Thiên Chi Kiêu Nữ - Mộng Khê Trạch

Chương 13



Cô gái tôn thờ vật chất cũng từng đi qua những năm tháng thanh xuân khờ dại.

Lúc còn học đại học Tang Doanh rất hòa hợp với một nữ sinh cùng phòng, sau bốn năm đại học thì đã thân đến độ có thể cùng mặc chung một cái quần. Lúc sắp tốt nghiệp, hai người theo sự giới thiệu của trường, ký hợp đồng trở thành nghệ sĩ của một công ty phim ảnh, điểm xuất phát ban đầu của họ cũng không khác gì nhau, chỉ có thể kiếm được mấy vai quần chúng. Nhưng Tang Doanh thì hướng ngoại, lại luôn chủ động tranh thủ một số cơ hội hầu rượu, nhân cơ hội này bám vào cây đại thụ Lục Hành, chưa hẳn được lên như diều gặp gió nhưng ít ra cũng đã kéo dài khoảng cách với nữ sinh kia. Hơn nữa người nọ không giỏi xã giao, lại không muốn dựa hơi người quyền thế, không hợp với Tang Doanh, hai người từ đó xa cách, sau này đã không còn liên hệ.

Tang Doanh vẫn giữ lại trí nhớ của thân xác này nên lập tức nhớ ra tên cô ta, Tần Ngữ.

A Sam tiện tay kéo nhân viên đoàn phim vừa ở đằng kia sang lại hỏi thăm, thì biết được lúc ăn cơm trưa, Tần Ngữ không cẩn thận để hộp cơm ở bên cạnh Dương Lâm, kết quả cô nọ ngồi xuống, tay áo bộ trang phục mới thay quá rộng, không để ý nên bị làm dơ.

A Sam nghe xong nói với Tang Doanh: “Dương Lâm này cũng không phải dễ chơi, cô đừng trêu vào cô ta, người ta có thể lấy được vai nữ số hai, ai biết được sau lưng là ông chủ lớn nào.”

Tang Doanh nói: “Tôi biết sau lưng cô ta là ai.”

A Sam hóng hớt: “Ai hả?”

Tang Doanh nói: “Trương Gia Hồng, bạn Lục Hành.”

A Sam à một tiếng: “Quả nhiên là cá mè một lứa.”

Tang Doanh xem tiếp trò vui được một lát bỗng nói: “Anh đi gỡ rối giúp cô ấy đi.”

“… Đâu phải chuyện của tôi?”

“Người đó thời đại học đã giúp tôi không ít việc, coi như trả lại ân tình cho cô ấy.”

A Sam khó chịu xì mũi: “Ân tình của cô sao tôi lại phải đi?”

Tang Doanh buông tay, nhẹ nhàng nói. “Anh không đi thì tôi đi là được.”

Vừa dứt lời, A Sam thiếu chút nữa nhảy cẫng lên.

“Không được đi!” Anh ta hung hăng nói.

Tang Doanh đáp lại bằng một nụ cười vô tội.

“… Cô cố tình gài tôi phải không!” A Sam nhìn chằm chằm cô thật lâu, nổi giận đùng đùng đi qua chỗ hai người nọ, không biết còn tưởng là anh ta đi bắt lỗi.

Đúng vậy. Tang Doanh nói trong im lặng.

A Sam đi tới, “Có chuyện gì vậy?”

“Anh là ai?” Dương Lâm bị cắt ngang, sắc mặt không lành.

A Sam liếc nhìn Tần Ngữ, “Đây là nghệ sĩ của công ty chúng tôi, nếu không phải là chuyện gì to tát, có thể để cho cô ấy nói tiếng xin lỗi coi như xong không?”

Dương Lâm đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lượt, thần sắc xem thường trên mặt rất rõ ràng.

A Sam chỉ làm như không thấy. Trong giới này, nghệ sĩ cho là có được ba phần màu sắc thì liền mở phường nhuộm, tự coi mình là trung tâm rất nhiều, thực sự là không đếm xuể. Dương Lâm là một điển hình, Tang Doanh trước kia cũng vậy, các cô cậy vào mình có chỗ dựa vì thế không biết kiềm chế, lúc nào cũng nghĩ mình hơn kẻ khác. Lại không biết rằng người không tốt cả nghìn ngày, hoa không giữ đủ trăm ngày thắm tươi, trong làng giải trí không bao giờ thiếu người trẻ đẹp, sau một vài năm, nhan sắc không còn, vận may chẳng có, ai còn nhớ rõ cô là cọng hành hay củ tỏi.

