Nhìn vẻ mặt không nóng không lạnh của Tang Doanh, Trần Thấm có vẻ rất thân thiện, như không để ý bản thân từng bị ăn một bạt tai, trong mắt mọi người xung quanh, Trần Thấm lấy ơn báo oán, bất kể người khác có đối sử với mình thế nào.
Tuy A Sam không phải người trong cuộc, nhưng hắn cũng hiểu được, dựa vào địa vị và thủ đoạn của Tang Doanh thì tuyệt đối không chiếm được tiện nghi gì, huống chi bên cạnh còn có một vị Lục thiếu, nếu bây giờ bà cô đang đứng bên cạnh mình lại nổi điên lên, về sau đừng nói diễn tiếp, phỏng chừng bị người ta đạp xuống cũng có khả năng, cho nên hắn vội chưng ra khuôn mặt tươi cười nói: “Thấm tỷ bận rộn như thế, chúng tôi liền không quấy rầy!”
Nói xong lôi kéo Tang Doanh rời khỏi.
Ai ngờ Trần Thấm cũng không chịu buông tha cho bọn họ: “Lục thiếu đang ở trên xe, cô không đi chào hỏi sao?”
Vừa mới dứt lời, cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc áo gió màu đen từ trên xe bước xuống, dáng người cao to, khuôn mặt anh tuấn, chỉ là nhìn qua có chút lạnh bạc vô tình.
Đối phương nhìn cô một cái: “Tang Doanh?”
Tang Doanh dựa vào trí nhớ vốn có trong đầu tiếp đón: “Lục thiếu.”
Lục Hành thấy khí chất cô thay đổi như thành một người khác, không nhào lên tìm chết, không khỏi nhìn Tăng Doanh thêm vài lần.
“Nghe nói cô bị tai nạn xe?”
Tang Doanh: “Không cần lo lắng, đã gần khỏi hẳn.”
Lục Hành nhíu mày: “Vài ngày không thấy, học được giả bộ rụt rè, dục nghênh còn cự *?”
* Dục nghênh còn cự:Làm điệu bộ, giả bộ cự tuyệt cuối cùng cũng hoàn nghênh, đón nhận.
Tang Doanh mím môi cười: “Không dám, hoan nghênh Lục thiếu lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.”
Lục Hành: “...”
Trần Thấm: “...”
A Sam: “...”
Ba người đều bị lời nói bất ngờ, bưu hãn của Tang Doanh làm cho kinh ngạc, nhất thời không ai nói lên lời.
“Lục thiếu, chúng ta vào đi thôi.” Trần Thấm khẽ nhíu mày, cười ngọt ngào với Lục Hành, đưa tay kéo lấy hắn.
Lục Hành không dấu vết rút tay, nhàn nhạt nói: “Cô đi một mình đi, tôi còn có việc.”
Dứt lời cũng không quay đầu lại, xoay người lên xe.
Để lại Trần Thấm nhìn theo, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.
Đúng là gần đây cô ta và Lục Hành đang quen nhau, Lục Hành đối xử với cô ả cơ bản cũng là muốn gì được lấy, lại cho kí giả đến chụp hình, nói là Trần Thấm đánh bại một diễn viên nhỏ hạng ba trở thành tân sủng của Lục thiếu, đội ngũ của Trần Thấm ở nơi làm việc còn thêm dầu vào lửa, thậm chí suy diễn thành cô nàng sẽ rất nhanh gả nhập hào môn làm thiếu phu nhân, Lục Hành cũng không có phủ nhận, mới khiến cho chuyện scandal này càng ngày càng nổi.
Trần Thấm vốn đang mừng thầm, nhân cơ hội khiến Lục Hành đưa cô ả đến phim trường, đối phương cũng không có từ chối, vì thế cô ả bảo nhóm trợ lý riêng của mình ngồi chiếc xe khác đến, không ngờ đụng phải Tang Doanh, vốn dĩ muốn làm cho cô xấu hổ, ai ngờ kết quả là lại thành chính mình xấu hổ.
