Tang Doanh mặc một thân áo cam váy mềm vây ngực, cánh tay áo phiêu phiêu điểm thêm mầu san hô, tóc chải song hoàn vọng tiên, mi tâm vẽ hoa điền, làm cho làn da vốn trắng nõn lại càng thêm trong suốt sáng sáng lên. Bởi đây là phối hợp diễn, cũng không có đặc biệt chú ý, quân áo phối hợp diễn này không có loại thứ hai, nhưng mặc trên người Tang Doanh lại có hiệu ứng mà người thường không có, bộ dáng cô nắm hai tay đứng ở nơi đó, bỗng nhiên khiến cho a Sam nhớ tới lần nhìn thấy bức họa cung nữ Đại Đường ở bảo tàng.
Hiển nhiên những người khác cũng phát hiện ra sự đặc biệt của cô, ngay cả Phương Nhạc Dương cũng nhìn sang bên này vài lần.
-Tốt lắm, chuẩn bị.
Đạo diễn nói sơ qua với mọi người về cảnh quay đầu tiên, Tang Doanh không được quay trước, mà là hai nữ diễn viên sắm vai Vi hoàng hậu và Thái Bình công chúa, bởi vì xảy ra chính biến cung đình mà thất kinh, hai mẹ con ôm đầu khóc rống, lúc này Lý Long Cơ đã dẫn người đi vào đem hai người phụ nữ muốn học đòi Võ Tắc Thiên này giết ngay tại chỗ.
Bình tĩnh xem xét thì Vi hậu cùng Thái Bình công chúa được diễn không sai, nhưng Tang Doanh nhìn ra lại thiếu cái cảm giác khi tai họa ập đến, họ chỉ diễn mà không phải đặt mình trong đó.
Trước khi Tang Doanh từ triều Đường tới hiện tại, Võ hoàng hậu còn chưa soán vị, hoàng bá phụ cô (tức hoàng thượng) còn chưa băng hà, Vi hậu vẫn là Anh vương Lý Hiển vương phi, trận chính biến cung đình kinh tâm động phách kia còn chưa xảy ra, tự nhiên là Tang Doanh không thể nhìn thấy, nhưng cô thân là một thành viên hoàng tộc Đại Đường, đối với cuộc sống cung đình, phong phạm quý tộc, có thể nói ở thời đại này không ai quen thuộc hơn cô, nhìn những người trước mắt này, cả mỗi tiếng nói cử động của Phương Nhạc Dương sắm vai Lý Long Cơ đều rất vụng về.
-Ok, được.
-Tiếp tục đến cảnh Thượng Quan Uyển Nhi chết, Tang Doanh!
A Sam vỗ một cái vào vai cô, mắt thuận tiện liếc:
-Đừng có phát ngốc, đến phiên cô, đừng có diễn như thiêu thân nha.
Tang Doanh lấy lại tinh thần, hướng khung cảnh mà đạo diễn chỉ đi tới.
Mấy ngày cô cố gắng vơ vét trí nhớ nguyên chủ cô đã hiểu được chức nghiệp của mình là làm cái gì, lại vì để sắm vai nhân vật còn cố ý tìm hiểu thời kỳ lịch sử đó, thông qua chuyện lúc nãy đã muốn hiểu rõ ràng.
Lý Long Cơ cầm kiếm mang người vào cung, trong cung dấy lên một mảnh kinh sợ kêu hãi,, phía sau, Thượng Quan Uyển Nhi mang theo cung nữ đi tới, quỳ gối trước Lâm Tri vương, kể lại chuyện bất đắc dĩ nội tình đi theo Vi hậu, cầu xin Lý Long Cơ cho mình một con đường sống. Ai ngờ cuối cùng vẫn chết dưới kiếm Lý Long Cơ, một thế hệ tài nữ cứ thế hương tiêu ngọc vẫn.
Trên thực tế trước khi chết Thượng Quan Uyển Nhi chưa từng gặp qua Lý Long Cơ, đáng nhẽ là do thủ hạ của hắn diết, nhưng đây là phim truyền hình cho nên liền được cải biến xuống.
-Thượng Quan Uyển Nhi bái kiến Lâm Tri vương.