Đáng tiếc làng giải trí lắm cám dỗ, rực rỡ muôn màu, người có thể giữ vững đến cùng không có nhiều. Đừng nói làng giải trí, các ngành nghề khác trong xã hội cũng như vậy, thông thường giữa nguyên tắc và tiền đồ, chỉ có thể chọn một thứ. Xã hội hiện đại chỉ cười kẻ nghèo chứ không cười gái điếm, cho dù cô không từ thủ đoạn tiến thân, qua vài năm công thành danh toại, lại tẩy trắng một tí thì cũng có thể thanh khiết như một đóa sen trắng trong mắt công chúng.

Tần Ngữ khá lanh lợi, nghe A Sam nói xong, lập tức lên tiếng: “Là lỗi của tôi, thật xin lỗi, Dương tiểu thư, nếu cô không ngại, tôi có thể giúp cô đem quần áo đi giặt, sẽ tốt ngay thôi.”

Dương Lâm trợn trừng mắt: “Chịu lỗi có ích gì? Hôm nay có phần diễn của tôi, bây giờ đem đi giặt thì lát nữa tôi mặc cái gì?!”

Cũng khó trách cô ta bị kích động như vậy. Lát nữa là có màn diễn Lưu Bang ầm ĩ với Lữ Trĩ xong thì bực bội, đến chỗ bà nhỏ để tìm sự an ủi, vì vậy cần Thích phu nhân mặc bộ váy đỏ khiêu vũ cho ông ta, nhưng trong tất cả đồ diễn, màu đỏ chỉ có duy nhất bộ này.

Tiểu minh tinh ở cấp độ như Dương Lâm, nếu không phải dựa vào quan hệ, thì không thể có cơ hội diễn chung với Chu Mặc Hoài, có biểu hiện tốt trong bộ phim này hay không, liên quan trực tiếp đến tiền đồ của cô ta.

Tần Ngữ nghẹn họng.

A Sam cau mày, gặp phải loại người không chịu buông tha thế này thật đúng là hết cách.

“Vậy ý của Dương tiểu thư là sao?”

Dương Lâm nhìn A Sam cười khẩy: “Anh muốn ra mặt giúp cô ta? Tốt thôi, vậy anh đi nói với đạo diễn đi, dù sao phim này tôi cũng không đóng được nữa.”

Đây là tư thái phải đuổi Tần Ngữ đi mới thỏa mãn.

A Sam hoà giải: “Vết bẩn này rất nhỏ, lúc nhảy chưa chắc đã thấy được, cô ầm ĩ đến chỗ đạo diễn, đuổi việc cô ấy là chuyện nhỏ, lát nữa bên kia còn có phần diễn của mấy người thầy Chu, lãng phí thời giờ bọn họ có thể sẽ không thoải mái.”

Dương Lâm gần như giãy nảy lên: “Tôi đây không thoải mái thì ai quan tâm!”

A Sam không nói chuyện tiếp với cô ta được, vì chuyên viên đạo cụ thấy hai bên giằng co mãi không xong, để tránh bị lửa lan sang người mình đã qua báo với đạo diễn.

Cảnh quay trong đại điện diễn ra hết sức thuận lợi, tâm trạng đạo diễn đang tốt, tự dưng nghe được sự cố như vậy, ảnh hưởng đến tiến độ quay, mặc dù ngoài miệng không nói gì, sắc mặt cũng không dễ coi.

“Chuyện gì xảy ra thế!” Vẻ mặt ông ta khó chịu nhìn đám người Dương Lâm.

Nhân viên công tác trong đoàn đang vây xem bên cạnh vội vàng nói rõ ngọn ngành.

Đạo diễn đối với việc Dương Lâm đem chuyện bé xé ra to có hơi bất mãn, nhưng cho cùng sau lưng người ta cũng có quan hệ, không cần thiết phải làm xấu mặt cô ta, nghe vậy liền hỏi Tần Ngữ: “Cô đã xin lỗi chưa?”