“Trần tỷ, chúng tôi cũng đi trước.” A Sam thấy tình thế không ổn, sợ hai người bọn họ sẽ trở thành đối tượng để phát tiết lửa giận, kéo Tang Doanh muốn tránh đi.
“Đợi chút!” Trần Thấm lên tiếng, chân dài đi giày cao gót bước tới, sinh tư lay động, quả thực có tiềm năng mê hoặc đàn ông.”Cô lần này diễn nhân vật nào?”
A Sam thầm nghĩ hỏng rồi, lại vẫn cười nói: “Trần tỷ, cô xem, Tiểu Doanh cũng không cố ý, nếu không ngày nào đó để cô ấy xin lỗi cô trước mặt mọi người...”
“Miễn, tôi nhận không nổi.” Trần Thấm cười khanh khách, đảo mắt đã không thấy vẻ âm trầm vừa rồi. “Không nói cũng không sao, tôi đi vào hỏi đạo diễn một chút là được, nhưng mà Tang Doanh, làm tiền bối, tôi có câu khuyên nhủ cô, nếu cô cứ tiếp tục không coi ai ra gì, không có lễ phép của hậu bối nên có, sớm hay muộn cũng sẽ chịu thiệt thòi lớn.”
Nói xong, không chờ Tang Doanh trả lời, xoay người liền đi vào.
“Những lời này của cô ta là có ý gì?” Tang Doanh hỏi A Sam, cô biết quy tắc làng giải trí dù sao cũng dựa vào kí ức của thân thể này, nghe qua cũng biết đối phương không có ý tốt, nhưng đoán không ra hàm ý thật trong đó.
“Có ý gì đều thấy rõ, cô ta nói rõ ràng, nhân vật cô đang diễn, đừng hòng diễn tiếp!” A Sam đen mặt: “ Lần này cô khỏi bệnh, không ngờ miệng lưỡi lại càng trở lên lanh lợi, còn có thể làm Lục thiếu nói không ra lời!”
“Thượng Quan Uyển Nhi tuy rằng không phải nhân vật chính, nhưng ở trong lịch sử, cũng là người quan trọng của thế lực mạnh nhất mà Lý Long Cơ diệt trừ trước giai đoạn đăng cơ, cắt bỏ nhân vật trong kịch bản, bộ phim sẽ không đầy đủ.” Nguyên nhân do lai lịch, cô đã nghiên cứu kĩ càng về giai đoạn lịch sử Trung Quốc sau thời Vi Hoàng hậu.
“Ai cần biết có hoàn chỉnh hay không, sau lưng Trần Thấm có Lục thiếu làm chỗ dựa, ai không cho cô ta ba phần mặt mũi, cô ta muốn đạo diễn cắt vai diễn của ai, đạo diễn phải đồng ý!” A Sam trợn mắt xem thường.
Tang Doanh bỗng nhiên tỉnh ngộ, vô tội buông tay: “Nhưng vừa rồi không liên quan đến tôi, tôi không có gây chuyện.”
A Sam cười lạnh: “Đúng vậy, là cô ta đến gây chuyện với cô, hôm nay lẽ ra tôi không nên để cô ra ngoài, tôi nghĩ cô nên suy nghĩ chuyện đổi nghề đi.”
“Tôi thấy chuyện này không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu, màn diễn vừa rồi Phương Nhạc Dương cũng diễn, mà anh ta có bất hoà với Trần Thấm, sẽ không dễ dàng để Trần Thấm cắt đi cảnh diễn của bản thân.”
A Sam nhếch môi: “Mặc kệ bọn họ có đấu nhau hay không, cũng không liên quan đến cô, tôi nghĩ thời gian ngắn tới sẽ không có phần diễn của cô, không bằng cô nên suy nghĩ xem nếu không đi quay phim thì mình có thể làm gì!”
Cô khiêm tốn thỉnh giáo: “Tôi đây không quay phim có thể làm gì?”
A Sam: “... Làm sao tôi biết, cô lên mạng mà tìm! À đúng rồi, thuận tiện cô lên trang weibo* của Trần Thấm, nhìn xem tột cùng là cô đã đắc tội đến vị đại thần to thế nào, về sau trong đầu đừng có ý tưởng cùng người ta tranh giành đàn ông!”