-Ngươi đã biết kết cục của Vi hậu ra sao rồi phải không?
Lý Long Cơ cầm trường kiếm dài ba thước, máu ở mũi kiếm nhỏ giọt xuống bước đến.
-Vi hậu bạo ngược vô đạo, Thái Bình công chúa hợp mưu mưu sát bệ hạ, nên có kết cục như vậy, trước kia Thượng Quan Uyển Nhi từng cùng Thái Bình công chúa ủng hộ Ôn vương, theo lý không cùng tội với Vi hậu xin Lâm Tri vương minh giám.
Thượng Quan Uyển Nhi hơi ngẩng đầu, ánh nến chiếu xuống, mặt của cô dịu dàng trắng nõn, vừa vặn làm Lý Long Cơ nhìn thấy hơi nước trong mắt nàng, điềm đạm đáng yêu, xinh đẹp động lòng người.
Phương Nhạc Dương sửng sốt, tay cầm kiếm giơ trên không trung thiếu chút nữa rơi xuống đât.
Đây là cái tình huống gì? sáng tạo trong trường thi à?
Rõ ràng lời kịch là hô to tha mạng, sau đó một kiếm chém xuống, cảnh này sẽ xong.
Nhiều diễn viên lớn có quyền tham gia sửa chữa kịch bản, tuy đạo diễn không thích nhưng còn có thể cho một chút mặt mũi, một diễn viên nho nhỏ làm việc này thì chính là phạm vào điều kiêng kị, bình thường đều bị người phê bình.
Thực ra Tang Doanh là cùng đương, cô biết hiện tại phải khiêm tốn, không nên thích nổi bật làm ra việc gì, nhưng nếu cảnh diễn chỉ bình thường thì người khác khó có thể khắc sâu ấn tượng, nói không chừng từ nay về sau muốn diễn người qua đường cũng không có cơ hội.
Nhưng bây giờ đạo diễn không bắt cô dừng lại, chứng minh đã xuất hiện ngoại lệ, Tang Doanh thành công, ít nhất ông ta vừa lòng với sự phát huy sáng tạo của Tang Doanh, cuối cùng Phương Nhạc Dương vẫn là người có nhiều kin nghiệm. phản ứng cũng nhanh.
Sau khi sửng sốt, Lý Long Cơ cười lạnh một tiếng, nhìn người phụ nữ trước mặt.
-Ngươi không chiu báo đáp hoàng ân, không có tâm tư hồi báo, lại cùng Vi hậu làm loạn cung đình, còn dám nói với ta là vô tội?
-Vương gia cũng biết ta chưởng quan trong cung nhiều năm, nếu có thể võng khai nhất diện (mở một mặt lưới), ta nguyện vì ngài cống hiến, theo làm tùy tùng muôn chết không từ.
-Danh thần hiền sĩ, khắp nơi đều có, thiếu một cái Thương Quan Uyển Nhi cũng không có gì.
Thần sắc Lý Long Cơ thản nhiên, bất vi sở động.
Thượng Quan Uyển nhi nhìn thần sắc Lý Long Cơ kiên quyết, không một chút lưu tình, không cần nhượng bộ nữa nàng đứng lên hơi nâng cằm nhìn Lâm Tri vương:
-Nếu đã như vậy xin Lâm Tri vương cho ta một cái thể diện, để ta tự kết thúc.
-Ngươi vẫn không hiểu được thân phận của ngươi, địa vị của ngươi còn không bằng Vi hậu nhưng người mưu trí phía sau các nàng là ngươi, không có ngươi các nàng làm sao có thể cầm giữ triều chính lâu như vậy, chỉ có giết ngươi mới có thể để trận chính biến đêm nay hoàn toàn chấm dứt.
Lý Long Cơ vừa dứt lời, kiếm cũng đâm ra, đâm vào thân thể Thượng Quan Uyển Nhi.
Thượng Quan Uyển Nhi cầm mũi kiếm, mắt trừng lên không thể tin, mang theo một tia kiêu ngạo không cam lòng chậm rãi ngã xuống.
-Tốt, phi thường tốt!
