“Họp lớp Đại học.” Ánh mắt Tang Doanh vẫn còn tập trung vào bản vẽ, không ngẩng đầu lên.
“Ở đâu vậy?”
“Nghe nói là tổ chức ở khách sạn Nguyên Phong thì phải, tôi cũng không rõ lắm.”
“Vậy khi nào tổ chức?”
Tang Doanh rốt cục nhận thấy câu hỏi của anh ta thật kì lạ, kết quả vừa ngẩng đầu chạm đến ánh mắt của Lục Hành, đối phương lập tức chuyển tầm mắt, vờ như không có việc gì, giấu đầu lòi đuôi.
“Anh muốn đi hả?”
“Không có hứng thú.” Lục Hành nói lầm bầm.
“À, anh hỏi thăm kĩ như vậy, tôi còn tưởng anh muốn đi chứ.” Cô như cười như không.
“Đến cô còn lăn lộn thành ra thế này, bạn học cô càng khỏi cần nói, xem ra toàn là vừa lùn vừa thảm, có cho tôi cũng chẳng thèm đi!” Tức nước thì vỡ bờ, tương tự như vậy, đùa quá trớn, cậu hai Lục sẽ bắt đầu cố tình sinh sự, nhưng mà độ khoan thứ của anh ta đã được Tang Doanh dần dần đổi mới. Nếu đổi lại là thời điểm hai người mới quen, đoán chừng Tang Doanh rất có thể trực tiếp bị đóng băng ngay ngày hôm sau.
Thế nên mới nói, một người nhìn như ương bướng đằng sau luôn có một trái tim ngạo kiều, khác biệt ở chỗ bạn có một đôi mắt sắc sảo giỏi khai quật hay không, tiềm chất của cậu hai Lục đã được khai quật thành công.
Vì Trương Gia Hồng và Phương Duệ Thu cũng tính cùng nhau hợp tác đầu tư giúp Lục Hành khởi động dự án này, nên Lục Hành gọi luôn hai người bọn họ tới. Bốn người tìm một chỗ khác ở cạnh quán cà phê để nói chuyện.
Phương Duệ Thu thì cũng thôi, nhưng Trương Gia Hồng thật sự rất hưng phấn. Từ khi vừa sinh ra, thứ gì anh ta cũng có, không thiếu thứ gì, lớn như vậy nhưng chưa từng tự mình làm ăn, lần này mặc dù là ôm tâm lý vô góp chơi đùa mà tham gia, nhưng tâm trạng này hoàn toàn khác biệt với việc vào làm ở công ty gia đình.
Người này vốn ngồi mát ăn bát vàng, chỉ cần cứ như cũ tiếp nối thừa kế, cơ bản sẽ không xảy ra vấn đề lớn, hơn nữa ở trên còn có bố mẹ bề trên chống đỡ, cũng không tới phiên anh ta làm chủ. Giờ đây cùng kinh doanh với Lục Hành, mọi việc phải tự sức mình làm, chả khác nào dùng hai bàn tay trắng xây lầu cao trên đất bằng, độ khó lớn, rủi ro và thách thức cũng lớn.
Nhiệm vụ của bốn người chính thức được xác định.
Ở giai đoạn đầu, khâu chọn địa điểm và trang trí nội thất do Lục Hành phụ trách, trong đó phong cách trang trí và bản vẽ thiết kế có thể tìm đến công ty thiết kế, nhưng Tang Doanh phải theo dõi toàn bộ tiến trình, hơn nữa phương án phải được thông qua trước bởi cả nhóm bốn người.
Nội dung kinh doanh của câu lạc bộ do Tang Doanh và Phương Duệ Thu phụ trách, bởi vì người trước thì đã rất quen thuộc với phong cách thời Đường, còn người sau là người duy nhất trong ba anh công tử nhà giàu chân chính tham gia việc kinh doanh của gia tộc, có kinh nghiệm làm việc thực tế.
Các loại dụng cụ cần thiết để bài trí bên trong câu lạc bộ, kể cả đầu bếp và nhân viên phục vụ cần sử dụng, do Trương Gia Hồng phụ trách tiếp nhận, Tang Doanh kiểm tra.
Sau khi chính thức khai trương, chắc chắn cần có khách hàng, lúc này tầm quan trọng của mạng lưới quan hệ đã được thể hiện, đương nhiên cần ba người Lục Hành, Phương Duệ Thu, Trương Gia Hồng lo liệu.
Ba hạng mục công việc đầu tiên cơ bản đều cần Tang Doanh tham gia, Lục Hành đột nhiên có chút chột dạ, chia hoa hồng 5%, có phải là ít quá không nhỉ.