*weibo: trang mạng xã hội của Trung Quốc
Tuy nói như thế, hắn vẫn cảm thấy trên người Tang Doanh dường như có chỗ nào khang khác, thí dụ như trước kia nếu gặp phải Trần Thấm và Lục Hành đi cùng nhau, cô không nói hai lời bắt đầu khóc nháo om sòm mà không lí do làm cho người ta chế giễu, nhưng hiện tại người nổi khùng* là người khác, đầu sỏ hay gây chuyện bây giờ giống như không có chuyện gì đứng ở đó.
*Nguyên văn là “tạc mao”: chỉ người thường nổi khùng, giãy nảy nếu như bị chọc vào.
“Người đàn ông kia tôi không có hứng thú, chỉ là đối phương bắt nạt đến cửa nhà, không thể bị đánh mà không đánh trả, bị mắng mà không mắng lại, Khổng phu tử cũng từng nói, lấy đức trả ơn, lấy công chính báo oán*.”
*Dĩ đức báo đức, dĩ trực báo oán.
A Sam nghe vậy sửng sốt, người này là Tang Doanh sao, cô gái này từ khi nào biết nói có sách, mách có chứng vậy?
“Đi thôi, tôi mời anh ăn cơm, có chút việc muốn hỏi anh.”
A Sam choáng váng mơ hồ bị Tang Doanh kéo đi, thẳng đến ở tiệm cơm ngồi xuống, đến nơi vẫn còn hoang mang không biết nhận lời đi ăn cơm cùng cô từ khi nào.
“Cô còn giày vò muốn thiêu thân cái gì, lúc trước đã cùng cô nói xong, lần này nếu Trần Thấm không chịu bỏ qua, khẳng định công ty cũng sẽ đuổi cô, tôi cũng không có năng lực khiến cô khởi tử hồi sinh, cũng sẽ không đi tranh giành vai diễn giúp cô!”
Tang Doanh cười nói: “Nghĩ gì vậy, anh giúp tôi nhiều như thế, trước kia tôi không hiểu chuyện, chưa từng cảm ơn anh đàng hoàng, ngay cả cơ hội mời anh ăn cơm cũng không cho sao?”
A Sam hoài nghi: “Chỉ vậy thôi?”
Tang Doanh: “Tất nhiên, nhưng tôi có thắc mắc muốn nhờ anh giải đáp.”
Trong lúc nói chuyện, rót nước*, rửa chén, châm trà, lại rót đầy tám phần ly trà đưa đến trước mặt hắn, làm động tác mời.
*Nguyên văn trong cover là chấp khởi hồ nhĩ ta ko biết dịch thế nào lên để vậy, bạn nào biết thì giúp ta…
Trà cụ tầm thường thô ráp, nước trà bình thường nhạt nhẽo, nhưng một loạt động tác của cô khiến người khác cảm thấy mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, như được khắc vào trong xương tủy, làm cho người ta nhìn chăm chú.
A Sam kinh dị: “Cô thường xuyên đi học trà đạo?”
Không cần phải đi học, thời Đại Đường dù là nam hay nữ, cũng thừa Ngụy Tấn phong nhã*, chuyện pha trà uống trà làm thơ, người nào cũng phải tinh thông những việc này nếu không sẽ bị chê cười.
*Ngụy Tấn phong nhã: Trong lịch sử, thời kỳ Ngụy Tấn là một giai đoạn quá độ kỳ diệu giữa cường Hán và thịnh Đường. Sĩ tử thích tán dóc về huyền đạo, phong lưu phóng túng, sử gọi là phong độ Ngụy Tấn.