Tần Ngữ không nói mình vừa xin lỗi rồi, thấp tiếng nhỏ giọng nhận sai lần nữa: “Là sơ suất của tôi, thật xin lỗi, Dương tiểu thư.”

Ai ngờ Dương Lâm vẫn không chịu bỏ qua: “Lâm đ*o, cô ta đảm nhận vai diễn quan trọng nào trong phim thế, một người ngay cả việc làm ngày thường đều sơ ý như vậy, có thể mong đợi gì vào diễn xuất của cô ta cơ chứ?”

Dù tính tình đạo diễn có dễ chịu chăng nữa, cũng phải cau mày, lại nhìn sang Tần Ngữ, không có hậu trường gì, đứng ở đó như cái bắp cải. Quên đi, coi như là nể mặt người ở sau lưng Dương Lâm, cô ta muốn đuổi thì đuổi, sau đó lại tìm đại một người khác là được.

Ông ta nhìn về phía Tần Ngữ: “Vậy cô hãy…”

“Lâm đ*o, cảm xúc của cô Lý có vẻ không được tốt.” Bên cạnh có người thản nhiên lên tiếng.

Đạo diễn theo tiếng trông lại, quả thực thấy Lý Ung trong vai Lữ hậu đã thay một bộ đồ diễn mới đang ngồi ở đằng kia chờ quay phim. Ngày nóng bức mà chất cả đống quần áo lên người, chị ta vốn khó tính, trên mặt đã bắt đầu lộ ra vẻ bực mình.

Ông ta lại nhìn sang người vừa nhắc nhở mình, chính là vai nữ số ba, Tân phu nhân do Tang Doanh sắm vai, cũng là người vào đây thông qua quan hệ.

Đạo diễn cũng rất phiền muộn, ông ta tốt tính, nhưng không phải là dễ bắt nạt, chỉ là bộ phim này vốn muốn tìm đạo diễn có tiếng Khương Thành Chí, kết quả Khương Thành Chí đang bận làm một phim khác, nên cơ hội này rơi xuống người có tiếng tăm thua kém Khương Thành Chí là ông ta.

Ai dè đây không chỉ là cơ hội, mà còn là “củ khoai nóng” (sự việc khó giải quyết), mấy diễn viên chính ở đây, một người hai người, không phải có số có má thì là có quan hệ.

“Tang Doanh, cô biết cô ấy phải không?” Ông liếc qua là biết Tang Doanh đang giúp Tần Ngữ nói chuyện.

Tang Doanh nói: “Cô ấy là bạn học Đại học của tôi.”

Đạo diễn ừm một tiếng: “Vậy vừa hay, mọi người nói chuyện với nhau đi, không phải chuyện lớn gì, đừng để chậm trễ quá trình quay phim, cô Lý bên kia quay xong là tới các cô. Dương Lâm, cảnh cuối là cô cùng thầy Chu diễn với nhau, lời thoại đã thuộc chưa, thầy Chu là không thích người khác NG mãi đâu đấy!”

Nói xong ông ta vội vàng bỏ đi, “đá bóng” sang cho bọn họ.

Dương Lâm hiểu được đạo diễn đây là cảnh cáo mình, có điều dù giờ cô ta có quan hệ với Trương Gia Hồng, nhưng thật sự không dám đắc tội Chu Mặc Hoài, nghe vậy nhìn chằm chằm vào Tần Ngữ nói: “Lần này cô gặp may đấy!”

Đồng thời hung hăng nguýt Tang Doanh với A Sam một phát, rồi ngửa mặt lên bỏ đi cùng trợ lý.

Tần Ngữ mở miệng, lắp ba lắp bắp gọi tên Tang Doanh: “… Cám ơn bạn!”

“Không cần khách sáo.” Chủ nhân của thân xác này thời đại học nợ không ít ân huệ của Tần Ngữ. Tang Doanh nghĩ nếu mình đã tiếp nhận khối thân thể này, tất nhiên cũng phải trả món nợ ân tình này.