“Chỗ của chúng ta, ăn đứng ở vị trí đầu tiên, tiếp theo là yên tĩnh, và đủ tính riêng tư, có thể khiến khách thư giãn theo ý thích, sau khi thực hiện được những điều trên, thì lấy phong cách thời Đường làm lợi điểm kinh doanh mà tiến hành.”
Bốn người thảo luận một hồi, Phương Duệ Thu làm thành một bản tóm tắt.
Thấy những người khác đều tỏ thái độ tán thành, anh ta nói tiếp: “Như vậy tiếp theo cần thảo luận vấn đề ăn, hiện nay người ta thích ăn thật hoàn hảo, kiểu nào cũng có, từ món ăn Trung Quốc bản địa cho đến tất cả mọi nơi trên thế giới, muốn cái gì có cái đó. Thật ra dù chúng ta làm món gì, cũng không có khả năng đạt tới mức độ khiến người ta ăn một lần là nghiện, trừ khi dùng ma túy, vì vậy phải xuống tay từ kỹ xảo.” Anh ta chuyển hướng Tang Doanh, “Phương diện này có lẽ phải cần cô bắt tay vào làm.”
Ba người ở đây, có lẽ nói đến món Thái, món Nhật, món Pháp thì có thể nói rành rọt, nhưng nhắc tới đến ẩm thực thời Đường, xem chừng đều phải lúng túng.
Phản ứng đầu tiên của Trương Gia Hồng đó là: “Nhà Đường thì có thể có thứ gì ngon chứ? Tôi chỉ nghe qua Mãn Hán Toàn Tịch, cơ mà đó là của nhà Thanh thì phải, không thì chúng ta cứ làm phong cách triều Thanh cho rồi!”
Không chỉ có Trương Gia Hồng, hai người còn lại rõ ràng cũng có ý tưởng này, trong cảm nhận của rất nhiều người, tất nhiên là triều đại nhà Đường xa xôi như vậy, cho dù có phồn vinh cường thịnh đi chăng nữa, ở phương diện ăn uống khẳng định kém hơn người thời nay, nếu lấy phong cách nhà Đường để làm lợi điểm bán hàng, cảm giác cứ không ổn thế nào ấy.
Tang Doanh nói: “Các anh đã từng nghe đến tố chưng âm thanh bộ, dạ điểm tuyết khê đồ chưa?”
Đáp lại cô là ba cặp mắt mù mờ vô tri.
“Hai câu nói này, thật ra là hai món ăn, món trước dùng bột trắng làm thành bảy mươi hai vị tiên nữ Dao Trì, hoặc đứng cầm sáo trúc, hoặc ngồi cúi đầu đánh đàn, trông rất sống động, khiến người ta không đành lòng ăn. Món sau thì gồm các loại trái cây và rau củ, thịt bò lát sấy khô và thịt lợn băm nhuyễn, khoảng tám mươi mốt thứ gia vị, tạo thành phiên bản thu nhỏ bức ‘Tuyết khê đồ’ của Vương Duy, sau đó Phạm Chính thời Ngũ Đại cũng là coi nó như nền tảng, từ đó phát minh ra món ăn nổi tiếng ‘võng xuyên đồ tiểu dạng’.”
Ảnh minh họa cho Võng xuyên đồ tiểu dạng
Trương Gia Hồng ồ một tiếng, “Đó không phải là tượng bột và hoa quả sao?”
Tượng bột là sản phẩm mỹ nghệ dân gian của người Hán, chế tác đơn giản nhưng có tính nghệ thuật rất cao, được làm từ nguyên liệu chính là bột mì, bột gạo nếp
Tang Doanh nói tiếp: “Tố chưng âm thanh bộ kỳ lạ chỗ sau khi được làm xong, nếu đốt chậu than ở bên dưới, cách không hơ lửa, món ăn sẽ tự động phát ra khúc nhạc tương tự như tiếng đánh chuông, từng âm khác nhau, nhưng chỉ có thể vang lên một lần.
“Còn Dạ điểm tuyết khê đồ, thì hoàn toàn là bản sao của phong cảnh trên bức ‘Tuyết khê đồ’, tựa như điêu khắc lập thể bây giờ vậy, thần kì nhất đó là, nếu ngắm món ăn này và ban ngày thì phía trên sẽ có mây bay mịt mù, phiêu đãng không ngừng, tới ban đêm, dù không thắp đèn, cũng có thể nhìn thấy phản quang của tuyết bay trắng xóa, không giống cảnh thật.”
“Bà chị của tôi ơi! Người đại lục có câu, da trâu không phải nhờ thổi (ý nói ba hoa, khoác lác), chị xem chị nổ lên tận trời rồi kìa, kỹ thuật thời nay phát triển như vậy còn chưa thấy qua loại đồ ăn này, huống chi là thời Đường! Chị nói liệu nó có biết hát, bên trong có lắp máy CD hay MP3 không nhỉ?” Trương Gia Hồng ồn ào tỏ vẻ nghi ngờ đầu tiên.