Đạo diễn vỗ tay, lộ ra nụ cười:
-Phát huy không tệ, chính là cảm giác này.
A Sam cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Trợ Lý Phương Nhạc Dương lập tức chạy lên đưa khăn mặt, Tang Doanh vốn không có đãi ngộ tốt như vậy, cô đứng lên, hương vào gian hóa trang đi đến, chuẩn bị thay quần áo, hôm nay đã không có cảnh diễn của cô nữa.
-Nhạc Dương, đúng là chân nhân bất lộ tướng, bôi phục bội phục! Bộ phim chiếu lại cảnh này là được rồi.
Đạo diễn thẳng thắn khen ngợi Phương Nhạc Dương, vốn dĩ ông còn lo lắng đối phương diễn quen phim điện ảnh hiện đại, đột nhiên nhảy sang cổ trang hẳn cần phải ma sát thêm, nào ngờ dĩ nhiên tạo ra một ngạc nhiên ngoài dự đoán của mọi người. Phương Nhạc Dương cười, không nói gì.
Bây giờ mọi người nhìn ra khả năng tự phát huy của Tang Doanh là xuất sắc, kéo được cảm xúc của Phương Nhạc Dương, nhưng ai cũng không vạch trần, dù sao địa vị hai người chênh lệch quá lớn, là người bình thường đều đi khen Phương Nhạc Dương chú không phải người hai bàn tay trắng là Tang Doanh.
Đạo diễn lại muốn phê bình Tang Doanh vài câu, tuy rằng đoạn diễn vừa rồi tốt hơn dự kiến, nhưng việc Tang Doanh tự chủ trương làm cho ông bất mãn. Kết quả là vừa quay đầu lại không tìm thấy người, lúc này phó đạo diễn lại chạy tới hỏi chuyện ông, nói qua nói lại liền quên luôn chuyện mắng người.
Tang Doanh tẩy trang rồi thay quần áo đi ra, A Sam phát hiện thẩm mĩ của cô cũng thay đổi thành một dạng khác.
Trước kia đều là trang phục màu hun khói, thường xuyên ăn mặc thiếu vải lộ ngực, dung mạo xanh xanh đỏ đỏ, làm cho người nhìn hoa cả mắt, thời điểm hôm nay cũng là một thân váy xanh biếc thắt lưng cao, cánh tay dài đến khuỷu, tóc búi qua loa dùng một cây trâm cố định.
Thật sự không có quỷ nhập vào người à? A Sam một bên nghi ngờ, lại không thể không thừa nhận mặc như vậy rất hợp với cô, màu xanh biếc là màu phải chọn người mặc, nhưng mặc trên người Tang Doanh làm cho loại trang phục tầm thường lại có xu hướng bay vọt.
-Sao lại tự nhiên nhớ tới phong cách như vậy, không phải trước kia gọi là lỗi thời sao, giờ lại sửa bỏ phong cách “Quý tộc”?
-Chỉ là muốn thay đổi phong cách mà thôi.
Quần áo trong tủ đồ trước kia đều bị cô chuyển đi, trang phục người hiện đại có rất nhiều kiểu dáng, nhưng ở trong mắt Tang Doanh thì chúng đều là những hình thù kỳ quái, vừa không thực dụng lại không đẹp.
A Sam cảm thấy nhất thiết phải khen cô một chút miễn cho cô lại chứng nào tật nấy:
-Hôm nay diễn không sai, tuy đạo diễn không khen ngợi cô, nhưng đã lọt vào mắt ông ta, nói không chừng sẽ đến tìm cô sớm thôi, không cần nản lòng.
-Tôi biết rồi, cảm ơn anh.
Trong lòng Tang Doanh vẫn có chút không thích ứng được, cô không nghĩ sẽ lấy “con hát” làm mục tiêu theo đuổi, cho dù thời đại này “con hát” được rất nhiều người theo đuổi ngưỡng mộ, không giống cổ đại chút nào, ngoại trừ diễn trò, bản thân Tang Doanh không có sở trường gì, chính mình lại mới tới cái thế giới này, muốn kiếm tiền duy trì sinh hoạt, chỉ có thể bắt đầu từ nghề này, sau này từ từ sẽ có cơ hội làm ở nghề khác.