Sắc mặt Tần Ngữ có hơi mất tự nhiên, chắc cũng đã nhớ ra mấy năm nay xa lánh Tang Doanh, ngày đó không chịu được khi thấy cô dựa hơi quyền quý, rốt cuộc bây giờ ngược lại lại cần cô giúp mình giải vây.

“Bạn làm gì thì làm đi, mình sẽ tìm bạn sau.” Thấy cô ta ngượng nghịu, Tang Doanh thuận miệng nói.

Tần Ngữ gật đầu, trông có vẻ như vừa trút được gánh nặng.

Chờ cô ta đi xa, A Sam mặt không diễn cảm nói: “Chúc mừng cô, trên sổ đen lại tăng thêm một tên rồi, hi vọng cô có thể tại lúc sinh thời đắc tội hết toàn bộ mọi người trong giới này.”

“Ờ, tôi sẽ cố gắng.”

“…”

A Sam có việc phải về trước, kế tiếp vẫn là Chu Mặc Hoài diễn đôi cùng Lý Ung, không có việc của Tang Doanh. Cô tiễn bước A Sam, mặc một bộ Hán phục thong thả đi dạo xung quanh, thu hút không ít ánh nhìn, một số du khách và diễn viên quần chúng còn tưởng cô là ngôi sao lớn nào, kéo lại xin chụp ảnh chung.

Nơi đây nằm ở một thị trấn nhỏ của thành phố D, nhờ có phim trường này, mọi ngành nghề của thị trấn đều được đẩy mạnh, hàng loạt nhà hàng khách sạn được mở ra, không chỉ phục vụ nhu cầu của đoàn làm phim, mà còn rất nhiều gái trai có khát vọng diễn xuất, tiến vào làng giải trí để nổi tiếng, ôm theo giấc mộng đến đây, bắt đầu từ diễn viên quần chúng, vận may tốt thì trở thành diễn viên tự do, sau đó lại từng bước một đi lên.

Phim trường chiếm một khu vực rộng lớn, căn cứ theo phong cách của từng triều đại khác nhau mà phân chia thành những khu vực riêng biệt, chỗ của nhóm người Tang Doanh hiện giờ là khu Tần Hán, cung điện mọc lên như rừng, san sát nối tiếp nhau, nhưng dấu vết mô phỏng cực kì rõ ràng, không nói đến diện tích không thể so với kiến trúc thật trong lịch sử, ngay cả độ tinh tế chi tiết, cũng là không bằng được.

Tang Doanh đứng trên bậc thềm dưới mái hiên, xa xa nhìn kiến trúc khu Tùy Đường phía bên kia, nhớ tới cuộc sống vàng son xa xỉ, kẻ hầu người hạ kiếp trước của mình, không khỏi khẽ thở dài, nhân tiện nhớ đến thiếu niên xinh đẹp mình nuôi trong phủ một chút.

“Doanh Doanh?”

Thấy cô quay lại, Tần Ngữ cười nhẹ, trong nụ cười có vẻ lúng túng khi đã lâu không gặp, lại có sự ngại ngùng khi địa vị hiện giờ của hai người đã cách xa nhau.

Tang Doanh gật đầu chào hỏi, “Dạo này bạn khỏe chứ, đóng vai gì trong phim vậy?”

“Vai một cung nữ tâm phúc bên cạnh Thích phu nhân đối đầu với bạn đó, có một câu thoại. Vừa nãy rất cảm ơn bạn, chừng nào bạn rảnh, mời bạn bữa cơm được không?”

Câu sau chỉ đơn thuần là khách sáo, Tần Ngữ không nghĩ Tang Doanh đã để ý bữa cơm của mình.

Nhưng cô phát hiện, lâu ngày không gặp, không chỉ bản thân đã thay đổi nhiều, cả Tang Doanh cũng thay đổi, trước kia có thể thấy rõ vẻ kiêu ngạo bốc đồng trên người cô bạn, bây giờ thì một chút cũng không có.

Xem ra thời gian có thể thay đổi con người, Tần Ngữ cay đắng thầm nghĩ.

Tang Doanh cười: “Để mình mời bạn đi, khi nào rảnh bạn cứ nói với mình một tiếng.”

Tần Ngữ gật đầu: “Đúng rồi, sắp tới lớp mình họp lớp, bạn có đi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.