Tang Doanh khẽ cười, không giải thích. Bọn họ không tin, cô hiển nhiên không có khả năng đưa ra chứng cứ, tuy từng thấy và từng nếm qua, nhưng cô cũng không làm được, gần hai ngàn năm trôi qua, ngay cả cung A Phòng và cung Đại Minh đều bị lửa thiêu hết, thất truyền đâu chỉ là hai món ăn nổi tiếng.
Trương Gia Hồng còn muốn mở miệng, Phương Duệ Thu đã nói trước: “Tôi có ý tưởng này, cho dù hai món ăn này hiện tại đã bị thất truyền, không có ai biết làm, nhưng không có nghĩa là chúng ta không thể bắt chước, ta hoàn toàn có thể dùng hết khả năng làm một số món ăn thời Đường, sau đó gia công cải tiến, tiến hành trang trí, vậy cũng là một thứ nội hàm văn hóa trong câu lạc bộ.”
Tang Doanh ừ một tiếng, “Ví dụ tôi vừa nêu ra, chẳng qua là món kinh điển trong ẩm thực thời Đường, bởi vì độ khó rất cao, hiện nay đã thất truyền từ lâu, dù vậy vẫn còn rất nhiều món ăn tuy không thần kỳ như Tố chưng âm thanh bộ và Dạ điểm tuyết khê đồ, nhưng cũng coi như món ăn ngon.”
“Chẳng hạn như?” Phương Duệ Thu hỏi.
Kỳ thật vừa rồi cô nói êm tai như vậy, tuy là ba người còn lại đều cảm thấy quá khoa trương, nhưng vô hình trung đã tăng thêm sự khâm phục đối với cô, dù sao cho dù có khoa trương chăng nữa, bản lĩnh cũng còn đó, mà công việc cần Tang Doanh tham gia phụ trách rất nhiều, nếu như không có chút tài năng, xem chừng viễn cảnh mai sau của câu lạc bộ rất đáng lo ngại.
“Ví như Khúc Giang yến thời bấy giờ có một món ăn rất nổi tiếng, dùng thịt heo hoặc thịt dê hảo hạng, dài khoảng một mét, chính giữa không bị cắt rời, chia thành bốn phần dùng bốn phương pháp nấu khác nhau: nướng, chiên, luộc, dầm, nhưng điểm giống nhau duy nhất là đều nhất định phải giữ nguyên màu sắc tươi đẹp, hoặc vàng giòn, hoặc đỏ mềm mại, xung quanh lại thêm các loại gia vị và hoa quả. Nếu một người ăn thì có thể ăn được một lúc bốn loại hương vị, còn nếu bốn người ăn thì có thể ăn được bốn loại mùi vị khác nhau.” (Khúc Giang yến: buổi yến dưới thời Đường do Hoàng đế tổ chức để chúc mừng các tân Tiến sĩ ở bên ao Khúc Giang phía đông nam Trường An)
Món ăn này nghe còn có vẻ dễ tin một chút, không ảo như vụ tượng bột biết hát, nhưng vẫn có chút không thể tưởng tượng được, bởi nấu ăn thời hiện đại rất hiếm làm như vậy, đám Lục Hành cũng chưa ăn bao giờ nên đều có cảm giác mới lạ, sau khi nghe nói đến thì không khỏi gợi lên cơn thèm ăn trong bụng.
“Lấy trái anh đào tươi, trộn với mật ong, nhồi vào bột nhão đã được cán, sau đó đem nướng, món này gọi là bánh anh đào.”
“Lấy con cua tươi nhỏ khoảng nửa bàn tay, nhồi hết thịt cua và gạch cua vào trong mai cua, sau đó bọc bột bên ngoài rán lên, món này gọi là cua Phù Dung.”
“Dùng tủy của dê non cùng các loại gia vị nhồi vào ruột bò đã được làm sạch, sau đó đặt trên giá trúc, bên dưới giá trúc lót một lớp cơm thập cẩm, cách giá trúc dùng bếp nhỏ nướng từ từ, lúc này qua quá trình nhiệt độ tăng lên, mỡ từ ruột bò xuyên qua giá trúc nhỏ xuống cơm, mang theo mùi hương của trúc, mà hương trúc cũng bay lên bên trên, bao lấy ruột bò, tạo thành hai món tương hỗ với nhau.”
Gặp tất cả mọi người nhìn mình không nói lời nào, Tang Doanh nói: “Bây giờ các anh đã có niềm tin đối với triển vọng phát triển của câu lạc bộ chưa?”
