chân chính thi triển ra gần như hoàn hảo. Thượng Quan Băng Nhi phát hiện, chính mình lại càng ngày càng nhìn không thấu hắn .
Chu Duy Thanh sau khi xâm nhập rừng cây ước chừng mấy trăm thước, đột nhiên thân thể hướng về phía trước bật lên cao, bắt lấy một cây cành xoay người một vòng, ngay sau đó, cả người đã vững vàng đứng trên cành cây chắc nịch, chân phải kẹp mạnh vào thân cây, chân trái đứng ở vị trí chắc nhất cành cây đó, vừa hoàn thành mấy động tác này xong, trường cung trên lưng đã bị hắn tháo xuống kéo căng thành hình trăng tròn, một cây vũ tiến đã được lắp chỉnh tề trên dây cung. Đầu mũi tên khẽ nhúc nhích, không ngừng điều chỉnh phương vị.

Cung pháp rất thành thạo a! Thượng Quan Băng Nhi trong lòng kinh ngạc, bản thân nàng là cường đại Thiên châu sư cung tiễn thủ, đối với cung pháp thật sự rất quen thuộc , nàng có thể dễ dàng nhìn ra, lúc Chu Duy Thanh làm hết thảy những việc vừa rồi, cũng không hề sử dụng năng lực bản mạng châu gì cả. Lên cung cài tên thành thạo như vậy, hơn nữa phối hợp hoàn mỹ với cảnh vật chung quanh, chỉ cần những điểm này, hắn đã có tố chất của một cung tiễn thủ vĩ đại. Cho dù hắn không phải là thiên châu sư, chỉ bằng chừng này công phu, cũng đủ để sống yên ổn tại cung tiễn doanh.
Đúng lúc này, tinh quang trong mắt Chu Duy Thanh chợt lóe, sưu một tiếng, vũ tiễn đã bắn ra như điện xạ, hướng tới chỗ sâu trong rừng mà bay đi.
Nhưng gần như ngay tức khắc, Thượng Quan Băng Nhi hai tay hư ảo quanh co vừa động, một đạo thanh quang đã từ Tử Thần cung bắn đi, ra sau đến trước, mang theo nhàn nhạt thanh quang khoảnh khắc đuổi theo Chu Duy Thanh vũ tiễn, làm lệch nó đi, đồng thời với tiếng la “ Ối chao”, hai tiếng đinh vang lên, hai mũi tên cắm trên một cây đại thụ gần đó.
Chu Duy Thanh gần như theo bản năng thân thể trên cây xoay chuyển, cả người dán trên cây Tinh Thần Thụ đó trượt xuống dưới, trong cả quá trình, thân thể hắn hoàn toàn bị Tinh Thần Thụ khuất ở phía sau.
"Ngươi lúc nào sợ chết như vậy sao." Thượng Quan Băng Nhi tức giận nói.
Chu Duy Thanh nghe ra thanh âm của nàng, lúc này mới nhô đầu ra, hắc hắc cười nói: "Sợ chết là thiên tính của con người, vạn nhất là địch nhân thì sao? Mỹ nữ doanh trưởng, ngươi phải khen ta nhạy bén mới đúng a! Có thuộc hạ giống như ta, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kiêu ngạo sao?"
Thượng Quan Băng Nhi hừ một tiếng, "Con thỏ nhỏ đáng yêu như vậy, ngươi không ngờ lại nhẫn tâm giết nó. Có ta ở đây, ngươi cũng không được phép sát sinh."
Chu Duy Thanh cười khổ nhăn nhó: "Mỹ nữ doanh trưởng, ngươi có cho người ta sống không a! Lương khô ngươi không cấp cho ta thì thôi, ta tự mình đi tìm thức ăn , ngươi lại còn quấy rối, thực không có thiên lý a!!"

Không biết vì cái gì, chứng kiến bộ dạng này của Chu Duy Thanh, Thượng Quan Băng Nhi trong lòng sinh ra mãnh liệt khoái cảm, mặt cười tươi nhất thời toát ra một tia đắc ý, "Ngươi không phải có bản lĩnh đi tìm thức ăn sao? Không sát sinh là điều kiện tiên quyết, ngoài ra tùy tiện tìm kiếm đi."
Chu Duy Thanh từ sau gốc cây thất thiểu đi ra, lưng mang trường cung thở dài một tiếng, vẻ mặt ủy khuất nói: "Xem ra hôm nay không có thịt ăn rồi. Mỹ nữ doanh trưởng, ta đang tại giai đoạn trọng yếu tăng trưởng thân thể, dinh dưỡng không đủ thì thật là đáng thương a!"
"Người ngươi đã to như con trâu rồi, còn nói cái gì dinh dưỡng không đủ?" Thượng Quan Băng Nhi tức giận nói. Chẳng qua, nói vừa xong, mặt nàng liền ửng đỏ, Chu Tiểu Bàn cường tráng, nàng chính là đã tự mình trải qua.
Chẳng qua, Thượng Quan Băng Nhi nói như vậy cũng không sai, từ sau khi bản mạng châu giác tỉnh, Chu Duy Thanh không chỉ là thân cao thêm một chút, hơn nữa cả người nhìn qua tinh lực tràn ngập, cơ thể dưới lớp quân trang căng phồng lên, tựa hồ như lúc nào cũng tràn đầy khí lực. Nếu xét trên góc độ binh lính mà nói, hắn cũng có thể xem là một gã binh lính tinh anh cường tráng. So sánh với tráng hán bình thường cũng đã tốt hơn rất nhiều. Đừng quên, hắn còn không đến mười bốn tuổi.
Có chút đáng tiếc chính là, Chu Duy Thanh không có chứng kiến Thượng Quan Băng Nhi bộ dáng khuôn mặt cười đỏ bừng bừng, nếu không hắn nhất định sẽ cảm thấy hết sức đắc ý. Hắn một bên cùng Thượng Quan Băng Nhi nói chuyện, một bên cúi đầu trên mặt đất tìm kiếm cái gì đó, hai tay thập phần thuần thục sờ soạng trong lùm cây, một lát sau, trong lồng ngực đã có thêm mười mấy cây măng con giống nhau. Lại hái thêm vài cái lá cây Tinh Thần thật lớn, lúc này mới đứng thẳng lên.
"Mỹ nữ doanh trưởng, ta ăn mấy cái này có vấn đề gì không?" Chu Duy Thanh bày ra bộ dạng nghiêm trang nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.