Tang Doanh ừ một tiếng, không muốn nói nhiều, nói tiếp lời còn dang dở “Buổi sáng thời điểm lúc tôi hóa trang, chuyên gia trang điểm giúp chúng tôi hóa trang, nhưng kiến thức về trang điểm của phụ nữ thời Đường của cô ấy cũng không thật sự nhiều, cho nên rất nhiều chỗ trang điểm sai, đã thế sử dụng phục sức đi cùng cũng không đúng, thí dụ như phụ nữ triều Đường bình thường không đeo khuyên tai, tay áo rộng tại thời điểm Trung tông vẫn chưa lưu hành, phục sức của Vi hoàng hậu cũng không đúng. Anh nghĩ thử nếu tôi không làm diễn viên, thì có thể làm công việc này được không?”
Ở trong khoảng thời gian này, tuy rằng cô nói không nhiều lắm, cũng không nói gì nổi bật, nhưng vẫn ngầm quan sát ngôn ngữ của người khác, thích ứng với thế giới này.
A Sam nghe được trợn mắt há hốc mồm, cô nàng này từ lúc nào thì thay đổi từ người đàn bà chanh chua sang loại hình học thuật rồi?
“Chẳng lẽ cô muốn đi làm cố vấn trang phục hoặc là chỉ đạo hoá trang?”
“Tôi có thể làm?”
A Sam đỡ trán: “Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng công việc kia không phải cô muốn làm là có thể làm, cái khác thì không nói, bỗng dưng một diễn viên như cô, lại đột nhiên chạy tới làm cố vấn trang phục, ai sẽ tin cô, ai cho cô làm? Nếu cô thực sự có tiềm năng này, thì không bằng lên mạng viết tiểu thuyết còn tốt hơn!”
Tang Doanh có chút suy nghĩ: “Viết? Lên mạng? Tiểu thuyết?”
Trong lòng nhen lên một ý tưởng.
“Đúng! Nếu cô có thể viết ra được một kịch bản tốt, có khi tôi có thể giúp cô dùng quan hệ đề cử ra bên ngoài.” Đánh chết A Sam cũng không tin cô có thể viết ra được một quyển tiểu thuyết hoàn chỉnh.
Tang Doanh cười cười, không nói gì.
Về nhà, cô mở máy tính, lên mạng tìm thông tin liên quan, xem qua loa đại khái một lần, đại khái tự biết bản thân nên bắt tay làm từ chỗ nào.
Hiện tại kịch bản cổ đại không thiếu mà còn tràn ngập trên thị trường, nhưng kịch bản thật sự tốt thì không nhiều, không đề cập tới cái khác, lấy ngay thể loại cung đấu mà đa số mọi người đều thích mà nói, trên thực tế bên trong trăm ngàn chỗ hở, rất ít logic, chẳng qua bởi vì không có tác phẩm nào tốt hơn cả để so sánh, nên yêu cầu của khán giả cũng sẽ không cao. Tang Doanh nghĩ nếu đem kiếp trước cô từng trải sửa sang lại thành kịch bản, không biết sẽ đặc sắc hơn bao nhiêu đây.
Sau khi kịch bản viết ra, làm thế nào để đẩy mạnh tiêu thụ, để đạo diễn chú ý sử dụng, là nỗi lo chung của nhiều biên kịch vô danh, nhưng Tang Doanh có ưu thế, vì cô vốn là người trong giới nghệ sĩ, tuy rằng thanh danh không lớn, được cái có thể tiếp xúc với rất nhiều người trong giới, cho dù cô làm không được, thì vẫn còn có A Sam giúp, chỉ cần kịch bản đủ hấp dẫn, lại có thể tìm được đạo diễn đồng ý làm phim, cũng tính là một khởi đầu tốt. Về phần giá kịch bản, vạn sự khởi đầu nan, cô không ôm hy vọng quá lớn.
Chủ ý đã quyết, kế tiếp chính là kết cấu, Tang Doanh trong đầu vốn là có một ý tưởng, chuyện cần làm bây giờ là đem ý tưởng viết thành kịch bản, chủ cũ của khối thân thể này ở đại học có học qua biên kịch, những kiến thức cơ bản vẫn chưa quên hết, điều này lại thuận lợi cho cô, không cần phải học lại từ đầu.
Đúng lúc này, di động bỗng vang lên.
Tang Doanh nhìn tên người gọi hiện lên trên màn hình, là Lục thiếu.