A Sam bỏ qua vấn đề này bắt đầu vui sướng khi người gặp họa:
-Phương Nhạc Dương và Trần Thấm có chút bất hòa, còn chưa thể hiện ra mặt, chắc đaoh diễn cũng không biết, nếu không khẳng định sẽ hối hận vì để họ làm nao nữ diễn viên chính.
-Nếu bất hòa, vì sao họ còn đồng ý diễn?
-Đã nói cô kiến thức hạn hẹp rồi, nhà đầu tư là Thịnh Long quốc tế, là một ông chủ trong giới có bối cảnh rất lớn, quan hệ phức tạp, người bình thường sẽ không dễ dàng mà đắc tội, hơn nữa hai nhân vật chính sẽ được nhận khoản thù lao rất lớn, có ai ngại tiền nhiều chứ?
Hai người vừa nói chuyện vừa ra khỏi phim trường, đúng lúc một chiếc xe dừng lại ở cửa, một mỹ nhân từ trên xe bước xuống.
Trong lòng A Sam thầm kêu không ổn, vội dắt cô đi sang hướng khác:
-Đi bên này, xe của tôi đỗ ở đây.
Anh ta chưa dứt lời, người đẹp bên kia đã lên tiếng:
-Tang Doanh.
Đây là người nghe đồn bị Tang Doanh tát trước đó không lâu, người tình mới của Lục thiếu-Trần Thấm.
Như vậy ngươi đàn ông không nhìn rõ mặt ngồi phía sau kia tám chín phần là Lục Hành rồi.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp, sắc mặt A Sam trở nên không tốt không thể ngăn đối phương tiến đến.
Cô ta vừa tháo kính ra, Tang Doanh lập tức nhận ra một khuôn mặt quen mắt, trong trí nhớ của nguyên chủ, đây là người phụ nữ đoạt đi bạn trai của cô, khiến cô làm ầm lên một trận, là người gián tiếp là cho cô bị tai ngạn giao thông.
Nhưng trên thực tế thì cả Trần Thấm và Tang Doanh đều chỉ là món đồ chơi của Lục thiếu mà thôi, có điều trong cảm nhận của Lục thiếu thifrox ràng giá trị đồ chơi là Tang Doanh không thể cản nổi giá trị của Trần Thấm,, tiền đồ bị phá hủy cũng là do Tang Doanh không biết thân biết phận, vậy mà chạy đến trước mặt người ta sinh sự, thế mới thành chuyện cười cho người khác.
Đương nhiên, Trần Thấm trước mắt này cũng không hiểu được thân phận mình, những cô gái leo lên các thiếu gia nhà giàu đều tự tin cho rằng họ sẽ thay đổi anh chàng này và trở thành người cuối cùng.
Cho dù Lục thiếu vĩ đại như thế nào thì đối với Tang Doanh ở hiện tại mà nói cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi, phụ nữ quý tộc Đại Đường đã là người phóng khoáng nữa là người hiện đại. Trên đời này nam nhân dơ tay ra là có cả nắm, không có người này thì có người khác, khối thân thể nay trước kia oán hận nhiều như vậy có lẽ là do luyến tiếc tiền bạc của vị thiếu gia kia thôi.
Tang Doanh cảm thấy thế giới sau một ngàn năm kỳ thật không có gì khác. Tuy rằng phụ nữ có thể tùy ý ra đường kiếm tiền, nhìn như cũng có địa vị như đàn ông, nhưng rất nhiều phụ nữ lựa chọn thông qua đàn ông để có được tiền bạc và địa vị.
Bởi vì đi theo người đi trước thường sung sướng hơn là làm người tự mình đi sau.
Không thể nói các cô thật đáng thương, địa vị nam quyền cho đến tận bây giờ đều không thay đổi, chỉ là phụ nữ dù sao vẫn nên yêu bản thân thêm một chút, cũng giống như Đại Đường một nghìn năm trước vậy.
Rất nhiều phụ nữ vĩnh viễn cũng không hiểu là người các cô có thể dựa vào nhất không phải chồng mà là chính mình.