Trương Gia Hồng kêu rên một tiếng, nằm úp sấp trên mặt bàn.”Đâu chỉ là có niềm tin, em thật sự đói muốn xỉu luôn đây này, nhanh tìm một chỗ ăn cơm thôi!”
Anh ta than vãn như vậy, Lục Hành cùng Phương Duệ Thu cũng thấy hơi bị đói.
Mấy người lập tức tìm ngay một nhà hàng lẩu bò, tuy nói ăn lẩu mùa hè vào thời cổ đại không phổ biến, nhưng hiện nay đã có điều hòa, muốn ăn lúc nào đều được.
Thịt bò ở nhà hàng này rất nổi tiếng, nghe nói là bò được nuôi bằng cỏ ở miền nam, vận chuyển đến đây mỗi ngày sau khi giết mổ, làm thành thịt bò, bò viên các loại. Bò viên không chỉ đơn giản dùng thịt bò vo viên là được, trước tiên phải bỏ đi gân ở phần thịt chân bò, cho thêm các loại gia vị vào, dùng chày gỗ giã đi giã lại cho đến khi nhuyễn, sau đó mới có thể vò viên thả vào nước nấu sôi, hương vị vô cùng ngon, đương nhiên bởi vì toàn các bậc thầy đến từ miền nam, thịt bò cũng được chuyên chở bằng máy bay từ miền nam, cho nên giá cả cũng rất ‘ngon’.
Thịt bò cộng thêm nước dùng từ củ cải trắng, lại chấm chút tương ớt đặc chế của nhà hàng, khiến Trương Gia Hồng ăn không ngừng được miệng, mấy người đều bị đói dữ dội, đồ ăn vừa bưng lên cũng không nói năng gì, cắm đầu ăn hết tốc lực. Đương nhiên Tang Doanh vẫn ăn rất nhã nhặn, chẳng qua tốc độ không thua những người khác chút nào, phần bản lĩnh này dù là bọn Lục Hành hun đúc từ nhỏ cũng không luyện được.
Trương Gia Hồng ăn như hổ ngốn khoảng lửng bụng, rốt cục dừng lại nghỉ mồm, thỏa mãn cảm thán: “Tôi không rõ những người đó cả ngày vội vàng bận rộn đến cả bữa cơm cũng không kịp ăn là vì cái gì, đời người mà, phải như vậy mới gọi là hưởng thụ!”
Lục Hành đang ăn còn ngẩng đầu khinh thường nhìn anh ta: “Có bản lĩnh cậu đừng hợp tác với tụi này, để ông già cậu tiếp tục ngày ngày nạp theo sau mông cậu cho cậu tiến tới!”
“Nếu chỉ là một mình Lục thiếu cậu làm ăn, đương nhiên tôi không chen vào, nhưng giờ không phải có Doanh Doanh hay sao!” Trương Gia Hồng vừa cãi nhau với anh ta, vừa tí tửng choàng vai Tang Doanh, “Tôi bây giờ tin tưởng chị tôi hơn cả Thái Bình Dương cơ, thậm chí tôi còn muốn nếm thử xem ruột bò nướng kia có vị như thế nào đây này, đến lúc câu lạc bộ khai trương, toàn bộ món ăn bên trong đều gắn mác nhà Đường, hơn nữa với các mối quan hệ của ba người chúng ta, xem chừng cũng không ít khách!”
Lục Hành nhìn cái tay anh ta đang khoác lên vai Tang Doanh thì cực kì khó chịu, bên kia Tang Doanh thong thả uống canh, nói: “Trương Gia Hồng, có chuyện cần cậu làm.”
“Chị bảo em Gia Hồng hoặc Hồng Hồng là được rồi, bố mẹ em đều gọi em thế mà!” Đừng thấy Trương Gia Hồng động tay động chân, không đoan chính, trên thực tế từ sau khi nhận Tang Doanh làm chị, anh ta đúng là xem Tang Doanh như chị gái, không chỉ giữ gìn cô mọi lúc mọi nơi, còn định tìm thời gian đưa cô đi Hồng Kông gặp bố mẹ của mình, chính thức công nhận kết nghĩa.
Lục Hành và Phương Duệ Thu nghe được hai chữ ‘Hồng Hồng’, bỗng thấy tởm không chịu được.
Tang Doanh nói: “Cách nấu mấy món ăn tôi có biết đại khái, nhưng mà dù sao vẫn chưa trải qua thực tiễn, cũng không biết có nhớ sai hay không, cậu về tìm hai đầu bếp đến đây, để tôi thử nghiệm một chút.”
Trương Gia Hồng lập tức liền vỗ ngực cam đoan tuyệt đối hoàn thành nhiệm vụ, đúng lúc này di động Tang Doanh bỗng đổ chuông.